Quân sinh ta đã lão- Chương 58+ 59

Quân Sinh Ta Đã Lão Chương 58

Chương 58.

Đến khi ăn mọi người đều có chuẩn bị tốt túi đựng, ăn xong chúng tôi đem chai plastic cùng các loại rác rưởi gom vào đi, đợi ngày mai xuống núi nhất trí ném vào trạm xử lý rác thải.

Vài nam sinh đem bài poker, mạt chược, bàn cờ bày ra một bên, ai muốn chơi tự động bò qua. Đoàn thể nữ sinh vẫn ẩn ẩn lấy Sở Kiều làm trung tâm, nhóm thanh niên còn lại là theo Tiểu Lưu sai khiến, tôi cùng với Tây Cố ngược lại độc lập bên ngoài, tự thành một nhóm.

Tôi đối với những thứ này không có hưng trí gì nhiều, tạm thời cũng đi vô giúp vui, bước ra đánh hai vòng mạt chược.

Tây Cố có phần chán chết ở bên cạnh nhìn một hồi, Thái Lãng vẫn vội vàng cùng bạn gái tương lai bồi dưỡng tình cảm, đem máy chơi game mà cậu ta mang tới đưa cho Tây Cố.

Tây Cố chỉ chơi một lát, lại chạy tới quậy tôi.

Tôi mới thắng một ván, trong lòng vẫn đang thoải mái, liền nhìn thấy nguyên bản Sở Kiều đang cùng Tiểu Lưu đánh bài tiếp cận lại đây, đứng ở sau lưng tôi thấp giọng lôi kéo Tây Cố nói chuyện.

Lòng tôi có chút không tập trung, cái cô gái này như thế nào lại không hiểu được ánh mắt, vẫn cố ý làm bộ không thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế?

Tôi quả thật không cần phải nhìn cô ấy, chấm dứt xong trận bài này cũng học theo nhiệt tình mua bán thời hiện đại gọi Sở Kiều một tiếng, “Muốn chơi mạt chược hay không? Chị với Tây Cố muốn đi một chút, em có muốn thay một hồi không?”

Cô ấy đi qua nhìn nhìn tôi cùng Tây Cố, cười tủm tỉm nói, “Được, chị Hác Manh hai người chầm chậm đi hẹn hò đi.”

Tôi thuận lý thành chương đem cô ấy bỏ lại trên bàn bài, kéo Tây Cố chạy lấy người.

Tây Cố nhịn cười, đợi ra khỏi tầm mắt của bọn họ, anh ngoắc ngoắc eo của tôi, “Ừm” một tiếng thật dài, “Manh Manh, ăn dấm chua rồi?”

Bộ mặt già của tôi đỏ lên, hung hăng nện anh một quyền, “Chính anh nói coi, anh lúc trước nói như thế nào, hiện tại người cùng cô ta dây dưa không rõ là ai.”

“Anh với cô ấy thật không quan hệ,” Tây Cố dừng lại, “Lần này là Tiểu Lưu muốn đuổi theo cô ấy, cô ấy mới theo tới, anh cuối cùng không thể để cho cậu ta thúc đẩy? Lúc trước anh đi kiếm củi, cô ấy cùng lại hỗ trợ…”

Tôi hừ lạnh một tiếng, axit chảy đi đâu mất, nói, “Cô ấy thật ra vui vẻ giúp người.” Là một Lôi Phong ở thời đại mới sao.

Anh bật cười, nắm vai tôi, “Được rồi được rồi, khó có khi đi ra ngoài giải sầu đừng vì cái này ầm ĩ.”

Vẫn không có nhắc lại bộ luật về tình hữu nghị đã lập ra trước kia.

Tôi liếc xéo anh một cái, tạm thời tin tưởng lí do thoái thác của anh, chỉ nói, “Em ầm ĩ sao? Nhưng là âm điệu em thật sự thấp, nén giữ mặt mũi cho anh, âm thầm tìm anh thẩm vấn. Nếu như những người khác, không chừng ngay tại trận dựng lông cùng với cô nhóc kia PK.”

“Được, anh biết.” Anh cúi đầu trấn an hôn nhẹ mặt tôi, không có nói lại, bàn tay ôm lấy, trực tiếp đi vào thế giới của hai người.

Sau đó tôi nghĩ nghĩ lại liền cảm thấy không thích hợp, Tây Cố đã từng thề son sắt nói bọn họ chỉ là tình huynh đệ, vì cái gì lần này tôi chỉ rõ Sở Kiều đối với anh có ý đồ, anh lại không có phủ nhận? Chỉ hàm hồ cắt đứt đề tài của tôi?

Theo như anh nói, khó khi đi ra ngoài, tôi cũng không muốn truy tìm ầm ĩ khiến cho mọi người đều không thoải mái, cũng có khả năng chính là tôi tự suy nghĩ quá nhiều, vì thế suy nghĩ hết lần này tới lần khác, tôi làm bộ dường như không có việc gì đem vấn đề này tạm thời nuốt xuống, đợi sau khi về nhà sẽ đóng cửa nghiêm hình bức cung.

Xét thấy vấn đề an toàn, chúng tôi không có rời khỏi doanh địa quá xa, chỉ tại lân cận qua lại di chuyển, trời vừa sẩm tối thì đi trở về. Cắm trại ngoài trời thời điểm phấn khích nhất đúng là khi vào đêm, ban đêm tựa hồ giao cho nam nữ thanh niên càng nhiều dũng khí mở miệng nói ra tình cảm thật hơn so với ban ngày.

Bởi vì trong núi ngày đêm chênh lệch nhiệt độ khá lớn, mọi người đóng quân dã ngoại trên người đều có chuẩn bị quần áo chống lạnh, tôi sau khi trở về đem bản thân bao thành một cục bông, lúc hoàng hôn có phân phó mọi người mang củi lửa đều tập trung lại, đốt lên.

Tây Cố không có cố kỵ ánh mắt của những người khác, cùng tôi chung một lều.

Hai người ở trong lều náo loạn một hồi lâu mới đi ra ngoài.

Mấy cô gái nhóm đều vây quanh ở cạnh lửa trại sưởi ấm nói chuyện phiếm, nhóm thanh niên nóng lòng muốn thử mai phục theo đuổi mục tiêu trong lòng, tùy thời chuẩn bị công chiếm tâm hồn thiếu nữ.

Mùi hương thức ăn đánh tới, tôi với Tây Cố lấy mấy xâu thịt dê nướng, hương vị quả thật không tệ, chỉ là sợ bị nóng.

“Em đi lấy trà xanh.” Cổ họng hơi bị khô, tôi đứng dậy nói.

Anh gật đầu, “Đi về nhanh chút.”

Tôi kéo chặt quần áo bước nhanh đi qua chỗ đồ uống chất đống tìm trà xanh, lửa trại ánh sáng không rõ lắm, tôi híp mắt nỗ lực tại một đống bia, nước trái cây, tìm kiếm.

“Chị Hác Manh, chị đang tìm cái gì?” Bạn gái tương lai của Thái Lãng nhỏ giọng nói.

Tôi có chút ngượng ngùng, “Chị tìm trà xanh, không biết để ở chỗ nào rồi.”

Có cô bé lại đây hỗ trợ, cách vài giây, muốn nói lại thôi, nói, “Vừa rồi Sở Kiều có chuyện tìm chị.”

Tôi “Aiz” một tiếng, “Chuyện gì?”

Cô ấy chần chờ, lắc đầu.

Tôi có chút phiền muộn, lấy trà xanh xong vội vàng rời đi.

Bên ngoài vẫn ồn ào sôi nổi, ăn uống no đủ xong bọn họ lại ầm ĩ chơi nói thật lòng hay mạo hiểm, tôi cùng với bọn họ luôn luôn có một tầng khoảng cách, tuy rằng xem bọn họ chơi đến vui vẻ, nhưng lại không có ý đồ gia nhập, cười cười cùng Tây Cố nhìn nam nữ thanh niên tham gia trò chơi, hoặc âm thầm liếc mắt đưa tình.

Cả đêm hoạt động thú vị không ít, trừ bỏ nói thật hay mạo hiểm, phía sau lại ầm ĩ chơi trò giết người, K đố chữ… Cuối cùng chơi đô-mi-nô thơ ca làm phần kết.

Tôi cùng Tây Cố một đường lướt qua, chỉ dự định ở bên cạnh nhìn quần chúng. Tiểu Lưu quay đầu xem xét chúng tôi, “Nè nè, biết hai người các ngươi cảm tình tốt, nhưng mà cả đêm đều dính cùng một chỗ sẽ không có lạc thú hoạt động tập thể đâu, đây đều là trò chơi cuối cùng, Tây Cố, lên! Chứng minh cho bạn gái thấy học thức uyên bác của cậu thôi.”

Đã nói ra như vậy, tôi với Tây Cố đương nhiên gật đầu gia nhập.

Quy tắc chơi đô-mi-nô là mặc cho chọn bài thơ nào, trong câu thơ kế tiếp phải chứa chữ cuối cùng của bài thơ trước đó. Nếu là không khớp, tức phải thành thực trả lời vấn đề bất kỳ của người đưa ra, cũng bị knockout khỏi cuộc đấu.

“Bắt đầu từ tôi,” đội trưởng Tiểu Lưu nói, “Hồi thủ trường an đạo, phương hoan yến bách lương.”

Thái Lãng nói tiếp, “Trường khiếu lương phụ ngâm, hà nhật kiến dương xuân?”

“Xuân hoa thu nguyệt hà thì liễu, vãng sự tri đa thiểu.”

“Thiểu tráng bất nỗ lực, lão đại đồ thương bi. . .”

Vòng đầu tiên cơ hồ không có người xuống ngựa, theo phần sau độ khó càng cao, phía trước tôi đã có hai cô gái bị đấu loại, tôi bất đắc dĩ nhìn Sở Kiều sảng khoái đặt mông ngồi ở bên cạnh tôi.

Đêm nay cô ấy đem tóc đuôi ngựa như ngày thường thả xuống, không có giống như tôi vậy gói thành một cái bánh chưng to, trên người mặc một chiếc váy dệt kim nổi bật đường cong thục nữ, thừa dịp ánh lửa lay động thì chậm rãi đi ra, ngày thường cô ấy luôn giả dạng như con trai giờ như vậy mềm mại nữ tính làm cho người ta kinh diễm.

Tây Cố đại khái cũng là lần đầu nhìn thấy Sở Kiều ăn mặc bộ dáng tràn ngập mùi phụ nữ này, nghiêng đầu nhìn cô ta vài giây, tôi mỉm cười nâng chân lên hung hăng giẫm đạp ——

Thất bại.

Anh đắc ý hướng tôi ngoắc ngoắc tay, “Anh sớm có chuẩn bị.”

“…”

Bạn xem, lực nhẫn nại của tôi đủ kinh người chưa. Nhưng đối mặt với cô ta khiêu khích khí thế bức nhân, chính là lực nhẫn nại kinh người như thế nào cũng đã bùng nổ.

Gió đêm có hơi lớn, Sở Kiều tóc dài rối tung, khi chơi đô-mi-nô tiến hành đến một nửa, cô ấy nâng tay đem tóc đang tung bay tóc vén ra sau tai, ống tay áo theo động tác, lộ ra một nửa đồ đeo cổ tay màu xanh sẫm…

Tôi ngẩn ra.

Lúc trước Tây Cố đem mọi thứ có liên quan tới Sở Kiều đều thu xếp ném đi, là tôi đi theo anh một đường đến cửa hàng mọi thứ tự mình chọn lựa, giống như lấy lòng lại anh, bao cổ tay bề ngoài quen thuộc viền vàng, tôi vô luận như thế nào cũng không có nhìn lầm… Đây là tôi tự tay vì anh chọn.

Đầu của tôi rối loạn thành một đoàn, nhưng vẫn kiệt lực tỉnh táo lại, khắc chế cảm xúc. Dù sao không phân tốt xấu đã tùy tiện kết luận không phải là phong cách của tôi.

“… Điêu lan ngọc thế ứng do tại, chích thị chu nhan cải.”

Chơi đô-mi-nô còn đang tiếp tục.

Tôi buông mí mắt, bên tai nghe thấy Sở Kiều tự tin chậm rãi nói tiếp một câu, “Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ.”(Câu này nói đơn giản là Sở Kiều làm trò trước mặt mọi người cười nhạo Hác Manh tuổi đã không còn trẻ nữa.)

Tôi sửng sốt, nghe được câu này của cô ấy câu này rõ ràng có ý bỡn cợt, biểu tình của mọi người xung quanh cũng có chút không được tự nhiên.

“Chị Hác Manh, đến chị nha.”

Tây Cố bỗng nhiên đứng lên, trực tiếp lôi kéo tôi rời tiệc, trước khi đi anh sắc bén nhìn chằm chằm cô ấy một lúc lâu, “Sở Kiều, cậu lần này hơi quá đáng.”

Sở Kiều cũng đi theo đứng lên, mỉm cười cởi bỏ bao cổ tay đang mang trên tay đưa cho tôi.

“Vậy thật sự là xin lỗi chị Hác Manh, cái này, làm quà tạ lỗi có thể chứ?”

Quân Sinh Ta Đã Lão Chương 59

Chương 59.

Tôi không biết nên như thế nào hình dung tâm tình giờ phút này.

Phẫn nộ đến trước mắt nổi lên từng trận từng trận màu đen, Tây Cố đem tôi che vào trong ngực, phất tay đem bao cổ tay trên tay Sở Kiều đánh rớt, lần đầu lạnh lùng thốt, “Sở Kiều, không nên lần nữa xúc phạm điểm mấu chốt của tôi, tính nhẫn nại của tôi luôn luôn không tốt, đây là lần cuối cùng tôi nói cho cậu, tuyệt đối không có khả năng, cho dù không có cô ấy cũng tuyệt đối không có khả năng. Cậu thể hiện càng nhiều, cũng chỉ làm cho tôi càng khẳng định điểm này.”

Sở Kiều trầm mặc vài giây, đột nhiên thản nhiên mở miệng, cùng với ngôn hành khiêu khích cô ấy vừa nãy bất đồng, trên mặt Sở Kiều không có một tia biểu tình thắng lợi sung sướng, chỉ là bình tĩnh nói, “Tây Cố, mình cũng không phải nhất thời xúc động, mình vẫn biết bản thân đang làm cái gì.”

“Ừ… Đã khuya, tôi đi về ngủ trước.” Thái Lãng trước tiên mở miệng, rồi sau đó Hiểu Hiểu cũng gật đầu đuổi theo, mấy người còn lại hiểu ý, đều thức thời lảng tránh. Một cô gái tò mò quay đầu xem thêm vài lần, lập tức bị người bạn bước đến lôi đi.

Tôi có chút xấu hổ, càng thêm lúng túng, trong lòng không phải không oán Tây Cố đem mình cuốn vào hoàn cảnh khó xử này, lại rất rõ ràng chuyện này kỳ thật cũng không phải đều do anh, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Tây Cố tuy rằng tính nết không tốt, cũng là một người rất trọng tình nghĩa, tuy rằng không thích Sở Kiều, nhưng cô ấy đối Tây Cố quả thật cũng rất thân thiết.

Cũng như là Chung Ý với tôi, tuy rằng Tây Cố cũng không thích Chung Ý, nhưng tình nghĩa những năm gần đây, nên cho dù tôi phát hiện tâm ý của Chung Ý, tôi cũng làm không được cùng Chung Ý hoàn toàn tuyệt giao, cả đời không qua lại với nhau.

Suy bụng ta ra bụng người, khoảng cách năm mươi bước với một trăm bước, nếu là chuyện ngay cả tôi cũng làm không được, tôi cũng vô pháp khắc khe với Tây Cố. Huống chi cô ấy vẫn là em kế của Tây Cố, nếu muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cũng là chuyện không thực tế.

Chỉ là lý giải là một chuyện, cảm tình lại là một chuyện khác, tuy rằng tôi kiệt lực khiến cho bản thân tỉnh táo lại, nỗ lực lý trí khách quan nhìn nhận vấn đề, nhưng trong tình cảm, bị một cô nhóc ở trước mặt mọi người giẫm lên cái chân đau của tôi không ngừng khiêu khích, trước không nói Tây Cố sẽ không tha cô ấy, cho dù anh có thể tha, tôi cũng sẽ không để cô nhóc này đến cưỡi trên đầu tôi.

“Em nói em biết bản thân đang làm cái gì, ” tôi đẩy tay Tây Cố ra, lập tức đi đến trước mặt Sở Kiều, hàm dưới thu lại, bảo trì nhất quán nụ cười ung dung, từ từ nói, “Như vậy em cũng nên biết, hôm nay em ầm ĩ như vậy, cũng chỉ là cố hết sức vẫn không đạt được kết quả.”

“Chị làm sao biết tôi nhất định không lấy được kết quả?” Cô ấy hất tóc hơi nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc bén không chút nào che dấu, dù sao cũng đã xé rách mặt, cô ấy cũng không cùng tôi khách khí.

Tôi ngược lại càng yên tâm, tư thái Sở Kiều bộc lộ tài năng như vậy tôi rất là quen thuộc, còn nhớ rõ nhiều năm trước ở lần đầu tiên gặp mặt, liền cảm thấy cô ấy là phiên bản nữ của Nhâm Tây Cố, sau lại vì đón ý nói hùa làm cho Tây Cố yêu thích, cô ấy ra vẻ hoạt bát sang sảng, mất đi quang mang khi đầu tiên thấy cô nàng. Đuôi mắt đảo qua, cảnh cáo trừng mắt về hướng Nhâm Tây Cố đang muốn mở miệng, phụ nữ nói chuyện đàn ông xem mồm cái gì. Đều là tiểu tử anh trêu đến hoa đào.

“Vậy tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng, có vài lời tôi hy vọng có thể nói ra. Tây Cố bình thường không ít khi ở trước mặt tôi nhắc tới cô em gái này, mặc kệ cô tin hay không, trong lòng tôi cũng đem cô coi như là em tôi, ” tôi khoan dung ôn hoà hiền hậu nói, tuy rằng trong ngực bất đồng, nhưng tư thái tôi bày ra thành khẩn bậc nhất. Người đàn bà chanh chua chửi đổng vĩnh viễn là phương thức giải quyết thứ cấp, tôi trực tiếp dùng thái độ của tôi nói cho cô ấy, ở trong lòng tôi trong mắt tôi, cô ấy cho tới bây giờ sẽ không là uy hiếp, chỉ là ‘Em gái’ của Tây Cố với tôi thôi, “Tôi không tổn thương hòa khí lẫn nhau, dù sao mai này ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nếu cô đối với tôi có cái gì bất mãn, hôm nay coi như tôi cùng Tây Cố nói ngay mặt, không có đạo lý vì một người đàn ông cô không muốn buông tha mà giận dỗi thất thố, như vậy chẳng khác gì tự bác vào mặt mình.” Mặc dù không có kẹp thương đeo bổng, tôi cũng là trong bông có kim, nụ cười thản nhiên trên mặt  một chút cũng không sa sút xuống dưới.

Tư thái của tôi càng không thèm để ý, sắc mặt cô ấy càng thêm khó coi, “Chị làm sao biết tôi muốn buông tha, là chị buộc không được người, tôi vì cái gì phải buông tha.”

“Cô luôn luôn là một cô gái thông minh cẩn thận,” tôi trực tiếp chỉ ra, “Hôm nay chuyện này cô làm lại tuyệt không thông minh.” Tôi không có bị tức giận đến rối loạn địa thế, trước tiên phải tỉnh táo, tự nhiên sẽ phát hiện điểm đáng ngờ.

Năm đó Sở Kiều có thể vì yêu thích Tây Cố ẩn nhẫn tính nết, làm huynh đệ tốt của anh nhiều năm như vậy, đêm nay lại đột nhiên lộn xộn tất cả, thậm chí còn giáp mặt khiêu khích bạn gái anh… Nếu không phải bởi vì xác định bản thân không có cơ hội, cô ấy sẽ không đột ngột làm ra hành vi chặt đứt đường lui này, y theo tính cách Tây Cố, hành vi của cô ấy hôm nay, đã hoàn toàn bóp chết cơ hội cuối cùng bọn họ trở thành người yêu.

Chỉ là tôi không rõ, thật vất vả tốn thời gian nhiều năm như vậy rốt cục có thể thành công tiếp cận anh, vì cái gì cô ấy phải làm như vậy?

Bị tôi vạch trần, nháy mắt cô ấy thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh cô ấy lại khôi phục như thường, dứt khoát thu lại vẻ bất hòa với tôi, bỗng nhiên tiến lên một bước, dùng vẻ thân thiết ngày thường miệng dán bên tai tôi nói, “Chị Hác Manh, nếu em nói cho chị, hôm nay em làm như vậy không phải vì Tây Cố, là vì chị thì sao?”

Tôi trực tiếp lộ ra nụ cười tiêu chuẩn quốc tế hở tám cái răng, “Em có thể nghĩ như vậy thật tốt, Tây Cố tính tình rối tinh rối mù, là Tây Cố nhà chị không xứng với em.” Không nhìn đến ánh mắt như đao của người nào đó, tôi thậm chí còn mang theo điểm trêu chọc vui đùa nói, dùng vẻ thân thiết ngay cả hậu bối trong công ty đều hưởng thụ không được đối mặt với cô ấy, một đường khí thế bừng bừng ép cô ấy gắt gao.

Lão hổ không phát uy còn khi dễ tôi là mèo bệnh, đừng khinh thường chị đây, một gậy đánh chết mọi lối thoát của cô nàng, bức cho cô nội thương.

Tiểu cô nương cắn cắn môi, cô ấy liếc Tây Cố một cái, “Chị đối  với Tây Cố thật đúng là yên tâm, ” nói mới một nửa dừng một chút, cười tủm tỉm tiếp tục nói, “Đúng rồi, Tây Cố có hay không nói cho chị, có một buổi tối cậu ấy một đêm không về là vì cái gì?”

Tim tôi trong nháy mắt ngừng nửa nhịp, vì cái gì cô ấy biết đêm đó Tây Cố không về? Trên mặt vẫn là sóng dữ không sợ ôn hòa nói, “Chị đương nhiên lựa chọn tin tưởng anh của em, buổi tối ngày đó là em giúp đỡ chăm sóc anh ấy sao? Vậy thật sự là đa tạ. Anh của em tính tình xấu muốn chết, phiền em quá. Về sau nếu anh ấy lại thất thố, em cũng không cần khách khí, để cho anh ấy tự sinh tự diệt đi. Càng để ý tới anh ấy càng quá đáng.”

Tôi một câu lại một câu “Anh của em” cắn đúng vào quan hệ anh em của bọn họ, Tây Cố dính với tôi nhiều năm như vậy, biết tôi giờ phút này đã sắp bùng nổ rồi, anh vội vàng kéo tôi qua muốn giải thích, tôi chỉ âm thầm dùng sức bỏ ra, lại hung hăng giẫm anh một cước để cho anh câm miệng.

Tính cách tôi là bao che khuyết điểm, đối với tôi mà nói Tây Cố là người trong nhà, muốn đánh phải chờ chúng tôi tự đóng cửa giải quyết, bên ngoài không thể làm cho người ta nhìn rồi chê cười.

Sở Kiều tuy rằng tuổi nhỏ, tôi xem cô ấy cũng nhịn không được cảm khái hậu sinh khả uý, cô ấy vẫn giọng điệu vô cùng thân thiết như ngày xưa, “Nói thật đi, chị Hác Manh, tuy rằng em tán thưởng chị, nhưng vẫn không thể thích chị…”

Thật sự là oan ức cho ngài 凸.

“Biết em vì cái gì không thích chị không?” Cô ấy dán lại đây, chậm rãi để sát vào tôi, “Chị quá chủ nghĩa hoàn mỹ. Nhưng chị không biết là chị rất nhất sương tình nguyện sao? Chị có phải cảm thấy chị vì Tây Cố yên lặng hy sinh vô tư kính dâng thật vĩ đại hay không? Chị chỉ lo bản thân liên tục xông lên phía trước, hướng về phương hướng chị muốn mà chạy, chị cho tới bây giờ vốn không có phát hiện chị làm cho người bên cạnh mình quá mệt mỏi sao?”

Tôi thoáng chốc giật mình.

“Chị làm sao lại không hạ thấp người xuống nhìn một cái xem người bên cạnh, hai người lựa chọn cùng một chỗ, cảm tình là chuyện của hai người, không phải chỉ có chị một người vất vả, chị cho tới bây giờ không hề cảm thấy Tây Cố cũng sẽ mệt mỏi …”

“Sở Kiều!” Tây Cố lớn tiếng quát dừng lời của cô ấy, chặt chẽ siết chặt cổ tay của tôi, nghiêm mặt không nói một câu kéo tôi đi về lều.

Bị anh nhanh siết khớp xương ẩn ẩn phát đau, nhưng tôi lại không có tâm tư chú ý, câu nói cuối cùng của Sở Kiều kia giống như tự có ý thức, không ngừng đảo quanh trong đầu tôi.

Đối với tình cảm miễn cưỡng duy trì hiện giờ của chúng tôi anh cũng cảm thấy mệt mỏi sao…

Là tôi khiến cho anh cảm thấy mệt mỏi sao…

Tây Cố tính tình bướng bỉnh, nếu thật không có lời ấy anh sẽ trực tiếp phản bác, tôi nhìn sườn mặt anh không có biểu tình gì, tim dần dần chìm xuống.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3