Phần III. Trung Đông - Chương 77-78

77. Ronan

Ronan cười lớn khi nghe tôi đặt câu hỏi đó với
anh.

“Anh sẽ kể cho em một điều để em thấy mối liên
hệ khăng khít giữa người Do Thái và người đạo Hồi như thế nào. Em biết câu Ả
rập duy nhất hầu hết người Israel biết là gì không? “Wakef wala ana batohak”.

“Nghĩa là gì?”.

“Dừng lại không tôi sẽ bắn”.

Chúng tôi đang ngồi trên bãi biển, chân trần
xoải ra chạm mép sóng. Anh hơi nghiêng đầu sang nhìn tôi, cười nửa miệng, một
mắt hơi nheo lại. Ronan luôn có vẻ gì đó rất khó hiểu: vừa nghịch ngợm, vừa sâu
lắng, vừa tưng tửng, vừa chua cay. Khi anh ngồi im lặng đọc sách, tôi đã sợ
rằng anh thuộc về một không gian khác tôi có thể thấy nhưng không bao giờ có
thể chạm đến được. Nhưng chỉ cần anh nở nụ cười, đó sẽ là nụ cười ấm áp nhất
trên quả đất mà không ai có thể cưỡng lại được. Còn bây giờ, anh đang ở đâu đó
lửng lơ giữa hai thái cực: nửa như cười, nửa như suy tư, nửa như châm biếm.

“Anh đã phải dùng câu đó bao giờ chưa?”.

“Rồi”.

“Anh đã bắn ai bao giờ chưa?”.

“Anh đã từng ở trong quân đội”.

“Đó không phải là câu hỏi của em”.

“Khi đấy anh còn quá trẻ, anh chưa phân biệt
được yêu nước và lẽ phải. Anh đã từng chiến đấu ở dải Gaza, anh đã từng giương
súng bắn. Đó là một quá khứ buồn. Anh không muốn nói về nó”.

Lòng tôi quặn lại khi anh nói những điều đó.
Tôi thương anh. Tôi như cảm nhận được nỗi đau của anh vậy. Tôi cầm lấy bàn tay
anh, bàn tay đã từng cầm súng, hôn nhẹ vào đó. Anh lùa tay vào tóc tôi, hôn nhẹ
lên môi.

78. Lễ hội body painting ở Israel

Có những người chưa bao giờ tôi nghĩ là mình
sẽ gặp.

Có những thứ chưa bao giờ tôi nghĩ là mình sẽ
thấy.

Có những việc chưa bao giờ tôi nghĩ là mình sẽ
làm.

Có những việc, ngay cả khi đã làm rồi, tôi vẫn
không thể tin được rằng bản thân mình đã làm việc đó.

Như Alice ở xứ sở thần tiên: Cảm xúc quá thật
nhưng cảnh tượng quá ảo, để khi ra khỏi xứ sở đấy rồi vẫn không biết rằng mình
đang tỉnh hay mơ.

Khi tôi lần đầu tiên nghe về lễ hội Pashut từ
Amir và Dana, tôi đã nghĩ rằng đây là thứ kỳ quặc nhất trên thế giới.

“Không ai mặc bất cứ cái gì trên người? Suốt
ba ngày liền? Ở giữa sa mạc? Nhiều người có sở thích kỳ quặc nhỉ?”.

“Không phải là sở thích, mà là như một cách
phát triển bản thân. Mục tiêu chính của lễ hội này là để mình thấy yêu cơ thể
mình hơn. Con người hay tự ti về cơ thể của mình. Đến lễ hội này rồi thì thấy
thực ra cơ thể ai cũng có điểm khiếm khuyết. Như ngày trước chị tự ti vì mình
béo”, Dana có vòng bụng khá to. “Nhưng giờ chị thấy có béo thì mình vẫn đẹp.
Mình tự tin lên hẳn”.

“Nhưng có bị sàm sỡ không?”.

“Em đừng có nhìn nó theo cách bệnh hoạn như
thế. Dana là bạn gái anh, nếu nó chỉ vì đàn ông đàn bà trần truồng thì anh thấy
ghen chứ. Nhưng không, mọi người ở đó rất lịch sự. Với lại đấy cũng là lễ hội
body painting luôn. Body painting là nghệ thuật tôn vinh vẻ đẹp cơ thể con
người. Những họa sĩ hàng đầu Israel sẽ về đây tranh tài. Em nhìn này...”.

Amir cho tôi xem những bức ảnh anh chụp từ
Pashut năm ngoái.

“Em nhìn vào những bức tranh này, em có nghĩ
đến chuyện bậy bạ không? Nếu có, thì em quá bệnh hoạn”.

Tôi chết lặng đi ngắm nhìn những bức vẽ tuyệt
vời. Trong phút chốc, tôi quên đi rằng chủ thể của những bức tranh đó là con
người thực sự bằng xương bằng thịt. Trước mắt tôi, họ biến thành những tác phẩm
nghệ thuật: họ là con thú hoang đói mồi trong sa mạc, họ là một vị thần lạc
bước xuống trần gian, họ là một con bướm rực rỡ trong ánh chiều tà. Trong đầu
tôi là một cuộc đấu tranh gay gắt giữa những gì mình cho là đúng và những gì
mình được dạy là đúng. Tôi rất rất muốn có được một bức tranh như thế, để cho
bản thân mình và để khoe với con cháu mình mai sau rằng mình cũng đã từng có
một tuổi trẻ oanh liệt. Nhưng tôi sợ rằng, thế hệ đi trước sẽ vì thế mà không
nhìn mặt tôi mất. Ở đây, những bức tranh như thế được tôn vinh. Về Việt Nam,
những bức tranh thế sẽ bị chì chiết đến chết.

“Nhưng mọi người không thấy ngại à?”.

“Ban đầu thì cũng hơi ngại, nhưng sau một ngày
là chẳng thấy ngại gì nữa. Với lại xung quanh mình ai cũng nude cả mà, có phải
mỗi mình mình nude đâu mà sợ ngại. Nhưng nếu em ngại thì em không phải nude.
Không ai ép em cả”.

“Vậy có nghĩa là em có thể đến tham gia nhưng
sẽ không phải nude?”.

“Ừ. Nhưng đảm bảo là ở đấy em sẽ muốn nude
ngay. Nude là một quyền, không phải là một trách nhiệm”.

Thấy tôi vẫn còn phân vân, anh bảo.

“Em cứ nghĩ cho kỹ đi. Nhưng anh đảm bảo rằng
nếu em không đi thì em sẽ hối hận đấy. Người ta thường hối hận vì những gì mình
không làm hơn là những gì mình làm. Em tham gia rồi, nếu thích thì tốt, nếu
không thích thì coi như là một trải nghiệm. Có mất gì đâu”.

“Dạ...”.

“Em nghĩ nhanh đi, anh chị đăng ký cho. Vé vào
là 300NIS (khoảng $80), như nếu mình đăng ký làm tình nguyện viên sáu
tiếng/ngày thì mình sẽ không mất vé vào cửa, lại còn được miễn phí ăn ngày ba
bữa”.

Tôi suy nghĩ mấy ngày, xong rồi quyết định
rằng mình sẽ đi. Tham gia cho biết, chẳng ai bắt mình nude cả. Tôi kể cho Asher
nghe về Pashut, cậu nhảy dựng lên:

“Hay thế. Bảo bạn mày đăng ký cho tao với”.

Thế là chúng tôi lên đường đi Pashut. Bố mẹ
Nati cho chúng tôi mượn lều, túi ngủ. Chúng tôi về lại Tel Aviv, đi nhờ xe với
một cặp khác mà chúng tôi liên hệ được qua website của ban tổ chức. Chúng tôi
lái xe về phía Nam, đi qua thị trấn Beer Sheva xinh đẹp với những ngôi biệt thự
trắng đầy hoa và những con đường xanh rợp lá cọ. Chúng tôi đi qua Makhtesh
Ramon, makhtesh lớn nhất thế giới. Makhtesh là dạng địa hình chỉ có ở Israel,
được hình thành bởi những vách đá vây tròn lấy nhau trong sa mạc. Nước đọng
trong đấy từ ngàn năm trước dần dần bốc hơi đi để lại những vết xói mòn hằn sâu
vào trong đá, tạo thành những hình khối và tông màu kỳ dị như bề mặt sao Hỏa
vậy. Đường sa mạc vắng tanh vắng ngắt, xung quanh chẳng hề có dấu hiệu của sự
sống. Thế rồi tự nhiên ở giữa cái gió và cát đó, ashram hiện ra im lìm và bình
yên đến lạ.

Xây dựng trên một căn cứ quân sự cũ, ashram
Shitim có đủ sự kín đáo và tách biệt để tránh sự dòm ngó của thế giới bên ngoài.
Nhìn từ ngoài vào, chúng tôi cứ tưởng nơi này bỏ hoang. Chỉ khi bước vào bên
trong, chúng tôi mới thấy hàng dãy những lều cắm san sát nhau trên bãi cỏ xanh
mướt. Hầu hết mọi người vẫn còn mặc nguyên quần hoặc áo.

Khi đăng ký làm tình nguyện viên, Amir bảo làm
dọn vệ sinh là nhàn nhất bởi một ngày chỉ cần dành khoảng hai, ba tiếng đi
loanh quanh nhặt vỏ ốc, vỏ chai là xong, nên cả hai chúng tôi đều đăng ký tham
gia bộ phận này. Nhưng khi đến nơi, chị quản lý nhìn tôi từ đầu đến chân rồi
bảo tôi làm pha chế ở quán bar, còn cho Asher vào làm trong bếp.

“Chúc mừng em đã nhận được công việc vui nhất
ở đây”. Anh là Kooshi, quản lý quán bar cầm tay tôi lên hôn. Da anh nâu bóng,
mũi thẳng, mắt sâu, tóc dài xoăn thành từng lọn. Mỗi lần anh nhẹ lắc đầu là mái
tóc lại bồng bềnh như tài tử điện ảnh. Ánh mắt anh lúc nào cũng đắm đuối như
đang nhìn người yêu. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra là anh say thuốc.

“Kooshi nghĩa là đen. Anh gọi mình luôn thế để
khỏi ai chê anh đen. Ở đây em cứ thoải mái. Không biết gì thì hỏi, cần gì thì
nói. Tất cả mọi người ở đây đều là người nhà. Em từ Việt Nam đến phải không?
Anh thích Việt Nam lắm. Người Việt Nam anh hùng. Ôi anh xin lỗi, anh bị nói
nhiều mà, đúng không? Nếu như anh nói nhiều thì em cứ bảo anh dừng lại nhé. Anh
từ nhỏ bị ADHD (Rối loạn tăng động giảm chú ý) nên phải uống Ritalin nhiều. Mà
em biết Ritalin là một dạng thuốc phiện, nó khiến con người mình lúc nào cũng
như say thuốc. À, mà mình đang nói đến đâu rồi nhỉ?”.

Anh nói với một cái giọng chân thành đến mức
khiến cho người khó tính nhất cũng phải tan chảy. Mặc dù anh nói nhiều và hay
lạc đề nhưng chẳng ai ghét được anh. Những lúc anh nói nhiều, mình chỉ cần nhẹ
nhàng: “Kooshi, dừng lại” là anh dừng ngay lập tức: “Ôi, anh lại nói nhiều rồi,
xin lỗi em nhé”. Kooshi lúc nào cũng cởi trần đóng khố. Khố của anh là một
chiếc váy da bò anh tự cắt, tự đính khuy lên nhìn giống một chiếc váy của dân
du mục. Anh quý chiếc váy đấy lắm. Một bận say thuốc quá hay thế nào, anh cứ
khăng khăng tặng tôi cái váy đấy. Mặc dù rất thích nó, tôi phải từ chối vì sợ
nếu nhận thì anh sẽ không còn gì để mặc.

Làm việc ở quán bar đúng là vui nhất. Quán bar
lúc nào cũng là trung tâm của lễ hội. Ban ngày trời nóng, mọi người toàn đến
đây mua nước. Buổi tối trời mát, nơi đây lại là nơi tiệc tùng. Làm ở đây, tôi
có thể quan sát tất cả mọi chuyện diễn ra xung quanh. Cũng nhờ làm nhân viên
pha chế, tôi nhanh chóng được tất cả mọi người nơi đây quen mặt.

“Mày chẳng cần làm việc ở đây mọi người vẫn
quen mặt. Mỗi mình mày là người châu Á ở đây. Mà dân da trắng thì lại thích con
gái châu Á”.

Có lẽ vì tôi lạ, lại lúc nào cũng đứng chình
ình trước mặt nên hay được mọi người đến quán bar lôi ra làm chủ đề bàn tán khi
không còn việc gì khác để làm. Thỉnh thoảng, mọi người nói chuyện về tôi cứ như
thể tôi không có mặt ở đó vậy.

“Cô bé này được đấy. Một mình mà dám sang tận
Israel. Lại còn dám tham gia lễ hội này”.

“Bé này hay cười dễ thương quá”.

“Chị đến quán bar này chỉ để nhìn em cười
đấy”.

Đấy, bạn nào chê mình khó thương thì đề nghị
đọc lại mấy lời nhận xét trên đây.

Lễ hội này đi kèm với rất nhiều hoạt động,
trong đó có các workshop dạy thiền, dạy vẽ, dạy thêu thùa, dạy mát-xa do chính
những người tham gia đăng ký dạy hoàn toàn miễn phí. Ai thích thì đi học cho
vui, ai không thích thì cứ thảnh thơi ăn chơi nhảy múa. Ban tổ chức bố trí được
hai bể bơi di động đặt ra giữa sa mạc. Buổi sáng đầu tiên mới chỉ lác đác người
nude, đến khoảng tầm trưa trời nóng hơn thì phải đến một nửa. Tôi phát hiện ra
hầu hết những người tham gia lễ hội này đều đã tham gia lễ hội ít nhất một lần
rồi thành nghiện. Có người tham gia lễ hội này đã sáu, bảy lần.

“Cảm giác không còn gì che giấu con người thật
của mình thích lắm. Mình chỉ là chính mình thôi. Chẳng còn ai đánh giá mình
được qua quần áo mình mặc nữa”.

“Lỡ người ta đánh giá mình qua cơ thể của mình
thì sao? Cái này to quá, cái này nhỏ quá chẳng hạn?”.

“Ha ha, em nhìn xung quanh đi có ai là hoàn
hảo đâu mà đi đánh giá người khác”.

Sang đến buổi thứ hai thì mọi người nude gần
hết. Asher ngày đầu tiên còn mặc quần đùi, ngày thứ hai cũng đã trần như nhộng.
Chẳng hiểu sao nhìn người lạ nude không sao, nhìn Asher nude là tôi ôm bụng
cười lăn lộn, không dám nhìn anh. Mọi người xung quanh bắt đầu thắc mắc tại sao
tôi vẫn mặc quần áo đầy đủ thế.

“Đây mới là lần đầu tiên em tham gia cái này
thôi. Cho em thời gian suy nghĩ đã”.

Ngày thứ hai, không khí rộn ràng hẳn lên với
sự xuất hiện của các nghệ sĩ body hàng đầu Israel. Ban tổ chức bắt đầu truy tìm
người mẫu. Mọi người kêu tôi tham gia. Tôi nhớ lại những bức tranh Amir cho tôi
xem nên cũng hào hứng hẳn lên. Tôi đồng ý tham gia vẽ thử xem da mình có ăn màu
không và xem tôi có thích không.

Da tôi ăn màu, và tôi cũng thích mê bức tranh.
Bốn nhóm họa sĩ đều mời tôi làm người mẫu. Nhưng sau đó tôi được biết nếu trở
thành người mẫu, tôi sẽ phải chấp nhận để ảnh của mình công khai trên báo chí.
Tôi không thích như thế nên từ chối. Ngày tiếp theo, những người mẫu được chọn
phải đứng yên sáu tiếng liền cho các họa sĩ tô tô vẽ vẽ. Vì mỗi tác phẩm đều
cần rất nhiều thời gian và công sức, mỗi nhóm phải cần đến hai họa sĩ để làm
việc. Năm nay nhiều tác phẩm đẹp, tôi nghe mọi người bảo thế. Trong số bốn họa
sĩ mời tôi, một người giành giải nhất, một người giành giải nhì. Mọi người trêu
tôi: “Em dại dột chưa. Giá mà tham gia thì có phải được giải rồi không”. Tôi
cũng chẳng tiếc. Khi đến đây, tôi chỉ mong có được một bức tranh body painting
trên chính cơ thể mình thì tôi đã có qua buổi vẽ thử.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3