Phế hậu tướng quân - chương 01 - 02 - 03

Edit : Tuý Yên Vân.
Giúp edit : Tĩnh Ngọc.
Beta : Kun xjnh.

“Tả Thương Lang” [左苍狼] chính là “Sói xám giúp việc”.

———————-

Đệ nhất chương : Lấy cái gì mà cầu xin ta ?

Tả Thương Lang vốn không có tên, gặp được hắn là do trùng hợp. Khi đó nhị hoàng tử đang kéo ngựa Nam Sơn ở trấn Nam thành, gió rất to, hoàng tử mười bốn tuổi khăng khăng muốn tự động tay, kết quả bị ngựa kéo vào sâu trong núi, lúc mọi người chạy tới thì trông thấy nàng. Khi đó nàng có vẻ đã bốn tuổi, lại không biết nói, ánh mắt sắc bén trong bụi cỏ giống như loài sói.

Vì vậy có mấy người đã muốn động tay tóm thử xem đó là quái vật gì. Thế nhưng lúc gió thổi cây cỏ thấp xuống, tất cả mọi người đều kinh sợ, một bầy sói, sói xám lớn nhất trong các loài sói !!!!

Nàng phát ra tiếng gào sắc bén, một đôi con ngươi đen lúng liếng cũng hiếu kỳ mà đánh giá hắn. Thế là nhị hoàng tử rốt cục cũng nhận ra, đó là một người, một tiểu hài tử.

“Bắt lấy nó !” Có lẽ lúc đó tất cả mọi người cũng không ngờ được, chính là ba chữ này, khiến hắn xuất hiện trong thế giới của nàng như thế, vĩnh viễn không rời.

Một đám thị vệ rất nhanh bắt được nàng, mặc dù bầy sói hung tàn, nhưng so với con người bản lĩnh phi phàm mà nói thì còn kém xa. Nhị hoàng tử bắt nàng trở về, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì phát hiện đó là một tiểu cô nương.

Bèn giao cho y vệ bên mình : “Ở cùng với đám trẻ con kia, có thể sống sót thì giữ lại.” Lúc hắn nói lời này trông lãnh khốc dị thường, không chút nào nghĩ rằng… bản thân mình cũng là một đứa trẻ a.

Ba trăm đứa trẻ, cả ngày ở cùng một chỗ, khó tránh sẽ có chút quen biết, đáng tiếc là quá ngắn ngủi, ngươi vĩnh viễn không biết ngày mai, ai sẽ mất.

Tả Thương Lang chính là dưới tình huống như vậy mà biết Dương Liên Đình. Hắn đến muộn hai năm so với những đứa trẻ ở đây, nghe đâu là bởi vì Mạc Dung Viêm nhìn thấy được tư chất của hắn mới đặc biệt tự đem theo tới.

Lúc ấy một đám người cả ngày cả đêm tranh giành sự sống, quả thực không rảnh rỗi mà quan tâm chuyện khác. Nếu như không có Tả Thương Lang, Dương Liên Đình như thế có lẽ đã sớm chết đuối trong những ngày đó.

Dương Liên Đình lúc mới tới chính là một con nhím nhỏ, tính tình cực lạnh lùng, thấy ai cũng không thích nói nhiều, lại còn cực kỳ xinh đẹp, khiến mấy quan huấn luyện cả ngày thèm nhỏ dãi ba thước.

Tả Thương Lang cũng không nói nhiều, nàng khi đó tuy đã hiểu tiếng người, nhưng vẫn không thể nói lưu loát, vì vậy hễ phát âm đều rất ngắn, một chữ hai chữ, như thêm mấy phần lãnh khốc.

Hai người thường hành động cùng nhau, cho đến một lần huấn luyện chống lại Lãnh Phi Nhan. Vốn hai người đấu Lãnh Phi Nhan tuyệt đối có phần thắng, nhưng tốc độ của nàng ta thực sự quá nhanh. Dương Liên Đình lúc ấy chỉ tu tập thuật pháp, ba người trong rừng Tùng Trăn đấu hai mươi mấy giờ, Lãnh Phi Nhan tháo chạy, Tả Thương Lang bị thương nhẹ, Dương Liên Đình thi thuật quá độ, bị cắn trả thiếu chút nữa mất mạng.

Tả Thương Lang chăm sóc Dương Liên Đình sốt cao suốt hai ngày, thực sự bất đắc dĩ đi cầu xin quan huấn luyện, mấy đại nam nhân cười hết sức bỉ ổi : “Cứu hắn thì có thể, chẳng qua có điều kiện.” Người nói hơi ngừng lại mà cong cong mấy ngón tay : “Chờ hắn tỉnh lại thì cùng chúng ta vui vẻ, thế nào ?”

Tả Thương Lang đương nhiên biết nếu đồng ý, Dương Liên Đình tuyệt vô sinh lý, ai dám bồi dưỡng địch nhân thành phụ tá đắc lực của chủ tử mình ? Nhưng mà nếu không đồng ý hắn nhất định sẽ chết.(TYV : “Tuyệt vô sinh lý” [绝无生理], hình như có liên quan đến Phật giáo hay bệnh tật hay sao ấy… Ta không rõ. !___!)

“Kỳ thực rất muốn cùng mấy sư phụ, nhưng hắn lại không thể.” Nàng vốn ngày thường cực kỳ ngang bướng, lại thêm một nụ cười, mị hoặc lòng người : “Thương Lang tự tin sẽ không kém hắn.”

Mấy người nhìn nhau cười, ôm nàng lên giường thô sơ ở trong phòng, bên ngoài chỉ nghe thấy một hồi tiếng dâm đãng. Lúc Mạc Dung Viêm tới đã thấy một màn như vậy, khi đó bọn hắn đã lột hết quần áo của nàng, mấy nam nhân vây quanh một chỗ dâm tục không thể tả.

Ánh mắt của nàng từ đó tỏa lại đây, một đôi con ngươi đen lúng liếng cũng trong suốt như lần đầu gặp gỡ.

Bản thân hắn tâm tình không tốt, ra ngoài lại thấy một màn như vậy. Nhìn chăm chú ánh mắt kia, hắn chỉ dùng một kiếm, máu tươi của mấy nam nhân bắn trên da thịt màu lúa mạch nhợt nhạt của nàng, chói mắt phi thường.

Nàng nhanh chóng trở mình tránh một kiếm kia, nửa quỳ ở trên giường, thân trên lõa lồ lẳng lặng mà nhìn hắn, hắn đối diện với nàng, kinh ngạc nàng lại có thể tránh một kiếm kia, chỉ chốc lát dột nhiên thu đủ y phục trên mặt đất ném lên người nàng.

Nàng lẳng lặng mà mặc quần áo, sau đó khẽ nói : “Chủ thượng, xin người, cứu Dương Liên Đình.”

Mỗi một chữ của nàng đều nói rất chậm, Mạc Dung Viêm nâng cằm nàng, híp mắt nhìn nàng thật gần : “Ngươi dựa vào cái gì muốn ta cứu hắn ?”

“Xin người.”

“Lấy cái gì mà cầu xin ta ?”

“Tất cả, tất cả của ta.”

 

Đệ nhị chương : Nàng làm hoàng hậu, ta nhất định làm hoàng đế.

Lúc xuất sư, ba người, Tả Thương Lang, Lãnh Phi Nhan, Dương Liên Đình, Mạc Dung Viêm tặng binh khí cho bọn họ, Hàm Quang, Thiên Tru Châm, Phong Hỏa Liên Hoàn Tiễn.

Thế là Lãnh Phi Nhan đi khắp giang hồ, Dương Liên Đình gia nhập tôn giáo, chỉ có Tả Thương Lang, ở lại bên cạnh hắn, từng chút từng chút gầy dựng giang sơn Viêm triều.

Khi đó nàng còn nhỏ, cầm quân đi đánh là chuyện hiếm, rất khó có thể khiến binh lính phục. Huống hồ quân đội dưới tay Mạc Dung Viêm tinh nhuệ ít, nội loạn không ngừng, trước tình hình ngoại xâm không dám đánh cuộc.

Cho nên toàn là Mạc Dung Viêm thân chinh, nàng làm phó tướng của hắn. Mỗi trận đánh, một đen một xám bạc, hai bóng dáng hợp thành màu sắc thần thoại.

Bất luận là lý do gì mà khởi binh, khó tránh khỏi lời loạn thần tặc tử, trước tình hình hắn cùng với thái tử huynh đệ tương tàn, Khương Bích Lan lại gả cho Mạc Dung Nhược. Ngày sắc phong thái tử phi đó, hắn phát điên rồi.

Khi đó quân đóng ở ngoài thành Thù Châu, toàn bộ quân đội đều cảm nhận được lửa giận của hắn. Một mình ở trong trướng mượn rượu tiêu sầu, đến mức binh sĩ phụ trách nội cần cũng không dám vào, Tả Thương Lang rót trà hoa cúc vào trong ấm rồi bưng vào.

Hắn ngẩng đầu ánh mắt mơ hồ, một tay kéo nàng ngồi lên đùi mình, Tả Thương Lang không tự chủ được mà dựa vào trước ngực hắn, cảm nhận được nhiệt độ của hắn cùng với một thân mùi rượu, thanh âm hắn rất trầm, trầm đến mức khiến người ta muốn dùng tất cả để đổi lấy cái nhướng mày của hắn : “Ngươi thích ta phải không ?”

Tả Thương Lang lần đầu tiên đỏ mặt, có chút khẩn trương muốn gỡ tay hắn ra, mới phát hiện lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi : “Chủ thượng người say rồi.”

Hắn tiếp tục hà hơi nóng bên tai nàng, cười nhẹ : “Vì sao không dám thừa nhận ?”

Thanh âm khiến người ta run lên lọt vào tai, Tả Thương Lang có chút không rõ ý đồ của hắn, cũng không giãy dụa, lẳng lặng mà dựa vào ngực hắn.

Mạc Dung Viêm vốn không có chuyện gì đùa nàng một chút, nhưng dưới đèn khuôn mặt hồng phấn của hàng hạ xuống, một khắc e thẹn kia khiến huyết mạch hắn sôi sục. Trong chớp mắt người trước mắt cùng người trong lòng hợp lại thành một, không phân rõ được ai với ai. Kéo xiêm y của nàng xuống, xoay người nàng đối mặt với chính mình, hắn cẩn thận mà đùa giỡn phần trước, mặc dù khống chế được tính nhẫn nại của bản thân, lại nắn bóp quá khiến nàng cố gắng đè nén tiếng rên rỉ của mình.

Tiếng thở hổn hển đè nặng nàng trên tấm trải giường da hổ trong quân trướng, không ngừng chìm trong cơ thể nàng, nàng rên lên, mười ngón tay bấu chặt tấm trải da lông trơn tuột dưới thân, hắn không hề dừng lại mà xông vào cơ thể nàng, phát ra tiếng thô tục.

Nàng cắn chặt môi, rất đau, nhưng mà đây là quân doanh.

Mồ hôi của Mạc Dung Viêm nhỏ lên người nàng, thanh âm khàn khàn : “Lan nhi… Lan nhi…” Nghe tiếng rên nhẹ đầy đau đớn của người dưới thân, hắn cúi người hôn mặt nàng, thì thào : “Vì sao chứ? Nàng đã nói nàng yêu ta, yêu ta nhưng sao lại gả cho hắn !!!”

Giữa phẫn nộ hắn hạ thủ không lưu tình, nàng rốt cuộc nhịn không được bấu lấy vai hắn nhằm giảm lực đạo : “Chủ thượng… Đừng vậy… Đau… A…”

Một đêm kia, không biết dây dưa đã bao lâu, lúc hắn tỉnh lại nàng đã không còn ở trong trướng, vết máu hồng còn lưu trên giường. Hỏi binh sĩ, nói là tối qua Tả phó tướng quân nửa đêm trở về.

Tả Thương Lang không phải không biết xấu hổ mà đi quân y lấy thuốc, chỉ đơn giản dùng nước lau sạch người, trên mặt vẫn khó giấu được thẹn thùng, một mình ở trong trướng ngẩn ngơ tới hừng đông, lại không ngủ được.

Ngày thứ hai tiến quân Thù Châu, nàng mạnh mẽ lấy lại tinh thần, Mạc Dung Viêm phân tích phân bố chiến sự, chăm chú không chớp mắt, nàng cũng chỉ biết không nói lời thừa, lặng lẽ theo yêu cầu của hắn đi tìm hiểu bố trí quân đội.

Bởi vì Phong Hỏa Liên Hoàn Tiễn thích hợp cho tấn công từ xa, nàng cũng không trực tiếp xông vào trận địa, phàm là tướng lĩnh từng đấu với Tả Thương Lang đều rõ, hoặc là ngươi xông lên trước nhất, hoặc là ngươi chớ xuất hiện trước mặt nàng.

Mộ Dung Viêm hài lòng nhất chính là tốc độ của nàng, có lẽ là do lớn lên giữa bầy sói, mặt linh hoạt quả thực vượt xa người thường. Khi đó nàng vẫn chưa biết dùng khí tiễn đả thương người, trên lưng vẫn mang mười mũi tên bạc sáng, tay giương trường cung, khí khái anh hùng bức người.

Hắn đôi khi một mình trên lưng ngựa nhìn thấy nàng cũng sẽ nổi lên dục vọng, hoặc là, trống trải quá lâu, hắn đột nhiên nhớ Khương Bích Lan vô cùng, xa cách thật lâu, chỉ có bóng hình xinh đẹp của người ấy ám ảnh trong lòng.

Lan nhi, phải nàng cũng đang nhớ ta ?

Sớm thôi, đừng sợ, nếu nàng muốn làm hoàng hậu, như vậy hoàng đế chỉ có thể là ta, Mạc Dung Viêm quyết sẽ không để nàng ở bên bất kì nam nhân nào khác, cho dù phải trả giá thế nào.

 

Đệ tam chương : Rắn !!!

Mạc Dung Viêm cũng không phải Liễu Hạ Huệ, nam nhân thời đó mà lại có quan niệm trinh tiết sao, nhưng từ khi phải xa Khương Bích Lan, hắn vẫn chưa từng chạm vào nữ nhân nào khác, cũng không phải thủ thân như ngọc gì, chỉ đơn thuần là không muốn.

Làm chuyện ấy với nàng cũng chỉ là do rượu, khiến hắn nhìn lầm thành Bích Lan. Chỉ riêng phần tư sắc với linh khí, Tả Thương Lang tuyệt đối không thể sánh được với Khương Bích Lan, đó là một tiên nữ, tiên nữ không vướng trần tục.

Chẳng qua đã có lần đầu thì ắt sẽ có lần thứ hai, thứ ba, ngủ ngoài trời ăn gió nằm sương trong lúc hành quân, cho dù là vương hầu cao quý, cũng không tránh được gian khổ, thế là hắn tự cho mình cái cớ phóng túng trong cái khô khan buồn tẻ ấy. Nhưng món đồ chơi với người yêu, hắn tự phân biệt rất rõ ràng, người trước mắt cho dù cung phụng đến cỡ nào đi chăng nữa, há sao có thể sánh được với người trong lòng ?

Hắn chỉ công nhận nàng là một thuộc hạ không tệ, vốn không tính đưa nàng lên giường — nữ nhân này phóng biên cương tuyệt đối hiệu quả hơn phóng mình trên giường, nhưng chuyện đã đến nước này, hắn cũng chỉ biết hết sức thỏa mãn chính mình, chinh phục một nữ nhân so với trấn an một thuộc hạ dễ hơn rất nhiều. (TYV : Theo Tĩnh Ngọc thì nguyên câu “phóng biên cương” [放边疆] gì gì đấy ý là “nữ nhân này cho ra biên cương đánh giặc tốt hơn là để trên giường”.)

Hai người dẫn quân chinh chiến ba năm, dĩ nhiên chưa từng bại trận. Có lẽ là do lúc nào hai người cũng tỏ vẻ thân thiết, khi đó Tả Thương Lang còn nhỏ, nhiệt huyết bừng bừng, khí thế phất phới, đi theo sau hắn hỏi nhiều câu ngu ngốc, hắn lúc tâm tình tốt thì kiên nhẫn giải đáp, lúc tâm tình không tốt thì làm như không nghe thấy.

Tả Thương Lang vốn không toan tính đề phòng, người ta chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu hết con người nàng, thế nhưng khi ở trước mặt hắn nàng lại tự nhiên tỏ ra sắc sảo. Mà Mạc Dung Viêm từ nhỏ ở trong gia đình đế vương, lại bị một đám người suốt ngày cứ “chủ thượng”, “thái tử” mà gọi, sớm đã biết cách không để người khác nhìn thấu mình, lại thêm tuổi tác chênh lệch, đương nhiên có vẻ từng trải hơn nhiều.

Vì vậy ánh mắt Tả Thương Lang nhìn hắn liền mang theo mấy phần ngưỡng mộ, hầu như mọi vấn đề nàng gặp phải rơi vào tay người này đều được giải quyết dễ dàng chóng vánh.

Nhưng mà ngày Mạc Dung Nhược buộc phải đầu hàng, hắn y như một đứa trẻ hỏi nàng : Hôm nay mặc đồ này trông có được không ? Khi đó Tả Thương Lang mới biết, hóa ra bên trong người này cũng có một bộ mặt trẻ con.

Một ngày nọ, Tả Thương Lang thanh lý hoàng cung, theo ý Mạc Dung Viêm mà ngầm trừng trị tội thần. Thế nhưng Mạc Dung Viêm thân là đế quân lại không thấy bóng.

Tả Thương Lang hỏi tướng sĩ bên người, tất cả đều lắc đầu không biết.

Nàng tuy không tìm được Mạc Dung Viêm, nhưng lại lần đầu thấy Khương Bích Lan, nàng ta nâng vạt váy dài đứng nơi Liên Lý Phong phía sau hoàng cung.

Không hề báo trước, nàng liền nhận ra nàng ta, không cung trang phiền phức, vái dày như nước hồng nhạt như mộng, chân bước ngả nghiêng như tung bay, hư vô như mộng !

“Khương cô nương ?” Nàng trần trừ, không tìm được từ xưng hô thích hợp, Khương Bích Lan đứng bên sườn núi chầm chậm quay đầu lại, hào hoa phong nhã trong chớp mắt kia phảng phất như phượng hoàng hóa làm người, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nên nàng cũng hơi cúi đầu : “Chủ thượng đang tìm cô khắp nơi.”

Con ngươi đen nhánh của nàng ta trong tựa trời xanh, lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên bật cười : “Khương Bích Lan nào có tài đức gì, lại có thể làm Bao Tự, Đắc Kỷ hại nước hại dân như vậy !!!”

Tiếng cười dứt, bước sen nhẹ nhàng, tung mình lên, rơi xuống sườn núi. Tả Thương Lang bị bất ngờ, đến khi có phản ứng, vận khí vươn người ôm lấy nàng ta vào lòng.

Cỏ xanh âm u, ánh mặt trời khó lọt, dưới chân núi này cũng đã hơn một năm không có bóng người. Dưới sườn núi có khe nứt, tiếng khè khè trong bóng tối khiến người ta sởn gai ốc.

Khương Bích Lan kinh sợ thét lên, nhanh chóng thu hút cả đàn rắn. Tả Thương Lang cả người phát lạnh, loại sinh vật trơn nhẫy này lè lưỡi bò trong ánh sáng nhạt, đủ loại hoa văn, ánh mắt giống nhau, khe nứt không có chỗ chen chân, hai người bị kẹt ở giữa, nàng kiềm chế Khương Bích Lan không cho nàng ta động đậy, cũng kiềm chế chính mình không run rẩy.

Trong bóng tối có gì đó trơn nhẫy quấn lấy chân nàng, cảm giác nó đang bò qua cẳng chân, Tả Thương Lang cắm mũi tên xuyên qua vách đất mềm của khe nứt. Cẩn thận đỡ Khương Bích Lan qua để bấu lấy mũi tên, nàng không dám, không dám lên tiếng, không dám run rẩy. Nàng giữ Phong Hỏa Tiễn ở trên sườn núi, hòng mong có người thấy được.

Tiếng khè khè càng lúc càng nhiều, ngay lúc nàng những tưởng phải vùi thân trong bụng rắn, có người tìm xuống. Thanh âm mơ hồ từ bên trên truyền đến : “Hoàng thượng, cây cỏ nơi đây có dấu bị vùi dập, hẳn là ở đây rồi.”

“A Tả ?” Giọng Mạc Dung Viêm rất trầm, nhưng Tả Thương Lang lại như sắp khóc : “Chủ thượng,” Nàng mỗi chữ mỗi câu đều vô cùng cẩn thận, không đánh động đến đàn rắn : “Khương cô nương cũng ở đây, phía dưới có rắn, rất nhiều, xin cẩn thận.”

“Lan nhi ?” Nghe thấy cái tên này, Mạc Dung Viêm nào bình tĩnh được, phi thân một cái, Tả Thương Lang chỉ cảm thấy có gì đó lướt nhẹ trên người mình, Khương Bích Lan đã không thấy đâu nữa.

Bên trên nghe được giọng nói hoài niệm khác thường của Mạc Dung Viêm, dĩ nhiên là tràn ngập ý tương tư : “Nàng… không sao chứ ?” Giọng của Khương Bích Lan rất nhỏ, nhỏ đến mức mang theo tiếng thở dài khẽ : “Người hà tất cứu ta.”

Tả Thương Lang siết lấy mũi tên bạc, mồ hôi lạnh đầy tay, con rắn trơn nhẫy đang bò qua, nàng cắn chặt môi, rốt cuộc nhịn không được mà khẽ gọi : “Chủ thượng ?”

Thế nhưng không có bất kì thanh âm nào, phía trên dĩ nhiên là một mảnh trống trải.

Một khắc tăm tối kia, Tả Thương Lang tưởng như đã trải qua một đời người.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3