Thứ Nữ Sủng Phi - Chương 41-42

Chương 41: Lũ lụt

Vô luận như thế nào
Nguyên Văn cũng là bị Châu Châu làm bị thương, cho nên sáng sớm ngày kế tiếp, Lý
Viên tự mình đem theo dược liệu, thuốc bổ đến Từ Ninh cung thăm hắn.

Thái hậu đối với nàng
vẫn là ôn hòa, nhưng thỉnh thoảng vẫn xỏ xiên hai câu, Tiền trắc phi kia vẫn là
một bộ dáng lãnh đạm, chỉ có Thuận vương phi còn nhẹ lời khuyên Lý Viên mấy
câu, bảo nàng không nên nặng lời trách cứ Châu Châu.

May mà Nguyên Văn thương
thế không nặng, chỉ trừ trên đầu bị quấn băng thật dầy bên ngoài, còn lại tinh
thần vẫn rất hoạt bát.

Tiểu bàn đôn còn hỏi Lý
Viên: “Châu Châu tại sao lại không có tới đây?”

Lý Viên đối với hắn ôn
nhu cười nói: “Châu Châu làm ngươi bị thương, cảm thấy xấu hổ nên không dám
đến, đây là nàng để cho bổn cung mang đến bì cầu da mà nàng thích nhất nga!”

Nguyên Văn đưa tay nhỏ
bé mập mạp nhận lấy bì cầu, nhất thời cao hứng.

Thăm Nguyên Văn xong, Lý
Viên liền trở về Cam Tuyền cung, nàng cho là tính tình Châu Châu vẫn là còn quá
được nuông chiều một chút, cho nên từ ngày đó luôn trông coi nữ nhi, muốn cho
nàng kiềm chế tính tình một chút.

Châu Châu đại khái cũng
biết lần này mình gây họa rồi, cho nên cũng có chút ngoan ngoãn vâng lời, mỗi
ngày đàng hoàng sống ở Cam Tuyền cung cùng Lý Viên ở chung một chỗ, cũng không
có nhao nhao đòi ra ngoài chơi.

“Đùng———đùng———–đoàng———–đoàng”
cuồng phong gào thét, mưa rơi như sấm, Lý Viên ở giữa giấc ngủ tỉnh lại, nàng
nửa ngồi dậy dịch góc chăn cho nữ nhi đang ngủ say bên cạnh, cũng không gọi
người vào hầu hạ, tự choàng áo ngoài rồi xuống giường.

Nàng đi tới cửa sổ tứ
lăng làm bằng gỗ tử đàn, cách hai ngón tay tuyết trắng nhìn cuồng phong bạo vũ
bên ngoài.

“Chủ tử?” Nghe được động
tĩnh bên trong, Cẩm Tú vẫn canh giữ bên ngoài phòng, cầm ngọn đèn nhỏ đi đến.

Lý Viên khoát khoát tay,
ý bảo nàng không cần châm lửa.

Cẩm Tú biết ý, cước bộ
nhẹ nhàng đi đến phía sau nàng.

“Mưa này cũng đã sáu bảy
ngày rồi, cũng chưa thấy đến lúc ngừng”.

Lý Viên nghe được Cẩm Tú
nói vậy, chân mày chau lại chặt hơn, nàng lo lắng thở dài: “Nghe nói Trực Đãi
bên kia đã bị nạn lụt, những người sống ở đó sợ là. . . . . .”

Bởi vì nạn lụt nên ở
vùng phụ cận kinh đô đã xuất hiện mấy nhóm lớn dân chạy nạn, Phong Thành Vũ vì
việc này đã nổi giận với vài vị trọng thần, bên trong có quân thượng nổi giận
lôi đình, trên dưới triều đình người người đều cảm thấy bất an.

“Ông trời phù hộ!” Lý
Viên ở trong lòng thành kính cầu nguyện “Nhanh một chút ngừng mưa!”

Song, trời cao tựa hồ
cũng không có nghe được lời cầu nguyện của nàng, kế tiếp hơn nửa tháng, mưa
không những giảm mà còn tăng, cả Đại Chu triều một mảnh tiếng kêu than dậy khắp
trời đất.

Một buổi chiều ngày kia,
Lý Viên thật là ngồi không yên, nàng mặc áo choàng cầm ô, hướng Dưỡng Tâm điện
đi tới.

Vừa mói đi tới cửa đại
điện, liền thấy từng hàng thị vệ, cung nhân, nhất tề quỳ xuống đất thỉnh an:
“Tham kiến Thần tần nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên
tuế.”

Lý Viên cước bộ dừng lại
nói: “Chư vị xin đứng lên, Tiểu Hỉ Tử. . . . . . . Ngươi đi truyền lời cho bổn
cung, bổn cung muốn bái kiến hoàng thượng”.

“Dạ!”Tiểu Hỉ Tử một
đường đi vào trong điện.

“Thần tần nương nương,
người đã tới” Lý Đại Hải cùng Tiểu Hỉ Tử trở lại khom người nói: “Phía ngoài
mưa lớn, nương nương hay là mau mau vào trong điện”.

Lý Viên gật đầu, nhấc
chân đi về phía bên trong điện, hoàn hảo. Hắn đồng ý gặp mình.

“Một đám phế vật!” Lý
Viên trong lòng cả kinh, dỏng tai lắng nghe, chỉ nghe Phong Thành Vũ tràn đầy
nổi giận quát lên: “Hoàng Hà vỡ đê, vạn mẫu ruộng tốt bị phá hủy, dân chúng tử
thương vô số?? Trẫm hỏi các ngươi, năm trước trẫm cho phép công bộ dùng năm
trăm ngàn lạng bạc trắng để tu sửa đê đập đã đi đâu rồi?? Tại sao vừa đến lúc
này liền vỡ đê dễ dàng như vậy? A? Các người nói a! Nói rõ ràng cho trẫm. . . .
. Phế vật, đều là phế vật, trẫm còn dùng các ngươi làm gì? Người đâu! Đem công
tả hữu công bộ thị lang kéo đi, chém. . . . . . .”

“Hoàng thượng tha mạng,
hoàng thượng tha mạng a!. . . . . . . .

Lý Viên khí sắc trắng
bệch, trong lòng như cổ, cúi đầu vội vàng hướng trong phòng đi tới.

Bỏ đi áo mưa cùng áo
choàng trên người đã bị thấm ướt một nửa, Lý Viên bưng trong tay một chén sứ
nhỏ uống một hớp thật to trà nóng.

Trong Dưỡng Tâm điện
ngọn đèn dầu vẫn đốt, tiếng Phong Thành Vũ giận giữ lớn tiếng rống lên cùng lũ
triều thần khúm núm nhận tội không ngừng vang lên, Lý Viên hít một hơi thật
sâu, đồng dạng một bộ dáng nơm nớp lo sợ hướng về phía Lý Đại Hải phân phó nói:
“Lý tổng quản, ngươi chuẩn bị một ít đồ ăn, bổn cung mang qua cho hoàng
thượng!”

Lý Đại Hải nghe xong,
lập tức liên tục đáp ứng: “Dạ” hắn cười khổ nói: “Nương nương có điều không
biết a! Hoàng thượng đã có hai ngày chưa uống nước rồi, chính là thân thể làm
bằng sắt cũng không chịu nổi a!”

Lý Viên nghe xong trong
lòng đều cảm thấy đau, nàng cỡ nào hy vọng nàng có thể giúp được hắn a!

Mang theo hộp thức ăn,
nàng đi vào trong điện, Phong Thành Vũ vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy là nàng,
nhíu mày giọng không vui nói: “Thần tần, ngươi tới đây làm gì?”

Lý Viên cước bộ nhẹ
nhàng tiêu sái đi đến bên cạnh hắn, từ bên trong lấy ra một cái đĩa thức ăn đặt
trên long án thượng, nàng ôn nhu nói: “Hoàng thượng một ngày đã không ăn, hay
là dùng trước chút thiện. . . . . ..A!. . . . . .

Phong Thành Vũ không đợi
nàng nói xong, sắc mặt âm trầm nhấc cánh tay lập tức quét lật hết cả bàn đầy đồ
ăn, hắn lạnh lùng nói: “Dùng bữa? Con dân của trẫm còn đang trong lụt lột đau
khổ giãy dụa, nhưng trẫm lại ở chỗ này hoa phục mĩ thực?”

Lý Viên hốc mắt đỏ lên,
kinh ngạc nhìn hắn.

Không khí yên tĩnh không
tiếng động giữa hai người được một lúc lâu, Phong Thành Vũ dời đi tầm mắt, chỉ
thấy hắn phất phất tay, giọng nói chán nản: “Ngươi cứ trở về trước đi!”

Lý Viên giống như là
không có nghe được ngược lại đi tới trước người hắn, một tay ôm hông của hắn,
nàng đem đầu chôn ở trong lông ngực hắn, thật chặt ôm láy hắn.

Phong Thành Vũ cứng đờ ở
đó, không thấy ôm nàng nhưng cũng không đẩy nàng ra.

“Hoàng thượng. . . . . .
. .” Lý Viên nước mắt như mưa cầm tay Phong Thành Vũ lên đặt ở trước ngực của
mình nói: “Người làm cho tâm thiếp đau quá!”

Phong Thành Vũ mặt không
chút thay đổi nhìn nàng.

Lý Viên nghẹn ngào nói:
“Nô tỳ không biết, cũng không hiểu chuyện của triều đình, nhưng nô tỳ biết
hoàng thượng là cột trụ của toàn dân chúng trong thiên hạ, tình huống nguy nan
của bọn họ, duy nhất chỉ có thể trông cậy vào người, bọn họ đều chờ người đi
cứu a! Nhưng là. . . . . .Nếu hoàng thượng. . . . . Nếu hoàng thượng. . .
.  . Liền ngã bệnh. . . .  vậy họ có thể đặt hy vọng ở người nào? Có
thể đi cầu người nào a! Hoàng thượng. . . .  Ô ô. . . . . . .” Lý Viên
khóc không thành tiếng nói: “Còn có nô tỳ, còn có Châu Châu, chúng ta phải làm
sao bây giờ a!”

Phong Thành Vu thần sắc
lạnh lùng dần dần trì hoãn, hắn thở dài, vỗ vỗ thân thể Lý Viên, nói: “Được
rồi, đã qua nhiều năm như vậy, vẫn là một bộ dạng khóc sướt mướt”.

Lý Viên lau lau nước
mắt, nhỏ giọng hỏi: “Đồ ăn kia?”

“Ngươi theo trẫm dùng
một chút đi!” Phong Thành Vũ thản nhiên nói.

“Ân!” Lý Viên nặng nề
gật đầu, cất giọng kêu lên: “Lý tổng quản, đem đồ ăn đưa lên”.

Phong Thành Vũ nhìn hộp
đựng thức ăn thứ nhất bị rơi chính là toàn rau xanh, thần sắc khó lường nói:
“Ngươi còn rất biết tính toán tâm tư của trẫm”.

Lý Viên ngầm thở dài một
tiếng, không để cho ngươi làm đổ một lần, ngươi chỉ sợ cũng sẽ không ăn a!

Dùng thiện xong, Phong
Thành Vũ theo lời khuyên mạnh mẽ của Lý Viên, giữ nguyên áo nghỉ ngơi một lát.

Lý Viên nửa tựa vào
chiếc gối mềm màu vàng sáng thêu rồng, cúi đầu nhìn Phong Thành Vũ đang nằm
trên đùi nàng, hắn gầy đi! Nhẹ vỗ về chân mày nhíu chặt của hắn, Lý Viên thầm
than một tiếng, người nam nhân này là một người giỏi làm công phu về mặt bên
ngoài, cực kỳ biết ẩn nhẫn, luôn luôn là hỉ nộ không lộ, hôm nay phát lôi đình
lớn như vậy thật hiếm thấy.

“Chẳng lẽ tình hình tai
nạn bên ngoài, còn có cái chuyện gì phiền lòng hơn chính sự sao?” Lý Viên trong
tâm thầm nghĩ.

“Hôm nay lúc lâm triều”
ánh mắt Phong Thành Vũ không mở, thanh âm đột nhiên nhàn nhạt nói: “Có người
khởi tấu nói, trời cao rơi xuống tai nạn này là bởi vì trẫm đến nay vô tự (không
con nối dõi)
”.

Lý Viên cả người cứng
đờ, không thể tin nhìn Phong Thành Vũ: “Chỉ toàn nói bậy”.

Phong Thành Vũ mặc nhiên
không tiếng động.

“Hoàng thượng. . . . . .
. . .” Lý Viên vội vã nói: “Thiên tai lần này, làm sao có thể oán trên người
hoàng thượng”.

“Hừ. . . . . .” Phong
Thành Vũ cười lạnh một tiếng: “Bọn họ nói bởi vì thái tử Đại Chu triều còn
không có, quốc sẽ không yên, trời cao vì cảnh cáo trẫm, mới giáng xuống thiên
tai lần này”.

Lý Viên mặt tái đi, run
rẩy nói: “Là thái hậu. . . . . . . Bọn họ?”

Phong Thành Vũ xoay thân
thể một chút, đem mặt dán tại bụng Lý Viên.

“Đã có triều thần liên
danh thượng tấu, muốn trẫm nhận hài tử của Thuận vương làm con thừa tự”.

Lý Viên ôm chặt lấy
Phong Thành Vũ, nàng không biết mình nên an ủi người nam nhân này như thế nào.

“Viên Viên. . . . . . .
.” Hắn cúi đầu kêu lên: “Sinh nam tử cho trẫm!”

“Ân!” Lý Viên nước mắt
nóng hổi từng giọt từng giọt theo gương mặt không ngừng chảy xuống, giờ khắc
này nàng hận mình có bao nhiêu bất lực, ba năm độc sủng nhưng nàng không hề mang
thai, nàng biết là hắn thất vọng vô cùng.

Nhìn hắn vẻ mặt ngày một
nôn nóng, Lý Viên cảm thấy đau lòng muốn chết.

Hoàng hôn ánh nến, hai
người im lặng ôm nhau, phảng phất chỉ có ấm áp trên người đối phương, mới có
thể làm cho tâm lạnh như băng có chút điểm an ủi.

Từ Dưỡng Tâm điện đi ra
ngoài, Lý Viên liền trở về Cam Tuyền cung.

“Chủ tử!” Cẩm Tú nhanh
tiến lên, hầu hạ Lý Viên thay y phục.

“Châu Châu còn đang ngủ
à?” Lý Viên hỏi.

Cẩm Tú cười khổ hồi đáp:
“Mới vừa có sấm chớp, công chúa điện hạ bị thức tỉnh, kêu khóc tìm người, đến
bây giờ vẫn còn tỉnh!”

Lý Viên nghe vậy, vội
vàng đi vào nội thất.

“Nương———” Châu Châu
đang núp trong ngực Dung mama, nhìn thấy Lý Viên liền kêu to nhào lên.

Lý Viên vội vàng ôm lấy
Châu Châu, dỗ dành nói: “Châu Châu đừng sợ! Có nương ở chỗ này a!”

Châu Châu thân thể phấn
nộn hướng thân thể Lý Viên liên tiếp cọ, không muốn buông tay kêu khóc nói:
“Nương, nương, người đi đâu vậy! Châu Châu thật sợ hãi”.

“Châu Châu của chúng ta
là tiểu cô nương dũng cảm nhất!” Lý Viên bị nữ nhi nũng nịu, tâm liền bị làm
cho mềm nhũn, nàng ôm Châu Châu nằm ở trên giường nói: “Nương vừa đi xem phụ
hoàng của con rồi!”

Châu Châu chớp chớp đôi
mắt to ướt nhẹp, nói: “Con đã thật nhiều ngày không có gặp qua phụ hoàng rồi!”

“Phụ hoàng con hiện tại
đang bề bộn công việc a!” Lý Viên xoa xoa đầu Châu Châu nói: “Châu Châu là hài
tử ngoan a! Chờ sau thời gian bận bịu này phụ hoàng nhất định sẽ tới thăm con!”

“Ân!” Châu Châu dùng sức
gật đầu.

“Nương———–người kể thêm
chuyện xưa cho Châu Châu được không?”

“Tốt! Lại kể tiểu hồng
mạo sao?” (TT: ta tra rồi, là chuyện cô bé quàng khăn đỏ ^.^)

“Chuyện đó Châu Châu
nghe rồi! Nương, người kể chuyện mới đi!”

“Để nương nghĩ xem
a————–Ân! Hôm nay sẽ kể chuyện ba chú heo con nhé! Thuở xưa a—————–”

Châu Châu thích nhất là
nghe Lý Viên kể chuyện xưa, mỗi lần nghe xong đều có vấn đề cùng ý nghĩ, lần
nào cũng giống nhau, chỉ thấy nàng ở trong ngực Lý Viên cọ cọ đầu nhỏ, dùng
giọng trẻ thơ nói: “May là có ba chú heo con, nếu là chỉ có một con vậy là chết
chắc!”

Lý Viên nghe vậy, cười
yếu ớt, đối với lối suy nghĩ không thực tế về cuộc đời của tiểu hài tử, nàng
lựa chọn lắng nghe cùng mỉm cười.

“A!” Châu Châu bỗng
nhiên thở dài “Con cũng muốn có hai chú heo con như vậy! Như vậy bọn họ có thể
chơi với con rồi! Nếu là con sói xấu tới Châu Châu cũng không sợ!”

Lý Viên trong tâm vừa
động, không tự chủ sờ sờ bụng của mình.

Thật vất vả mới đem Châu
Châu dỗ dành ngủ thiếp đi, Lý Viên lại nằm trên giường trằn trọc trở mình, nàng
nắm đầu ngón tay tính xem kỳ kinh nguyệt của mình.

Nàng nguyệt sự luôn luôn
rất đúng, nhưng tháng này đã muộn hai ngày.

Tim của Lý Viên bang
bang trực nhảy, cũng không thể bình tĩnh trở lại.

Nàng cỡ nào hy vọng
chuyện đó có thể thành sự thật, nhưng lại vừa sợ là vui mừng công dã tràng.

“Nếu là không phải….!”
Lý Viên nghĩ hay là chờ mấy ngày rồi nói sau!

Nhưng bên tai nàng
thoáng chốc vang vọng lên thanh âm của Phong Thành Vũ: “Viên viên, sinh nam tử
cho trẫm!”

Lý Viên nắm tay thật
chặt, đứng dậy, cất giọng kêu lên: “Cẩm Tú————”

“Chủ tử?”

“Đi gọi Tiểu Hỉ Tử
truyền thái y, Châu Châu có chút đau bụng”.

Chương 42: Lại mang thai

Giờ Mão, trên điện Kim
Loan, Phong Thành Vũ thần sắc lạnh nhạt nhìn một lũ triều thần ầm ĩ phía dưới.

Sau một lúc lâu, hắn:
“Ba———-” một tiếng hung hăng đánh vào tay vịn long ỷ, cả giận nói: “Đủ rồi!”

Hoàng đế tức giận, thần
tử phía dưới lập tức rùng mình kinh hãi, nhất tề quỳ xuống dập đầu nói: “Hoàng
thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận”.

Phong Thành Vũ đứng lên,
quát: “Trẫm muốn các ngươi đưa ra biện pháp giải quyết bạo động của dân chạy
nạn, không phải đang hỏi các ngươi chuyện lập thái tử” trên mặt hắn xanh mét
một mảnh: “Lập thái tử, lập thái tử, trẫm còn chưa có chết đâu!”

“Thần đáng chết, thần
đáng chết, hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận” văn võ bá quan mồ hôi
lạnh đầm đìa, quỳ lạy như máy.

Phong Thành Vũ nhắm hai
mắt thật chặt, lồng ngực không ngừng phập phồng.

Đứng bên cạnh ngự tọa,
Lý Đại Hải không ngừng lo lắng nhìn Phong Thành Vũ một cái, từ lúc hoàng thượng
hơn ba mươi tuổi, tấu chương đề nghị làm con thừa tự nhiều như hoa tuyết không
ngừng bay đến, đối mặt với các đại thần có lý nếu không thuận theo sẽ không
buông tha, cho dù Phong Thành Vũ là ngôi cửu ngũ chí tôn cũng không kiên trì
được bao lâu.

Chuyện lập thái tử, đã
là lửa sém lông mày.

Lý Đại Hải, đầu đầy mồ
hôi, ở trong lòng lo âu căng thẳng than thở, nếu là hoàng thượng có tiểu hoàng
tử, thì cũng sẽ không bị buộc làm như vậy a!

“Hử. . . . .”” Lý Đại
Hải ánh mắt ngưng tụ, hắn khẽ nghiêng người, nhìn thấy sau tấm bình phong bát
bảo tử kim tứ phiến lộ ra nửa cái đầu của Tiểu Hỉ Tử.

“Tên oắt con này thật to
gan! Cũng không nhìn một chút đây là cái địa phương nào, không cần cái mạng chó
của hắn nữa rồi!” Lý Đại Hải trong tâm như sấm chớp, trừng mắt liếc hắn một
cái, lo lắng nhìn hắn nháy mắt.

Song Tiểu Hỉ Tử giống
như là không nhìn thấy, ngược lại vẻ mặt mừng rỡ như điên dùng sức lay tay hắn,
không ngừng tạo ra hình dáng khẩu âm: “Sư phụ, sư phụ tới đây một chút”.

“Chắc là Thần tần nương
nương bên kia xảy ra chuyện rồi” Lý Đại Hải trong lòng quýnh lên, nhưng nhìn bộ
dạng vui mừng như điên của đồ đệ hắn thì lại không giống a!

Lý Đại Hải cắn răng, lại
nhìn bóng lưng thẳng tắp cứng ngắc của Phong Thành Vũ. Cuối khom người lại bước
rất nhỏ lại tấm bình phong bên kia.

“Ngươi muốn chết a!” Lý
Đại Hải rít một tiếng giữa răng môi liều mạng mắng.

“Sư phụ, tin tốt, thật
là thiên đại tin tốt a!” Tiểu Hỉ Tử cả người kích động không thôi.

Lý Đại Hải nhíu chặt
lông mày, vẻ mặt nghi vấn nhìn hắn.

“Cái gì?” Nghe xong lời
của Tiểu Hỉ Tử, Lý Đại Hải kinh hãi trừng lớn mắt, xem ra gương mặt trắng mập
bởi vì vô cùng kích động mà không ngừng co quắp.

“Này, đây là sự thật
sao?” Hắn nghẹn ngào hỏi.

Tiểu Hỉ Tử mặt mày hớn
hở hung hăng gật đầu.

Lý Đại Hải lau lệ nóng
trên mặt, cước bộ lảo đảo xoay người trở lại đại điện.

“Hoàng, hoàng, hoàng
thượng. . . . . .” Lý Đại Hải mặt đầy hồng quang khẽ gọi.

Phong Thành Vũ hơi
nghiêng đầu, nhìn Lý Đại Hải cả người run rẩy không dứt, hai mày kiếm của hắn
hơi nhíu, một bộ dạng không vui vẻ.

Lý Đại Hải giống như
không nhìn thấy sắc mặt âm trầm của hắn, bước nhanh đến bên người hắn, bên tai
nhẹ giọng bẩm báo: “Hoàng thượng. . . Cam Tuyền cung mới vừa truyền đến tin
tức, nói. . . Thần tần nương nương lại có hỉ mạch rồi”.

Không người nào có thể
hình dung sắc mặt lúc này của Phong Thành Vũ, chỉ thấy hắn bá một chút từ ngự
tọa đứng lên, một tay gắt gao nắm chặt bả vai Lý Đại Hải, run rẩy hỏi: “Là
thật?”

Lý Đại Hải khuôn mặt đầy
nước mắt gật đầu: “Đã cho ngự y chẩn mạch qua rồi!”

“Ha ha. . . . . Ha ha. .
. . . . Ha ha ha. . . . . .” Trên điện Kim Loan, Phong Thành Vũ ngửa mặt lên
trời cười to thành tiếng, thần sắc của hắn, thanh âm của hắn, đều nói ra được
vui mừng cùng khoái ý.

Các đại thần đang quỳ
dưới điện không khỏi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều là vẻ mặt khó
hiểu.

“Không biết bệ hạ vì
chuyện gì mà nở nụ cười?” Có thần tử đánh bạo gan khom người hỏi.

Phong Thành Vũ trên mặt
tràn đầy ý mừng khó kìm nén, chỉ thấy mắt hắn nhảy lên, Lý Đại Hải bên cạnh hai
gối đều quỳ xuống, hô lớn: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng,
Thần tần nương nương có thai rồi!”

Chúng đại thần phía dưới
chỉ thấy một sự im lìm luân phiên trên đầu, mọi người đều u mê.

Thần, Thần tần nương
nương có thai rồi?

Thần tần nương nương ba
năm trước sinh hạ Minh Châu công chúa giờ lại có thai rồi?

Nếu như lần này sinh
được nam hài tử?

Chúng đại thần tâm tư
biến chuyển, nhất tề bò lổm ngổm đầy đất, hô to: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc
mừng hoàng thượng, đây là phúc của triều đình, phúc của Đại Chu a!”

Phong Thành Vũ trải qua
đoạn thời gian buồn bực gần đây, lãng lãng cười nói: “Chúng ái khanh bình
thân!”

Các đại thần sắc mặt vui
mừng đứng lên, lúc này không còn người nào nhắc tới: “Lập con thừa tự” mấy chữ
này nữa.

Lâm triều vừa kết thúc,
Phong Thành Vũ lập tức chạy tới Cam Tuyền cung.

Hắn hít một hơi thật
sâu, khoát tay nhấc lên mành tương tú song phượng.

“Hoàng thượng. . . . .
.” Lý Viên đang nửa tựa trên gối mềm nhìn thấy hắn tới, không tự chủ lộ ra nụ
cười ôn nhu.

“Thần/nô tỳ tham kiến
hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”

Phong Thành Vũ không để
ý đến bọn họ quỳ lạy, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Viên, ánh mắt nhìn chằm
chằm vào bụng nàng, nhẹ nhàng hói: “Thật sự có sao?”

Lý Viên hai mắt chứa lệ
nóng, dùng sức gật đầu.

“Hồi hoàng thượng” một
bên thái y vui sướng khom người nói: “Thần tần nương đã có thai, bất quá thời
gian ngắn ngủi, cần được nghỉ ngơi mới tốt”.

Phong Thành Vũ gật đầu,
nhẹ nhàng nói: “Các ngươi đi xuống trước”.

Đợi đến lúc trong phòng
chỉ còn hai người bọn họ.

Phong Thành Vũ không kìm
chế được kích động trong lòng, hắn ôm lấy Lý Viên, luôn miệng nói: “Viên Viên
tốt, Viên Viên ngoan, đích thị là Viên Viên tốt của trẫm!”

Lý Viên chưa từng nhìn
thấy qua bộ dạng thất thố vui mừng như điên bộ của hắn thế, bất quá lúc này
nàng cũng không có tâm tư quản những chuyện này, bởi vì chính nàng cũng đã kích
động vui mừng không biết nên nói như thế nào.

“Hoàng thượng, hoàng
thượng. . . . . . .” Lý Viên thật chặt ôm lấy cổ hắn, không ngừng kêu lên.

“Châu Châu cũng muốn ôm”
hai người không khí đang nùng, một âm thanh trẻ thơ đột nhiên vang lên.

Lý Viên vụt một cái liền
từ ngực Phong Thành Vũ chui ra, quay đầu nhìn Châu Châu nằm giữa giường.

“Hồng hồng, nương, đại
hồng hồng” Châu Châu chỉ vào Lý Viên liên tiếp kêu lên.

Phong Thành Vũ nhìn Lý
Viên đỏ ửng từ mặt đã lan đến cổ, trong lòng vô tận khoái ý, một tay ôm Châu
Châu, cười nói: “Con thật là một đứa bé lanh lợi”

Châu Châu thật nhiều
ngày không có gặp phụ hoàng của nàng, tất nhiên là vô cùng cao hứng, quấy nhiễu
hắn một lát.

“Phụ hoàng, phụ hoàng. .
. . . . Châu Châu nói cho người biết nha!” Nàng gục bên tai Phong Thành Vũ bí mật
nói: “Châu Châu sẽ được làm tỷ tỷ nha!”

Phong Thành Vũ xoa xoa
đầu nàng cười nói: “Vậy Châu Châu thật cao hứng đúng không?”

“Ân! Chờ đệ đệ trong
bụng mẫu thân đi ra ngoài, Châu Châu sẽ dẫn theo hắn đi chơi, lại kể cho hắn
nghe chuyện xưa!”

“Thật là hảo công chúa
của trẫm!” Phong Thành Vũ vui vẻ cười nói.

Lý Viên ôn nhu nhìn hai
phụ tử, tay nàng nhẹ nhàng vỗ về bụng vẫn bằng phẳng của mình.

Lúc này, ánh mắt Phong
Thành Vũ cũng nhìn sang.

Hai người tầm mắt trên
không trung quấn quanh một chỗ.

Ngọt ngào vô hạn.

Chuyện Thần tần nương
nương lần nữa có thai, bất quá trong chốc lát truyền khắp cả tiền triều và hậu
cung.

Bên trong Từ Ninh cung.

Liễu thái hậu cả người
trống rỗng nằm ở trên giường, sắc mặt nàng xanh tím, bộ ngực phập phồng, bộ
dáng bị đả kích sâu sắc.

“Nương nương, người phải
bảo trọng thân thể a!” Một bên lão mama gấp giọng nói: “Ngài nếu ngã xuống,
Liễu gia làm sao bây giờ? Thuận vương gia sẽ thế nào?”

Thái hậu gắt gao cắn môi
dưới, khuôn mặt tàn khốc giọng căm hận nói: “Thần tần! Lại là con tiện nhân
Thần tần kia! Sớm biết như thế ai gia nên liều mạng thanh danh có tổn hại cũng
phải diệt trừ con tiện nhân kia!”

Mama bên cạnh nang cũng
là vẻ mặt vặn vẹo, nàng độc ác nguyền rủa: “Hừ. . . Chỉ sợ Thần tần nương nương
này có mệnh mang thai mà không có mệnh sinh!”

“Ai gia tự nhiên sẽ
không bỏ qua cho cái tiểu tiện nhân kia” Thái hậu liễu mi nhíu lại, cười lạnh
nói.

“Chẳng qua là không công
bỏ qua một tuyệt hảo cơ hội như vậy” nàng cực kỳ thất vọng rũ mắt xuống, thật
thở dài một hơi.

“Chỉ cần hoàng thượng
một ngày không có nhi tử, ngôi vị hoàng đế sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay
vương gia” mama kia an ủi nói.

Liễu thái hậu hai mắt
nhắm lại, thanh âm lần đầu tiên có chút chán nản nói: “Chỉ sợ lúc đó ta không
đợi được a!”

Phong Thành Vũ mười hai
tuổi lên ngôi, đến bây giờ cánh chim đã cứng cáp, căn bản không phải như trước
kia có thể nắm trong tay, hoàng đế bù nhìn tùy ý thao túng.

“Nhưng vô luận là như
thế nào” Liễu thái hậu trong mắt hàn quang lóe sáng “Ai gia nhất định để cho
hài tử của Thành Thái trở thành thái tử”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3