Để em cưa anh nhé! - Chương 06

Chương 6: Anh đừng ốm!

Lịch làm việc căng thẳng của tôi bắt đầu từ thứ năm
tuần này. Quá trình quay vòng như một con thoi từ nhà hàng đến công ty game kết
thúc vào lúc tám giờ tối, tôi trở về nhà trong tình trạng hai gót chân sưng vù
và đau nhức, cảm giác tê liệt đến nỗi chẳng còn cảm nhận được gì cả. Lúc nhấc
được bàn chân ra khỏi đôi guốc, tôi suýt bật khóc vì chỗ da đằng sau gót chân
đã xước ra tứa lưa như gốc mía, xót không tả nổi.

Bải hoải cố gắng gượng mình vậy, tôi lết vào phòng tắm,
trút một ít nước nóng hòa lẫn với chậu nước lạnh, rồi nhẹ nhàng nhón chân chìm
vào trong đó. Cảm giác lúc bàn chân tê liệt của mình được vuốt ve trong làn nước
ấm, các giây thần kinh căng thẳng trên mặt cũng lập tức dãn dần ra. Tôi lim dim
nhắm mặt lại, khẽ mỉm cười thật nhẹ nhõm. Thật đúng là chẳng đâu thoải mái bằng
ở nhà mình.

Tầm tám rưỡi tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, mẹ gọi
tôi xuống ăn cơm. Thật may vì bên cạnh tôi vẫn còn Jerry cũng chưa ăn tối, vậy
là tôi có bạn để cùng dùng cơm rồi. Thế nhưng Jerry không ăn, nó chỉ luôn chạy
loăng quăng xung quanh tôi, rồi ngước lên nhìn tôi bằng cái nhìn đau khổ. Ẩn tận
sâu trong đôi mắt đó… tôi chẳng hiểu được nó đang muốn nói điều gì cả. Vậy nên,
tôi đành quay sang “đổ trách nhiệm” cho mẹ.

- Mẹ ơi! Mẹ chưa mua bánh cá cho Jerry à?

- Mẹ mua rồi mà!

- Thế sao nó không ăn nhỉ?

Tôi khẽ mím môi lại nhìn nó đầy băn khoăn, rồi vội
vàng đặt bát đũa xuống, lập tức tóm lấy hai chân Jerry xốc nó vào lòng mà hỏi.

- Thế em làm sao mà không ăn? Em khó chịu ở đâu à?

“Ngaoooo…”

Bao giờ thì nó mới nói được tiếng người?

Hoặc làm thế nào thì tôi mới hiểu được tiếng mèo?

Nuôi mèo mà không hiểu tiếng mèo thì thật là quá khốn
khổ trong những lúc oái oăm như thế này.

- Từ sáng tới giờ chưa thấy nó đi nặng đâu!

Thằng Quân đang im lặng trong nhà vệ sinh, bực mình
quá cũng đành phải ngỏng cổ nói vọng ra bằng giọng gắt gỏng. Nghe Quân nói
xong, mẹ như được khai sáng, liền vội vàng lôi cái chậu sắt ra rồi hì hục đi kiếm
mấy viên than khô, gọi tôi lại đập cho nó dập ra thành nhiều vụn nhỏ để làm chạc
đi vệ sinh cho Jerry. Vừa đập, mẹ vừa cười xuề xòa.

- Hôm nay trời mưa nên mẹ phải dọn cái chậu đem lên
trần phơi khô, quên béng mất không mang xuống cho nó.

- Oài! Thế hóa ra em kêu là vì em không có chỗ đi nặng
à?

Tôi vừa nói, vừa quay sang nhìn Jerry, nheo mắt cười
thích thú, rồi lại quay sang khoe với mẹ.

- Jerry thông minh nhỉ mẹ nhỉ! Không có chạc là nó
nhất định không đi bậy luôn! Nhưng nhịn nhiều cẩn thận có ngày sỏi thật chết!

- Ờ! Tao công nhận. Bảo sao từ sáng tới giờ nó cứ
kêu “ngao ngao” suốt, hỏi thì chẳng nói gì.

“Hỏi thì chẳng nói gì?”…

Nó chẳng kêu “ngao ngao” đấy còn gì?

Ngoài “ngao ngao” ra nó còn nói được cái gì khác nữa
đâu.

Tôi chẹp miệng chìm chịp rồi đủng đỉnh quay lại bữa
ăn.

Lúc mẹ và tôi vừa đứng dậy rời khỏi cái chậu để đi rửa
tay một lúc, Jerry liền lập lức chạy ngay tới, nhảy phắt vào trong chậu, ngồi ệt
mông xuống đống than vụn, cơ mặt căng thẳng dần dần giãn ra một cách khoan
khoái…

Sau khi rửa bát xong xuôi, tôi mới tung tăng chạy
lên phòng, đóng sầm cửa lại, hì hục lôi giấy bút ra chuẩn bị vẽ bài. Tuần kia
thi rồi, nhưng thật ra đối với chúng tôi thì tuần nào cũng là thi hết. Thứ tư mỗi
tuần là địa ngục, thứ bảy là thiên đường.

- Em đang làm gì đấy?

Đang chăm chú vẽ vời, bỗng, màn hình điện thoại của
tôi rung lên bần bật. Vội vàng với ngay lấy, tôi hí hửng mở ra xem. Là tin nhắn
thoại của anh. Đã lâu lắm rồi anh ấy không chủ động nhắn tin cho tôi. Hành động
này chứng tỏ quá trình cưa cẩm của tôi cuối cùng cũng đã có chút kết quả.

- Em đang làm bài tập. Tuần kia thi rồi.

- Vậy là không qua đây điểm danh được à? *Sụt sịt*

Hà hà! Điểm danh! Vậy là đã bắt đầu quen với việc
nhìn cái mặt phị như bánh bao trương của tôi lượn tới lượn tui tại cửa hàng rồi
đấy. Vui quá! Tôi vừa nghĩ, vừa tủm tỉm cười hoan hỉ.

Ơ… mà hình như tôi vừa mới nghe thấy tiếng sụt sịt,
tiếng này không giống tiếng giả vờ khóc, hình như anh ấy đang bị ngạt mũi thì
phải. Nghĩ vậy, tôi hiền vội vàng hỏi lại ngay.

- Anh làm sao mà sụt sịt thế? Ngạt mũi à?

- Ừm. Tại hôm trước đi mưa đấy! Hôm nay cảm cúm luôn
rồi! *Sụt sịt*

Nghe anh ấy cứ nói một câu lại sụt sịt một câu mà
tôi sốt hết cả ruột. Thế đấy! Cái con người dặt dẹo này! Đã yếu còn bày đặt
thích ra gió. Thế mà hôm trước còn bày đặt anh thích mưa, anh yêu mưa cơ. Làm
trò quá đi mất.

Chẳng hiểu sao tự dưng tôi lại thấy bực mình khi tên
dở hơi ấy không tự biết lo cho sức khỏe của mình như thế. Bởi vì thấy anh ta ốm
mà mình lại chẳng làm gì được, thế nên bực anh ta thì ít, bực mình thì nhiều.

- Thế anh đã uống thuốc chưa?

- Anh chẳng biết phải uống thuốc gì cả…

Tôi ngây người một phút trước câu trả lời hết sức ngớ
ngẩn anh ta. Thời buổi này đào đâu ra ông con trai sống độc thân đã hai mươi mấy
cái tuổi đầu rồi mà còn không biết mua thuốc gì để chữa bệnh nữa hả? Thật là bực
mình quá! Cuối cùng, sau một hồi bực bội (vì lo lắng) tôi quyết định phóng xe
ra khỏi nhà để tự mua thuốc cho anh ta.

Việc đầu tiên là ghé qua hiệu thuốc, mua một vỉ
paracetamol với một hộp kẹo ngậm rồi lập tức phi thẳng qua cửa tiệm của Long.
Trên đường đi, do kim chỉ “km/h” của xe máy đã hỏng từ lâu, nên dù cho có phóng
xe hơi nhanh hơn so với vận tốc bình thường tôi cũng chẳng buồn để ý. Chỉ nghĩ
tới việc phải mau mau chóng chóng phóng đến cửa hàng trước khi Long đóng cửa
khiến lòng tôi lo lắng bồn chồn vô cùng, cuối cùng không ngờ lại buộc phải dừng
lại bởi một cú xòe đẹp như phim hành động ngay tại ngã tư Chùa Bộc do không kịp
nhìn đèn đỏ.

Khoảnh khắc chiếc xe nặng trịch ngã xuống đè lên cơ
thể nhỏ bé của cô gái chỉ cao vỏn vẹn có mét năm mươi ba khiến gần như tất cả mấy
người đang dừng xe tại đó đều xúm lại bàng hoàng. Dưới cái lạnh tê buốt hơn mười
năm độ C tại thành phố Hà Nội này, hẳn nhiên bất kỳ ai cũng hiểu chỉ cần một
cái trượt nhẹ cũng đủ khiến con người đau buốt còn hơn cả bị ăn đấm vào mùa hè.
Thế nhưng mặc kệ nỗi đau đang rỉ máu nơi khớp đầu gối và những tiếng xuýt xoa
thăm hỏi của mọi người, tôi vẫn gồng mình hì hục đứng dậy, rồi lại dắt xe phóng
vụt đi trong sự sững sờ của mọi người.

Khi nhìn thấy tôi chập chững bước vào cửa hàng, điều
đầu tiên khiến Long thốt lên kinh ngạc không phải là mấy vỉ thuốc đang cầm trên
tay mà là vì hai cái đầu gối trầy xước be bét máu không thể nào kinh khủng hơn.
Mặt anh tái ngắt lại, hai mắt tối sầm, đôi tay đang đóng dở cây đinh vào tấm gỗ
mộc cũng lập tức buông bỏ, sau đó Long liền vội vàng tiến tới, bắt tôi ngồi im
một chỗ đợi, rồi vồn vã chạy ra ngay ngoài hiệu thuốc ở gần đó. Một lát sau anh
quay trở về với một túi đầy những bông gạc cùng ô-xi già và nói: “Ngồi im để
anh bôi thuốc cho em.”

Đứng trước sự quan tâm lo lắng hiếm thấy mà Long
dành cho mình, tự dưng tôi lại thấy lòng cứ vui vui làm sao ý. Ngồi yên một chỗ
như con mèo con trên bục gỗ, đặt hai chân xuống sàn để Long sát trùng cho mình,
tận mắt chứng kiến cảnh anh cẩn trọng rửa sạch vết thương cho tôi rồi bôi thuốc,
tôi cứ chăm chú nhìn mãi, cho đến khi nỗi đau bất ngờ ập tới lúc ô-xi sùi lên
trên da thịt mình, tôi mới giật mình tỉnh mộng. Thực sự là đau đến bào mòn cả
xương cốt luôn. Thấy Long vẫn còn có ý định tiếp tục bôi thuốc lên chân mình,
tôi lập tức co chân lại, hét lên một cách thật thống thiết.

- Hu hu! Long ơi! Thôi em không cần sát trùng nữa
đâu! Cứ băng vào luôn cũng được.

Đối mặt với sự phản kháng yếu ớt nhưng cũng không
kém phần ngớ ngẩn của tôi, Long liền lắc đầu rồi chẹp miệng, lời nói ra có vẻ
vô cùng cương quyết.

- Muốn bị nhiễm trùng phải cưa chân đi thì cứ việc
quẫy, không thì ngồi yên đấy!

Long vừa nói, lại vừa giữ chặt lấy chân tôi, rồi lớn
giọng mắng nhiếc. Mặc dù rõ ràng là anh đang cao giọng quát tháo, nhưng chẳng
hiểu sao tôi lại cảm nhận được không ít sự quan tâm trong đó. Có lẽ Long bực bội
như thế là do tôi đi đường không chịu chú tâm quan sát, cứ ngẩn ngơ suy nghĩ
chuyện đâu đâu nên mới để xảy ra tai nạn này, nỗi bực dọc ấy cũng giống như sự
bất lực của tôi khi nghe tin Long bị ốm. Chính là vậy đấy! Bởi vì lo lắng nhưng
cũng chẳng thể làm gì để có thể thay đổi kết quả nên cuối cùng lại cảm thấy bực
bội. Nỗi bực bội xuất phát từ sự quan tâm đầy thành ý. Thấu hiểu được điều đó,
tôi quyết định không giãy nữa mà ngồi im, cắn răng chịu đựng cảm giác thuốc sùi
lên trên da thịt mình, mặc dù xót đến thấu xương nhưng vẫn cảm thấy lòng thật ấm
áp.

Sau khi băng bó chân cho tôi xong, Long lại tiếp tục
quay trở về với công việc đóng bàn ghế gỗ cho cửa hàng của mình. Thực ra mỗi lần
đi qua đây, cảm giác thích thú nhất mà tôi nhận thấy chính là ngồi lặng im ngắm
nhìn Long làm việc. Tiếng búa va đập vào đinh cắm trên mặt gỗ chắc nịch, từ những
thanh gỗ mộc hình chữ nhật dài và dẹt dần dần ghép lại thành chiếc bàn, chiếc
ghế, nhỏ nhắn xinh xắn, đều là do anh chàng này tự làm ra, khiến tôi cảm thấy
ngưỡng mộ anh ấy vô cùng. Người đàn ông quyến rũ nhất là khi anh ấy tập trung
làm việc. Bạn có cảm thấy giống như tôi không?

Nhận thấy công việc của Long có lẽ sẽ kéo dài đến
quá đêm cũng chưa chắc đã kết thúc, tôi đành đứng dậy xin phép về trước. Thấy vậy,
Long liền dừng tay lại rồi đề nghị đưa tôi về nhà. Mặc dù khá bất ngờ, thế
nhưng sau một hồi nghĩ ngợi, tôi vẫn quyết định từ chối. Bắt Long bỏ dở công việc
để đưa mình về nhà rồi lại quay ngược trở lại đây làm việc tiếp, thực không thỏa
đáng.

- Dạ thôi. Em tự đi được mà. Anh tập trung làm nốt
đi. Em về đây! Hẹn tuần kia gặp lại.

- Ơ... sao lại tuần kia?

Đứng trước lời hứa hẹn vô cùng khó hiểu của tôi,
Long bỗng đần mặt ra hỏi lại. Thế nhưng, tôi quyết định sẽ giữ câu trả lời ở lại
cho riêng mình, có những chuyện, không phải cứ nói thẳng ra hết mới là hay. Để
cho anh ấy phải tò mò một xíu, tôi thích thế.

Lúc tôi chuẩn bị trèo lên xe cũng là lúc trời đổ mưa
nhẹ hạt. Từng hạt mưa lâm thâm tạo thành lớp màn sương mờ đục trắng xóa. Mặc dù
bị mưa che chắn hết thảy lối đi, nhưng mà tôi lại thấy ổn, lần đầu tiên trong đời
tôi thấy “ổn” với những cơn mưa. Lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác nước
mưa lành lạnh thấm nhuần trên da thịt lại mát và dịu dàng đến thế… Cái lạnh này
không rát buốt, cũng không xót xa như những cơn mưa ngày xưa tôi từng thấu. Có
lẽ cảm giác của “người xưa” và “người nay” đã khác. Khi đau đớn đã qua đi thì
niềm vui cũng sẽ dần phải quay trở lại với con người ta thôi. Đời mà, ông trời
không thể cứ bắt tôi sống vùi trong những nỗi đau tạo thành từ ký ức mãi được.

Mím môi khẽ mỉm cười khúc khích. Chẳng hiểu sao dạo
này tôi hay tự cười một mình lắm. Có khi nếu vô tình bắt gặp một người quen
trên phố, chắc hẳn họ sẽ nghĩ tôi bị thần kinh rung rinh hoa lá cho mà xem.
Nhưng mà kệ thôi, ai nghĩ gì tôi cũng mặc, chẳng hiểu sao giờ phút này đây tôi
bỗng cảm thấy yêu mưa nhiều đến thế!

Có lẽ người ta nói rất đúng, khi ta yêu, mọi thứ
xung quanh đều biến thành màu hồng. Mặc dù tôi đã từng rất căm ghét màu hồng, bởi
tình yêu luôn bắt đầu từ màu hồng, còn kết thúc bằng màu đen. Mà tôi thì sợ cái
màu đen ấy lắm! Thế nên, tôi đã tập ghét luôn cả màu hồng.

Thực chất thì tôi luôn cho rằng cuộc sống của mình
là màu ghi. Thứ màu hỗn độn được pha trộn từ nhiều cảm xúc mang lại. Là một
chút vui của xanh lá, một chút lãng mạn của tím mộng mơ, một chút yêu thương hồng
ấm áp, một chút sóng gió cuộc đời đen đủi. Màu ghi tôi chọn là thứ màu được pha
trộn bởi buồn vui lẫn lộn. Bởi cuộc sống là phải như thế! Có lúc thăng, lúc trầm,
cuộc đời trôi nổi không bằng phẳng. Đó là cuộc sống tôi chọn. Như thế ấy tôi mới
thấy đời mình không nhàm chán!

Nhưng có một điều mà tôi biết chắc- tôi vẫn chưa yêu
anh, thứ tình cảm này mới chỉ dừng lại ở mức “thích” thôi. Bởi vì mới chỉ thích
nên tôi vẫn chưa thể thật sự là con người mình khi ở trước mặt anh, chưa thể
san sẻ mọi buồn vui cuộc sống khi ở bên cạnh anh. Bởi tôi chưa thấy tin, cũng
chưa thấy có cảm giác an toàn.

Cũng có thể do tôi quá bảo thủ, tôi cho rằng tình
yêu thực sự phải là tình yêu như khi tôi ở bên Lâm- mối tình thứ ba nhưng lại
là người tôi yêu nhất. Người duy nhất khiến tôi cảm thấy an toàn và tin tưởng,
anh như một cuốn nhật ký sống mà tôi có thể chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn. Anh
hiểu tôi cũng như tôi cảm thông đối với công việc của anh vậy. Người đàn ông đó
là người mà tôi đã từng yêu nhất, cũng là người đem lại cảm giác đớn đau sâu sắc
khắc cốt ghi tâm trong lòng tôi dài lâu nhất. Nỗi đau ấy lớn đến nỗi… mãi cho tới
tận bây giờ vẫn chưa thể nguôi ngoai được.

Là tôi khăng khăng giữ
lại thứ tình cảm thiêng liêng ấy ở mãi trong trái tim mình. Hay là do chưa có
người con trai nào khác thật sự làm cho tôi cảm động theo một cách riêng biệt
thêm một lần nữa?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3