Hôn Nhân Giấy - Chương 05 (Phần 01 - 02)
“Thấy rồi đây,
đây rồi!” Hứa Tân vội vàng chạy lại, vừa cho Cố Tiểu Ảnh uống nước, vừa trách
móc: “Không uống được lại còn cố uống!”
“Cô
ấy trước nay vẫn không biết mình có thể uống được bao nhiêu!” Trần Diệp lấy ra
vài tờ khăn giấy, đưa cho Cố Tiểu Ảnh lau mặt, giữ chặt lấy Cố Tiểu Ảnh, để cô
không bị trượt ngã: “Em gọi điện tới nhà cô ấy, tìm người ra đón. Khu tập thể
Tỉnh ủy có cảnh vệ, chúng ta không vào được.”
“Vâng.”
– Hứa Tân gật gật đầu, quay người vào xe lấy điện thoại. Vì thế nên không nghe
thấy tiếng than khẽ của Trần Diệp.
Chốc
lát đã sang ngày hôm sau.
Lúc
tỉnh lại, Cố Tiểu Ảnh thấy Quản Đồng ăn mặc chỉnh tề đang ngồi bên cạnh mình,
giọng bất lực: “Cố Tiểu Ảnh, anh phải làm sao với em đây?”
“Em
làm sao?” - Cố Tiểu Ảnh chau mày, cố gắng kiềm chế cơn đau đầu do rượu gây nên,
nhắm nghiền mắt để có thêm chút sức lực.
Quản
Đồng thở dài, đưa tay ra giúp Cố Tiểu Ảnh day day huyệt thái dương, rồi giáo
huấn cô: “Không biết là tửu lượng của mình không tốt sao, còn uống nhiều tới
vậy? Em biết em nôn đầy ra xe của Trần Diệp rồi không?
“Á!?”
Cố Tiểu Ảnh lập tức tròn mắt, “Thật vậy sao?”
“Em
quên rồi?” – một cái, “Không có tửu lượng tốt thì đừng uống, nếu không có anh
ta đưa em về, cô gái say khướt lướt như em e rằng là gặp chuyện rồi, em biết
chưa?”
Lúc
này Cố Tiểu Ảnh đã biết mình ở thế bất lợi, liền bắt đầu nũng nịu, ôm chặt lấy
đầu kêu than, không dám nhìn Quản Đồng.
Quản
Đồng lại thở hắt ra một tiếng, đưa tay ra đỡ Cố Tiểu Ảnh ngồi thẳng dậy: “Đầu
còn đau không? Em buổi sáng không cần phải chuẩn bị bài sao? Mau rửa mặt, ăn
chút cơm rồi còn đi làm.”
Cố
Tiểu Ảnh cuối cùng nhớ ra nhiệm vụ chuẩn bị bài mãi mãi không có hồi kết của mình,
chau mày ủ rũ bước đi, đầu óc quay cuồng đi vào nhà vệ sinh.
Lúc
đi qua phòng ăn, Quản Lợi Minh đang ăn sáng, ngẩng đầu lên nhìn Cố Tiểu Ảnh,
mặt đanh lại: “Tiểu Ảnh, lần sau đừng uống rượu nữa, không phải là thứ gì hay
ho đâu, con gái uống rượu không tốt.”
“Vâng,
con biết rồi ạ.” - Cố Tiểu Ảnh biết mình sai, cúi đầu bước vào nhà vệ sinh.
Quản
Lợi Minh còn muốn nói gì đó, nhưng chau mày lại chẳng nói gì thêm, chỉ khạc một
cái cho cổ họng được sạch sẽ. Vửa định nhổ lên sàn nhà, liền ngừng ngay lại,
vội nhìn khắp xung quanh, may mà nhìn thấy một chiếc gạt tàn, ông vội vàng cầm
lấy, sau đó dùng hết sức “khạc” hết ra ngoài.
Chuyện
không nên xảy ra nhất lại xảy ra, Cố Tiểu Ảnh đúng lúc ấy quay đầu lại, mục
kích đúng cảnh bãi đờm phun ra, cô giận điên người vì cái gạt tàn thủy tinh mới
mua về! Vì luồng gió thổi tới mạnh, đám tàn thuốc lá trong gạt tàn bay tứ tán,
lượn lờ một hồi trong không trung rồi rơi xuống dĩa thức ăn trên bàn!
lang="VI">Đột nhiên, một cơn buồn nôn trào lên trên cổ họng Cố
Tiểu Ảnh, cô chưa kịp nói gì, liền quay vội người chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Thế nhưng, đang lúc cô muốn nôn vào trong toilet, thì những vết tích chất lỏng
màu vàng còn sót lại trên bệ của toilet như một đòn sấm sét đã xóa bay hoàn
toàn ý muốn kiềm chế sau cùng của Cố Tiểu Ảnh.
“Hự…”
- Cố Tiểu Ảnh cuối cùng không nhịn nổi, gục mặt xuống chiếc chậu rửa mặt, hai
tay bám chặt lấy thành chậu, sắc mặt tái lại rồi bắt đầu nôn ra, nôn cho tới
khi xây xẩm mặt mày, đến dịch mật cũng nôn ra hết.
Bên
ngoài, Quản Đồng lúc đang chuẩn bị bước ra, nghe thấy có tiếng kêu lạ kỳ này,
chỉ ngẩn ra một thoáng rồi cuống cuồng xoay người chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh sắc mặt trắng bệch đang trượt dần
xuống nền nhà. Anh vội vàng bước tới, vừa ôm chặt lấy Cố Tiểu Ảnh, bây giờ đã
không còn chút sức lực nào, lo lắng hét lên: ‘Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh, em sao thế?
Tỉnh lại đi, nhìn anh này.”
Thấy
không có phản ứng gì, Quản Đồng vội bế Cố Tiểu Ảnh lên đưa ra ngoài. Quản Lợi
Minh cũng từ bàn ăn đứng lên, cuống quýt hỏi: “Nó sao thế?”
“Nôn,
choáng!” – Quản Đồng ôm Cố Tiểu Ảnh, vội vàng nói: “Bố giúp con mở cửa, con đưa
cô ấy tới bệnh viện.”
Đang
nói dở thì Tạ Gia Dung cũng từ trong bếp chạy ra, nhìn thấy cảnh này, cuống
cuồng gọi Quản Đồng: “Con để nó nằm xuống đi, có phải nó ốm nghén không?!”
“Á?”
– Quản Đồng lờ mờ hiểu ra.
Vậy là, mở mắt
ra, Cố Tiểu Ảnh chỉ nhìn thấy ba cái đầu đang quây kín lấy mình.
Còn
không đợi Cố Tiểu Ảnh kịp lấy lại hồn phách, cô đã nghe thấy Quản Lợi Minh hét
lên vui mừng: “Tiểu Ảnh, con tỉnh rồi?”
Quản
Đồng vừa định nói gì đó, Quản Lợi Minh vội vàng đã chặn lời nói trước: “Tiểu
Ảnh, có phải con có thai rồi không?”
“Á?”
- Cố Tiểu Ảnh giật mình ngẩn người ra, không rõ chuyện gì đang xảy ra, ngước
nhìn Tạ Gia Dung và Quản Đồng. Kết quả nhìn thấy đôi mắt tràn đầy kỳ vọng của
Tạ Gia Dung, Quản Đồng lại hơi nhíu mày lại.
“Mang
thai rồi phải không?” – Chưa kịp đợi con dâu trả lời, Quản Lợi Minh kích động
tự nói tự họa. “Con lúc nãy trong nhà vệ sinh nôn tới mức bị choáng, hay là
mang thai rồi?”
Nghe
ông nói tới đây, Cố Tiểu Ảnh lập tức nhớ lại bãi đờm và tàn tích nước tiểu khi
nãy trên bệ toilet… axit trong dạ dày lại chực trào lên, Cố Tiểu Ảnh mặt mũi
trắng bệch, đột nhìn tóm chặt lấy thành giường, tiếp tục nôn khan!
Quản
Đồng vội đỡ lấy Cố Tiểu Ảnh, vừa vỗ nhẹ vào lưng cô, vừa ngẩng đầu nói với Quản
Lợi Minh: “Bố, bố để cô ấy nghỉ ngơi một lát, tí nữa hãy hỏi.”
“Ừ,
được, được.” – Quản Lợi Minh khuôn mặt sung sướng hạnh phúc, vội vàng bê lên
một cốc nước nóng, Quản Đồng cẩn thận đỡ lấy Cố Tiểu Ảnh, cho cô uống từng
ngụm, từng ngụm.
Cuối
cùng đợi tới khi thần trí tỉnh táo lại một chút, Cố Tiểu Ảnh mới dồn chút sức
còn lại ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ báo thức, sắc mặt trắng bệch hỏi Quản Đồng:
“Anh không đi làm sao?”
“Em
như thế này, làm sao anh đi làm được?” – Quản Đồng đưa tay lên sờ trán Cố Tiểu
Ảnh: “Sao lại nôn tới mức ấy
“Anh
cũng muốn hỏi em có phải mang thai rồi phải không?” - Cố Tiểu Ảnh mím chặt
miệng, miễn cưỡng nở nụ cười: “Thật tiếc quá, để mọi người phải thất vọng rồi,
con tối qua ra ngoài ăn cơm thì phát hiện mình tới kỳ kinh.”
“Vậy
sao lại nôn tới mức này?” – Quản Đồng có chút lo lắng, “Dạ dày em bị viêm nặng
thế sao?”
Khi
nói câu này, trong lòng anh thực sự cảm thấy tức giận, anh nhớ lại, Cố Tiểu Ảnh
sao chẳng bao giờ kiềm chế cái tính ham ăn uống của mình lại? Từ khi hai người
quen nhau tới giờ, Quản Đồng đếm không nổi số lần Cố Tiểu Ảnh vì cái tật phàm
ăn của mình mà để viêm dạ dày tái phát?
“Có
lẽ vì tối qua uống nhiều rượu Hồng quá”, Cố Tiểu Ảnh kiệt sức nhắm chặt đôi
mắt, một lát sau mới thấp giọng nói. – “Còn nữa, nói với bố anh, sau này khi đi
tiểu tiện, phải nâng cái bệ toilet lên… nếu muốn khạc đờm, ở dưới bàn ăn có
khăn giấy.”
Quản
Đồng ngây người ra.
Buổi
sáng, tia nắng mặt trời chói lóa len lỏi theo khe hở của phần cánh cửa sổ đang
hé mở, sưởi ấm cả căn phòng, tĩnh lặng yên bình.
Quản
Đồng ngồi bên cạnh giường, trông coi Cố Tiểu Ảnh, anh định nói gì đó, nhưng
cuối cùng không biết nên nói gì.
Cố
Tiểu Ảnh đang nhắm mắt nằm trên giường, tinh thần mệt mỏi, mơ mơ màng màng muốn
ngủ.
Cô
nghĩ, cô đã quá mệt rồi, cô thực sự chẳng muốn nói gì cả.
Tin tức này
không chỉ khiến trời đất bình yên dậy sấm, mà còn ngay lập tức dội gáo nước
lạnh vào niềm vui của Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung.
Ngay
khi vừa nghe xong thông tin này, Quản Lợi Minh liền không tin vào tai mình, cứ
tóm lấy tay Quản Đồng mà hỏi: “Hả? Không mang thai sao? Vậy sao lại bị nôn tới
mức ấy?”
Tạ
Gia Dung thì không thể tin được rằng phán đoán theo kinh nghiệm của mình lại
sai sót, bà hỏi lại Quản Đồng: “Hay là cứ đến bệnh viện kiểm tra xem?”
“Không
cần đâu, cơ thể cô ấy, tự cô ấy sẽ biết!” – Quản Đồng chau mày lại: “Để năm sau
đi, năm sau chúng con sẽ sinh con.”
“Năm
sau?” – Quản Lợi Minh thể hiện rõ sự tức giận, “Năm sau con 35 tuổi rồi đấy!
Con không vội nhưng chúng ta vội!”
“Con
mới có 33, bố à, bố đừng thêm cho con những hai tuổi vào thế” – Quản Đồng mệt
mỏi xua tay - “Chúng con có dự định của mình cả rồi, bố mẹ đừng tham gia
vào.”
“Các
con đã có dự định của mình rồi? Dự định của các con là trì hoãn!” – Quản Lợi
Minh tức giận xây xẩm mặt mày, “Ta coi như đã nhìn ra rồi, Quản Đồng, con chịu
nổi sao, lời của người lớn con không thèm nghe phải không? Vậy thì được thôi,
chúng ta đi, chúng ta không ở đây làm phiền con thêm nữa!”
“Bố,
bố nói gì vậy?” – Quản Đồng cảm thấy đầu óc mình cũng đang căng như dây đàn,
không biết lúc nào sợi dây này sẽ đứt. – “Bố không phiền bọn con, bố nói xem bố
phải hiểu cho bọn con chứ, bọn con đều có dự định của mình cả rồi, bố không
hiểu tình hình sinh hoạt của bọn con hiện nay, đừng giao thêm cho bọn con những
nhiệm vụ vào lúc không thích hợp thế này nữa.
Ánh
mắt nhìn Quản Lợi Minh như muốn trợn trừng lên, Tạ Gia Dung vội vàng thêm lời:
“Năm mới cũng qua rồi, chúng ta cũng muốn về nhà chuẩn bị cho vụ xuân này. Vốn
dĩ tối qua ta cũng định nói với bố con chuyện chúng ta sẽ đi, không hề liên
quan tới chuyện này, con để Tiểu Ảnh yên tâm. Chúng ta thu dọn một chút, vài
ngày nữa sẽ đi. Khi nào con có thời gian mua cho chúng ta hai chiếc vé xe, nghe
thấy chưa?”
Khó
khăn lắm Tạ Gia Dung mới có thể nói nhiều tới như vậy một mạch, Quản Đồng nhìn
bà, “Vâng” một tiếng thể hiện sự đồng ý. Quản Lợi Minh chỉ khịt mũi, không thèm
nhìn lại Quản Đồng.
Cách
một cánh cửa, Cố Tiểu Ảnh trong phòng ngủ nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy mọi người
cãi nhau, không nhịn được đành thở dài một tiếng.
Điều
đó có nghĩa là Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung sắp đi rồi, đáng lẽ cô nên vui mới
phải.
Nhưng
kỳ lạ thật, cô chẳng thấy vui vẻ lên chút nào.
Cô
không biết, rốt cuộc vấn đề đã nảy sinh ở đâu, mới khiến cuộc hôn nhân của mình
còn hỗn loạn hơn cả món canh nấu hải sản?
Cứ
như vậy, hai ngày sau, Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung lên xe khách trở về quê.
Lúc đi, Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng tới bến xe khách đường dài tiễn bố mẹ. Tạ Gia
Dung kéo tay Cố Tiểu Ảnh lại muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng. Cố Tiểu Ảnh
hiểu những lời bà muốn nói, nhưng không dám nói ra, qua ánh mắt ấy, trong lòng
cảm thấy chua xót.
Mãi
sau cùng, cuối cùng cô cũng nói một câu: “Mẹ, mẹ yên tâm.”
Ánh
mắt Tạ Gia Dung thoáng chốc sáng lên, nắm chặt lấy bàn tay Cố Tiểu Ảnh, rồi yên
tâm bước lên xe.
Nhìn
chiếc xe đi xa dần, Cố Tiểu Ảnh trong lòng vô cùng phức tạp.
Có
lẽ là có chút vui mừng, có chút hân hoan, lại thêm chút trĩu nặng, có chút tiếc
nuối… có một nỗi buồn khó diễn tả được bằng lời.
Kỳ
thực, cô chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của mình dành cho Quản Đồng. Nhưng tình
trạng bình thường của cuộc hôn nhân “mua một tặng hai” cuối cùng cũng khiến cô
biết được rằng “lấy gùi bỏ ngọc”, câu thành ngữ này nếu đặt vào tình huống ngày
hôm nay, không chỉ đơn thuần để nói về câu chuyện thằng ngốc mua chiếc hộp mà
vứt đi viên ngọc, ngược lại còn nhắc nhở người ta rằng, chiếc hộp quyết định cả
giá trị viên ngọc, vì thế, trước khi mua ngọc, nhất định phải căng mắt ra mà
nhìn kỹ chiếc hộp.
Đồng
chí Cố nói thật không sai, cưới chồng là cưới cả một gia đình.
Cô
cuối cùng cũng thừa nhận sự hèn nhát của bản thân, trước khi lấy chồng, cô hình
như chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, bản thân mình lại cảm thấy bất lực
như vậy với mọi thứ mà mình đang có.
Chương 5: Khó khăn đến đâu giải quyết đến đấy
Cố Tiểu
Ảnh viết trong blog của mình: Những người thuộc thế hệ chúng ta, nhìn thì có vẻ
là những cô gái con một quen được chiều chuộng, thực ra ngay từ nhỏ đã chịu áp
lực cha mẹ kỳ vọng và sự cạnh tranh giữa những người cùng độ tuổi. Chúng ta sẽ
phân thành hai thái cực: người yếu đuối sẽ càng yếu đuối, người mạnh mẹ sẽ càng
thêm mạnh mẽ. Tôi thuộc loại thứ hai, không bao giờ khuất phục!
Nói một cách dân dã: Khó khăn đến đâu giải quyết đến đấy, nếu đã
không tránh được, thì lo lắng quá làm gì?
(1)
Nhưng nói gì
thì nói, từ khi Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung về, cuộc sống của Cố Tiểu Ảnh
thoải mái hơn nhiều, công việc cũng quay về với sự nề nếp không thể nề nếp hơn:
sau nhiều ngày liên tục chiến đấu, luận văn đã hoàn thành suôn sẻ, tài liệu nộp
đúng hạn, tiểu thuyết bắt đầu viết đến hồi kết... Cố Tiểu Ảnh nhìn chỗ giấy A4
in dày đặc những con chữ vuông, thấy bồi hồi khôn xiết.
Cũng
thật hiếm hoi Quản Đồng lại có một kỳ nghỉ toàn thời gian ngắn ngủi, tối nào
cũng về nhà đúng giờ, có hai lần c̣n lên kịp chuyến xe đưa đón nhân viên lúc 5
giờ 30. Nhưng do làm thêm giờ nhiều quá, nên hậu quả trực tiếp là lúc lên xe,
do mặt mũi trông lạ quá nên bị lái xe tra hỏi tổ tông 18 đời. Cuối cùng may nhờ
có người bạn thân thiết đứng ra đảm bảo mới được giải vây. Lái xe nghe đến công
việc của Quản Đồng, chỉ cười: “Người của phòng thư ký à? Thảo nào”.
Cố
Tiểu Ảnh nghe xong câu chuyện cười này cũng thấy đôi phần chua xót. Giờ thì
dường như cô đã ít nhiều hiểu ra, tuy luôn có những người đường công danh nhẹ
nhàng đến lạ lùng, thì đa phần những người còn lại đều phải lặn lội vất vả.
Giống như văn phòng Tỉnh ủy của Quản Đồng, hầu hết mọi người đều có con đường
công danh sau này khá rực rỡ, nhưng con đường đó, chẳng phải đều đánh đổi bằng
thời gian riêng tư sao?
Người
ở cửa quan, lẽ dĩ nhiên có nỗi khổ của cửa quan.
Lúc
ăn cơm tối, như thường lệ Quản Đồng vẫn vừa ăn vừa xem chương trình thời sự
trên truyền hình. Xem được một nửa, đột nhiên như nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, bà
xã ơi, tháng sau có một cuộc thi, anh muốn bàn với em có nên đăng ký không”.
“Thi?”
- Cố Tiểu Ảnh ăn xong trước, đang gọt hoa quả, thờ ơ hỏi, “Thi gì cơ?”.
“Phòng
tổ chức Tỉnh ủy đang tuyển công khai các cán bộ từ cấp phó phòng trở l dưới 35
tuổi để vào một loạt các thường ủy huyện ủy, phó bí thư huyện. Anh cũng vừa đạt
chuẩn, phòng cũng cho phép anh đi thi”, Quản Đồng ngập ngừng nói.
Cố
Tiểu Ảnh sững người, ngẩng đầu nhìn Quản Đồng, rồi mới hỏi: “Xem ra có vẻ là
việc tốt thì phải”.
“Nhưng,
nếu thi đỗ, thì phải xuống dưới huyện làm việc” - Quản Đồng ngừng một chút: “Có
thể phải ở mỗi người một nơi hơn hai năm”.
“Mỗi
người một nơi?” - Cố Tiểu Ảnh quá ngạc nhiên, và cũng hoang mang: “Tỉnh ủy
không ổn sao? Tại sao phải xuống cấp thấp hơn?”.
Quản
Đồng thở dài, bỏ đũa xuống chậm rãi nói: “Tiều Ảnh, anh tốt nghiệp xong là về
ngay văn phòng tỉnh ủy, chưa hề có kinh nghiệm làm việc ở cấp cơ sở, đây là một
hạn chế rất lớn của anh. Hơn nữa, nếu lần này thi đỗ, sẽ có cơ hội được phân
một công việc cụ thể, đây cũng là một cơ hội làm việc rất quan trọng...”.
“Anh
rất muốn thi phải không?” - Cố Tiểu Ảnh bình thản nhìn Quản Đồng: “Đối với anh,
cơ hội này rất quý giá, đúng không?”.
“Đúng
vậy!” - Quản Đồng gật gật đầu.
“Vậy
thì anh cứ thi đi”, Cố Tiểu Ảnh đứng lên vặn lưng, “Dù gì kể cả anh không ra
tỉnh ngoài, thì ngày nào cũng làm thêm giờ, em cũng chẳng khác gì ở một mình,
quen rồi cũng tốt, không có chồng ở bên vẫn có thể sống rất tốt”.
“Tiểu
Ảnh!” - Nghe đến câu này, lòng Quản Đồng trào lên sự hổ thẹn, anh giơ tay kéo
Cố Tiểu Ảnh vào lòng, ôm thật chặt, thấp giọng: “Xin lỗi em”.
Cố
Tiểu Ảnh nghĩ ngợi, quay đầu liếc Quản Đồng: “Nhưng với tình hình bố mẹ anh
thèm khát có cháu như thế này, anh mà đi, chắc em khó sống lắm. Em nói trước
nhé, nếu bố mẹ anh còn gọi điện lên lớp em trong ba tội bất hiếu, không có con
nối dõi là tội lớn nhất, em chỉ còn nước lấy anh ra làm bia đỡ đạn thôi đấy
nhé”.
Quản
Đồng: “Bố mẹ suy nghĩ xưa rồi, em đừng để bụng”.
Cố
Tiểu Ảnh gật gật đầu, tính toán: “Hai năm nữa em hai mươi tám tuổi... ừm, vẫn
ổn, lúc đó bắt đầu kế hoạch sinh con là vừa”.
Quản
Đồng thở dài nặng nề, không biết cảm giác trong lòng mình gọi là gì nữa, chỉ vùi
đầu vào vai vợ, rất lâu không nói gì.
Ăn
cơm xong như thường lệ vẫn là Quản Đồng rửa bát, Cố Tiểu Ảnh cắm đầu vào màn
hình vi tính để hiệu đính tài liệu. Tiếng chuông điện thoại di động vang lên,
Cố Tiểu Ảnh thấy tên Hứa Tân, hớn hở bật máy: “Người đẹp, nhớ tớ à?”.
“Chết
tiệt!” - Hứa Tân hạ thấp giọng, tức tối, “Cậu đoán xem mình đang hẹn hò với
ai?”.
“Hẹn
hò á?” - Đầu óc Cố Tiểu Ảnh phấn khích hẳn lên: “Cậu không hề nói với mình là
hôm nay có tiết mục đặc sắc như thế! Hẹn hò với ai thế hả?”.
“Có
đánh chết cậu cũng không đoán nổi đâu,” Hứa Tân hạ giọng: “Giang Nhạc Dương
đấy! Thầy Giang kính yêu của tụi mình đấy!”.
“Không
phải chứ?!” - Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc thốt lên “Cậu không biết trước là thấy ấy
à?”.
“Người
giới thiệu là cô tớ, mình ngại cô ấy kể lể dài dòng, nên không nghe hết cô ấy
giới thiệu. Chỉ biết là cao 1m8, lớn hơn mình bốn tuổi, nên chọn chỗ này để gọi
anh ta ra,” - Hứa Tân đau khổ, “Làm sao mà mình biết được đó lại chính là thầy
Giang chứ!”.
“Ha
ha ha...” - Cố Tiểu Ảnh cười chảy cả nước mắt, “Thầy Giang thì sao? Thái độ của
thầy thế nào?”.
“Thầy
ấy hả, như gà mắc tóc, mặt mũi tái xanh”, Hứa Tân bật cười. - “Thầy ấy vào nhà
vệ sinh rồi, mình mới dám gọi điện thoại cho cậu chứ. Cậu đừng có nói với thầy
là mình nói với cậu nhé. Chuyện hài thế này chắc sẽ ảnh hưởng đến hình tượng
trong sáng của thầy
“Hai
người gặp nạn rồi!” - Cố Tiểu Ảnh bình luận không khách khí, “Hẹn hò ở đâu
vậy?”.
“Đường
Giải Phóng, quán True Pot.” - Hứa Tân vội vã nói, “Tắt máy đây, thầy quay lại
rồi!”
Tít
- cúp máy!
Cố
Tiểu Ảnh cúp máy, đảo mắt một vòng, lao qua giường, chạy thẳng vào bếp, vừa
chạy vừa hét to sung sướng: “Ông xã ơi ông xã ơi, chúng mình đi giải trí chút
đi!”
“Giải
trí gì vậy?” - Quản Đồng đang rửa dở bát, ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh.
“Hứa
Tân và Giang Nhạc Dương hẹn hò ở quán True Pot đấy, anh thấy có trùng hợp
không?” - Cố Tiểu Ảnh hào hứng chạy tới, ôm lấy Quản Đồng từ sau lưng, “Chúng
mình đi uống cà phê, rồi giả bộ vô tình gặp hai người quen đang hẹn hò kia, anh
thấy sao?”
“Không
được!” - Quản Đồng chẳng có phản ứng gì, vẫn cẩn thận tráng từng cái bát một:
“Em rỗi rãi thì mang sữa chua trong hộp ra ăn hết đi, đừng có thỉnh thoảng lại
nổi hứng lên thế. Lúc đầu, người bảo muốn ăn sữa chua bổ sung dinh dưỡng là em,
bây giờ chính em lại là người ngày nào cũng kiếm cớ để không ăn”.
“Em
ăn mỗi ngày một hũ suốt ba tháng rồi còn gì, hơi bị kiên trì đấy!” - Cố Tiểu
Ảnh lấy một tay vỗ vỗ vào bụng mình: “Hơn nữa cũng không phải em kiếm cớ không
ăn, mà là em hay quên thôi! Đợi đến lúc nhớ ra thì đã đến giờ đi ngủ, mà giờ đó
thì ăn làm sao được”.
“Nói
gì thì nói em cũng không kiên trì!”, Quản Đồng quay đầu nhìn con gấu không có
đuôi đang ôm lưng mình: “Đã thỏa thuận là đi dạo mỗi tối, tổng cộng em chỉ
quyết tâm được có hơn 20 ngày, rồi nói là có việc; việc xong rồi em lại bảo là
bị cảm, khỏi cảm rồi em lại bảo đau lưng... Anh chán khi phải nói rằng, Cố Tiểu
Ảnh, em khắc phục một chút cái tính lười nhác đó đi được không!”.
“Chán
phải nói em á?” - Cố Tiểu Ảnh vươn thẳng lưng, đấm mạnhQuản Đồng một cái: “Anh
mà cũng nói được là chán nói với em sao? Anh có biết là anh lắm lời đến thế nào
không? Tám giờ tối anh bảo: “Cố Tiểu Ảnh em ăn sữa chua đi”, tám giờ mười lăm
anh nói: “Cố Tiểu Ảnh em ăn sữa chua chưa?”, tám rưỡi anh lại bảo: “Sữa chua
kìa, em vẫn không ăn là hỏng đấy”, chính bây giờ anh lại nói: “Cố Tiểu Ảnh, em chẳng
kiên trì gì cả”, chín rưỡi tối anh nói: “Cố Tiểu Ảnh, điều người ta khó thực
hiện nhất là kiên trì làm một việc đến tận cuối cùng”... Quản Đồng, anh không
thấy chán à?”
“Vậy
à?” - Quản Đồng rất kinh ngạc, “Anh nói thế thật sao?”
“Vớ
vẩn, không anh thì ai?” Cố Tiểu Ảnh trợn mắt.
“Vậy
là do anh muốn tốt cho em, đồng chí ạ!” - Quản Đồng vừa rửa bát vừa cười: “Em
đúng là không kiên định một chút nào, việc gì cũng không quyết tâm, ba ngày
đánh cá hai ngày phơi lưới, cuối cùng lưới cũng rách tan, em còn đứng đó mà ôm
mộng ăn cá”.
“Nhưng
em rất kiên trì với việc viết tiểu thuyết đấy chứ”. Cố Tiểu Ảnh không phục.
“Đúng”,
Quản Đồng gật gật đầu, “Lúc quen em, anh bị việc này ảnh hưởng, nên mới lấy em.
Em đúng là có khả năng lừa người, người thật thà như anh rất dễ bị mắc lừa”.
“Mắc
lừa thì cũng muộn rồi!” - Cố Tiểu Ảnh tự đắc nhướng mày, từ phía sau lưng vươn
tay ra, chụp lấy ngực Quản Đồng kêu: “Con đường này là do tôi mở, cái cây này
là do tôi trồng, muốn đi qua đây thì phải nộp tiền mãi lộ!”
“Anh
đã nói là anh không bán thân mà” - Quản Đồng gạt tay Cố Tiểu Ảnh ra, “Bà xã,
phiền em bớt chút thời gian lấy hộp sữa chua trong tủ ra ăn hết cho anh nhờ”.
“Ối,
lại nữa rồi!!!” - Cố Tiểu Ảnh than thở, ngả người vào lưng Quản Đồng.
Quản
Đồng ngẩng đầu lên, thấy ngay bóng hai người đang bám chặt lấy nhau in trên cửa
cái lò vi sóng đặt ngay bên cạnh.
(2)
Mới sáng sớm
ngày hôm sau, Cố Tiểu Ảnh gấp gáp gọi điện cho Hứa Tân: “Hôm qua hai người nói
chuyện thế nào?”
Hứa
Tân cười khẩy: “Thì còn thế nào nữa, hai người ngồi ôn lại chuyện cũ thôi. Chủ
đề chính là cậu và anh Quản, nói chuyện về người quen là chiến lược chủ đạo
trong các cuộc hẹn hò mà”.
“Nhưng
thầy Giang cũng ổn đấy chứ”, Cố Tiểu Ảnh cũng trằn trọc cả đêm, càng cân nhắc
càng thấy vụ này khả thi: “Hay là cậu xem xét lại đi?”
“Thầy
Giang thì khỏi phải nói, tốt từ trong ra ngoài, nhưng nếu đã muốn ra tay thì ra
tay từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?” - Hứa Tân chẳng có chút hào
hứng - “Hơn nữa, con ruồi nhép ơi, chẳng nhẽ cậu không biết, cái kiểu hẹn hò
giới thiệu này là một sự xỉ nhục đối với các cô gái trí thức như chúng ta hay
sao?”
“Sao
lại thế chứ?” - Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc thốt lên, “Mình luôn thích được giới
thiệu người yêu, mà đáng tiếc là chẳng có cơ hội”.
“Cậu
muốn trải nghiệm cuộc sống hả”, Hứa Tân dọa dẫm, “Xin cậu ít chuyện vừa thôi,
cẩn thận không thì bố mẹ chồng cậu quay lại sống chung bây giờ!”
“Hứa
Tân, cậu thật là độc ác!” - Cố Tiểu Ảnh hét, “Mình khó khăn lắm mới thoát nạn
đấy!”
“Thoát
khỏi bể khổ à?” - Hứa Tân cười híc híc: “Hạnh phúc không phải là mãi mãi, con
ruồi nhép, hãy nhớ lời tớ nhé!”
“Phì
phì phì!” - Cố Tiểu Ảnh phì vào điện thoại.
Không
ngờ, vừa dập máy với Hứa Tân thì Quản Lợi Minh gọi đến: “Tiểu Ảnh hả, con nói
với Quản Đồng một tiếng, Diễm Diễm muốn lên tỉnh tìm việc, con bảo nó thu xếp,
thời gian này ở tạm nhà con nhé! Bố đã nói với nhà con bé rồi, nhà con còn
giường trống, không cần ra ngoài thuê phòng làm gì cho tốn tiền ra!”
“Gì
cơ ạ” - Huyết áp Cố Tiểu Ảnh đột nhiên tăng lên đến 180, “Diễm Diễm? Diễm Diễm
là ai ạ?”
“Diễm
Diễm hả, nó là con bé sang giúp các con hôm đám cưới ấy!”, Quản Lợi Minh nhắc
Cố Tiểu Ảnh, “Nó tốt nghiệp đại học rồi, không muốn tìm việc ở quê, muốn lên
tỉnh xem thế nào, các con thu xếp cho nó... Hừm, thôi được rồi, để bố gọi thẳng
cho Quản Đồng, dặn nó tường tận...”
Trong
phòng khách, Cố Tiểu Ảnh cầm ống nghe, đứng đờ người.
Giây
phút đó, cô cứ nghĩ đi nghĩ lại: Hứa Tân, cậu thật là độc mồm độc miệng!!!
Quả
nhiên, đến buổi trưa, Quản Đồng gọi điện về: “Bà xã ơi, em vất vả rồi, em dọn
cái giường trong phòng đọc đi nhé, để Diễm Diễm đến ở”.
“Diễm
Diễm là ai?” - Cố Tiểu Ảnh thản nhiên, tức giận quá đã biến thành thản nhiên.
Vất vả rồi, em dọn
cái giường trong phòng đọc đi nhé, để Diễm Diễm đến ở”.
“Diễm
Diễm là ai?” - Cố Tiểu Ảnh thản nhiên, tức giận quá đã biến thành thản nhiên.