Midnight sun - Chương 07 Part 1

Chương 7: Bản nhạc 

Dịch bởi Ngalizi

Tôi phải chờ khi quay
lại trường. Tiết học cuối cùng vẫn chưa kết thúc. Vậy cũng tốt vì tôi còn có
nhiều điều phải suy nghĩ và cần thời gian ở một mình. 

Mùi hương của cô ấy vẫn
còn lưu lại trên xe. Tôi để cửa sổ đóng, mặc cho mùi hương ấy giày vò mình, cố
gắng quen với cảm giác chủ ý để cổ họng bị thiêu cháy. 

Sự hấp dẫn. 

Đó là vấn đề cần phải
suy nghĩ xét trên nhiều mặt, nhiều ý nghĩa và cấp độ khác nhau. Điều đó không
giống như là tình yêu nhưng cứ thắt vào mà không gỡ ra được. 

Tôi không biết Bella có
bị hấp dẫn bởi tôi hay không. (Liệu tâm tư khép kín của cô có ngày càng làm cho
tôi bực dọc cho tới khi phát điên? Hoặc giả có một giới hạn mà tôi bất ngờ chạm
phải?). 

Tôi cố gắng so sánh phản
ứng của cô ấy với những người khác, như cô thư ký và Jessica Stanley chẳng hạn
nhưng cũng không mang lại được một kết luận. Các dấu hiệu giống nhau - sự thay
đổi nhịp tim và nhịp thở - dễ dàng nhận thấy khi con người sợ hãi bị sốc hay
bồn chồn cũng như khi họ thấy thích thú. Có vẻ như Bella không có cùng những ý
nghĩ như Jessica Stanley thường có. Rốt cục, cô biết rất rõ rằng có điều gì đó
không ổn với tôi ngay cả khi cô không biết chính xác đó là gì. Cô ấy đã chạm
vào làn da lạnh lẽo của tôi và rụt mạnh tay lại khỏi sự giá lạnh đó. 

Tuy nhiên ... tôi nhớ
rằng mình đâu tiếp cận được những ý nghĩ đó, nhưng hình dung đó là Bella trong
những tưởng tượng của Jessica. Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, ngọn lửa cháy
bỏng đang cào cấu cổ họng. 

Sẽ thế nào nếu Bella
tưởng tượng thấy đôi tay tôi vòng quanh cơ thể mỏng manh của cô ấy? Cảm thấy
tôi áp chặt cô ấy vào ngực và rồi nâng cằm cô ấy? Vuốt mái tóc đen dầy trên
gương mặt ửng đỏ? Ngón tay tôi mơn man đôi môi đầy đặn của cô? Nghiêng khuôn
mặt mình gần khuôn mặt cô ấy hơn, nơi miệng tôi có thể cảm nhận được sức nóng
hơi thở của cô ấy? Gần sát hơn nữa cho tới khi... 

Nhưng sau đó tôi bừng
tỉnh khỏi giấc mộng ban ngày, tôi biết những điều Jessica đã nghĩ đến, biết
điều gì sẽ xảy ra khi tôi đến gần cô ấy hơn. 

Sự lôi cuốn thật đã
khiến tôi rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan bởi lẽ tôi đã bị Bella hấp
dẫn theo cách tồi tệ nhất. 

Liệu tôi có muốn Bella
bị mình lôi cuốn như một người phụ nữ bị hấp dẫn bởi một người đàn ông? 

Đó là một câu hỏi sai.
Đúng ra phải là tôi có nên để Bella bị tôi hấp dẫn theo cách đó không, và câu
trả lời là không. Vì tôi không phải là con người bình thường và điều đó thật
không công bằng với cô ấy. 

Tôi khát khao đến từng
tế bào trong cơ thể rằng mình là người bình thường, để tôi có thể ôm cô ấy
trong vòng tay mà không đe doạ đến tính mạng cô ấy. Để tôi có thể tự do chìm
đắm trong những tưởng tượng của mình mà không kết thúc với máu của cô ấy trên
tay tôi, tuôn trào trong ánh mắt tôi. 

Việc tôi theo đuổi cô ấy
là không thể biện hộ được. Tôi có thể có mối quan hệ nào với cô ấy đây, khi mà
tôi không thể mạo hiểm chạm vào cô ấy? 

Tôi đưa tay ôm
đầu. 

Mọi thứ trở nên rối rắm
hơn vì tôi chưa từng biết tới cảm giác con người như vậy trong suốt cuộc đời -
ngay cả khi tôi là con người, ký ức xa xăm mà tôi có thể hồi tưởng lại được.
Khi còn là con người, ý nghĩ của tôi lúc nào cũng quanh quẩn với vinh quang của
người lính. Cuộc Đại chiến diễn ra ngày càng khốc liệt trong hầu hết quãng thời
gian tuổi trẻ của tôi. Dịch cúm bùng phát khi mà chỉ còn chin tháng nữa là tôi
tròn mười tám tuổi... Tôi chỉ có những ấn tượng lờ mờ về những năm tháng đó,
những kí ức âm u cứ phai nhạt dần theo từng thập kỉ trôi qua. Mẹ là người mà
tôi còn có thể nhớ rõ nhất, những nỗi đau thường trực vẫn nhói lên mỗi khi tôi
nghĩ đến gương mặt mẹ. Tôi láng máng nhớ rằng bà căm ghét cái tương lai mà tôi
háo hức hướng tới như thế nào, cầu nguyện vào mỗi bữa tối "cuộc chiến kinh
khủng" sẽ chấm dứt... Tôi tuyệt nhiên không có kí ức về một khát khao nào
khác. Ngoài tình thương của mẹ, chẳng có tình cảm nào níu kéo tôi.. 

Tình cảm này hoàn toàn
mới mẻ với tôi. Tôi không có điều gì tương đương để nhớ, không có gì để so
sánh.

Tình yêu tôi dành cho
Bella là thuần khiết, nhưng giờ đây nó đã bị vẩn đục. Tôi khao khát được chạm
vào cô ấy. Liệu cô ấy có muốn vậy không? 

Đó không phải là vấn đề
- tôi cố thuyết phục mình như vậy. 

Tôi nhìn xuống đôi bàn
tay trắng muốt của mình trong lòng dâng lên sự căm ghét, ghét sự cứng cáp, giá
lạnh, sức mạnh phi thường của nó... 

Tôi giật nảy mình khi
cửa xe mở. 

Ha, bất ngờ cơ à! Lần
đầu tiên đấy, Emmet nghĩ khi anh ấy trượt thẳng vào chỗ ngồi . "Anh cá là
cô Goff nghĩ em đang xài ma tuý, độ này em thất thường lắm. Hôm nay em đã ở đâu
vậy?" 

"Em... làm việc
tốt" 

Hả? 

Tôi cười tủm tỉm.
"Chăm người ốm, đại loại là như vậy". 

Emmett bối rối ra mặt
nhưng rồi anh ấy hít thật sâu và nhận thấy mùi hương trên xe. 

"Ồ. Lại cô gái đó
hả?" 

Tôi nhăn mặt. 

Kỳ quặc rồi đây. 

"Nói em nghe
xem" Tôi lầm bầm. 

Anh ấy hít vào lần nữa.
"Hừm, cô gái này đúng là có mùi quyến rũ thật" 

Một tiếng gầm gừ thoát
ra khỏi miệng tôi trước cả khi lời của anh kịp thốt lên tròn câu, một phản xạ
tự động. 

"Bình tĩnh nào
nhóc, anh chỉ nói thôi". 

Những người khác tới.
Rosalie nhận thấy mùi hương đó ngay lập tức và quắc mắt nhìn tôi, vẫn chưa hết
tức giận. Tôi tự hỏi chị ấy có vấn đề gì, nhưng tất cả những gì tôi nghe được
từ chị là những lời lẽ cay nghiệt. 

Tôi cũng không thích
phản ứng của Jasper. Giống như Emmett, anh ấy cũng nhận thấy sự hấp dẫn trong
máu của Bella. Tuy rằng không ai trong hai người đó có thể bị hấp dẫn bởi mùi
hương đó bằng một phần nghìn như tôi song tôi vẫn thấy buồn lòng bởi lẽ vì máu
của cô ấy vẫn thơm ngon với họ. Jasper lại thiếu tự chủ... 

Alice tiến tới phía tôi
và chìa tay ra lấy chìa khoá xe tải của Bella. 

"Em chỉ thấy có mỗi
em" cô ấy nói đầy ẩn ý theo đúng thói quen. "Anh sẽ nói cho em biết
lý do" 

"Điều này không có
nghĩa-" 

"Em biết, em biết.
Em sẽ đợi. Sẽ không lâu đâu" 

Tôi thở dài và đưa chìa
khoá cho Alice. 

Tôi theo Alice về nhà
Bella. Tiếng mưa rơi nặng hạt như có hàng triệu tiếng búa nhỏ, to đến nỗi chắc
đôi tai con người của Bella không thể nghe thấy tiếng động cơ như sấm rền của
chiếc xe tải. Tôi ngước nhìn lên cửa sổ nhưng không thấy cô xuất hiện. Có thể
cô ấy không ở đó. Chẳng nghe được ý nghĩ nào cả. 

Tôi thấy rầu rĩ vì không
thể nghe được điều gì dù chỉ là để kiểm tra xem cô ấy - để chắc rằng cô ấy đang
vui, hoặc ít nhất là an toàn. 

Alice trèo lên cửa sau
và chúng tôi lao về nhà. Con đường hòan toàn vắng vẻ nên chúng tôi chỉ mất vài
phút. Chúng tôi vào nhà và bắt đầu những trò tiêu khiển của mình. 

Emmett và Jasper đang chơi
một môn cờ phức tạp, dùng tám tấm bảng - trải dọc theo bức tường kính đằng sau
- với luật lệ phức tạp mà họ tự đặt ra. Họ không cho tôi chơi, chỉ có Alice là
người chơi cờ với tôi mà thôi. 

Alice tới chỗ máy tính
đặt ngay góc phòng và tôi có thể nghe tiếng máy bật. Alice đang tiếp tục dự án
thiết kế thời trang cho tủ quần áo của Rosailie, nhưng hôm nay chị ấy không
tham gia cùng. Thường thì Rosailie đứng sau, trực tiếp cắt và chọn màu khi
Alice phác hoạ trên màn hình cảm ứng (Carlisle và tôi đã phải điều chỉnh hệ
thống một chút, do hầu hết màn hình kiểu này đều cảm ứng nhiệt). Rosailie nằm
trên ghế sô pha với vẻ mặt u ám và bắt đầu liên tục chuyển hai mươi kênh một
giây trên màn hình phẳng. Tôi có thể nghe thấy chị ấy đang cố quyết định xem có
ra ngoài gara và chỉnh lại chiếc BMW của mình không. 

Esme đang ở tầng trên,
bận bịu với bộ ảnh mới. 

Alice nghiêng đầu về
phía tường một lúc sau và bắt đầu nhắc vở cho Jasper bước đi tới của Emmett -
Emmett đang ngồi trên sàn quay lưng về phía Alice, còn Jasper thì cố giữ vẻ
bình thản khi ăn mất quân cờ yêu thích của Emmett. 

Còn tôi, lần đầu cảm
thấy xấu hổ trong suốt khoảng thời gian dài, tới ngồi vào cây đàn dương cầm lớn
tuyệt đẹp đặt ngay gần lối đi. 

Tôi lướt nhẹ tay lên
phím đàn, thử tiếng. Âm thanh vẫn hoàn hảo.  

Trên gác, Esme dừng công
việc của mình và ngẩng đầu lên. 

Tôi bắt đầu chơi đoạn
đầu của giai điệu nảy ra trong đầu mình khi ở trên xe hôm nay, thật mừng là nó
còn hay hơn tôi nghĩ. 

Edward lại chơi đàn,
Esme thích thú nghĩ, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt mẹ. Bà rời bàn, nhẹ
nhàng bước tới đầu cầu thang. 

Tôi thêm vào một đoạn
hoà âm, để đoạn giữa của bản nhạc lướt qua nó. 

Esme thở nhẹ với vẻ mãn
nguyện, ngồi ở bậc thang phía trên, và nghiêng đầu về phía thành cầu thang. Một
bài mới. Thật dài. Một bản nhạc dễ thương. 

Tôi đưa bản nhạc theo
một hướng mới, thêm vào những tiếng bass. 

Edward lại sáng tác?
Rosalie nghĩ, hàm răng nghiến lại trong nỗi tức giận tột cùng. 

Đúng lúc đó, chị ấy đã
phạm sai lầm, và tôi có thể đọc được tất cả những lời lẽ tức tối bên trong. Tôi
có thể hiểu tại sao chị ấy lại tức giận với mình. Tại sao việc giết Isabella
Swan không làm chị ấy bận tâm chút nào. 

Với Rosalie, lúc nào
cũng là lòng tự kiêu phù phiếm. 

Tiếng nhạc đột ngột
dừng, và tôi bật cười trước khi tự kiềm chế bản thân, một tiếng ho châm chọc
sắc lẻm thoát ra thật nhanh khi tôi đưa tay che miệng. 

Rosalie quay lại nhìn
tôi, đôi mắt toé lửa trong nỗi tức giận vì bị xúc phạm. 

Emmett và Jasper cũng
quay lại nhìn và tôi nghe thấy sự bối rối của Esme. Esme xuống dưới trong
thoáng chốc, dừng lại nhìn tôi và Rosalie. 

"Đừng dừng lại,
Edward." Esme khích lệ sau một hồi căng thẳng. 

Tôi bắt đầu chơi đàn
lại, quay lưng về phía Rosalie cố gắng một cách khó nhọc để kiềm chế nụ cười
chực căng trên mặt. Chị ấy đứng dậy và bước ra khỏi phòng, có vẻ tức giận nhiều
hơn là bối rối. Tất nhiên là có chút bối rối. 

Cậu mà nói bất kì điều
gì thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu. 

Tôi lại cười thầm. 

"Sao vậy
Rose?" Emmett gọi với theo. Rosalie không quay lại. Chị ấy vẫn tiếp tục,
đứng thẳng lưng, bước về phía garage và chui vào xe như để giấu mình trong
đó. 

"Gì vậy?"
Emmett hỏi tôi. 

"Em có biết gì
đâu." Tôi nói dối 

Emmett cằn nhằn, chịu
thua. 

"Chơi tiếp
đi," Esme giục. Đôi tay tôi lại dừng lại. 

Tôi lại chơi tiếp, bà
đứng sau tôi, đặt tay lên vai tôi. 

Bản nhạc hay, nhưng chưa
hoàn chỉnh. Tôi thử một đoạn nối, nhưng có vẻ vẫn chưa được. 

"Thật tuyệt. Bản
nhạc đã có tên chưa?' Esme hỏi. 

"Chưa ạ" 

"Có câu chuyện nào
liên quan đến không?" bà hỏi, có tiếng cười trong giọng nói. Điều này làm
bà rất vui, tôi cảm thấy có lỗi vì bỏ quên âm nhạc khá lâu. Thật là ích
kỉ. 

"Đó là một bài hát
ru, con nghĩ vậy". Tôi đã nghĩ ra đoạn nối ngay lúc đó. Nó dễ dàng dẫn đến
một đoạn khác, làm bản nhạc liền mạch. 

" Một bài hát
ru," bà nhắc lại với chính mình. 

Đúng là có câu chuyện
liên quan đến bản nhạc này, và khi đó tôi đã thấy những nốt nhạc ghép lại với
nhau thật dễ dàng. Câu chuyện về một cô gái đang ngủ trên chiếc giường nhỏ, với
mái tóc dầy xoã ra, xoắn lại với nhau tựa hồ như rong biển trải trên
gối... 

Alice rời khỏi Jasper để
anh ấy tự xoay sở lấy và đến ngồi cạnh tôi trên chiếc ghế dài. Với giọng trong
trẻo nhẹ như gió, cô ấy phác ra một đoạn không lời phía trên giai điệu hai
quãng tám. 

"Anh thích nó
đấy" Tôi thì thầm. "Nhưng thế này thì sao?" 

Tôi thêm đoạn của Alice
vào đoạn hoà âm - đôi tay tối lướt qua các phím đàn giờ đây nối tất cả các đoạn
vào với nhau - thay đổi đôi chút, đưa bản nhạc theo một hướng mới... 

Alice bắt được nhịp và
hát cùng. 

"Đúng rồi. Hoàn
hảo" Tôi nói 

Esme xiết chặt vai
tôi. 

Nhưng tôi có thể thấy
đoạn kết , cùng với giọng của Alice ngân cao hơn giai điệu và đưa nó đến một
quãng khác. Tôi đã có thể thấy được bài hát ru sẽ kết thúc thế nào, vì cô gái
đang ngủ thật tuyệt đẹp như vậy, và bất kì sự thay đổi nào cũng là sai lầm, là
đáng buồn. Bản nhạc trôi qua chậm dần, thấp dần.

Giọng hát của Alice cũng
thấp dần và trở nên nghiêm trang, như một bài ca ngân vang dưới thánh
đường. 

Tôi chơi nốt nhạc cuối,
và rồi cúi đầu xuống những phím đàn. 

Esme xoa đầu tôi. Mọi
thứ sẽ ổn thôi Edward. Chuyện này sẽ kết thúc tốt đẹp nhất. Con xứng đáng với
hạnh phúc con trai ạ. Số phận nợ con điều đó. 

"Cảm ơn mẹ",
tôi thì thầm, ước gì mình có thể tin vào điều đó. 

Tình yêu có bao giờ đến
dễ dàng. 

Tôi cười mà không thấy
vui. 

Hơn ai hết trên thế gian
này, con có được những thứ tốt nhất để đối đầu với những khó khăn như vậy. Con
là người giỏi nhất và tài hoa nhất trong chúng ta. 

Tôi thở dài. Bà mẹ nào
cũng nghĩ con trai mình như vậy. 

Esme vẫn cảm thấy tràn
trề vui mừng khi trái tim tôi cuối cùng cũng rung động sau ngần ấy thời gian,
dù cho chuyện này có thể là tấn thảm kịch. Bà đã từng nghĩ tôi sẽ mãi cô
đơn... 

Cô ấy sẽ đáp lại tình
yêu của con, bà bất chợt nghĩ, thấy tôi ngạc nhiên với nhứng ý nghĩ như vậy.
Nếu cô ấy là người thông minh. Bà mỉm cười. Nhưng mẹ không thể tượng tượng ra
ai mà ngốc nghếch không nhận thấy những điều tốt đẹp nơi con. 

"Thôi nào mẹ, mẹ
làm con ngượng đấy" Tôi trêu chọc bà. Những lời lẽ của bà, dù không có khả
năng thành hiện thực, cũng làm tôi thấy vui. 

Alice bật cười và hiểu
phần nào đoạn hội thoại của "Trái tim và tâm hồn". Tôi mỉm cười và
hoàn thành đoạn hoà âm đơn giản với cô ấy. Sau đó tôi làm vui lòng Alice bằng
việc trình diễn bản nhạc "Chopsticks". 

Cô ấy cười khúc khích,
rồi thở nhẹ " Em muốn biết sao anh lại cười Rose" Alice nói.
"Nhưng em biết là anh sẽ không nói đâu". 

"Không
đâu" 

Cô ấy nhéo tai
tôi. 

"Thôi nào
Alice," Esme khiển trách. "Edward là người lịch sự mà." 

"Nhưng con muốn
biết". 

Tôi phì cười với giọng
mè nheo của cô nàng. Rồi tôi gọi "Mẹ Esme tới đây nào" và chơi bản
nhạc yêu thích của bà, một bản nhạc tình không tên dành cho tình yêu của bà với
Carlisle tôi đã chứng kiến trong nhiều năm. 

"Cám ơn con".
Bà xiết chặt vai tôi lần nữa. 

Tâm trí tôi không tập
trung vào những nốt nhạc quen thuộc. Thay vào đó tôi nghĩ về Rosalie đang oằn
mình với nỗi đau phù phiếm trong garage, và mỉm cười một mình. 

Khám phá ra nỗi hờn ghen
lớn lao của chị ấy với mình, tôi cảm thấy hơi tiếc cho chị ấy. Thật bất hạnh
khi nghĩ vậy. Tất nhiên, nỗi ghen tị đó nghìn lần nhỏ nhặt hơn nỗi niềm trong
tôi. Kiểu như một sự ích kỉ tột cùng. 

Tôi tự hỏi cuộc sống và
tính cách của Rosalie có khác đi nếu chị ấy không phải là người xinh đẹp nhất.
Liệu chị ấy sẽ hạnh phúc hơn nếu sắc đẹp không phải là lợi thế lớn nhất của
chị? Bớt coi trọng bản thân? Giàu lòng trắc ẩn hơn? Dầu sao thì nghĩ vậy có ích
gì, vì quá khứ đã qua đi và chị ấy vẫn luôn là người xinh đẹp nhất. Thậm chí
ngay cả khi còn là con người, chị ấy vẫn sống trong sự ngưỡng mộ đối với sắc
đẹp của mình. Đó không phải là điều làm chị ấy bận lòng. Ngược lại - chị ấy
mong mỏi sự hâm mộ hơn bất kì thứ gì khác. Điều này chẳng thay đổi gì khi chị
ấy trở nên bất tử. 

Với khát khao đó không
có gì là ngạc nhiên khi chị ấy cảm thấy bị xúc phạm bởi ngay từ đầu tôi đã
không hề tôn thờ vẻ đẹp của chị như những người đàn ông khác. Chị ấy còn lâu
mới phải lòng tôi nhưng lại cảm thấy tức tối khi tôi không có tình ý nào. Chị
ấy đã quen với cảm giác được người khác khao khát. 

Điều này khác với Jasper
và Carlisle - cả hai đã yêu. Còn tôi rõ ràng chẳng có ai, nhưng vẫn ngoan cố
chẳng tiến thêm bước nào. 

Tôi đã nghĩ rằng sự oán
giận ấy đã bị chôn vùi. Rằng chị ấy đã quên từ lâu. 

Và quả có như thế... cho
đến ngày mà tôi cuối cùng cũng tìm được vẻ đẹp làm tôi rung động chứ không phải
chị ấy. 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3