Ai còn chờ ai giữa mùa hoa nở - Chương 07: Dự tiệc

Chương 7. Dự tiệc

Gần đây, hầu như ngày
nào Diệp Mộc cũng gặp Lê Cận Thần. Trước khi bước vào cuộc họp anh cố ý đến
cạnh cô chuyện trò vài câu. Buổi trưa, lúc ăn cơm ở nhà ăn, anh thường ngồi ăn
cùng cô. Thỉnh thoảng, khi đang ghi hình anh cũng bước vào, đứng bên cạnh cô,
khẽ trao đổi ý kiến.

Những nơi như ở C&C,
thứ dồi dào nhất chính là lời đồn đại, huống hồ nhân vật chính lại là Lê Cận
Thần, người phụ trách cao nhất, thái tử gia của vương quốc giải trí C&C chi
nhánh thành phố C. Về sau, đến người chẳng bao giờ để ý đến những chuyện kiểu
thế này như Trương Lâm cũng đã nghe nói đến. Hôm đó, vừa quay xong một chương
trình, cô bé vừa tẩy trang vừa tít mắt cười với Diệp Mộc qua tấm gương trên bàn
trang điểm.

Diệp Mộc đang xem xét
lịch trình công việc tuần tiếp theo của vị đại tiểu thư này, bị cô bé nhìn một
cách kỳ lạ: “What?”

Trương Lâm đặt miếng
bông tẩy trang xuống, nháy mắt với cô: “Chị và Giám đốc Lê... hả?”

Diệp Mộc khóc dở mếu dở:
“Người khác không biết đã đành, em và chị một ngày ở cạnh nhau mười mấy tiếng
đồng hồ mà cũng tin mấy lời đồn đại đó sao?”

Trương Lâm xoa xoa má,
ngón tay gõ gõ lên mặt: “Thật ra em cũng không tin. Vì em cảm thấy chị và Dung
Nham hợp hơn.”

Diệp Mộc thót tim.

“Woa...” Trương Lâm nhìn
ánh mắt tóe lửa của Diệp Mộc, đôi bàn tay nhỏ che trước ngực. “Mộc Mộc, nhìn
ánh mắt chị lúc này thảm lắm!”

Diệp Mộc suýt chút nữa
thì ném mấy tờ giấy đang cầm trên tay vào đầu cô: “Học sinh Trương Lâm!” Ai đó
lợi dụng chức quyền của mình uy hiếp người khác một cách rất “vô sỉ”. “Có muốn
tôi thêm cho bạn vài hoạt động mới nữa không?”

Trương Lâm xua xua tay
vẻ ngây thơ: “Chị biết là em không nói dối mà. Chị và Dung Nham quả thật rất
hợp nhau, từ ngoại hình đến tính cách... Chiều cao của hai người cũng vừa đẹp
để hôn, vả lại anh ấy ngoài nóng trong lạnh, chị ngoài cứng trong mềm.”

Da đầu Diệp Mộc rần rần,
cô giở xoành xoạch mấy tài liệu trong tay, tìm số điện thoại của giáo viên dạy
thêm tiếng Trung cho Trương Lâm.

Ô Long Trà kịp thời lướt
tới: “Tin tức mới nhất, tối nay chị Sunny sẽ về đến nơi!” Cô gái này chính là
người nhạy bén tin tức nhất trong C&C. Diệp Mộc vừa nghe thấy lập tức phấn
chấn hẳn lên, không buồn đôi co với cô gái Trương Lâm này nữa. Cô gật đầu cảm
ơn Ô Long Trà đã lướt đến rất đúng lúc, nhẩm tính, làm thế nào để có thể báo
cáo những thành tích trong thời gian qua của mình một cách vừa khiêm tốn mà vẫn
đầy đủ nhất.

Đúng lúc đó, Lê Cận Thần
đứng ngoài gõ cửa: “Diệp Mộc, đã tan làm chưa?”

Ngồi trên xe của Lê Cận
Thần, nhớ đến những lời Trương Lâm nói lúc trước, Diệp Mộc cảm thấy không thoải
mái, suốt chặng đường đều nhìn ra ngoài cửa xe.

Lúc đầu Lê Cận Thần cũng
im lặng, sau đó nhìn thẳng vào cô khiến cô không thể làm như không nhìn thấy,
đành quay đầu sang. Giọng nói của Lê Cận Thần trầm và nhẹ: “Tối nay anh phải
tham gia một bữa tiệc, cần một bạn nữ đi cùng. Xin lỗi em, Diệp Mộc, anh biết
là đã làm phiền em ngoài giờ làm việc.”

Tiếng phổ thông của anh
có chút không chuẩn, làm Diệp Mộc nhớ lại chất giọng Hồng Kông quen thuộc:
“Không sao đâu!” Diệp Mộc mỉm cười. “Lần trước anh cũng dành thời gian sau giờ
làm đưa em đi xem nhà, em vẫn còn nợ anh mà.”

Lê Cận Thần cười dịu
dàng: “Không, lần đó là anh tự nguyện mà.”

Tim Diệp Mộc khẽ đập rộn
ràng, mặt nóng bừng, cô quay mặt đi không nói gì nữa.

Nơi mà Lê Cận Thần đưa
Diệp Mộc tới chính là trung tâm giải trí lần trước. Diệp Mộc cảm thấy hơi lo,
từ lúc bước vào cửa luôn cúi đầu. Lê Cận Thần nói nhỏ vào tai cô, bảo cô chờ anh
một lát, anh có chút việc phải đi. Diệp Mộc đứng đợi ở đại sảnh, nhìn Lê Cận
Thần nói chuyện gì đó với một người hình như là giám đốc, người kia cuối cùng
như đã bị anh thuyết phục, do dự quay trở vào. Không lâu sau, người có dáng vẻ
giám đốc nọ tươi cười bước tới, rất lễ phép mời Lê Cận Thần và Diệp Mộc lên
tầng.

Thang máy đưa họ lên
tầng hai mươi tám. Cửa vừa mở, Diệp Mộc đã tối tăm mặt mày. Trong căn phòng hoa
lệ, rộng lớn trước mặt, trên chiếc thảm lông màu đỏ, một người phụ nữ xinh đẹp
mặc bộ lễ phục dài màu champagne, đó chính là người chị yêu quý của cô, Tần
Tang.

Tần Tang có khuôn mặt và
thân hình cân đối, tính cách dịu dàng, nhẹ nhàng, nhìn qua đúng là một thục nữ
hoàn mỹ. Nhưng chỉ có những người thân thiết nhất mới biết, đằng sau nét mặt
dịu dàng ấy là một tính cách đen tối như thế nào. Giống như bây giờ, mặc dù nụ
cười của Tần Tang vô cùng niềm nở, nhưng những gì ẩn sâu sau đôi mắt sáng ấy
lại khiến Diệp Mộc cảm thấy lạnh sống lưng.

Cô lúng túng nhìn về
phía Lê Cận Thần, phát hiện ra anh cũng đang cúi đầu nhìn cô. Lê Cận Thần nở nụ
cười khích lệ Diệp Mộc đang lo lắng, sau đó nhẹ nhàng khoác tay cô, cùng bước
ra khỏi thang máy.

“Chị!” Diệp Mộc chỉ còn
cách lấy hết can đảm bước lên, cười gượng. “Lâu lắm rồi không gặp nhỉ?”

Tần Tang cười càng ngọt
hơn: “Đúng thế, lâu đến mức em quên cả chị rồi.”

Diệp Mộc cứng họng. Lê
Cận Thần bước lên một bước, giơ tay về phía Tần Tang: “Xin lỗi đã cắt ngang.”

Ông xã của Tần Tang - Lý
Vi Nhiên - một người đàn ông nho nhã, điển trai bỗng xuất hiện, bắt tay thân
mật với Lê Cận Thần. Lúc quay người đi, anh khẽ đẩy bà xã, nói nhỏ: “Vào trong
rồi hãy nói.” Diệp Mộc nhìn ông anh rể lương thiện, dũng cảm với ánh mắt vô
cùng cảm kích. Tần Tang khẽ cười với bộ dạng sung sướng, dẫn hai người vào bên
trong.

Nhân vật chính của buổi
tiệc tối nay là con trai của Tần Tang và Lý Vi Nhiên - Lý Mộ, hôm nay là sinh
nhật tròn năm tuổi của cậu bé. Lần gần đây nhất thằng bé gặp Diệp Mộc là khi nó
mới hơn một tuổi, nhưng lúc này đã có thể lưu loát chào hỏi cô: “Dì, cảm ơn dì
đã đến dự party sinh nhật cháu.”

Diệp Mộc đang định nói:
“Dì quên mất không mua quà sinh nhật cho cháu, lần sau dì sẽ tặng bù nhé.” Vừa
lúc đó, Lê Cận Thần đưa qua một hộp quà hình chữ nhật. Diệp Mộc tròn mắt, anh
liền cúi thấp người, nói khẽ vào tai cô: “Anh đã chuẩn bị giúp em rồi.” Hơi thở
của anh lành lạnh, phả vào vành tai Diệp Mộc, làm cô khẽ rùng mình.

Lý Mộ nhận lấy món quà,
sung sướng bóc ngay.

Diệp Mộc nhân lúc thằng
bé đang bóc quà, thấp giọng nói với người đứng bên cạnh: “Giám đốc Lê, việc này
hình như vượt quá phạm vi quản lý của anh rồi đấy.”

Lê Cận Thần rất bình
tĩnh: “Sao vậy?”

“Anh không hỏi trước đã
đưa em tới đây. Đây là việc riêng của em, em có thể tự mình xử lý... Tất nhiên
sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc.” Diệp Mộc khá nóng tính. Vẻ mặt Lê Cận Thần
không có chút gì ngạc nhiên hay cảm thấy bị mạo phạm, anh mỉm cười: “Diệp Mộc,
em trách anh đã nhiều chuyện sao?”

“Em không có ý đó. Chỉ
có điều đây là chuyện riêng của em, em không thích người khác xen vào.” Diệp
Mộc cố giữ cho giọng nói của mình không quá kích động bởi vẻ mặt vô tội của Lê
Cận Thần: “Anh tự quyết định thay em như thế này, em cảm thấy rất không thoải
mái.”

Lê Cận Thần im lặng một
giây: “Dung Nham cho anh biết em là em gái Tần Tang... Anh cứ nghĩ rằng, em cần
một người đẩy em về phía trước... Tức giận với người nhà cũng không phải việc
sáng suốt.” Những người có giáo dục đúng là lời ít ý nhiều. Diệp Mộc đã hiểu
ra: “Em đâu có tức giận với họ đâu!”

“Anh xin lỗi!” Lê Cận
Thần thở dài. “Thế thì đúng là anh đã nhiều chuyện rồi... Suốt cả ngày anh chỉ
nghĩ xem, em có việc gì cần đến sự giúp đỡ của anh không, nhưng dường như chẳng
có gì cả.”

Nghe anh nói, Diệp Mộc
bỗng mủi lòng: “Em biết là anh không có ý xấu. Hôm đó, anh đã nói với em, anh
đánh giá em rất cao, anh yên tâm, em nhất định sẽ làm việc thật tốt, anh không
cần lo lắng.”

Lê Cận Thần rất nhạc
nhiên, im lặng một lúc, khuôn mặt điển trai hơi quay sang bên trái, thở dài:
“Có đúng là anh rất xấu tính không? Em không cảm nhận được một chút gì ư?” Anh
nhìn thẳng vào Diệp Mộc, nở một nụ cười gượng gạo. “Diệp Mộc, anh quả thật chỉ
có thể khiến em nghĩ tới công việc thôi sao?”

Diệp Mộc có dự cảm không
tốt, tim càng đập nhanh hơn: “Giám đốc Lê...”

“Lúc này không phải
trong giờ làm việc.”

“Lê Cận Thần...” Diệp
Mộc nghe thấy vậy liền sửa lại, khuôn mặt nóng bừng.

“Diệp Mộc!” Lê Cận Thần
bất ngờ cúi người, tiến sát lại phía Diệp Mộc. Diệp Mộc bị che hết ánh sáng,
trước mặt nhất thời chỉ nhìn thấy đôi mắt tuấn tú của anh. “Diệp Mộc!” Anh nói
nhẹ nhàng. “Lẽ nào... mấy ngày vừa rồi, em không nhận ra anh đang theo đuổi em
sao?”

Lúc ấy, Diệp Mộc như
nghe thấy một tiếng “xoảng” lớn vang bên tai.

Lý Mộ đã bóc xong gói
quà, ánh mắt hấp háy hết nhìn Diệp Mộc lại đến Lê Cận Thần, muốn tìm một khoảng
trống thích hợp để xen vào, cảm ơn hai người họ. Nhưng nhìn người dì thân yêu
của mình mặt đang đỏ bừng như có lửa đốt, nó tiu nghỉu khẽ lắc lắc đầu.

“Xem ra anh khiến em cảm
thấy rất khó chịu. Xin lỗi nhé, anh sẽ ra ngoài suy nghĩ một lát, em ở lại dự
sinh nhật thằng bé. Lát nữa anh sẽ quay lại tìm em.” Lê Cận Thần khẽ cười, đưa
tay vuốt vuốt lọn tóc bên tai cô, uống cạn ly rượu rồi quay người bước đi.

Diệp Mộc cúi đầu, mặt
nóng bừng như có thể ốp được trứng.

Lý Mộ nhìn ngó một hồi,
cười thích thú rồi gọi lớn: “Bác hai!” Diệp Mộc đang bị Lê Cận Thần làm cho tâm
trí rối bời, nghe thấy thế quay lại nhìn, quả nhiên người đó chính là Dung
Nham.

Dung Nham bước qua Diệp
Mộc, không hề dừng lại, đưa cho Lý Mộ gói quà, véo véo má thằng bé: “Sinh nhật
vui vẻ nhé! Hôm nay có vui không?”

Lý Mộ gật đầu, rồi chạy
ra kéo tay Diệp Mộc, giới thiệu với Dung Nham: “Bác hai, đây là dì của cháu,
tên là Diệp Mộc, không phải Mộ nhé, mà là Mộc, Mộc trong “như mộc xuân phong”.”

Dung Nham ngồi xuống,
mỉm cười, giơ tay ra bắt tay Diệp Mộc, ngước lên nhìn cô: “Chào cô, Mộc trong
“như mộc xuân phong”.” Nụ cười của anh như làn gió mùa xuân, dưới ánh sáng ấm
áp của ngọn đèn pha lê làm cho Diệp Mộc vừa trải qua một cơn chấn động quá mức
càng thêm rối bời.

Lý Mộ vội vã hỏi Dung
Nham: “Bác ba khi nào sẽ tới ạ?”

“Sao thế?”

“Cháu muốn gặp Bảo Bảo.”

Trong sáu anh em của tập
đoàn Lương Thị, người thứ ba là Trần Ngộ Bạch, có cô con gái tên Bảo Bảo rất
đáng yêu, là thanh mai với Lý Mộ. Dung Nham rụt tay lại, chỉnh lại chiếc áo cho
quý ông nhỏ tuổi đang đứng trước mặt: “Bác ba của cháu hôm nay có việc bận, sẽ
tới muộn một chút. Yên tâm đi, cô vợ nhỏ của cháu không chạy đi đâu được đâu.”

Lý Mộ cúi đầu, cười
ngượng ngùng.

“Hả?! Ai đang làm đầu óc
con trai tôi đen tối thế?!” Tần Tang đi tới, lườm Dung Nham một cái, kéo tay
cậu con trai. “Mộ Mộ, các bạn của con đến rồi, cùng mẹ ra cửa đón các bạn nhé?”

Lý Mộ gật đầu: “Vâng,
được ạ!” Trước khi đi, thằng bé nói với Dung Nham vẻ rất đàn ông: “Bác hai,
phiền bác tiếp đón dì giúp cháu ạ!”

“Yên tâm đi.” Dung Nham
nửa cười nửa không, điệu bộ “gian trá”. “Bác nhất định sẽ “chăm sóc tốt” dì
ấy.” Diệp Mộc lạnh người, đứng lùi ra xa anh một chút.

“Buông tay raaaaaa!”
Diệp Mộc ra sức chống cự, bị Dung Nham lôi vào một góc khuất.

“Cái con bé này, lớn
bằng này rồi mà vẫn chưa qua cái thời kỳ nông nổi sao?” Dung Nham ghìm giọng, nhưng
cơn giận vẫn bừng bừng. “Bảo em đừng có quá gần gũi với Lê Cận Thần, mới có vài
ngày mà đã đưa về nhà rồi sao?”

Diệp Mộc hết đấm rồi đá,
ra sức thoát khỏi tay anh, kháng cự đến nỗi mặt đỏ bừng lên: “Em đâu có muốn
thế chứ!”

“Anh ta ép em sao?!”
Dung Nham nheo mắt.

Diệp Mộc bị ánh mắt anh
làm cho phát khiếp, chợt lo lắng cho Lê Cận Thần: “Không phải...” Cô giải
thích. “Là anh ấy hiểu nhầm thôi... Không nói rõ ràng cho anh được!”

Dung Nham tức tối, véo
tai cô.

Diệp Mộc uy hiếp: “Anh
còn đánh nữa, em kêu lên có người quấy rối đấy!”

Dung Nham nhìn chằm chặp
vào ngực cô một cách quang minh chính đại: “Thế thì e rằng em phải chịu khó
thêm

lúc nữa.”

Diệp Mộc bị anh chọc
đúng chỗ đau, tức tối xông lên cấu véo anh.

Giữa lúc hỗn chiến, Lý
Vi Nhiên đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tượng này, anh đứng khựng lại, ngây tại
trận.

Dung Nham đang túm lấy
tay Diệp Mộc, ép cô phải cầu xin thua, nghe thấy tiếng bước chân Lý Vi Nhiên đi
tới, vội vã buông cô ra: “Có chuyện gì?”

Lý Vi Nhiên “ồ” một
tiếng, trở về thực tại, nói: “Tiểu Tứ nói xe hỏng giữa đường, gọi điện cho anh
nhưng không được, bảo anh đi đón cô ấy.”

Dung Nham mặt tỉnh bơ,
nói một câu: “Anh biết rồi!”, tiện tay vỗ một cái vào gáy Diệp Mộc, sau đó mới
cầm chìa khóa xe từ tay Lý Vi Nhiên, thoăn thoắt rời đi.

Khi mới lên mười, Mộc
Mộc đã được nghe tiếng tăm của sáu người trong Lương Thị, hơn nữa từng gặp hai
người trong số đó. Một là Lý Vi Nhiên nho nhã, lịch sự như một hoàng tử, trong
hôn lễ long trọng tại vùng Giang Nam mịt mờ mưa giăng, anh kết hôn với người
chị xinh đẹp mà từ nhỏ Diệp Mộc đã vô cùng sùng bái.

Người thứ hai là Dung
Nham. Sự phong lưu, hào hoa của Dung nhị thiếu gia tất nhiên không cần phải nói
nhiều. Nhớ lại lần đầu tiên Diệp Mộc gặp anh, trong nhà thờ cổ kính, trên tấm
thảm đỏ trải dài, anh khẽ đẩy cửa, sau lưng là những tia sáng rực rỡ, từng
bước, từng bước đi đến trước mặt cô gái đang u sầu buồn bã, trái tim thiếu nữ
bay bổng của Diệp Mộc khi ấy khẽ rung lên. Sau này, vật đổi sao dời, một thời
thiếu nữ hồn nhiên, dịu dàng ấy khiến mỗi lần nhớ đến, Diệp Mộc luôn cảm thấy
đau nhói. Cô thầm tự ép mình phải học cách quên đi, và cũng phải quên cả anh
nữa.

Nhưng lúc này đây, ký ức
vẫn y nguyên mà người đã chẳng còn. Khi Diệp Mộc ôm trong lòng những hồi ức của
nhiều năm về trước, tận mắt nhìn thấy sáu con người thần kỳ ở cùng một nơi, câu
hỏi buổi tối hôm đó cô đặt ra cho Dung Nham, lúc này càng làm cô cảm thấy bối
rối. Sáu con người không gì là không thể làm, hô phong hoán vũ ở thành phố C
này, sao lại có thể trẻ con đến mức chơi trò kết bái phân thứ hạng chứ?

Điều làm Diệp Mộc kinh
ngạc hơn, người tên Kỷ Nam xếp thứ tư ấy, hóa ra lại là một cô gái!

Diệp Mộc nhìn thấy cô và
Dung Nham cùng bước vào, nghĩ thầm chắc cô ấy chính là “Tiểu Tứ” mà Lý Vi Nhiên
nhắc đến khi nãy. Nhưng Dung Nham không chỉ đưa một mình cô ấy tới, đi cùng còn
có một người con trai cao lớn, điển trai, đôi mắt cương nghị, những bắp thịt
rắn chắc thấp thoáng dưới bộ quần áo, toát lên vẻ nam tính. Lúc bước vào, Kỷ
Nam chau mày, đi ngay phía sau người con trai cao lớn kia, vung tay vung chân về
phía anh. Người con trai như có mắt phía sau, Kỷ Nam vừa giơ tay lên anh liền
tóm gọn, sau đó quay đầu lại cười với cô, giữ lấy không thả ra.

Dung Nham đi đầu tiên,
vẻ mặt cười đùa mất kiên nhẫn, vẫn là nụ cười ấy, nhưng không hiểu sao, Diệp
Mộc bỗng cảm thấy lúc này Dung Nham rất xa lạ, như có một điều gì đó mơ hồ đang
từng tầng, từng tầng bao trùm lên khắp cơ thể anh, làm cho cô mặc dù đứng nhìn
anh từ rất xa cũng cảm thấy không thoải mái.

Điều khiến cho trái tim
Diệp Mộc không thoải mái hơn đã xuất hiện, Tần Tang.

Sau khi đi chào hỏi một
lượt tất cả mọi người, cuối cùng Tần Tang cũng có thời gian để mắt đến Diệp
Mộc, kéo cô vào một góc, đi thẳng vào vấn đề: “Sao em lại đi cùng với Lê Cận
Thần?”

“Bây giờ em đang làm
việc dưới quyền anh ấy... ở C&C.” Diệp Mộc thật thà trả lời.

“Em không ở Hồng Kông
nữa à?! Mẹ em có biết em tới đây không? Sao đến mà không gặp chị!”

“Mẹ em cũng đồng ý mà.”
Diệp Mộc cười gượng gạo. “Thật ra, mấy ngày vừa rồi em cũng định đến gặp
chị...”

Tần Tang cười khẩy: “Chị
còn không hiểu em chắc, sợ bị chị quản chứ gì? Cái con bé ngang bướng này!”
Diệp Mộc không dám nói gì thêm.

“Bố mẹ em ly hôn thì em
vẫn là em của chị! Cái con bé này, tại sao lại khách sáo như người ngoài vậy?!”

“Chị!” Diệp Mộc gọi một
tiếng yếu ớt. “Em... em chỉ sợ em đến gặp chị, về sau mẹ em lại làm phiền chị.
Ngày trước, mỗi lần bố em gây chuyện, bà ấy lại bám chặt lấy chị không buông,
em không muốn lần này người đó lại là em.”

“Thế thì lần này chị sẽ
bám chặt em không buông!” Tần Tang càng giận dữ, vừa may lúc này một người phục
vụ bước đến, nói có khách đang đợi bên ngoài. “Hôm nay chị không có thời gian
cho em một trận! Trưa mai chị sẽ đến công ty em, đợi chị rồi cùng ra ngoài ăn
trưa.” Tần Tang gằn giọng đe dọa cô em, rồi như nhớ ra điều gì, hỏi lại: “Diệp
Tử, sao em và Lê Cận Thần lại quen nhau vậy? Là công ty của anh ta chủ động
liên lạc với em phải không?”

Diệp Mộc lắc đầu: “Em
trai anh ấy là bạn học của em, là cậu ấy giới thiệu em tới C&C làm việc,
trước đây em chưa gặp Lê Cận Thần.”

Tần Tang như nghĩ ngợi
gì đó, gật đầu: “Thế thì tốt, thôi chị em mình đi ra đi, ngày mai gặp nói
chuyện sau.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3