Khí Người Cũ, Đón Người Mới _ Chương 21 - 22

Chương 21

Mười ngón tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn cưới thân thiết quấn
quýt.

Mộ Tây thích thú ngắm nhìn khuôn mặt Lục Nhược khi ngủ, mặc kệ khi
cùng cô ngủ trong tư thế nào, khi tỉnh lại, tay trái của anh nhất định đặt ở
thắt lưng của cô, cánh tay còn lại những ngón tay thon dài đan vào tay cô, nắm
thật chặt.

Cô thử rút bàn tay ra, lại phát hiện anh nhăn mi kháng nghị, đơn
giản dùng đôi chân dài ép cô vào sâu trong ngực: “Đừng đi” anh lẩm bẩm.

Con người anh ương ngạnh, ngang ngược nhưng khi ở bên cô lại tỏ ra
hơi chút yếu ớt. Lục cha là người đàn ông lãnh đạm cứng rắn, không thể cho con
nhiều ôn nhu săn sóc, đối với Lục Nhược khi phạm sai lầm chỉ biết chỉ ra cùng
trừng phạt thật nặng, cho nên Lục Nhược bị tổn thương rất nhiều lại không thể
biểu lộ ra ngoài nên càng ngày càng không thể hiểu cho cảm xúc của người khác.

Mộ Tây có một gia đình ấm áp, trước đây Hứa Diệc Hàng từng nói
trên người cô có hơi ấm điềm đạm cùng viên mãn làm người bên cạnh cũng có được
cảm giác ấm áp, có lẽ là do cô là người được hấp thụ tình yêu thương ấm áp mà
trưởng thành. Cô có thói quen giải quyết vấn đề rất cầu toàn hơn nữa cô có bản
năng luôn muốn che trở cho người khác.

Bất đồng này càng thể hiện rõ khi hai người không cùng ý kiến, vài
ngày sau hôn nhân hai người đã xảy ra bất đồng đầu tiên. Lục mẹ gọi điện nhắc
nhở bọn họ không cần vui đến quên cả đất trời, một tháng sau là sinh nhật Lục
Nhược cùng Lục Hi, Lục mẹ có ý muốn bọn họ nhanh về cùng nhau tổ chức sinh
nhật. Lần này Âu Dương San sinh bệnh làm lùi lại dự định đi di cư của cả nhà Âu
Dương, vừa vặn đến sinh nhật hai người. Trong điện thoại Lục mẹ nói đến đoạn
đầu còn vui vẻ nhưng đoạn sau lại nghẹn ngào. Hai đứa con của bà phải đợi đến
khi 30 tuổi mới được bà cùng tổ chức sinh nhật một lần, bà nhớ lại chuyện cũ
lại cùng Mộ Tây hàn huyên không ít chuyện quá khứ.

Bây giờ Mộ Tây mới biết bà trông bề ngoài là người đàn bà hòa nhã,
yếu mềm nhưng bên trong lại vô cùng kiên cường cứng rắn. Hôn nhân của bà cùng
Lục cha cũng có thể gọi là môn đăng hộ đối, năm đó gả cho Lục cha là thuận theo
ý nguyện của cha mẹ nhưng cũng có gặp qua trước hôn nhân, trong lòng vừa ý mới
đáp ứng yêu cầu của cha mẹ. Chỉ tiếc lúc đó, Lục cha còn trẻ không hiểu chuyện
lại cùng một người đàn bà khác khác không ngừng dây dưa. Sau khi Lục mẹ hạ sinh
Lục Nhược cùng Lục Hi liền cùng Lục cha li hôn.

Sau khi li hôn bà đưa Lục Hi ra nước ngoài định cư, Lục Nhược năm
ấy 26 tuổi đến thành phố nơi bà cùng Lục Hi ở tổ chức tuần lễ thời trang, Lục
Hi bị anh chọn trúng làm người mẫu chính. Lục cha nhìn poster chụp hình Lục Hi
mới tìm đến. Sau khi ly hôn, sức khỏe của Lục mẹ không tốt lắm, trong phòng
bệnh bà nhìn thấy Lục cha đã trải qua rất nhiều sương gió phát hiện chính mình
vẫn không thể cự tuyệt ông dù sao bà cũng đã già không muốn chết nơi tha hương.

Nói đến đây, Lục mẹ nói không thành tiếng, Mộ Tây không khỏi kinh
ngạc, Lục cha là một người nghiêm cẩn như vậy cũng có một thời phong lưu không
thể kiềm chế, về sau lại cũng vì thương tiếc một người đàn bà mà trong lòng
băng giá. Thật rất xúc động!

Buông điện thoại xong, cô có chút buồn bực. Vì hồng nhan lưu lạc
mà cảm thán, Lục cha cùng Lục mẹ hiện tại chính là hai người bạn già nương tựa
vào nhau mà sống mà thôi, chỉ sợ năm khi gặp lại tình xưa nghĩa cũ cùng oán hận
hai mươi năm có lẽ đều đã được hóa giải hết.

Tâm hồn đầy hứng khởi cô đem kế hoạch mấy ngày tới đem kể cho Lục
Nhược mới từ bên ngoài về, Mộ Tây nói cô thấy trước hết nên trở về, đem gia
đình anh quây quần cùng một chỗ, hôm sau hai người bọn họ lại quay trở về nhà
trọ của Lục Nhược, về nhà chẳng qua là muốn về Lục trạch ăn cơm mà thôi.

Lục Nhược trông thật sự không tình nguyện, Mộ Tây hỏi anh: “Anh
sao lại lạnh nhạt như vậy? Chị gái anh đi rồi sau này không biết chừng không
còn cơ hội gặp lại!”

Lục Nhược liền lớn giọng: “Anh lạnh nhạt? Em trọng tình nghĩa, em
trở về một mình là được rồi!”

Rống lên xong anh đẩy cửa mà đi ra ngoài.

“Phanh” Một tiếng cửa đập lại mở ra, Mộ Tây ngơ ngác nhìn chằm
chằm vào cánh cửa, nhẫn nhịn một hồi nhưng nước mắt vẫn rơi xuống. Anh sao lại
như vậy, không nói hai câu liền phát giận. Mộ Tây nhìn nhẫn cưới trên tay càng
oán giận, thế này còn gọi gì là tuần trăng mật nữa?

Lau khô nước mắt cô phát giận đem đồ đạc vứt lung tung, sau lại
thu gom lại chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.Tự anh ở đây một mình đi đừng bao
giờ quay trở về nữa. Trong lúc cô dọn dồ ánh mắt thủy chung vẫn không dời khỏi
cửa phòng, một bóng hình chạy vọt vào ôm chặt lấy cô: “Anh sai rồi, đừng giận
anh!” Sau đó hai người kích động một hồi trên giường.

Đáng tiếc….

Mộ Tây đợi một hồi lâu xung quang chỉ vọng lại tiếng sóng biển vỗ
vào bờ. Cô giận dỗi đá một cái vào đống hành lí, cầm lấy hộ chiếu của mình cùng
ví tiền bước ra ngoài lại thấy hộ chiếu của Lục Nhược, cô tiện tay cầm theo
luôn xem anh làm thế nào để quay về!

Bị ủy khuất, Mộ Tây mở cửa đi ra ngoài lại phát hiện Lục Nhược
đang ngồi ở phía ngoài cửa phòng ngẩn người. Trời rất nóng, ánh mặt trời bỏng
rát. Bên ngoài không có điều hòa nhiệt độ chênh lệch gần mười độ. Mộ Tây nhìn
anh trên người nhễ nhại mồ hôi, một chút tức giận cũng không còn.

Trên hành lang gỗ đã điểm màu thời gian kêu “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, Lục
Nhược bên tai giật giật, ánh mắt dừng trên khóa mấy chiếc túi của cô, khuôn mặt
bỗng cứng ngắc: “Em muốn đi?”

Giọng nói khô khan làm Mộ Tây nhất thời đau lòng. Anh ta là đồ
ngốc sao? Vợ mình muốn bỏ đi nhưng anh một câu muốn giữ lại cũng không có?
Thông minh, nhanh trí ngày thường đi đâu mất hết rồi?

Mộ Tây ngẩng đầu cao ngạo: “Ai cần anh lo!” Sắc mặt Lục Nhược mười
phần khó coi, hai người nổi giận đùng đùng nhìn nhau trong chốc lát. Mộ Tây
nhìn thấy mồ hôi của anh chảy từng dòng theo má xuống cổ. Gần hai, ba tiếng
không uống nước miệng anh có chút khô.

Lục Nhược giang hai cánh tay: “Lại đây anh ôm một cái!”

Anh cho anh là ai chứ, muốn ôm liền ôm sao? Mộ Tây mặt mày nghiêm
trọng chối bỏ tiếng nói trong lòng, ngoan ngoãn tiến vào vòng ôm của anh, hai
người làm lành bắt đầu ôm ấp sờ soạng nhau, lăn lộn trên giường.

Một phen dây dưa đi qua, Mộ Tây nghe người nào đó miễn cưỡng hỏi
cô: “Thích không?” Cô chán ghét nói: “Người đầy mồ hôi, hôi chết đi được!” Cô
thấy hơi mệt, bị anh ôm ấp dưới thân lại là giường mềm mại liền cảm thấy khốn
đốn. Mộ Tây cảm thấy như là mình nằm mơ, cô mơ thấy Lục Nhược bảo cô: “Anh xin
lỗi!” Sau đó cô thực lòng ôm anh thật chặt…

Lục Nhược tỉnh lại, một đôi tay như không thật vuốt ve trên người
cô. Mô Tây đẩy anh ra: “Em mệt. Sao anh không để em yên một chút!”

“Không thể.” Lục Nhược mặt dày đem cô ép xuống dưới: “Ngày kia đã
trở về, anh bận rộn như vậy. Sẽ rất nhớ nơi này đi, ban ngày ban mặt cũng có
thể làm…”

Mộ Tây thở dài, con người này…. Lục Nhược là loại mặt dày vô sỉ
mà, anh không thích “làm” ở trong nơi kín đáo lại thích “muốn” ở nơi ánh mặt
trời sáng lạn.

“Nhị Tây…” Lục Nhược thực buồn bực gọi cô, cho cô xem ngón tay của
mình bị nhiễm đỏ.

“A, anh có thể cùng em nói chuyện một chút hay không?” Trong chăn,
Mộ Tây gọi Lục Nhược bất mãn: “Anh có phải chồng em hay không vậy?”

Lục Nhược quay đầu nhìn cô một cái, hất hàm ai oán, sau đó một lần
nữa nhìn vào màn hình, đem một con quái vật nhẹ nhàng xử lí.

“Em đau bụng!” Mộ Tây rên.

Lục Nhược đặt ống nghe điện thoại xuống, Mộ Tây đáng thương hề hề
nhìn anh: “Thật sự rất đau mà!”

“Uống đi!” Lục Nhược đem một bát nước gừng lớn đưa cho cô.

“Em có mua thứ này sao?”

Lục Nhược có chút ngượng ngùng: “Chị gái em nói em bị đau bụng
kinh rất dữ, đi lần này nhất thời cầm thêm. Ngơ ngác cái gì, uống nhanh lên!”

Mộ Tây bị bệnh công chúa: “Anh đút cho em!”

Luc Nhược không tình nguyện lấy thìa khuấy khuấy đường đút vào
miệng cho Mộ Tây.

Trong phong mở điều hòa, Mộ Tây đem chăn cuộn quanh mình sau chỉ
lộ ra cái đầu uống canh cam lộ.

Con gái thật là phiền toái! Đút cả bát lớn xong, Lục Nhược bất đắc
dĩ đi lấy khăn mặt, mặt cô bị dính nước đường cảm thấy không thoải mái.

“Lục Nhược anh làm thế mà có thể mở khóa được vậy!” Gối đầu vào
đùi anh, cô lại bắt đầu yêu sách.

Chỉ có thể nhìn không thể ăn, thật buồn bực. Lục Nhược nhìn cô:
“Học làm gì?!”

Mộ Tây hai mắt sáng như sao: “Anh không thấy rất oai hùng sao?
Giống như có thể phi tiêu, múa đao có thể tùy ý ra vào tất cả các cửa lớn nhỏ!”
Cô rốt cuộc cũng biết được cái thứ công cụ nho nhỏ kia của Lục Nhược có được
cái lợi ích gì, quả thực rất giống cảm giác đi trộm hòm vàng của đạo tặc.

Lần trước khi hai người quên lấy chìa khóa, Lục Nhược lấy ra một
thanh sắt nhỏ để mở cửa, Mộ Tây đứng một bên tỏ vẻ vô cùng bội phục.

Lục Nhược suy nghĩ một lúc, đứng dậy đi về phía thùng dụng cụ của
mình. Mộ Tây phấn khích chạy lại, cô có cảm giác mình sắp trở thành đạo tặc.

Lục Nhược đem ra một chuỗi “Leng keng” rung động gì đó đem tới,
đưa cho Mộ Tây: “Cửu liên hoàn này em đem ra xem thế nào?”

Mộ Tây thất vọng mặt dài xuống.

“Đừng nhìn anh như vậy?”

“Loại này dùng để dọa trẻ con, ai cũng chơi qua rồi!” Mộ Tây nhìn
Lục Nhược thật hèn mọn, đem món đồ đó lắc qua lắc lại.

“Này! Sao lại thế này?” Đảo đi, đảo lại nửa ngày, Mộ Tây bất lực
nhìn cái cửu liên hoàn vẫn ngỗ nghịch như lúc đầu: “Có vần đề gì sao, em từng
chơi qua rồi, không thể không biết cách chơi được!” Cô đem cái cửu liên hoàn
trong tay đu đưa qua lại dưới ánh mặt trời nó lấp lóe như châm chọc cô.

Lục Nhược giương mắt nhìn xuống: “Đây là đồ do chính tay anh làm
trước kia. Em cứ từ từ thưởng thức đi!” Rồi lại cúi đầu nhìn xuống bản vẽ phía
dưới chốc chốc lại ngẩng đầu lên xem xét.

Trên giấy từ từ xuất hiện hình dáng một người con gái, thêm một
vài nét bút, bộ dáng cô bĩu môi giận dữ liền hiện dần trên trang giấy. Khóe
miệng Lục Nhược nhẹ nhàng nhếch lên xong lại ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to đầy
kinh ngạc.

Vừa rồi Mộ Tây còn mặc quần nhỏ chữ T giờ phút này lại ẩn hiện
dưới một tầng sa mỏng của váy ngủ, vải trong như nước ẩn hiện da thịt cô, theo
từng động tác của cô, ống tay áo rộng thùng thình rơi xuống dưới nách, kinh
khủng hơn là bên trong cô hoàn toàn không mặc gì.

Nhìn thấy… tuyệt đối là trong suốt! Lục Nhược bưng kín cái mũi của
mình.

“Tiếp tục đi!” Mộ Tây thúc giục nói. Vừa rồi cô kinh hỉ thấy Lục
Nhược đang vẽ cô. Mộ Tây đã từng học qua vài năm tranh thủy mặc, tự cho là
người có hiểu biết. Từng cười nhạo Lục Nhược là trình độ thấp kém. Lần này lại
thấy anh ngồi xa xa trên sô pha toàn thân toát hơi thở nghệ thuật tài hoa xuất
chúng , nhất thời kích động.

“Titanic” Mộ Tây cũng muốn có được một bức tranh để đời. Cô hồn
nhiên bảo Lục Nhược: “Chờ khi chúng mình già đi, nhìn thấy bức tranh này sẽ lệ
rơi đầy mặt a!” Lập tức tưởng tượng hơn mười năm sau, tóc đã nhuộm màu trắng
xóa, cầm trong tay tác phẩm của chồng mình thời trẻ, nhớ lại những kỉ niệm xưa
thấy thật xúc động nha.

Lục Nhược “Ba” một tiếng bỏ giấy vẽ trên bàn trà, đi đến bên Mộ
Tây.

“Sao anh lại không vẽ nữa? Bầu không khí đang rất thích hợp nha.
Muốn đổi tư thế sao? Anh học trường phái vẽ khỏa thân sao?” Mô Tây rất đồng
tình thoát bỏ tầng sa mỏng kia “Em không ngại…”

Lục Nhược áp đảo cô xuống, khó khăn dằn lại mấy động tác. Mộ Tây
rốt cục biết mình gặp nguy hiểm, người phía trên nóng quá, rất… hưng phấn?!

“Anh xuống đi, xuống đi, anh không nên… không nên như vậy!” Mộ Tây
thấy tưởng tượng và thực tế thật phũ phàng. Jack khi vẽ trang người yêu trông
thật bình tĩnh nghiêm túc còn anh thế nào lại như vậy? “Em tín nhiệm anh có tư
chất nghệ thuật nên mới như vậy, anh đừng có hiểu lầm! Hôm nay em không được!”
Trong quá khứ chỉ cần anh muốn Mộ Tây đều không từ chối, nhưng ở trong tình
huống này làm sao có thể?

Lục Nhược nổi cơn thú tính tà ác bóp nhẹ hai ngực của cô: “Phía
dưới không được, Nơi này…” dừng lại, ngón tay kia nguy hiểm vuốt ve hai cánh
môi của cô: “Còn có nơi này, làm luôn đi!”

Chương 22

Tháng 7 thời tiết khô nóng khó chịu, chỉ có sáng sớm không khí còn
có chút mát mẻ. Ở phía Tây thành phố S có một nghĩa trang rất lớn, xung quanh
có rất nhiều cây cổ thụ tỏa bóng mát. Dưới chân cây cối um tum tốt tươi so với
nơi khác không phải vì không khí trong lành mát mẻ hơn mà trở nên tốt tươi
chẳng qua là nhờ đất ở đây tốt hơn ở những nơi khác.

Dưới đất âm u còn vương vãi không ít những giấy tiền đốt còn sót
lại. Ở một góc khuất, có một ngôi mộ đứng một mình biệt lập, giữa tấm bia có
khảm hình một cô gái. Hứa Diệc Hàng ngồi cạnh bia mộ lặng lẽ vuốt ve những hoa
văn tinh tế trên bia.

Dưới chân chợt lạnh lẽo, hoa văn trên tấm bia đó chính là nó rồi, phía
trước mộ có một bó hoa đã khô quắt. Anh cầm bó hoa lên thấy phía ngoài cánh hoa
đã héo tàn nhưng nụ hoa bên trong vẫn còn tươi.

“Hứa Diệc Hàng, ngày kia là giỗ của Khang nãi, em mua hoa đến, anh
đưa cho chú!” Ngày đó, anh nằm dài trên bàn thấy bó hoa cô đặt ở trên bàn, nhìn
nụ cười của cô khi đó, hai má cô khẽ ửng hồng.

“Cám ơn, không cần đâu!” Khi đó anh còn chưa biết rõ cô, thân
thiết quá như vậy anh thấy không quen. Nhưng cô lại rất kiên trì, cuối giờ trực
nhật sau khi anh đi đổ rác về lại thấy bó hoa đó đặt trên bàn học của anh. Anh
đem hoa trở về nhà, đưa cho mẹ. Mẹ nhìn bó hoa đầu tiên là kinh ngạc sau đó bật
khóc.

Anh dần lớn lên biết được quan hệ của cha mẹ không quang minh
chính đại, mẹ khi nhìn anh trong mắt luôn có điều gì e dè cẩn thận. Nhưng bất
luận là như thế nào bà là mẹ anh, anh nhất định yêu thương bà.

“Cẩn thận!” Xa xa có truyền lại cùng tiếng chó kêu, nghe qua âm
thanh rất lớn, rất vang dội. Có tiếng chạy bộ phía sau truyền đến kèm theo một
tiếng quát rất lớn.

“Trư Thất đừng chạy loạn!” Từ một bên đường mòn, Mộ Tây chạy đến
thở hồng hộc túm lấy con chó: “Đến đây ngay không thì bảo, còn chạy loạn liền
bán mày đi!”

Tiểu Thất bỗng thoáng giật mình, hơi thở của người sống làm nó hơi
khẩn trương đứng lên trừng đôi mắt cảnh giác người đối diện.

“A Tây.”

Mộ Tây bất an, khẽ cười. Từ buổi tiệc lần trước cô đi theo Lục
Nhược không nói một lời nào. Lại cùng Lục Nhược đi hưởng tuần trăng mật, vẫn
chưa có cơ hội gặp lại anh. Vào ngày hôn lễ, anh đứng giữa đám tân khách tương
đối dễ nhận ra nhưng cô biết mình cùng anh không có kết cục tốt đẹp, lại không
biết nói gì nên cũng không dám bắt chuyện. Anh hướng cô nâng chén chúc mừng
nhưng cô đưa lưng về phía anh, úp sấp trong lòng Lục Nhược. Nói cho cùng cô vẫn
chưa quên được anh.

“Anh đến thăm mẹ anh!” Hứa Diệc Hàng nhìn vào bia mộ, “Cám ơn em
nhiều năm qua vẫn chiếu cố bà!” Mộ Tây thầm mắng mình vô dụng, phải bình tĩnh,
sao anh ấy lại nhìn mình cười dịu dàng như vậy, cái gì trôi qua hãy để nó trôi
qua. Nhưng là…. thật khó, nhìn thấy anh trong cô lại giấy lên một lòng thương
cảm.

Mộ Tây đưa hoa cho Hứa Diệc Hàng: “Anh ngồi nói chuyện với dì, em
còn có việc, đi trước…Trư Thất đi thôi”

Hứa Diệc Hàng nhìn bó hoa, lại nhìn cô bỏ đi nhanh chóng, thân ảnh
dần dần mất hút. Vừa rồi khi nhận bó hoa anh rất nhanh tay đón lấy nhưng lại
phát hiện cô rất nhanh rút tay về. Hiện tại ngay cả chút ấm áp từ ngón tay của
cô anh cũng không còn có thể cảm nhận nữa rồi.

Lần đầu cùng Mộ Tây nói chuyện, anh có chút hơi tức giận. Lên lớp
mười một, Mộ Tây lại ngồi ngay trước anh, tóc cô rất dài thường buộc thanh đuôi
gà sau đầu, cô có khi vô tình thả tóc lên trên hộp bút của anh. Nhiều lần anh
phải chọc chọc lưng cô, kết quả khi cô quay đầu lại lúc nào cũng nở một nụ cười
thật tươi với anh, khuôn mặt trắng nõn khẽ đỏ bừng. Anh cũng có chút xấu hổ,
hết sức bày ra một bộ mặt bất mãn nhìn cô. Sau này cô lại cắt ngắn hẳn tóc,
ngẫu nhiên cũng đem tóc buộc lên nhưng chỉ còn ngắn cũn.

Khi đi học, bọn họ thường lấy thành tích làm tiêu chuẩn xếp bàn
học, mỗi lần như vậy đều là do thứ tự người cao hơn được quyền chọn bạn ngồi
bên cạnh. Từ năm mười một anh phát hiện, vô luận anh ngồi ở đâu, trước mặt anh
đều là chỗ ngồi của cô cùng nguời bạn thân Ngô Mỹ Mỹ.

Nữ sinh thích anh không thiếu thêm cô cũng chẳng thành vấn đề gì.
Sau đó Hứa Diệc Hàng phát hiện hai người ngay cả đường về nhà cũng giống nhau,
khi đi xe về thường ngẫu nhiên gặp mặt, tựa như thật bất ngờ.

Tình cảm hai người có chuyển biến tốt là do một con chó bị lạc.
Anh không ngờ nữ sinh nhìn thấy anh liền đỏ mặt kinh khủng như vậy, theo thường
lệ trên đường về nhà cùng bạn bè, khi đi qua nếu gặp nữ sinh nào xinh đẹp thì
đều trêu chọc gọi một tiếng em gái. Anh đi qua thấy chuyện rất bình thường nên
thường không để ý.

“Nhìn bên kia đi!” Mang theo điều muốn dụ dỗ anh, người bên cạnh
gọi anh, anh mới chú ý đến một nữ sinh đang ngồi bên cạnh một luống hoa, chỉ
thấy Mộ Tây đang chúm chím miệng gội một con chó nhỏ trông thật là bẩn không
thể tả.

Mộ Tây gọi nhưng con chó kia dường như không thèm để ý nên thất
vọng muốn bỏ đi. Ai ngờ vừa đi khỏi nó lại cất tiếng sủa hướng cô chạy lại.

Anh không đành lòng nhìn cô bị đuổi theo chạy chật vật, đem xe
phóng tới phanh lại trước mặt cô cùng con chó kia.

Ngày đó anh chở cô về nhà, khi bất ngờ phanh xe, cô ôm chặt lấy eo
anh. Về nhà khi phát hiện trên eo chiếc áo trắng có vết mồ hôi. Trong lòng anh
bỗng thấy chán ghét ngày hôm sau liền cho xe đi sửa phanh…

Còn có…

Còn có cái gì? Hứa Diệc Hàng tự giễu cười, ngẩng đầu nhìn vầng
thái dương rực rỡ ở trên cao. Bất quá cái anh có được cũng chỉ là những kỉ niệm
cùng với cô mà thôi. Mặc kệ quá khứ đã qua thế nào, trước mắt cũng chỉ là quá
khứ mà thôi. Cô bây giờ cũng đã thuộc về một người đàn ông khác.

“Hứa Diệc Hàng, ơi Hứa Diệc Hàng, mày có hay không một tấm chân
tình?”

Hắn trong lòng đáp lại: “Đàn ông ai mà chẳng có!” Nhưng hiện tại,
thứ anh không cần xưa kia lại là thứ anh thật muốn có.

Mộ Tây mở cửa ban công, người đàn ông vừa quay trở về nhà kia đang
nằm ngã vật trên sô pha, caravat bị vứt lung tung trên sàn nhà, vạt áo mở rộng.

Cô xoay người ngửi ngửi mùi trên co thể anh, thật là hôi. Mấy ngày
nay anh thật sự rất vất vả, hút không biết bao nhiêu là thuốc lá nữa.

“Tuổi trẻ nhưng mỗi tội mắc tật nghiện thuốc lá!” Mộ Tây bất mãn
đá đá chân anh, suy nghĩ một hồi lại đặt lại chân anh lên sô pha. “Vì sao không
trở về nhà, mệt chết đi! Không có ai thương anh đâu!”

Mộ Tây thở dài đi xung quanh tìm điều khiển vặn nhỏ điều hòa, lại
nghe thấy người trên sô pha hắt xì một cái đành đi vào trong lấy ra một tấm
chăn mỏng.

Riêng mảng thởi trang của Lăng Hiên luôn dưới tay Lục Nhược xử lí,
gần đây Nam Tịch Tuyệt muốn lấy lòng bố vợ tương lai đem một khối vứt lại cho
Cố Lãng, Cố Lãng chống đỡ hồi lâu đã muốn nổi khùng. Gần đây anh bận rộn đến
tân khuya mới về nhà, Tần Tiểu Mạn nghi ngờ anh bên ngoài có nhân tình, hẳn nếu
không khôi phục nhịp điệu đi làm bình thường, Tiểu Mạn sẽ đem con về nhà mẹ đẻ.
Anh nghe nói Lục Nhược đã trở lại, Cố Lãng lập tức vứt công việc lại cho anh.

Công tác ở bên ngoài suốt nửa tháng nay mọi việc đã tạm thời ổn
thỏa, nhưng khổ cho Mộ Tây từ sau khi về nước liền bị vứt bỏ nơi xó nhà một
mình ngủ trên giường không có người ôm thật là không quen lắm.

Đắp chăn lên người anh, Mộ Tây ngồi bên cạnh ngắm anh, hình như có
chút gầy thì phải. Cô lại cúi xuống kiểm tra, tốt không có mùi phấn son gì cả.
Không đợi đến khi cô ngồi dậy đã bị anh ôm kéo xuống đổi vị trí, anh ở trên cô
ở dưới.

Mộ Tây toàn thân nổi da gà, tên này đang ngủ như lợn chết bỗng
nhiên trở mình, tay chân bắt đầu động thủ với quần áo của cô. Cô mặc quần đùi,
anh chán ghét không thèm động vào ống quần của cô mà trực tiếp đem tay sờ soạng
trên phần da thịt hở ra trên đùi cô. Tay kia theo vạt áo của cô tham lam tiến
vào trong, dừng lại trên ngực cô, vuốt ve hai luồng no đủ.

Mộ Tây phẫn nộ, đây là gặp ai cũng giở trò hay sao?

“Đợi chút, em là ai? ” Mộ Tây kề miệng trước mặt anh hỏi.

“Ha ha, Tiểu Mật!” Lục Nhược hài lòng chạm vào khóa quần của cô,
ngón tay hơi dùng sức, khóa kia liền mở. Anh lưu loát đem kéo cả quần lót của
cô rơi xuống tân mắt cá chân.

“Cút ngay! Sắc lang!” Nhìn ánh mắt anh, Mộ Tây biết anh đã sớm
tỉnh.

Lục Nhược đắc ý trở ra, đem thân hình hơi cúi xuống nhìn cô: “Anh
không làm gì nữa!” Mộ Tây ương ngạnh vặn vẹo vài cái sau vừa xấu hổ vừa giận dữ
phát hiện, Lục Nhược trên người cô trong họng kìm lại mấy tiếng gầm gừ.

Lục Nhược bỏ thứ đồ cuối cùng trên người cô bỏ: “Tiểu Nhị Tây sao
lại không làm gì vậy?”

Mộ Tây cắn trên vai anh một cái, giọng tựa như nức nở: “Anh xấu
lắm đi, ra ngoài!” Sao anh có thể như vậy, ngay cả thời gian giảm sóc cũng
không cho cô.

Mặc cho Mộ Tây hết kêu lại khóc, vẫn bị Lục Nhược đè xuồng ăn xong
hết cả. Ăn no xong, anh một tay xoa xoa mông cô, đùa giỡn nói: “Phía trên thiếu
thịt chẳng lẽ lại rơi hết về phía sau rồi sao?”

Mộ Tây cả giận nói: “Không biết xấu hổ!”

Lục Nhược vô tội chớp chớp mắt: “Bảo bối anh chỉ đang kiểm tra
thân thể em thôi mà!” Nói xong lại hôn lên đôi má hồng hồng của cô: “Anh rất
nhớ em, em biết không?”

“Tiểu Mật là gì của anh?” Mộ Tây không nương tay cào khắp lại lưng
anh, người nào đó rất khỏe lại ấn mạnh vài cái, Lục Nhược không ngờ cô lại có
ngón đòn lợi hại như vậy.

“Dám ở trong nhà anh đi lại ồn ào như vậy? Ngoài em còn có ai?”
Lục Nhược rất là đắc ý: “Anh chỉ mới về nhà, đang định nằm nghỉ mộ lát ai biết
em như vậy gấp gáp. Anh chỉ tận lực mà làm thôi..”

Lục Nhược bất ngờ bị phu nhân bịt miệng lại. Mộ Tây xấu hổ hôn anh
một hồi lâu sau mới rút lưỡi ra khỏi miệng anh, rúc vào sau gáy anh cọ cọ nói:
“Em cũng nhớ anh!” Những lời này nên nói ngay từ lúc đầu mới đúng.

Lục Nhược rất hưởng thụ, lúc này anh còn không hiểu phải kéo dài
tuần trăng mật của hai vợ chồng, đợi đến sau này cô sẽ nói: “Đều là hai vợ
chồng già mà còn…”

“Ngày kia là sinh nhật anh anh muốn cái gì?”

Lục Nhược mắt cười gian trá, xoay người đem cô áp xuống: “Muốn
em!”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3