Hồi 32 NGHỊ KẾ TRỪ MA 2
Hành động của Nam Cung Phách bỗng làm cục diện thay đổi, những nhân vật mới đến không thể không nhìn Nam Cung Phách bằng ánh mắt kiêng dè nể phục.
Cảm thấy đã đủ, Điền Hồ lên tiếng :
- Không còn thời gian nữa đâu, Nhị ca. Chúng ta đi thôi.
Nam Cung Phách gật đầu và cất cao giọng :
- Nếu Vô Tướng Đại sư không phản đối chúng ta lập tức lên đường. Nào !
Vẫn là do Nam Cung Phách mở đường, mọi người theo chân và Điền Hồ đoạn hậu.
Suốt đoạn đường ly khai đáy vực, tụy không có bất kỳ điều gì xảy ra nhưng Vô Tướng Đại sư và nhất là Tôn Thư sách không thể không nhận ra thái độ thật sự tôn trọng mà nhóm người Nam Cung Phách luôn dành cho Điền Hồ và Bách Lý Băng.
Mỗi việc, họ mỗi hỏi ý Điền Hồ và từng lời đáp của Điền Hồ đều được họ ghi nhớ lắng nghe, như thể đó là lời nói không có gì để bàn cãi.
Cảm thấy lạ, có lần Vô Tướng Đại sư len lén hỏi Tạ Vân Lâu :
- Điền Hồ tiểu thí chủ phải chăng có bản lãnh rất cao minh ?
Do đoàn người giờ đã đông hơn nên vị trí đoạn hậu của Điền Hồ là có khoảng cách khá xa, so với vị trí của Vô Tướng Đại sư lúc này.
Tuy vậy, Điền Hồ vẫn nghe câu Vô Tướng Đại sư hỏi và vội vàng lên tiếng :
- Sao Phương trượng Chưởng môn đặt trọng vấn đề bản lãnh ở đây ? Điều cần nhất là phải lo nghị kế đối phó với Thượng Quan Du, là điều mà cho đến tận lúc này tại hạ tự nhận vẫn chưa có cách đối phó.
Hướng Thanh Đạo trưởng lo ngại :
- Vậy chuyện Thượng Quan Du đã luyện thành Đại thân pháp Dĩ Hoàn Quy Nguyên là có thật sao ?
Điền Hồ thở ra một hơi dài :
- Hoàn toàn có thật. Và bằng chứng là tại hạ đã bị lão tặc dùng công phu đó bức xô xuống tận đáy vực này.
Tôn Thư Sách hắng giọng :
- Không cần nói cùng biết công phu đó lợi hại như thế nào rồi. Điền Hồ ngươi chưa đến nỗi táng mạng, có thể nói ngươi quả là người may mắn nhất trần đời. Đâu có gì đáng để phô trương.
Cầu Phi Thúy lạnh nhạt lên tiếng :
- Tôn Chưởng môn nói mà quên mất một điều.
Tôn Thư Sách cau có :
- Tôn mỗ quên điều gì ?
Cầu Phi Thúy khinh khinh :
- Hãy hỏi lão Hoàng xem, đã có đối thủ nào từ lâu nay được Thượng Quan Du dùng công phu lợi hại đó để đối phó chưa ? Cũng có thể nói rõ hơn, bản lãnh như lão Hoàng có lẽ chỉ được Thượng Quan Du dùng đến Tử Hà công phu hoặc Thất Phách U Linh Chưởng là đủ. Cầu Phi Thúy này nói không sai chứ, lão Hoàng ?
Không nghe Đại sư bá Hoàng Nhất Lãm đáp, Tôn Thư Sách cười phá lên :
- Hóa ra chủ ý của Thượng Quan phu nhân là muốn để cao bản lãnh gã Điền Hồ kia ?
Đừng để Tôn mà phải chết vì cười đến vỡ bụng như vậy. Ha... ha...
Bách Lý Băng bỗng trao Đoàn Bội Cơ qua cho Cao Như Nguyệt :
- Muội mệt rồi, phiền Cao Như Nguyệt tỷ đổi tay cho muội một lúc.
Cảm nhận điều Bách Lý Băng sắp hành động, Điền Hồ vội kêu :
- Băng muội ! Hay là ta cùng Băng muội đi trước một bước ? Ta có chuyện muốn bàn với Băng muội. Đi nào !
Rảo bước nhanh hơn, Điền Hồ phải nắm tay lôi đi Bách Lý Băng mới miễn cưỡng theo chân.
Đi ngang Nam Cung Phách, Điền Hồ bảo :
- Nhờ Nhị ca chăm sóc hộ Bội Cơ. Đệ sẽ cùng Băng muội lo chuyện giải cứu Đoàn Mộc Đại tỷ. Bảo trọng !
Hiểu ý Điền Hồ, Nam Cung Phách gượng cười :
- Tam đệ cứ yên tâm. Điều gì Tam đệ giao phó, Nhị ca quyết không để Tam đệ thất vọng. Hãy bảo trọng.
Chờ cả hai đi một đỗi tạm xa, Tôn Thư Sách hừ lạnh :
- Đã là Nhị ca, lời của Nam Cung Chưởng môn vừa nói thật khó nghe. Vì quả là ngược đời khi kẻ có thân phận thấp hơn lại giao phó công việc cho huynh trưởng. Đã thế, vị huynh trưởng còn bảo, sẽ không làm gì đến kẻ làm đệ phải thất vọng. Quả là ngược đời.
Tạ Vân Lâu và Cao Như Nguyệt đều tự ý bất bình, định lên tiếng thì nghe Cầu Phi Thúy nhanh miệng hơn :
- Có điều đó xảy ra là do Tôn Chưởng môn chưa hiểu đó thôi. Và kỳ thực, so về tư cách và bản lãnh, thì Điền thiếu hiệp...
Nam Cung Phách chợt lên tiếng, cố tình nói át đi :
- Tam đệ của Nan Cung Phách này là người như thế nào, xin cứ để một mình Nam Cung mỗ tự biết. Còn lúc này nếu chư vị không chịu nhanh chân lên cho thì e rằng chúng ta sẽ không kịp đến Hoa Sơn đúng hạn kỳ đâu. Mỗ nói thế có đúng không, Vô Tướng Đại sư ?
Hiểu ý Nam Cung Phách là không muốn mọi người cứ mãi đôi co với nhau, Vô Tướng Đại sư vội tán thành :
- A di đà Phật. Nam Cung Chưởng môn nói không sai. Chúng ta cần phải tận lực kiêm trình thì hơn. Đi nào.
Họ liền tăng cước lực, ly khai dần đáy vực.
Đến lúc sắp vượt qua những chặng đường cam go, Nam Cung Phách chợt đưa tay ra hiệu cho mọi người dừng lại và quát :
- Ai ? Hãy hiện thân mau.
Từ một khối đá ven đường liền có một thân ảnh nhỏ thó xuất hiện :
- Luôn đi đầu mở đường, xem ra đại giá đúng là Nam Cung Phách, Nhị ca của Cung Chủ tệ cung rồi. Tiểu nhân Nam Lý được Điền thiếu hiệp sai phái, có lời cần truyền đạt đến Đại giá.
Tôn Thư Sách lướt đến :
- Tiểu nhi tử ngươi là người Thủy Phương Cung ? Mau nói đi là Điền Hồ nay Thượng Quan Du giả vờ sai ngươi ngăn đường bọn ta ?
Nam Lý như không quan tâm đến Tôn Thư Sách, cứ đứng yên chờ Nam Cung Phách tỏ thái độ.
Thấy vậy, Nam Cung Phách gật đầu :
- Mỗ đúng là người tiểu huynh đệ vừa nêu danh Điền Hồ dặn thế nào ?
Nam Lý mau mắn đáp :
- Là thế này...
Tôn Thư Sách cười lạnh, vung tay chộp vào đầu vai Nam Lý :
- Tiểu nhi tử người dám xen thường ta, là Chưởng môn phái Hoa Sơn thế sao ? Có phải là do Điền Hồ bảo ngươi phải có thái độ vô lễ như thế đối với ta ?
Bị một người là cao thủ như Tôn Thư Sách chộp vào vai, Nam Lý tuy đau đớn khôn tả nhưng vẫn cố đáp :
- Xin đừng trách tiểu nhân. Vì Điền thiếu hiệp chỉ dặn tiểu nhân truyền đạt lời đến Nam Cung Chưởng môn. Tiểu nhân không thể làm khác.
Nam Cung Phách nhăn mặt, có ý bất bình :
- Y chỉ là một đứa bé, mong Tôn Chưởng môn nhẹ nhẹ tay cho.
Tôn Thư Sách vừa buông, vừa hất Nam Lý loạng choạng về phía hậu, miệng cười khinh bạc :
- Thủy Phương Cung ngỡ như thế nào, hóa ra đều là hạng bất tài vô dụng, đến một đứa bé cũng bắt làm nô tài sai phái. Như thể Thủy Phương Cung đã không còn người vậy. Hừ !
Nam Lý sinh giận :
- Sao tôn giá nỡ vũ nhục tiểu nhân ? Chẳng qua tiểu nhân chả là hạng nô tài thấp hèn, chỉ gần đây mới được Bách Lý Hoàng công tử điểm hóa cho một ít võ nghệ công phu nên đâu dám so với tôn giá nguyên là Chưởng môn nhân một đại phái.
Tôn Thư Sách lại lướt đến :
- Ngươi còn lên tiếng nữa thì đừng trách ta...
Chợ có thanh âm từ phía sau vang lên :
- Ngươi muốn nói gì thì cứ tiếp tục nói, Nam Lý. Thử xem lão họ Tôn kia dám làm gì ngươi. Hừ !
Nam Lý cả mừng, nhìn người vừa phát thoại đang tiến đến gần, từ phía sau Tôn Thư Sách.
- Đoàn cô nương ?! Hay lắm. Điền
Quá hiểu Đoàn Bội Cơ là người như thế nào. Nam Cung Phách chợt mau miệng hỏi Nam Lý :
- Sao vẫn chưa nghe tiểu huynh đệ nói gì với ta vậy. Điền Hồ dặn thế nào ?
Nam Lý vui vẻ đáp :
- Có một vài Tử Y Nhân đã bị Điền thiếu hiệp chế ngự. Điền thiếu hiệp muốn họ được Nam Cung Chưởng Môn chăm sóc.
Nam Cung Phách giật mình :
- Vậy là hành tung của bọn ta đã bị chúng phát hiện ?
Nam Lý chưa kịp đáp thì nghe Đoàn Bội Cơ hung hăng lên tiếng :
- Chúng phát hiện thì đã sao ? Chính Bội Cơ này đang muốn gặp chúng đây. Đưa ta đi, Nam Lý.
Tôn Thư Sách vụt bật cười :
- Sao bảo cô nương định cho lãa họ Tôn này một bài học ? Thôi rồi sao ? Ha...ha...
Đoàn Bội Cơ quay phắt lại.
Thất kinh, Nam Cung Phách kêu :
- Đừng mà, Đoàn cô nương. Vọng động chân khí lúc này là không tốt.
Đoàn Bội Cơ quắc mắt nhìn Nam Cung Phách :
- Bội Cơ đã được Cao Chưởng môn thuật cho nghe tất cả rồi. Chỉ có Nam Cung huynh và gã Điền Hồ ngu ngốc mới để họ lấn lướt mãi. Mong Nam Cung huynh đừng quên, Bội Cơ dù sao cũng là Chưởng môn phái Thanh Thành, Nam Cung huynh chưa có tư cách ra lệnh cho Bội Cơ đâu.
Tôn Thư Sách cười thành tràng dài :
- Phái Thanh Thành thì sao chứ ? Cũng là một phái như như Tuyết Sơn - Trường Bạch thôi. Hay gì mà phô trương hãnh diện. Ha... ha...
Nam Cung Phách lập tức quay qua, cầu viện Vô Tướng Đại sư :
- Mong Phương trượng nói giúp cho. Cứ thế này làm sao chúng ta đến kịp hạn kỳ.
Vô Tướng Đại sư chưa kịp nói thì nghe Đoàn Bội Cơ cất cao giọng :
- Đến Điền Hồ dù đã luyện đến bậc Lư Hỏa Thuần Thanh còn chưa đủ tư cách xen vào việc của Bội Cơ, phái Thiếu Lâm hoặc bất kỳ phái nào khác càng không đủ tư cách, nhất là phái Hoa Sơn vô dụng.
Mọi người chấn động. Và Tôn Thư Sách đương nhiên giận đến run người :
- Hay lắm. Vậy ta xin dùng tuyệt học vô dụng Hoa Sơn phái, lỉnh giáo cao chiêu kinh người của phái Thanh Thành. Mời !
Đoàn Bội Cơ khinh khỉnh bước đến :
- Tự biết là vô dụng, sao không xuất thủ trước ? Kẻo lại bảo là không có cơ hội hoàn thủ. Nào !
Ta sẽ vọng động chân khí cho người xem, trừ phi ngươi không muốn ta cho lão họ Tôn vừa hà hiệp ngươi một bài học Thế nào ?
Nam Cung Phách một lần nữa ngăn lại :
- Đoàn cô nương...
Chỉ mới nói như thế, Nam Cung Phách dành chép miệng lắc đầu lùi lại; vì Tôn Thư Sách đã động chiêu, quật vào Đoàn Bội Cơ :
- Nha đầu ngươi đã muốn thế, ta cho ngươi toại nguyện. Đỡ !
Ào...
Đoàn Bội Cơ cười hăng hắc :
- Nói rất hay, nha đầu này thật sự toại nguyện, thật đấy. Ha... ha...
Và nàng ung dung hất tay, tung một kình thần tốc vào chưởng của họ Tôn.
Bùng...
Tôn Thư Sách bị lùi, một kết quả làm họ Tôn tái mặt.
Và Đoàn Bội Cơ đã lướt đến tận mặt họ Tôn :
- Một chiêu chưa thể xem là bằng chứng hữu hiệu. Hay tiếp thêm chưởng thứ hai. Đỡ !
Tôn Thư Sách thất sắc :
Vù...
- Thất Phách U Linh ? Nha đầu ngươi là thủ hạ của Thượng Quan Du ?
Và Tôn Thư Sách bàng hoàng tránh chiêu tạo cơ hội cho Đoàn Bội Cơ vừa cười vừa tiếp tục xông đến :
- Kiến văn của lão khá đấy. Còn chiếu này thì sao ? Hả !
Vù...
Tôn Thư Sách lại tránh lần thứ hai.
- Di Hoa Tiếp Mộc ?
Vút...
Đoàn Bội Cơ vụt thét lên :
- Chưa hết đâu. Đỡ !
Bùng...
- Hự !
Tôn Thư Sách loạng choạng thối lùi vị bị một kích quá nhanh của Đoàn Bội Cơ.
Lần này thì Đoàn Bội Cơ dừng lại, khinh khỉnh nhìn họ Tôn :
- May cho lão là Đoàn Bội Cơ này chưa hoàn toàn khôi phục. Gặp phải lúc khác... Hừ ! Nhớ đấy đừng bao giờ tỏ ra khinh mạn, nhất là đối với Điền Hồ. Cho lão hay, đến Lục Lão Bát Quái Môn ngay lúc này còn bị Điền Hồ đả bại, đừng nói chi lão chỉ là một bại tướng của Đoàn Bội Cơ ta.
Và nàng quay nhìn Nam Lý :
- Nói bọn Tử Y Nhân bị khống chế ở đâu ? Hay đưa ta đi, nào.
Cục diện một lần nữa thay đổi và người dẫn đường bây giờ là Đoàn Bội Cơ. Mọi người đi theo và Không ngớt nghi ngờ về xuất xứ võ học cao minh ngoài sức tưởng của nàng.
Vừa qua khỏi đoạn đường cam go toàn đồi núi, Nam Lý cho dừng lại chỉ vào đoạn đường bằng phẳng trước mặt :
- Điền thiếu hiệp bảo mọi người cứ đi thông theo đường này là đến. Tiểu nhân không tiện theo chân. Cáo biệt !
Chỉ cần nghe có thế là Đoàn Bội Cơ thi triển khinh công lao đi ngay, không cần biết mọi người có theo chân hay không.