Anh Hận Anh Yêu Em - Chương 04

Chương 4: Đôi giày màu trắng bị mất

Một quả bóng rổ được đánh lên ban công tầng hai, rõ
ràng là muốn gây chú ý với Hình Khải.

“Hình Khải, xuống đây chơi bóng đi!”

“Không chơi, đang đọc sách.”

“Sách gì? Sách… vàng hả?”

“Cút ra ngoài kia, không thấy đang bận à?”

Hình Khải gãi gãi đầu, cầm quyển sách toán quay vào
phòng ngủ.

Anh lật người nằm lên giường, nhìn đống sách giáo khoa
xếp cao trên chiếc tủ cạnh đầu giường… Kể ra thì cũng lạ, trước khi Hình Dục
dùng điểm số để cá cược, Hình Khải thường không tự giác giở sách ra xem bao
giờ. Có lẽ là do lòng tự tôn của một thằng đàn ông, không muốn bị con gái coi
thường, đặc biệt là nha đầu Hình Dục kia, thua ai thì thua chứ không thể thua
Hình Dục, vì vậy, lòng tự tôn đã ép anh phải thể hiện cho Hình Dục thấy - anh
đây hoàn toàn không phải nhớ nhung gì tấm thân trần của cô mà lao tâm khổ tứ,
cô muốn cởi, anh cũng chưa chắc muốn nhìn đấy!

Hình Khải nghe thấy tiếng bước chân đi lên tầng, vội
vàng nhét quyển sách giáo khoa xuống gối, tiện tay với lấy một cuốn tạp chí lật
lật để trước mặt.

“Em đi lấy kem, anh vẫn ăn loại lần trước chứ?” Hình
Dục gõ gõ cửa phòng, không có ý định vào trong.

“Gì cũng được! Mấy chuyện vặt vãnh như thế mà cũng
phải hỏi sao?!” Hình Khải phát hiện ra một điều, chỉ cần không giở trò sàm sỡ
với Hình Dục thì mắng mỏ cô thế nào cũng được. Nhưng nói chuyện không được đệm
từ bậy, thực ra có đệm từ bậy vào cũng chẳng sao, Hình Dục cũng không cãi lại,
nhưng cô sẽ tỏ vẻ khó chịu, vẻ mặt như ai đó nợ cô 300 tệ vậy.

Vì thế, để duy trì tâm trạng vui vẻ, Hình Khải cố gắng
không đệm từ bậy trong khi nói chuyện với Hình Dục.

Tiếng bước chân Hình Dục xa dần rồi mất hút nơi góc
quanh của cầu thang. Sống ở những đại viện dành cho cán bộ cao cấp có một đặc
điểm rất hay, cho dù bố mẹ đi vắng mấy năm không về nhà, con cái họ vẫn sẽ được
ăn được uống đầy đủ, và không phải trả dù chỉ một đồng.

Hình Khải đọc thêm vài trang sách, thấy khát, mở cửa
phòng gọi Hình Dục mang đồ uống, gọi được hai câu mới nhớ ra là cô không có
trong phòng, anh đành cất bước ngọc đi xuống nhà.

Anh lấy một chai nước uống từ tủ lạnh ra, vừa mở nắp
vừa lê bước ra phía cửa, nghe thấy vườn nhà bên cạnh rất ồn ào, anh liền đi qua
đó liếc mắt nhìn, thấy mấy đứa trẻ đang chơi bài trong vườn. Đọc nhiều sách
giáo khoa quá đau đầu, vì vậy anh cũng đến bên cạnh để xem.

Lúc này, anh lính cần vụ đẩy xe rác đi đến, kêu gọi
mọi người mau mau đổ rác.

Hình Dục không có nhà, anh lính cần vụ lại đang đứng
đợi dưới trời nắng chang chang, Hình Khải thấy hôm nay thật nóng nực, mềm lòng
quay vào bếp lấy túi rác. Khi anh xách túi rác đã được gói ghém cẩn thận ra tới cửa liền nhìn thấy đôi giày thể
thao màu trắng trên nền, đôi giày này đã theo Hình Dục hơn một năm rồi, bố mua cho
cô một đôi giày hàng hiệu cô cũng không đi, nhưng lại rất yêu quý chăm chút cho
đôi giày này, đánh đánh giặt giặt, bạn bè đều đặt cho cô biệt hiệu “công chúa
giày trắng” với hàm ý chê cô quê mùa. Thực ra Hình Khải rất ghét nghe bạn bè
gọi cô như thế, vì dù sao bây giờ cô cũng đã mang họ Hình.

Nghĩ đến đây, Hình Khải giơ chân đá đôi giày trắng ra
cửa, ném vào xe rác cùng với túi rác.

Xe rác đi chưa được bao xa thì Hình Dục tay cầm túi
kem quay lại. Vừa vào cửa cô đã chạy vội vào bếp, sợ kem tan hết.

Cất kem xong, Hình Dục lại bắt đầu rửa bát, sau khi
đứng ở bếp hơn nửa tiếng đồng hồ, cô mới lấy một chiếc kem đi ra phòng khách.

“Tiểu Dục, ra lấy thư chuyển phát nhanh.” Anh lính cần
vụ đứng ngoài cửa gọi.

Hình Dục đáp một tiếng, khi cô mở cửa ra cũng là lúc
phát hiện đôi giày trắng đã biến mất.

“Bing bang” một tiếng, Hình Dục đẩy bật cửa phòng Hình
Khải.

Hình Khải giật thót mình, không kịp giấu quyển sách
trên tay.

“Cô bị điên à?” Anh tức tối bật người ngồi dậy.

“Đôi giày thể thao của em đâu?” Vẻ mặt Hình Dục vẫn
bình tĩnh, nhưng giọng nói run run.

Hình Khải thấy khoé mắt cô hơi đỏ, lòng thoáng lo
lắng, lại nằm xuống gối tiếp tục xem tạp chí.

Hình Dục đi hai ba bước tới trước mặt anh, giật tờ tạp
chí trên tay anh ném xuống nền, nắm đấm của Hình Khải vừa vung lên thì phát
hiện mặt Hình Dục giàn giụa nước mắt.

Nắm đấm của Hình Khải lơ lửng giữa không trung, đây là
lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc, mà lại khóc vì một đôi giày rách nát.

Hình Dục lấy tay quệt nước mắt, đẩy tay Hình Khải ra,
chất vấn: “Đôi giày đâu? Đôi giày màu trắng của em đâu?”

Hình Khải không chịu nổi thái độ áp chế người khác đó,
đập vào cánh tay cô một cái, hét lên: “Vứt rồi, vứt rồi! Đôi giày rách mà cứ
làm như bảo bối không bằng. Tôi vứt rồi thì làm sao?”

“Vứt ở đâu, vứt ở đâu, anh mau nói anh vứt ở đâu?”
Hình Dục nắm chặt cổ áo, cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, giọng càng lúc
càng run hơn.

Hình Khải còn chưa kịp trả lời thì từ không trung vang
tiếng sấm rền, ngay sau đó, cơn mưa xối xả trút xuống.

Hình Khải thản nhiên nằm xuống, chế nhạo nói: “Trời
đang mưa, giày đang bị bán phế liệu… ha ha!”

Hình Dục nghe xong, vội vã quay người chạy ra khỏi
cửa.

Hình Khải lại ra ngoài ban công ngó xuống xem kịch
vui, chỉ thấy Hình Dục đội mưa, lúc thì ngồi xổm trong vườn lật tìm trong thùng
giấy, lúc thì lại kéo xem dưới đế chậu hoa. Những hạt mưa lớn như xuyên thấu
vào cơ thể cô, còn cô chạy khắp nơi như một kẻ điên.

Hình Khải chưa bao giờ thấy cô có tâm trạng kích động
như thế, cô đã mất đi vẻ bình thản thường ngày, chỉ còn là một cô bé mười lăm,
mười sáu tuổi, bị mất thứ đồ mà mình yêu quý nhất, tiếng khóc thảm thiết đó
khiến trái tim Hình Khải nhức nhối, dần dần, nụ cười trên môi anh tắt lịm.

Anh chạy xuống tầng, túm lấy chiếc ô để cạnh cửa,
nhưng càng cuống thì càng không thể bật được ô ra. Hình Khải vừa nghiến răng
vừa giậm chân, đội mưa chạy đến bên cạnh Hình Dục, cầm cổ tay cô kéo kéo, Hình
Dục ngồi bệt xuống sân cỏ đầy bùn nước, ngẩn ngơ bất động.

Hình Khải lau nước mưa trên mặt, sững lại một giây,
anh hoàn toàn không có ý định ép Hình Dục phát điên, nhưng cô lúc này, cũng sắp
phát điên rồi.

“Cô vào nhà trước đi, tôi đi tìm.” Anh vừa khom người
định đỡ cô dậy, Hình Dục lại vừa đá vừa giằng ra.

“Anh cứ nói anh vứt ở đâu, em tự đi tìm.” Hình Dục cứ
nghĩ đến cảnh đôi giày trắng đang nằm ở một xó xỉnh bẩn thỉu nào đó, là lại
muốn bùng nổ.

Hình Khải thấy cô đã ra nông nỗi này rồi, sao anh dám
khai thật, anh dìu cô vào ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, không đợi cô đứng
bật dậy, anh vội vã chạy ra ngoài, khoá trái cửa.

Hình Dục đập cửa liên hồi, không ngừng gào thét đòi
Hình Khải thả mình ra. Hình Khải đá chân vào cánh cửa, gầm lên: “Tôi đã nói sẽ
tìm về cho cô là tìm về cho cô. Mẹ kiếp, để tôi yên một lát đi.”

Nói xong, anh lao vào làn mưa xối xả đi thẳng đến
phòng cần vụ.

Phòng cần vụ nói với anh rằng, vì trời nóng nên rác
thu về đều đã được đưa ra bãi rác cả rồi.

Hình Khải khóc thầm, sau khi hỏi rõ là bãi rác nào,
nhảy lên chiếc xe đạp ngoài phòng cần vụ, đạp như bay tới nơi cần đến.

Nhưng đến bãi rác rồi, nhìn đống rác cao ngất tới tận
chân trời, anh mới hiểu thế nào là “mò kim đáy bể”.

Anh lau mặt, chặn một ông già đầu đội mũ lại, hỏi:
“Ông ơi, rác của khu nhà ở cán bộ cấp cao đổ ở đâu ạ?”

Ông lão khó chịu nói: “Đã ra đến bãi rác rồi còn phân
cao cấp với không cao cấp gì chứ, tất cả đều là rác. Sao? Cậu định lật tìm văn
kiện cơ mật nào nữa? Ha ha ha…”

Hình Khải lại hỏi: “Vậy ông cho cháu biết, trong vòng
một giờ vừa rồi rác đổ ở đâu?”

Ông lão quét mắt một lượt rồi chỉ ra đống rác gần rìa
phía đông, Hình Khải cảm ơn, quay người chạy đi, mưa càng lúc càng lớn, anh
càng không thể lý giải được việc ngu ngốc mà mình đang làm, chỉ vì vài giọt
nước mắt của nha đầu đó, anh sao lại đội mưa đi bới rác chứ?

Có điều, nghĩ thì cứ nghĩ, nhưng Hình Khải vẫn không
ngừng bới rác, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, anh vừa tìm vừa buồn nôn.

Mây đen kéo đến đầy trời, trong nháy mắt trời tối đen
như mực.

Tự tạo nghiệt thì khó sống, Hình Khải, mày đúng là
thằng ngốc! Anh không ngừng nhắc đi nhắc lại câu đó, đầy tức giận.

Hình Khải ngồi bệt xuống đống rác, nước mưa rơi như quất
vào mặt, anh đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng vẫn không tìm thấy đôi giày trắng đó.

Lúc này, một chiếc ô đột ngột che trên đỉnh đầu anh,
anh vô thức quay lại, khi đã nhìn rõ người cầm ô là ai, anh lại lảo đảo ngã
xuống.

“Sao cô ra được đây?!”

Hình Dục giơ chiếc ô về phía trước, vẻ mặt đã lấy lại
được sự bình tĩnh vốn có.

“Trèo ban công ra, anh… đừng tìm nữa, em không cần nó
nữa…” Hình Dục một tay cầm ô, một tay kéo anh đứng dậy, thực ra suốt dọc đường
cô theo sát phía sau Hình Khải, có điều anh đạp xe nhanh quá nên cô đành lần mò
tìm đến đây.

Nếu anh đã biết hối lỗi, lại đội mưa ngồi tìm suốt mấy
tiếng đồng hồ, thì cô còn có thể nói gì được nữa.

Không biết Hình Khải nghĩ gì, có lẽ là không chịu nổi
bộ dạng buồn bã của cô, anh một tay kéo cô đến trước mặt, nói như tuyên thệ:
“Đợi hết mưa, tôi sẽ tìm giày về trả cho cô, để cô không thể trách tôi không
giữ chữ tín.”

Hình Dục chỉ lắc đầu, giơ cao ô che người Hình Khải,
còn mình đứng dầm trong mưa.

Tâm trạng Hình Khải thật khó đoán, mặc dù không biết
đôi giày trắng đó có ý nghĩa thế nào với Hình Dục, nhưng anh thật sự cảm thấy
hối hận.

Anh dứt khoát kéo cánh tay Hình Dục, kéo cô đứng cùng
dưới ô, Hình Dục ngửi thấy mùi lạ trên người anh, cười cười, đưa tay bịt mũi.

“Cười khỉ gì, chẳng phải đều tại cô sao?!” Hình Khải thấy
cô cuối cùng cũng đã chịu cười, bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Khi hai người đi đến cổng bãi rác, Hình Khải ngồi lên
xe đạp, chỉ chỉ vào gióng xe phía trước, nhưng Hình Dục chần chừ đứng bên cạnh
không chịu lên xe, đứng đó cầm ô che.

“Chê tôi hôi phải không? Mau ngồi lên đi!” Hình Khải
vừa nói vừa kéo cô ngồi lên gióng trước, Hình Dục tay nắm vào ghi đông xe vừa
dịch lại phía sau, giơ cao ô che cho anh.

Hình Khải nhấn pê đan, nhớ lại lý do anh đòi học đi xe
đạp: Lúc rảnh rỗi ngồi xem một bộ phim có tên là “Ngọt ngào”, nam chính luôn đi
một chiếc xe cuốc đèo nữ chính đi khắp nơi, mặc dù hoàn cảnh hai người khó
khăn, nhưng nữ chính mỗi khi ngồi lên xe của nam chính đều cười rất ngọt ngào,
vui vẻ. Vì vậy Hình Khải cũng không biết dây thần kinh nào của mình bị đặt nhầm
vị trí, ngã tới thâm tím mặt mày cuối cùng cũng học đi được xe đạp. Nhưng, bây
giờ nhà nào nhà nấy đều có xe đưa xe đón, nên anh chưa có cơ hội nếm thử cảm
giác “Một túp lều tranh, hai trái tim vàng”.

Nghĩ mãi nghĩ mãi, anh ngẩng đầu muốn nhìn nét mặt của
Hình Dục, nhưng Hình Dục chỉ nhìn về phía trước, thêm cảnh đèn đường mờ mờ ảo
ảo dưới làn mưa lớn, anh có quay sái cả cổ cũng không nhìn rõ được gì.

“Nếu lần này thi cuối kỳ điểm số của tôi hơn 85, cô có
giữ lời không?”

Sống lưng Hình Dục dường như hơi khựng lại, đầu nhoài
về phía trước.

Hình Khải tặc tặc lưỡi: “Đừng sợ, tôi hỏi chơi vậy
thôi.”

***

Trận mưa lớn đó đã quật ngã Hình Khải, Hình Khải ốm
nằm trên giường, mồm ngậm nhiệt kế, lòng than thầm, Hình Dục gầy gò ốm yếu lại
không sao, anh cao to vạm vỡ thế này lại gục trước.

“Đôi giày đó là ai tặng cho cô?”

Hình Dục đang ngồi ở đầu giường thay khăn lạnh cho
anh, những ngón tay khẽ khựng lại.

“Bố mẹ em. Quê em ở miền núi xa xôi, giao thông đi lại
khó khăn, trước khi bố mẹ em đi làm nhiệm vụ, hỏi em muốn được tặng quà gì nhân
ngày sinh nhật, em nói em muốn có một đôi giày thể thao màu trắng, bố mẹ liền
đồng ý, em mong chờ ngày đêm, nhưng khi đôi giày đó được chuyển đến tay em, còn
có cả di ảnh của bố mẹ…”

Có thể nhìn thấy cô đang cố gắng kìm nén những giọt
nước mắt, nhưng chúng vẫn lách tách rơi xuống mu bàn tay Hình Khải. Trái tim
Hình Khải khẽ thắt lại.

Hình Khải rất muốn nói với cô một câu xin lỗi, Hình
Dục lại lấy tay che miệng anh, mỉm cười.

Nhưng nụ cười phảng phất nét đau buồn đó đã giày vò Hình
Khải suốt cả đêm không thể chợp mắt.

Sáng sớm hôm sau, Hình Khải mặc dù sốt cao hừng hực
vẫn chạy khắp Bắc Kinh, dựa vào trí nhớ tìm mua bằng được một đôi giày thể thao
màu trắng giống hệt như đôi cũ. Nhưng anh không vội đưa cho Hình Dục, mà nhân
lúc Hình Dục ngủ, một mình ngồi trong phòng tắm lau lau rửa rửa đôi giày đó rất
nhiều lần, ít ra thì cũng phải khiến nó có vẻ bề ngoài giống như đôi cũ, nếu có
thể che mắt cô vượt qua kiếp nạn lần này thì quá tốt.

Anh chỉ mong, cô đừng khóc nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3