Hôn Nhân Giấy - Chương 01 (Phần 07 - 08)

Đột nhiên, Cố
Tiểu Ảnh như sực tỉnh: “Tôi biết vì sao anh muốn đi mua kính rồi”.

Chủ
đề câu chuyện thay đổi quá nhanh, Quản Đồng một lúc mới phản ứng kịp, bất giấc
hỏi: “Vì sao?”

“Vì
anh chẳng giống người 31 tuổi chút nào”, Cố Tiểu Ảnh “chẹp chẹp” mấy tiếng,
tiếp tục ngắm kỹ người Quản Đồng. “Anh đeo kính là để che giấu khuôn mặt trẻ
con này phải không?”

Quản
Đồng buồn bã cúi đầu, không nói gì.

Cứ
như thế, buổi tối hôm đó, Quản Đồng cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn để hỏi:
Cố Tiểu Ảnh có phải em từ hành tinh khác đến không?

A
quả thực… quả thực đã hoàn toàn chịu thua trước cô!

(7)

Lần đầu thổ
lộ, tình cảnh của Quản Đồng thê thảm như vậy. Cố Tiểu Ảnh thề là không phải cô
cố tình chuyển chủ đề nói chuyện. Cô thực sự rung động trước sự trẻ trung lâu
dài của một người nào đó, nên chỉ chân thành thể hiện ý kiến của mình mà thi.

Huống
hồ, chính cô cũng biết, cũng không phải cô không có cảm tình gì với Quản Đồng.

Nhưng
cô vẫn còn có chút sợ hãi. Trước đây, Trần Diệp cũng đã từng nói thích cô chân
thành, từng nói từ giờ trở đi sẽ chăm sóc cô, nhưng rồi cũng vẫn rời xa cô đấy
thôi?

Lúc
đó, Trần Diệp là “cây violon hàng đầu” nổi tiếng của học viện nghệ thuật, đẹp
trai, dịu dàng, tài năng xuất chúng.  Cái ngày anh mở lời nói yêu cô, tuy
rất bất ngờ, nhưng cô không hề ngần ngại mà đồng ý ngay.

Đây
mới chính là tính cách của cô: đã thích là không cần che giấu, đã yêu thì cứ
thẳng thắn đối diện.

Trong
hai năm bên nhau, anh đã đi cùng cô những năm tháng vất vả của kỳ thi năm thứ
tư, cùng cô đi qua giai đoạn khủng khiếp nhất khi dịch SARS bắt đầu, thậm chí
còn cùng cô trải qua những đêm ho trong phòng cách ly, hay sự bi ai vào những
lúc tuyệt vọng yếu ớt nhất… Lúc đó, họ thật sự yêu nhau.

Thậm
chí cô còn nghĩ đến việc, đợi cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, họ sẽ kết hôn.

Với
mong muốn đó, kỳ nghỉ hè sau khi nhận được giấy báo đỗ nghiên cứu sinh, lần đầu
tiên cô đưa anh về nhà mình ở thành phố F. Bố mẹ cô dù hoàn toàn không tán
thành việc cô yêu một bạn trai học nghệ thuật, nhưng cuối cùng cũng khoan dung
chấp nhận sự tồn tại của Trần Diệp. Ông bà đã nói chuyện với anh một chút về
chuyện gia đình, cha mẹ, tương lai. Được biết anh đã ký hợp đồng làm việc với
nhà hát tỉnh, họ đã chân thành chúc mừng

Mùa
hè năm đó, cô cùng anh bên nhau ở thành phố biển, cùng ngắm thủy triều lên
xuống, cùng nghe tiếng chim hải âu. Anh đứng sau lưng ôm lấy cô, thì thầm bên
tai cô: “Tiểu Ảnh, anh yêu em, suốt đời này anh sẽ yêu em”.

Lúc
đó, cô nhắm mắt, ngẩng đầu mỉm cười. Cô cảm nhận thấy gió biển hôn lên trán,
rồi hít thật sâu không khí đầy vị biển nồng nồng, cảm thấy mình là người hạnh
phúc nhất trên đời.

Ba
ngày sau, cô tiễn anh lên đường.

Anh
đứng trên sân ga, ôm cô, nhìn vào mắt cô và nói: “Tiểu Ảnh, anh yêu em, suốt
đời”.

Đây
là lần cuối cùng anh nói với cô câu đó. Cô còn nhớ ánh mắt anh, nghiêm trang,
đắm đuối, trong sáng.


nhìn vào mắt anh, thấy thế giới sáng bừng.

Lúc
đó, cô là một con bé ngốc nghếch. Cô không biết rằng, có những lúc, đàn ông
nói: “Anh yêu em”, là vì họ chẳng thể nào yêu mình thêm nữa.

Trong
thời gian còn lại của kỳ nghỉ hè năm đó, cô nhắn tin, gọi điện cho anh, anh
luôn trả lời lạnh nhạt. Cô cho rằng anh bận, nên cũng không quấy rầy nhiều nữa.
Ngày 2 tháng chín, khai giảng cho sinh viên mới, cô vui sướng quay về thành phố
G, nhưng nhận được tin nhắn của anh: Tiểu Ảnh, anh phải đến học tại Học viện âm
nhạc Mozart, không biết bao giờ mới quay về, đừng đợi anh. Chúc em hạnh phúc.

Thậm
chí cô còn không kịp gặp anh lần cuổi, đành tạm biệt mối tình đầu trong tâm
trạng mơ hồ và choáng váng.

Đêm
đó, cô leo lên ngọn núi không cao lắm ở phía nam trường học, ngẩng đầu nhìn
chiếc máy bay đêm. Trong đêm tĩnh mịch không ai biết, cô khóc thảm thiết!


bắt đầu quãng đời nghiên cứu sinh như vậy, và kết thúc mối tình cũng như vậy

Sau
ngày hôm đó cô hiểu ra, thứ không đáng tin nhất trên đời, chính là lời hứa hẹn.


điều, sở dĩ Cố Tiểu Ảnh vẫn là Cố Tiểu Ảnh chính là vì cô có một sức sống bền
bỉ, giống như con tắc kè, cứ đứt đuôi lại mọc đuôi mới.

Năm
thứ nhất nghiên cứu sinh, sáu môn học chung, giáo viên hướng dẫn yêu cầu mỗi
tuần một tiểu luận chuyên môn, yêu cầu đọc kỹ xong, mỗi người phải viết thu
hoạch thành một chuyên đề. Ai cũng oán thán, chỉ có Cố Tiểu Ảnh là cần mẫn,
ngày nào cũng vật lộn ngoan cường với Arnheim Marcuse, Gadamer trong biển học
mênh mông.

Lúc
đó, trong đêm khuya yên tĩnh, tại tầng năm ký túc xá nghiên cứu sinh, thường
thấy có một “bóng ma” mặc bộ đồ ngủ màu trắng, tóc tai buông xõa, cầm sách
nghiền ngẫm rồi thỉnh thoảng miệng lại ngâm nga vài câu diễn cảm: “Dưới ánh
sáng, thế giới bắt đầu trở thành tình yêu đầu tiên và là cuối cùng của chúng
ta! Những người anh em của chúng ta cùng hít thở bầu không khí giống chúng ta,
và chính nghĩa hiện hữu rõ ràng! Vì thế, đã có niềm vui đặc sắc của sự sống và
của cái chết, nhưng chúng ta từ chối mà đẩy nó về phía sau. Trên mặt đất đau
khổ, nó là thứ cỏ lau không biết mệt mỏi, thứ thực phẩm cay đắng, là cơn gió
lạnh thổi đến từ đại dương, là buổi hoàng hôn vừa cũ kỹ vừa mới mẻ!”.

Sau
một đoạn ngâm nga cao hứng, thường sẽ thấy nào thìa, nào đũa hay những thứ dụng
cụ ăn uống từ trên trời rơi xuống, kèm theo là tiếng cằn nhằn bực dọc của Hứa
Tân: “Cố Tiểu Ảnh có đi ngủ hay không đấy! Nửa đêm rồi còn làm ma nữ đa tình
hả? Camus Izumishita mà còn sống thì cũng phát điên vì cậu!”

……

Cứ
như vậy, năm học nghiên cứu sinh thứ nhất, tuy Cố Tiểu Ảnh không đăng bài
nghiên cứu khoa học nào, nhưng trời có thể chứng giám, gần như tất cả thời gian
ngoài giờ học cô đều dành để đọc sách.

Năm
thứ nhất trôi qua, cô gái cao 1m65, cân nặng giảm thẳng đến mốc 50kg.

Nhưng
cô vẫn là Cố Tiểu Ảnh lúc nào cũng


vẫn kiếm tiền không mệt mỏi, lượn phố mua đồ không mệt mỏi, đi du lịch ba-lô ở
những thành phố lạ, hẹn hò với bạn trai, thưởng thức hết tình yêu đẹp này đến
tình yêu đẹp khác.

Xem
ra, cô vẫn là một người cảm tính và tùy tiện. Tuy thế, chỉ có những người thân
thiết mới biết: cô gái này có một trái tim hiểu biết, nhạy cảm và sâu lắng.

Bạn
biết không, trên đời này, thật sự có những người, có những niềm vui ngang bướng
xuất phát từ nội tâm. Mà niềm vui này đa phần lại nảy sinh tại giao điểm giữa
hạnh phúc và bất hạnh - sau khi từng lên đến đỉnh cao hạnh phúc, rồi lại trượt
xuống đáy sâu bất hạnh, thì mới có thể hiểu ra. Vì đời này vốn chẳng có gì vĩnh
cửu bằng sự mất mát.

Bởi
vậy, khi bản thân mình còn có thể vui vẻ, thì hãy tận dụng từng giây từng phút.

Cũng
vào lúc đó, những tiểu thuyết tình cảm mà cô yêu thích lại được đọc nhiều như
vậy, là vì những nhân vật được xây dựng trong đó đều coi tình yêu là chuyện của
cả cuộc đời, bởi si tình, họ không thể cắt đứt, nên mới cảm động.

Nhưng
trong cuộc sống hiện thực, không phải tất cả mọi người đều si tình như thế.
Cùng với sự chia tay của Trần Diệp, tình yêu Cố Tiểu Ảnh dành cho anh cũng dần
chuyển thành sự khinh bỉ lạnh lùng. Cô thừa nhận trong xương tủy mình có chút
gì đó thanh cao không thể chối bỏ; cô không phải thượng đế, nên sẽ không khoan
dung bỏ qua, bởi thế, cô chỉ yêu những người yêu mình.


chưa bao giờ phủ nhận mình lý trí, cũng không cảm thấy như vậy có gì không tốt.
Tuy nếu nói về cách sống, cô vẫn sống một cách mơ hồ, lộn xộn, bừa bãi, nhưng
cô cười vô tư khi nhìn thế giới xung quanh, rồi nghĩ thầm: người thực sự lạc
quan, thực ra phải là người vô cùng lý trí.

Bởi
vì từ trước đến nay, cái có thể chi phối linh hồn con người, chính là nội tâm
của chính người đó.

Vậy
thì, Cố Tiểu Ảnh, hãy hỏi nội tâm mình, cô có thích Quản Đồng không

Cố
Tiểu Ảnh do dự.


phải thừa nhận: Quản Đồng dũng cảm, học rộng, nho nhã, đương nhiên cũng có thể
coi là khỏe mạnh, trẻ trung… Ngoài con số 6 là tuổi anh hơn cô ra, cô đều hài
lòng với các điều kiện cần này của anh.

Còn
về điều kiện đủ, cô nhận thấy mắt mình cũng không đến nỗi mờ
lắm, cô nhìn thấy rất rõ tình cảm chân thành đó là xuất phát từ tình yêu.


vậy, cô hoàn toàn không cho rằng anh có thể mang đến cho cô hạnh phúc và sự
chăm sóc suốt đời; nhưng dù sao thì chẳng có gì là “không bao giờ”, những gì
hiện có trước mắt cũng đã đủ làm cô rung động.

Tháng
11, khi có trận tuyết đầu tiên, Cố Tiểu Ảnh tự hỏi mình đến lần thứ N rằng: dù
chỉ là phúc trước mắt, mình có thực sự coi như không có được không?

(8)

Cứ như vậy, Cố
Tiểu Ảnh đã dùng dằng trong nửa năm sau đó. Hai con người một nam một nữ “không
danh không phận” bắt đầu sự tiếp xúc không phải là tình yêu, nhưng rõ ràng là
rất hữu ý: Quản Đồng bắt đầu giảm bớt số buổi làm thêm giờ theo nghĩa vụ, để
thường xuyn xuất hiện tại các quán có giá phải chăng nhưng đồ ăn ngon ở xung
quanh học viện mỹ thuật hơn.

Dưới
làn khói nghi ngút của những món ăn như thịt hấp cách thủy, thịt nạc nấu hành,
gà hầm nấm, cá hấp…, Cố Tiểu Ảnh như bộc phát, hết lần này đến lần khác, bằng
hành động của mình mà không hề che giấu, khi thể hiện với Quản Đồng rằng: thế
nào gọi là “thà ở không có giường, chứ không thể bữa ăn không có thịt!”

Trước
thái độ đó, Hứa Tân chỉ còn biết lắc đầu than thở: “Cố Tiểu Ảnh, cậu không thể
cố gắng xây dựng hình tượng thục nữ cho mình được sao?”

Cố
Tiểu Ảnh cười khì khì: “Có sao thì thể hiện vậy, để sau này người ta không cảm
thấy mình bị lừa”.

Hứa
Tân lườm Cố Tiểu Ảnh một cái rồi bĩu môi: “Cậu còn tự bao biện à?”

Cố
Tiểu Ảnh gật đầu như không: “Chúng ta luôn có trách nhiệm không thể rũ bỏ trước
hạnh phúc của người khác”.

Hứa
Tân thấy buồn nôn.

Cố
Tiểu Ảnh cười thầm.

Cho
đến một hôm, Cố Tiểu Ảnh đã tự đẩy mình đến nước phải vào bệnh viện, nguyên
nhân cũng là từ việc “ăn”.

Lúc
đó cũng sắp đến kỳ nghỉ đông, sau khi Cố Tiểu Ảnh ăn một bữa tối no nê xong,
lại ăn thêm một suất kem rán, một miếng dưa hấu, một xâu kẹo hồ lô, một túi bắp
rang bơ nhỏ…Mười hai giờ đêm, bụng cô đau quằn quại, khiến Hứa Tân sợ đến mức
mặt cắt không còn giọt máu, vội gọi xe cấp cứu hú còi inh ỏi đưa cô vào bệnh
viện tỉnh cấp cứu.

Nhưng,
đến phòng cấp cứu mới phát hiện ra, vét cạn cả túi hai người, cũng chỉ có 52
đồng tám hào?!

Đêm
hôm khuya khoắt, đứng ở nơi thu viện phí, Hứa Tân suýt khóc, cô mới chỉ nghe
nói đến chuyện ăn thùng uống vại, chứ đã bao giờ chứng kiến chuyện bệnh thập tử
nhất sinh đâu!

Khi
đến bước đường cùng, Hứa Tân bấm máy gọi cho Quản Đồng, cô lý giải thế này: Thứ
nhất, Cố Tiểu Ảnh sau khi có hẹn với anh mới bị viêm dạ dày cấp tính, anh phải
có trách nhiệm về mọi hậu quả từ hành động này; thứ hai, nếu thực sự phải giao
Cố Tiểu Ảnh vào tay một người nào đó, Hứa Tân thấy Quản Đồng là một ứng cử viên
mà cô khá tin tưởng.

Hứa
Tân thấy phục sự sáng suốt của mình quá!

Hai
mươi phút sau, Quản Đồng hốt hoảng lao vào phòng cấp cứu bệnh viện tỉnh. Vừa
vào cửa, anh thấy mặt Cố Tiểu Ảnh xám ngoét, rũ rư

Quản
Đồng giật mình, vội đến bên giường bệnh.

Nghe
có tiếng bước chân, Cố Tiểu Ảnh mở to mắt, kinh ngạc há miệng: “Sao anh lại đến
đây?”

Quản
Đồng xót xa: “Cố Tiểu Ảnh, anh đã bảo em đừng ăn lung tung mà!”

Cố
Tiểu Ảnh có vẻ buồn bã và tủi thân: “Em có ăn gì đâu, anh nói xem, em ăn có thứ
gì kỵ nhau? Là kẹo hồ lô hay là bánh nhân quả hồng?”

Quản
Đồng vừa bực vừa thương, cũng chẳng nói được gì, đành bất đắc dĩ ngồi xuống bên
giường, đưa tay nắm lấy bàn tay trái đang truyền dịch của Cố Tiểu Ảnh, dùng hơi
ấm trong lòng bàn tay để sưởi ấm cho làn da vì truyền dịch mà lạnh đi của Cố
Tiểu Ảnh.

Trong
khoảnh khắc, hơi ấm từng chút từng chút truyền vào da thịt, Cố Tiểu Ảnh có phần
cảm kích nhìn Quản Đồng, do dự rất lâu, mới nói tiếng: “Cảm ơn.”

Quản
Đồng ngước mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, lại than thở: “Hứa Tân quay về rồi, đêm nay
anh ở đây trông em, em ngủ một chút đi”.

Cố
Tiểu Ảnh trợn tròn mắt, bực bội: “Cái đồ vô lương tâm, sao lại bỏ rơi người ta
như thế chứ!”

Quản
Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Cô ấy nói ngày mai có giờ”.

“Quá
đáng!” - Cố Tiểu Ảnh nhắm mắt: “Sáng mai rõ ràng là không có giờ!”

“Văn
minh một chút đi nào, cô giáo Cố”, Quản Đồng tròn mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, đưa tay
nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối trên trán Cố Tiểu Ảnh, “cô có biết mấy chữ “gương
mẫu” viết thế nào không?”

Cố
Tiểu Ảnh cười nhạt: “Nhỡ mồm, nhỡ mồm

“Vẫn
còn nói bậy được, chứng tỏ bệnh không nặng.” - Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh, mỉm
cười.

Dưới
ánh đèn sáng rực, chính nụ cười này đột nhiên làm Cố Tiểu Ảnh bàng hoàng. Nụ
cười ấm áp, kèm theo sự bao dung và yêu thương đã đánh một cú nặng nề trúng tim
cô!

Đến
lúc đó, Cố Tiểu Ảnh đã không thể không thừa nhận: cô thích được ở bên Quản Đồng.

Ánh
mắt anh, giọng nói của anh, những động tác nhỏ cẩn thận của anh, cô luôn cảm
thấy thật ấm áp và gần gũi.

Hai
mươi lăm tuổi, tình yêu không còn là món bánh muss điểm tâm hấp dẫn, mà thực sự
là món bánh vuông vắn, phải ăn thật no, mới có đủ sức mà yêu!


thế, con người mà luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái đó, đã dần dần chinh
phục được Cố Tiểu Ảnh.

Cho
dù, con người cô lúc đó, vẫn còn đầy nghi ngờ, vẫn chưa có một câu trả lời cho
người con trai, mà rõ ràng là tốt hơn người cũ rất nhiều kia.

Tuy
nhiên, nhiều năm về sau, mỗi khi Cố Tiểu Ảnh nhớ lại sự chăm sóc của anh đêm
hôm đó, không ngủ một phút, không nghỉ một giây, nhớ lúc anh dìu cô vào buồng
vệ sinh nữ, mặt đỏ bừng vì xấu hổ mà vẫn không buông tay… thì cô lại mỉm cười
sung sướng.


vẫn còn nhớ đêm dó, mình yết ớt, xanh xao, tóc tai rũ rượi chẳng ra hồn người.
Cả đêm, phản ứng truyền dịch thông thường cộng với bệnh viêm dạ dày cấp chưa
giảm, nên ít nhất cô phải ra nhà vệ sinh nữ năm lần. Cuối cùng, cô nhăn nhó
than thở: “Mông em sắp tê cứng đến nơi rồi!”

Anh
vừa bực vừa buồn cười: “Giữ sức một chút, đừng nói nhiều!”

Một
tay anh giơ cao bình dịch truyền gluco, một tay dìu cô đi dọc hành lang vắng
vẻ. Vòng tay anh ấm áp, khiến cô sung sướng.

Ngày
hôm đó, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô tự nhủ: xem ra, thượng đế đúng là công
bằng, người tước đi của mi một người đàn ông, thì lại bù cho mi một người đàn
ông khác.

Cứ
thế, trải qua một đêm mệt mỏi, rồi đến chính cô cũng nhận ra: cô không thể quay
về như trước, thản nhiên như một người ngoài cuộc nữa.

Thực
ra, cô quả là người may mắn, mới có được một người như vậy, đã nhìn thấy cô vào
lúc cô xấu xí nhất, mà vẫn yêu cô.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3