Tam sinh tam thế - Thập lý đào hoa - Chương 17 - Phần 1

Chương 17:

Mưa máu gió tanh, cũng thành tro bụi

Ngủ
đến nửa đêm, bên ngoài có người gõ cửa cộc cộc.


lạ giường nên ta ngủ không được sâu, vừa nghe người đó đập cửa một cái, liền đứng
dậy với áo choàng rồi ra mở cửa.

Dưới
ánh sao lạnh lẽo bên ngoài, lại là Nại Nại mắt hoe đỏ đang đứng trước mặt ta,
trong tay là cục bột nhỏ đang chìm sâu vào trong giấc ngủ. Vừa nhìn thấy ta, cặp
mày đang chau lại đã giãn ra, vội vàng thưa chuyện: “Hôm qua thượng thần nói
canh ba là tiểu điện hạ sẽ tỉnh lại, bây giờ đã qua canh ba rồi, tiểu điện hạ vẫn
không có dấu hiệu tỉnh lại, ngược lại gương mặt lại càng lúc càng đỏ, tiểu tỳ rất
lo, những cũng chẳng có cách nào, mới phải kinh động đến thượng thần…”.

Cơn
ngái ngủ lập tức tan đi một nửa, Nại Nại bước vào phòng châm nến, ta ôm cục bột
nhỏ lên giường, sờ nắn một lượt từ đầu đến chân mới thấy yên tâm trở lại.

Tửu
lượng của trẻ nhỏ đương nhiên là rất thấp, nhưng ta không ngờ tửu lượng của cục
bột nhỏ lại thấp đến mức này. Thấy Nại Nại vẫn rất sốt ruột, ta bèn cười, an ủi
nàng ta: “Trẻ nhỏ bình thường bị say rượu trái cây thì canh ba là tỉnh dậy,
nhưng lần này ta đã đánh giá thấp cục bột nhỏ, xem ra nó sẽ ngủ tới tận sáng
mai. Mặt nó đỏ phừng phừng như thế này là tốt, ấy là do hơi men bốc lên, ngươi
đừng lo lắng quá”.

Nại
Nại liền thở phào nhẹ nhõm.

Ta
nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng ta, giật mình, nói: “Chắc từ lúc bế cục bột nhỏ về
ngươi vẫn thức suốt, phải không?”.

Nàng
ta ngại ngùng cười cười.

Bản
thượng thần là một thượng thần biết nghĩ cho người khác, đương nhiên không chịu
nhìn Nại Nại nửa đêm thức trắng như thế này, nên đã cởi áo của cục bột nhỏ ra,
đắp chăn mây lên, đẩy nó vào nằm một bên
giường, rồi cười hiền hòa với Nại Nại: “Lát nữa ta độ chút tiên khí cho nó, đảm
bảo ngày mai nó lại chạy nhảy tung tăng, nhưng trẻ nhỏ uống rượu khi tỉnh dậy
nên ăn chút cháo loãng, ngươi cứ về ngủ trước đã, dưỡng sức sáng mai còn nấu
cháo mang qua đây”.

Nại
Nại ngần ngừ một lát, nói: “Nhưng e rằng tiểu điện hạ sẽ quấy rầy thượng thần
nghỉ ngơi…”.

Ta
khẽ vỗ vỗ vào gương mặt của cục bột, nói: “Ngươi nhìn nó ngủ say thế này, giờ
có lăn nó đến điện Khánh Vân, nó cũng không biết, làm sao có thể quấy rầy ta
nghỉ ngơi được”.

Nại
Nại nhoẻn cười, quỳ xuống chào ta, rồi thổi tắt nến, mới cung kính lui gót.

Mặc
dù cục bột nhỏ không hề hấn gì, nhưng khuôn mặt và cơ thể không ngừng vã mồ hồi,
bề ngoài nhìn như ngủ rất say, nhưng thực sự là rất khó chịu. Ta lấy một chậu
nước, làm phép khiến cho căn phòng ấm lên một chút, rồi giở chiếc chăn mây mà
nó đang đắp ra, cởi hết quần áo của nó, lau người cho nó từ canh tư cho đến khi
mặt trời mọc.

Đêm
nay chẳng phải là đã quấy rầy ta nghỉ ngơi sao? Ta ngậm ngùi trong lòng, rồi lại
mặc từng chiếc áo vào cho cục bột, giờ mới hiểu rằng nuôi một đứa trẻ không dễ
dàng gì, trong lòng không khỏi thán phục Dạ Hoa.

Lúc
Nại Nại bưng cháo tới, ta vẫn đang thu dọn, còn chưa kịp bưng chậu nước đi.

Nại
Nại im lặng nhìn chậu nước dưới sàn, lặng người chốc lát, rồi quỳ xuống vắt chiếc
khăn trong chậu, bê chậu nước đi.

Lúc
nàng ta đẩy cửa trở vào ta đã rửa mặt xong, đang ngồi nếm cháo. Bát cháo này vừa
ngon vừa mát, sợ trẻ con kén ăn, còn cho thêm đường. Đêm qua ta sai nàng ta
quay về nấu cháo thực ra chỉ là kiếm cớ, lúc đó ta biết rằng, hôm nay cục bột
nhỏ sẽ không sớm tỉnh lại. Bản thượng thần thật anh minh, hôm nay quả nhiên cục
bột nhỏ vẫn mê man, chưa hề tỉnh lại, tất nhiên chẳng thể ăn được bát cháo ngọt
này.

Ta
bần thần nhìn bát cháo.

Nếu
như bát cháo kia cũng biết suy nghĩ, nó sẽ nghĩ mình khổ sở bị đảo qua đảo lại
trong nồi lâu như thế, khó khăn lắm mới được đơm lên bát, nhưng giờ đây đành chờ
nguội đi, rồi bị đổ bỏ, hẳn sẽ buồn rầu ai oán biết bao.

Nghĩ
thế nên ta sụt sùi mấy tiếng.

Nại
Nại mỉm cười: “Tiểu điện hạ vẫn chưa tỉnh lại, cháo để nguội sẽ không ngon, thượng
thần vẫn chưa ăn sáng phải không ạ? Nếu không chê, xin thượng thần nếm thử tài
nghệ của tiểu tỳ”.

Nàng
ta đã có lời như thế, sau khi khách sáo từ chối hai lần, ta cũng cười hì hì
dùng bữa.

Ăn
hết báo cháo đó, mười tám tiên nga hầu hạ ta ngày hôm qua đã đến trước mảnh sân
vuông nhà ta, hai người đứng đầu bê đồ ăn sáng, mười sáu người còn lại thì bưng
các loại hoa quả. Ta thầm thở dài, đúng là đẳng cấp của Thiên Giới, Linh Bảo
Thiên Tôn đãi khách quá hậu, quá chu đáo.

Ta
đã ăn sáng rồi, định bảo hai tiên nga dẫn đầu bưng đồ ăn sáng đi, nhưng nhìn thấy
trong đĩa đựng rất nhiều loại bánh điểm tâm, cục bột nhỏ đã ngủ gần một ngày rưỡi,
tỉnh lại chắc là sẽ đói bụng, thế nên sai hai nàng để đồ ăn lại. Ta chỉ giữ lại
Nại Nại ở trong phòng để trông cục bột nhỏ, còn ta đi cùng đám tiên nga ấy tới
ngâm nước suối trời ở chỗ Linh Bảo Thiên Tôn.

Những
con đường trên Cửu Trùng Thiên được điểm xuyết bởi rất nhiều những hòn non bộ vừa
lớn lại vừa dài dằng dặc, nhìn trông rất đẹp mắt, nhưng lại không hề tiện lợi.
Một số con đường vốn rộng rãi, nhưng ở giữa lại đặt những tảng đá lớn, dài, bèn
bị tách thành hai con đường hẹp.

Nếu
đi trên những con đường như thế sẽ phải chú ý, tuyệt đối không được nói chuyện
thị phi của người khác, nếu không bên kia tảng đá, chính là nhân vật chính của
chuyện thị phi này, thực không hay chút nào cả. Nếu như vị chủ nhân này là một
người vừa lợi hại vừa nhỏ nhen thì càng không hay nữa.

Như
bây giờ, bên kia tảng đá là hai tiểu tiên nga không biết là người hầu ở chỗ
nào, thực sự cần phải cảm kích lòng độ lượng của bản thượng thần, không phải là
nhân vật chính nhỏ nhen, nếu người hôm nay hai nàng ta gặp phải là Ti Mệnh Tinh
Quân thì…. chậc chậc chậc.

Ban
đầu ta dừng bước, chỉ vì hai tiểu tiên nga đang nhắc đến công chúa Mậu Thanh.

Đêm
qua ta không đợi đến khi Dạ Hoa xử lý xong mà đã quay về nhà nghỉ, tuy cảm thấy
quá trình công chúa Mậu Thanh và Tố Cẩm làm loạn lên thật là vô vị, nhưng cũng
có chút hứng thú với kết quả. Giống như đọc một cuốn truyện, tuy mới đọc được một
nửa, đã đoán được kết cục rồi, một nửa quá trình còn lại cũng có thể đại khái
đoán được, nhưng rốt cuộc vẫn phải lật đến đoạn kết, để xem xem mình đoán có
đúng không. Bây giờ, đúng là ta đang có tâm trạng này.

Một
trong hai tiểu tiên nga đó nói: “Mậu Thanh đến từ Tây Hải đó, lần đầu tiên tôi
gặp nàng ta đã biết nàng ta là một kẻ không chịu an phận, đêm qua quả nhiên xảy
ra chuyện”.

Người
kia đáp: “Cũng không biết nàng ta đã phạm phải lỗi gì, ta hỏi Hồng Uyên tỷ tỷ về
chuyện tối qua của Dạ Hoa Quân, tỷ ấy nhất định không chịu nói, còn mắng cho ta
một trận nữa”.

Người
trước than: “Có lẽ là một chuyện không muốn để người khác biết, mới khiến quân
thượng nhất định phải đuổi Mậu Thanh về Tây Hải. Lại nghe nói đêm qua nương
nương của chúng ta đến cầu xin cho Mậu Thanh, còn quỳ nửa đêm liền trong thư
phòng của quân thượng”.

Người
sau lại than một tiếng: “Sao nương nương phải làm thế, có điều nói lại thì
nương nương của chúng ta đúng là một vị nương nương có một không hai, xinh đẹp
lại hiền lành, không hiểu sao quân thượng lại không sủng ái người. Từ khi ta được
phân tới điện của nương nương, còn chưa bao giờ thấy quân thượng đến thăm nương
nương. Lần trước tên thiếu gia do ả mãng xà ở Bắc Hải sinh ra quấy rối nương
nương, Thiên Quân thì giận dữ đùng đùng, ấy vậy mà khi lúc Tuyết Chúc tỷ tỷ chạy
đến thư phòng báo cho quân thượng, quân thượng còn chẳng thèm ngẩng đầu lên
nhìn”.

Người
trước cũng thở dài một tiếng: “Bây giờ quân thượng đã bị thượng thần cửu vỹ hồ ở
Thanh Khâu mê hoặc, ta nghe nói Tiên tộc cửu vỹ hồ chuyên mê hoặc người. Vị thượng
thần này sẽ là chính phi của quân thượng. Bây giờ ả còn chưa kết hôn với quân
thượng, đã bám dính lấy quân thượng như thế, không biết sau này kết hôn rồi sẽ
như thế nào. Mấy tháng trước quân thượng bị ả quấn lấy, ở suốt Thanh Khâu,
nương nương sợ quân thượng đắm chìm trong tư tình mà bỏ bê chuyện triều chính,
nên mới sai Khinh Họa tỷ tỷ đến Thanh Khâu nhắc nhở, nào ngờ đã uổng công, bị
đuổi quay về”.

Người
sau bèn than tiếp: “Haizz, nương nương của chúng ta hiền lương từ bi thế, sau
này sẽ bị vị thượng thần ở Thanh Khâu ấy giày vò mất thôi”.

Hai
người im lặng một lát, bên này mười tám tiên nga đi cùng ta đều nín thở, hai
tiên nga dẫn đầu bèn đi qua tảng đá đó.

Ta
giơ quạt chặn họ lại. Hai tiên nga ấy sợ sệt nhìn ta, ta chỉ cười xòa với họ.

Hai
tiểu tiên nga bên kia đang cao hứng, sự im lặng kia chỉ là tạm thời mà thôi, hẳn
là họ đang cảm khái cho Tố Cẩm. Vì ta đã từng trải qua những năm tháng tuổi trẻ
như họ, nên hiểu rằng ngay sau đó họ sẽ nhắc cửu vỹ bạch hồ chuyên mê hoặc người
là ta.

Sống
đến ngần này tuổi quả nhiên không uổng. Một tiên nga cất tiếng: “Tỷ có nghe
nói, vị thượng thần ở Thanh Khâu đó đã mười bốn vạn tuổi không?”.

Người
kia kinh ngạc kêu lên: “Những mười bốn vạn tuổi á! Vậy vậy vậy chẳng phải là bà
già sao? Hơn quân thượng những chín vạn tuổi, có thể làm bà nội của quân thượng
rồi! Da mặt ả dày thật đấy, tuy là có hôn ước với quân thượng, nhưng hơn quân
thượng nhiều tuổi như vậy mà đòi chiếm quân thượng, đúng là quá lắm”.

Người
trước cũng hùa theo: “Đúng thế đúng thế, già mà còn không biết xấu hổ, chắc chắn
là dùng phép thuật để mê hoặc quân thượng đây mà. Híc, chỉ hy vọng quân thượng
sớm nhìn rõ bản chất của thượng thần ấy, hiểu được tấm chân tình của nương
nương nhà ta đối với người, trở về bên cạnh nương nương”.

Những
lời này coi như là tổng kết rồi, có lẽ các nàng ta tám chuyện đã tận hứng.

Cứ
tưởng chỉ được nghe tin đồn về Mậu Thanh, nào ngờ nô tỳ của thứ phi Tố Cẩm lại
nói xấu ta. Những lời của họ mới cay độc làm sao, nếu ta vẫn còn là Tiểu Thập
Thất trên núi Côn Luân năm nào, chắc chắn sẽ dạy cho các nàng ta biết thế nào
là lễ độ. May mà đã thanh tu bảy vạn năm, bây giờ ta đã đạt đến cảnh giới quên
mất mình là mình, coi mọi chuyện thế gian chỉ như mây bay ngang trời, chẳng buồn
tính toán với họ, chỉ vẫy hai tiên nga định đi qua tảng đá lại, che quạt, nén
giọng hỏi: “Ta vẫn còn nhớ, trong quy củ của Thiên Giới, có một điều luật là
không được bàn bừa chuyện của thượng thần phải không?”.

Hai
tiểu tiên nga ấy ngây ra, gật đầu kêu đúng, lại vội vàng nói: “Những lời nói bậy
của hai cung nga đã đã khiến thượng thần nổi giận, bọn tiểu tỳ sẽ phải báo lên
cấp trên, trừng phạt bọn họ, chỉnh đốn quy củ”.

Ta
hắng giọng một cái, nói: “Giận thì không giận, nhưng vô tình nghe những lời
này, không được quen tai lắm thôi”, rồi gấp quạt lại, vỗ vỗ lên vai họ, dịu
dàng nói: “Tuy nói vậy nhưng ban nãy hai ngươi cũng thật lỗ mãng quá, nói xấu
người khác sợ nhất là bị phá hỏng giữa chừng. Nếu vừa nãy các ngươi đi qua đó,
sẽ khiến hai tiểu tiên nga ấy xấu hổ nhường nào, bối rối biết bao. Người ta đã
phạm phải quy củ của Thiên Giới, sớm muộn cũng bị trừng phạt, vậy thà cứ để người
ta nói cho sướng miệng đi, các ngươi cũng có thể theo lý là trừng phạt cho sướng
tay. Thiên Cung lớn như thế này, vẫn nên để người ta hiểu rằng, quy củ được lập
ra không phải là để không, phải không? Nhưng nói lại, trong hậu cung kỵ nhất là
ầm ĩ, hai tiểu tiên nga này tính tình có hơi hoạt bát, không thích hợp sai bảo ở
đây, các ngươi nên suy nghĩ, tìm một cung thích hợp cho người ta”.

Hai
tiểu tiên nga rất nghe lời, liên tục gật đầu khen phải.

Hai
nàng đi chấp pháp, mười sáu tiên nga phía sau thì vẫn theo hầu ta.

Ngày
hôm nay ngâm nước suối, vì không có cục bột nhỏ nghịch nước bên cạnh, nên ta cảm
thấy hơi chán.

Trong
mười sáu tiên nga theo hầu có hai người thạo âm luật, ta bèn bảo họ gảy đàn tỳ
bà, để cho ta giết thời gian. Tuy họ đàn rất hay nhưng cũng không thể so được với
Mặc Uyên năm nào. Ban đầu nghe còn thấy mới mẻ, nhưng càng nghe lại thấy càng
nhạt nhẽo, nên ta bảo họ thôi không đàn nữa.

Tiếp
tục ngâm mình thêm một lát rồi ta mặc lại xiêm y, bảo mười sáu tiên nga đứng
nguyên tại chỗ, còn mình thì lựa mấy quyển sách đem từ khu nhà “Nhất Lãm Phương
Hoa” tới, vừa ngâm mình vừa đọc, cũng có thể giết thời gian.

Vừa
đi tới cổng của “Nhất Lãm Phương Hoa”, đang định đẩy cửa bước vào, thì cánh cửa
bỗng bật mở ra. Trong tay Dạ Hoa đang bồng cục bột nhỏ vẫn li bì, một cánh tay
đẩy cửa, nhìn thấy ta hắn lại ngây người ra, rồi cau mày lại.

Khi
mới gặp Dạ Hoa ở Thủy Tinh cung ở Đông Hải, ta đã biết là hắn không dễ gần, là
một thiếu niên lạnh lùng. Chỉ là từ khi qua lại với ta tới nay, dường như hắn
chưa từng tỏ vẻ lạnh lùng trước mặt ta, lúc nào cũng cười như gió xuân thoảng
qua, khiến ta quên đi mất bản tính lạnh lùng của hắn. Vẻ mặt hiện giờ của hắn
quả thực khiến ta cũng phải rùng mình.

Mắt
hắn sầm lại, mãi sau mới cất tiếng: “A Ly giống như bị uống say, ta hỏi kỹ, nó
ngủ từ tối qua đến giờ vẫn chưa tỉnh, rốt cuộc là sao?”.

Ta
nhìn cục bột nhỏ mặt đang đỏ hồng trong lòng hắn, bình tĩnh đáp: “Chẳng qua hôm
qua ta cho nó uống hai bình rượu, khiến nó say thôi mà”.

Hắn
cau mày: “Nó uống say, ngủ tới giờ chưa tỉnh, sao nàng không báo cho ta một tiếng,
cũng không đưa nó tới phủ Dược Quân xem sao?”.

Ta
kinh ngạc thốt lên: “Sao lại chiều chuộng trẻ con như vậy, lúc còn nhỏ ta uống
trộm rượu của Chiết Nhan, say bốn, năm ngày chưa tỉnh, đâu có thấy cha mẹ ta
đưa ta đi chạy chữa. Cục bột nhỏ lại không phải là một cô nương, ngươi chiều
chuộng nó như thế, khó mà tránh khi lớn lên nó sẽ ẻo lả, yếu đuối”.

Hắn
im lặng một hồi, rồi bước qua ta, gằn giọng: “A Ly không phải do nàng nuôi lớn,
nàng luôn chỉ coi nó là con ghẻ, chưa bao giờ yêu thương nó như con ruột phải
không? Nếu A Ly là con do nàng dứt ruột đẻ ra, thì ngày hôm nay nàng có nói như
vậy không?”.

Ta
lặng người, đến khi phản ứng lại với những lời của hắn thì cảm thấy toàn thân lạnh
toát.

Trước
đây thường nghe người ta nói là “lạnh thấu tim”, ta còn tự hỏi mãi lạnh thấu
tim là lạnh như thế nào, giờ đây rốt cuộc đã được nếm trải mùi vị ấy.

Tuy
ta chưa từng sinh con, nhưng cũng hiểu rằng, nếu là đứa con do Bạch Thiển ta dứt
ruột đẻ ra, thì có lẽ hắn cũng sẽ chẳng đau lòng như thế. Ta thương xót cục bột
nhỏ nhỏ dại, mẹ nó đã nhảy xuống Tru Tiên đài, sống trên đời ba trăm năm mà
không có mẹ chở che, đáng thương biết bao, từ trước tới giờ ta đối với cục bột
nhỏ đều là thật lòng thật dạ. Bây giờ lại bị nói như thế này.

Ta
rũ rũ tay áo, nhìn theo bóng hắn cười nhạt, nói: “Lão thân sao có thể sinh ra
được đứa trẻ hoạt bát đáng yêu như thế này, đáng thương thay cho vị liệt nữ
sinh ra A Ly lại nhảy xuống Tru Tiên đài. Lão thân học nghệ ở núi Côn Luân, tu
đạo tiêu dao, chứ không theo Tây phương cực lạc, chẳng tu thành lòng dạ bồ đề,
đương nhiên chẳng đối tốt với A Ly. Vị thứ phi trong cung của Dạ Hoa Quân, theo
như lão thân thấy cũng là người từ bi thiện lương, nhất định sẽ coi con ngài
như con đẻ. Từ rày về sau hãy gọi thứ phi của ngài đến chăm sóc cho A Ly, chớ để
nó phải chịu khổ vì ta nữa”.

Bóng
hắn bỗng khựng lại, lúc sau mới nói: “Nàng đừng nói những lời đó chọc giận ta,
ta không hề có ý đó”. Đoạn ôm cục bột nhỏ vội vội vàng vàng đến phủ Dược Vương.

Nhìn
theo bóng hắn đang dần khuất, ta bỗng cảm thấy thật chán chường. Đang định quay
mình bước vào trong sân, thì Nại Nại bước đến trước mặt.

Đôi
mắt nàng ta đỏ hoe, nhìn ta, giống như nhìn thấy Quán Thế Âm đại từ đại bi ở
Tây phương, vội vã kéo tay áo ta run run nói: “Thượng thần có thấy ai vừa từ
trong sân đi ra không?”.

Ta
vỗ vỗ trán, dịu giọng hỏi: “Sao thế?”.

Những
giọt lệ long lanh lăn từ khóe mắt đỏ hoe của nàng ta chầm chậm lăn xuống, nàng
ta nghẹn ngào nói: “Xin thượng thần trách phạt tiểu tỳ, đều là lỗi của tiểu tỳ
cả. Thượng thần đối với tiểu điện hạ tốt như vậy, nếu là chủ nhân của tiểu tỳ
tái sinh cũng sẽ phải cảm tạ thượng thần, lần này vì tiểu tỳ, mà tiểu điện hạ
rơi vào tay Tố Cẩm nương nương, tiểu tỳ, tiểu tỳ…”.

Ta
thấy nàng ta lắp bắp hồi lâu mà không nói tiếp được, lời lẽ lung tung, không có
trọng điểm, thì gõ quạt nhắc nhở: “Giờ đừng nói những lời thừa thãi nữa, vừa
nãy ngươi nói để cục bột nhỏ rơi vào tay Tố Cẩm là có ý gì?”.

Ta
vừa nhắc nhở đã khiến nàng ta tìm được cốt lõi sự việc, từng chuyện từng chuyện
đều nói hết sức rõ ràng. Hóa ra hôm nay khi ta được các tiên nga ở chỗ Linh Bảo
Thiên Tôn dẫn đi, thứ phi Tố Cẩm đã dẫn bốn tiên nga tùy tùng đến “Nhất Lãm
Phương Hoa”. Nói là sáng sớm đi tản bộ, được một đạo tiên khí mà thần thánh
không thể xâm phạm chỉ dẫn, vô ý đi đến gần khu nhà mà ta ở, định đến chào hỏi
chủ nhân của tiên khí này, thì nhìn thấy cục bột.

Tạm
thời không nói đến chẳng có vị thần tiên nào trong khắp bốn bể tám cõi có được
tiên khí mà thần thánh không thể xâm phạm, ta là người có trái tim rộng lượng,
chỉ coi đây là những lời tán tụng vô lý mà thôi. Nhưng đêm qua Tố Cẩm cùng Dạ
Hoa và Mậu Thanh không biết đã diễn trò đến mấy giờ, mà sáng sớm tinh mơ còn có
tinh thần tản bộ đến tận chỗ của ta, thì khiến ta muôn phần khâm phục.

Nghe
nói Dạ Hoa không bao giờ cho phép Tố Cẩm gặp cục bột nhỏ, cũng không cho phép
nàng ta lại gần “Nhất Lãm Phương Hoa”, là khuôn mẫu khắp bốn bể tám cõi, nàng
ta cũng phải luôn giữ quy củ phép tắc, không hiểu hôm nay bị làm sao, mà dám mạo
phạm cả hai điều. Nại Nại không chịu cho Tố Cẩm vào nhà, nàng ta là một tiểu
tiên nga coi nhà, nhưng cũng cố gắng làm tròn phận sự. Sau khi Tố Cẩm hậm hực rời khỏi “Nhất Lãm
Phương Hoa”, Nại Nại coi sóc cục bột nhỏ, rồi đến hậu viện lấy nước. Lấy nước về
thì phát hiện không thấy cục bột đâu nữa. Nại Nại cho rằng Tố Cẩm kia đã ôm cục
bột đi mất, liền cuống quýt đuổi theo, thì gặp ta.

Ta
vỗ vai nàng ta, an ủi: “Là Dạ Hoa ôm cục bột đi, không liên quan gì tới Tố Cẩm,
ngươi chớ nên lo lắng quá”.

Nghe
Nại Nại thuật lại, xem ra nàng ta rất đề phòng vị thứ phi của Dạ Hoa. Từ đầu đến
cuối của chuyện này khẽ chạy qua chạy lại trong đầu, ta cũng đoán được ra. Đại
khái là phu nhân mà Nại Nại theo hầu trước đây - chính là bà mẹ đã gieo mình xuống
Tru Tiên đài của cục bột nhỏ, trước khi nhảy xuống Tru Tiên đài, cũng từng có
vướng mắc với Tố Cẩm.

Hiện
giờ Dạ Hoa đối xử rất tệ với Tố Cẩm.

Trong
đầu ta chợt lóe lên, bèn ngắt lời Nại Nại: “Có phải thứ phi Tố Cẩm kia có liên
quan đến chuyện mẹ của cục bột nhỏ nhảy xuống Tru Tiên đài không?”.

Mặt
nàng ta trắng bệch, ngừng lại một hồi mới đáp: “Thiên Quân đã có chỉ, không được
phép nhắc lại chuyện này, những tiên nga biết chuyện đều bị Thiên Quân chuyển đến
các núi tiên, không được ở Thiên Cung nữa”.

Câu
trả lời của Nại Nại tuy không thể coi là câu trả lời, nhưng sắc mặt trắng bệch
kia đã thừa nhận, lòng ta bỗng rúng động, cũng hiểu ra đến năm, sáu phần.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3