Nụ hôn của quỷ (Tập 1) - Chương 60


CHƯƠNG 60

LỄ TÌNH NHÂN ĐẦY NƯỚC MẮT

Hôm sau tỉnh dậy.

“Tiễn Ni, con sao vậy? Bác trai nhìn thấy tôi, miệng há
to đến nỗi có thể nhét vừa một quả bóng rổ.

“Có gì đâu ạ, sao vậy bác? Nhìn con lạ lắm ạ?”

“Ừ, kỳ quái lắm, mắt con đỏ quá, mặt cũng gầy đi.” Bác
gái thương xót.

Sức mạnh tình yêu to lớn vậy sao? Chỉ trong một đêm đã có
thể biến một gương mặt thành gầy guộc, đúng là thuốc thần để giảm béo… “Oái
oái~, Quách Cái là yêu quái!” Tên tiểu quỷ Thuần Hiến càng khoa trương hơn.

“Cái gì?” Tôi lườm nó một cái. Em trai nhỏ Thuần Hiến
thân yêu, xin lỗi nhé, đừng có chọc chị, tâm trạng chị hôm nay không tốt đâu,
không chừng lúc nào cũng có thể biến thành yêu quái đấy.

“Có phải con quá chăm chỉ không?” Bác gái hỏi vẻ quan
tâm.

“Không phải, do
con ngủ không ngon thôi.”

“Bác thấy hay cứ
xin nghỉ đi!”

“Dạ không ạ, có
gì nghiêm trọng đâu ạ!”

“Đúng rồi, nếu
con thấy không khỏe thì bảo Thuần Hy, để nó đưa con về.” O_O^… Cùng lúc đại não
tôi nhận được câu nói này thì thần kinh tôi cũng bắt đầu hoảng loạn, tôi thất
thần trong một lúc.

Bác gái yêu quý,
tại sao, tại sao đang yên đang lành bác lại nhắc đến cái tên đó, bác có biết
vậy là rất tàn nhẫn với con không, đúng là rất tàn nhẫn! T_T Nhưng sao có thể
trách bác gái được chứ, bác vô tội mà, đáng trách là tôi thôi, trách chính mình
ấy, đáng lẽ ngay từ đầu, tôi không nên thích anh ấy… “Mặt chị giống yêu quái
ấy, anh ấy nhìn thấy mà không giật mình chết khiếp mới lạ!” Thuần Hiến lại
khoét sâu thêm nỗi đau của tôi.

“Đúng rồi, sao
chị không nghĩ đến điểm này nhỉ!” Tôi cười hí hí đáp lại nó.

“⊙0⊙
…” Nó trợn mắt há mồm với tôi, dáng vẻ rất kinh ngạc, chắc chắn là bị tôi dọa
cho giật mình rồi, vì theo logic thông thường thì, lúc này tôi sẽ vừa gào lên:
“Em nói cái gì, chị đánh chết em”, vừa giơ cặp sách lên đuổi nó chạy vòng vòng
mới đúng.

“Con đi học đây,
tạm biệt!” Tôi tặng cả nhà một nụ cười, tuy biết rằng còn xấu tệ hơn cả khóc.

“Tiễn Ni, con không ăn sáng à?” Bác gái gọi tôi lại.

“Con không muốn ăn.” Vừa nói, vừa xách cặp ra khỏi cửa.

Hôm nay là lễ Tình nhân, nhưng lại lạnh quá! Trên đường
đến trường, nhìn từng cặp tình nhân qua lại trên phố, vào lúc này ngày hôm qua,
có lẽ tôi cũng đang mong mỏi ngày hôm nay như bao nữ sinh khác, nhưng bây giờ,
thậm chí cả dũng khí đi học cùng Thuần Hy tôi cũng chẳng có nữa.

Tôi tự hỏi: Quách Tiễn Ni, có phải mi đã đến lúc bắt buộc
phải bỏ cuộc? Quẻ “đại hung” ấy có phải đã được mặc định trước rồi không?

Không đúng, Quách Tiễn Ni, sự thực có lẽ không như mi
tưởng tượng, mi phải làm rõ chuyện này. Trong lòng tôi một tiếng nói yếu ớt
đang chống cự.

“Alô, Thuần Hy…” Tôi vừa đi vừa gọi di động cho Thuần Hy.

“… Cô đi trước rồi hả? Chuyện gì thế?” Xem ra, anh ấy
cũng vừa ngủ dậy.

“Em…” Không biết vì sao tôi không thốt ra được, lại có
phần sợ hãi chân tướng sự thực. Chết tiệt, Quách Tiễn Ni dám nói dám làm trước
kia đâu rồi?

“Hử~?”

“Ồ~, em muốn hẹn anh tối nay đến tiệm bánh kem, cái tiệm
anh biết rối ấy, chín giờ tối, em đợi anh ở đó, không gặp không về.” Có lẽ, tôi
nên đích thân đối mặt hỏi anh ấy thì tốt hơn. T_T Trong nỗi phập phồng thấp
thỏm, đêm chỉ dành cho các cặp tình nhân cuối cùng đã đến.

Buổi tối khi tôi vừa ra khỏi cửa, hơi lạnh đã nhe nanh
giơ vuốt ập đến, chui vào từng lỗ chân lông, không tha bất kỳ nơi nào.

Bông tuyết vui vẻ bay khắp nơi, trái tim tôi lại lang
thang vô định! Thần Mùa Đông đang chơi trò đố vui gì với con người đây mà,
chẳng lẽ ông ta cũng vui vì lễ Tình nhân hay sao?

“Nào nào, tôi là một chú ỉn con…” Tiếng chuông điện thọai
phá vỡ dòng suy nghĩ, tôi nghe điện, là Tú Triết.

“Ha ha, Tiễn Ni, tối nay tớ đứng bên hồ phun nước quảng
trường Tế Hòa đợi cậu, có một bất ngờ rất lớn đang chờ cậu, nhất định phải đến
đấy!”

“Tớ có việc, không đến được.” Xin lỗi nhé, Tú Triết, hôm
nay thật sự tớ chẳng có tâm trạng nào… “Vậy cậu cứ giải quyết việc của cậu đi
rồi tới sau, tớ sẽ đợi cậu ở đây, không đến sẽ là đầu heo!” Có lẽ sợ tôi lại từ
chối nên Tú Triết cúp máy luôn.

Tên ngố này, vẫn tính khí như trước kia, nhưng… tại sao,
tại sao tôi hôm nay cũng chẳng đấu võ mồm lại được với cậu ta? Quách Tiễn Ni mi
rốt cuộc là bị gì vậy? Chẳng lẽ thực sự đã bị trúng “tình độc” của Kim Thuần Hy
rồi hay sao?

Tôi đờ đẫn cúp điện thoại.

Trong mơ màng hoảng loạn, tôi đã bước đến trước cửa tiệm
bánh kem, qua tấm cửa kính trong suốt, tôi nhìn thấy Thuần Hy đã ngồi trong đó.

Thôi cho qua đi, Quách Tiễn Ni, hôm nay là lễ Tình nhân
đầu tiên của mi và Thuần Hy, nắm bắt cơ hội cho tốt vào. Hôm qua những gì mi
thấy có lẽ chỉ là anh ấy đến nhà chị ta lấy bài tập, hoặc là gì gì đó, mi thật
là hẹp hòi, tinh thần hiệp nữ độ lượng trước kia đâu mất rồi. Được rồi, được
rồi, không khí tốt như vậy, đừng có phá hoại đấy nhé! Cổ vũ tinh thần cho mình
xong, tôi lại cố trấn tĩnh bước vào trong tiệm bánh.

Không hiểu vì sao, nhìn anh có vẻ rất nặng nề.

Tôi lấy món quà đã chuẩn bị rất lâu trong túi ra… “^O^
Valentine vui vẻ, Thuần Hy.”

“Cám ơn.” Anh nói gọn, nhưng không đưa tay ra nhận, khiến
tay tôi buông lửng giữa không trung.

Hừ~, đặt lên bàn này, muốn lấy thì lấy… “Tối nay chúng ta
đi đâu, em rất muốn lên vòng đu quay, anh đi với em được không? Còn nữa…” Tôi
nói rõ kế hoạch tối nay cho anh ấy với vẻ mong đợi háo hức.

“Buổi tối tôi còn có việc, không đi với cô được.” Thuần
Hy như sực nhớ ra gì đó, tóm lấy áo khoác định bỏ đi.

“Anh đến nhà Anh Ái đúng không?” Nhìn thấy ánh mắt kỳ dị
của anh, tôi cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nói tiếp:

“Hôm qua em đã vô tình nhìn thấy…” Anh quay đi: “Tôi
tưởng cô không quan tâm.” Tôi dựa vào cửa sổ, nhìn anh chăm chú, như thể chưa
bao giờ quen anh.

Một lý do nghe có vẻ đường hoàng biết mấy, thì ra tất cả
đúng là thế. Thậm chí em còn cam tâm nghe anh nói dối để em vui, cũng được, ai
ngờ anh cũng chẳng thèm nói dối nữa.

Tôi cười tự trào… “Kim Thuần Hy, trong tim anh, em có
phải chỉ là một con ngốc, một con ngốc phản ứng chậm chạp, một con ngốc khi anh
vui sẽ muốn đùa giỡn một chút?”

“Không phải thế…” Lần đầu tôi nghe thấy giọng anh thô bạo
đến vậy.

“Vậy thì thế nào? (>o<)” Tôi cũng lần đầu nghe thấy
giọng mình thô lỗ như thế, chưa bao giờ thô lỗ như thế… Nước mắt tôi ứ nghẹn…
~~~~~>_<~~~~~ “Tôi…” Đôi mắt đỏ vằn của anh nhìn tôi chằm chằm, sau đó
anh đột ngột gầm lên một tiếng nho nhỏ, nắm tay vung lên rất mạnh… Tôi sợ hãi
kêu lên, tưởng anh đánh tôi, nhưng không, anh chỉ đấm vỡ ô kính bên cạnh tôi,
kính vỡ tan, tiếng loảng xoảng vang lên sắc nhọn, hòa lẫn máu tươi của anh,
trông thật ghê sợ… “Tôi thì sao? Anh nói đi!” Tôi thương xót định băng vết
thương cho anh, nhưng lại bị anh đẩy ra.

Đáp lại tôi chỉ là một khoảng tĩnh lặng.

“Em thích anh.” Câu tỏ tình tôi tơ tưởng ngàn vạn lần ấy,
cuối cùng tôi đã nói ra.

Im lặng chết người.

Mà đáp án tôi mơ ước bấy lâu lại là không có đáp án.

>_< Tôi bất chấp mọi thứ chạy ra khỏi tiệm bánh
kem, nước mắt tuôn rơi không ngớt… Tại sao? T_T Tại sao lại như thế?

Nếu không thích em, tại sao anh lại chủ động hôn em?

Nếu không thích em, tại sao lại bắt ép em đến bệnh viện
chữa vết thương ở chân?

Nếu không thích em, tại sao năm lần bảy lượt cứu em?

Nếu không thích em, tại sao lại thanh toán một trăm nghìn
đồng cho em mà không cần em trả lại?

Nếu không thích em, tại sao lại dẫn em đến công viên Giấc
Mơ?

Nếu không thích em, tại sao anh lại vì em mà chịu đòn của
bọn thủ hạ của Long Nhật Nhất?

Nếu không thích em, tại sao lại phải chọc giận em?

Tại sao? Tại sao… T_T Kim Thuần Hy đáng chết, nếu không
thích em, tại sao lại để em tự dệt mộng, để em chìm đắm trong hy vọng? Tại sao
chứ? Tại sao… Tim tôi đau quá, đau quá, tôi nghe rõ tiếng tim mình vỡ vụn, rất
kêu… rất vang… T_T Kim Thuần Hy! Anh là đồ đại ngốc! Anh là đồ động vật máu
lạnh! Đồ bạch mã xấu xa! Đồ lạnh lùng! Tôi ghét anh! Hận anh! Tôi không bao giờ
quan tâm đến anh nữa, không bao giờ… Tôi muốn chết quá, thật sự không muốn sống
nữa, muốn chết, muốn… Bỗng dưng có một sức mạnh kéo giật tôi lại, một chiếc xe
lao vút qua bên người, thì ra không biết tự lúc nào tôi đã chạy đến ven đường…
Quay lại nhìn, chính là Thuần Hy, nhìn thấy anh, tôi bỗng thấy một nỗi đau khó
nói thành lời… Nhìn Thuần Hy, vẫn là gương mặt mãi mãi bình tĩnh lạnh lùng, vẫn
như lần đầu tôi gặp anh… Tôi cười cay đắng, nói khẽ… “Thuần Hy, nếu em bị xe
đâm chết, anh có khóc không?” Một người trước nay cao ngạo như tôi, mà lại cố
truy vấn mãi một vấn đề một cách như vậy… Anh không nói, tôi bướng bỉnh nhìn
anh.

Thuần Hy, tại sao, tại sao anh vẫn lạnh lùng như trước,
chẳng lẽ những gì xảy ra giữa chúng ta chỉ là do em tự hoang tưởng thôi sao?
Hay đó chỉ là một giấc mơ mà khi tỉnh dậy sẽ quên sạch sẽ? “Thuần Hy, nếu em bị
đâm chết, anh có khóc không? Trả lời em đi!” Kim Thuần Hy, thiên tài như anh mà
câu hỏi này khó thế sao?

Tại sao anh không dám nói gì dù chỉ một câu? Tại sao anh
chỉ biết câm lặng, câm lặng, và câm lặng? Tại sao lại quay lưng bỏ đi? Tại sao?
Anh đang trốn chạy điều gì? Tại sao anh không dám nhìn vào mắt em? Tại sao…
“(>o<) Kim Thuần Hy – tóm lại là có hay không?” Tôi gào lên với bóng anh
đang dần xa, giọng nói run rẩy đau khổ.

Van xin anh, Thuần Hy, đừng tỏ ra thờ ơ, hờ hững với em
lúc này được không?

Em bướng bỉnh, em ngang ngược, em là đồ ngốc, em là phiền
phức rắc rối lớn nhất, nhưng chỉ cần anh nói một chữ “Có” để em vui là được mà.

Đừng bỏ em lại một mình nữa, đừng mà… đừng… “Kim Thuần Hy
– Thuần Hy, anh quay lại nhìn em một cái có được không? Một lần thôi, được
không? Chỉ một lần…” Nước mắt tôi tuôn rơi như suối gần như tôi đã dốc cạn nước
mắt tích lũy cả một đời … Bóng anh đang bước đi bỗng khựng lại.

~~~~~⊙_⊙~~~~~ …… Anh quay lại ư? Thật không? Anh vẫn
quan tâm tới tôi đúng không?

Nhưng không phải, anh không quay lại… Anh chỉ đưa một bàn
tay chầm chậm lên cao và dùng ngón trỏ chỉ thẳng lên trời.

Ngón trò thon dài của anh, như thấp thoáng phát sáng
trong bông tuyết bay đầy trời, tuyệt đẹp, nhưng cũng rất vô tình… Cuối cùng,
anh lại tiếp tục bước đi, lạnh lùng và thản nhiên, giống như tôi không bao giờ
theo kịp bước chân anh, cũng không thể bước vào thế giới của anh.

Tại sao anh lại làm động tác đó? Nó có ý nghĩa gì? Tôi
không hiểu, cũng không muốn hỏi nữa.

Kim Thuần Hy chết tiệt, Kim Thuần Hy hư hỏng, Kim Thuần
Hy xấu xa, Kim Thuần Hy khốn kiếp, Kim Thuần Hy ngốc nghếch, thì ra tình yêu
của Quách Tiễn Ni hèn mọn đến mức không có giá trị hoán đổi một lần quay người
của anh… “Kim Thuần Hy, anh là đồ siêu ngốc! Đồ điên lúc nào cũng tự cho mình
là đúng! (>o<) Tôi chúc anh thi lần nào cũng trượt, làm việc gì cũng thất
bại. Anh là một tên ngốc không làm việc gì cho ra hồn!” Tôi cố hết sức ném
đống quẻ đại cát cầu được cho anh ta vào bóng dáng ấy… Kim Thuần Hy, tôi từng
nghĩ trong mắt anh, tôi có thể… có thể khác với những nữ sinh khác, bây giờ tôi
mới hiểu ra, thì ra… thì ra chẳng có gì khác nhau cả, thì ra là do tôi tự lừa
dối chính mình, từ đầu đến cuối, chỉ có mình tôi độc diễn mà thôi… Nực cười
quá, ha ha, thì ra tôi là đứa không biết tự lượng sức, sao tôi so được với Thôi
Anh Ái chứ? Chúng tôi vốn chẳng cùng một thế giới, mà anh, Kim Thuần Hy, chắc
thuộc về thế giới của cô ta… >_< Quách Tiễn Ni, mi là đồ siêu ngu ngốc
! Ông trời ơi, chắc ông cũng biết tâm trạng của con chứ, nếu
không, tại sao gió bây giờ lạnh đến thế, tuyết lại cứng như thế?

Tôi không biết mình phải làm gì, chỉ biết kéo lê bước
chân tiến về phía trước, ngược lại với hướng Kim Thuần Hy.

Thế giới sao bỗng dưng trở nên yên tĩnh như vậy, tiếng
từng bước chân đạp lên tuyết sao nghe rõ ràng thế, giống như tiếng vọng từ đáy
trái tim tôi đang vỡ vụn từng chút một… “T_T Tịnh Mỹ, tớ đau quá…” Nhìn thấy
Tịnh Mỹ phía trước với nụ cười dịu dàng, tôi cảm thấy ấm áp lạ thường.

Tôi nhào đến ôm chầm lấy Tịnh Mỹ, nước mắt lạnh ngắt trào
ra khỏi mắt, trượt theo gò má rơi xuống đất, vỡ theo bông tuyết… Con xin lỗi,
mẹ ơi, con lại dùng món quà mẹ để lại rồi…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3