Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh - Chương 04 - Phần 1
Chương 4
Ca sĩ
Giữa rừng sâu cô tịch
Bạn đã từng gặp chăng?
Người ca sĩ phiền muộn
Hát tình ca u buồn
Ánh mắt đầy sầu não
Giọt lệ vương trên mi
Từng gặp chăng hỡi bạn?
(Ca sĩ - Pushkin)
Ngày hôm sau, Tôn Gia Ngộ đưa tôi đi học.
Trên đường, cả hai chúng tôi đều im lặng, không khí trong xe
vô cùng yên tĩnh. Tôi tựa đầu vào cửa kính ô tô, băn khoăn không biết chuyện xảy
ra tối qua có phải là ảo giác hay không.
Khi phát hiện đó là lần đầu tiên của tôi, Tôn Gia Ngộ có biểu
hiện hết sức kỳ lạ, nhưng tôi không thấy sự vui mừng trên mặt anh. Tới tận lúc
đi ngủ, anh hầu như không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ hút mấy điếu thuốc.
Bành Duy Duy nói tôi trong sáng, kỳ thực tôi không phải là
thiện nam tín nữ gì đó. Sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc ở khách sạn hai năm liền,
ngày ngày gặp nhiều người ra ra vào vào khách sạn, tôi hiểu không ít chuyện nam
nữ.
Tôi nghĩ ngoại hình của mình không tệ, trước đây cũng có
không ít người theo đuổi. Bình thường tôi luôn giữ khoảng cách với họ, cùng lắm
chỉ thỉnh thoảng nhận lời mời đi ăn cơm. Bọn họ nghĩ tôi đứng đắn và kiêu ngạo
quá, nhưng tôi biết, không phải tư tưởng tôi bảo thủ mà chẳng qua là vì tôi
chưa gặp được đối tượng đáng để mình buông thả bản thân.
Vì vậy tôi giữ “lần đầu tiên” với mục đích một ngày nào đó sẽ
trao cho người đàn ông tôi cam tâm tình nguyện, vậy mà đối phương hình như
không muốn tiếp nhận.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn ra ngoài cửa xe ô tô, bật cười, trên
đời này đúng là có nhiều chuyện hết sức hoang đường. Trong gương chiếu hậu vẫn
là gương mặt quen thuộc đó, không biết anh thích tôi ở điểm gì?
Tôn Gia Ngộ hình như đang nhìn tôi nhưng tôi chẳng thèm quay
đầu.
Ô tô dừng lại trước cổng trường học. Cánh cổng trường đẹp đẽ
tinh xảo kia không có gì thay đổi, còn tôi đã từ thiếu nữ trở thành đàn bà chỉ
sau một đêm.
“Đến rồi!” Tôn Gia Ngộ nhắc tôi.
Tôi không nói một câu nào, đẩy cửa xe bước xuống.
“Khoan đã.” Anh gọi tôi.
Tôi dừng bước, quay lại nhìn anh.
“Triệu Mai, tôi phải nói rõ với em một chuyện.” Tôn Gia Ngộ không
nhìn tôi, mắt anh dõi theo con đường phía trước.
“Anh nói đi!”
Anh ngập ngừng trong giây lát, như thể đang cố gắng sắp xếp
câu từ, rồi anh chậm rãi mở miệng: “Nếu em đồng ý theo tôi, tôi sẽ không bạc
đãi em. Nhưng tôi phải nói cho em rõ, tôi không định kết hôn, cả đời này tôi sẽ
không kết hôn. Nếu em cảm thấy không ổn, chúng ta dừng ở đây.”
Lòng tự trọng của tôi bị tổn thương nặng nề, tôi im lặng một
lúc rồi hỏi anh: “Tại sao anh lại nói với tôi những điều này?”
“Tôi không biết đó là lần đầu tiên của em, không muốn sau
này em sẽ hối hận.” Tôn Gia Ngộ nhoài người định hôn lên má tôi.
Tôi nghiêng đầu né tránh, nở nụ cười lạnh lùng. Tại sao anh
không chịu nói sớm, để đến bây giờ mới tỏ vẻ cắn rứt lương tâm. Chẳng phải anh
sợ bị đeo bám hay sao? Người ta nói những kẻ trăng hoa ra ngoài chơi tuyệt đối
không động đến trinh nữ, bởi vì họ sợ không thể dứt bỏ, hóa ra anh cũng là một
người trong số đó.
Nhưng về chuyện này, chàng có tình thiếp có ý, tất cả đều là
tự nguyện. Nếu anh tưởng tôi sẽ bám dính lấy anh, khóc lóc yêu cầu anh chịu
trách nhiệm hay kể lể khắp nơi rằng mình bị anh lừa như một số cô gái khác thì
anh đã nhầm. Có bị đánh chết tôi cũng không thể bày ra bộ dạng của người bị hại
đó.
Tôi giở ví tiền ra xem, bên trong chỉ có tờ hai mươi đô la Mỹ
và một ít tiền xu.
“Có một câu tôi cũng muốn nói rõ với anh.” Tôi vừa nói vừa
ném tờ tiền vào mặt anh: “Anh Tôn, đừng tưởng anh chiếm được tôi là do anh có sức
quyến rũ hơn người. Nói cho anh biết, đó là bởi vì tôi bằng lòng, còn không đừng
hòng có chuyện đó.”
Tôn Gia Ngộ trừng mắt với tôi: “Em làm gì vậy?”
Tôi dốc ngược ví tiền để những đồng xu rơi hết xuống người
anh.
Tôn Gia Ngộ tỏ ra kinh ngạc tột độ: “Em có ý gì hả?”
“Tiền công, tối qua anh đã vất vả nhiều, dù hơi ít nhưng anh
đừng chê.” Nói xong, tôi đóng sập cửa xe rồi đi nhanh vào trường.
Vào đến giảng đường, ngồi xuống rồi tôi mới phát hiện tay phải
của mình run lẩy bẩy, cố gắng thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được. Đến
lúc này, tôi mới cảm thấy trái tim đau buốt, thảo nào mẹ tôi luôn nói tôi phản ứng
chậm chạp, phản xạ thần kinh bao giờ cũng chậm hơn người khác.
Tôi nằm bò ra bàn học, cả người không còn chút sức lực, bài
giảng của thầy giáo không lọt vào tai dù chỉ một chữ.
Sau khi tan học, trên người tôi không còn một xu nên tôi
đành ôm bụng đói đi bộ về nhà. Vừa ra khỏi cổng trường chưa được bao xa, tôi chợt
nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi ở đằng sau.
Tôi quay đầu, phát hiện vẫn là chiếc BMW màu đen của Tôn Gia
Ngộ.
Tôi lạnh lùng “hừm” một tiếng, giả bộ không nhìn thấy, quay
đầu đi thẳng về đằng trước.
Xe của anh tiến đến sát bên tôi, anh thò đầu ra ngoài cười
toét miệng: “Lên xe đi, bảo bối.”
“Ai bảo tôi sẽ lên xe của anh?” Tôi đáp lời.
Anh chỉ mỉm cười, tiếp tục ấn còi xe ầm ĩ, tiếng còi xe giống
như quân hiệu không ngừng nghỉ, khiến những người qua đường dồn mọi ánh mắt về
phía tôi.
Tôi đỏ bừng mặt, không biết làm thế nào đành phải mở cửa ngồi
lên xe. Sau đó tôi chất vấn anh: “Anh muốn gì?”
Tôn Gia Ngộ giả vờ vô tội, mở to hai mắt: “Anh nhớ em, bảo bối.”
Tôi quay mặt đi không thèm nói chuyện với anh.
Xe vừa lăn bánh, một tiếng loạt soạt kỳ lạ bỗng vang lên.
Quay đầu để tìm nguyên nhân, tôi phát hiện kính sau xe của anh đã bị đập vỡ, miếng
kính bị thủng một lỗ khá to, phải chèn tạm một miếng vải nhựa để chắn gió.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi đột nhiên thấy xót của thay anh,
tạm thời quên mất chuyện không vui giữa hai chúng tôi.
“Anh vào trong trường đợi em nhưng để quên túi ở ngoài xe.
Thế là bị kẻ trộm lấy mất.”
“Đáng đời.” Tôi cảm thấy vô cùng hả dạ.
“Triệu Mai, em đừng tàn nhẫn như vậy có được không?” Tôn Gia
Ngộ cất giọng ai oán: “Em xem đi, chỉ vì nhớ em và sợ em không có tiền về nhà
nên anh chẳng kịp đi sửa xe. Em đừng làm căng nữa nhé? Anh sai rồi, anh nhận lỗi
được chưa nào?”
Tôi không lý sự nổi với anh nên tự động buông cờ đầu hàng.
Tôi không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ loại đàn ông như anh. Người này quả là
cao thủ võ lâm, biết rõ điểm yếu của đối phương. Chiêu “mềm nắn rắn buông” của
anh, khó có người phụ nữ nào chống đỡ nổi.
Tôi ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên muốn bật khóc. Tôi cảm thấy
mình đã chìm sâu xuống tận đáy vực. Tôi hơi hối hận vì ngay từ đầu đã không chịu
vạch rõ ranh giới với anh, tôi và anh không cùng một đẳng cấp, làm sao có thể đấu
lại anh chứ?
“Cuối tuần này ra ngoài nhé? Anh đưa em đi casino chơi.” Tôn
Gia Ngộ vừa lái xe vừa hỏi.
Tôi lắc đầu: “Cuối tuần em bận tập đàn.” Dù sao cũng phải giữ
một chút tự trọng, không thể anh bảo sao tôi nghe vậy.
“Ngày thường em làm gì?”
“Em nói với anh rồi, cuối tuần phòng tập giảm nửa giá.”
“Ừm.” Tôn Gia Ngộ không nói gì, một lúc sau anh mới mở miệng,
ngữ khí có vẻ trêu chọc: “Vừa rồi anh đứng ở ngoài giảng đường xem em học.
Trong tiết Ngôn ngữ trông em nghiêm túc thật đấy, đúng là học sinh ngoan có
khác.”
Tôi không đáp lời anh, nhắm mắt giả bộ nghỉ ngơi.
“Triệu Mai, chúng ta thương lượng một chuyện nhé!”
“Em chẳng có gì cần thương lượng với anh.”
“Đừng mà, em vẫn còn chưa nghe điều kiện.” Tôn Gia Ngộ dừng
xe bên lề đường, bắt đầu tiến hành “đàm phán” với tôi: “Anh đã nói với Nina rồi.
Em đến chỗ bà ấy luyện đàn mỗi tuần hai buổi. Điều kiện là cuối tuần em đi chơi
cùng anh, em thấy “vụ giao dịch” này thế nào?”
Tôi suýt nhảy ra khỏi ghế. Nina là bà lão chủ nhà của Tôn
Gia Ngộ. Được bà ấy phụ đạo là chuyện vui đến mức ngay cả nằm mơ tôi cũng không
dám nghĩ đến.
“Thế nào?” Tôn Gia Ngộ hỏi.
“Chẳng phải anh nói phí phụ đạo trả cho bà ấy đắt lắm hay
sao?” Tôi lo cái ví tiền mỏng dính của mình không thanh toán nổi.
“Chuyện đó em không cần bận tâm. Em chỉ cần nói cho anh biết
là được hay không?”
Biết rõ tôi không thể cự tuyệt, vậy mà anh còn làm bộ như vậy.
Trong lòng tôi thầm nguyền rủa anh, nhưng nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ với
hàm răng trắng lóa và đôi mắt đen lấp lánh của anh, tôi chỉ còn cách thở dài chấp
nhận: “OK.”
Tôn Gia Ngộ dường như muốn hôn tôi nhưng bắt gặp sắc mặt
không mấy tươi tỉnh của tôi, anh liền quay người khởi động máy xe.
Khi xe tăng tốc, đằng sau có tiếng phần phật chói tai. Mặc
dù vậy, Tôn Gia Ngộ vẫn bình thản như không nghe thấy.
Tôi quay đầu, phát hiện miếng vải nhựa bị dòng khí lưu hút
qua lỗ hổng ra bên ngoài, trông giống như một cây nấm đậy trên nóc ô tô.
Có thể thấy rõ tài xế của những chiếc xe đi ngược chiều đều
há hốc miệng kinh ngạc.
Một lúc sau, phía trước xe chúng tôi bỗng vang lên tiếng còi
hụ của cảnh sát. Một chiếc xe cảnh sát đỗ ngay trước đầu xe của Tôn Gia Ngộ.
“Dừng bên lề đường!” Một người cảnh sát mập mạp tiến lại gần,
hỏi bằng giọng hiếu kỳ: “Chuyện gì xảy ra vậy? Xe thể thao cũng cần che ô ư?”
Nghe thấy câu nói của viên cảnh sát, tôi cứ thế ôm bụng cười,
bao nhiêu buồn bực đều tan biến hết. Tay cảnh sát này đúng là có khiếu hài hước
thật!
Vài hôm sau, khi tôi kể lại câu chuyện cho Andre nghe, anh
cũng cười ngặt nghẽo: “Người Trung Quốc đúng là có năng khiếu kể chuyện cười bẩm
sinh.”
Andre nói, anh từng gặp một vụ đuổi giết nhau trên đường của
xã hội đen Trung Quốc ngay trong ngày đầu tiên gia nhập ngành cảnh sát.
Lúc đó phía trước có một chiếc Volvo phóng rất nhanh, một
chiếc Mercedes điên cuồng đuổi theo, súng bắn pằng pằng nghe điếc tai.
Người dân Odessa kinh hồn bạt vía dạt hết sang hai bên, mấy
chiếc xe cảnh sát cũng lập tức vào cuộc đuổi theo hai chiếc xe nói trên. Nhưng
xe của cảnh sát đều là Lada, làm sao có thể đuổi kịp Volvo và Mercedes. Vì vậy
hai chiếc xe của đám xã hội đen nhanh chóng mất hút trên đường phố.
“Lúc đó tôi chỉ biết ngây người đứng xem, còn tưởng
Hollywood đang quay phim hành động nên cố xông ra theo dõi. Đạn bắn vèo vèo qua
người mà tôi không hề cảm thấy sợ hãi. Về đến Cục cảnh sát tôi mới biết mình vừa
thoát chết.” Dù sự kiện đó trôi qua đã lâu nhưng khi nhắc đến, Andre vẫn còn
rùng mình.
“Anh đúng là đồ ngốc.” Tôi trêu chọc anh.
Andre không phục: “Phải trải qua cô mới hiểu được cảm giác
đó.”
“Tôi không ngốc như anh đâu.” Trước mặt Andre, tôi lúc nào
cũng hết sức thoải mái, không bao giờ sợ anh tức giận.
Andre đúng là không bận tâm đến những lời nói của tôi: “Sao
hôm nay cô chỉ có một mình, bạn trai cô đâu rồi?”
Tôi trầm mặc một lúc, không biết nên trả lời thế nào. Tôi
không giấu Andre chuyện hẹn hò với Tôn Gia Ngộ. Tuy anh thất vọng nhưng không
biểu hiện ra bên ngoài, cũng không tỏ ra xa cách tôi. Thực ra, ngay cả bản thân
tôi cũng không hiểu, tại sao tôi và Tôn Gia Ngộ lại phát triển đến bước này.
Do dự một lúc, tôi mới mở miệng: “Anh ấy có công việc của
mình, anh ấy không thích con gái suốt ngày bám theo.”
Andre nhún vai tỏ vẻ không tin: “Cô yêu anh ta thật sao?”
Lại là một vấn đề tôi không thể trả lời. Yêu là phải nhẫn nại,
độ lượng, không được ghen tuông, bao dung một đời. Nhiều điều phức tạp như vậy,
liệu tôi có thật sự yêu anh không?
Lúc ở bên anh, anh luôn khiến tôi vui vẻ. Khi rời khỏi anh,
tôi luôn nghĩ đến những chuyện không vui. Trái tim tôi khi thì căng lên như dây
đàn, khi thì buông chùng, lúc lạnh lúc nóng, cứ kiểu này chắc tôi sớm phát bệnh
tim mất. Tuy nhiên tôi có thể chắc chắn một điều, tình cảm anh dành cho tôi
không phải là tình yêu nhẹ nhàng, ấm áp.
“Mai, tôi rất lo cho cô, có nhiều việc cô không hiểu đâu.”
Andre rõ ràng muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng.
Tôi cảm thấy vô cùng bất an: “Andre, có lẽ anh có định kiến
với anh ấy.”
“Không phải là định kiến... Thôi, tôi không nói nữa, sau này
cô sẽ rõ. Nhưng bây giờ tốt nhất cô nên suy nghĩ kỹ.”
“Tôi thật sự chẳng muốn nghĩ nhiều.” Tôi cảm thấy mệt mỏi:
“Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc với một người đàn ông. Tôi không biết nên đối
xử với đàn ông như thế nào.”
“Cô chỉ sáng suốt mỗi khi ở bên cạnh tôi.” Cuối cùng anh
không nhẫn nhịn nổi nữa, gương mặt lộ vẻ tức giận.
“Tôi xin lỗi, Andre.”
Tôi thật sự áy náy. Tôi luôn bắt nạt anh, coi anh là cái
thùng rác để trút tâm trạng buồn bực, vậy mà anh không hề oán trách.
“Tôi xin lỗi.” Tôi lại hạ thấp giọng xin lỗi Andre.
“Thôi khỏi.” Andre thở dài: “Mười giờ rồi, để tôi đưa cô về.”
Khi về đến nhà, nhìn thấy bên trong có ánh đèn, tôi giật
mình thon thót nhưng sau khi nhẩm ngày tháng, tôi lập tức lấy lại bình tĩnh.
Chắc là Bành Duy Duy đã đi du lịch về.
Tôi gõ cửa, quả nhiên Duy Duy chạy ra mở. Cô đen đi nhiều
nhưng khí sắc rất tốt, mái tóc dài buông xõa xuống vai. Có thể thấy cô đã có một
chuyến đi vui vẻ.
“Về rồi à?” Duy Duy liếc ra đằng sau lưng tôi: “Tớ vừa nhòm
qua cửa sổ thấy rồi, người đàn ông may mắn mở được cánh cửa trái tim cậu là ai
thế?”
Tôi có tật giật mình, không dám nhìn vào mắt cô: “Cậu đừng
nói linh tinh, chỉ là một người bạn thôi.”
Duy Duy cười cười: “Tớ không phải mẹ cậu, sao cậu phải căng
thẳng chứ? Anh chàng vừa rồi chẳng phải là “con ong mật” hay sao?”
Tôi không nói một lời nào, trốn vào nhà tắm bật nước nóng.
Tôi tự an ủi bản thân: Duy Duy và Tôn Gia Ngộ đã chia tay lâu rồi, tôi đâu có
cướp người yêu của bạn. Đến khi tâm lý ổn định trở lại, tôi mới thay bộ đồ ngủ
để đi ra ngoài.
Duy Duy đang ngồi trên sofa ăn táo, cô vỗ vỗ xuống chỗ ngồi
bên cạnh và nói với tôi: “Mau lại đây khai báo cho tớ biết đi. Mấy ngày tớ
không ở nhà, cậu đã làm những gì hả?”
Những ngày vừa qua trong lòng tôi hết sức hoang mang nhưng
không có người để tâm sự. Do dự một lúc, tôi hỏi Duy Duy: “Duy Duy, nếu một người
đàn ông nói với cậu rằng anh ta không muốn kết hôn thì có nghĩa là gì?”
Duy Duy rất nhạy cảm, nghe câu hỏi này, cô lập tức ngẩng mặt
nhìn tôi chăm chú: “Anh chàng “ong mật” nói như vậy hả? Thế thì cậu còn quan hệ
với anh ta làm gì, đá thẳng cánh cho xong.”
Tôi cúi đầu, tim như bị đâm một nhát dao: “Thế có nghĩa là,
anh ấy không muốn lấy tớ ư?”
“Đại khái như vậy.” Duy Duy cắn quả táo, gật đầu: “Đàn ông
rơi vào lưới tình chỉ trong ba mươi giây, bọn họ luôn đánh đồng tình dục với
tình yêu. Nhưng kết hôn lại là một chuyện hoàn toàn khác.”
“Có phải khi người đàn ông và đàn bà đã làm chuyện đó, anh
ta sẽ dần dần chẳng còn hứng thú với cô gái nên cần giữ khoảng cách thì tốt
hơn?”
“Cũng không hẳn, nếu khó theo đuổi quá, nhiều khả năng anh
ta sẽ rút lui. Cô gái đâu phải là tiên nữ, đâu nhất định cứ phải đâm đầu vào
đá?” Duy Duy đột nhiên bật cười, quay sang hỏi tôi: “Hôm nay cậu sao thế, toàn
hỏi những câu kỳ lạ. Cậu yêu anh chàng “ong mật” thật đấy à?”
“Không phải.” Tôi đỏ mặt: “Tớ và Andre chỉ là bạn bè.”
Cũng tốt, thà để Duy Duy hiểu nhầm như vậy còn hơn. Tôi thật
sự sợ cô ấy. Tôi không thể nào quên được ánh mắt hung dữ của cô ấy.
Tôi tiếp tục sống qua ngày trong trạng thái không buồn không
vui, bên ngoài vẫn là mùa đông giá lạnh, Duy Duy vẫn duy trì cuộc sống chơi bời
của mình, cô thường mất tích năm ba ngày không thấy bóng dáng. Có điều chiếc
Mercedes mang biển số “TTT” không còn xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Khoảng thời gian này, quan hệ giữa tôi và Tôn Gia Ngộ tương
đối đặc biệt. Mỗi buổi chiều thứ Ba và thứ Năm, anh đều lái xe đưa tôi tới ngôi
biệt thự của Nina, tầm chạng vạng tối lại đến đón tôi về. Tôi cũng chỉ có thể gặp
anh vào hai buổi chiều đó và ngày cuối tuần. Những ngày khác tôi không biết anh
ở đâu, đi cùng ai. Gọi điện thoại cho anh, di động của anh thường không có người
bắt máy.
Tôi rất băn khoăn, không hiểu bạn trai của người khác có ở
trong tình trạng “thần rồng chỉ nhìn thấy đầu không thấy đuôi” như tôi hay
không.
Khi không tìm ra câu trả lời, tôi quyết định làm con đà điểu
vùi đầu xuống cát, cố ý coi những vấn đề đó không tồn tại. May mà tôi còn
piano, tất cả tâm trạng hỉ nộ ái lạc của tôi đều có thể gửi gắm vào năm mươi tư
phím đàn.
Nina bình thường là người dịu dàng nhưng bước vào lĩnh vực
piano, bà trở nên nghiêm khắc vô cùng. Đối với mỗi bản nhạc, bà yêu cầu âm sắc
và phong cách phải đạt đến mức hoàn hảo nhất.
Tôi vốn tự hào rằng khả năng cơ bản của tôi không đến nỗi tồi,
thế mà trước mặt Nina, khả năng đó không đáng giá một xu. Sau hai buổi đầu
tiên, tôi gần như không thể chịu đựng nổi, bèn nói với Tôn Gia Ngộ: “Em không học
nữa đâu.”
Tôn Gia Ngộ lần đầu tiên nổi nóng với tôi: “Em chỉ có thế
thôi sao? Người khác chỉ có thể tâng bốc em lên tận mây xanh chứ không thể giẫm
đạp em ư? Em tưởng em là Nữ hoàng Elizabeth II chắc?”
Tôi cúi đầu không đáp, nước mắt trào xuống bờ mi.
Tôn Gia Ngộ vội dỗ dành tôi: “Được rồi, coi như anh nói sai,
em đừng khóc nữa.”
Tôi quay đi, giơ tay lau nước mắt.
Tôn Gia Ngộ không biết kiếm đâu ra một con dao: “Em cứ lột
da anh làm thảm chùi chân ở cửa nhà em, được chưa?”
Tôi phì cười, người đàn ông này luôn biết cách khiến tôi
không thể giận nổi.
Nina bê một cái khay lên, mời chúng tôi uống cà phê và ăn
bánh do bà nướng. Bộ tách uống cà phê là đồ gốm sứ mỏng manh của Anh quốc, từ
đó có thể nhìn ra dấu vết huy hoàng ngày nào.
Lúc trò chuyện tôi thường hỏi Nina một số câu mà theo sự
đánh giá của Tôn Gia Ngộ là ngốc nghếch hết chỗ nói. Nhưng Nina luôn nhẫn nại
trả lời tôi. Có điều bà không bao giờ nhắc đến bản thân.
Tôi ngẫm nghĩ hồi lâu, có lẽ một số người từng trải qua rất
nhiều biến cố, nếm đủ vị đắng cay mặn ngọt của nhân gian nên rất nhiều chuyện
không thể nói ra lời.