Ai còn chờ ai giữa mùa hoa nở - Chương 22: Buông tay

Chương 22. Buông tay

Mãi đến khi bước vào
studio, đầu óc Diệp Mộc vẫn chưa trở lại mặt đất. Mộng Mộng cũng đến quan sát
trường quay, đứng bên cạnh cô, khẽ cười trêu rằng hai má cô đỏ ửng như hoa đào.
Diệp Mộc ngượng ngùng ôm mặt, xấu hổ cúi gằm. Thư ký trường quay nhẹ nhàng bước
đến, khẽ vỗ vào Diệp Mộc đang hồn bay phách lạc: “Tổ trưởng Diệp, phó giám đốc
tìm chị.” Lòng Diệp Mộc rớt cái bịch, chào tạm biệt Mộng Mộng rồi rời khỏi
trường quay, đi thang máy lên tầng trên, vừa bước ra khỏi thang máy thì cô nhìn
thấy Lê Khanh Thần, có lẽ cô ta đang định đích thân xuống mời cô, nhìn thấy cô
liền thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ Cận Thần đang trong văn phòng, chị mau vào trong
đi.”

Diệp Mộc bất lực. Lê Cận
Thần không gượng dậy được sau thất bại, bà Lê thương con trai nên muốn tìm cách
để anh trở lại bình thường, cô có thể hiểu được. Nhưng chuyện Lê Cận Thần bắt
cá hai tay, bọn họ đã nói chuyện chia tay rất rõ ràng rồi, cô không thể bắt đầu
lại từ đầu giống như lần trước khi gặp mặt. Hơn nữa, sáng nay Dung Nham đã tỏ
tình với cô...

“Diệp Mộc!” Lê Khanh
Thần cẩn thận thăm dò. “Chị bị sao vậy? Tâm hồn treo ngược cành cây thế.”

“Hả?” Diệp Mộc tập trung
tinh thần, cười với cô. “À... Tôi đang nghĩ nên giải thích thế nào với bác Lê.”

Lê Khanh Thần cười cười
rồi hơi nghiêng đầu, vì vậy Diệp Mộc không để ý đến ánh mắt phức tạp của cô ta
lúc đó. “Diệp Mộc!” Khi Lê Khanh Thần mở miệng nói tiếp, lại là điệu cười ngọt
ngào vô hại ấy. “Trong chuyện này anh trai tôi đã hoàn toàn sai, tỉnh cảm là
thứ khó kiểm soát nhất, vì mục đích tiếp cận Tần Tang và Lương Thị phía sau Tần
Tang nên mới tiếp cận chị, đó là anh ấy không đúng. Nhưng chị cũng phải hiểu,
đó là những điều không theo ý mình được...”

“Anh ta vì cái gì cơ?”
Diệp Mộc ngẩng phắt dậy, kinh ngạc cắt ngang lời Lê Khanh Thần. “Phó giám đốc,
khi nãy chị nói... anh ta vì Lương Thị nên tiếp cận tôi? Lê Cận Thần?!”

Lê Khanh Thần dừng bước,
giọng nói dịu xuống: “Làm sao...” Vẻ mặt cô ta tỏ ra như mình vừa gây họa lớn.
“Hóa ra chị không biết sao? Thế... thế tại sao hai người lại chia tay?”

Diệp Mộc lúc đó chỉ muốn
giết chết chính mình. Lúc này, trong lòng cô có một bức huyết thư khổng lồ,
trên đó ghi hai chữ “tiện nhân”. “Xin lỗi phó giám đốc, tôi có việc gấp phải đi
trước, nhờ chị gửi lời xin lỗi với bác Lê.”

Buổi sáng, khi Dung Nham
hỏi cô có thích anh không, Diệp Mộc không dám trả lời. Cô nói hãy để cô suy
nghĩ. Với Diệp Mộc, cho dù là mối tình đầu hay Lê Cận Thần gần đây nhận là bạn
trai, những người đàn ông thích cô, theo đuổi cô, đối tốt với cô, Diệp Mộc rất
sẵn sàng đón nhận. Nhưng từ trước đến nay chưa có ai hỏi cô rằng, Diệp Mộc, cô
có thích những người đó không?

Diệp Mộc có thích họ
không? Đáp án là gì chính Diệp Mộc cũng không biết. Nhưng cô biết rằng cuộc
sống không dễ dàng, cô biết rằng mình cần một thứ tình cảm hoặc giả đò đó là
tình yêu để mang lại sức mạnh cho mình. Cõi nhân thế cô đơn, trong cuộc đời
ngắn ngủi hơn hai mươi năm của cô, những nơi để lại ký ức đều không cố định,
nay đây mai đó. Từ khi lớn lên, cô vô cùng khao khát một mối tình ấm áp.

Trong tác phẩmThời
hữu nữ tử
, Khuông Khuông có viết một đoạn như thế này và đã được đăng tải
trên mạng: “Suốt cuộc đời này tôi khao khát được người ta sưu tập, đặt vào
một chỗ an toàn, cất giữ thật kỹ. Tôi sẽ không bị lạnh, tôi chẳng phải chịu
khổ, không phải lưu lạc bốn phương, không cần có gốc cây nào để dựa vào. Nhưng
người đó, tôi biết, tôi luôn luôn biết, người ấy sẽ không bao giờ xuất hiện.”
Trên
đường vội vã đi tìm Lê Cận Thần để chất vấn, trái tim Diệp Mộc tan nát thành
trăm nghìn mảnh vụn, người mà cô chẳng thể đợi ấy đã đến rồi sao?

Diệp Mộc biết hôm nay Lê
Cận Thần không đi làm, nhưng khi cô bước vào Lê gia, chỉ có Cận Thụy ở nhà.

“Thụy Thụy!” Diệp Mộc cố
gắng kiềm chế cảm xúc. “Chú cháu đâu?”

“Đến công ty rồi... Chú
nói bà nội muốn gặp cô nên vội vàng đi tới đó. Tối hôm qua chú cháu bị sốt cao,
bây giờ vẫn chưa hết sốt.” Cận Thụy quan sát tình hình, nói với vẻ rất cẩn
trọng.

Diệp Mộc cười khẩy, quay
người định đi ra, liền bị Cận Thụy kéo lại: “Cô ở lại đây đi! Cháu vừa gọi điện
cho chú, chú đang trên đường về.” Cận Thụy kéo cánh tay Diệp Mộc. “Cô đừng đi,
có việc gì đợi chú về, nói ở đây sẽ tốt hơn.” Cô bé ngập ngừng một lát, những
câu sau đó cố kìm lại không nói ra.

Lê Cận Thần rất nhanh
chóng về đến nơi, người cùng về đó là bà chủ của Lê gia mà khi nãy bị Diệp Mộc
cho leo cây.

Lê Cận Thần từ ngoài cửa
lao vào, đến giày cũng không thèm thay, vội vã thấp giọng hỏi Cận Thụy vừa bước
ra: “Mộc Mộc đâu?” Cận Thụy nhìn bà Lê đằng sau anh, hờ hững trả lời Diệp Mộc
đang trong phòng khách, sau đó ngoan ngoãn mang cho Lê Cận Thần một đôi dép lê,
rồi quay người chạy về phòng.

Lê Cận Thần bước rất
nhanh đến phòng khách, từ xa đã nhìn thấy Diệp Mộc vốn ngồi trên sofa đã đứng
dậy, bước chân từ từ chậm lại, anh lắc lắc đầu nhìn vẻ mặt xám xịt như sắp ăn
thịt người của Diệp Mộc, khẽ hít thở lấy hơi.

Bà Lê có khuôn mặt thánh
thiện bước theo sau, nhìn thấy con trai và người con gái mà con trai mình yêu
thương đang nhìn nhau chằm chằm, nhỏ giọng niệm Phật, rồi nói: “Hai đứa con
ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện với nhau. Người trẻ, cho dù không có duyên vợ
chồng thì coi như hai người bạn gặp nhau cũng được. Hai đứa... nói chuyện đi.
Mẹ lên trên gác.”

Diệp Mộc rất có thiện
cảm với bà Lê, đợi cho bóng bà đã đi khuất sau những bậc cầu thang, mới mở
miệng hỏi Lê Cận Thần: “Anh đừng giải thích! Tôi chỉ hỏi một câu, anh tiếp cận
tôi... là vì Tần Tang và tập đoàn Lương Thị sau lưng chị ấy phải không?”

Lê Cận Thần im lặng, đầu
cúi thấp. Anh không nói gì. Với người con gái mà anh đã thực tâm muốn lợi dụng
nhưng cũng thật lòng yêu thương này, chẳng lời lẽ nào có thể diễn tả nổi sự tội
lỗi, tiếc nuối và không nỡ rời xa của anh.

Lòng Diệp Mộc chùng
xuống, chờ anh trả lời. Đợi đến khi anh ngẩng lên, cô nhìn thấy trong đôi mắt
đen đã từng nhìn cô đầy yêu thương kia lúc này toàn là sự đau khổ. Anh khẽ gật
gật đầu. Diệp Mộc cười lạnh lùng, quay mặt đi không thèm nhìn anh, rời khỏi đó.

Khi nhận được điện thoại
của Tần Tống, Dung Nham đang ngồi trong quán bar uống rượu cùng Trần Ngộ Bạch.
Anh muốn đi, nhưng Trần Ngộ Bạch không cho.

“Hay là chú cùng về với
anh, chỗ con trai của Đổng gia thành tây, Tiểu Lục cũng ở đó, chắc là chơi sẽ
vui đây.” Dung Nham kéo anh ta. Tần Tống nói một mình Diệp Mộc tới đó, Tiểu
Đổng đang giở trò với cô.

Trần Ngộ Bạch nghe đến
chữ “chơi” liền cảm thấy phiền phức, đẩy gọng kính rồi quay đi.

Phục vụ quầy rượu nhìn
thấy tam thiếu gia mặt lạnh như tiền lần đầu tiên nổi nóng, sợ quá liền lùi xa
khỏi chỗ đó. Trần Ngộ Bạch bực bội uống hết gần nửa cốc rượu mạnh, thở một hơi
dài thượt.

Dung Nham cảm thấy anh
ta đã uống hơi say, vỗ vỗ vào vai nói: “Tiểu Tam, đừng uống nữa. Người toàn mùi
rượu thế này, Tiểu Ly càng giận đấy.” Trần Ngộ Bạch cười khẩy, nhưng cánh tay
đang giơ ra với chai rượu liền thu về.

“Phiền chết đi được...”
Trần Ngộ Bạch khẽ thở dài. Rất ít khi anh bộc lộ cảm xúc một cách trực tiếp như
thế này. Do đám báo chí khui ra, An Tiểu Ly biết được một thời gian qua lại
giữa anh và nữ hoàng tiệc tùng nên làm một trận rùm beng. Cô đang bụng mang dạ
chửa, đến một câu nói đối lại Trần Ngộ Bạch cũng không, nhìn thấy cô vừa khóc
vừa la, anh vừa thương vừa tức tối.

Dung Nham cười: “Bảo Bảo
nhà chú luôn nói IQ của mẹ con bé còn chưa bằng phần lẻ của bố nó. Tôi thấy chú
có ưu thế lớn như vậy, sao vẫn cứ bị Tiểu Ly giày vò đến mức này cơ chứ?”

Trần Ngộ Bạch bước vào
trong quầy, lấy nước uống, rồi trở lại bộ dạng lạnh lùng của tam thiếu gia
Lương Thị, từ tốn nói với Dung Nham: “Đợi đến khi anh thực sự yêu rồi anh sẽ
biết, việc này và IQ chẳng có nửa gam liên hệ nào. Nếu như đã chắc chắn đó là
cô ấy, thì cho dù cô ấy có ngốc nghếch như heo anh cũng sẽ thích thôi.”

Dung Nham khựng lại, bất
ngờ nhớ đến dáng vẻ Diệp Mộc lúc co người lại giống như một chú heo con cuộn
tròn nằm ngủ trên sofa, anh bất giác bật cười. Trần Ngộ Bạch cảnh giác ngẩng
lên nhìn anh, thần sắc không đổi, môi khẽ cong xuống.

Tối nay, Diệp Mộc gặp
chút rắc rối. Buổi chiều Đổng thiếu gia gọi điện thoại tới mời, cô đã từ chối
hai lần, đến lần thứ ba người ta nói cho dù Trương Lâm và Cylin không tới, Diệp
Mộc cũng phải đại diện đến tham gia. Đã nói đến mức này, Diệp Mộc cũng chẳng có
lý do gì để từ chối, đành lấy hết dũng khí đi dự tiệc.

Đổng thiếu gia tỏ ra rất
quan tâm tới cô, chào hỏi một lúc rồi đích thân đưa cô đi xung quanh, tám, chín
cậu thanh niên khôi ngô, tuấn tú được gọi tới, chơi trò “thất bát cửu”. Một
chiếc cốc uống bia được đặt giữa bàn, người chơi sẽ lắc viên xúc xắc, nếu con
số lắc ra là bảy thì sẽ đổ đầy rượu vào cốc, tiếp tục lắc. Ra số tám sẽ uống
hết nửa cốc, sau đó lại lắc tiếp. Nếu vào số chín sẽ uống hết một cốc, rồi tiếp
tục lắc xúc xắc. Cho đến khi con số lắc ra không phải ba con số trên, xúc xắc
sẽ được trao lại cho người tiếp theo. Nhưng nếu lắc được số một thì người đó có
quyền chỉ định một người bất kỳ có mặt làm một việc.

Vận may của Diệp Mộc hôm
nay thật chẳng ra sao, xúc xắc hễ cứ đến tay cô là lại ra bảy, tám, chín, mới
một lúc mà cô đã uống liền mấy cốc. Đổng thiếu gia ngồi bên phải cô, nhân lúc
men rượu bốc lên đã ghé càng lúc càng sát cô.

“Xin lỗi, tôi vào nhà vệ
sinh một lúc.” Mấy lần Diệp Mộc đều không tránh được cánh tay vòng ngang qua eo
mình của anh ta, liền đứng dậy. Đổng thiếu gia cười, vờ như vô tình kéo lấy
ngón tay cô, nói vẻ trêu đùa, bỡn cợt: “Anh đi cùng em.” Diệp Mộc bối rối, rút
tay lại, mỉm cười: “Thế chẳng phải sẽ làm mất hứng của mọi người ở đây sao?
Thôi vậy, tôi hy sinh một chút, cố nhịn vậy.” Cả đám cười ồ lên, vừa lúc Diệp
Mộc đang ngập ngừng ngồi xuống, bỗng có một bàn tay ấm áp đặt lên vai vô, sau
đó là một luồng không khí ấm áp vây lấy cô. Chỉ nghe giọng nam trầm ấm: “Chơi
trò gì vậy? Tôi cùng tham gia với.”

“Dung nhị!” Đổng thiếu
gia cười lớn, đứng dậy bắt tay Dung Nham, rồi quay sang một bầy mỹ nữ đang ngồi
bên cạnh, nói: “Dung nhị thiếu gia đến rồi, còn không mau lên đây hầu hạ!” Đám
mỹ nữ nhao nhao vây quanh, Dung Nham cười rồi lùi người lại, tới ngồi cạnh Diệp
Mộc, vô tình mà hữu ý ôm lấy cô: “Nào nào nào! Mọi người ngồi xuống cùng chơi
nào, phân nhóm, phân nhóm! Mỹ nữ ra tay, chúng tôi chỉ lo việc uống thôi!”

Anh đã quá quen với trò
này, đám người lúc này được cổ vũ như vậy, ngay lập tức trở nên náo nhiệt, mỗi
người đám Đổng thiếu gia đều ôm một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, chơi
vui nổ trời. Diệp Mộc vẫn cứ tiếp tục “thất - cửu -

bát - thất - cửu...”,
nhưng lần này, người uống cạn từng cốc, từng cốc lại là Dung Nham. Anh uống
rượu mà sắc mặt không hề đổi, nhưng bàn tay Diệp Mộc đang nắm lấy kia hơi run.

Đổng thiếu gia ngồi bên
nhìn một lúc, cuối cùng cũng nhận ra có chuyện gì, anh ta bất mãn đẩy đẩy Dung
Nham, cười nói: “Đổi bạn ngồi cạnh với tôi đi nhị thiếu gia! Cứ uống thế mãi
thì chỗ này thành của riêng anh rồi.” Dung Nham xua tay, uống cạn phần số chín
mà Diệp Mộc vừa lắc ra: “Không cần, thế này cũng tốt mà.” Diệp Mộc tiếp tục lắc
ra một số bảy, sau khi rót đầy lại ra tiếp số chín. Dung Nham chẳng nói một
lời, cười rồi cầm cốc lên, một hơi uống cạn. Khóe miệng anh vương vài giọt
rượu, sáng lấp lánh dưới ánh đèn, tim Diệp Mộc cũng theo đó mà đập nhanh hơn.

“Tiểu quái thú, không
phải sợ...” Diệp Mộc lại lắc ra một con bảy, trong lòng đang lo lắng, hơi thở
nóng phả đến bên tai, người cô bỗng run bắn, rồi nghe thấy tiếng anh cười phía
sau, hơi nóng xa ra một chút. Dung Nham tận hưởng vẻ mặt ửng đỏ đáng yêu của
cô, xoa xoa đầu cô: “Em cứ lắc thoải mái, đừng sợ, có anh đây.” Diệp Mộc quay
đầu lại, chỉ cách anh rất gần, cô càng cảm thấy yên tâm, quay ra nhắm mắt lắc
bừa một cái, khi mở mắt ra thì đó là... con một đỏ chót. Dung Nham cười lớn.

Diệp Mộc cũng cười, mặt
đỏ ửng, hơi nhích người ghé sát vào Dung Nham. Ánh mắt dịu dàng ấy, Đổng thiếu
gia ngồi bên cạnh nhìn suốt cả buổi tối, thấy ngứa ngáy, khó chịu. Một vòng
quay mới lại tiếp tục, anh ta với tay kéo Diệp Mộc: “Diệp Mộc, qua đây ngồi với
anh, cũng phải làm cho anh thắng như người anh hùng Dung nhị này chứ!”

Dung Nham giữ chặt Diệp
Mộc, tay còn lại đẩy về phía Đổng thiếu gia. Đổng thiếu gia uống đã nhiều, bị
đau lập tức lên cơn, cau mày nói: “Dung nhị! Tối hôm qua anh thưởng thức mùi vị
tươi mới của cô ta, tôi đâu có động gì đến anh!”

Mặt Diệp Mộc bỗng trắng
bệch. Dung Nham đứng dậy, kéo Diệp Mộc ra phía sau. Trên mặt anh vẫn là nụ cười
nho nhã. “Tần Tống!” Anh gọi Tần Tống đang quay về phía này xem có chuyện gì mà
náo nhiệt vậy. Tần Tống lách khỏi đám người, trả lời một tiếng rồi ra đứng bên
cạnh anh.

Dung Nham khẽ đẩy Diệp
Mộc về phía anh ta: “Đưa chị dâu chú về trước.” Nghe những lời này, mặt những
người quen biết Dung Nham ở đây đều biến sắc.

Tần Tống cầm tay Diệp
Mộc, vừa che cho cô vừa đi ra ngoài. Đi được vài bước, Diệp Mộc quay đầu lại
nhìn, Dung Nham đang nắm lấy nắm đấm Đổng thiếu gia vừa tung ra, vặn một cái
sang trái, vặn một cái sang phải, rồi lại vặn mạnh gần như gập hẳn xuống dưới.
Diệp Mộc càng kinh ngạc, lại có hơi men nên trong đầu là một màn trống không,
chỉ nhớ... hình như lúc nãy Đổng thiếu gia đã dùng chính bàn tay đó xoa xoa eo
mình.

Tần Tống đưa cô ra đến
cửa, che đằng sau lưng, anh ta hỉ hả cười, nhìn về đám nhốn nháo đằng đó. Diệp
Mộc bị chèn kín giữa lưng anh ta và cánh cửa, cựa quậy toát hết mồ hôi vẫn chưa
thoát được ra, cô tức mình há miệng cắn một cái, Tần Tống lúc này đang gọi điện
cho Lý Vi Nhiên, tường thuật đám hỗn chiến, lưng bất ngờ đau nhói, kêu một
tiếng thất thanh, cả người cứng đơ.

Diệp Mộc nhân cơ hội này
thoát ra, mặt mũi đỏ bừng chạy về phía đám người đang hỗn loạn đằng kia. Tần
Tống hốt hoảng, co cẳng đuổi theo, vừa giữ được Diệp Mộc đã nhìn thấy Dung Nham
lách người thoát ra khỏi đám đông, vội vã chạy về phía hai người họ.

“Đi!” Dung Nham kéo Diệp
Mộc, vuốt vuốt ngực, bước từng bước dài ra ngoài, vừa đi anh vừa quay đầu lại,
hầm hè bất mãn với Tần Tống: “Chẳng phải bảo chú đưa cô ấy ra ngoài đợi rồi
sao?” Tần Tống đi được mỗi bước lại quay đầu lại xem náo nhiệt, nghe thấy vậy
liền quay sang nhìn Diệp Mộc một cái: “Chị ấy bất ngờ cắn em, em nhất thời
không kịp giữ nên chị ấy chạy mất.”

Trong lúc nói chuyện,
bọn họ đã đi qua dãy hành lang, bước xuống cầu thang bộ ra bãi đỗ xe, Dung Nham
dắt Diệp Mộc ngồi vào xe của Tần Tống, tức tốc rời đi. Đi qua cửa chỉ nhìn thấy
vài chiếc xe cảnh sát phanh gấp lại, từng đội cảnh sát mặt mũi hằm hằm nhảy
xuống xe, lao vào trong. Tần Tống khẽ huýt sáo, nhìn Dung Nham với một ánh mắt
sùng bái qua gương chiếu hậu.

Diệp Mộc nhìn nhóm cảnh
sát lao vào trong, bất lực: “Sao anh phải làm cho chuyện đến mức này? Chẳng hay
chút nào.” Dung Nham liếc nhìn Diệp Mộc một cái: “Ai bảo thằng đó dám bôi nhọ
anh? Tối hôm qua anh bị biến thành họ Diệp giống em rồi, lấy đâu ra mà thưởng
thức mùi vị tươi mới?”

Tần Tống không nhịn được
cười lớn, Diệp Mộc lườm anh một cái cháy mặt.

Diệp Mộc nằm trong lòng
Dung Nham, chẳng còn chút sức lực, mắt mở trừng trừng nhìn tấm vải bọc màu nâu
sẫm trên nóc xe.

Từ khi nãy Dung Nham đã
để ý thấy tâm trạng cô hôm nay rất không tốt, luôn im lặng, anh co tay lại, hỏi
cô: “Em sao vậy? Mới thế mà đã sợ rồi sao?” Diệp Mộc không để ý đến anh, anh
muốn trêu chọc, nghiêng người ghé sát vào cô một cách nguy hiểm: “Anh bảo này
tiểu quái thú...” Hơi thở ấm nóng của Dung Nham phả thẳng vào trán cô. “Anh cũng
được coi là anh hùng cứu mỹ nhân, em để anh hôn một cái coi như trả ơn cũng là
điều nên làm đúng không?” Tần Tống vừa hất áo ra phía sau chỉ cho anh xem vết
cắn khi nãy, anh rất ngưỡng mộ, chỉ tay mạnh về phía tiểu quái thú.

Diệp Mộc ngồi thẳng dậy,
vung tay đẩy anh. Dung Nham cười lớn, nắm lấy bàn tay phản kháng của cô, cúi
đầu vẻ định hôn, Diệp Mộc vùng vẫy không thôi, trong lúc chống trả cô nhìn về
phía trước thấy Tần Tống vẫn đang cười thầm, nhất thời bối rối, nước mắt tuôn
rơi.

Dung Nham lúc đầu chỉ muốn
trêu chọc cô, lúc này làm cho cô khóc, anh vội vã buông cô ra, lau nước mắt cho
cô, cưng nựng: “Anh chỉ đùa thôi mà, thôi nào, thôi nào, đừng khóc nữa... Hay
là thế này, anh sẽ cho em hôn một cái, coi như xả giận nhé?”

Diệp Mộc càng khóc lớn,
dường như với những việc đã chịu đựng trong thời gian vừa qua, cuối cùng cô
cũng tìm được một lý do để khóc một trận thoải mái. Lúc đầu nghĩ rằng Lê Cận
Thần giở trò bắt cá hai tay, Diệp Mộc không khóc. Về sau Trần Phái Phái tìm đủ
mọi cách gây áp lực với cô trong công việc, khắp công ty đồn thổi về cô, cô
cũng không khóc. Ngày hôm nay biết được chân tướng, biết rằng giấc mộng công
chúa mà cô đã phải rút lui trong ngượng ngùng kia hóa ra ngay từ đầu đã là ngu
dốt, đến khi Lê Cận Thần im lặng thừa nhận, Diệp Mộc cũng không hề khóc. Tất cả
những điều đó đã rời xa cô, Tề thái thái hung hãn từ nhỏ đã dạy cho Diệp Mộc
rằng, đừng bao giờ khóc vì cốc sữa đã đổ. Tuy rằng Diệp Mộc thấy phản cảm,
nhưng trong tiềm thức lại khắc cốt ghi tâm.

Nhưng lúc này, cuộn
trong lòng Dung Nham, nghe những lời an ủi ngọt ngào, ấm áp của anh, cô lại
nước mắt như mưa. Thì ra bản thân chẳng hề cứng rắn như mình vẫn nghĩ. Thì ra
vẫn có lúc đau lòng. Thì ra mối tình mà cô luôn nghĩ rằng mình không dành trọn
trái tim cho nó ấy vẫn để lại trong trái tim cô một vết hằn sâu sắc. Thật là bi
thương!

Bên này Diệp Mộc đang
khóc lóc buồn bã, Dung Nham không biết trong lòng cô nghĩ gì, cứ nghĩ mình đã
làm cô khóc. “Cái con bé này sao chẳng biết đùa gì thế!”

Tần Tống thấy tình hình
không ổn, để tránh bị vạ lây, anh ta lập tức táp xe vào bên đường, lấy cớ ra
ngoài hút điếu thuốc, loáng một cái đã chạy mất chẳng thấy người đâu nữa.

Dung Nham dỗ dành Diệp
Mộc, một hồi lâu Diệp Mộc chỉ nói là đã thực sự chia tay với Lê Cận Thần, trong
lòng buồn bã. Dung Nham kéo cô lại gần, ôm vào lòng, vỗ nhẹ an ủi. Diệp Mộc
khóc một hồi rồi đẩy anh ra, ngồi lại ngay ngắn.

“Anh đừng như vậy.” Diệp
Mộc suy nghĩ một lúc, hắng giọng nói. “Dung Nham, anh thế này em cảm thấy tội
lỗi lắm.”

Dung Nham mỉm cười, xoa
xoa tóc cô: “Không sao đâu. Cứ coi như em không đồng ý anh, những lúc như thế
này anh cũng sẽ quan tâm đến em. Chỉ là bây giờ anh có tình cảm với em nên muốn
gần gũi với em hơn thôi.”

“Không phải em nói em có
cảm giác tội lỗi với anh. Em vừa chia tay Lê Cận Thần đã ôm ôm ấp ấp với anh,
em cảm thấy không hay lắm.” Diệp Mộc nghĩ gì nói nấy. Dung Nham tức giận.

“Khi nãy anh đánh cho
Đổng thiếu gia thảm hại rồi phải không?” Diệp Mộc lo lắng hỏi.

Dung Nham trong lòng bực
bội, lạnh lùng nói: “Anh còn chưa ra tay thật sự, nếu không số phải gọi là 120
ấy chứ.”

Diệp Mộc yên tâm gật
đầu: “Thế thì tốt. Về sau em vẫn còn phải xin tiền tài trợ của anh ta nữa.”

“Anh bảo này!” Dung Nham
bắt đầu thấy ngứa lợi. “Em tìm nhà tài trợ mà sao không nghĩ đến anh? So với
thằng Tiểu Đổng đó, anh nhiều tiền hơn nó mười vạn tám nghìn lần ấy chứ!”

Mắt Diệp Mộc đỏ hoe,
nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương: “Em không muốn chém người của mình.”

Lời này vừa thốt ra,
Dung Nham lập tức rạng rỡ. Anh đưa tay xoa xoa mặt cô, hứ một tiếng, muốn cười
mà không được: “Xem ra em vẫn còn chút lương tâm.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3