Phế hậu tướng quân - chương 33 - 34 - 35 (Hết)
Chương 33: Cảnh cũ còn đây, hằng năm hoa nở
Cảnh cũ còn đây, hằng năm hoa nở, chỉ là người xưa không còn.
Đột nhiên có vài phần buồn bã.
Nam Thanh cung.
Mái tóc trắng bạc của Mạc Dung viêm rơi trên mặt nàng, hắn chỉ vào con chim én đang bay ngang qua mặt hồ: “A Tả, nàng xem con chim én kia đi, có phải là con năm trước đã ở làm ầm ĩ trước cửa cung của nàng không?”
Người trong lòng không hề đáp lại, đầu ngón tay thô ráp của Mạc Dung Viêm lướt qua khuôn mặt nàng: “Còn muốn ngủ bao lâu nữa đây A Tả, đừng tùy hứng như vậy mà, ngoan ngoãn tỉnh lại có được không? Ta đã tứ hôn Tả Vi Vi cho Vương Nam rồi, mấy ngày nay giao nàng ấy cho Vương Nam chăm sóc, hẳn là đối xử với nàng ấy rất tốt mới phải. Phí Nam cũng vừa từ biên quan trở về, thành hôn với công chúa Đại Vu, còn chọn cùng ngày với Vương Nam nữa, hi vọng của thể giúp nàng vui vẻ bừng bừng.”
Còn nhớ ngày đó không, khi sư phụ hỏi ta có thể dùng tim của Khương Bích Lan để cứu nàng, nàng biết không, ta rất sợ, ta sợ đáp án sẽ là ta sẽ nhận lời, không tiếc hi sinh tất cả.
A Tả, lúc nào, nàng mới tỉnh lại, cứu vớt ta, đáp lại những lời độc thoại không có câu trả lời này?
Ngắm nghía đầu ngón tay lành lạnh của nàng, hóa ra, có một loại ái tình, không phải ở lần đầu gặp mặt, nó chỉ lắng sâu, đến khi thời gian đã qua đi rất lâu, mới hiển lộ vẻ kinh diễm khắc cốt ghi tâm của nó.
Có điều chủ thượng, đã không phải Lương Chúc, làm sao hóa điệp? Ta không muốn cuối cùng, lời thề hóa thành đùa cợt. (TN: Lương Chúc là đang muốn nói Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài ấy :”>)
Én bay về nam, bay về nơi ấm áp trú đông, đã từng hi vọng biết bao, có thể tỉnh lại trong một ngày trời trong nắng ấm, mở mắt ra dưới ánh ban mai dịu nhẹ, từ đó về sau tình chàng ý thiếp, ẩn thế song phi. Ta cũng muốn, có một ngày một đêm hàng mi khẽ động, đối mặt với ánh mắt ôn nhu của người, tiếp đó tình ý như xưa, nắm tay sánh bước.
Thế nhưng con đường phía trước, đã bị phong trần bao phủ, cho dù còn yêu, nhưng làm sao dám ước mong sống lại?
Chủ thượng, cái người chờ là sự tỉnh dậy của ta, hay là một kết cục?
Thôi được, A Tả cho người một kết cục, chỉ vì người là quân, ta là thần… đời này… chỉ có thể là quân thần, không còn khả năng nào khác.
Chương 34: Chỉ chờ người xưa đến.
Bạch Đế đánh lừa Mạc Dung Viêm, kỳ thực không có kim châm nào có thể xóa đi một phần ký ức của con người cả, không ai trong chúng ta có quyền khiến người khác quên đi thương tổn của mình, ngài chỉ làm A Tả rơi vào trạng thái hôn mê, ngăn chặn thể chất nàng tiếp tục hao mòn.
Có lẽ thời gian sẽ làm phai mờ tất cả, cũng có lẽ vẫn không tránh được, lặp lại một kiếp phù du.
A Tả tỉnh lại trong lòng Mạc Dung Viêm, khi đó ngự thư phòng ánh nến lập lòe, sợi tóc hoa râm lướt qua gương mặt của nàng, đâm vào rất ngứa. A Tả nhịn không được vươn tay lên chạm vào gương mặt hắn, Mạc Dung Viêm vừa cúi đầu, liền đối mặt với đôi mắt sáng trong của nàng.
“Tỉnh rồi?” Đèn cầy rơi lệ nhắc nhở thời gian, Mạc Dung Viêm buông cây bút trong tay, cúi đầu hôn lên trán nàng, dịu dàng thân mật, phảng phất như nàng chỉ vừa chợp mắt một hồi thôi.
Tả Thương Lang vân vê lọn tóc hoa râm của hắn, vòng tay của hắn, vẫn ấm áp như ngày nào. Nàng đang cười, nụ cười yếu ớt khiến lòng hắn không còn trống rỗng nữa: “Ừm, ta tỉnh.”
Mạc Dung Viêm đỡ nàng ngồi trên đùi mình, ghé vào gần hơn: “Có đói bụng không, muốn ăn cái gì?”
Tả Thương Lang không còn cẩn thận dè dặt trước mặt hắn như trước đây nữa, giống như làm nũng dùng đầu ngón tay vẽ lên cổ hắn mấy vòng, giọng nói trầm thấp nhưng thân thiết không gì sánh được: “Chủ thượng đích thân làm hả?”
Mạc Dung Viêm sững lại một chút, giọng nói càng đè xuống thấp hơn: “Chưa thử qua…” Hắn nhẹ nhàng cọ lên gương mặt của nàng, để nàng trốn vào trong ngực hắn: “Có điều thử một lần cũng được.”
Hai người lén lút đến ngự thiện phòng nấu đồ ăn, Mạc Dung Viêm quả thật rất có tư chất học tập, vậy mà lại học đại trù làm canh hạt sen, Tả Thương Lang nhìn có chút thú vị, vừa tỉnh lại, các đốt tay đốt chân khó tránh khỏi cứng đờ, Tả Thương Lang không thể đi lại quá nhiều, chỉ ngồi trên chiếc ghế trong phòng, nhìn hắn rửa tay nấu canh.
Đương nhiên là có thị vệ trông thấy, thế nhưng không dám ngăn cản. Mạc Dung Viêm lột hạt sen, biết nàng đang ngồi bên cạnh, tựa hồ những năm tháng mất đi, bỗng nhiên hoàn chỉnh.
“Chủ thượng.”
“Ừ.”
“Còn nhớ tình cảnh lần đầu chúng ta xuất chinh không?”
“Lần đầu xuất chinh? Ta chỉ nhớ lần đầu dạy nàng dùng tiễn.”
“Đúng rồi, ta còn nhớ biểu hiện của ta khi đó cũng không tốt lắm, tại sao người lại dạy ta dùng tiễn?”
“Bởi vì nàng thủ hạ đầu tiên dưới quyền ta xạ tiễn bắn trúng quan viên.”
“Chủ thượng!” Tả Thương Lang sắc mặt hết xanh lại trắng, nhiều năm như vậy người còn nhớ được chuyện này. Mạc Dung Viêm từ lâu đã cười hoài không dứt.
“Chỉ vì chuyện này mà giữ ta lại đến giờ sao?”
“Ừ.” Mạc Dung Viêm cúi đầu lột hạt sen, đột nhiên nhớ đến tình cảnh lần đấu võ đài đó, vị quan viên kia ôm đùi đụng trúng lão Cao, lúc đó hắn cố gắng giữ vẻ nghiêm chỉnh, dưới vẻ mặt cực kỳ nghiêm chỉnh đó, hắn cảm thấy giữ người này lại bên cạnh mình cũng là lẽ đương nhiên.
“Vậy người tại sao lại cùng ta chinh chiến mười một năm?”
“Nàng dẫn binh không thạo, ta sợ hao binh tổn tướng.”
Mạc Dung Viêm đã bắt đầu nấu nước, Tả Thương Lang bán tín bán nghi: “Thật sao?”
Mạc Dung Viêm muốn nói ‘là giả’, bởi vì lúc đó nàng lúc nào cũng xông vào đằng trước kẻ thù, giống hệt đầu trâu làm sao cũng không kéo ra được, phong hỏa liên hoàn lại không thích hợp tấn công gân, ta làm sao có thể yên tâm để một mình nàng dẫn binh tác chiến?
Thế nhưng hắn gật đầu, nếu hắn không nói vậy thì phải nói thế nào?
“Chủ thượng, người vẫn còn yêu Khương hoàng hậu chứ?”
Mạc Dung Viêm bỏ hạt sen vào trong nồi, đưa lưng về phía nàng nói: “Ừm, từ giờ phút mẫu phi bị phụ hoàng bên chết, ta đã thề rằng sẽ bảo hộ nàng ấy, tuyệt đối không để nàng ấy chịu bất cứ uất ức, bất cứ tổn thương nào. Lúc nàng ấy từ trên ngựa ngã trúng người ta, ta thậm chí còn cho rằng đó là thiên ý.” Thế nhưng A Tả, trên đời này không có thiên ý, cho dù tình yêu lúc ban sơ có sâu sắc thế nào, chung quy cũng không qua được thời gian.
Tả Thương Lang từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, Mạc Dung Viêm hơi ngừng một chút, giọng nói ngọt ngào của nàng truyền đến từ phía sau: “Vậy tại sao người lại không cho ta tiếp tục luyện Phong Hỏa Liên Hoàn Tiễn?”
“Vì giang sơn này, đã không còn cần nàng nữa.” Mạc Dung Viêm luôn tay làm việc, bàn tay bên hông cũng không có buông ra, hắn rất muốn nắm lấy đôi bàn tay mềm mại đó, nói với nàng rằng khoongg phải, một thức cuối của Phong Hỏa Liên Hoàn Tiễn, là một thức tuyệt tình tuyệt ái, ta không muốn. Dù sao với những chiến công của nàng, sau này bất luận là ở lại trong cung hay rời khỏi cung, đều không có gì đáng trách. Như vậy… có đi theo ta cả đời cũng không có gì đáng trách.
Tả Thương Lang dán mặt trên tấm lưng rộng của hắn, hơi ấm cách một lớp vải truyền vào, Mạc Dung Viêm say lòng, nhưng vẫn nói ngược: “Đừng tới gần, bên này nóng lắm.”
Kéo nàng trở lại ngồi lên ghế, sau đó chụm thêm ít củi vào lò, cho thêm đủ loại nguyên liệu, hương thơm thoang thoảng tỏa ra bốn phía. Tả Lương Lang tham lam hít một hơi, kêu lên: “Chủ thượng, đói quá.”
Mạc Dung Viêm đang cười, hắn cười nói: “Chủ thượng cũng đói lắm.”
Tả: “…”
Chương 35: Mỗi người, đều có một đoạn bi thương.
Hai người len lén bưng canh hạt sen ra ngoài, Tả Thương Lang nhân lúc Mạc Dung Viêm không phòng bị, đưa tay đoạt lấy, Mạc Dung Viêm cười ngăn cản nàng, nói nóng.
Trên bàn đá ngoài Nam Thanh cung, hắn dịu dàng đút nàng ăn, Tả Thương Lang cũng không cự tuyệt, ăn được vài muỗng, hỏi hắn Khương hậu đâu? Mạc Dung Viêm vuốt ve tóc nàng: “Ta không biết nên đối với nàng ấy như thế nào, chắc là nhốt trong Tê Phượng cung, cả đời không được bước chân ra ngoài. A Tả, dù sao thì Hiên nhi cũng sắp thành niên rồi, đến lúc đó ta bỏ lại Viêm triều, cùng nàng vân du tứ hải, được không?”
“Chủ thượng.”
“Hả?”
“Người thực sự có thể bỏ Khương hậu sao?”
“Chuyện này nàng không cần lo lắng.” Mạc Dung Viêm vuốt ve mái tóc dài của nàng: “Nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, được không?”
“Ừm.”
Hắn thực sự đã giam lỏng Khương hậu ở Tê Phượng cung, hữu thừa tướng chỉ cần chỉ có một chút động tĩnh, lập tức bị đuổi khỏi Trung Nguyên, cả đời không được bước vào thành một bước.
Hữu thừa tướng vẫn cho rằng mình là cao thủ thao túng quyền mưu, thế nhưng đến khi Mạc Dung Viêm trở mặt, mới biết bản thân mình hóa ra chỉ là một con khỉ trên tay hắn, còn tự cho mình thông minh biểu diễn trò hề. Người của hắn hoàn toàn chưa dùng tới, có lẽ người Mạc Dung Viêm cài vào thậm chí còn nhiều hơn tâm phúc của mình.
Nếu như không phải mấy năm nay hắn chỉ phí tâm lo cho bệnh tình của Tả Thương Lang, hậu quả e rằng không sao lường nổi.
“Ăn thêm chén nữa nhé?”
“Chủ thượng, ta nghĩ người nên đi rửa chén đi.”
“== Quá đáng lắm rồi?”
“Chẳng lẽ ta đi à?”
“Được rồi, ta đi, nàng ngủ trước. Ta lập tức trở về.”
“Ừm.”
Khi Mạc Dung Viêm trở về Tả Thương Lang đã lên giường ngủ, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, ngửi được hương thơm thoang thoảng trên mái tóc nàng, hắn vẫn chưa nói với nàng, nhiều năm như vậy, hắn chưa từng ngủ thật an ổn.
Ngày tiếp theo, trên dưới triều đình đều biết Tả tướng quân đã tỉnh, Vương Nam, Phí Nam đều đến thăm nàng, tinh thần nàng không phải rất tốt, chỉ đơn giản ứng đối vài câu rồi đuổi họ trở về.
Tả Vi Vi ầm ĩ muốn tiến trong cung hầu hạ nàng, nhưng nàng chỉ cười trấn an: “Chờ ngươi thành thân rồi nói đi.”
Viêm triều cũng theo Mạc Dung Viêm chậm rãi trở lại bình thường, Tả Thương Lang rất ít khi nào rời khỏi Nam Thanh cung, sắp đến Trung Thu rồi, tỉnh lại cũng gần mười ngày rồi nhỉ? Tả Thương Lang giúp Mạc Dung Viêm thay áo, tỉ mỉ vuốt nếp nhăn trên áo choàng: “Chủ thượng, tối nay ta sẽ làm vài món ăn, chúng ta uống một chén được chứ?”
Mạc Dung Viêm vỗ vỗ mặt nàng, nói được.
Thế nhưng tối đó hắn đã không đến, ánh trăng sáng nhạt, Tả Thương Lang bày biện thức ăn trên bàn đá ở Nam Thanh cung, Vương công công dè dặt cẩn thận bẩm báo: “Tả tướng quân, hoàng hậu uống thuốc độc tự sát, may mà phát hiện kịp thời, tối nay hoàng thượng… e rằng không đến Nam Thanh cung được. Đặc biệt căn dặn lão nô chuyển cáo, thỉnh Tả Thương Lang sớm nghỉ ngơi.”
Hắn dè dặt quan sát, Tả Thương Lang thần sắc không đổi, tỉ tỉ bố trí thức ăn, nói với hắn, trở về đi.
Hắn bèn lui ra ngoài, trước khi xuất môn ngoái đầu nhìn lại, cô ảnh dưới trăng từng bước nhạt nhòa.
Tả Thương Lang uống cạn nửa bầu rượu, rượu vào bụng đau như dao cắt. Nàng cau mày nằm phục trên bàn, trong lòng hiểu rõ thân thể này đã đến cực hạn. Thân thể này chung quy vẫn không quên được, nàng là một thế thân thất bại, đợi không được nam chính hồi tâm chuyển ý.
Ánh trăng trên trời dần dần mờ mịt, chủ thượng, như vậy cũng tốt. Ta cũng không hi vọng người ở bên ta, kết cục này, ta cho người, người cũng buông tay đi.
Đừng bi thương, cho dù… trong lòng chúng ta có tình.
Khi Mạc Dung Viêm đến, là lúc vừa mới bãi triều, Vương Duẫn Chiêu theo bên người hắn bước vào Nam Thanh cung, liền thấy người kia, nằm phục trên ghế đá, giống như đang say ngủ.
Thế nhưng hắn biết đó không phải là say ngủ, máu của nàng, từ khóe môi chậm rãi chảy đến tay áo, theo bàn đá màu trắng rơi xuống nền đất, ngưng tụ thành một màu tím kinh hoàng.
Thức ăn trên bàn vẫn chưa động tới, chỉ còn dư nửa bầu rượu. Đầu ngón tay Mạc Dung Viêm cách mái tóc đen của nàng chừng nửa tấc, sau đó ngồi đối diện với nàng, cầm lấy nửa bầu rượu còn lại trên bàn, rượu này đã nguội lâu lắm lâu lắm rồi.
Hắn chậm rãi uống cạn, Vương Duẫn Chiêu không dám nhìn vẻ mặt của hắn: “Hoàng thượng…”
Chung quanh quá mức an tĩnh, nửa bầu rượu, đối lập với tịch mịch, không còn nghe thấy vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, chỉ có người xưa nhìn quân rơi lệ.
A Tả, chủ thượng nàng cuối cùng vẫn là quá mức nhu nhược…
“Hậu táng theo quốc lễ, cứ… chôn ở hoàng lăng đi.” Mạc Dung Viêm bước nhanh ra khỏi Nam Thanh cung, hắn đi qua nhanh, Vương Duẫn Chiêu không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn. Chỉ nhìn thấy bóng lưng, một người dưới nắng ban mai, cô tịch như tuyết.
Chẳng phải Lương Chúc, làm sao hóa điệp? Mà câu chuyện kết thúc… lời thề đã hóa thành đùa cợt.
A Tả, có phải nàng cũng hi vọng chưa từng gặp nhau…
Mạc Dung Viêm là một hoàng đế tốt, sau khi Tả Thương Lang lìa đời, cũng không thấy biểu hiện rõ rệt nào của hắn, Khương Bích Lan vẫn như cũ yên ổn ở Tê Phượng cung, thế nhưng không ai từng gặp qua nàng nữa. Người người đều nói đương kim hoàng thượng độc sủng nàng, chỉ có nàng là biết bản thân đã sớm đánh mất hắn tự lúc nào.
Trong cung không ai nhắc đến Tả Thương Lang, chỉ là từ đó về sau không trở thành chủ Nam Thanh cung nữa, chỉ là đế quân từ đó về sau không giãn mặt ra.
Mỗi năm đến hoàng lăng tế tự, sau khi kết thúc nghi lễ, Mạc Dung Viêm phất tay cho lui quần thần. Khi sắp rời khỏi, Vương Duẫn Chiêu cả gan ngoái đầu lại nhìn, vị đế vương nổi danh kiên cường kia nhẹ nhàng áp trán lên một tấm bia đá, trong giây phút chúng thần xoay người, lệ rơi đầy mặt.
oOo ~ Phế hậu tướng quân ~ Hoàn ~ oOo