Nụ hôn của quỷ (Tập 1) - Chương 15 - 16 - 17 - 18
CHƯƠNG 15
NỤ HÔN ĐẦU KỲ LẠ KHI TÉ NGÃ
T^T Lật qua lật lại cả buổi tối trên giường như rán bánh,
mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, phát hiện thấy ánh nắng đã len vào phòng như một cậu bé
nghịch ngợm.
Haizzz, mệt quá~! Chưa bao giờ thấy ngủ mà cũng mệt như
bây giờ, tôi uể oải vặn mình rồi lồm cồm bò dậy rất miễn cưỡng. Tất cả đều do
cái tên Kim Thuần Hy chết tiệt mà ra, dám từ chối tôi, tôi sẽ cho anh biết tay!
Hứ! “Thợ săn ác quỷ” tôi không phải chỉ là hư danh đâu! “Tịnh Mỹ, lát nữa tớ
đến nhà cậu, tớ có chuyện muốn nói đấy.” Tôi gọi cho Tịnh Mỹ ‑ chuẩn bị cầu cứu
nó.
“Không vấn đề, đến đây đi!” Đúng là bạn tốt, nhận lời vô
cùng thoải mái.
“Ừ! Bye bye~!” \(^o^)/ Tốt quá! Có thể ăn các món mà mẹ
Tịnh Mỹ nấu rồi, còn tiện để thảo luận “kế hoạch tác chiến” từng bước từng bước
nữa chứ! Ha ha! Vừa đến cửa nhà Tịnh Mỹ, tôi thấy cô nàng trang điểm rất xinh
đẹp đang chuẩn bị đi với bố mẹ.
Chết tiệt! Sắp đi rồi tại sao còn bảo tôi đến nhà chứ,
sao không nói sớm! “Đi chung với tớ!” Tôi vừa định ngoác mồm ra thì Tịnh Mỹ đã
lôi tôi đi.
“Nếu cậu có việc phải đi thì cứ bảo tớ, không đến là được
chứ gì, sao còn bảo tớ đến?”
“Thì nghe cậu nói trong điện thoại là có chuyện mà.” Tịnh
Mỹ nói chuyện lúc nào cũng ngắn gọn đúng trọng tâm.
“Ừ ừ, tối hôm qua tức chết đi được, Kim Thuần Hy dám cự
tuyệt tớ!”
“Ồ~, chẳng phải cậu muốn bỏ cuộc đấy chứ?”
“Làm gì có chuyện! Tớ không bỏ cuộc đâu, dù có phải toác
đầu chảy máu cũng phải cưa đổ được anh ta! Hứ ~ ~!” p(>o<)q “Tốt! Có tinh
thần như vậy là được!” Tịnh Mỹ lại còn vỗ tay khen ngợi.
“Đúng rồi, nhà cậu đi đâu vậy?”
“Đến thì biết ngay chứ gì…” Đôi mắt Tịnh Mỹ lóe lên ánh
sáng màu xanh kỳ bí.
Mười mấy phút sau, chúng tôi đến hội từ thiện ở tòa nhà
Thiên Đỉnh.
Điều tôi không bao giờ ngờ đến là, tôi lại… lại nhìn thấy
Kim Thuần Hy.
Trong khoảnh khắc anh ta xuất hiện, các phóng viên có mặt
ở đó đều như bầy ong lao đến. Xùy, anh ta có đáng để bao nhiêu người làm thế
không! Tách~ Tách~! Vô số ánh đèn flash nhá lên xung quanh anh ta, nhưng cái
tên hợm hĩnh kia vẫn tỏ vẻ lạnh lùng thờ ơ trước ống kính, không có chút hợp
tác nào cả! Hử? ⊙_⊙ … Cái tên này sao lại có mặt ở đây?! Mà xem
ra lại là nhân vật quan trọng của đợt tổ chức từ thiện này nữa chứ?! Tôi đang
định quay sang hỏi Tịnh Mỹ xem là chuyện gì, thì người chủ trì hội từ thiện đã
lên sân khấu: “Rất vui vì hôm nay mọi người đến đây tham dự, tôi xin thay mặt
công ty cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho sự nghiệp từ thiện vĩ đại của chúng
tôi! Sau đây xin mời thiếu gia Kim Thuần Hy của chủ tịch công ty chúng tôi
lên phát biểu đôi lời, xin mọi người một tràng pháo tay cổ vũ~!” Cái gì?
Thiếu gia của chủ tịch công ty? Kim Thuần Hy?
Không phải chứ?! Bố mẹ Tịnh Mỹ chẳng đã bảo đây là hoạt
động từ thiện của công ty họ mà?! Chẳng lẽ bố mẹ Tịnh Mỹ làm việc ở công ty của
Kim Thuần Hy?
Tôi đờ đẫn nhìn gương mặt không chút biểu cảm trên sân
khấu, phối hợp với bộ âu phục màu trắng, quả thực cũng có chút chút “bạch mã
hoàng tử”.
Tuy rất không muốn thừa nhận, song cách nói chuyện cực kỳ
hay của anh ta đã làm tôi cảm động, khiến tôi bất đắc dĩ phải khâm phục một
người bẩm sinh đã là thiên tài… “Tiễn Ni, ngơ ngẩn rồi hả?!” Tịnh Mỹ huơ huơ
năm ngón tay thon dài của nó trước mặt tôi, tôi vội vã thu ánh mắt nãy giờ đọng
ở Kim Thuần Hy về.
“Không. Tớ chỉ không ngờ là tên này cũng rất biết nói
chuyện.”
“Ồ, cháu đang nói đến thiếu gia của chủ tịch công ty ư?
Đẹp trai quá phải không? Rất nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy đấy!” Mẹ Tịnh Mỹ
đứng bên cạnh vừa vỗ tay vẻ xúc động vừa nói, “Có phát hiện ra không, hôm nay
các cô gái trẻ đến tham gia từ thiện nhiều kinh khủng!” Thì ra đúng thế thật,
tôi phải nghĩ ra từ sớm rằng, người như anh ta, làm sao tùy tiện tham gia hoạt
động gì chứ! Tôi nhìn tổng thể, những cô gái như bầy ong nhìn thấy mật, mỗi
người một máy quay hoặc di động, đang cố gắng chụp hình Kim Thuần Hy, người nào
cũng há hốc mồm như mèo thấy mỡ, nhìn anh ta chằm chằm, chỉ thiếu có nước dãi
chưa chảy ra thôi.
Hu hu, có bị đần cũng nhận ra là bọn họ đâu có đến ủng hộ
việc từ thiện, rõ ràng là để tiếp cận Kim Thuần Hy ở khoảng cách gần thôi!
Hừm~? Sao bỗng nhiên tiếng vỗ tay như sấm dậy vậy? O_O Thì ra bài diễn giảng
của Kim Thuần Hy đã kết thúc. Lần này bọn ong mật lại bận lắm đây, vừa chụp
hình vừa phải phóng điện thu hút sự chú ý của anh ta nữa mà, lại còn có người
tặng hoa cơ á? Mà lại là hoa hồng? Có nhầm không vậy trời? —︵—^ “Cậu còn không lên nhanh đi? Đứng đờ ra đó làm gì?”
Bỗng nhiên, một chiếc hộp giấy được nhét vào tay tôi, chưa đợi tôi phản ứng ra,
một bàn tay đẩy mạnh tôi về phía trước~! Gì thế. Tôi đây trời sinh đã xinh đẹp
rồi… Tôi cúi nhìn chiếc hộp, bên trên có ba chữ: THÙNG TỪ THIỆN! “Còn đờ ra
nữa? Mau lên kia đưa cái này cho thiếu gia đi! Thật là! Chưa thấy ai vô dụng
như vậy! Cẩn thận sếp đuổi việc cô bây giờ!” Gì gì thế? Đưa cho thiếu gia?
Cái người này mồm không ngừng nói tay cũng không ngừng đẩy! Dùng sức mạnh như
thế đẩy tôi lên sân khấu để làm gì? Tôi tuy không mặc âu phục, nhưng trang phục
trên người cũng đâu giống đồng phục đi làm! Tại sao? Liên quan gì đến tôi? Xem
tôi là nhân viên à! Nhưng tôi đã bị đẩy lên sân khấu rồi, những ánh mắt phía
dưới đang nhìn tôi.
He he, he he, xem
ra đành phải đưa chiếc thùng này cho người cần nó thôi – Kim Thuần Hy.
Tao nhã, tự tin,
rất phong độ… tôi bảo mình như vậy, hừ~, nếu đã lên sân khấu rồi thì phải làm
chuyện này cho thật hoàn mỹ, thì chỉ là đưa chiếc thùng thôi mà.
Gần tới rồi! Hình
như anh ta nhìn thấy tôi rồi! Nhưng, tên này sao vẫn xị mặt ra thế! Hứ, làm bộ
làm tịch! Quách Tiễn Ni tôi đưa thùng này cho anh là vinh hạnh của anh đấy,
biết chưa? Có cần tỏ ra bộ dạng như thế không?
Đáng ghét thật~!
Anh tưởng tôi muốn chắc? Tôi bị người ta đẩy lên chứ bộ~! A? Chuyện gì thế này?
Chân của tôi… “O_O^… Ối~ á~! Mẹ ơi~!” Cái tấm thảm chết tiệt này sao cũng trở
mặt với tôi? Chân tôi bị giữ chặt lại~! Cả thân người mất thăng bằng, tôi phát
hiện ra mình đang ngã chồm ra phía trước… >_< Tiêu rồi! Chắc chắn là vồ
ếch rồi! Tôi tuyệt vọng nhắm nghiền mắt lại… Sao hôm nay tôi xui xẻo thế này,
không phải là xui xẻo bình thường… Í~~? Kỳ quá, sàn sân khấu ở đây đặc biệt
quá vậy, hơi mềm, hơi ấm, lại còn hơi săn chắc…?_? Còn nữa, sao môi tôi ướt
ướt, nong nóng, hình như đang đặt lên một vật gì đó mềm mềm, có điều cảm giác
cũng tuyệt, rất thoải mái, hình như… hình như có chút kỳ diệu… Tôi thử he hé
mắt ra nhìn… *⊙_⊙* *⊙_⊙*
*⊙_⊙* *⊙_⊙*
*⊙_⊙* Trời ơi, tôi lúc này đây, có phải ngã lên đất
đâu, mà là đang đè lên một người, mà người này là một người đàn ông, không, là
một chàng trai.
Môi của tôi, đôi
môi tôi yêu quý giữ gìn nhất, chưa bao giờ tiếp xúc với bất kỳ đôi môi nào khác
(nghiêm khắc mà nói thì, không tính miệng của các con vật cưng tôi thích nhé)…
lại cứng đầu cứng cổ áp lên một đôi môi khác… Điều khiến tôi kinh ngạc nhất
nhất nhất là – cái anh chàng không biết nên gọi là xui xẻo cùng cực hay may mắn
cùng cực ấy, không phải ai khác mà chính là ác quỷ mục tiêu thứ 100 của tôi,
được gọi là “bảo bối của trường” trung học Sâm Vĩnh, mà tôi gọi là “sát thủ
thiếu nữ” kiêm “thiên sứ ác quỷ”… Kim Thuần Hy! *⊙_⊙*
*⊙_⊙* *⊙_⊙*
*⊙_⊙* *⊙_⊙*
Anh ta trợn tròn mắt nhìn tôi, tôi cũng trợn tròn mắt nhìn anh ta, tôi nghĩ hai
chúng tôi đều hoảng đến độ không biết phải làm thế nào.
Xung quanh từng
đợt sóng kêu gào hết lần này đến lần khác, và cả tiếng máy chụp hình lách tách
mỗi lúc một nhiều, cuối cùng tôi đã hoàn hồn và bò dậy khỏi người anh ta.
Ý nghĩ đầu tiên
khi tôi đứng dậy là: VỀ NHÀ! Tôi bịt miệng mình chạy thục mạng ra khỏi nơi đó!
Tôi cật lực chạy, chạy, tôi nghĩ tôi phải về nhà thật nhanh, phải, nhanh nhanh
về nhà, về nhà… **>_<** *O_O* Trời ơi, mặt tôi bây giờ nóng quá, nóng
hừng hực, nóng bừng bừng, giống như ngọn đuốc ấy, nếu có luộc hai quả trứng
trên đó cũng chín nữa.
Trời ơi, đó là nụ
hôn đầu của tôi sao? Đó chính là nụ hôn đầu của tôi, tôi đã từng tưởng tượng vô
số nụ hôn đầu lãng mạn tuyệt diệu say đắm, vậy mà nó lại diễn ra trong một mớ
hỗn độn thê thảm như vậy ư? *~~~* Tuy là, tuy là đối tượng cũng được lắm…
CHƯƠNG
16
NỤ
HÔN ĐẦU CỦA CẬU ĐÁNG LẼ PHẢI LÀ CỦA TỚ
T^T Đó chính là
chuyện bi thảm nhất trong 16 năm nay của tôi, ngày mà tôi mất mặt nhất! Mới chỉ
qua một đêm mà tất cả các bảng thông báo của trường Trung học Sâm Vĩnh đã dán
đầy hình tôi và Kim Thuần Hy hôn nhau! Chuyện này vang dội đến mức sôi sục cả
trường, không ai là không biết.
Tôi vốn muốn
khiêm tốn làm người ở trường mới, nhưng vì nụ hôn kỳ quái này với Kim Thuần Hy,
tôi phải hưởng thụ bao nhiêu là ánh mắt “sủng ái”, đi đến đâu cũng có một loạt
ánh mắt nhìn theo, chỉ có điều trong ánh mắt ấy không hề có chút ánh sáng dịu
dàng ấm áp, mà trừng trừng nhìn tôi như muốn đâm chết tôi, khiến tôi vô cùng
mất tự nhiên! Khó chịu! Thật là khó chịu! Khó chịu chết đi! T^T Thật ghét những
ánh mắt đó quá, ghét chết đi được, ghét cực kỳ! Có phải tôi cố ý nhào đến để
hôn anh ta đâu, rõ ràng tôi mới là kẻ bị hại mà, haizzz, ôi đạo lý thời nay…
Tôi uể oải bò lên trên bàn, trong lòng rối bời.
Tịnh Mỹ rốt cuộc
đã bỏ đi đâu rồi, đúng lúc tôi cần thì đến bóng dáng nó cũng chẳng thấy. Ôi
chao ơi ~ ~! Ai đến cứu tôi trong tình trạng nước sôi lửa bỏng này đây! “:‑<
Tiễn Ni, tóm lại chuyện này là thế nào?” Tôi vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Tú
Triết mắt rực lửa đứng ngay trước mặt, giơ một tập hải báo lên, chất vấn tôi
với vẻ tức giận.
Trời ơi! ⊙_⊙^
Đúng là tờ hải báo trời đánh, dám đăng tải cảnh tượng tôi và Kim Thuần Hy kiss
nhau lên đó.
“Chuyện này ấy à…
Hôm qua tớ và Tịnh Mỹ cùng đến tham gia hoạt động từ thiện do công ty của bố mẹ
bạn ấy tổ chức, đầu tiên tớ vô tình bị người ta đẩy lên sân khấu, tiếp đó là bị
tấm thảm chết tiệt cản chân, sau đó chẳng biết thế nào lại ngã nhào lên người
anh ta, cuối cùng thì thành ra như thế… Hoàn toàn là sự cố bất ngờ, chắc chắn
là vậy, tớ không có ý nào mà… Tớ thề, thật sự là vô tình… T^T Ai… ai dám lấy nụ
hôn đầu ra đùa cợt chứ…” O_O^ Trời ạ, tôi đang làm trò gì vậy? Não thiếu máu ư?
Tại sao phải giải thích với cậu ta? Cậu ta là gì của tôi chứ? Tôi hoàn toàn
không cần giải thích mà, hoàn toàn có thể! Lại còn nói với cậu ta đó là nụ hôn
đầu của tôi nữa chứ, trời ơi, sao mà tôi ngu ngốc thế này! “A~? Cái gì? Đó là
nụ hôn đầu của cậu? >O<” Trong lớp học vang lên tiếng kêu thét thê thảm
như giết heo của Tú Triết, cậu ta có cần xúc động tới mức đó không?
“Ừ… thế thì sao?
*‑_‑*” Thực ra một nụ hôn đầu cũng có gì đâu, xã hội bây giờ cởi mở rồi mà.
“Hu hu ~ ~ Tôi
không muốn sống nữa! ~~~~>_<~~~~” Trời ạ, đó là tiếng của Tú Triết ư?
Rõ ràng đã biến
thành tiếng khóc lóc bi thương. Gì vậy trời? Sao lại thế? Sao cậu ta lại khóc?
Vì tôi? Vì chuyện đó ư?
“Tú Triết, Tú
Triết, cậu sao vậy? Tú Triết cậu đừng khóc mà!” Tú Triết bò rạp xuống đất khóc
lóc khiến tôi đờ người ra.
Cậu ấy! Lý Tú
Triết! Hậu vệ vàng của đội bóng rổ của trường – lại khóc sao?! … Nhưng mà dáng
vẻ cậu ấy khóc thật là đáng yêu ^O^.
“Tại sao? Tại sao
lại như thế? Nụ hôn đầu của cậu đáng lý ra phải là của tớ, phải là của tớ…”
Trời đất, cái tên ngố này đang nói gì thế, vừa nãy tôi còn thấy thương xót cậu
ta, bây giờ hoàn toàn thấy không cần thiết nữa.
“Không được khóc
nữa! Tớ không thích con trai khóc nhè!” (>o<) Tôi gào toáng lên với Lý Tú
Triết đang khóc ròng ròng. Cái tên này, sao cứ như trẻ con thế nhỉ. Bực thật!
Câu nói của tôi quả nhiên hiệu nghiệm, Lý Tú Triết đã ngưng khóc, nhưng lại
không nói năng gì chạy ào ra ngoài cửa lớp.
“Cậu đi đâu thế?”
Tôi vội vã gọi cậu ta lại. Chắc cậu ta không giận tôi chứ?
“Cái đám hải báo
chết tiệt đó vẫn chưa được xé hết, tớ phải đi xé hết thật nhanh, còn nữa, tớ
phải điều tra xem bọn đáng ghét nào đã đăng tải, thêm nữa, tớ phải kiểm tra xem
cái tấm thảm chết tiệt kia là của công ty nào~, dám cản chân làm Tiễn Ni ngã,
tớ nhất định phải làm công ty đó phá sản~!” Lý Tú Triết vừa nói vừa chuẩn bị
chạy.
“Tú Triết!”
“Gì nữa thế?”
“Cám ơn cậu! ^‑^”
Tôi nở nụ cười vàng ngọc của mình với cậu ta.
“A~? Ồ, hà hà, hà
hà! Bye bye ~!” Cậu ấy lại cười, lộ ra hàm răng trắng đều. Cái tên ngố ngây
thơ, đáng yêu này, dễ cười dễ khóc, rõ ràng là một cậu nhóc mà! Ngày hôm sau đi
học, phát hiện ra những ánh mắt “yêu thương” vây lấy tôi quả nhiên ít hẳn,
những tờ hải báo KISS ấy cũng biến mất không tăm tích trong trường, Yeah~, chắc
chắn là Tú Triết làm rồi, cậu ấy tuyệt quá! Ha ha! \(^o^)/
CHƯƠNG
17
LÝ
TÚ TRIẾT KẸO MÈ XỬNG
Kinh qua những
lần thất bại liên tiếp, tôi quyết định nghỉ ngơi vài ngày, điều chỉnh kế hoạch
tác chiến rồi mới tiến hành “hành động săn ác quỷ” cũng ác quỷ không kém. Cứ để
Kim Thuần Hy yên ổn vài ngày đi, vì tương lai của anh ta sẽ mãi mãi chìm trong
bóng tối đáng sợ của Quách Tiễn Ni đây. Ha ha ha ha! |‑) Chạng vạng hôm ấy, tôi
đang vỗ béo mình trong tiệm bánh ngọt mới mở gần nhà thì điện thoại di động đột
ngột reo vang.
“Alô~?” ︶0︺
Tôi bực bội hỏi. Đáng ghét quá, lúc này lại gọi điện có tức chết không! “Cậu là
ai, tại sao cầm điện thoại di động của Tiễn Ni?” Giọng một tên con trai thẳng
thừng hỏi.
“Cậu đang nói gì
thế hả? Tôi chính là Quách…” Tôi ngậm bánh mì ậm à ậm ừ.
“Không thể nào,
lừa gạt~!” Đối phương gắt gỏng cắt ngang lời tôi, chắc chắn não anh ta hỏng mất
rồi! “Tôi – chính – là – Quách – Tiễn – Ni!” Tôi thật sự muốn nhét bánh mì
trong miệng tôi vào tai người đó quách cho rồi! “Cậu nói dối, giọng của Tiễn Ni
rất trong trẻo dễ nghe, có giống cái giọng ậm ờ như vịt bầu của cậu đâu!”
“Tại sao tôi phải
lừa cậu? Tôi là Tiễn Ni mà!” Cuối
cùng tôi cũng vất vả nuốt được miếng bánh mì xuống, vội vàng hớp một ngụm sữa,
rồi mới hắng giọng lên tiếng.
Cái tên chết tiệt, dám nói giọng tôi giống vịt bầu à? Có
điều nể tình cậu ta trước đó đã khen tôi mà tha thứ vậy. Tất cả là do cái miệng
đầy bánh mì gây họa.
“Cậu đúng là Tiễn Ni à, tại sao lúc nãy giọng của cậu lại
kỳ quái như thế? Cậu biết đổi giọng hả?”
“‑O‑ Ngốc, chẳng lẽ cậu không nhận ra à? Lúc nãy tớ đang
ăn mà!” Tôi đúng là đáng chết, ngay cả đối phương là ai cũng không biết, thế mà
lại mắng cậu ta “ngốc”, nhưng lời đã nói ra thì làm sao nuốt lại được đây?
“Ồ, thì ra là thế à!”
“Xin hỏi tóm lại cậu là ai?”
“Cậu đoán thử xem! ~^.^~” Rõ là giọng điệu điển hình của
bọn nhóc con.
“Tớ đoán không ra.” Tôi lại bắt đầu gặm bánh mì.
“Cậu cố gắng đoán nữa xem!” ”Tớ cố gắng đoán mãi mà cũng
không ra!”
“Tớ là Lý Tú Triết, Tú Triết! >_< Tiễn Ni cậu làm
tớ đau lòng quá, đến cả giọng tớ mà cậu cũng không nhận ra!” Tiếng nói trong
điện thoại có vẻ tức tối.
“Cậu cũng có nhận ra giọng của tớ đâu!”
“Đâu giống nhau, cậu đang ngậm đồ ăn, còn tớ ngậm không
khí mà!”
“Được rồi, được rồi, lần sau tớ sẽ nhận ra mà, lần sau
nhất định sẽ nhận ra ngay.”
“Thật không?”
“Thật.” Gì thế này? Tôi cảm thấy mình bây giờ như một
thằng nhóc đang dỗ dành một cô bé vậy, mà cô bé cần dỗ dành kia là Lý Tú Triết.
“Vậy được, lần sau nếu cậu không nhận ra thì chết với tớ.”
“Tại sao cậu không gọi điện cho tớ? Cậu nhận lời gọi cho
tớ rồi mà?” Cậu ta lại tiếp tục hỏi.
“Tớ đang chuẩn bị gọi thì cậu lại ra tay trước.” Thực ra
tôi đang bận ăn thì có, quên béng mất chuyện này. Chẳng sao, dù gì cậu ta rất
dễ lừa mà. Hi hi! ~^.^~ “Thì ra thế, tớ biết rồi, tớ cứ nghĩ cậu đang hẹn hò
với ai chứ, không phải thì tốt, không phải thì tốt. Vậy tớ mời cậu ăn pizza
nhé!” Cái tên này, cái đầu óc cậu ta nghĩ lung tung gì thế! “Không đâu, tớ vừa
ăn bánh mì nhiều rồi, giờ không ăn nổi gì nữa.”
“~^O^~ Đi đi mà! Đi mà!”
“Không cần, thật sự không cần mà. Cám ơn.” Cứ nhận lời
mời của cậu ta thì sớm muộn gì tôi cũng biến thành một con mèo béo ú cho xem.
Tôi không muốn thế, nên tôi phải kháng cự cám dỗ.
“Hôm nay cậu muốn ngồi xe gì? Xe đua? Mô tô? Hay là lại
xe đạp?” Cái tên bá đạo này, dám phớt lờ sự từ chối của tôi.
“Tớ chẳng cần ngồi gì hết. Tớ đã nói không muốn đi mà,
cậu không hiểu hả?”
“Vậy ngồi môtô nhé, môtô vừa nhanh vừa an toàn thoải mái.
Cứ quyết định thế đi, bây giờ tớ sẽ đến nhà đón cậu! Đợi tớ đấy nhé! ~^O^~”
“Cái gì? Không cần!”
“Bắt đầu từ bây giờ đếm nhịp tim của cậu, dưới 999 tớ sẽ
xuất hiện!” ~^O^~
CHƯƠNG 18
TÊN CON TRAI KHIẾN TÔI ĐAU LÒNG
Cái tên Tú Triết đáng chết, chưa đợi tôi từ chối đã dám
cúp máy à? Tôi chưa nói cho cậu ta biết địa chỉ của nhà mình mà, sao cậu ta
biết được nhà tôi ở chỗ nào?
Chẳng lẽ cậu ta theo dõi tôi về nhà à? Người như tôi thì
có ai đi theo về đến nhà chắc cũng chẳng hay biết gì.
>_< Không được, tôi phải bình tĩnh thì mới tiến
hành kế hoạch săn ác quỷ được, tuyệt đối không để bị khuấy đảo, không thể bị
cậu ta ảnh hưởng.
Ha ha, cũng may bổn tiểu thư hôm nay không có ở nhà! Tôi
bắt đầu yên tâm ngồi ở đây, chậm rãi thưởng thức một lượt mỗi loại bánh ngọt
rồi mới về nhà! Cái tên đại ngốc ấy không tìm thấy tôi ở nhà, tự nhiên sẽ hụt
hẫng mà bỏ đi thôi! Đúng rồi, phải khóa máy điện thoại đã! Như thế cậu ta sẽ
chẳng tìm được tôi nữa, Quách Tiễn Ni yên tâm vui chơi được rồi~! … Nửa tiếng
sau, tôi xách một túi đồ ngọt mua về từ tiệm bánh, ung dung bước về nhà. Đã lâu
thế rồi, chắc tên ngố Tú Triết đã về lâu rồi nhỉ? Hi hi! ~^O^~ Là lá la, tâm
trạng vui vẻ tôi tiến đến chung cư nhà mình.
“Tiễn Ni…” Gì vậy? Có nhầm không… Từ lúc nghe thấy tiếng
gọi đó, miệng của tôi cứ duy trì trạng thái thế này⊙0⊙.
Lý Tú Triết ngốc nghếch kia, toàn thân ướt sũng chạy đến
trước mặt tôi?! Tuy sự so sánh này đúng là hơi thái quá, song tôi vẫn cảm thấy ‑
cậu ta giống như một “con khỉ ướt”.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Còn nữa, cậu ta vẫn cười
với tôi?
⊙_⊙^ Trời đất! Tóm lại là thế nào đây? Tóc cậu
ta ướt sũng dính sát vào hai gò má, như đã bắt đầu đóng thành băng; đôi môi
lạnh tái xám đang run run, thở ra từng làn khói trắng… Tên ngố này! Ngốc ngốc
ngốc! T_T Tình trạng này mà cậu ta còn cười được, cậu ta không biết thời tiết
lạnh thế này rất dễ ốm hay sao?
“Tú Triết!” Không rõ vì sao, trái tim tôi chợt thắt lại.
“Tiễn Ni, cậu về rồi à!” Cậu ta lập cập nói.
“Tú Triết, sao cậu lại ra nông nỗi này…”
“Lúc nãy tớ cố gắng nhấn chuông, nhưng chẳng ai mở cửa,
gọi cho cậu cũng tắt máy… Tớ rất lo lắng, nên gọi to tên cậu, kết quả… không
biết nhà nào ác nhân thất đức vừa mắng tớ thậm tệ, vừa tạt chậu nước ra…”
“Cậu đúng là tên ngốc nhất gầm trời này! Bị ướt thế thì
mau về nhà mà thay đồ chứ, cậu muốn bị ốm phải không?” Nhìn thấy dáng vẻ thảm
hại đó, bỗng dưng tôi có cảm giác rất đau lòng. T_T “Tớ sợ tớ mà đi thì cậu sẽ
quay về! Không nhìn thấy cậu, tớ sẽ đau lòng lắm!”
“Tớ thì không thế đâu!” Thì ra cậu ta vì muốn giữ lời
hứa, đúng là tên đại ngốc! “Nhưng tớ muốn gặp cậu! Tớ rất muốn gặp cậu! Tớ rất muốn
gặp cậu thật mà!” Tên này, muốn gặp tôi thì là muốn gặp, nói một lần tôi hiểu
rồi, sao phải lãng phí nước bọt nhấn mạnh nhiều như thế, đúng là… Có điều,
không hiểu do đâu mà tôi thấy rất cảm động, thật sự rất cảm động… “Tớ có gì mà
phải gặp?! Cậu xem cậu bây giờ ra nông nỗi này, toàn thân ướt sũng thế kia,
giống con khỉ mắc nước không?”
“Cái gì? Cái gì mà khỉ mắc nước? Tớ có giống khỉ đâu!
~^.^~ Cậu không thấy là tớ còn đẹp trai hơn diễn viên nam chính trong ‘Titanic’
à?” Lý Tú Triết cười híp mắt hỏi tôi.
“Hả? Cái gì?” Ngượng quá, hễ nói đến tiếng Anh là tôi lại
thấy choáng~.
“Hắt‑xì…” Cậu ta hắt xì một cái thật mạnh, “Ý tớ là, dáng
vẻ lạnh đến phát run của tớ cũng phong độ lắm!” Hu hu hu~, xin cậu đừng đáng
yêu thế có được không? Tôi… lỡ như tôi không vững vàng, động lòng thì biết làm
sao… “Lạnh đến run lẩy bẩy còn làm ra vẻ đẹp trai! Mau về nhà thay quần áo đi!”
“Nhưng mà, nếu trên đường về nhà tớ lạnh cóng chết mất
thì sao? Tớ không nỡ rời cậu mà…”
“Hừ~, vậy phải làm sao đây? Quần áo ướt hết rồi, cứ mặc
thế thì sẽ cảm mất. Mau vào nhà đi! Tớ tìm quần áo của bố tớ để cậu thay.” Lúc
này tôi cũng không nghĩ được gì hơn.
“Được thôi~, tốt quá, chúng ta về nhà đi. ~^O^~” Tú Triết
nghe tôi nói thế, hí hửng chí như là gì gì ấy.
“Là nhà của tớ!” ~~:‑( Cậu ta vốn chẳng đếm xỉa gì đến
lời cảnh cáo của tôi.
Chúng tôi lên bằng thang máy, vừa mở cửa nhà, thì nghe
thấy tiếng kêu của Tú Triết.
“Óa, căn nhà nhỏ quá~! Tiễn Ni, tại sao cậu không nói tớ
biết nhà cậu khó khăn, tớ có thể giúp mà.”
“Cái gì? Nhà tớ có gì mà khó khăn chứ? Cũng bình thường
mà! Chỉ vì nhà cậu quá giàu mà thôi! Vậy là cậu chưa thấy nhà của người nghèo
thực sự rồi!” ~~:‑( Cái tên này, lần đầu đến nhà tôi đã bảo nhà tôi gặp khó
khăn? Tức chết đi thôi! Xưa nay chưa có ai nói như vậy bao giờ.
“Nhưng mà sạch sẽ ngăn nắp quá, hơn nữa cũng rất đáng
yêu, tớ rất thích!” Cậu ta thấy tôi bĩu môi vẻ tức giận thì vội vàng bổ sung
câu nữa.
Tôi cười, câu này còn tạm chấp nhận được.
Vừa thấy tôi cười là cậu ta bắt đầu đắc ý, mở tivi ra, ôm
lấy điều khiển, đặt mông xuống nền nhà xem chăm chú.
“Sao lại ngồi dưới đất xem thế hả? Lạnh lắm.” Tôi vừa tìm
quần áo của bố tôi cho cậu ta, vừa hỏi.
“Hà hà, tớ thích ngồi dưới đất, tớ ở nhà cũng toàn thế
thôi. He he.”
“Không được, mau
lên salon ngồi nhanh đi! Như thế sẽ ốm đấy.”
“‑O‑ Không!” Cái
tên này, sao cứng đầu cứng cổ thế.
“Ngoan nào, nghe
lời tớ, lên salon ngồi đi.” Tôi bước lại kéo cậu ta lên. Sao tôi thấy mình cứ
như đang dỗ ngọt trẻ con thế nhỉ. = = “Tớ sẽ nghe lời cậu, nhưng cậu phải cho
tớ hôn một cái. ^O^” Cậu ta đột ngột nắm lấy tay tôi, ngước chiếc cằm đẹp lên
nhìn tôi, rèm mi bị ướt vẫn chưa khô hẳn sao mà dài thế, đôi mắt to đen nhánh
sao mà sáng thế… Trái tim tôi bỗng hoảng loạn. Tôi vội vã vùng khỏi tay cậu ta,
đứng thẳng người lên, quay đi. Tôi… tôi… tôi rốt cuộc bị sao vậy, tôi không dám
nhìn vào mắt cậu ta.
Không khí đang
thoải mái tự nhiên thoáng chốc trở nên kỳ quặc…