Nhật Ký Mang Thai Khi 17 - Chương 02

Ngày 17 tháng 02. Chạm trán với cool boy và… “Hãy đợi đấy!”

Trường học, tất nhiên bao giờ cũng có cả tá thứ để nói. Đó là điều hàng vạn
hàng triệu học sinh trên khắp thế giới đã công nhận rồi. Cái trường trung học
phổ thông Q của tôi cũng thế thôi. Mà một trong những vấn đề được quan tâm chú
ý nhiều nhất, thậm chí trên phim Hàn hay truyện tranh Nhật cũng mang vào làm
chủ đề chính, đó là các hot boy – hot girl! Oh yes! Đấy luôn là thứ hiện diện
trong hầu hết tất cả trường từ cấp I, II, III. Vì sao? Đơn giản, có trai đẹp
gái xinh là... cứ mê!

Hot boy - hot girl ai chẳng biết đó là những kẻ mang nhan sắc rất “hót”.
Với tôi, những kẻ chuyên mang sắc đẹp của mình đi “phe” trước bàn dân thiên hạ
là một tội ác không thể tha thứ. Chúng nó làm vậy chả khác nào khơi dậy lòng
ganh tị nơi những người xấu hơn. Đã thế còn khiến cho một nhóm người khác mê
điên cuồng, suốt ngày theo đuôi. Tóm lại, tôi ghét mấy cái hot hot ấy. Nhan sắc
tôi “nguội” đây mà tôi cũng có chết đâu, vẫn sống nhăn răng còn gì. Khoẻ nữa là
đằng khác!

Trường Q của tôi có kha khá những hot boy - hot girl. Tại sao trên đời lại
có nhiều kẻ thích gây tội ác bằng sắc đẹp thế nhỉ? Tất nhiên là tất cả những
người đó chỉ được biết đến trong một phạm vi nào đấy chứ không đình đám như
trên phim Hàn, truyện tranh Nhật là kiểu đẹp nứt lòng đến nỗi Hằng Nga phải
thấy uất ức hoặc đến nứt vách đổ tường (nhan sắc của chúng làm đổ tường thì tôi
chả hiểu cái gia đình ấy sống thế nào được). Ngoài đời vẫn thực tế hơn phim
truyện nhiều. So với toàn trường mà bạn chỉ cần nổi tiếng khắp cả khối là đã
ghê gớm lắm rồi! Khối mười một tôi tổng cộng có bảy thằng hot boy còn hot girl
thì tôi không đếm bởi tôi không mê con gái. Trong số đó tôi để ý một người...
Học lớp 11B1, gương mặt cool có thêm hai lúm đồng tiền, học giỏi và tham gia
CLB võ thuật – cậu ta tên Chan Chan.

Tôi để ý Chan Chan không hẳn là vì mê hot boy, mặc dù phải thừa nhận nhiều
lúc tôi suýt mất hết hồn vía khi thấy cậu ta cười bởi hai lúm đồng tiền duyên
tệ, mà do cậu ta được bạn bè gọi bằng biệt danh giống tôi. Chưa hết, Chan Chan
thường đạp xe đi học ngang nhà tôi mỗi buổi sáng. Tôi vốn không quen để ý mặt
mũi những người qua lại nhà mình nhưng bởi một cuộc chạm trán không mong đợi mà
cả hai... thành kẻ thù. Sáng hôm đó, khi tôi đang lau chùi ban công ở phía
ngoài thì vô tình quơ tay hất đổ cả xô nước rớt xuống dưới. Không may là đầu
của Chan Chan lại trở thành nơi “đáp” của cái vật bằng nhựa kia. Thật tình
không thể trách tôi được. Nếu có trách thì nên trách cậu ta tại sao đạp xe đến
đúng ngay lúc ấy... Đứng thất kinh trong vài phút, tôi liền lật đật chạy xuống
dưới nhà để xin lỗi kẻ bị nạn.

“Ơ cậu gì ơi, cho tớ xin lỗi. Tớ không cố ý.” – Tôi mon men đi ra ngoài
cổng, nói thỏ thẻ.

Lúc đó tôi chưa biết đấy là Chan Chan, cool boy trường mình vì nguyên cái xô
nhựa ụp cả lên đầu cậu ta. Nước lau nhà hoà nguyện với mùi Sunlight tạo nên một
thứ mùi vô cùng “thơm tho” trên người Chan Chan. Tôi nhăn mặt khi tưởng tượng
cái cảm giác mới sáng sớm đã được “tắm mát” bằng thứ chất lỏng kinh dị mà tạm
gọi là sự pha trộn hoàn hảo giữa nước rửa nách của thằng Hoàng với nước rửa chân
của thằng Vinh cộng thêm sông Sài Gòn.

“Cậu ơi!” – Tôi cất tiếng gọi lần nữa vì không nghe đối phương đáp. Sự im
lặng đáng sợ.

Mấy giây sau, Chan Chan chậm rãi kéo cái xô nhựa lên để phô bày
gương-mặt-cool-boy-vừa-mới-bị-một-con-bé-tô-điểm-bằng-nước-lau-nhà. Khi ấy tôi
giật mình nhận ra thằng “hót” boy trường mình đây mà. Đã thế còn đúng ngay cái
cậu má lúm đồng tiền.

“Hơ hơ... Chào cậu, Chan Chan.” – Tôi cười ruồi,
chào hỏi cho lịch sự.

Dường như Chan Chan cố kiềm chế cơn giận dữ nhiều lắm hay sao mà tôi thấy
trán cậu ta nổi mấy đường gân xanh lè giật giật như bị động kinh.

“Đằng ấy làm cái trò gì vậy hả?” – Giọng Chan Chan không quá lớn nhưng
nghe đay nghiến dã man. Đúng là giận lắm rồi!

“Ờ thì, tớ vô tình quơ tay trúng xô nước lau nhà mà đúng lúc cậu đạp xe
ngang qua nên... Ừm chỉ là sự cố thôi, cậu bỏ qua.”

“Bỏ qua?” – Giờ Chan Chan chuyển qua bị rút mắt – “Làm tôi ướt nhem như
chuột lột mà bảo tôi bỏ qua sao? Đằng ấy nói dễ nghe ghê!”

“Đã bảo tớ không cố ý. Có lẽ số phận an bài hôm nay cậu phải bị úp xô nhựa
lên đầu. Cứ xem như hạn xui năm nay đến sớm.” – Tôi cười trừ.

“Nói thế mà nghe được hả? Tôi bắt đền đó! Làm sao
tôi đến trường đây?”

Trông dáng vẻ tức giận sôi gan của Chan Chan, tôi giấu tiếng thở dài rồi
khoanh tay bảo:

“Mà nói gì thì nói, cậu còn định đội cái xô ấy đến
bao giờ nữa?”

Như chợt nhớ ra điều đó nên ngay lập tức Chan Chan ném mạnh xô nhựa xuống
đất đồng thời gắt lên để chữa cái ngượng:

“Tóm lại, đằng ấy phải xin lỗi và cho tôi vô nhà tắm
rửa thay quần áo!”

“Xin lỗi thì tớ làm rồi còn áo thì để tớ vào lấy tạm
của thằng em cho cậu.”

“Xin lỗi với thái độ kênh kiệu đó hả? Chí ít cũng nên tỏ ra hối hận ăn
năn hay hạ mình van nài tôi tha thứ chứ!” – Chan Chan gào.

Bắt đầu bực bội trước cái kiểu vênh váo mất nết của tên cool boy, tôi hất
cằm đáp trả:

“Hạ mình van nài thì còn khuya! Tớ đã chân thành xin lỗi, không nhận thì
mặc xác cậu!”

“Cái con nhỏ bố láo này!” – Chan Chan lấn tới và chỉ
thẳng mặt tôi.

Tức cái mình, tôi không nói không rằng ngay tức khắc há miệng đớp một phát
vào ngón tay dám chỉ trỏ “bậy bạ” của Chan Chan. Đối diện, cậu ta há hốc mồm
cùng cái nhìn thất kinh trước thế võ lợi hại từ đối phương. Rất nhanh, tên cool
boy la làng: “A a a a a
a a a!”

Mau chóng, tôi nhả ngón tay Chan Chan ra rồi chùi mỏ. Gớm ghiếc! Tiếp, tôi
đá một cú đau vãi trời xanh vào chân cậu ta. Chan Chan lại hét lên và cúi xuống
ôm chân. Chưa dừng ở đó, tôi vớ lấy cái xô quất vào bên hông cho cậu ta chới
với ngã nhào vô chiếc xe đạp martin đang dựng chóng kế bên. Thế là cả hai nằm
sóng soài ra đất. Xong, tôi ngoảnh mặt bỏ đi vào trong nhà, đóng cổng cái rầm.
Nhưng lát sau từ trong phòng vệ sinh, tôi nghe bên ngoài Chan Chan mắng rất khí
thế:

“Đồ phù thuỷ! Đồ bà chằn lửa! Đồ thứ con gái dữ như
quỷ! Đồ mặt mốc!”

Nghiến răng, tôi quay qua cầm lấy cây lau nhà rồi phi như bay ra ngoài
cổng. Vừa thấy tôi, Chan Chan ngừng mắng mà lập tức lùi người ra phía sau chuẩn
bị tư thế.

“Đằng này không nhịn nữa đâu nha! Đây là đai đen tứ
đẳng karate đó!”

Tôi cười khỉnh. Võ với chả khỉ! Bà đây một chiêu “lau nhà chảo” thôi là mày
vô viện chỉnh hình! Nghĩ xong, tôi liền ném về phía Chan Chan chiếc áo sơmi của
thằng Vinh vì áo thằng Hoàng toàn mùi hôi nách. Nhận lấy áo, mặt cậu ta bỗng
chốc nghệch ra do bất ngờ.

“Giờ đếm tới ba, cậu mà không biến khỏi đây thì tôi
cho nếm mùi ka-ra-tê-la-nhàu!”

Nhớ lại mấy thế công phu lạ lẫm ban nãy của tôi nên Chan Chan hơi biến sắc.
Tức thì, cậu ta cầm lấy áo và phóng lên xe đạp chạy đi mất. Được một đoạn, tên
cool boy còn ngoảnh đầu lại phán tôi ba từ: “Hãy đợi đấy!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3