Chương 05: Một nghề cần đến kỹ năng chuyên môn và sự huấn luyện-P1

Làm
xong việc, Aomame đi bộ một quãng, sau đó bắt taxi, đến một khách sạn lớn ở
Akasaka. Trước khi về nhà ngủ, nàng cần đến chất cồn để giảm bớt căng thẳng cho
hệ thần kinh. Nói sao thì nàng cũng vừa mới tiễn một gã sang thế giới bên kia.
Mặc dù đó là một tên khốn chết cũng không hết tội, nhưng con người thì vẫn là
con người thôi. Trên tay nàng vẫn còn đọng lại cái cảm giác khi sự sống từ từ
tan biến ấy: thở hắt ra một hơi cuối cùng, linh hồn rời khỏi thể xác. Aomame đã
đến quán bar trong khách sạn đó mấy lần, ở trên nóc tòa nhà cao tầng, cảnh trí
đẹp, quầy bar cũng dễ chịu.

Lúc
nàng bước vào trong quán thì đã hơn bảy giờ. Một đôi song tấu piano và guitar
trẻ tuổi đang chơi bài “Sweet Lorraine”. Tuy bắt chước theo bản ghi cũ của Nat
King Cole, nhưng cũng không tệ. Nàng đến ngồi trước quầy bar như thường lệ, gọi
Gin Tonic và một đĩa quả hồ trăn. Khách vẫn còn khá vắng. Một đôi vợ chồng trẻ
vừa ngắm cảnh đêm vừa uống cocktail. Bốn người mặc đồ tây hình như đang bàn
chuyện làm ăn. Một đôi vợ chồng trung niên người nước ngoài tay cầm ly Martini.
Nàng chầm chậm uống ly Gin Tonic, không muốn say sớm quá. Đêm vẫn còn dài.

Nàng
lấy sách trong túi ra đọc. Cuốn sách viết về đường sắt Mãn Châu thời kỳ thập
niên ba mươi của thế kỷ 20. Đường sắt Mãn Châu (Công ty cổ phần đường sắt Nam
Mãn Châu) được khai sinh một năm sau chiến tranh Nhật – Nga kết thúc, theo hình
thức Nga chuyển nhượng tuyến đường sắt và các quyền lợi liên quan cho phía Nhật
Bản. Quy mô của tuyến đường này nhanh chóng được mở rộng, mở ra con đường thuận
tiện cho đế quốc Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, rồi bị quân đội Xô Viết phá tan
vào năm 1945. Trước khi chiến tranh Đức – Xô bùng nổ năm 1941, đi tuyến đường
này rồi chuyển sang tuyến Tây Berlin, từ Shimonoseki của Nhật Bản có thể đến
Paris trong mười ba ngày.

Mặc đồ
tây, bên cạnh là một túi đeo to tướng, chăm chú đọc một cuốn sách viết về đường
sắt Mãn Châu (bản bìa cứng) thế này, thì dù ngồi uống rượu một mình trong quán
bar của khách sạn lớn cũng không bị hiểu lầm là gái điếm hạng sang đang câu
khách. Aomame thầm nhủ. Thế nhưng, gái điếm hạng sang chính hiệu ăn mặc thế
nào, thực ra Aomame hoàn toàn không hay biết. Nếu khách của bọn họ đúng là những
doanh nhân lắm tiền, để không làm đối phương căng thẳng, đồng thời cũng để
không bị đuổi ra khỏi quán bar, bọn họ có lẽ cũng sẽ cố gắng ăn mặc sao cho người
khác không nhận ra mình là gái điếm. Ví dụ như mặc đồ công sở do Junko Shimada
thiết kế, áo sơ mi trắng, ít trang điểm, mang theo chiếc túi vai đeo lớn đựng
nhiều đồ, trước mặt mở ra một cuốn sách nói về đường sắt Mãn Châu, chẳng hạn thế.
Nghĩ kỹ lại, những điều nàng đang làm lúc này, thực chất cũng không khác một ả
gái điếm đang đợi khách là mấy.

Thời
gian trôi qua, khách cũng bắt đầu đông lên. Lúc nàng định thần lại, bốn phía
xung quanh đã đầy tiếng người ồn ã. Nhưng loại khách mà Aomame chờ đợi vẫn chưa
xuất hiện. Nàng gọi ly Gin Tonic thứ hai, ngoài ra còn thêm một đĩa rau củ chẻ
(nàng vẫn chưa ăn tối), rồi tiếp tục đọc sách. Cuối cùng, có một người đàn ông
bước đến ngồi phía trước quầy bar. Không dẫn theo bạn. Làn da rám nắng vừa phải,
mặc bộ đồ tây màu xanh xám cắt may tinh tế. Sở thích đối với cà vạt cũng không
đến nỗi tệ. Không quá phô trương, cũng không quá giản dị. Tuổi trên dưới năm
mươi, mái tóc đã thưa đi khá nhiều. Không đeo kính. Có lẽ là đến Tokyo công
tác, đã giải quyết công việc xong xuôi, trước khi ngủ đến đây làm một chút rượu.
Giống như Aomame, cho một lượng cồn thích hợp vào cơ thể, thả lỏng thần kinh
đang căng thẳng.

Dân
văn phòng đến Tokyo công tác hầu hết sẽ không ở loại khách sạn cao cấp thế này,
mà chọn loại khách sạn dành cho người đi công tác giá rẻ hơn. Những khách sạn
kiểu ấy đa phần đều gần ga tàu điện, một cái giường gần như chiếm trọn toàn bộ
căn phòng, ngoài cửa sổ chỉ thấy mỗi bức tường của tòa nhà bên cạnh, cùi chỏ
không đụng vào tường hai chục lần thì chẳng thể tắm xong. Hành lang các tầng đều
đặt máy bán đồ uống và đồ vệ sinh cá nhân. Có thể công ty chỉ thanh toán công
tác phí ở mức ấy, hoặc giả họ muốn ở khách sạn rẻ tiền để đút túi riêng số tiền
tiết kiệm được, chỉ có một trong hai trường hợp đó. Người như bọn họ sẽ nốc đầy
một bụng bia ở quán rượu nhỏ ở gần khách sạn rồi lên giường đi ngủ. Lùa vội bữa
sáng ở một tiệm cơm bò là xong.

Người
ở trong khách sạn này lại là một kiểu hoàn toàn khác. Khi có việc đến Tokyo, họ
nhất định chỉ ngồi toa xanh tàu siêu tốc Shinkansen, nhất định chỉ ở khách sạn
cao cấp. Công việc xong xuôi, sẽ đến quán bar trong khách sạn thong dong uống
rượu đắt tiền. Hầu hết bọn họ đều làm trong các công ty hạng nhất, và ở vị trí
quản lý. Hoặc là chủ doanh nghiệp tư nhân, không thì làm những công việc chuyên
môn như bác sỹ, luật sư. Họ đã bước vào tuổi trung niên, không băn khoăn gì về
tiền bạc, hơn nữa ít nhiều cũng là hạng sành sỏi trong lĩnh vực ăn chơi này.
Đây mới là loại người Aomame tính đến trong đầu.

Chính
bản thân Aomame cũng không biết sao, từ thời mới đôi mươi, nàng đã bị cuốn hút
bởi những người đàn ông trung niên tóc bắt đầu trở nên lưa thưa. So với loại
hói hoàn toàn, nàng thích những người còn lại một chút tóc hơn. Nhưng không có
nghĩa tóc cứ mỏng là được. Hình dạng cái đầu mà không đẹp thì cũng vô ích. Hình
mẫu lý tưởng của nàng là là kiểu hói của Sean Connery. Hình dạng đầu của ông thực
đẹp và gợi tình. Chỉ nhìn từ xa đã thấy tim đập liên hồi. Cái đầu người đàn ông
ngồi cách nàng hai ghế trước quầy bar kia cũng không tệ. Tuy không được phong độ
như Sean Connery, nhưng cũng có phong vị riêng. Đường viền mái tóc lùi mãi ra
phía sau vầng trán, ít tóc còn sót lại khiến người ta liên tưởng đến bãi cỏ cuối
mùa thu khi sương giăng xuống. Aomame hơi ngước mắt lên khỏi trang sách, ngắm
nghía hình dạng cái đầu của người đàn ông ấy. Dung mạo ông ta không để lại ấn
tượng gì đặc biệt. Tuy không béo, nhưng thịt dưới cằm đã hơi sệ xuống. Bọng mắt
cũng đã bắt đầu xuất hiện. Một người đàn ông tuổi trung niên có thể gặp ở bất kỳ
nơi nào. Nhưng nói sao thì nói, hình dạng của cái đầu ấy cũng vừa khéo phù hợp
với khẩu vị của Aomame.

Phục
vụ quầy bar mang khăn ướt và menu rượu tới. Người đàn ông chẳng buồn ngó mắt, gọi
ngay một cốc whiskey Scotland. “Ông không có nhãn hiệu ưa thích nào ạ?” nhân
viên phục vụ hỏi. “Không có sở thích gì đặc biệt. Loại nào cũng được.” Người
đàn ông nói. Giọng bình tĩnh mà trầm ấm. Nàng nghe ra giọng vùng Kansai. Ngay
sau đó, ông ta như thể sực nhớ ra điều gì, hỏi xem có Cutty Sark không. Người
phục vụ đáp có. Không tệ, Aomame thầm nghĩ. Người này không chọn Chivas Regal
hoặc loại thuần lúa mạch single malt[1] cầu kỳ nào đó. Điều này khiến nàng rất
có cảm tình. Theo quan niệm cá nhân của Aomame, những người quá câu nệ về loại
rượu ở quán bar hầu hết đều rất nhạt nhẽo với tình dục. Lý do tại sao thì nàng
không rõ lắm.

[1]
Single malt whiskey: Loại rượu whiskey được cất từ một loại whiskey duy nhất,
phân biệt với blended whiskey, là hỗn hợp pha nhiều loại whiskey bao gồm một số
loại single malt và một số loại single grain (whiskey ngũ cốc đơn cất) theo
công thức riêng.

Khẩu
âm Kansai cũng là thứ Aomame ưa thích. Nàng đặc biệt thích cái sự không hề ăn
nhập khi những người sinh ra và lớn lên ở Kansai tới Tokyo cố gắng nói giọng
Tokyo. Những điểm khác biệt giữa từ vựng và ngữ điệu khiến nàng cảm thấy một thứ
lạc thú không thể diễn đạt bằng lời. Thứ âm hưởng đặc biệt ấy khiến nàng cảm thấy
bình yên một cách kỳ diệu. Chính là người đàn ông này, nàng quyết định. Nàng thật
muốn lấy ngón tay thỏa sức vuốt ve đùa nghịch chút tóc chưa rụng trên đầu ông
ta quá. Lúc nhân viên phục vụ mang Cutty Sark lên cho người đàn ông, nàng gọi
anh ta lại, cố ý lớn tiếng để người đàn ông kia nghe thấy: “Cutty Sark, thêm đá
vào.”

“Vâng,
thưa cô.” Nhân viên phục vụ đáp, nét mặt không chút biểu cảm.

Người
đàn ông cởi cúc trên cùng áo sơ mi mặc bên trong ra, nới lỏng chiếc cà vạt màu
xanh sẫm có kẻ nhỏ. Áo vest cùng màu xanh sẫm. Áo sơ mi cổ thường, màu xanh nhạt.
Aomame vừa đọc sách vừa đợi whiskey được mang lên, trong lúc ấy cũng hờ hững
như không cởi cúc trên cùng của áo sơ mi. Ban nhạc đang chơi bài “It’s Only a
Paper Moon”, tay chơi piano chỉ hát một đoạn ngắn. Cốc whiskey đá vừa được mang
lên, nàng đã đưa lên môi, nhấp một ngụm, trong lòng ngầm hiểu người đàn ông kia
đang chốc chốc lại liếc sang phía này. Aomame ngẩng mặt lên khỏi cuốn sách, hướng
mắt về phía ông ta. Tựa như không có chuyện gì, tưởng chừng hoàn toàn chỉ là ngẫu
nhiên. Khi hai ánh mắt gặp nhau, nàng hé một nụ cười như có mà cũng như không,
rồi lập tức thu ánh mắt về, giả bộ đang ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Đây
là thời cơ tuyệt diệu để đàn ông bắt chuyện với phụ nữ. Nàng đã cố ý tạo ra
tình huống này cho đối phương. Nhưng người đàn ông không tới bắt chuyện. Thật
đúng là! Làm cái gì vậy chứ! Aomame thầm nhủ. Có phải là bọn trai trẻ chưa hiểu
sự đời đâu, chắc ông ta cũng phải nhận ra được bầu không khí tế nhị này chứ? Chắc
là không có gan. Ông ta năm mươi, mình mới hai mươi mấy, có lẽ ông ta lo rằng nếu
bắt chuyện thì có thể bị làm lơ, thậm chí bị mắng là lão già hói đầu cũng nên.
Chà chà, đúng là chẳng hiểu gì cả.

Nàng
gấp sách lại, cất vào trong túi, chủ động cất lời với người đàn ông kia.

“Anh
thích Cutty Sark à?”

Người
đàn ông hình như hơi ngạc nhiên, ngước nhìn nàng, gương mặt ngơ ngác, hình như
chưa hiểu đối phương đang hỏi gì, rồi lập tức thả lỏng. “À, à, Cutty Sark.” Ông
ta sực nhớ ra. “Từ xưa tôi đã thích hiệu này rồi, thường hay uống, vì bên trên
có hình vẽ thuyền buồm.”

“Anh
thích thuyền buồm à!”

“Đúng
thế, tôi thích thuyền buồm.”

Aomame
cầm ly rượu lên, người đàn ông cũng khẽ nhấc ly của mình lên cao. Như muốn nói
cạn ly.

Sau
đó Aomame khoác chiếc túi đeo chéo đặt bên cạnh lên vai, tay cầm ly rượu
whiskey có đá, nhanh nhẹn dịch chuyển qua hai ghế, đến bên cạnh người đàn ông.
Người đàn ông thoáng kinh ngạc, nhưng gắng không để lộ ra mặt.

“Tôi
hẹn với cô bạn học cấp ba ở đây, nhưng hình như cô ấy cho tôi leo cây rồi.”
Aomame nhìn đồng hồ nói. “Chẳng thấy bóng dáng đâu, mà cũng chẳng liên lạc.”

“Không
phải bạn cô nhớ nhầm ngày hẹn đấy chứ?”

“Có lẽ
vậy, từ xưa cô nàng đã rất cẩu thả rồi.” Aomame nói. “Tôi vẫn muốn đợi cô ấy
thêm lúc nữa. Có thể vừa đợi vừa nói chuyện phiếm với anh được không? Hay anh
thích yên tĩnh một mình?”

“Không,
không sao cả. Hoàn toàn không.” Người đàn ông nói, giọng có gì đó không ổn lắm.
Lông mày đang nhíu lại, nhìn Aomame với ánh mắt như thể đang định giá một vật
thế chấp. Dường như nghi ngờ nàng là gái điếm đang chào mời khách. Nhưng Aomame
không có cái vẻ ấy. Nhìn thế nào cũng không thể là gái điếm được. Người đàn ông
phần nào đỡ căng thẳng hơn.

“Cô ở
khách sạn này à?” Ông ta hỏi.

Aomame
lắc đầu. “Không, tôi sống ở Tokyo, chỉ đợi bạn ở đây thôi. Anh thì sao?”

“Tôi
đi công tác.” Ông ta nói. “Ở Osaka đến. Tới đây dự hội nghị. Vô vị lắm. Nhưng
trụ sở công ty ở Osaka, nói sao cũng phải có người đến tham gia, không thì chẳng
ra thể thống gì.”

Aomame
mỉm cười lịch sự. Hừ, công việc của ông ra làm sao, tôi đây chẳng hứng thú.
Aomame nghĩ. Tôi chỉ hứng thú với hình dáng cái đầu của ông thôi. Có điều, cái
đó thì không thể nói ra được.

“Làm
xong việc thì muốn lên đây uống một ly. Sáng mai tôi còn phải làm một việc nữa,
rồi sẽ về Osaka.”

“Tôi
cũng thế, vừa mới xong một việc quan trọng.” Aomame nói.

“Vậy
hả? Cô làm công việc gì thế?”

“Tôi
không thích nói chuyện công việc cho lắm, nhưng có thể coi như một nghề chuyên
môn.”

“Nghề
chuyên môn.” Người đàn ông lặp lại. “Tức là một nghề mà người bình thường không
thể đảm đương được, cần đến kỹ năng chuyên môn và phải được huấn luyện.”

Ông
là từ điển Kojien[2] chắc? Aomame thầm nghĩ. Có điều, cũng không nói ra miệng,
chỉ mỉm cười. “Vâng, đại khái là vậy.”

[2]
Cuốn từ điển uy tín nhất của Nhật Bản.

Người
đàn ông lại uống một ngụm rượu, nhặt một hạt lạc từ trong cái bát nhỏ lên ăn.
“Tôi rất hứng thú với nghề nghiệp của cô. Nhưng cô không thích nói về nó.”

Nàng
gật đầu. “Lúc này thì chưa muốn.”

“Có
khi nào là công việc về sử dụng ngôn ngữ không nhỉ? Ví dụ như... đúng rồi, như
là biên tập, nghiên cứu trong trường đại học chẳng hạn.”

“Tại
sao anh nghĩ thế?”

Người
đàn ông đặt tay lên chỗ nút thắt cà vạt, chỉnh lại cho chặt. Cúc áo sơ mi cũng
cài lại. “Tôi chỉ đoán vậy thôi. Vì thấy cô cầm quyển sách dày cộp đọc rất chăm
chú.”

Aomame
lấy móng tay khẽ búng nhẹ vào miệng ly rượu. “Đọc sách là sở thích của tôi,
hoàn toàn không liên quan đến công việc.”

“Vậy
thì tôi đầu hàng. Không đoán ra được.”

“Chắc
chắn là anh không thể đoán được.” Aomame nói. Có lẽ anh không bao giờ đoán ra
được đâu. Nàng thầm bổ sung trong đầu.

Người
đàn ông làm bộ như không có chuyện gì, quan sát thân hình Aomame. Nàng giả vờ
đánh rơi thứ gì đó, cúi người về phía trước, để đối phương nhìn thỏa thuê khe
ngực mình. Chắc cũng phần nào nhìn thấy hình dáng bầu vú. Và cả chiếc áo lót
ren điểm hoa màu trắng nữa. Sau đó nàng ngẩng mặt lên, uống hết ly whiskey pha
đá. Cục đá lớn hình tròn trong ly thủy tinh phát ra những tiếng lanh canh.

“Có cần
gọi cho cô thêm ly nữa không? Tôi cũng muốn thêm một ly.” Người đàn ông hỏi.

“Vâng.”

“Cô uống
rượu cũng không tồi nhỉ.”

Aomame
mỉm cười vẻ mập mờ. Ngay sau đó lại đột nhiên đổi nét mặt nghiêm túc. “À phải,
tôi nhớ ra có một chuyện muốn hỏi anh.”

“Chuyện
gì thế?”

“Gần
đây có phải trang phục của cảnh sát đổi rồi không? Cả kiểu súng lục cũng thay đổi
à?”

“Gần
đây, ý cô là khi nào?”

“Chừng
một tuần nay.”

Người
đàn ông thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. “Đúng là đã đổi cảnh phục và súng lục, nhưng
đó là chuyện từ cách đây mấy năm rồi. Loại sắc phục ôm sát người ngày trước đổi
thành kiểu giống như áo thể thao, súng lục cũng đổi sang dùng loại tự động kiểu
mới. Còn những thứ khác, hình như không thay đổi gì lắm.”

“Không
phải cảnh sát Nhật vẫn đeo súng lục ổ quay kiểu cũ à, cho đến tuần trước ấy?”

Người
đàn ông lắc đầu. “Làm gì có. Toàn bộ cảnh sát đã chuyển sang đeo súng lục tự động
rồi mà.”

“Anh
chắc không?”

Ngữ
điệu của cô khiến người đàn ông thấy hơi chùn lại. Ông ta nhíu mày, nghiêm túc
lục lọi lại ký ức. “Chà, bị cô hỏi thế, tôi bắt đầu bối rối rồi đây này. Nhưng
mà trên báo chắn chắn đã đưa tin toàn bộ cảnh sát đều đổi sang sử dụng súng lục
loại mới. Dạo đó, chính việc này cũng gây ra vấn đề. Một số tổ chức dân sự phản
đối vì cho là tính năng của súng lục loại mới khá cao.”

“Được
mấy năm rồi nhỉ?” Aomame hỏi.

Người
đàn ông gọi nhân viên phục vụ đã đứng tuổi lại, hỏi anh ta xem cảnh sát đổi
trang phục và súng lục từ khi nào.

“Chuyện
đó từ hồi mùa xuân cách đây hai năm.” Người phục vụ đáp ngay không chần chừ.

“Thấy
chưa, nhân viên phục vụ trong khách sạn hạng nhất chuyện gì cũng biết đấy nhé.”
Người đàn ông cười cười nói.

Người
phục vụ cũng cười. “Không, làm gì có chuyện đó. Chẳng qua vì tình cờ em tôi là
cảnh sát, nên tôi mới nhớ rất rõ chuyện này. Thằng em tôi không thích kiểu dáng
của bộ quân phục mới nên cũng hay cằn nhằn. Nó còn nói súng lục nặng quá. Súng
mới là khẩu Berreta tự động chín ly, chỉ cần gạt một cái nút là sẽ trở thành
bán tự động. Hình như bây giờ là do Mitsubishi sản xuất trong nước theo hình thức
nhượng quyền. Ở Nhật hầu như không xảy ra đấu súng, cũng không cần thiết phải sử
dụng đến loại súng lục có tính năng cao thế này. Ngộ nhỡ bị mất trộm súng còn
khiến người ta lo lắng hơn. Nhưng chính phủ cũng đã có định hướng củng cố lại
thế mạnh của lực lượng cảnh sát.”

“Thế
người ta làm gì với đống súng lục ổ quay kiểu cũ?” Aomame hỏi, cố gắng hạ thấp
giọng hết mức.

“Chắc
là thu hồi toàn bộ, tháo rời tiêu hủy thôi.” Người phục vụ đáp. “Tôi có xem tin
tức về vụ tháo rời ấy. Phải xử lý bao nhiêu là súng, rồi hủy cả đạn nữa, tốn
nhiều công sức tiền của lắm đấy.”

“Bán
cho nước ngoài không được à?” Người đàn ông tóc lưa thưa hỏi.

“Hiến
pháp cấm xuất khẩu vũ khí mà.” Người phục vụ nhã nhặn chỉ ra.

“Thấy
chưa, nhân viên phục vụ khách sạn hạng nhất có khác...”

“Nói
vậy thì từ hai năm nay cảnh sát Nhật Bản đã không dùng súng lục ổ quay kiểu cũ
nữa rồi đúng không?” Aomame ngắt lời người đàn ông, hỏi tay phục vụ.

“Theo
tôi được biết thì là như vậy.”

Aomame
hơi chau mày. Đầu óc mình có vấn đề gì chăng? Mới sáng sớm hôm nay mình còn
nhìn thấy cảnh sát mặc sắc phục cũ, đeo súng lục cũ mà. Mình chưa từng nghe thấy
chuyện súng lục ổ quay kiểu cũ đã bị xử lý toàn bộ không sót khẩu nào! Nhưng
cũng không thể nào cả người đàn ông trung niên này và tay nhân viên phục vụ đều
nhớ nhầm hoặc bịa đặt ra được! Nếu mà như vậy, chỉ có thể do mình lầm lẫn.

“Cảm
ơn. Chúng ta dừng chuyện này ở đây nhé.” Aomame nói với người phục vụ. Anh ta
liền nở nụ cười đầy vẻ chuyên nghiệp, như thể đánh một dấu chấm thích đáng cho
chủ đề, rồi trở lại làm việc.

“Cô có
hứng thú với cảnh sát à?” người đàn ông trung niên hỏi.

“Cũng
không hẳn.” Aomame nói kiểu mập mờ. “Chỉ là trí nhớ của tôi bỗng trở nên hơi mơ
hồ một chút.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3