Hoài bão và tình yêu - Chương 10

An từng nghĩ, sáu năm trước, nếu ngày đó chiếc xe của cô không bị thủng xăm, nếu không phải chạy như ma đuổi
vào lớp, nếu không bị
ngã, nếu không có một bàn tay nâng cô dậy, nếu
không nhìn thấy nụ cười ấy,
thì người ấy đơn giản chỉ là một người bạn học ở lớp bên cạnh, cùng phòng thi với
cô, được các bạn nữ trong trường ái mộ. Nhưng một phút giây có thể thay đổi tất
cả.

Rốt cuộc, thì cô đã yêu
đơn phương một người, từng coi một người là cả thế giới, vì người ta mà hạnh
phúc, vì người ta mà buồn đau. Và cũng vì nụ cười, ánh mắt của một người mà bỏ
qua nụ cười và ánh mắt của một người mà bản thân rất yêu quý.

Suy cho cùng, con người
ta cũng phải lớn, cũng phải biết yêu, biết giận hờn. Nếu như cô không từng yêu
đơn phương một người, nếu như cô không từng làm đau một người, có lẽ bản thân sẽ
mãi mãi nhút nhát, sẽ mãi là một cô bé vô tâm.

Đã từng rất tiếc nuối,
giá như ngày đó có đủ dũng khí để bày tỏ tình cảm với một người. Đã từng rất ân
hận, giá như ngày đó không vô tâm với một người như thế.

Có lẽ đó là duyên phận.

Gặp được nhau đã là một định mệnh rồi. Còn có thể tiếp tục yêu thương và đi
đến cuối con đường hay không thì cần cái gọi là duyên số nữa
”.

Người thực sự dành cho cô, vẫn chưa đến.
Và, cô hi vọng, người đó sẽ đến.

Quân đã lấy được xe, anh nổ máy.

Ánh đèn pha chiếu thẳng về phía An.

Cô ấy đang đứng nghiêng so với hướng nhìn của anh.

Gió vờn lên tóc cô ấy, bay bay.

Ánh đèn chiếu lên người cô ấy, rạng rỡ.

Nhưng cô ấy đứng đó, bất động.

Khuôn mặt nhìn nghiêng của cô ấy thật buồn.

Bóng dáng của cô ấy thật cô đơn.

Thế giới lúc này dường như chỉ còn lại mình cô ấy.

Quân chợt nhận ra, nếu như hôm ấy anh không đến lễ
hội hoa Hà Nội, nếu anh không nhìn thấy cô, có lẽ bây giờ với anh, cô cũng chỉ
là một người hàng xóm.

Nếu cô chỉ là chị của Dũng, bạn của Kim Anh, thì
anh đã không bị cô thu hút từng ngày.

Nếu cứ đơn giản gặp gỡ thì có lẽ bây giờ, anh sẽ
không đau lòng khi nhìn thấy cô ấy cô đơn thế kia, sẽ không cần mong muốn cô sống
thật với lòng mình, không phải giả bộ giấu cảm xúc trước mặt anh, sẽ không có cảm
giác muốn được ở bên cạnh che chở cho cô ấy.

Màn đêm tĩnh lặng. Chiếc SH lao nhanh trên đường.

Vạn vật chìm vào giấc ngủ. Hai trái tim thổn thức.

Một trái tim đang hé mở để đón chờ một trái tim.

Một trái tim đang âm thầm hướng về một trái tim.

Nhưng hai trái tim ấy chưa cùng chung nhịp đập.

………………….

Từ nhỏ, An đã có sở thích
nằm dài trên bãi cỏ ven sông vào buổi chiều tà. Mỗi khi có chuyện buồn, cô
không thích trốn vào một góc nào đó rầu rĩ, khóc lóc. Cách tốt nhất để trút bỏ
mọi trĩu nặng trong lòng là tìm một nơi yên tĩnh, thoáng đãng.

Gần nơi An trọ, có một
công viên rất đẹp. Ngay từ khi mới đến, An đã mê tít phong cảnh nơi đây. Cỏ mọc
xanh mướt, cây cối xum xuê, lại có một con đường liễu rủ, uốn lượn ven hồ. Thường
thì cứ mỗi buổi chiều từ phòng thí nghiệm trở về, An hay ra đây. Có khi chạy bộ,
có khi ngồi đọc truyện, cũng có khi nằm dài trên bãi cỏ thư giãn sau một ngày bận
rộn.

 Quân dường như lại là khắc tinh của cô. Không
ít lần khi cô đang trong tư thế không lấy gì làm nữ tính cho lắm thì anh lù lù
xuất hiện. Đôi lúc, he hé mắt ra khi nghe tiếng anh gọi, Quân đứng nhìn cô
trong bộ đồ thể thao màu trắng, ánh nắng chiều xiên xiên tỏa rạng trên người
anh, và trên đầu anh cây lá, mây hồng và nền trời trong xanh thăm thẳm như làm
nền cho bức tranh tả vị hoàng tử trong mộng của biết bao cô gái. Trái tim nhỏ
bé của An không khỏi gõ nhịp liên hồi. Nếu không vì trong đôi mắt vị hoàng tử
kia ánh lên cái nhìn đầy giễu cợt thì An đã không thể bật dậy mà xù lông xù
cánh trong một hoàn cảnh như thế.

Hôm nay là thứ bảy. An về
quê từ chiều hôm trước. Đã lâu rồi cô mới về thăm bố mẹ. Bận rộn ở phòng thí
nghiệm và học tiếng anh đã cướp hết thời gian của cô. Buổi chiều, cô đi dạo
trên cánh đồng làng. Mùa này lúa đã gặt hết, người dân đem trồng màu, nào là xu
hào, xà lách, đậu tương, cải bắp... Tất cả phủ lên bởi một màu xanh đầy nhựa sống.
Một số thửa ruộng bị bỏ quên, trơ ra gốc rạ và nứt nẻ vết chân chim. An yêu tất
cả những điều bình dị đó. Mùi ngai ngái nồng nồng của đất, mùi hương cỏ đồng nội,
cảm giác ram ráp nơi đôi chân trần, vẻ ngọt ngào của con mương mùa nước nổi và
khoàng không bao la trước mặt.

Tâm hồn luôn rộng mở trước
bất kì cái đẹp khiến An dễ dàng cân bằng mọi thứ và quên đi mệt mỏi nhanh
chóng. Đó có thế chỉ là vẻ đẹp kỳ diệu của những hạt sương đọng trên chiếc lá
non vào buổi sớm. Và đó là sự trầm trồ trước vẻ đẹp lung linh, hiền dịu của ánh
trăng mùa thu. Hay thậm chí chỉ một cơn gió thoảng qua mang theo hương sen nhè
nhẹ...

Dang tay, hít một hơi thật
sâu, An thấy lòng thật nhẹ nhõm. “Tìm những điều lãng mạn trong những điều bình
dị”, chính là đây.

An vừa về đến cổng đã
nghe thấy tiếng bác Hiên hàng xóm vọng sang: “An à, cháu về bao giờ thế? Lại ra
đồng làng chơi đấy hả?”. An là bé cưng của bác từ nhỏ đến lớn. Bác không có con
gái nên rất quý mến An.

“Cháu về tối hôm qua ạ.
Nhưng cháu ngủ suốt nên chưa sang nhà bác chơi được”. An cười tươi.

“Sao về muộn thế. Cháu dẫn
người yêu về ra mắt phải không?”. Bác Hiên cười tủm tỉm.

An nũng nịu: “Cháu đang ế
mốc ra đây bác này, bác xem có ai giới thiệu cho cháu đi”.

Bác Hiên dí dí đầu An: ‘Lại
còn giấu à, bác vừa sang thấy Dũng bảo thế mà. Anh chàng đấy cao to, đẹp trai,
đĩnh đạc. Bác là bác duyệt đấy”.

An ngạc nhiên: “Ơ, Dũng về
ạ, không thấy bảo gì cháu cả. Nó trêu bác đấy chứ, làm gì có anh nào. Có cháu
giới thiệu với bác ngay”.

“Bố cô, cứ dấu quanh dấu
co. Thôi về nấu cơm đi. Tối nhớ sang nhà bác chơi đấy”.

An chào bác về nhà, bụng
vẫn phân vân: “Ai thế nhỉ. Không lẽ...?”.

Kia, chiếc Jupiter Gravita màu đỏ đích thị là của Dũng.

Và kia, kẻ mà bác Hiên nhầm tưởng là người yêu An,
không ai khác là Quân. Anh đang cho lũ chim cảnh ăn, coi bộ rất là thích thú.
Còn tên Dũng, An đoán đang trong bếp lục cơm nguội.

An nghe rầu rĩ trong lòng: “Ôi cái con người này,
trên đấy tránh anh ta không được, về nhà mình cũng giáp mặt, là sao, là sao?”.

Thế nhưng, vì phép lịch sự, An vẫn phải lon ton chạy
đến, làm ra vẻ mừng rỡ: “Ô anh Quân về nhà em chơi ạ. Bất ngờ quá”.

Quân nhìn An, khuôn mặt tươi rói. Thấy An xắn quần,
một tay xách dép, anh ngạc nhiên hỏi: “An về rồi à?. Làm gì mà chân tay bẩn thế
kia?”.

An cười hì hì: ‘Em vừa ra đồng làng đi dạo ”. Cô
nhanh nhẩu: “Anh Quân về chơi lâu không ạ?”.

“À, anh và Dũng về đám cưới một người đồng nghiệp
mà hai anh em chơi khá thân, ở gần đây. Định sáng mai đi cùng cơ quan. Song có
việc gấp nên anh và Dũng về trước”. 

“Thế ạ. Bố mẹ em cũng sắp
về rồi. Anh vào nhà uống nước đã?”.

Quân phì cười: “Khách sáo
quá? Trước mặt anh không cần phải lễ phép thế đâu”.

An tức nghẹn cổ: ‘Chẳng
qua đây là nhà tôi thôi, không nhẽ lại nhăn mặt cau có”.

Nghĩ vậy nhưng cô vẫn cười
giả lả: “Lễ phép gì đâu, anh là khách quí của nhà em mà”. Cô nhấn mạnh từ
“quí”.

Dũng từ đâu đó xuất hiện
ôm bụng nhăn nhó: “Chị ơi, em đói quá. Nấu cơm sớm đi, ăn tạm gói mì không thấy
thấm vào đâu. Tầm 7h em và anh Quân còn đi đám cưới nữa”.

“Ừ, chị đi ngay đây”.

An ra vòi nước rửa tay rồi
vào bếp nấu cơm.

Khuôn viên nhà An không rộng
nhưng bố trí khá đẹp mắt. Ngôi nhà một tầng nhỏ nhắn có cầu thang xây bên ngoài
để đi lên sân thượng, giống như hàng chục ngôi nhà khác ở đấy. Từ ngoài cổng bước
vào đã thấy hoa dọc hai bên lối đi, hoa  dưới đất, hoa leo trên bờ tường,
rồi hoa trong chậu nào từ mười giờ, thược dược, loa kèn, tường vi, hồng, thanh
tú, đỗ quyên, đuôi diều... đủ màu vui mắt.. Trên hiên và dưới sân đặt rất nhiều
chậu cảnh từ sung, vạn tuể, mai, lộc vừng, si, đa, la hán...Chúng được cắt tỉa
và chăm sóc rất cẩn thận minh chứng cho tình yêu của vị chủ nhân đối với chúng.
Điểm nhấn trong khu nhà chính là vườn lan nơi Quân đang đứng.

Dũng vui vẻ giới thiệu:

“Các loại lan ở đây được
bố em và chị An sưu tầm ở rất nhiều nơi. Còn những chú chim này, có con bố em
mua, có con thì bắt ở tổ và chăm sóc từ nhỏ đấy anh ạ”.

Quân gật gù thán phục.
Lan hồ điệp, lan càng cua, lan vũ nữ là những loại lan vốn rất dễ trồng. Còn lại
thì Quân hầu như không biết tên. Hàng chục giỏ lan được treo trên những nhánh
cây, trên giàn, lan trồng trên thân gỗ mục, và rất nhiều chậu lan để dưới gốc
thôi thì đủ loại không kể hết.

“Bảo em phân biệt đâu là
địa lan, phong lan thì em biết chứ em cũng không biết tên mấy loại lan này đâu”.
Dũng lắc đầu khi Quân hỏi.

“Chắc nó khó trồng lắm nhỉ?”.
Quân giơ tay chạm nhè nhẹ vào một giỏ lan.

“Nhiều người tưởng rằng
loại hoa vương giả này rất khó trồng. Sự thật không phải vậy đâu cháu ạ”. Bố
Dũng đã về từ bao giờ, ông ôn tồn nói đằng sau hai người.

“Con chào bố mẹ”.

“Cháu chào cô chú ạ. Cô
chú mới đi làm về”.

Quân và Dũng lễ phép
chào.

Bố cười gật đầu. Mẹ nhìn
Quân chăm chú: “Chào cháu. Cô chú vừa nghe An bảo cháu là bạn của Dũng”.

“Vâng ạ. Cháu làm cùng cơ
quan với Dũng”.

“Anh ấy là sếp của con”.
Dũng vui vẻ nói.

“Hóa ra cháu là Quân. Vào
nhà uống nước đi cháu”.

“Dạ cháu ở đây xem vườn lan
một lúc đã ạ. Cháu không ngờ cô lại trẻ thế”.

Khỏi phải nói mẹ An cười
tươi thế nào.

“Thế cháu chơi ở đây nhé,
cô vào xem cái An nó cơm nước thế nào”.

Quân vâng dạ gật đầu.

Đoạn anh tiếp chuyện:
“Chú ạ. Cháu rất ngưỡng mộ vườn hoa lan của chú. Chắc chú phải trồng công phu lắm”.

“Cũng không khó lắm đâu.
Chỉ cần biết đặc tính của nó một chút. Tất nhiên cũng có những loại lan rât khó
trồng cháu ạ”.

Ông chỉ những giá thể
lan, nói tiếp: “Chậu trồng lan phải thật thoáng và tránh úng nước. Mỗi loại lan
khác nhau lại phải trồng trên các giá thể khác nhau”.

“Như giống này” Ông chỉ một
loại hoa hình dáng vừa tròn lại vừa dày, có chồi loa dài mang nhiều hoa to. “
Chú thấy cái An bảo tên là gì nhỉ, à..à...Vanda, nếu chăm sóc tốt nó sẽ ra hoa
quanh năm. Cháu nhìn xem, nó không có giả hành nên không dự trữ được dưỡng liệu
đâu. Trồng loại này giá thể phải rất thông thoáng, chú thấy  chậu gạch
nung, giỏ gỗ với mấy cục than to là tốt nhất”.

Quân thật biết lắng nghe
và gợi chuyện. Dũng đã đi vào nhà từ lúc nào, hai chú cháu vẫn chưa dứt ra khỏi
vườn lan. Ông nói cho Quân rất nhiều: nào là giá thể, nào là chất trồng lan
thông dụng như thông, sơ dừa..., nào là độ ẩm, ánh sáng... cho từng loại lan.
Niềm say mê của ông lan cả sang Quân. Giờ có lẽ Quân đã hiều được phần nào lý do
An lại thích hoa như vậy.

Chẳng hiểu Quân có sức
hút ghê gớm thế nào mà bố An thì nói chuyện với anh cả tiếng đồng hồ ngoài vườn
lan. Còn mẹ đứng trong bếp, cứ một lúc lại ngó ra ngoài  xuýt xoa: “Thằng
bé đẹp trai, tuấn tú quá”. Rồi lại quay sang nhắc khéo An: “Nhà này vô phúc hay
sao mà con gái giờ này vẫn chưa có thằng nào đến rước”.

An gắp đậu ra đĩa, ấm ức
nói: “Mẹ đánh giá con mẹ thấp quá”.

Mẹ cốc cốc đầu cô, tủm tỉm:
“Con gái chỉ cần dẫn về thằng rể bằng một góc anh chàng kia là mẹ ưng rồi”.

An nhăn nhó. May mà còn
đang đi học, chứ không lại giống như mấy đứa bạn cô, tốt nghiệp xong là gia
đình lo sốt vó chuyện chồng con. Đứa có người yêu rồi thì không sao, còn chưa
có thì bị ép đi xem mặt. An biết mẹ chỉ nói đùa thế thôi, trong mắt bố mẹ, hai
chị em cô vẫn còn trẻ con lắm. Nhưng mà biết đâu đấy, một hai năm nữa ra trường
mà chưa có mối nào, bố mẹ lại chẳng rối lên ấy chứ.

Đối tượng mà như Quân ư? Có nằm mơ giữa ban ngày, An cũng
đâu dám nghĩ tới. Những cô gái mất ăn mất ngủ vì anh, không xinh đẹp thì cũng
thông minh xuất chúng, bằng tuổi cũng có, ít tuổi hơn rất nhiều và thậm chí
không thiếu “máy bay bà già”. Số lượng có thể lập thành một fan club hoành
tráng. Ở gần anh, đâu phải An không có cảm xúc gì. Nhưng, khi anh quan tâm thì
cô lại nghĩ rằng anh đối xử với cô như một đứa em gái. Mà anh với ai chả tử tế,
tốt bụng. An luôn cố gắng phủ nhận những điều anh làm để tránh làm mình tưởng
bở. Đi cạnh anh, không bị mấy cô nàng liếc cho đến cháy cả tóc thì cũng rụng cả
lông. “Một cô bé bình thường như mình thì cũng chỉ mong kiếm được một người
hiểu và yêu thương là vui lắm rồi”. An luôn tâm niệm như vậy.

An giống bố từ dáng vẻ bề
ngoài cho đến phong thái điềm đạm, trầm tĩnh. Còn Dũng có phần giống mẹ hơn. Mẹ
An dáng cao dong dỏng và rất vui tính. Lần đầu tiên về đây, Quân đã cảm thấy
thích không gian ấm cúng mà gia đình cô mang lại.

Tối hôm đó, hai anh em đi đám cưới về
khá muộn. Bố mẹ Dũng đã đi ngủ từ sớm. Chỉ có An là vẫn thức. Vừa nghe tiếng xe
dừng trước cổng, cô đã chạy ra mở. Đưa khăn rửa mặt cho Quân, chờ hai anh em đi
ngủ, lúc ấy An cũng mới đi ngủ. Hình như quan tâm đến người khác là bản tính
thường trực của cô.

Đêm đó, Quân cảm thấy rất khó ngủ. Những
cảm xúc cứ đan xen trong lòng anh. Là sự ngạc nhiên khi An ra mở cổng, là sự ấm
áp khi cô đưa anh khăn mặt...Và cảm giác khó diễn tả nhất là khi anh đang ở
chính nơi mà cô đã sinh ra và lớn lên, được xem những bức hình hồi bé của cô,
được nghe bố mẹ cô kể chuyện về hai chị em, được nhìn ngắm những bông hoa mà
chính cô trồng. Có lẽ, anh đã thực sự, thực sự yêu cô mất rồi. Bởi trong giấc
mơ giữa giấc ngủ chập chờn đêm đó, Quân chỉ thấy bóng dáng duy nhất một người .

Sáng hôm sau.

Cảm giác dễ chịu lại ùa đến.
An lim dim đôi mắt lắng tai nghe những âm thanh quen thuộc. Hai tay gối đầu, một
chân đặt vuông góc mặt đất làm chỗ gác cho chân còn lại, tư thế của cô hết sức
thoải mái.

An nhắm mắt lại, hít thở
bầu không khí quen thuộc. Bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn duy trì thói quen từ
khi còn nhỏ: Nằm trên trần nhà, yên lặng ngắm nhìn vạn vật. Chỉ những khi như
thế, cô mới thấy thực sự nhẹ nhõm. Cô có thể thả hồn theo mọi ý nghĩ, thích thú
ngắm nhìn những hàng cây mà cô rất yêu quý. Mỗi lần nhìn thấy chúng, cô có cảm
giác chúng cũng cảm nhận được sự hiện hữu của cô, hàng ngàn chiếc lá vẫy vẫy
theo nhịp gió. Có câu nói rất hay: “Luôn luôn có tiếng nhạc giữa những lùm cây
trong vườn, nhưng chỉ có tâm hồn thật tĩnh lặng mới nhìn thấy”. Lâu lắm rồi,
tâm hồn cô mới thư thái đến lạ kì như vậy.

Một lúc sau, cô từ từ mở
mắt và giật thót mình. Quân đã ngồi gần đó tự lúc nào. Tư thế đầy vẻ ung dung,
tự tại. Sao anh ta dám?  Cô rất ghét người khác bước vào thế giới của
riêng cô. An ngồi bật dậy như cái lò xo: “Ai cho phép anh lên đây?”

Quân quay lại, mặt điềm
nhiên như không: “Ở đây có dán hai chữ cấm ngồi à? Sao anh không thấy?”

“Grừ”. An nghiến chặt
răng, môi đã bắt đầu run run: “Anh là ma hay quỷ mà đi không có tiếng động thế.
Thấy người ta đang ngủ thì phải đi chứ. Anh lên đây làm gì?”

Quân liếc An từ đầu đến
chân rồi lắc lắc đầu: “Em nghĩ anh có thể làm gì. Ngắm em ngủ ư?”

An hơi khựng lại. Mẹ cô sẽ
không thích chút nào nếu nghe thấy con gái hét ầm lên ở đây. Dù sao anh ta cũng
là khách. Cô hơi dịu giọng xuống: “Đến nhà người ta đừng có chạy lung tung thế
chứ”

“Anh không ra khỏi phạm
vi nhà em, vậy là chạy lung tung à”. Giọng của Quân vẫn đầy vẻ châm chọc.

Dường như chẳng để ý đến
vẻ mặt đang sa sầm của An, anh ung dung nằm xuống, tư thế giống hệt cô lúc nãy,
lại đế thêm vào: “Dáng điệu của em thật chẳng thích hợp với một cô gái ngoan hiền
chút nào”

An nhìn Quân căm căm: “Cảm
ơn, ngoan thì em xin nhận, còn hiền thì không dám”, nhưng anh đã nhắm mắt lại,
coi cô như không khí.

Một lúc, cảm thấy An đã tức
giận bỏ đi, Quân mới mở mắt ra, nhếch mép cười khoái chí. Trêu cô bé thật thú vị!

Không khí buổi sớm vốn đã
luôn đem lại cảm giác dễ chịu. Tiết trời chớm đông dịu dàng lại càng khiến người
ta mê mẩn. Cảm giác mơn man của gió, cái se se lạnh, mờ mờ ảo ảo sương khói và
tiếng chim lảnh lót đâu đó, tất cả tạo nên cái trong ngần của buổi bình minh.
Và xa xa, vầng dương đang thả sắc hồng nơi phía chân trời đằng đông.

Quân khẽ mỉm cười: “Thế
giới của em cũng trong trẻo như con người em vậy!”

“An, sáng sớm dậy không
quét dọn nhà cửa, lên đó làm gì”.

 Vừa nhìn thấy bóng An lò rò ở chân cầu thang,
mẹ cô đã lên tiếng.

“Con lên đó hóng gió mà”.

“Chứ không phải leo lên
đó cho giảm ít mỡ bụng à”.

Dũng từ bếp đi ra, trên
tay cầm chiếc bánh rán nóng hổi, mắt nhìn cô đầy vẻ khiêu khích.

An cười khẩy: “Dáng chuẩn
rồi. Cảm ơn chú em đã quan tâm”.

“Híhí. Dáng chuẩn. Không
phải có một số người đang mất ăn mất ngủ vì vòng eo quá khổ đó à”.

Bị nói trúng tim đen, An
trợn mắt, tay giơ giơ nắm đấm về phía thằng em. Tay
vừa vươn ra, chưa chạm đến đích đã bị đối phương dùng tay chặn lại dễ dàng.
Dũng giờ đã cao đến 1m8, còn cô loi choi mãi mới lên được 1m6 nên một đòn của
cô đưa ra chẳng đáng đuổi muỗi cho nó.

An bất lực, chu mũi lại,
bỏ đi. Đối phó với thằng tiểu quỷ này, dùng sức không lại mà dùng mồm càng
không.

Cô vùng vằng đi xuống bếp,
vơ lấy một củ xu hào.“A a a. Tức quá, nếu không nể bố mẹ tôi, tôi đã băm anh ra
thành trăm mảnh rồi” Trong đầu cô bùng nổ.

“An, làm gì mà mới sớm ra
đã cau có vậy”. Mẹ cô ngạc nhiên khi thấy con gái thái xu hào mà như chặt thịt
gà. Bà hiếm khi thấy con gái mình như vậy.

“Đáng ghét, đáng ghét”.
An vẫn lầm bầm, dường như không nghe thấy tiếng mẹ.

“Con nói gì, con nói mẹ
đáng ghét ư?”

Như chợt tỉnh, An lắp bắp:
“Ơ không, con…”

Và một bài diễn thuyết về
tính nhu mì của con gái bắt đầu. An chỉ còn nước khóc ròng, cô nắm chặt dao: “Quân,
anh lại hại tôi rồi”.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3