Khí Người Cũ, Đón Người Mới _ Chương 12

Chương 12

Lục Nhược nhìn vào bức ảnh chụp, không kiên nhẫn kéo kéo cổ áo của
mình, mắt nhìn của cô cũng thật kém cỏi, tên đó với người nào cười cũng ngọt
như vậy, có cái gì mà thích.

“Mộ Đông! Mộ Đông mau tới đây.” Phía sau cửa từ phía hành lang có
giọng Mộ Tây la thất thanh.

Lục Nhược xoa xoa lỗ tai, cô ta cũng thật to mồm.

Mộ Đông đứng ở cửa phòng em trai gõ cửa, lại thấy nó ở trong phòng
Lục Nhược liền ngoắc ngoắc tay gọi Mộ Đông ra ngoài: “Chuyện gì?”

Lục Nhược đi ra lúc thấy Mộ Tây đỏ mặt cùng Mộ Đông nói xong cái
gì, mặt nhăn nó kéo tay nó. Mộ Đông lắc lắc đầu, thoạt nhìn trông rất có vẻ
muốn vung tay mặc kệ, ngẩng đầu nhìn thấy anh, liền kêu: “Đại thần ca, chị hai
em có việc muốn nhờ.”

“Mày muốn chết ah?” Mộ Tây vung tay đánh thẳng vào đầu nó, Mộ Đông
ôm đầu nhanh chóng chạy đi, đi qua Lục Nhược lớn tiếng cười nói: “Phòng vệ sinh
chị ấy bị tắc, Đại thần ca mau qua xem hộ chị.”

Mộ Tây cúi đầu, thối lui về cửa phòng định đóng cửa: “Không cần
anh.”

Lục Nhược hất cằm kiêu ngạo: “Ai muốn mà giúp em.”

Mộ Đông nhất là đi kiếm cờ lê, đang định lên lầu thì bị Mộ bà cản
lại: “Tiểu Đông mày làm cái gì vây?”

“Bà nội, nhà vệ sinh chị hai bị tắc, cháu là giúp chị ấy sửa mà.”

Mộ bà mắt lộ tinh quang: “Tiểu tử mày biết cái gì, bỏ đi, đây là
chị hai của mày thử Tiểu Lục đó thôi.”

Mộ Đông khóe miệng giât giật: “Bà nội, đây là chuyện tế nhị, chị
hai lại không ngốc như vậy đâu.”

“Ây, mày còn không tin lời bà mày nói?” Mộ bà định liệu trước, rơi
vào hồi ức: “Năm đó gia gia mày ở nhà chúng ta, cũng nửa đêm đau bụng không tìm
ra nhà vệ sinh, mới vào phòng ta. Cứ như vậy mới có bố mày.”

Mộ Đông che miệng xinh xích cười.

Mười hai giờ, Mộ Đông có đi mà không có về. Mộ Tây dựa vào cửa
ngáp ngắn ngáp dài, Lục Nhược nhìn không được, kéo tay đem cô đẩy ra, đi thẳng
vào trong: “Có cái gì, cùng lắm đại thiếu gia tôi hạ mình sửa toilet cho em là
được chứ gì?”

“Anh đừng!” Mộ Đông cố ngăn anh lại, nhưng Lục Nhược đã xông vào
nhà vệ sinh. Bất quá hai giây công phu, anh ôm cái mũi lui ra.

Mộ Tây mặt đỏ bừng, thì thào: “Xong rồi tôi mới biết là hỏng rồi.
Tôi, tôi xuống dưới lầu ngủ cùng bà nội.”

Lục Nhược thở dài một hơi, giữ chặt cô, vuốt mặt: “Khẩu trang.”

Mộ Tây từ phòng vệ sinh đi ra lấy một chiếc khẩu trang, đem hai
bên kéo dài ra một chút rồi đưa cho Lục Nhược. Lại đưa thêm cho anh một găng
tay cao su, Lục Nhược trang bị đến tận răng dũng cảm tiến vào.

Mộ Tây loanh quanh ở cửa mấy vòng nhưng cũng không lấy đâu ra dũng
khí tiến vào, liền đi về phía giường lấy chăn che quá đầu. Tính đi ngủ nhưng
thế nào đầu óc lại rất tỉnh táo không cách nào ngủ được, cô đem tâm trí rũ sạch
một phen rồi bắt đầu đếm cừu.

Một con, hai con, bốn con,.. vì sao sau mỗi con cừu đều hiện ra
gương mặt của Lục Nhược! Mộ Tây xốc chăn ngồi dậy, lại phát hiện ra Lục Nhược
trong gương đang tháo bỏ khẩu trang nhìn cô, thấy cô trong gương oán giận nói:
“Mau tới xem đi, tại sao cái này chọc không có vào”

Mộ Tây dũng cảm đi đến: “Hình như tắc rồi! Anh ngồi xuống xem nào,
tôi nhìn không thấy gì hết!”

Lục Nhược ánh mắt hoài nghi nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trước mắt nhìn thấy cổ Mộ Tây vì xấu hổ mà hồng lên một mảng, lại thấy hai tay
cô ra sức kéo đẩy cái thông hút.

Ngón tay hơi lạnh thỉnh thoảng lại chạm vào lỗ tai anh. Lục Nhược
giật giật đầu: “Đừng nhúc nhích thêm một chút nữa là được rồi!” Mộ Tây đang giữ
đầu anh nói, sau anh đem chính cằm anh đặt ở trên vai của cô.

“Ngứa quá!” Mộ Tây hơi sởn gai ốc, lui về sau mấy bước, lại gặp
trở ngại. Tay Lục Nhược không biết từ lúc nào đã vòng ở sau lưng cô,cô hiện tại
đang nằm trong vòng tay của anh.

Lục Nhược đem hai tay ôm chặt lấy cô, Mộ Tây bị kềm chặt trong
ngực anh, tay kia chạm nhẹ vào mặt cô.

Tim Mộ Tây kêu lên từng tiếng: “Thùng, thùng. thùng” đập thật là
nhanh, ánh mắt anh đen nhánh, đây là cảm giác gì vậy? Cằm cô bị nắm chặt, kéo
ngẩng đầu lên. Mộ Tây nhìn chăm chăm vào bạc môi gợi cảm của anh, hơi thở của
anh ngày càng gần, đầu cô rất nhanh nằm trên bờ vai anh va thật mạnh. Cô nhắm
chặt hai mắt lại, trong tim đập mạnh là bao gồm cả khẩn trương và chờ mong.

Trong lòng anh, thân thể cô mềm mại mà có hương thơm thoang
thoảng, ôm thật thoải mái. Lục Nhược nhìn cô, lông mi dài khép hờ cứ chấp chới
không ngừng. Hai người môi dựa vào gần trong gang tấc, anh cảm nhận được hơi
thở nóng ẩm của cô. Trong đầu chợt lóe lên bức hình ngây ngô cô chụp lúc bé,
lại thêm hình ảnh gã đàn ông kia, cảm giác dịu dàng lập tức phiêu tán, Lục Nhược
có phần hờn dỗi thả ra, anh đang chuẩn bị nhấm nháp cô một chút.

“Bà nội!” Bỗng nhiên tiếng Mộ Đông la to làm tim Mộ Tây chậm lại
một nhịp. Tiếp theo, thoát ra khỏi vòng tay Lục Nhược. Mộ Tây vội vã lao xuống
lầu, thấy Mộ bà ngã trong lòng Mộ Đông.

Mộ bà được đưa ngay vào bệnh viện. Bác sĩ nói với người nhà Mộ gia
đang lo lắng đứng ở bên ngoài, ban đêm lạnh sức khỏe Mộ bà yếu không chịu nổi
gió lạnh. Trước mắt nguy hiểm đã qua chỉ có điều sau nay phải ngồi trên xe lăn.

Nghe được tin này Mộ Đông hung hăng đem má mình tát mấy cái: “Là
tại con sai, cái miệng quạ đen này. Cũng tại cái chủ ý ngu xuẩn của con, bà nội
đang không có sao, nghe lời con bảo bà giả bệnh thì chị Hai sẽ trở về!”

Trước đây do Mộ cha cùng Mộ mẹ bận công tác đều do Mộ bà chăm sóc
bọn họ nên tình cảm bà cháu vô cùng thân thiết.

“Cái thằng khờ này có mau dừng tay lại không hả!” Mộ mẹ thấy con
tự tát đến hằn dấu tay trên mặt đau lòng ngăn lại.

Mộ Tây nắm lại tay Mộ Đông: “Ngốc lắm, mày dư thừa khí lực như vậy
thì giữ lại mà lo chăm sóc bà thật tốt đi!” Cô ngẩng mặt lên nhìn Mộ Trung nói:
“Bố, mọi người về trước đi. Mộ Đông còn phải đến trường ngày mai bố mẹ còn phải
đi làm, con trông bà nội là được rồi. Khi nào bà tỉnh lại con liền gọi điện cho
mọi người.”

Mộ Trung nhìn đồng hồ dự tính, lại nhìn thấy Lục Nhược đứng cạnh
một bên mới gật gật đầu: “Cũng được.”

Mộ gia mọi người lần lượt ra về, Lục Nhược tiến lại ngồi cạnh Mộ
Tây: “Đừng giả vờ nữa, muốn khóc thì khóc luôn đi, nhìn em ra vẻ cứng rắn trông
còn khó coi hơn đó.”

Mộ Tây ngẩng đầu nhìn trời tránh ánh mắt của anh lau nước mắt, nức
nở: “Anh mới là kẻ khó coi! Anh khó coi nhất!” Cô cũng rất hối hận, nếu không
vì lo lắng hôn sự cho cô Mộ bà cũng không đêm hôm chạy đến, thấy cảnh Mộ bà
ngày ngày khỏe mạnh nay lại phải sống trên xe lăn, lòng cô gan ruột đều quặn
đau.

Lục Nhược nhìn Mộ Tây hai đầu vai rung dữ dội nhưng vẫn có tỏ ra
vẻ kiên cường bộ dáng đã muốn ôm cô vào lòng. Anh nghĩ liền làm vậy. Đem cô
toàn bộ ôm vào ngực. Lục Nhược lúc này mới phát hiện cô nhẹ như vậy. Ngày
thường giương nanh diễu vuốt nhưng lúc này chung quy vẫn là loại con gái hay
khóc nhè mà thôi.

Mộ Tây trong ngực anh nắm lấy vạt áo cọ cọ đem nước mắt nước mũi
bôi vào, xong lại ngước đôi mắt long lanh nước mắt nhìn anh: “Bởi vì lo lắng
hôn sự cho tôi nên bà nội mới đổ bệnh. Tôi thật là đứa con gái bất hiếu chuyên
đi gây sự, không có ai muốn thương mà!”

Lục Nhược lắc đầu nhưng trong lòng thầm oán cô thật là loại con
gái không đáng yêu, áo sơ mi mới mua của anh bị cô ngang nhiên bôi toàn nước
mắt nước mũi vào.

“Anh không cần gạt tôi!” Mộ Tây kéo tay áo Lục Nhược qua, đem ống
tay áo của anh lau nước mắt. “Anh không biết, tôi thích một người bốn năm, tôi
cùng anh ta làm bạn tốt, cùng anh trải qua một đoạn thời gian dài nhưng anh ấy
vẫn chung quy không thích tôi. Tôi là loại con gái dù sớm chiều ở chung vẫn
không thể sinh ra tình cảm, cái gì mà nhất kiến chung tình chứ, tôi thật sự
không biết mà!” Cô kéo tay Lục Nhược muốn cùng ngồi xuống: “Tôi muốn kết hôn
làm bà nội yên tâm. Tôi không thể cứ ích kỉ mãi. Tôi muốn để bà có thể yên tâm
về tôi.”

“Vậy thì gả cho tôi đi!” Lời vừa thoát ra khỏi miệng gánh nặng
trong lòng anh liền được khai giải, giống như đầu đặt trên đá cuối cùng đã bị
chặt xuống. Anh hai tay đặt ở bên thắt lưng Mộ Tây, cúi mặt xuống nhìn vào mắt
cô. Đôi mắt ửng hồng vì khóc bỗng nhiên mở lớn.

Mộ Tây nằm trong lòng anh một lúc bỗng nhiên bừng tỉnh muốn thoát
khỏi ra, cúi đầu vuốt vuốt lại nếp nhăn quần áo.

“Tôi là nói thật mà!” Lục Nhược xem cô muốn bỏ đi liền giữ cô lại.
“Dù sao chúng ta đều chưa tìm đươc đối tượng phù hợp. Chúng ta kết hôn…” Anh
trông rất mất tự nhiên tránh đi ánh mắt của cô “…đối với ai cũng tốt.”

Lục Nhược nắm lấy cổ tay cô, nắm rất chặt. Lòng bàn tay ẩm ướt, mồ
hôi tay làm lạnh cổ tay cô, lại nắm thật chặt làm cô khó chịu. Mộ Tây cảm thấy
da mặt trên má nóng dần lên, lan dần ra xung quanh rồi cả người như đang dần
bốc hỏa.

Mộ Tây thử rút tay về một lần nữa coi như anh ta vừa đùa dai cô mà
thôi. Nhưng tay cô không thể nào nhúc nhích. Toàn thân cô cứng ngắc, lần đầu
tiên cảm nhận thấy sức mạnh của người đàn ông đứng trước mặt, chỉ bằng một bàn
tay có thể ức chế sức kháng cự của cô.

“Kì hạn hai tháng!” Mộ Tây nhắc nhở anh.

Lục Nhược lắc đầu, hai tháng cũng tốt, hai năm cũng được đều là
chính anh không muốn thoát khỏi cô, đều là do anh bày ra để lừa gạt chính mình
mà thôi. Hiện tại anh thật vất vả mới tìm được một người mình thật sự muốn, mặc
dù thật mơ hồ nhưng anh vẫn muốn nắm lấy. Trước khi gặp được cô cuộc sống của
anh đã thật sự cô độc.

“Chúng ta kết hôn thử một lần!” Anh nói.

Mộ Tây mặt đỏ: “Tôi cũng nghĩ vậy.” Cô đang bị người ta cầu hôn ư,
là thật ư…

Lục Nhược rốt cục buông tay cô ra, lấy tay nhéo gương mặt đầy nước
mắt của cô, giọng nói dịu dàng trước nay chưa từng có nói: “Suy nghĩ rất chín
chắn.”

“Bệnh nhân đã tình lại.” Y tá từ trong phòng bệnh nói vọng ra.

“Vào ngay đây.” Lục Nhược nhìn cô y tá trẻ cười, cô y tá mặt bỗng
chốc đỏ bừng.

Mộ Tây nhìn chằm chằm vào chiếc lưng rất thẳng của Lục Nhược, nhớ
lại mây ngày hôm trước anh ta còn e sợ cô bám theo không buông, hiện tại…. Cô
trong đầu suy nghĩ rối loạn một hồi mới dám to gan hỏi thẳng Lục Nhược: “Anh
thích tôi có phải không?”

Lục Nhược nhanh chóng quay đầu nói: “Không có!”

“Không có sao muốn cùng tôi kết hôn?”

Toàn thân máu chảy ngược lên mặt, hai tai đều đỏ bừng: “Còn không
phải thấy em đáng thương muốn che chở.”

So ra mặt Mộ Tây còn đỏ hơn: “Anh mới là kẻ không có ai thèm để ý.
Muốn tôi gả cho anh nằm mơ đi!” Cô hùng hổ quát trả còn muốn đi vào xem Mộ bà.

Lục Nhược sửng sốt ôm lấy cổ cô: “Không được, em thế nào cũng phải
gả cho tôi!”

“Vì cái gì chứ…” Mộ Tây không thốt ra khỏi miệng lời nói đã bị Lục
Nhược trả trở về, anh lần này trực tiếp chuẩn xác che lại môi cô, đầu lưỡi cũng
nhanh chóng tiến quân thần tốc, dây dưa trong miệng cô, đem những lời muốn nói
toàn bộ gửi trong nước bọt trả lại cho cô. (Kinh!!!)

Lúc đó tại hành lang đã có người đi lại, mọi người tò mò nhìn đôi
trai gái đang ôm nhau đứng ngoài phòng bệnh hôn mãnh liệt.

“Buông ra, uhm, có người.” Mộ Tây bị anh hôn đến không kịp thở,
anh lấy thân thể khỏe mạnh lạnh lẽo cứng rắn của mình ép cô vào ván cửa tấn
công mãnh liệt làm cô cảm thấy chính mình bị chèn ép.

Lục Nhược hôn được cô như bị nghiện, dù sao nói thì cũng đã nói
rồi, anh muốn cùng cô kết hôn. Sẽ không lừa dối chính mình nữa, áp môi mình vào
cặp môi hồng nộn trong như sứ của cô, trằn trọc không rời.

Cửa phía sau đột nhiên mở ra, hai người đang ôm nhau đều bị ngã
xuống. Lục Nhược thân thủ nhanh nhẹn, thành công xoay đổi vị trí của hai người,
ôm lấy Mộ Tây ở trong lòng, đem lưng mình so với đá cẩm thạch xem cái gì rắn
hơn.

Mở cửa ra cô y tá trẻ mặt trắng bệch.

Mộ bà nội tỉnh lại uống liền hai miếng nước sau nhìn hai bon họ
quát: “Nhị Tây còn không lại xem bà nội, hay đợi ta chết rồi mới ngó tới!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3