Khe hở hạnh phúc - Chương 1.1
Người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám đậm
đi trên đường, từng bước chân ổn định, không nhanh không chậm, vững vàng
giẫm lên mặt đường. Tay phải anh xách một chiếc cặp táp, bên trong tất
cả đều là tài liệu liên quan tới việc tố tụng. Đêm nay, phải thức trắng
làm việc.
Là một luật sư bình tĩnh và sắc bén, anh
đã làm việc trong ngành luật lâu năm, tỉ lệ thắng quan tòa lên đến 98%,
một tỉ lệ tương đối cao trong giới luật sư. Bởi vậy, anh là một luật sư
giỏi có tiếng.
Tên anh là Lã Mặc Ân. Lúc ở tòa, anh luôn
nói thẳng thắn từ tốn, mỗi lần trình bày hay phân tích vụ việc đều có
thể ‘kích thích’ thẩm phán và kêu gọi sự ủng hộ của những người chung
quanh. Nhưng chỉ cần bước xuống, Lã Mặc Ân là một người trầm tĩnh. Nếu
không có gì cần thiết, anh ta rất ít nói chuyện, đối xử với bất kỳ ai
đều lạnh nhạt. Những từ như sôi nổi, thoải mái cởi mở không phù hợp để
hình dung về người đàn ông này.
Nhưng thật ra, Lã Mặc Ân thực sự là một người đàn ông rất đỗi dịu dàng.
Và sự dịu dàng ấy, chỉ xuất hiện khi đối mặt với một cô gái tên là Trữ Tồn Ngải.
Hai người đã quen biết nhau như trọn một
đời, là ‘thanh mai trúc mã’ cùng lớn lên bên nhau. Tất cả bạn bè quen
biết Lã Mặc Ân đều hiểu một điều, chỉ cần có Tồn Ngải ở đây, luật sư Lã
bình tĩnh sắc bén, lạnh lùng cứng rắn kia sẽ hoàn toàn thay đổi, trở nên
ôn hòa dễ gần.
Thật đáng tiếc, hiện giờ Tồn Ngải không ở
đây. Cô đang đi vòng quanh thế giới, khắp mọi nơi từ Mĩ, Nhật Bản, Châu
Phi, Australia đều in dấu chân của cô. Tồn Ngải đến những quốc gia khác
nhau, từng bước hoàn thành giấc mộng của mình. Mà anh, không phải là
một người đàn ông trói buộc người mình yêu. Vì hy vọng của cô, nếu Lã
Mặc Ân không thể từ bỏ, anh thà buông cô ra.
Đi vòng quanh thế giới là ước mơ từ nhỏ
đến lớn của Tồn Ngải, lúc nào cũng nói luôn miệng không ngừng được. Vì
thế Lã Mặc Ân thường xuyên nói với cô: “Sau này nhất định anh sẽ kiếm
nhiều tiền cho em đi chơi.”
Và giờ đây, quả thực Lã Mặc Ân anh đã
kiếm rất nhiều tiền, mà Tồn Ngải hiển nhiên có thể sử dụng tiền của anh,
lưu giữ thế giới này vào trí óc.
Mặc Ân lấy chìa khóa mở cửa phòng.
Đây là căn hộ ở tầng năm anh đã ở rất
lâu. Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ. Vài năm sau khi bố mẹ về hưu đã
chuyển đến sống ở quê nhà, thực hiện giấc mộng cho một cuộc sống điền
viên đơn giản. Hai người anh trai, một người là bác sĩ ở Mỹ, một người
đang mở một công ty phần mềm máy tính tại Nhật Bản.
Theo lý mà nói, người nhà không ai ở đây,
một người đàn ông độc thân như Lã Mặc Ân anh có thể sống ở một căn hộ
đầy đủ tiện nghi ở gần văn phòng luật sư, vừa tiện đi làm lại không phải
đối mặt với căn hộ rộng lớn nhưng trống rỗng và quạnh quẽ này.
Nhưng Lã Mặc Ân vẫn không hề chuyển đi, bởi vì nơi này, có rất nhiều…những kỷ niệm đẹp giữa anh và Tồn Ngải.
Sau căn hộ có một khoảnh sân nhỏ với ba cây ăn quả do ông Lã trồng.
Lúc sinh con trai trưởng, ông trồng một
cây xoài. Sinh con trai thứ, ông trồng một gốc mận, đến khi sinh Mặc Ân,
một cây nhãn đã ra đời.
Là ông hy vọng, ba anh em có thể giống với những cái cây kia, cả đời không lo mùa thu hoạch.
Vừa mở cửa ra, theo thói quen, Lã Mặc Ân
đặt cặp táp trong sân, đóng cửa lại, lấy thư tín, giấy tờ, các loại hóa
đơn, cước điện thoại, quảng cáo,…trong hộp thư ra. Ý cười nhuộm lên hàng
chân mày, khuôn mặt lạnh lùng đã hiện một đường cong ôn hòa…Anh đã nhìn
thấy được phong thư màu hồng đã đợi rất lâu.
Vào nhà, quăng chìa khóa vào lọ thủy
tinh, cặp táp, thư rác đổ đầy trên sô pha. Mặc Ân vội vàng cởi áo khoác,
mở thư ra, cẩn thận đọc.
Anh, anh vui không? Em đương rất vui.
Hôm qua em vừa mới quay lại Mĩ, anh cả
còn xin nghỉ nguyên một ngày để đón em ở sân bay đó. Vừa về nhà đây,
chưa kịp dọn dẹp hành lý gì đã vội ngồi viết thư cho anh.
Biết lần này em đi đâu không? Là Thụy
Sĩ đó! Một đất nước giống như cổ tích, hình như lúc nào chỗ nào cũng có
một thiếu nữ của dãy Alpes đeo tạp dề, đẩy cửa bước ra từ một ngồi nhà
gỗ nhỏ xíu.
Bọn em đi dạo cửa hàng Rolex, mà cứ
nhìn thấy mấy cái đồng hồ cao cấp mấy chục vạn yên phát sáng lòe lòe kia
thì mắt em thật sự sắp mù luôn rồi.
Bởi vì đi theo đoàn nên có hướng dẫn
viên du lịch, họ tặng cho mỗi thành viên trong đoàn một chiếc thìa bạc
rất đẹp. Sau này em muốn dùng nó pha cà phê, uống vào nhất định sẽ lãng
mạn lắm.
[Sao? Sao? Ài…Sao mà anh không ở bên
cạnh em mà tai em còn ngứa thế này hả, nhất định là anh đang đọc thầm
tên em đúng không? Biết rồi đó nha, dạ dày em lại đau rồi, không thể
uống nhiều cà phê được. Không uống thì không uống chứ, dùng thìa bạc pha
nước mật uống có thể chưa?]
Trong đoàn có mấy đại gia lận đó, vừa
vào chưa bao lâu hào khí đã bốc lên tận mây xanh rồi, chi tiền không
tiếc trong Rolex luôn. Khi em vừa thấy giá thì suýt nữa ngất xỉu, chừng
này tiền có thể mua được một cái xe nha.
Mà thôi quên đi, em còn quen xài mấy hàng vỉa hè giá 299 ở Đài Bắc rồi, mấy kiểu này có vẻ hợp với sự bần cùng của em đi.
Trong chuyến đi này em thích nhất núi Titlis, đoàn em đi cáp treo ba lần luôn.
Lần đầu ngồi cáp treo, lúc cúi xuống
nhìn chỉ thấy một rừng xanh mướt mắt, hoa cúc nở rực rỡ, rất nhiều trâu
rong chơi trong đó, nếu nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng lục lạc leng
keng nữa. Nơi đây đang vào hạ. Lần thứ hai ngồi cáp, ngoài cửa sổ chỉ
toàn một màu xanh rì, những khóm lá kim kết với nhau thành hình nón, là
vật trang trí trong đêm Noel đó anh. Lúc ở đây em cảm thấy se lạnh rồi,
mặc áo khoác vào, chỉ một thoáng trời đã sang thu. Lần ba ngồi xe cáp em
đã thấy những ngọn núi phủ nguyên tuyết trắng xóa luôn, dưới ánh mặt
trời tỏa ánh sáng lấp la lấp lánh. Chỉ như thế đã biết mùa đông gần ngay
bên rồi.
Cả đoàn chờ trên đỉnh núi một thời
gian rồi vào động tuyết, chơi banh tuyết nữa. Mấy cô gái da đen làm hai
quả cầu tuyết siêu lớn, lăn tròn vài cái đã làm thành một người tuyết
nhỏ đáng yêu vô cùng, còn hào phóng cho em chụp ảnh chung với người
tuyết đó.
Hạ, thu, đông, ba lần ngồi cáp treo em đều hát “Bốn mùa” của Vivaldi.
Anh, chờ đến khi văn phòng luật của
anh không bận bù đầu lên như vậy nữa, tiền gửi ngân hàng của anh đem đi
mua đồng hồ Rolex còn dư một đống, nhất định anh phải đến Thụy Sĩ, ngắm
thế giới cổ tích xinh đẹp này một lần.
Anh ơi, mấy bữa trước em mất ngủ, nằm ở
trên giường cứ lăn qua lăn lại, không có việc gì làm nên cứ nghĩ miên
man. Em đột nhiên nghĩ đến, vì sao em lại gọi anh là “anh trai” nha?
Em vắt óc nghĩ, nghĩ một lúc thật lâu
mới nhớ ra, lúc ấy hình như anh khoảng sáu tuổi, còn em thì bốn tuổi
nhỉ, anh không có em trai em gái, chỉ có hai người anh.
Có lẽ bị anh cả với anh hai bắt nạt
hoài hoài nên anh rất thống hận việc làm em út đó nha, ở trong nhà trẻ,
mặc kệ ai kêu anh là em út anh sẽ nổi giận đùng đùng sửa lại cho đúng,
bảo: “Tôi là anh hai không phải em, lần sau phải gọi tôi là anh.”
Mà anh càng như thế thì cô giáo càng
muốn chọc, hết lần này đến lần khác gọi anh là em trai, mãi cho đến khi
anh nổi giận mới thôi.
Lúc đó em có mập hay không nhỉ? Không
nhớ được nha, nhưng mà em nhớ mình rất thích ăn. Anh cho em kẹo mút,
muốn em gọi anh là anh trai. Vì ăn, đừng nói gọi anh là anh trai, gọi
anh là Thánh mẫu Maria em cũng sẽ gật đầu đồng ý ngay, cho nên mỗi ngày
đều gọi anh là anh trai, mỗi ngày anh lại cho em đồ ăn này nọ, em ăn
ngon là vui vẻ liền.
Sau này anh lên Tiểu học, em không
được ăn nữa, thực đau lòng đó. Em hay ngồi ở trước lan can nhà trẻ chờ
anh. Cô giáo hỏi em, “Tồn Ngải, sao con không chơi với bạn?” Em trả lời:
“Con muốn chờ anh trai đến.”
Nhưng mà anh không đến, một lần cũng không, cực kỳ vô tình đó.
Cô Chương không nhìn nổi nữa, cô gọi
điện cho mẹ Lã, nói với mẹ về ‘tình cảm anh em” của chúng mình. Không
bao lâu, mẹ Lã mang một hộp kẹo mút thật lớn đến nhà trẻ cho em, bà sờ
đầu em rồi bảo: “Tiểu Tồn Ngải, con phải cố gắng lớn lên, đến khi lên
Tiểu học rồi sẽ gặp anh trai con nghen.”
Bắt đầu từ ngày đó, em cố gắng “Lớn lên.”
Lúc bốn tuổi đó, chuyện bốn tuổi không
ngờ em còn có thể nhớ rõ như vậy. Lâu đến thế rồi, lâu đến nỗi em tưởng
mình cũng đã quên. Xem ra em thật sự là thiên tài đúng không? [Haha,
anh dám nói không đúng đi? *Cười mỉm*…]
Em còn nhớ, hai đứa mình thật sự rất
có duyên. Ngày đầu tiên học Tiểu học em đã gặp được anh ngay cổng
trường, đuổi theo anh gọi anh trai. Thế mà anh lại không để ý tới em tẹo
nào, làm em đau lòng không thôi. Đúng là người không có lương tâm gì
hết.
Được rồi anh, không viết nữa, em mệt quá, cái giường mềm mại đang vẫy tay với em đó…
Em gái Tồn Ngải.
Gấp thư lại, Mặc Ân bật cười.
Tồn Ngải nói cũng không sai, Lã Mặc Ân
anh thực sự là người không lương tâm gì cả. Nhưng cũng không thể trách
anh được, ai bảo bộ dạng cô bé khi ấy lại ‘siêu lớn” như thế, mập đến
mức tay chân ngắn thành một mẩu, có thể lăn tròn trên đất.
Dù rằng anh vẫn còn có thể nhận ra giọng
nói ngọt ngào của cô bé, dù rằng anh vẫn thích nghe cô bé gọi mình anh
trai, vấn đề là, có đứa con trai học Tiểu học nào thích có một quả banh
cứ lẽo đẽo sau lưng mình đây.
Nhưng Tồn Ngải rất kiên nhẫn, đi theo anh
suốt ngày, luôn miệng gọi anh trai anh trai, khiến bạn học trong lớp
đều cho rằng cô bé là em gái ruột của anh.
Trở về phòng, anh lấy bàn ủi, mở thư của
cô ra, chờ bàn ủi ấm lên một chút mới ủi thẳng lá thư, sau đó đặt vào
một chiếc hộp gỗ có hoa văn tinh xảo. Nơi đó, anh giữ mười bảy phong
thư.
Mười bảy phong thư, mười bảy tháng, cô bé
đã rời đi lâu như vậy rồi, nhưng dáng vẻ của cô, giọng nói của cô, cách
cô làm nũng vẫn hiện lên rõ ràng trong trí óc anh như thế.
Lấy một bộ quần áo đơn giản trong tủ, Lã Mặc Ân vào phòng tắm, mở vòi hoa sen.
Nước ào ào chảy xuống, chỉ một thoáng sau mái tóc đen của anh đã ướt đẫm, chảy xuống cơ bắp rắn chắc.
Năm ấy…cũng là một ngày trời đổ mưa, anh
lớp sáu tiểu học, Tồn Ngải lớp bốn, nước mưa xối hai người ướt nhẹp như
chuột lột. Lần đầu tiên cô bé vào nhà của anh, trở thành một phần trong
nhà, cả bố mẹ lẫn các anh trai đều rất thích cô bé, thích giọng nói ngọt
như mật, thích tính cách hoạt bát sáng sủa kia.
Mặc Ân là một người rất coi trọng hình
tượng, sao lại có thể cho phép một trái banh cứ lăn qua lăn lại sau lưng
mình được. Con đường anh đi cũng không phải là nghiệp diễn hài, huống
chi mấy bạn học còn hay cười nhạo hỏi: “Em gái cậu ăn cái gì để lớn thế,
có phải ăn đồ thừa không?” Ghê tởm hơn, còn có người mang thức ăn thừa
đổ vào hộp cơm của anh, bảo anh mang về cho Tồn Ngải ăn, bảo vệ tài
nguyên thiên nhiên, bảo vệ Trái đất.
Sau khi không thể chịu nổi nữa, Lã Mặc Âm
túm Tồn Ngải ép vào toilet, cay độc nói với cô. “Tôi không làm nghề
chăn nuôi, người giống lợn không được đi phía sau tôi nữa, cút.” Miệng
Lã Mặc Ân rất độc, từ nhỏ đã có tiềm chất làm luật sư.
Tồn Ngải hơi há miệng ra, trơ mắt nhìn Lã
Mặc Ân xoay người rời đi, còn ngây ngốc nghiên cứu cái gì gọi là nghiệp
chăn nuôi trong óc. Heo và Trữ Tồn Ngải thì có gì liên quan tới nhau
đâu?
Tồn Ngải tìm hiểu mới biết anh ngại cô
quá mập. Lòng tự trọng của con gái hơi bị tổn thương chút xíu, nhưng mà
cô thực sự siêu yêu anh trai, vì thế đã hạ quyết tâm. Tuần đầu tiên từ
hạn chế kẹo đường, tuần thứ hai ép bỏ trà sữa trân châu, tuần thứ ba
buông tha bánh ngọt…Hiệu quả của phương pháp này có vẻ chậm, nhưng mà
cái cổ vốn biến mất nhiều năm của Tồn Ngải cũng dần dần xuất hiện.
Tính cách của Tồn Ngải có một sự cố chấp
không thể giải thích được. Tỉ dụ, cô bé biết rõ lòng tự trọng bị tổn
thương, nhưng dù như thế nào cũng lẽo đẽo sau lưng Lã Mặc Ân, mỗi một
tiếng đều gọi anh trai không ngừng.
Mặc kệ Lã Mặc Ân thực nổi điên, mặc kệ
việc anh khó chịu vì có một đứa con gái đầu heo óc lợn đi sau mình,
nhưng cũng không biết vì sao, anh thực sự thích Tồn Ngải gọi mình là anh
trai.
Cho nên…thôi tùy con bé vậy.
Hôm nay lúc tan học, trời đã bắt đầu nổi
gió, mưa bụi quất lên cửa sổ phòng học. Lã Mặc Ân vô cùng miễn cưỡng đi
tới cổng trường, phát hiện cô nhóc Tồn Ngải vốn tan học sớm hơn mình
đang đứng ở đó, lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Vừa thấy Lã Mặc Ân, hai mắt cô bé tỏa sáng.
Mặc Ân liếc nhìn một cái. Nói thật, cho
dù đã thấy cổ, nhưng Tồn Ngải vẫn rất mập, chỉ có đôi mắt là nhìn được,
vừa đen vừa sáng, tròn tròn to to. Tình cách Tồn Ngải hòa thuận vui vẻ,
mỗi khi cười hai hàng chân mày cong cong, giống như bây giờ vậy.
“Anh trai.” Tồn Ngải vẫy vẫy tay, anh bung dù đi đến cạnh cô.
“Không mang ô theo?”
Giọng điệu lạnh lùng, Mặc Ân đang chuẩn
bị bước vào tuổi dậy thì, nội tiết tố trong người thay đổi khiến tính
tình có chút khó chịu, khẩu khí có chút bực dọc, may mắn là Trữ Tồn Ngải
không hề để ý.
“Lúc sáng em đến trường muộn lắm, cả ô cả
áo bữa trưa cũng quên mang theo mất luôn.” Tồn Ngải chu miệng lên,
ngẩng đầu nhìn không trung, hai miếng thịt ở bên miệng ép nhau.
Được rồi, Lã Mặc Ân thừa nhận, thật ra
miệng của cô bé cũng rất xinh, hồng hồng mềm mềm giống búp bê, nhưng nếu
không có hai cục thịt hai bên sẽ nhìn vừa mắt hơn nhiều.
“Giữa trưa chưa ăn cơm.”
“Đúng vậy, em sắp chết đói.” Cô bé sờ bụng mình, nơi đó có ba lớp thịt, rất giống mấy mụt măng.
“Yên tâm, mỡ nhiều như vậy không đói chết được.” Lã Mặc Ân nhìn thoáng qua cái bụng của Tồn Ngải.
Tồn Ngải bé nhỏ không hiểu được lời châm chọc kia, tiếp tục đáp lời.
“Anh, giờ anh về nhà hay đi học thêm?”
Học sinh lớp sáu chuẩn bị lên Trung học,
tất cả mọi người đều bị dồn đi ôn tập. Vừa nghe đã cảm thấy cái gọi là
Trung học kia thật sự rất đáng sợ.
“Về nhà, tối nay không có tiết.” Mặc Ân hất cằm lên, nhìn qua sống mũi nói chuyện.
“À, vậy anh…bái bai nha.” Cô bé vươn năm ngón tay vẫy vẫy với anh, trên mặt lại là nụ cười với hàng mày cong cong.
“Bái bai cái đầu, tôi đưa về.” Nói xong,
anh kéo tay Tồn Ngải. Thực không có cách nào khác, ai bảo giọng gọi ‘anh
trai’ của Tồn Ngải lại lọt tai như vậy.
“Không cần đâu, lát nữa em mới đi.” Tồn Ngải tránh tay anh.
Ôi? Bản thiếu gia đây dễ gì tốt được một
lần với cô, cô còn không thức thời hiểu chuyện? Lã Mặc Ân trừng mắt nhìn
cô bé đang giãy ra: “Là thiểu năng hay là ngu đây?”
“Thiểu năng, ngu…” Hai cái này có gì khác
nhau không? Tồn Ngải ngẩng đầu nhìn. Mới lớp sáu, so với bạn học anh
trai đã cao hơn nửa cái đầu, hại cô ngẩng lên nhìn đến đau cả cổ.
Lã Mặc Ân tức giận: “Mây dày như vậy mưa rất lâu, không thể tạnh sớm được.”
“Em quên mang ô với mang bữa trưa đến
trường, cũng quên cầm chìa khóa nhà theo. Nhà của em không có chỗ trú
mưa đâu, cho nên em ở đây đợi mẹ tan sở đón. Anh, anh về trước đi, chín
giờ mẹ em tan sở rồi.” Tồn Ngải cười trả lời.
Đúng là đồ ngu, bây giờ mới bốn giờ, cô
định đứng ở hành lang bé xíu này đến năm tiếng đồng hồ? Nếu mưa càng lúc
càng lớn, nhất định cái chỗ bé như lỗ mũi này không thể ngăn mưa được,
hiểu chưa!
Gia đình Tồn Ngải đơn thân, cô bé không
có cha, mẹ phải đi làm việc kiếm tiền. Sáng tám giờ đã đi làm, chín giờ
tối tan sở, bữa tối của cô bé thường phải chờ cho đến khi mẹ về mới có
thể ăn. Trước kia, mẹ Tồn Ngải chất trong nhà một đống đồ ăn vặt, mà
những thứ ăn này có năng lượng rất cao, bây giờ lại tạo nên cục mỡ như
thế này đây.
Mặc Ân liếc mắt nhìn. Giữa trưa Tồn Ngải
chưa ăn cơm, mà bữa tối phải đến chín giờ mới ăn được, lại đứng thêm mấy
tiếng dưới trời mưa, đến lúc đó không ngất xỉu mới là lạ.
“Đi, đến nhà của tôi chờ mưa tạnh.” Quyết định này, anh thực không cam tâm.
“Đi nhà anh trai nha!” Woa, hai mắt Tồn Ngải phát sáng lấp lóa. “Được nha, được nha.” Tồn Ngải ‘thuận lý thành chương’ (chỉ việc đương nhiên) chui vào ô của Mặc Ân, cười hi hi cầm hộ anh túi cơm.
Ánh mắt sáng trong như thế, khiến sự khó chịu trong lòng cũng thành hư không.
“Trong túi còn có bánh bích quy.” Mặc Ân nói.
Bà Lã là một người phụ nữ gia đình tiêu
chuẩn. Chăm con cái, làm việc nhà, thi thoảng lại nướng bánh quy, làm
bánh mì. Biết chuyện trong nhà Tồn Ngải, mỗi lần nướng bánh bích quy hay
chuẩn bị thức ăn sáng đều làm thêm một phần cho cô bé. Cho nên thịt béo
của Tồn Ngải cũng do một tay tạo nghiệt của bà Lã.
Bụng Tồn Ngải đã kêu ọc ọc từ lâu, không hề khách sáo gì, bắt đầu lục lọi tìm kiếm trong chiếc túi to kia.
“A, tìm được rồi!” Cô mở ra hộp giữ thức
ăn, vừa đi vừa nhai: “Là vị việt quất. Anh, anh có nói cảm ơn với cô Lã
giúp em không đó. Cô Lã làm bánh bích quy rất ngon nha, mẹ em cũng thích
lắm luôn.”
“Có.” Thấy cô bé thỏa mãn, Mặc Ân không nhịn được cũng mỉm cười theo.
“Anh, cô Lã là mẹ tốt nhất trên đời này nha, em rất thích cô, nếu cô cũng là mẹ của em thì tốt biết bao.”
“Mẹ rất dữ à?” Mặc Ân nhíu mày hỏi lại.
“Không có đâu, nhưng mẹ em rất bận rộn,
không có thời gian đâu mà chơi với em.” Càng không có thời gian nướng
bánh bích quy, nhưng Tồn Ngải rất hiểu chuyện, biết mẹ vô cùng yêu
thương mình, biết hai mẹ con phải chăm sóc cho nhau, nâng đỡ cho nhau,
nương tựa nhau cả đời.
Ngón trỏ anh dí vào đầu Tồn Ngải rồi nói: “Ngốc à, cũng không phải là trẻ con ba tuổi con muốn mẹ chơi cùng.”
Tồn Ngải nghĩ nghĩ, gật đầu cười trả lời:
“Biết rồi mà, Tồn Ngải lớn lên không cần mẹ chơi cùng nữa. Nhưng
mà…anh, anh phải luôn chơi với Tồn Ngải nha.”
Mặc Ân không hề nghĩ ngợi đáp: “Đợi khi ốm xuống rồi tính sau.”
Trên quãng đường về nhà, mỗi người một câu, tán gẫu không ngừng.
Vừa đi được một nửa, mưa đột nhiên lớn
hơn, chiếc ô nhỏ như thế không thể che hết được một cậu trai cùng một
con heo con. Mặc Ân túm Tồn Ngải đến dưới ban công một ngôi nhà gần đó
chờ mưa tạnh. Tồn Ngải kéo kéo tay áo của anh: “Anh, vì sao không đi
nữa?”
“Mưa rất lớn, nếu đi tiếp sẽ ướt đồ hết.”
“Có sao đâu chứ? Chỉ cần về nhà là được
mà. Cô giáo đã dạy chúng ta cần phải luôn dũng cảm đi tới, không thể chỉ
vì một chút thử thách nho nhỏ mà dừng lại.”
Từ bé Tồn Ngải chính là người không để ý
đầu đuôi gì, cứ thế mà tiến lên phía trước. Cô không sợ phải mạo hiểm,
không sợ vấp ngã, không sợ chết, chỉ sợ anh trai không để ý tới mình mà
thôi.
“Chuyện này có liên quan gì tới dũng
cảm?” Mặc Ân liếc nhìn Tồn Ngải một cái. Mặc Ân khác với Tồn Ngải, luôn
thích tính toán sâu xa kỹ lưỡng, nếu chắc chắn rồi mới hành động.
Sau này anh mới hiểu được một điều, đúng
thật chuyện này chẳng liên quan gì đến việc dũng cảm, nhưng lại liên
quan tới việc cô bé này yêu mưa đến thế. Nếu anh không kiên quyết mang
Tồn Ngải về nhà, nhất định sau khi anh về, Tồn Ngải sẽ chui vào công
viên hưởng thụ một lần tắm mưa đã đời.
“Ướt thì ướt, có gì đâu mà? Dù sao về nhà cũng phải tắm rửa thôi.”