Cô Nương, thỉnh tự trọng - chương 44 - 45

Chuyển ngữ: Min

Chương 44: Kinh thành náo nhiệt ngoài sức tưởng tượng

Ngày đại chiến xếp hạng Binh Khí Phổ cứ càng lúc càng gần, theo đó mỗi ngày lại có hàng trăm nhân sĩ giang hồ nườm nượp kéo vào kinh thành, tạo thành một số lượng lớn dân cư không cố định, những quân lính phụ trách phòng giữ và trị an trong kinh thành khổ hết chỗ nói. Cùng lúc đó, dân chúng sinh sống tại kinh thành lại vì được may mắn tham dự sự kiện trọng đại của võ lâm mà từ trước tới giờ chỉ nghe trong truyền thuyết chứ chưa được tận mắt chứng kiến mà hưng phấn nhảy nhót tung tăng, tiền thuê phòng cũng vì lượng khách tăng mà cũng càng bạo phát hệt như ăn cướp.

Rõ là người thì vui người thì sầu.

Ngày hôm đó, không khí cuối thu trong lành mát mẻ. Trên đường cái lại nghe thấy ‘bình’ một tiếng thét chói tai: “Tiểu tặc! Chạy đi đâu!”

Từ lầu hai của Ngâm Phong Lâu có một vị tráng sĩ mặt đen nhảy xuống, khinh công rất nhanh, mạnh mẽ như cuồng phong đuổi theo một bóng dáng đang hốt hoảng trốn chui trốn lủi như con chuột, xách hắn đến trước mặt một ông lão đang khóc lóc trong tửu lâu vì bị cướp của, “Trả túi tiền cho vị đại gia này!”

Ông lão kia mất đồ mà lấy lại được, vui mừng quá đỗi cầm ống tay áo của tráng sĩ không ngừng cảm ơn rối rít.

“Xem đi, nhân sĩ võ lâm tề tụ ở kinh thành cũng không phải hết thảy đều là chuyện xấu.”

Hai nho sinh ăn mặc trẻ tuổi ngồi ở bàn gần cửa sổ của tửu lâu, thấy được tất cả sự việc. Người vừa nói thoạt nhìn tương đối nhỏ gầy nhưng lại lanh lợi, mà người còn lại thì lại có vẻ phong thần tuấn tú khí độ phi phàm, hắn lắc đầu cười khẽ, chỉ chỉ một góc khác trong tửu lâu.

“Dừng lại con mẹ tên chó má kia! Bà đây liều mạng với ngươi” “Chỉ sợ ngươi có thể sao? Rút kiếm đi!”

Trong khoảnh khắc, cái bàn bị chia năm xẻ bảy, vụn gỗ tay loạn xạ, guơm kiếm tung hoành náo nhiệt biết bao. Dân chúng vô tội trong điếm thì chạy ngang chạy dọc tìm chỗ trốn, còn các nhân sĩ võ lâm còn lại thì mặt không đổi sắc trò chuyện vui vẻ, đang uống rượu vẫn uống rượu đang ăn thịt vẫn ăn thịt, chỉ ngẫu nhiên nâng nâng tay động động chân ngăn mấy đồ vật vì bên kia đánh nhau mà bay ra. Nghiên cứu nguyên nhân ẩu đả thì, chẳng qua là hai người vô tình dùng tua kiếm cùng màu. Đúng là nữ nhân đụng hàng cũng khó chịu, chỉ là rất ít nữ nhân sẽ bộc phát ra hành động có tính sát thương cao như thế này thôi.

đụng hàng: thực ra nguyên văn ở đây là 撞衫: chàng sam, là mặc đụng áo lót, ý ở đây là mặc giống áo lót (thứ mà bên ngoài nhìn vào không thấy được) với nhau mà cũng thấy khó chịu 

Bàn sát cửa sổ trong tửu lâu đó, hai vị thiếu niên đã không thấy bóng dáng, dưới gầm bàn  lại truyền đến tiếng gẩy gẩy bàn tính.

“Một chiếc bàn vuông hai chiếc ghế gỗ một cái ấm trà hai chén trà bốn cái đĩa, khấu hao hai mươi lượng! Giỏi thật! Đập cả tay vịn ra! Năm hai! Ôi bộ thảo của ta! Làm bị thương tiểu nhị, phí thuốc thang phí hoảng sợ phí chạy trốn phí tổn thất tinh thần năm mươi lượng!” 

Tư thái thấy tiền sáng mắt này, tư thái thấy tiền sáng mắt này, tư thái lúc nào cũng mang bàn tính bên người này, ngoài Giải Đông Phong còn có ai?

Một tiếng hạt tính vang lên cuối cùng, hai mắt Giải Đông Phong sáng loáng, “Tổng cộng hai trăm hai mươi lăm lượng!”

Đã là Giải Đông Phong thì cái vị bị lôi kéo cùng ngồi xổm dưới gầm bàn còn lại sẽ không khó đoán.

Công Dã Bạch nhìn thoáng qua bàn tính, “Không phải bảy mươi lăm lượng sao?”

Giải Đông Phong nghiêm nghị, “Đã có thoả thuận từ trước, nếu làm hỏng đồ dùng tửu lâu phải bồi thường gấp ba.”

Mọi người đều biết, tiệc cưới hôm Giải Đông Phong lấy Tạ Y Nhân không chỉ cướp đoạt mỗi hồng bao của mọi người không thôi đâu, mà bởi vì có tiền lệ phải mời tửu lâu làm thay tiệc mừng, nhân cơ hội nuốt mất một nửa Ngâm Phong Lâu. Cho nên sau khi biết đại hội võ lâm sẽ được tổ chức tại kinh thành, ngoài việc theo ý kiến số đông khuyên can Hoàng thượng thì chính là bắt tay vào chuẩn bị đại kế nghênh đón và thu tiền khách ở Ngâm Phong Lâu. Mỗi ngày vừa đi theo mấy lão thần kia vô cùng đau đớn nước không ra nước, vừa yên lặng tính xem hôm nay buôn bán lời được bao nhiêu tiền, khi nào thì mở chi nhánh mới..v.v..

Công Dã Bạch lại khác, những ngày gần đây Ảnh các có việc lớn, thế nên tất cả mọi việc đều đổ hết lên đàu hắn. Nhân sĩ võ lâm tăng vọt mang đến tai họa ngầm cho trị an, hộ vệ Hoàng thành phải phân công lại, mỗi việc đều làm hắn sứt đầu mẻ trán. Dù là như thế, nhìn thấy bộ mặt tiểu nhân đắc chí của Giải Đông Phong khi thành công vơ vét của cải, hắn vẫn không nhịn được cười theo.

“Đúng rồi Tiểu Bạch, ngươi có huynh đệ không?” Giải Đông Phong đột nhiên hỏi.

“Sao tự nhiên lại hỏi việc này?”

Nhìn hai mắt sáng bóng lấp lánh của tên kia nhìn mình, trong lòng Công Dã Bạch biết hắn lại có mưu ma chước quỷ gì đó. Quả nhiên nghe thấy hắn trả lời: “Sách mới của Thanh Phong, cái bản viết về thiên tình sử của ngươi 《 Không bằng không gặp khuynh thành sắc 》, hai ngày trước vừa mới sửa bản thảo đưa đi in, còn chưa lên giá đã được đặt hàng trước hết sạch. Nếu ngươi có huynh đệ thì ngàn vạn lần đừng giấu diếm, nhanh thả ra đi trêu hoa ghẹo nguyệt, hắc hắc.”

Trong ánh mắt xem thường của Công Dã Bạch còn có một tầng ý cười, “Ta có huynh đệ không, ngươi không biết sao?”

(Min: ta thề ta không có ý đen tối gì đâu, nhưng có ai hiểu huynh đệ ở đây theo nghĩa khác không? :-ss)

Ánh mắt Giải Đông Phong chợt lóe sau đó lập tức cụp mắt xuống, không biết đang nguyền rủa cái gì, miệng lẩm bẩm: “Hớ, ta với ngươi thân thiết đến mức ấy sao?” Nói xong quay ngoắt sang một lên, lại đụng phải chân bàn, “Auuu!”

Công Dã Bạch từ lâu đã muốn, “Sao chúng ta phải trốn dưới gầm bàn?”

Giải Đông Phong đang ôm đầu, thờ ơ trả lời: “Không thấy có người đánh nhau sao? Ta là một vị quan văn yếu đuối nhỡ bị thương thì làm sao bây giờ?” Dừng một chút, nhìn bàn tay đột nhiên duỗi về hướng mặt mình, “Ngươi làm gì?”

Vừa hỏi xong liền thấy ngón tay Công Dã Bạch đang kẹp mấy chiếc ngân châm cực mảnh, hắn lập tức thấy kinh sợ. Nhớ tới gì đó, hắn nhìn quanh bốn phía mới phát hiện lấy bốn chân bàn làm giới hạn, nhiễm nhiên có một tấm bình phong che chở. Mà mặt ngoài bình phong sớm rơi đầy vụ gỗ nhỏ, chén bát vỡ tan đũa gãy từng mảnh. Đúng rồi, người này mặc dù cũng là quan văn, nhưng lại là một tên quan văn võ công cao cường. Hừ, đã là tên mặt trắng lại còn văn võ song toàn, nói hắn là kẻ thù của nam nhân là còn nhẹ.

Công Dã Bạch không thèm liếc mắt nhìn ánh mắt bao hàm cả hâm mộ ghen ghét bên cạnh, chỉ hơi chíu mày nhìn ám khí trong tay, trong lòng âm ỷ tức giận. Ở trên phố đông người nhốn nháo lại không kiêng nể như thế, không coi mạng sống của dân lành là gì sao? Cũng may ám khí không có độc. Ánh mắt hắn trầm trầm, cổ tay khẽ động, mấy cây châm mảnh bay vụt ra ngoài, hai người đang xông vào đánh nhau thét lên một tiếng rồi ngã xuống.

“Ha ha, có thể lấy tiền rồi!” Giải Đông Phong thấy thế mừng rỡ, chui ra khỏi gầm bàn, thờ ơ với ánh mắt của mọi người.

Nhìn thần thái phấn khởi dâng trào chuẩn bị giải quyết công việc của hắn, ánh mắt Công Dã Bạch hoà hoãn lại bình thường. Trải qua ba triều đại, thế sự thay đổi, người này lại vẫn như bộ dáng mười mấy năm trước kia, thật tốt. Nghĩ tới sách mới mà hắn vừa nói, lại so sánh với kế hoạch bệnh tình nguy kịch sắp chết của “Tạ Y Nhân”. Sau khi báo ra của Quán trà Tiêu Dao nói triều thần lấy chuyện của Tạ Y Nhân làm tấu chương công kích, Tiểu Phạm hẳn đã biết mình bị hãm hại, nén giận không phải phong cách của nàng. Nghĩ đến khi nàng thu thập tư liệu lại hỏi hắn việc này, có thể đoán được, sách mới kia sẽ có rất nhiều “phấn khích”.

Thế mà tên này bây giờ vẫn coi Tiểu Phạm là cây bảo thụ rụng tiền, chắc đến khi nhìn thấy sách sẽ muốn bóp chết nàng ha? Hừm, có lẽ người bị bóp chính là mình?

Loạn thì loạn đi, trong năm Đại đồng này đã có không ít chuyện hoang đường rồi, nhiều thêm một chuyện hắn ngại sao?

Ngay tại lúc Công Dã Bạch ở đây cười đến vô cùng sâu xa, cách một dãy phố ở Hoan Hỉ Thiên, Phạm Khinh Ba và Phong Ngôn cũng đang bàn luận đề tài này, điểm duy nhất không giống là, hai người này cười chả hề thoải mái.

“Mười ngày sau sách sẽ lên giá, Tiểu Phạm, đến lúc đó người đi lại phải cẩn thận một chút.” Lòng dạ của tên quỷ hẹp hòi kia còn nhỏ hơn nữ nhân.

“Phong tiên sinh, ngươi cũng vậy.” Phụ trách duyệt bản thảo ngươi cũng trốn không thoát đâu.

“Hừm, mấy ngày nay không có linh cảm, không bằng dạo chơi tứ hải một phen thì hay lắm.” Dù sao hắn cũng không ký cái khế ước bán mình gì gì đó.

“A a, ta với ngoại tử mới mở tiệc thành thân, nhưng thật ra còn chưa đi hưởng tuần trăng mật cái gì nha.” Nàng chưa từng ra những nơi ngoài kinh thành.

Phong Ngôn dài thở dài một hơi, vân vê vạt áo rộng thùng thình của mình, thuận miệng chuyển chủ đề: “Nghe nói nhà ngươi gần đây rất náo nhiệt?”

Lần này đến phiên Phạm Khinh Ba thở dài, nàng khoanh tay, ánh mắt mờ mịt khuôn mặt bi thương bóng dáng tang thương, “Ngươi nói xem hội xiếc kia có phải có vấn đề gì hay không? Tự nhiên ở lại nhà ta không chịu đi. Vừa nghĩ đến xung quanh có một đám cả trai lẫn gái đối với tướng công nhà ta thèm nhỏ dãi như hổ đói rình mồi, trong lòng ta không biết có bao nhiêu nghẹn thắt đau khổ.”
~ HẾT CHƯƠNG 44 ~

Chuyển ngữ: Mộng Điệp Ảnh Ảo

Chỉnh sửa: Min

Chương 45: Người tới dường như đã từng quen biết

“Thiên tử trọng anh hào,

Văn chương giáo nhĩ tào.

Vạn bàn giai hạ phẩm,

Duy hữu độc thư cao…”[1]

Trong phòng học, Thư Sinh đang dạy học sinh xướng thơ. Nói là xướng, nhưng thật ra lại giống như ngâm, vịnh, thán[2]. Khi trầm thì như tiếng đàn cổ nơi rừng núi hoang vu, khàn đặc đến bi thương, lại có sự mênh mang xa thẳm; khi bổng thì như muốn buông bỏ tất thảy, theo gió mà đi, về nơi xa xôi mây tầng.

Thanh âm tuyệt vời như thế, đáng tiếc là không có người nào thưởng thức. Trong viện, đám nhân sĩ giang hồ kia đều đang vì muốn nhìn thấy một đại cao thủ mà dần thất vọng, cực thất vọng. Ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy Thư Sinh là “Tên này không thể là đệ nhị thiên hạ được, không giống tí nào”, rồi sau đó, khi nhận thấy tính tình của Thư Sinh thì đều nghĩ “Tên này còn giống lão già hơn cả một lão già.”

Người duy nhất chăm chú nghe có lẽ chính là thiếu phụ người Miêu kia.

Nàng cau mày, nói một cách ghét bỏ: “Người Trung Nguyên các ngươi đến tiếng hát cũng méo mó xẹo xọ, chả có tí ý nghĩa nào, hát thì phải hát như bà đây này!” Nói xong, hoàn toàn không để người khác ngăn cản, dồn khí vào đan điền[3], ngẩng đầu ưỡn ngực, cất tiếng hát một bài dân ca, “Thái dương xuất lai chiếu Miêu hương, kim hoa ngân hoa đóa đóa khai, kim hoa ngân hoa ngã bất ái, chích ái tình ca hảo nhân tài ~~~~”[4]

Mọi người yên lặng nhìn nàng, mặt mày nhăn nhó, mồ hôi lạnh chảy ào ào, tuy rằng người đẹp, ca hay, nhưng đây cũng không phải là lúc hát dân ca chứ?

Cao thủ mà Miêu Cương Thất Bảo giáo mỗi lần phái ra hình như đều không được bình thường cho lắm a…

Vị thiếu phụ này tên là Đào Kim Kim, có người nói từ sau khi tham gia thi vòng sơ khảo ** năm mười hai tuổi nàng đã từng trải qua nhiều người đến mức không thể đếm được, hai mươi hai tuổi thì hoàn lương, gả cho giáo chủ của Thất Bảo giáo, năm hai mươi ba tuổi bị hưu do có ý đồ muốn giết chồng cướp vị trí giáo chủ, bị giáng cấp từ đàn chủ Phong Đàn thành kẻ khiêng kiệu cho giáo chủ. Bảy năm lăn lộn cuối cùng cũng biến thành cao thủ đệ nhất trong giáo. Lần này thay mặt cho giáo chủ xuất chinh đến võ lâm Trung Nguyên, hòng đoạt được vị trí đệ nhất thiên hạ.

Thư Sinh tuy chỉ là đệ nhị thiên hạ, nhưng mọi người đều biết, khi hắn chiến đấu với người khác chưa bao giờ dùng hết toàn lực, bình thường bị thua cũng chưa bao giờ bị đánh ngã. Tại đại hội võ lâm nhiều năm trước, Kim Họa sĩ đã đánh với hắn một trận, tuy thắng, nhưng lại phải chịu đựng nỗi đau đớn khi nội lực bị đẩy bật lại trong suốt một tháng, còn hắn lại bình an vô sự. Do đó có thể thấy, võ công của hắn quả thật là cao thâm khó lường.

Vì thế, chốn võ lâm đều biết, đánh ngã được Ngân Thư Sinh mới có thể được coi là đệ nhất thiên hạ.

Sau khi Đào Kim Kim biết được những điều này liền gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm Ngân Thư Sinh của bọn họ, dọc đường đi nếu không phải là ghét thái độ lằng nhằng con cà con kê của người Trung Nguyên thì cũng là món ăn Trung Nguyên không ngon, quá nhạt, hoặc là thái độ ngụy quân tử của đàn ông Trung Nguyên, lại còn chẳng phân biệt được trường hợp, địa điểm mà cứ hát tình ca như thế, nếu không phải còn kiêng kỵ thuật cổ độc của Thất Bảo giáo thì bọn họ đã sớm chung tay giết chết cô ả này rồi.

“Xin lỗi, quấy rầy một chút.” Ngay lúc Đào Kim Kim hát xong bài đầu tiên, đang chuẩn bị hát bài tiếp theo thì có người xuất hiện.

Thư Sinh cầm quyển sách trong tay, đứng bên cửa, đôi mày dài cau lại, “Vị phu nhân này, ngươi làm ồn gây mất tập trung cho học sinh của tại hạ.”

Tiếng Hán của Đào Kim Kim không được tốt cho lắm, vừa nghe thì mất hứng: “Ai là phu nhân của ngươi?” Từ trước đến nay, nàng luôn ghét đàn ông Trung Nguyên, mà trong đám đàn ông Trung Nguyên đó thì nàng ghét nhất cái kiểu làm ra vẻ nhã nhặn còn hay “xổ nho” như thế này. Hiển nhiên Thư Sinh vừa mới ngờ nghệch mà đạp trúng một quả địa lôi rồi.

“Ngươi tìm nương tử của tại hạ làm gì?” Thư Sinh quen hiểu ý người khác qua câu chữ, thế nên lông mày càng cau lại chặt hơn, vẻ mặt đầy phòng bị, không hề che dấu chút nào. Nữ nhân ngoại tộc này thật đáng nghi, mấy ngày nay luôn tìm nương tử hắn làm quen, lại luôn miệng nói muốn nàng gia nhập giáo phái, chẳng biết lòng dạ ra sao nữa. Nương tử hắn lương thiện chính trực, không hề hay biết giang hồ hiểm ác đáng sợ thế nào, khiến hắn càng phải để ý giùm nàng.

Về việc hắn làm sao có thể thấy nương tử nhà hắn là lương thiện chính trực, thì tạm thời cứ cho như là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi?

“Ta tìm nương tử của ngươi làm gì?” Đào Kim Kim nhất thời chưa hiểu ra, ngây ngốc nhìn hắn, hỏi.

“Chính ngươi cũng không biết, tại hạ làm sao biết được?”

Thư Sinh trừng mắt nhìn đầy nghi ngờ, âm thầm nghĩ người trước mặt này quả thật rất khó nói chuyện. Không chỉ có mỗi người này, mà cả một đám trong sân kia cũng rất khó trò chuyện, nói như thế nào cũng không hiểu được nhau, quả nhiên trên đời này chỉ có mỗi nương tử hắn là tốt thôi. Không so sánh thì không biết, qua lần nói chuyện này mới biết được, trò chuyện với nàng ấy thật dễ dàng. Tuy nàng thường nói năng không suy nghĩ, nhưng lâu dần, mấy câu vớ vẩn mà nàng nói nghe cũng khá dễ thương.

Hiển nhiên hắn không biết Phạm Khinh Ba thực ra mặc kệ hắn, từ bỏ việc tìm hiểu rõ nghĩa mấy câu nói điên khùng của hắn, trực tiếp nói ra lời muốn nói luôn. Nhưng giờ hắn không ngại gì ai, cứ thế chìm đắm trong niềm ngọt ngào “Có thê tử như vậy, vi phu còn mong gì hơn nữa.” rồi lộ ra vẻ mặt ngu ngu trông quái không thể tả trước mặt bao người, khuôn mặt cùng đôi mắt đều sáng lấp lánh, cười ngây ngốc rồi lại lấy sách che mặt.

“Không thể tưởng tượng nổi, mới có mấy tháng không gặp mà bệnh của hắn lại càng lúc càng nặng rồi.” Một cao thủ từng có duyên gặp mặt với Thư Sinh nói.

“Người này không phải đệ nhị thiên hạ không phải đệ nhị thiên hạ…” Những người mới gia nhập, ngay từ lần thứ hai nhìn thấy hắn, đã, đang và vẫn nói những câu này.

Lần gặp đầu tiên là lúc hắn và Phạm Khinh Ba bị quấy rầy khi đang “làm”, đi ra ngoài, khuôn mặt lạnh lẽo đầy tức giận, khí thế dễ dàng khiến người khác run sợ, thì bốn chữ “cao thủ võ lâm” như được khắc ngay trên trán hắn, khiến kẻ khác đem lòng ngưỡng mộ. Thế mà chỉ chốc lát sau, hắn lại đột nhiên xoay người, đỏ hết cả mặt, nói với Phạm Bỉnh đang cầm chậu gỗ, nhặt nhạnh mấy bộ quần áo linh tinh đem đi giặt: “Thủ Hằng, sàng đan[5] thì cứ để vi sư giặt cũng được.” Đến lúc ấy, bao nhiêu ngưỡng mộ hoàn toàn tiêu tan.

Người cũ vỗ vai người mới: “Chúng tôi cũng đã trải qua như thế rồi.”

Lúc này Đào Kim Kim mới hiểu ra được, đảo mắt một cái rồi nở nụ cười: “Thảo nào, một người tốt như thế này sao lại ăn nói bừa bãi, ra là vì nhớ nương tử, chắc hẳn em nhà có công phu rất khá.”

Phạm Khinh Ba nhiều lúc hay ăn nói lung túng một chút, thích nói mấy câu đồi trụy trêu chọc Thư Sinh, lại hay cùng đàn ông xa lạ hoặc khách nam đến cửa hàng trêu đùa thân thiết. Nàng làm như thế, cũng đã bị gán cho cái danh khinh bạc rồi, ngay cả người trong giang hồ không quá gò bó trói buộc, nhưng vẫn là được hun đúc nên từ lễ giáo phong kiến trăm nghìn năm, nên đâu thể chịu đựng nổi nữ nhân tai tiếng đến như thế? Nói như hiện nay thì đó chính là tam tục[6].

Mọi người ở đây, mặt không xanh thì cũng là hồng, người trẻ thì xấu hổ lúng túng khó xử, kẻ già thì lộ vẻ ghét bỏ xem thường, tóm lại đều là quay đầu không thèm nhìn.

“Các ngươi muốn chém muốn giết thì làm với tên họ Thư kia ấy, đừng có mà chuyển đề tài đến chủ nhân nhà ta, chủ nhân ta không có công phu gì hết.” Phạm Bỉnh nghe thấy có người nhắc đến chủ nhân nhà mình, chẳng hiểu xông ra từ chỗ nào, vẻ mặt không vui nhìn Đào Kim Kim, đồng thời cũng nói với những nhân sĩ võ lâm này.

“Ha ha, tiểu ca ca, ngươi nói sai rồi, chủ nhân ngươi có công phu hay không thì cũng phải là người đàn ông của nàng rồi mới nói.” Đào Kim Kim cười một cách mờ ám.

Phạm Bỉnh càng khó chịu hơn: “Bậy! Ta đã ở cạnh chủ nhân đến năm năm, còn cái tên họ Thư kia mới đến đây có một tháng, làm gì có chuyện hắn biết mà ta không biết? Khốn kiếp, ngươi đang nghi ngờ ta thiếu chuyên nghiệp sẽ bị chủ nhân vứt bỏ có phải không?! Với cả, ai là tiểu ca ca của ngươi chứ, dù ta có sinh sớm hơn mười năm đi chăng nữa cũng không thể làm ca của ngươi được! Hừ, mụ già, còn thích giả nai giống y như cái tên họ Thư kia!”

Tất cả những lời nói bóng gió hay nói thẳng vào mặt, nếu có ý bảo hắn không hiểu chủ nhân bằng người khác thì đều là những điều chết tiệt!

Mặt Đào Kim Kim vẫn giữ được nụ cười, càng thêm vẻ thùy mị thướt tha, giận dỗi oán trách: “Tiểu ca ca thật quá vô tình.”

Mọi người thấy vẻ mặt nàng như vậy, đều nghĩ không ổn rồi, yêu nữ này còn có một danh hiệu là “Mẫu đơn hoa hạ tử”[7], hoa mẫu đơn càng yếu ớt xinh đẹp, ra tay càng nặng càng ác, vị thiếu niên này xem ra sẽ phải chịu nhiều khổ sở. Chỉ trong tích tắc, cho dù có nhìn thấy nàng ra tay như thế nào, thì cũng không kịp nhắc nhở, chỉ thấy Thư Sinh trước vẫn đờ người ngây ngẩn bỗng nhiên di chuyển như không cố ý, cực kỳ tự nhiên, nhưng cũng đồng thời chắn giữa hai người.

Thư Sinh quay lưng về phía Đào Kim Kim, nói với Phạm Bỉnh: “Thủ Hằng, cơm tối đã làm xong chưa? Sao vi sư ngửi thấy có mùi là lạ?”

“A!” Phạm Bình kêu lên một tiếng, xoay người chạy về phía phòng bếp, “Canh của ta!!!!”

Đôi mắt Thư Sinh thoáng có ý cười, rồi hoàn toàn biến lạnh, hắn liếc nhìn Đào Kim Kim một cái, không nói gì cả, đi vào nhà, rồi khi đối mặt với một đám trẻ con vừa hiếu kỳ vừa nôn nóng đang ngó ra ngoài, thì lại trở nên ôn hòa thân thiết, “Buổi học hôm nay dừng ở đây. Dạo này trong thành không yên, các con đừng ham chơi, đừng la cà bên ngoài, phải sớm trở về nhà.”

“Vâng, thưa phu tử! Hẹn phu tử mai gặp!” Học sinh đồng thanh.

Nụ cười trên mặt Đào Kim Kim rốt cuộc cứng ngắc, “Không thể nào! Ngươi, ngươi sao lại không có việc gì được?”

Thư Sinh không thèm nhìn nàng ta, chỉ lo đuổi bọn học trò trên mặt viết rõ ràng chữ muốn xem kịch hay ra ngoài.

Lần đầu tiên độc thuật chưa bao giờ thất lại lại không có hiệu quả đối với hắn, thật tối mặt tối mũi, cũng là lần đầu tiên bị người khác xem thường không thèm để ý đến như vậy, càng tối tăm mặt mũi hơn, cuối cùng Đào Kim Kim thẹn quá thành giận, “Này! Ngân Thư Sinh! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy! Ngươi có nghe gì không thế hả? Người Trung Nguyên các ngươi không phải rất thích nói lễ nghĩa liêm sỉ gì đó sao!”

Thư Sinh tiễn hết học sinh đi rồi, mới quay đầu lại nhìn nàng. Hắn nho nhã lễ độ dời mắt, sau đó hơi cúi người. Mọi người tại đó thấy hắn làm như thế đều cực kỳ sợ hãi, chỉ có mỗi đôi mắt xinh đẹp của Đào Kim Kim là vẫn nhìn theo hắn, chờ hắn nói chuyện.

“Cái gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, cũng chính là tứ duy[8] của đất nước…” (Min: bắt đầu mở máy =)) )

Vừa mở miệng, mấy nhân sĩ võ lâm đã từng bị hắn dạy dỗ một cách sâu sắc ngay lập tức chớp lấy thời cơ lúc hắn ngừng lời, không hẹn mà cùng chắp tay, nói: “Mọi người cứ trò chuyện, ta đi trước.” Vừa nói, mấy người này liền phát huy sức lực lớn nhất từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi hiện trường án mạng, khiến cho những chữ cuối cùng tựa như là từ không trung truyền đến.

Nháy mắt, trong viện chỉ còn lại Thư Sinh và Đào Kim Kim, cùng với một số nhân tài mới xuất hiện trong võ lâm, còn chưa kịp hiểu gì mà thôi.

Nhưng gần như ngay sau đó, những thanh niên tài tuấn này cuối cùng cũng hiểu ra tại sao các tiền bối lại hốt hoảng bỏ chạy, rồi cũng chạy theo sau đám người kia.

“Xưa kia hiền nhân Quản Tử có nói: Lễ là không được vượt quá chừng mực tiết độ, nghĩa là không hành động theo lối riêng tư, liêm là không che đậy điều xấu, sỉ là không làm điều xằng bậy. Từng lời nói hành động đều cần phải có lễ độ, không được khoe khoang, không buôn gian bán lận trục lợi, không giấu giếm khuyết điểm, sai lầm, người biết xấu hổ cũng có thể coi là một dũng sĩ. Người có tứ duy, với nước với dân, đều là một tấm gương sáng để noi theo. Cho nên nói, tứ duy không được dương lên, thì đất nước sẽ diệt vong…”

Đào Kim Kim cực kỳ đau đầu: “Dừng dừng dừng! Đừng đọc nữa, ta chỉ muốn biết ——”

Nàng còn chưa nói “Vì sao ngươi không bị trúng độc” thì bỗng dưng dừng lại, nhìn thấy cái con người vẫn còn đang lải nhải không dứt kia, khóe miệng hắn bắt đầu chảy ra máu đen, ra là hắn không phải là không trúng độc, mà là phản ứng của hắn tương đối chậm? Ha ha, nàng đã nói không ai thoát khỏi độc thuật của nàng được mà!

Đào Kim Kim đắc ý không được bao lâu, thì Thư Sinh lại lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn trắng, tao nhã lau khóe miệng, rồi nói với nàng một tiếng “Thất lễ”, sau đó, sau đó hắn lại còn mặt không đổi sắc, vừa hộc máu vừa tiếp tục giảng giải nghi vấn!

“Mà đối với người có tứ duy, sỉ càng quan trọng. Tại hạ cho rằng, sỉ là cái gốc của lễ nghĩa liêm. Người bất liêm, vô lễ, bất nghĩa, đều là do vô sỉ mà ra. Thánh nhân xưa đã nói, người không được vô sỉ…”

Người Trung Nguyên đúng là kì lạ, nhưng người này có thể nói là kì lạ hơn cả. Mắt Đào Kim Kim bắt đầu đảo mắt trắng dã, sao nàng lại nghĩ là trước đây cũng từng gặp một người như thế rồi nhỉ? Nhưng lục lọi mọi ký ức trong đầu nhiều lần vẫn không thể tìm ra được chút manh mối nào, hơn nữa rõ ràng nàng đều ở trong tộc, ngoại trừ các lái buôn thì đáng ra không thể tiếp xúc với bất kì người Trung Nguyên nào chứ…

Lúc Phạm Khinh Ba trở về nhà thì liền thấy trong sân vắng là đôi nam nữ đang đứng đối diện nhau, nam thì nhã nhặn mà mạnh mẽ, nữ thì xinh đẹp mà yểu điệu, hình ảnh như thế, không thể nói là không đẹp được. Nữ thì say đắm mê mẩn nhìn nam, đôi môi đỏ thắm hơi hé, thanh âm mềm mại yêu kiều, nói: “Ngươi đã từng đến quê hương của người Miêu chưa? Có phải trước đây ta đã từng gặp ngươi rồi không?”
~ HẾT CHƯƠNG 45 ~

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3