Chương 07: Khẽ khàng thôi, chớ làm bươm bướm giật mình - P2
Bà chủ
tay trái cầm đĩa tách, tay phải cầm chén trà nâng lên môi, nhẹ nhàng nhấp một
ngụm nhỏ. Thưởng thức mùi thơm, rồi khẽ gật đầu. Đặt chén trà lên đĩa, sau đó mới
đặt đĩa trở lại khay kim loại. Đoạn bà lấy khăn ăn chấm chấm lên miệng, rồi đặt
xuống đầu gối. Chỉ mấy động tác đó, dù có nói giảm nhẹ nhất thì cũng tốn thời
gian gấp ba lần người bình thường. Cứ như các yêu tinh ở sâu trong rừng thẳm
đang hút những giọt sương mai giàu chất dinh dưỡng. Aomame nghĩ.
Sau
đó, bà chủ khẽ đằng hắng một tiếng: “Tôi không thích những thứ có hình lưới.”
Bà nói.
Aomame
im lặng đợi bà nói tiếp, nhưng sau đó không còn câu nào nữa. Không thích vật
hình lưới, rốt cuộc là những thứ tượng trưng cho sự bó buộc, chỉ xuất phát từ
quan điểm thẩm mỹ, hoặc giả chẳng có lý do gì đặc biệt, mà đơn giản chỉ là yêu
ghét cảm tính? Chủ đề câu chuyện đã kết thúc một cách khó hiểu như thế. Có điều,
trước mắt, đây không phải vấn đề nghiêm trọng, chỉ là ngẫu nhiên nghĩ đến, tiện
thể thì hỏi.
Aomame
cũng học theo bà chủ, cầm cả đĩa và chén trà lên tay, lặng lẽ nhấp một ngụm.
Nàng không thích uống trà hương thảo lắm. Thứ cà phê vừa nóng vừa đặc tựa như
cơn ác mộng lúc đêm thâu mới là thứ nàng ưa thích. Hiềm nỗi thứ thức uống ấy dường
như không thích hợp uống trong nhà kính lúc buổi chiều. Vì vậy, mỗi lần đến
đây, nàng đều uống thứ giống của bà chủ. Bà chủ mời ăn bánh quy, nàng liền cầm
một cái lên ăn. Là bánh quy gừng, vừa mới ra lò, có mùi gừng rất tươi. Trước
chiến tranh, bà chủ từng sống ở Anh một thời gian. Aomame chợt nhớ ra điều đó.
Bà chủ cũng cầm một chiếc bánh lên, cắn một miếng nhỏ, hết sức lặng lẽ tựa hồ
như không muốn làm kinh động đến con bướm quý hiếm đang ngủ trên vai mình.
“Theo
lệ cũ, lúc cô về, Tamaru sẽ đưa chìa khóa cho cô.” Bà nói, “Khi nào dùng xong
thì gửi lại cho tôi. Cứ như mọi lần thôi.”
“Tôi
hiểu rồi.”
Khoảng
lặng ấy kéo dài trong giây lát. Trong gian nhà kính kín như bưng này, không một
âm thanh nào từ thế giới bên ngoài có thể lọt vào. Con bướm tiếp tục ngủ yên.
“Chúng
ta không làm gì sai cả.” Bà chủ nhìn thẳng vào mặt Aomame, nói.
Aomame
khẽ cắn môi, gật đầu nói: “Tôi hiểu.”
“Cô
xem thứ ở trong phong bì ấy đi.” Bà chủ lại nói.
Aomame
đưa tay cầm chiếc phong bì đặt trên bàn lên, lấy bảy tấm ảnh chụp bằng polaroid
bên trong ra, xếp bên cạnh chiếc ấm sứ men xanh tinh xảo, như thể xếp những lá
bài mang điềm dữ khi bói bài taro. Đây là ảnh chụp đặc tả một số bộ phận trên
cơ thể trần truồng của người đàn bà trẻ. Lưng, vú, mông, đùi. Thậm chí cả gót
chân. Chỉ không có ảnh chụp mặt. Chỗ nào cũng có dấu vết của bạo lực. Vết sẹo,
vết máu, dường như bị roi da quất vào. Lông mu bị cạo sạch, gần đó còn có có dấu
vết giống như bị gí tàn thuốc lá vào làm bỏng. Aomame không kìm được, chau mày
lại. Trước đây nàng cũng từng xem những bức ảnh tương tự, nhưng đều không tàn
nhẫn đến mức này.
“Lần
đầu tiên thấy phải không?” Bà chủ hỏi.
Aomame
im lặng gật đầu. “Tôi có nghe đại để tình hình, nhưng ảnh thì đúng là mới nhìn
thấy.”
“Chính
tên đó làm.” Người đàn bà lớn tuổi nói. “Ba chỗ xương sườn bị gãy đã được xử
lý, nhưng một bên tai đã có dấu hiệu nghễnh ngãng, e là không thể hồi phục.” m
lượng giọng nói của bà chủ không hề thay đổi, nhưng đã trở nên lạnh lùng và cứng
rắn hơn lúc nãy. Hình như bị sự biến đổi ấy làm kinh hãi, con bướm đang đậu
trên vai bà chủ bỗng giật mình tỉnh giấc, đập đập hai cánh bay lướt lên không
trung.
Bà tiếp
tục nói: “Đối với hạng người như thế, chúng ta không thể nhắm mắt làm ngơ. Dù
có xảy ra chuyện gì đi nữa.”
Aomame
nhặt những tấm ảnh lên, cho lại vào phong bì.
“Cô
không nghĩ thế à?”
“Tôi
cũng nghĩ vậy.” Aomame tán đồng.
“Chuyện
chúng ta làm là rất đúng.” Bà chủ nói.
Bà đứng
lên khỏi ghế, có lẽ là để tâm trạng ổn định lại, bà cầm bình tưới hoa bên cạnh
lên, như thể đang cầm một thứ vũ khí vô cùng tinh xảo. Sắc mặt bà ít nhiều có
phần tái đi, nhìn chăm chăm không chớp vào một góc nhà kính. Aomame cũng hướng
ánh mắt theo góc nhìn của bà, nhưng không phát hiện ra thứ gì đặc biệt. Chỗ đó
chỉ có một chậu hoa ké lớn mà thôi.
“Cám
ơn cô đã đến. Vất vả cho cô quá.” Bà cầm cái bình tưới trống không, nói. Xem chừng
cuộc gặp đã kết thúc.
Aomame
cũng đứng dậy, cầm túi đeo chéo “Cám ơn bà đã mời trà.”
“Cảm
ơn cô lần nữa.” Bà chủ nói.
Aomame
mỉm cười.
“Cô
không phải lo lắng gì cả.” Bà chủ nói. Ngữ điệu không biết từ lúc nào đã trở lại
vẻ bình tĩnh ban đầu, trong mắt thoáng hiện lên ánh nhìn ấm áp. Bà nhẹ nhàng đặt
bàn tay lên cánh tay Aomame. “Bởi vì chuyện chúng ta làm là rất đúng.”
Aomame
kiểm tra lại để chắc rằng xung quanh mình không có con bướm nào, khẽ hé cửa nhà
kính ra một chút, bước ra, rồi đóng lại. Bà chủ vẫn cầm bình tưới, ở lại bên
trong. Từ trong nhà kính bước ra, nàng cảm thấy không khí mát lạnh và tươi mới,
lan tỏa trong không gian mùi hương của cây cối hoa cỏ. Nơi đây là thế giới của
hiện thực. Dòng thời gian vẫn chảy như bình thường. Aomame hít đầy bầu không
khí hiện thực ấy vào hai buồng phổi.
Bên
ngoài tiền sảnh, Tamaru vẫn ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ tếch, đợi để đưa
chìa khóa hòm thư cá nhân cho cô.
“Nói
chuyện xong rồi à?” anh ta hỏi.
“Tôi
nghĩ thế.” Đoạn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh ta, nhận chìa khóa, cho vào
ngăn bên của cái túi đeo.
Hai
người im lặng giây lát, ngước nhìn đàn chim bay vào trong sân. Không gian vẫn
hoàn toàn lặng gió, cành liễu im lìm rũ xuống, vài cành gần như chạm sát xuống
mặt đất.
“Người
đàn bà ấy vẫn ổn chứ?” Aomame hỏi.
“Người
đàn bà nào?”
“Vợ của
cái tên bị bệnh tim chết trong khách sạn ở Shibuya ấy.”
“Hiện
nay thì vẫn chưa nói là ổn được.” Tamaru nhíu mày, đáp. “Vẫn ở trong trạng thái
bị kích động, không thể nói chuyện, vẫn cần thêm một thời gian nữa.”
“Là
người như thế nào?”
“Chưa
đến ba lăm tuổi. Không có con. Xinh đẹp, đáng mến. Dáng dấp cũng rất khá. Đáng
tiếc là mùa hè năm nay không mặc được bikini. Mà có khi cả sang năm cũng không
được. Xem ảnh chưa?”
“Vừa
xem xong.”
“Tệ
quá đúng không?”
“Cũng
hơi thái quá.” Aomame nói.
Tamaru
nói: “Trường hợp này rất thường thấy. Xét trên các tiêu chuẩn thông thường của
người đời thì người đàn ông đó tài giỏi, được người xung quanh đánh giá cao,
gia đình gia giáo, học vấn cao, lại có cả địa vị xã hội nhất định
“Nhưng
về đến nhà là như biến thành người khác.” Amame tiếp lời anh ta, bổ sung thêm,
“Đặc biệt hễ uống rượu là trở nên hung bạo. Nhưng chỉ dám ra tay với đàn bà, chỉ
dám đánh vợ. Nhưng do bề ngoài tốt đẹp, người khác đều ngỡ y là người chồng tốt,
đáng mến. Dù người vợ có tố cáo thế nào, nói mình bị đối đãi tàn bạo phi nhân
tính ra sao, thì cũng chẳng ai tin. Người đàn ông cũng hiểu rõ điều này, nên hắn
chỉ nhằm vào những chỗ người khác không nhìn thấy mà đánh đập, hoặc là không để
lại dấu vết gì. Phải vậy không?”
Tamaru
gật đầu nói: “Cũng gần như thế. Nhưng thằng khốn này không uống giọt rượu nào,
hơn nữa chỉ toàn hành hung vợ giữa ban ngày ban mặt, tính chất nặng hơn. Cô vợ
muốn ly hôn, nhưng hắn kiên quyết phản đối. Có lẽ vẫn còn yêu vợ, hoặc có lẽ
không muốn buông tha cho vật hi sinh trong tay mình, mà cũng có khả năng là thằng
khốn ấy thích hành hung vợ.”
Tamaru
khẽ giơ chân lên, kiểm tra xem đôi giày da đã bóng lộn lên chưa, sau đó tiếp tục
nói.
“Chỉ
cần trưng ra được chứng cứ bạo hành gia đình, đương nhiên là có thể ly hôn.
Nhưng làm vậy quá tốn thời gian, lại tốn cả tiền nữa. Hơn nữa, nếu đối phương
thuê được luật sư giỏi thì không đơn giản cho cô ấy. Tòa án gia đình thì nhan
nhản, nhưng thẩm phán lại nhiều. Mà dù ly hôn được, rồi tòa xử cho nhận tiền bồi
thường tổn thất tinh thần và tiền hỗ trợ sinh hoạt, thì cũng ít gã đàn ông nào
chịu trả tiền một cách tử tế. Bởi vì muốn tìm cớ để chối thì dễ lắm, bao nhiêu
cũng có. Ở Nhật Bản, gần như chẳng có trường hợp nào chồng cũ phải vào tù vì
không bồi thường tổn thất tinh thần. Chỉ cần làm ra vẻ muốn làm vậy, rồi trả một
ít tượng trưng, thì tòa án sẽ rộng lượng bỏ qua cho. Xã hội Nhật Bản này vẫn
dung túng đàn ông thế đấy.
Aomame
nói: “Nhưng mấy hôm trước, vừa may là gã chồng tàn bạo ấy phát bệnh tim chết
trong khách sạn ở khu Shibuya rồi.”
“Dùng
chữ vừa may như thế hơi trực tiếp quá.” Tamaru khẽ chép miệng. “Trời có mắt.
Tôi thích cách nói này hơn. Sao cũng được, nguyên nhân cái chết không có điểm
gì đáng nghi, tiền bảo hiểm cũng không nhiều đến mức khiến người ta chú ý, công
ty bảo hiểm nhân thọ cũng không ngờ vực gì, chắc là sẽ nhanh chóng thanh toán.
Là nói vậy, nhưng xét cho cùng cũng là một khoản đáng kể đấy. Dùng số tiền bảo
hiểm này, cô ta có thể đi bước đầu tiên trong cuộc sống mới. Cô ta có thể tiết
kiệm cả thời gian và tiền bạc cho việc ly hôn, tránh được thủ tục pháp lý vừa
phức tạp vừa vô nghĩa, rồi cả những dằn vặt tinh thần sau khi vụ việc kết thúc
nữa.”
“Chẳng
những vậy, tên khốn kiếp không thể chạy rông ngoài kia để đi tìm một vật hi
sinh khác được nữa.”
“Trời
có mắt.” Tamaru nói. “Cũng may là bệnh tim phát tác, tất cả đều kết thúc một
cách viên mãn. Chỉ cần kết thúc ổn, thì tất cả đều sẽ ổn.”
“Nếu
thật sự có cái kết thúc như thế.” Aomame nói.
Khóe
miệng Tamaru nhếch lên, tạo thành một nếp nhăn ngắn khiến người ta liên tưởng đến
một nụ cười. “Thế nào cũng tồn tại ở đâu đó một kết thúc như vậy. Chỉ là không
chỉ rõ ra ‘đây chính là kết cục’ mà thôi. Trên bậc thang cuối cùng có bao giờ
viết ‘đây là bậc cuối cùng rồi, xin đừng leo lên nữa’ không?”
Aomame
lắc đầu.
“Thì
chuyện kia cũng vậy.” Tamaru nói.
Aomame
nói: “Chỉ cần vận dụng kiến thức thông thường, mở to mắt ra nhìn, tự nhiên sẽ
biết đâu là kết cục.”
Tamaru
gật đầu, “Mà nếu không biết,” anh ta lấy ngón tay làm động tác rơi xuống, “Đằng
nào cũng thế, đây chính là kết cục rồi.”
Trong
ít phút, hai người không ai nói gì, lắng nghe tiếng chim hót. Một buổi chiều
tháng Tư yên tĩnh. Không hề thấy dấu vết của bạo lực và ác ý.
“Giờ
có mấy người đàn bà sống ở đây?” Aomame hỏi.
“Bốn.”
Tamaru lập tức trả lời.
“Hoàn
cảnh giống nhau cả chứ?”
“Đại
khái cũng tương tự.” Tamaru nói, sau đó hơi nhếch mép, “Có điều trường hợp của
ba người còn lại không nghiêm trọng đến thế. Bọn đàn ông kia chỉ là mấy thằng
ranh vô dụng, không đến nỗi tệ hại như thằng khốn chúng ta vừa nói. Toàn là bọn
vớ vẩn huênh hoang, không cần đến phiên cô. Bọn tôi cũng xử lý được rồi.
“Hợp
pháp không?”
“Đại
để là hợp pháp. Cùng lắm cũng chỉ dọa một chút. Tất nhiên, phát bệnh tim cũng
là một nguyên nhân tử vong hợp pháp.”
“Dĩ
nhiên.” Aomame phụ họa.
Tamaru
im lặng một lúc, hai tay để trên đầu gối, lặng lẽ ngước nhìn những cành liễu rủ
là là mặt đất.
Aomame
thoáng ngần ngừ, đoạn cất tiếng nói: “Anh Tamaru này, tôi muốn hỏi anh một việc.”
“Việc
gì vậy?”
“Sắc
phục và súng của cảnh sát thay đổi từ mấy năm trước thế?”
Tamaru
hơi nhíu mày, dường như trong ngữ điệu của nàng có chút âm hưởng gì khiến anh
ta phải dè chừng. “Sao đột nhiên cô lại hỏi vậy?”
“Cũng
không có gì đặc biệt, chỉ là đột nhiên nghĩ đến thôi.”
Tamaru
nhìn thẳng vào mắt Aomame, đôi mắt anh ta lúc nào cũng giữ thái độ trung lập,
bên trong không hề có cảm xúc. Luôn để lại chỗ trống để có thể ngả theo bất kỳ
hướng nào.
“Trung
tuần tháng Tám năm 1981, cảnh sát Yamanashi đã đọ súng với phần tử quá khích ở
vùng núi gần hồ Motosu, năm sau đó, lực lượng cảnh sát đã tiến hành cải tổ quy
mô lớn. Chuyện xảy ra đã được hai năm rồi.”
Aomame
gật đầu, nét mặt không hề thay đổi. Nàng hoàn toàn không có ký ức gì về vụ việc
này, chỉ đành gật đầu phụ họa theo đối phương.
“Một
sự kiện đẫm máu. Năm khẩu AK47 Kalashnikov, súng lục ổ quay bắn sáu phát kiểu
cũ không thể là đối thủ của món ấy. Ba viên cảnh sát đáng thương bị bắn lỗ chỗ
như cái sàng, khắp người toàn vết đạn. Lính đặc chủng của lực lượng phòng vệ lập
tức cho trực thăng tới hiện trường, cảnh sát mất hết thể diện. Sau vụ đó, Thủ
tướng Nakasone Yasuhiro lập tức quyết định phải tăng cường sức mạnh của cảnh
sát. Họ tiến hành cải cách trên diện rộng, lập ra các đơn vị vũ trang đặc chủng,
cảnh sát thông thường cũng chuyển qua đeo loại súng lục tự động có tính năng ưu
việt hơn, Beretta 92. Cô bắn thử bao giờ chưa?”
Aomame
lắc đầu. Làm gì có chuyện ấy? Đến súng hơi cô còn chưa dùng bao giờ nữa là.
“Tôi
bắn rồi đấy.” Tamaru nói. “Kiểu tự động bắn liền một lúc mười lăm phát, dùng đạn
chín ly Parabellum. Đây là loại súng được đánh giá rất cao, lục quân Mỹ cũng sử
dụng. Giá cả không rẻ lắm, nhưng cũng không đắt như SIG hay Glock, đây chính là
điểm khiến nó bán chạy. Chỉ có điều, đấy không phải là loại súng tay mơ xài được.
Khẩu ổ quay kiểu cũ chỉ nặng có bốn trăm chín mươi gam, còn loại này lại nặng đến
tám trăm năm mươi gam. Đám cảnh sát Nhật Bản không được huấn luyện tới nơi tới
chốn, dù có đeo loại súng này cũng chẳng làm được trò trống gì. Ở chỗ đông người
chật chội mà dùng loại súng có tính năng cao thế này bắn loạn lên thì chỉ tổ giết
nhầm người dân thôi.”
“Anh
bắn thử cái đó ở đâu thế?”
“Ồ,
cũng thường xuyên lắm. Có lần, tôi đang chơi đàn hạc bên bờ suối, chẳng hiểu từ
đâu xuất hiện một cô tiên, đưa cho tôi một khẩu Beretta 92, rồi nói: “Ngươi bắn
con thỏ trắng ở kia một phát xem nào.”
“Nói
chuyện nghiêm chỉnh đi.”
Tamaru
để nếp nhăn nơi khóe miệng mình hơi sâu một chút. “Tôi chỉ nói chuyện nghiêm chỉnh
thôi.” Anh ta nói. “Tóm lại, thay đổi sắc phục và súng lục là chuyện từ mùa
xuân hai năm về trước, đâu như vào quãng đó thôi. Vậy đã coi là trả lời câu hỏi
của cô chưa?”
“Cách
đây hai năm.” Nàng nói.
Tamaru
lại hướng ánh mắt sắc bén về phía Aomame. “Tôi bảo này, nếu có tâm sự gì, cứ
nói với tôi. Hay là cô có dính dáng gì đến cảnh sát rồi?”
“Không
phải vậy.” Aomame nói, các đầu ngón tay khẽ đung đưa trong không trung. “Chỉ là
tôi chợt nhớ đến trang phục của cảnh sát, đang nghĩ xem là đổi từ lúc nào.”
Im lặng
thêm giây lát, rồi cuộc trò chuyện của hai người cũng kết thúc ở đó. Tamaru một
lần nữa đưa tay phải ra: “Chúc mừng cô, công việc kết thúc thuận lợi.” Anh ta
nói. Aomame nắm lấy bàn tay đối phương, người đàn ông này hiểu được: sau khi
hoàn thành một việc quan trọng liên quan đến tính mạng con người, sự cổ vũ lặng
lẽ mà ấm áp thông qua tiếp xúc cơ thể là hết sức cần thiết.
“Nghỉ
ngơi mấy ngày đi.” Tamaru nói, “Có lúc cũng cần dừng chân đứng lại hít thở thật
sâu, thả cho đầu óc trống rỗng. Hay là đi chơi đảo Guam với bạn trai cũng được.”
Aomame
đứng dậy, đeo túi lên vai, chỉnh lại mũ của áo jacket. Tamaru cũng đứng dậy.
Dáng anh ta không thể xem là cao, nhưng khi đứng lên thì chẳng khác nào một bức
tường đá sừng sững ở đó. Aomame thường hay bị cảm giác dày đặc ấy làm cho kinh
ngạc.
Tamaru
ở phía sau dõi theo bóng Aomame đi xa dần. Nàng tiến về phía trước, sau lưng vẫn
cảm nhận được ánh mắt anh ta đang nhìn. Thế nên nàng thu cằm lại, ưỡn thẳng
lưng, bước vững vàng theo một đường thẳng tắp. Thế nhưng, ở nơi ánh mắt không
nhìn tới được, nàng lại đang chìm đắm vào trong hỗn loạn. Ở những nơi nàng
không hề hay biết, đang liên tiếp xảy ra những sự việc nàng không hề hay biết.
Chỉ vừa mới đây thôi, thế giới vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của nàng, không
có sơ hở và mâu thuẫn. Song giờ đây, thế giới ấy đã bắt đầu sụp đổ và tan vỡ.
Đấu
súng ở Motosu? Súng lục Beretta 92?
Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tin quan trọng như thế, Aomame không thể bỏ sót được.
Hệ thống của thế giới này đã bắt đầu xuất hiện hỗn loạn ở đâu đó. Nàng vừa bước
đi vừa tiếp tục ngẫm nghĩ. Dù xảy ra chuyện gì, cũng cần phải tìm cách sắp xếp
lại thế giới này, nhất định phải làm cho nó hợp lý. Mà phải thật nhanh. Bằng
không, ai biết sẽ còn xảy ra những chuyện gì nữa.
Có lẽ
Tamaru đã nhìn thấu tâm trạng bối rối của Aomame. Anh ta là người thận trọng,
có trực giác nhạy bén. Đồng thời cũng là một nhân vật nguy hiểm. Tamaru vô cùng
kính trọng bà chủ và tuyệt đối trung thành. Để bảo vệ cho sự an toàn của bà, có
lẽ không việc gì anh ta không dám làm. Aomame và Tamaru đều mến tài nhau, và có
tình cảm tốt với nhau. Hay ít ra là thứ gì đó gần với tình cảm tốt. Nhưng nếu
Tamaru xét thấy sự tồn tại của Aomame vì một lẽ nào đó gây bất lợi cho bà chủ,
hẳn anh ta sẽ không chút do dự ra tay xử lý nàng. Hết sức thực dụng, nhưng chuyện
này cũng không thể trách Tamaru được, nói cho cùng, đó cũng là chức trách của
anh ta mà thôi.
Aomame
đi qua sân, cánh cửa mở ra, nàng hướng về phía ống kính camera giám sát gắng hết
sức nở một nụ cười thân thiện, vẫy tay nhè nhẹ. Như thể chưa từng xảy ra chuyện
gì. Nàng vừa bước ra bên ngoài tường bao, cánh cửa liền chầm chậm đóng lại sau
lưng nàng. Vừa bước đi trên con đường dốc của khu Azabu, Aomame vừa sắp xếp lại
những việc cần làm gấp trong đầu, liệt kê thành một danh sách. Một cách kỹ càng
và khéo léo.