Hôn Nhân Giấy - Chương 06 (Phần 01 - 02)

Bụng nó không còn mềm như lúc đầu nữa, nó đã có thể bò trên
chiếc gối ôm, im lặng nhìn mọi người. Nó thích được tắm trong chiếc bồn tắm
bằng gỗ to, khi chiếc phao bơi bé xíu được lồng qua cổ, chỉ còn thò ra cái đầu
tròn tròn, trông nó đáng yêu lắm. Nó còn rất thích được mat-xa, chỉ cần mẹ nó
bôi dầu mat-xa vào tay, rồi bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve người nó, là nó liền nhắm
mắt thích thú... Nó rất ít khi quấy khóc, mà rất hay mở to đôi mắt tròn xoe, tò
mò nhìn bốn phía xung quanh.

Cố Tiểu Ảnh thấy yêu Quả Quả quá đi mất.

Thậm chí, Cố Tiểu Ảnh không thể không thừa nhận, nhìn Quả Quả,
cô cũng có chút mong đợi thoáng qua với đứa con của chính mình.

Đương nhiên Đoàn Phỉ với Hứa Tân cũng biết tin Cố Tiểu Ảnh
có thai. Hai người này tuy đã rời khỏi Học viện nghệ thuật, nhưng tai mắt thì
rất nhiều. Ngay trong ngày kiểm tra sức khỏe, họ đã được báo tin chuẩn xác: Cố
Tiểu Ảnh có thai.

Phản ứng của hai người này rất khác nhau.

Đoàn Phỉ thì mừng quá đỗi: “Tốt quá rồi, Quả Quả của chúng
ta có bạn rồi, mới nửa tuổi thôi, có thể chơi cùng nhau được!”

Hứa Tân thì vô cùng bất mãn: “Đồ tàn nhẫn, mình còn chưa có
bạn trai, thế mà cậu đã mang bầu rồi, đúng là đồ không có nhân tính!

Cố Tiểu Ảnh im lặng không nói gì.

Cô thấy biểu hiện của Hứa Tân cũng dễ hiểu, nhưng tại sao
Đoàn Phỉ lại vui đến thế nhỉ?

Thực ra Đoàn Phỉ cũng không hiểu, tại sao mà Cố Tiểu Ảnh lại
phải buồn?

Cuối tuần, Đoàn Phỉ lại gọi Cố Tiểu Ảnh đến nhà mình ăn cơm.
Cô còn dặn người giúp việc làm cả một bàn nhiều đồ ăn ngon, nói là để bồi dưỡng
cho Cố Tiểu Ảnh. Cố Tiểu Ảnh nhìn cả một bàn đầy ắp đồ ăn mà thở dài sườn sượt,
ăn mà chẳng thấy ngon, cuối cùng cũng chỉ lợi cho tâm hồn ăn uống của Hứa Tân.

Giữa bữa ăn, Đoàn Phỉ hỏi Cố Tiểu Ảnh: “Bao lâu em không gặp
ông xã rồi?”

Cố Tiểu Ảnh lấy đũa dầm dầm cơm, rầu rầu: “Nửa tháng rồi...
em về nhà mẹ nghỉ hè một tuần, rồi quay về trường bận bịu chuyện trường thanh
tra, anh ấy cũng bận, không về nhà được”.

“Anh ấy đã biết em có bầu chưa?” - Đoàn Phỉ đặt đũa xuống,
nhìn Cố Tiểu Ảnh hỏi.

“Chưa biết”, Cố Tiểu Ảnh lắc lắc đầu, “Em vẫn còn chưa lấy
lại thăng bằng sau cú sốc này”.

“Cái này thì có gì mà gọi là sốc?” - Đoàn Phỉ ngạc nhiên,
“Cố Tiểu Ảnh, em có biết là mình rất may mắn không, con cái là lộc trời cho, em
biết không?”

“Lộc trời cho á?” - Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn Đoàn Phỉ,
“Nhưng ông xã em ở xa những 400km, em ở thành phố này chẳng có người thân, cái
món lộc này quá nặng nề!”

“Chính vì chuyện này mà em không vui sao?” - Đoàn Phỉ trợn
mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, “Cố Tiểu Ảnh em thật là không thể hiểu
nổi! Em nói cho chị biết đi, em có định giữ đứa bé này không?”

“Em có thể không giữ lại sao?” - Cố Tiểu Ảnh gục đầu buồn
bã, “Em lên mạng tìm thông tin, đều thấy nói cái thai đầu tiên không thể tùy
tiện bỏ đi”.

“Cố Tiểu Ảnh!” - Đoàn Phỉ bực mình đến choáng váng, nhưng
vẫn cố gắng kìm chế, nhẹ nhàng khuyên giải, “Nếu đã quyết định sinh đứa bé ra
khỏe mạnh, thế thì hãy vui vẻ mà đón chào nó. Dù gì thì cũng đã có nó rồi, nên
không còn thời gian mà buồn bã, sầu khổ đâu. Chị biết, em một mình nuôi con sẽ
rất vất vả, nhưng cũng không phải là không có cách giải quyết! Dù em không
thích bố mẹ chồng, thì em vẫn còn bọn chị cơ mà, em còn có thể thuê người giúp
việc... Thực ra chẳng có ai là cô độc cả, dù chồng không ở bên cạnh, thì mình
vẫn có thể sinh con và nuôi nấng như bình thường!”

Đoàn Phỉ nói rất đanh thép, Cố Tiểu Ảnh sững người, ngẩng
đầu nhìn Đoàn Phỉ, thì thấy cô nói như giãi bày tâm sự: “Em ơi, sở dĩ bây giờ
em không muốn đứa con này, vì em chưa chuẩn bị sẵn sàng, thứ hai là vì em vẫn
chưa cảm nhận được sự tồn tại của nó. Đợi đến khi đứa bé trong bụng em bắt đầu
đạp, thì thậm chí em sẽ còn cảm thấy hơi thở của nó, nhịp tim và tình cảm của
nó. Lúc ấy, em sẽ biết, trên đời này, vĩ đại nhất chính là người mẹ, bởi vì
không có khó khăn nào có thể ngăn cản quyết tâm bảo vệ đứa con của người mẹ”.

Trái tim Cố Tiểu Ảnh nhói lên, cô đờ người nhìn Đoàn Phỉ;
trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Hứa Tân cũng không dám nói gì, chỉ lắng
tai nghe. Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Cố Tiểu Ảnh đột nhiên chẳng biết nên
nói gì.

Đoàn Phỉ thở dài, đứng lên đến bên cạnh Cố Tiểu Ảnh, nắm lấy
tay cô, nhìn vào mắt cô nói: “Em ơi, nếu em tin chị, thì hãy dọn đến nhà bọn
chị ở. Ở đây còn một phòng trống. Chúng ta đều là người thân thiết, có thể chăm
sóc em. Thế nên những vấn đề em lo lắng, bản chất lại không thành vấn đề. Điều
em cần làm bây giờ, là tìm cho mình việc gì đó để làm, chuyển hướng chú ý, thư
giãn tinh thần. Cần giảm áp lực, ăn uống đủ chất, vận động đều đặn, ít dùng máy
tính... thử nghĩ xem, chỉ chín tháng nữa thôi, em sẽ có một đứa con đáng yêu,
xinh đẹp giống hết như Quả Quả, em không thấy kỳ diệu hay sao?”

Ánh mắt Đoàn Phỉ tràn đầy hi vọng và chờ đợi. Cô nhiệt tình
nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Tiểu Ảnh, từ trước đến nay em luôn là người không chịu thua
cuộc. Một chuyện tốt đẹp này, tại sao em lại lo sợ thế? Em lo không có ai chăm
sóc em phải không? Còn có bọn chị đây cơ mà!”

Lòng Cố Tiểu Ảnh dần ấm lại. Cô rưng rưng nhìn Đoàn Phỉ, rồi
lại nhìn Hứa Tân đang dùng hai ngón tay tạo thành chữ V phía sau Đoàn Phỉ, dần
dần dường như đúng là cô không còn sợ hãi nữa.

Điều này thật kỳ lạ phải không? Cố Tiểu Ảnh tự cảm thấy từ
lúc mang bầu, tâm trạng mình thay đổi thất thường. Cô âu sầu suốt một tuần, rồi
chỉ trong bữa cơm ở nhà Đoàn Phỉ đã lấy lại được dũng khí? Đúng là vô lý thật?

Nhưng Đoàn Phỉ quả thực nói không sai, dù gì thì cũng đã
quyết định giữ lại đứa bé, thế thì tại sao phải buồn, lại không vui? Tại sao
không lấy lại tinh thần, để chào đón sự ra đời của đứa trẻ?

Sớm đã biết sẽ thế này, sao lại phải tự dày vò mình đến hai
tuần, làm tinh thần xuống trầm trọng đến mức này?

Đây chẳng phải tự mua việc vào thân thì là cái gì?!

Cố Tiểu Ảnh thẫn thờ nhìn Đoàn Phỉ và Hứa Tân, suy nghĩ của
cô rối bời, nhưng rõ ràng: đứa bé này, tuy xuất hiện bất ngờ, nhưng vẫn là con
của Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng mà! Nó sẽ có gương mặt giống họ, sẽ gọi Quản Đồng
là “bố”, gọi cô là “mẹ”... thật là tuyệt vời, đúng không nào?

Có lẽ Đoàn Phỉ đã nói không sai, giờ trong đầu cô toàn nghĩ
đến những ý thích của bản thân: mình chưa được sống cuộc sống vợ chồng son,
mình vẫn còn rất nhiều mong muốn đang chờ thực hiện, hiện tại sống một mình rất
vất vả, mình... những lý do cá nhân thì nhiều vô cùng.

Thực ra, nếu không suy nghĩ đến những yếu tố này, thì sự ra
đời của đứa bé quả thực là một niềm vui bất ngờ. Bởi vì thường thường, niềm vui
bất ngờ thường từ trên trời rơi xuống.

Vì thế, đây đúng là lời nói làm thức tỉnh lòng người!

Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng không thể không khinh bỉ chính
mình. Có lẽ, mọi người đều nói đúng, cô quả là một cái thủ lợn đầy bã đậu!

Cứ như thế, trước sự cổ vũ động viên chân tình của Đoàn Phỉ
và Hứa Tân, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng lại một lần nữa lấy lại dũng khí!

Mọi người đều không thể tưởng tượng được, cái cách cô chuyển
hướng chú ý, giảm áp lực lại là: thi tiến sỹ!

Không sai, mọi người đều không nghe lầm, cô muốn thi tiến
sỹ, mục đích rất cao xa, tận cơ sở nghiên cứu văn hóa ở đại học Thượng Hải.

Nhân lúc đi lại còn dễ dàng, cô đã hùng dũng mua một đống
sách giáo khoa, bao gồm: Văn hóa kinh tế học, Văn hóa chính sách học, Văn hóa
thị trường học... Cô tuyên bố hùng hồn: “Thế cũng là dưỡng thai”!

Không thể không thừa nhận, Hứa Tân lại nói đúng, Cố Tiểu Ảnh
đúng là người ngoài hành tinh...

Cũng tối hôm đó, cô Cố viết trong blog của mình: Những người
thuộc thế hệ chúng ta, nhìn thì có vẻ là những cô gái con một quen được chiều
chuộng, thực ra ngay từ nhỏ đã chịu áp lực cha mẹ kỳ vọng và sự cạnh tranh giữa
những người cùng độ tuổi. Chúng ta sẽ phân thành hai thái cực: người yếu đuối
sẽ càng yếu đuối, người mạnh mẽ sẽ càng thêm mạnh mẽ. Tôi thuộc loại thứ hai,
không bao giờ khuất phục!

Nói một cách dân dã: Khó khăn đến đâu giải quyết đến đấy,
nếu đã không tránh được, thì lo lắng quá làm gì?

Chương 6: Không có tốt nhất, chỉ có thích hợp nhất

Cuối cùng bạn chọn cách cùng nhau đi tiếp, và hai người sẽ
cùng chia sẻ, trợ giúp lẫn nhau một cách thực sự, để cùng nhau sống đến đầu bạc
răng long. Trong quãng thời gian đồng hành đó, chưa chắc họ là người tốt nhất,
giỏi giang nhất, nhưng chắc chắn sẽ là người thích hợp nhất với mình. Trong hôn
nhân, luôn luôn không có gì là tốt nhất, mà

(1)

Một mình nơi đất khách quê người, Quản Đồng cũng rất nhớ vợ,
nhất là vào những lúc anh rảnh rỗi.

Tuy thế, những lúc anh rảnh rỗi thực sự lại quá ít.

Ban ngày, hết hội nghị này đến hội nghị khác, thực hiện lệnh
của cấp trên, truyền đạt tinh thần của cấp trên… Vẫn chẳng có gì mới, nhưng
trước đây anh là người chuẩn bị cho hội nghị, còn bây giờ là người ngồi ở ghế
chủ tịch; đương nhiên cũng thường xuyên anh phải đi lại, quan sát các đơn vị
cấp dưới, chỉ đạo cấp dưới làm việc… Trước đây anh là người đi sau lãnh đạo,
còn bây giờ là người đi trước tất cả mọi người, cũng phải phê chuẩn các văn bản
gửi cho cấp dưới, đánh giá kiến nghị của cấp dưới… Trước đây anh là chân loong
toong, còn bây giờ là người ký tên phê chuẩn trên văn bản.

Trước sự thay đổi này, không phải Quản Đồng không bỡ ngỡ,
nhưng được cái bao nhiêu năm nay anh cũng được chứng kiến nhiều nên bắt kịp rất
nhanh. Có lẽ do anh đã quen làm chân loong toong cho người ta rồi, lại còn trẻ,
vì vậy khi nói chuyện hay làm việc đều rất nghiêm túc, lại thường xuyên nhắc
đến hai từ “học tập” nên cũng rất được lòng các bậc tiền bối. Thực ra chẳng có
ai ngốc cả, mà cũng chẳng có gì là tốt nếu lại đắc tội với một thành viên trong
ban lãnh đạo, bởi mọi người từ Tỉnh ủy xuống, ai không biết cách hòa hợp, cũng
có nghĩa là tự tạo mệt mỏi cho mình. Hơn nữa, mọi người cũng đều biết rõ: loại
người này xuống đây là để luyện kim loại, đã sớm muộn gì rồi cũng đi, thì chi
bằng để lại ấn tượng tốt trong lòng nhau. Vì thế, sự ra mắt của Quản Đồng cũng
có thể coi là thuận lợi.

Anh chỉ rất không thích các cuộc chiêu đãi vào buổi tối. Từ
ngày đến đây, huyện ủy, chính quyền huyện đều tiếp đón, các đơn vị nhỏ liên lạc
mời riêng, thỉnh thoảng còn có mấy mối quan hệ cũ, nhất định phải đi uống rượu
để hồi tưởng lại chuyện xưa.

“Họp + uống rượu” dần như đã trở thành hai nhiệm vụ chính
trong thời gian Quản Đồng nhậm chức.

Quản Đồng trước đây là một thư ký Tỉnh ủy, hơn một nửa thời
gian của anh đều là ở trong văn phòng, bữa tối phần nhiều là ăn trong phòng ăn
tự chọn của Trung tâm đào tạo Văn phòng Tỉnh ủy, không phải không có lúc tiệc tùng,
nhưng cũng không đến mức “mỗi ngày một bữa rượu”; nhưng lần này xuống dưới cơ
s, Quản Đồng đã thực sự được mở mắt.

Với lại, Quản Đồng có thể coi là lớn lên ở vùng biển phía
bắc, tửu lượng cũng tương đối, khoảng bảy lạng rượu trắng 38 độ hay nửa cân
rượu trắng 52 độ, thỉnh thoảng lại thêm chút rượu cốt sáu bảy mươi độ, uống
khoảng hai lạng xong mới rời khỏi bàn tiệc. Tuy thế, dù tửu lượng có khá, thì
vẫn làm sao chịu nổi tối nào cũng uống, mà độ rượu thì càng ngày càng cao! Có
lúc Quản Đồng quay về nhà khách chính quyền huyện đang tạm ở, không kịp thay đồ
đã gục đầu ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy mới vội vã tắm rửa, gột bỏ hơi rượu trên
người.

Giờ đây, Quản Đồng đã hơi hiểu ra, cái kiểu làm việc ngày
nào cũng làm thêm ở Tỉnh ủy vẫn còn là lành mạnh.

Đồng thời với việc đó, những người nông dân vùng này cũng để
lại trong lòng Quản Đồng những ấn tượng sâu sắc.

Vì thường xuyên xuống kiểm tra chỉ đạo công tác, Quản Đồng
càng có thêm cơ hội được đi sâu đi sát thực tế. Thực ra cơ hội kiểu này hoàn
toàn không xa lạ với anh, vì năm nào về quê ăn tết, anh chẳng đứng bên bờ ruộng
trò chuyện với hàng xóm. Nhưng giờ thì không giống. Những cán bộ thôn xã, thư
ký thôn, thậm chí có cả các phóng viên đài truyền hình Huyện tiền hô hậu ủng
quanh anh. Mỗi nụ cười của anh, mỗi cái bắt tay của anh đều có ý nghĩ chính trị
sâu sắc. Trong sự bao vây đó, thỉnh thoảng, anh thấy những người nông dân thu
mình lại chẳng dám đứng lên trên, trong lòng anh lại thấy xót xa.

Bất giác anh nghĩ, anh cũng xuất thân từ những mảnh đất như
thế này. Nếu thi đại học không đỗ, thì bây giờ anh cũng đang đứng trong số họ,
với nụ cười đôn hậu, rụt rè chờ đợi được bắt tay một nhân vật mà với họ là rất
quan trọng. Thậm chí anh còn nghĩ, bao nhiêu năm nay mình chỉ dành thời gian để
đọc sách, không thể là một người nông dân tốt.

Đối với anh và rất nhiều con em nhà nông ở bên cạnh anh, dù
đã thi đỗ đại học hay ra làm thêm, đồng ruộng cũng đã rất xa lạ.

Anh chỉ thân quen với những khuôn mặt đầy nếp hằn gió sương,
những bàn tay thô ráp của họ đã nuôi sống cả một đất nước rộng lớn và đông dân,
tuy thế, họ lại bị xa lánh bởi thành phố đầy đủ các dịch vụ công cộng.

Anh thực sự muốn làm chút gì đó cho họ, nhưng, một phó chủ
tịch huyện mới đến, chưa quen hết mặt các nhân viên trong ủy ban, muốn thực sự
đích thân làm, cũng rất khó.

Anh thừa nhận, anh chỉ là người tầm thường, và cũng có tư
tưởng sáng suốt giữ lấy thân. Anh muốn quan sát xem tình hình thế nào, tìm một
vị trí an toàn cho mình, rồi mới tính tiếp.

Nội tâm anh cũng đấu tranh dữ dội.

Anh biết, nếu chỉ dựa vào mỗi sức của mình, thì chẳng thể
thay đổi được điều gì.

Vì thế, trong những ngày lạ lẫm và tràn đầy áp lực này, Cố
Tiểu Ảnh gần như là toàn bộ niềm hi vọng của anh.

Trong hai tháng, họ gặp nhau được ba lần. Tuy lần nào cũng
vội vã chỉ có hai ngày, nhưng anh nhìn điệu bộ nói chuyện hào hứng của cô mà
cảm thấy thật ấm áp. Anh mỉm cười nhìn cô nhăn mày nhíu trán để minh họa cho
các câu chuyện cười xảy ra trong Học viện, chuyện con gái Đoàn Phỉ đã biết bò,
còn Hứa Tân thì được giới thiệu cho một anh chàng làm bên pháp y… Anh cảm thấy
như ngày tháng trở nên êm đềm.

Nhìn nụ cười của cô, anh không muốn kể cho cô nghe những áp
lực và cay đắng mà mình đang phải chịu.

Anh chẳng thể nào nói ra, tuy những năm qua, anh luôn có ý
chí phấn đấu, nhưng thực tế trong lòng anh luôn có một sự tự ti mà anh không
muốn phải thừa nhận. Nhìn những người bạn không hề học giỏi bằng mình, cũng
không có tố chất cao như mình lần lượt được làm ở những nơi rất tốt, lương cao,
được phân nhà rộng, hơi tý là có thể kể ra bố mình thân thiết với lãnh đạo nào
đó, còn mình là bạn cũ cùng lớn lên từ nhỏ với con gái của một ai đó trong một
cơ quan hay viện gì đó rất lớn. Họ thuộc tầng lớp con ông cháu cha, họ thể hiện
thái độ khách khí và t trọng với Quản Đồng, nhưng chắc chắn không bao giờ coi
anh là cùng hội cùng thuyền.

Anh cũng chẳng thể nào nói ra: mỗi lần nhìn thấy những cảnh
bần cùng khốn khó của bà con nông dân, anh đều rất bực bội, nghĩ bụng: một thôn
lớn như vậy tại sao lại không có thêm vài đứa trẻ được ăn học, thi đại học, ở
lại thành phố, để thay đổi cuộc đời của chính nó và gia đình bố mẹ nó? Thế hệ
nào không có học hành thì thế hệ đó sẽ sống nghèo khổ, nên lại càng không đủ
sức mà coi trọng việc học hành, vì thế mà đời đời kiếp kiếp cứ nghèo mãi… Đây
là một cái vòng luẩn quẩn quái ác, cũng giống như một lời nguyền đen tối khiến
người ta “thương người khác bất hạnh, nhưng lại bực vì họ không biết đấu
tranh”.

Thậm chí anh sẽ không thể nào quên ánh mắt thương hại và
khinh bỉ của mẹ Tưởng Mạn Ngọc. Ánh mắt đó như một cái đinh, đóng chặt anh vào
một cây cột sỉ nhục vô hình, khiến anh nhớ rằng, mình cần phải tiến lên, từng
bước thật vững, dù mất bao nhiêu thời gian và sức lực, cũng phải càng bước càng
vững!

Một miếng giữa làng bằng một sàng xó bếp. Đây cũng là một
trong những động lực mà anh không muốn thừa nhận.

Đương nhiên, là một người đàn ông, anh cũng còn phải mang
đến một cuộc sống tốt hơn cho vợ và con mình.

Vì thế, ở Bồ Âm, anh càng không thể thua.

Anh phải tổ chức thành công mỗi cuộc họp bình cũ rượu mới,
anh phải uống tàn mỗii cuộc rượu cháy ruột cháy gan, phải xử lý ổn thỏa quan hệ
của từng cấp, và phải dốc sức làm tốt mọi công việc trong phận sự của mình… Tất
nhiên, nếu may mắn, những thành tích của anh sẽ được cấp trên nhìn ra, sự
nghiệp của anh sẽ thuận lợi hơn. Từ khi anh lựa chọn bước đi này, nếu nói anh
không để ý đến tấm thảm đỏ trải đường trong tương lai, th́ rơ ràng là giả tạo.

Điều anh muốn, chỉ là cố hết sức bước từng bước thực tế,
chắc chắn, bằng chính năng lực của mình, với những điều kiện không hổ thẹn với
lương tâm.

Những điều này, vợ anh có hiểu được không?

Anh đoán, không đợi anh nói hết, cô sẽ ngáp ngắn ngáp dài.

Không sai. Anh yêu cô. Vì thế, tốt hơn là không nói cho cô
biết.

Anh nghĩ rằng, Tiểu Ảnh của anh cần được sống dưới ánh mặt
trời. Cuộc sống của cô không cần đến loại áp lực này, anh càng không cần tự tạo
thêm ra những áp lực như thế.

Vì thế, sau này chúng ta mới biết, nếu nói Quản Đồng có chỗ
nào sai, thì cái sai của anh là ở chỗ: anh luôn cố gắng giương ra cho vợ một
chiếc ô che mưa che gió, mà không biết, chính vì anh không giỏi dự báo thời
tiết, nên ngay từ đầu vợ anh cứ tưởng anh chỉ là một cây nấm nhỏ.

(2)

Ở cửa rạp chiếu phim trên phố đi bộ, Cố Tiểu Ảnh đang kể cho
Trần Diệp ngồi bên vệ đường câu chuyện cười: “Anh có phải là cây nấm nhỏ
không?”.

Cố Tiểu Ảnh cúi lưng, vẻ rất nghiêm nghị: “Chuyện kể rằng,
trong một bệnh viện tâm thần nọ có một bà già, ngày nào cũng mặc đồ đen, cầm
một chiếc ô màu đen, ngồi ở cổng bệnh viện tâm thần”.

Trần Diệp gật đầu hưởng ứng.

“Có một vị bác sỹ mới nghĩ rằng: muốn chữa bệnh cho bà, thì
nhất định phải hiểu bà. Thế là vị bác sỹ đó cũng mặc áo đen, tay cầm chiếc ô
đen, đứng ở cổng cùng với bà”.

Trần Diệp cúi đầu nhìn dáng mình đang ngồi, lại nhấc nhấc
cái áo phông đen đang mặc, nghĩ ngợi, không biết có nên tiếp tục ngồi thế này
không.

Cố Tiểu Ảnh không nén nổi định cười, nhưng ghìm lại được,
tiếp tục kể: “Thế là, hai người này cứ đứng im lặng như thế trong một tháng.
Đến ngày cuối cùng, bà già đã mở miệng nói với bác sỹ. Bà nói: Xin hỏi… a một
cây nấm nhỏ phải không?”

“Hả…” – Trần Diệp vừa uống một ngụm nước khoáng, liền phun
ra, Cố Tiểu Ảnh nhìn bộ dạng của Trần Diệp, mà cười ha ha.

Trần Diệp bực bội: “Cố Tiểu Ảnh, mấy tháng rồi không gặp, cứ
gặp anh là em lại đả kích anh”.

“Anh cũng hay thật đấy!” – Cố Tiểu Ảnh trề môi, “Dù gì thì
anh cũng là một giáo viên nhân dân, ngồi bên vệ đường thế này thì ảnh hưởng đến
bộ mặt thành phố quá! Đây là phố đi bộ đấy nhé, anh không sợ có ai đi qua đường
lại ném cho anh một đồng xu hay sao?”

“Đây là tai họa do những cô gái không đúng giờ như bọn em
gây ra đấy!” – Trần Diệp ấm ức, “Đã nói là hẹn gặp lúc ba giờ, rồi đến ba giờ
lại bảo sẽ muộn 20 phút. Anh đợi đúng 40 phút mới nói sẽ lại muộn thêm 15 phút
nữa. Anh lại đợi, đợi đến mức chân sắp rời ra rồi đây, lại nói đang có việc gấp
tạm thời chưa đến được… anh nợ con gái các em cái gì mà phải khổ sở thế chứ!”

“Đúng là mới ở nước ngoài về”. Cố Tiểu Ảnh trợn mắt, “Anh
học ở trường em đến bốn năm mà không biết phàm cứ là gái đẹp đều có thói quen
đến trễ sao? Đáng đời anh, thôi mặc kệ anh, em đi xem phim đây.”

“Này, chờ đã!” – Trần Diệp chống tay vào đầu gối đứng dậy,
nhìn Cố Tiểu Ảnh hỏi, “Sao em lại đi xem phim một mình vậy?”

“Chồng em đi công tác rồi!” – Cố Tiểu Ảnh cầm cốc trà sữa
nhún nhún vai, “Một người thì cũng cần phải xem phim chứ, nếu không thì cuộc
sống khô khan quá.”

“Thế thì anh không đợi nữa, anh đi xem phim với em”, Trần
Diệp sải bước đi vào rạp.

Cố Tiểu Ảnh ngạc nhiên: “Không phải anh còn phải đợi ai nữa
sao? Em không quấy rầy anh nữa đâu, em xem một mình được rồi”.

“Không có gì cả”, Trần Diệp nhíu mày, “Tại mẹ anh bắt anh đi
xem mặt, cái kiểu thời gian này đã khiến người ta mất hết cả hứng th”.

“Xem mặt?” – Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc há mồm, “Anh cũng phải đi
xem mặt?”

“Việc đó thì có gì lạ đâu?” – Trần Diệp vừa nói vừa bước vào
rạp, vừa nhìn bảng giờ chiếu rồi nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Sao anh lại không thể đi
xem mặt nhỉ?”

“Xem ra những người còn lại đều là sản phẩm chất lượng cao”,
Cố Tiểu Ảnh thở dài, “Hứa Tân, Giang Nhạc Dương, cả anh nữa… Mấy người thế mà
đều phải đi xem mặt, thời thế đảo điên quá!”

“Em xem phim gì vậy?” – Trần Diệp bỏ ngoài tai lời than vãn
của Cố Tiểu Ảnh, chỉ nhìn bảng giờ chiếu phim đang liên tục thay đổi.

“Nhẫn giả thần quy!” – Cố Tiểu Ảnh mắt sáng lên.

Trần Diệp gật đầu, móc tiền đi mua vé: “Anh mời em xem nhé!”

“Không cần đâu, em có thẻ hội viên, em quẹt thẻ, mỗi người
trả một nửa”, Cố Tiểu Ảnh vừa nói vừa giơ thẻ ra.

“Cố Tiểu Ảnh, khách sáo quá không hay đâu!” – Trần Diệp xịu
mặt, giơ tay nhận lấy vé, chặn tay Cố Tiểu Ảnh lại, rồi trừng mắt nhìn cô.

Cố Tiểu Ảnh thấy thế, lập tức nhoẻn ra một nụ cười: “OK, xem
như em nợ anh, khi nào có thời gian em mời anh ăn cơm”.

“Không vấn đề gì, em nhớ thực hiện giao kèo đấy!”, Trần Diệp
lại thở dài, “Cố Tiểu Ảnh, em đúng là chẳng thay đổi gì cả”.

“Tất nhiên rồi”, Cố Tiểu Ảnh gật gật đầu, vẻ rất chân thành,
“Lúc nào em cũng rất hoàn hảo, và cũng chẳng có cơ hội nào để phát triển”.

Trần Diệp cười “khì”, quay người đi về phía phòng chiếu,
không để ý đến cô gái không cần ánh mặt trời mà vẫn rạng rỡ này

Cố Tiểu Ảnh theo sau Trần Diệp, thu lại vẻ mặt ranh mãnh,
lòng buồn bã nghĩ thầm: Gần đây làm sao mà đi đâu mình cũng đụng phải anh ta
thế nhỉ?

Thực ra Trần Diệp rất ngây thơ. Lần này anh về nước chỉ là
để làm thủ tục gia hạn visa, rồi bị mẹ đẩy vào một cuộc hẹn hò xem mặt mà bản
thân anh thấy quả là không thực tế. May mà đối phương không đúng giờ, giúp anh
tránh được một cuộc gặp mặt, mà chắc chắn sẽ rất bối rối, rồi vừa may lại gặp
Cố Tiểu Ảnh.

Sự tình cờ hết lần này sang lần khác, nếu nói nó không có
duyên phận, anh thấy khó tin quá.

Chỉ có điều, ông trời thật khéo trêu ngươi, duyên phận này
có hoa mà không có quả.

Trong bóng tối, anh quay đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh, thấy cô đang
mở to mắt tập trung nhìn vào màn hình lớn, trên mặt cô lướt qua những hình bóng
hắt ra từ màn hình khi cảnh tượng thay đổi, mắt cô sáng long lanh, sinh động vô
cùng.

Trần Diệp khẽ thở dài.

Cố Tiểu Ảnh nghe thấy tiếng thở dài của Trần Diệp, nhưng vờ
như không biết.

Cô tập trung sự chú ý vào màn hình, tay bốc bắp rang bơ, tay
còn lại đặt hờ trên bụng, lòng thầm nghĩ: Con yêu của mẹ, con nhìn thấy chưa,
đây chính là: “Nhẫn giả thần quy” mà mẹ thích nhất. De Vinci, Raphael,
Michelangelo và Donatello, toàn là những nhân vật đáng yêu và mạnh mẽ! Chỉ ghét
bố con, cái con người chả có chút kiến thức văn hóa nào, lại còn hỏi mẹ trong
điện thoại là: Nhẫn giả thần quy có phải là rùa Brazil không, mẹ đúng là phát
ngượng vì quen biết bố con…! Đợi con lớn lên, mẹ sẽ đưa con đi xem thật nhiều
phim hoạt hình, đưa cả bố con đi xem nữa, dù gì thì bố con là người không có
tuổi thơ, đến nhân vật Bambi còn không biết, hai mẹ con mình cùng bổ sung kiến
thức cho bố… 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3