Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào - Chương 08 part 01

Hoa tử đằng nở đằng nở đầy trên hàng rào

CHƯƠNG 08

 

Trước khi mùa hè bắt
đầu, Tiểu Ưu đã xin nhà trường cho kết thúc hợp đồng trước hạn. Kỳ thực cô chỉ
là giáo viên mời giảng nên không cần thủ tục này. Nhưng cô hy vọng chủ nhiệm
giáo vụ có thể sớm mời giáo viên mỹ thuật tạo hình cho học kỳ sau.

 

Nếu cô đã quyết định
chịu trách nhiệm với Tiểu Kí, Tiểu Lục thì phải làm tốt nhất. Cô hy vọng có thể
dạy thêm để uốn nắn dần các môn học gần như be bét của Tiểu Lục, mà Tiểu Kí học
âm nhạc cũng cần người đưa đón làm bạn.

 

Lệ Bình đã thành khách
quen nhà bọn họ. Khi không có trực ban buổi tối thì anh có tập quán xuất hiện
bên bàn bữa tối tại nhà Tiểu Ưu. Anh ăn rất nhiều, giống như Tiểu Kí, Tiểu Lục
đều được Tiểu Ưu bồi dưỡng đến mập thêm một vòng.

 

Tiểu Ưu không biết làm
thế nào, cô không có bản lĩnh nhốt anh ở ngoài cửa. Trước kia có lẽ cự tuyệt
người khác là sở trường của cô, nhưng đã lâu rồi làm cô quên tài năng đặc biệt
của bản thân.

Huống chi sau lưng anh
có Tiểu Kí, Tiểu Lục ra sức ủng hộ.

 

Hôm nay mệt quá, Lệ Bình
lái xe đưa bọn họ đi chơi thôn Lục Phúc. Hai đứa trẻ chơi đùa thật sự nhiều.
Khi về nhà, mới tắm rửa xong thì ngay cả cơm cũng chưa ăn liền mệt mỏi ngồi
phịch ở trên giường. May mắn Lệ Bình có dự kiến trước, vừa lên xe thì đã mua
sẵn một bịch lớn đồ ăn đủ loại cho bọn họ.

 

Tiểu Ưu cũng tắm rửa.
Khi ra đến phòng khách thì phát giác Lệ Bình chưa rời đi, cô vào bếp rót hai
cốc nước đá, đưa cho anh rồi ngồi đối diện anh. Mái tóc ẩm ướt xõa xuống hai
vai.

 

Anh đã quen cửa quen nẻo
bèn lên lầu tìm khăn lông lau khô tóc giúp cô. Động tác rất đơn giản nhưng lại
làm Tiểu Ưu nổi da gà cả người vì không quen, cô định đẩy anh ra nhưng anh lại
dập tắt sự kháng cự của cô bằng một câu nói ấm áp.

 

“Tắm xong phải lau khô
tóc, bằng không dễ dàng bị cảm. Nếu em ngã bệnh thì anh không còn bữa tối ngon
lành để ăn mà không ăn tối thì anh lại ngủ không được.”

 

Taynghề của cô nào có
tốt như vậy. Có mà Tiểu Kí, Tiểu Lục vốn đói khát nên mới có thể cảm thấy háu
ăn. Còn về phần anh, có sơn hào hải vị nào mà không từng nếm qua, làm sao
nghiêm trọng đến không ngủ được?

 

Lệ Bình cầm khăn lau đến
vết sẹo trên trán Tiểu Ưu- đó là di chứng để lại sau tai nạn xe cộ lúc cô còn
rất nhỏ- lần đầu anh gặp cô, ở đó còn dán miếng băng gạc to đùng.

 

Cô đã nói với anh câu
chuyện vết sẹo. Sau khi biết câu chuyện kia thì anh không bao giờ ép cô từ bỏ
cừu hận, hơn nữa trong túi lúc nào cũng thủ sẵn kẹo que. Kẹo que là chìa khóa
mở cánh cửa lòng, giúp cô thêm can đảm kể lại câu chuyện của chính mình.

 

Vết sẹo vẫn còn rõ ràng,
so với năm năm trước cũng không khác biệt. Bởi vậy nó có thể chứng minh năm
tháng không thể tẩy sạch toàn bộ quá khứ, nên trước sau vẫn cứ đợi chờ ở nơi
đó. Cũng như tình yêu của anh, thời gian không làm mờ phai, không gian chia
cách không nổi. Trái tim anh, tình cảm của anh luôn luôn lưu lại chỗ đó để chờ
người cũ tới tìm kiếm.

 

Buổi chiều, khi Tiểu Kí
cùng Tiểu Ưu đi chơi vòng xoay ngựa gỗ “Thực không có khí khái nam nhân” thì
Tiểu Lục đột nhiên hỏi: “Anh Lệ Bình ơi, anh có nhận ra chị Tiểu Ưu chính là
Phương Hựu Huyên không?”

 

Câu hỏi của nó làm cho
Lệ Bình khiếp sợ không thôi. “Em cũng biết Phương Hựu Huyên?”

 

“Em biết, đó là tên
trước kia của chị em mà. Em còn biết câu chuyện kia của chị với anh Lệ Bình
nữa.”

 

“Tiểu Ưu đã kể em nghe
sao?”

 

“Chị em nói, vào thời
điểm đó thì chị ấy rất giống em, đối với thế giới này tràn ngập phẫn nộ. Chị ấy
cảm thấy không công bằng, mỗi phút đều tức giận, giương nanh múa vuốt đối với
mỗi người bên cạnh. Nhưng mà sau khi phát tiết hết tức giận thì vẫn cứ không
vui vẻ, sự bướng bình làm cho chị ấy mất đi người mình yêu quý nhất.”

 

“Chị em còn nói em thông
minh như vậy, nhất định có thể từ kinh nghiệm của người khác học được bài học.
Chị ấy muốn em mau quên việc bị mẹ vứt bỏ và việc bị chú đánh đi. Những bạn học
đối với em không tốt thì em phải tốt gấp đôi với họ. Nếu họ khinh thường em thì
em sẽ dùng thành tích tốt làm cho bọn họ ‘rớt mắt kiếng’( ngả mũ kính phục).
Chị ấy còn nói, người thông minh dùng nụ cười chinh phục thế giới, kẻ ngu ngốc
mới bị sự phẫn nộ chinh phục.” Nói xong, Tiểu Lục bình tĩnh dòm dòm Lệ Bình.

 

Anh đã hiểu, Tiểu Ưu
muốn dùng kinh nghiệm của mình để giáo dục Tiểu Lục từ bỏ thù hận, cô là một
người thầy tốt.

 

Sau đó Tiểu Lục lại
nói:“Em đã hỏi tại sao chị ấy đổi tên, chị nói chị thích Cố Tiểu Ưu vui vẻ với
cuộc sống, hy vọng đời này có thể giống Cố Tiểu Ưu, sống thoải mái vui vẻ.”

 

Lệ Bình gật đầu, Tiểu
Lục chân thành hỏi:“Anh Lệ Bình ơi, anh còn muốn sống với chị em không?”

 

“Có chứ, anh rất muốn.”
Lệ Bình đáp không chút do dự.

 

Nó thở khẽ một hơi, cười
phô ra hàm răng trắng.“Vậy anh nên tốt với chị em thêm một chút, chị em rất
thích anh.”

 

“Ừ, anh biết.” Khi học
cô làm bánh ngọt, thấy cô còn muốn muốn lưu lại thời khắc hạnh phúc đó thì anh
liền hiểu cô vẫn cứ thương anh.

 

Cũng không sao cả, cho
dù cô có nguyện ý chấp nhận anh hay không, dù sao anh đã chuẩn bị tốt, chuẩn bị
một lần nữa theo đuổi tình yêu của cô. Anh yêu Phương Hựu Huyên u ám, cũng yêu
Cố Tiểu Ưu đẹp trời.

 

Buổi chiều hôm đó, anh
cùng Tiểu Lục vỗ tay giao hẹn, đó là ước định của nam nhân. Bọn họ ước định
tương lai, anh muốn thành anh rể của nó.

 

Không nhịn được, Lệ Bình
xoa gương mặt cô, mềm mại nhẵn nhụi, xoa bàn tay mịn màng của cô. Anh lấy làm
may mắn, giữa bọn họ chỉ xa cách năm năm mà không phải năm mươi năm. Và bên
cạnh cô chưa xuất hiện một nam nhân khác.

 

“Có thể gặp lại em, thật
tốt!” Anh thầm nói dưới đáy lòng.

 

“Bác…… bác sĩ Chu ……”

 

Lệ Bình quá thân mật làm
cho Tiểu Ưu không biết phải làm sao, cô hơi lui người về phía sau, cố nén tâm
thần bất định. Mặt cô đỏ bừng, không biết là vì vừa tắm xong hay là máu tuần
hoàn quá nhanh.

 

Anh hoàn hồn, phát hiện
hai tay mình không an phận đang vô cùng thân thiết nâng mặt cô. Khuôn mặt cô
rất nhỏ, được ôm trong lòng bàn tay anh giống như bông hoa hồng mới nở, hoàn mỹ
tuyệt đẹp.

 

“Thực xin lỗi.” Anh lắc
đầu, rút nhanh tay về.

 

“Anh đang nghĩ gì?” Cô
nuốt nước miếng, làm bộ chuyện vừa rồi như …… Không có gì.

 

“Em làm anh nhớ tới 1
người con gái.” Anh cười với cô thực dịu dàng.

 

“Ai?”

 

“Em còn nhớ anh từng nói
em rất giống 1 người bạn của anh không?”

 

“Nhớ, anh nói đó là
chuyện thật chứ không phải cái cớ bắt chuyện.”

 

“Đúng, thật sự có 1 cô
gái như vậy, cô ấy tên là Phương Hựu Huyên.” Lệ Bình lấy từ trong ví ra ảnh của
Hựu Huyên, là tấm ảnh chụp bọn họ ở nông trường Thanh Kính. Anh đã giữ bên
người suốt năm năm.

 

Thấy tấm ảnh chụp thời
khắc đó, trái tim Tiểu Ưu thiếu chút nữa bãi công, không phải anh đã nhận định
Phương Hựu Huyên lừa gạt tình cảm của anh? Không phải thống hận cô bám riết
không tha, căm hận thủ đoạn đùa giỡn của cô? Không phải biết rõ ràng ai mới
đáng cho anh chú tâm đối đãi?

 

“Chia tay rồi sao còn
giữ ảnh chụp của cô ấy?” Khó khăn lắm cô mới hỏi ra tiếng được.

 

Cho rằng miệng vết
thương đã lại kéo lớp da dày, dẫu cho có gặp mặt đi nữa thì cũng có thể giữ
thái độ tự nhiên để cười nói bỏ quá. Cô không nghĩ tới muôn vàn sự kích động
vẫn đâm đau nhói làm cô muốn thét chói tai.

 

“Bởi vì anh có 1 ý nghĩ
rất vớ vẩn – anh nghĩ chỉ cần giữ tấm ảnh cho tốt thì Hựu Huyên sẽ luôn ở bên
anh.”

 

Anh phát hiện sắc mặt cô
kém đi nên định an ủi, nhưng lại sợ làm quá mức rõ ràng sẽ khiến cho Tiểu Ưu
đoán được là anh đã nhận ra cô là Phương Hựu Huyên. Vì thế anh thản nhiên cầm
cốc nước lọc trên bàn đưa cho cô.

 

Cô uống ngụm nước, ổn
định tâm tư rồi trầm giọng hỏi: “Tại sao không buông tay?”

 

“Vì không muốn.”

 

“Đã không muốn buông, vì
sao còn lựa chọn chia tay?”

 

Lòng của cô càng thêm
đánh trống reo hò. Năm đó không phải chính mình đã cố gắng sao. Một lần, hai
lần, ba lần, ba lần anh cũng không chịu quay đầu. Nếu anh biểu hiện ra một phần
quyến luyến thì cô sẽ không buông tay.

 

“Bởi vì anh thiếu cảm
giác an toàn.”

 

“Cảm giác an toàn? Làm
sao có thể.”

 

Từ trước tới nay đều là
anh mang đến cảm giác an toàn cho cô. Cô còn tưởng rằng cảm giác an toàn của
anh nhiều đến mức cần phải chuyển thành hàng hóa tích trữ. Nam nhân như vậy làm
sao có thể học theo người khác mà nói mình thấy thiếu cảm giác an toàn.

 

“Em không biết đâu, anh
theo đuổi cô ấy vất vả lắm. Năm anh yêu phải cô ấy thì anh mới mười chín mà cô
ấy chỉ là cô nữ sinh mười hai tuổi. Anh đối xử tốt với cô ấy thì cô ấy lại làm
như không thấy. Anh muốn tặng quà cho cô ấy còn phải mượn danh nghĩa cha mình.
Bởi vì băng sơn mỹ nhân mười hai tuổi chỉ thân thiết với cha anh. Để lấy lòng
cô ấy, anh nghĩ đến héo ruột héo gan, nhưng mà cô ấy vĩnh viễn lạnh như băng
với tôi, giống như đài nguyên bắc cực.”

 

Phải không, cô biểu hiện
kém như vậy? Kỳ thực vào thời điểm đó, cô đã sớm bị sự dịu dàng của anh đánh
hạ. Kỳ thực mỗi ngày sau bữa tối cô đều chờ đợi, chờ anh vào phòng của cô.

 

Vẻ mặt băng giá của cô,
rốt cuộc đã thay cô cự tuyệt bao nhiêu ý tốt?

 

“Cho nên, anh cảm thấy
cô ta không yêu anh?”

 

“Có một lần, cô ấy bị
đàn chó đuổi theo, anh ôm cô ấy vào trong ngực. Từ ngày đó trở đi, anh cảm thấy
cô ấy bắt đầu thích anh. Cô ấy làm sao biết- bao nhiêu lần chơi đùa dù rõ ràng
yêu cô ấy đến chết mà anh lại còn muốn làm bộ mình là anh cả đứng đắn, không
phải loại thanh niên dâm loạn.”

 

“Nói thế nào đây?” Những
điều này cô hoàn toàn không biết, xem ra năm ấy bọn họ không thực sự “nói” đến
chữ yêu, trao đổi với nhau quá ít.

 

“Anh lập kế hoạch tình
yêu.”

 

“Tình yêu có thể lên kế
hoạch sao?”

 

“Đương nhiên có thể, lúc
Hựu Huyên mười hai tuổi thì anh thích cô ấy trước. Sau khi cô mười tám tuổi,
bọn anh bắt đầu mến lẫn nhau, khi mến tích lũy đến điểm nào đó thì chậm rãi
chuyển thành tình yêu. Mọi thứ đều thuận lợi cho đến khi cô ấy được hai mươi
hai tuổi, tốt nghiệp đại học. Sau đó bọn anh yêu nhau. Hai năm sau, cô hai mươi
tư, tôi ba mươi mốt đã kết hôn. Hai mươi tư hoàn toàn xứng ba mươi mốt, không
có vẻ giống trâu già gặm cỏ non nữa, bằng không bắt nạt thiếu nữ vị thành niên
sẽ bị trời phạt.” Lệ Bình vừa vặn đầu ngón tay vừa nói.

 

Ha, không nghĩ tới sau
bao nhiêu năm cô rốt cục hiểu biết, vì sao anh vẫn kiên trì thu thập mười ngàn
năm trăm điểm cho cô.

 

“Về sau thì sao? Mr.
trâu già.” Cô không nhịn được mà trêu anh.

 

“Về sau anh thích cô ấy,
càng ngày càng nhiều. Cô ấy thích tôi, càng ngày càng rõ ràng. Kết thúc năm
học, chúng tôi cùng đi du lịch. Trong hành trình trên đường, cô ấy hôn trộm
tôi.”

 

Nói tới đây, Lệ Bình
trộm liếc nhìn cô một cái, phát hiện hai gò má Tiểu Ưu ửng đỏ thì khẽ mỉn cười
rồi tiếp tục nói:“Tôi vừa quýnh vừa tức lập tức đẩy cô ấy ra, còn lớn tiếng hỏi
cô đang làm cái gì.”

 

“Vì sao? Không phải anh
thích cô ấy hôn sao?” Vấn đề này, cô giữ ở đáy lòng thật nhiều năm.

 

“Đương nhiên thích,
chính là anh không nghĩ tới mình sẽ phản ứng mạnh như vậy. Mạnh đến mức thiếu
chút nữa thì anh nhảy cóc thẳng đến giai đoạn động phòng đêm tân hôn.”

 

Oanh! Đầu cô như bị chùy
nện, thì ra không phải anh không thích, mà là thích quá mức. Trời ạ, cà chua
chín nẫu cũng không đủ để hình dung tình huống hiện tại của cô. Nếu có máy đo
huyết áp ở bên cạnh, có lẽ kim sẽ chỉ ở mức cao nhất.

 

“Về sau thì sao?” Cô
nhanh chóng bỏ qua đoạn hôn môi để câu chuyện đi tiếp.

 

“Về sau mẹ kế của Hựu
Huyên tìm anh. Bà ấy nói Hựu Huyên chính miệng thừa nhận cô ấy không yêu anh,
cô ấy đến với anh chỉ để làm thương tổn Hựu Đình. Anh cũng chỉ nửa tin nửa ngờ
nhưng vẫn vướng mắc ở đáy lòng chứ không bỏ đi. Sau đó, anh nghe thấy Hựu Huyên
cãi nhau với Hựu Đình, chính tai nghe thấy cô ấy nói không yêu anh, anh chỉ là
thứ mà cô ấy dùng để chống lại mẹ kế và con gái bà ấy.”

 

“Cô ấy không giải thích
sao?” Tiểu Ưu cụp mắt, biết rõ còn cố hỏi.

 

“Có, nhưng anh không
chịu nghe……”

 

Anh mượn chuyện xưa đem
suy nghĩ của mình phân tích cho cô nghe. Anh nói mình thiếu sự tự tin, nói mình
theo đuổi hoàn mỹ quá mức, nói bản thân không dám đối mặt sự thật nếu cô không
yêu mình .

 

Lệ Bình không xác định
cô có chấp nhận cách nói của mình không nhưng năm đó, cô vì muốn giải thích rõ
ràng cho anh nên ba lần từ bỏ sự kiêu ngạo tự tôn để đến trước mặt anh, lúc này
đây, cho dù anh có khom lưng giải thích hai trăm lần thì cũng chưa chắc làm
được gì.

 

Hơi thở anh vờn nhẹ bên
tai làm cô cảm thấy như bị điện giật từng cơn, trái tim cứng rắn cũng trở nên
mềm yếu, Tiểu Ưu rơi nước mắt lúc nào không biết.

 

Đều tại cô không chịu
nói chuyện rõ ràng, suốt ngày cứ im ỉm giữ kín trong lòng, trách cô chưa hiểu
anh nên mới không hiểu tâm tình anh. Lại còn nói ra ác độc như vậy làm tổn
thương anh rất nhiều ……

 

Anh chưa từng quên cô,
cũng giống như cô chưa từng quên nha. Cho dù đang ở nơi nào, dưới đáy lòng luôn
giữ lại một góc ngọt ngào, một luồng ấm áp. Đó là thứ anh đã cho cô, tình yêu.

 

“Anh đã tìm cô ấy, chưa
từng ngưng nghỉ.”

 

“Tìm cô ấy làm gì?”
Không phải anh đã kết hôn sao? Năm đó báo chí đăng lớn như vậy, bố cáo khắp
thiên hạ. Đã có hôn nhân thì anh nào còn có quyền theo đuổi tình yêu người
khác.

 

“Anh muốn nói với cô ấy
là anh yêu cô ấy. Nhưng dù anh có dùng biện pháp gì thì cô ấy cũng không chịu
xuất hiện.” Anh đã đăng thông báo tìm người, đủ dán đầy bốn bảng thông báo.

 

“Có lẽ cô ấy nghĩ anh
sống rất tốt, không chịu xuất hiện để quấy rầy cuộc sống anh.”

 

“Bề ngoài thì đúng như
vậy, mọi người đều nghĩ anh sống rất tốt, nhưng sự thật thì không. Ngay đêm hôn
lễ anh đã bỏ nhà ra đi, tuy làm vậy rất có lỗi với Hựu Đình. Anh không nên cùng
cô ấy đi vào lễ đường. Sự thỏa hiệp nhất thời cũng chỉ làm cô ấy bị thương tổn
càng sâu.”

 

“Anh hy vọng Hựu Đình có
thể nghĩ rõ ràng, tình yêu của cô ấy đối với anh chỉ là sự ngộ nhận. Mấy năm
nay, anh vẫn đối xử với cô ấy giống như trước kia- như anh trai đối với em gái,
chưa bao giờ thay đổi. Vô số lần anh giải thích với cô ấy nhưng chẳng qua nổi
sự cố chấp của cô ấy. Anh không chủ động ly dị với cô ấy là vì anh còn chưa tìm
được Hựu Huyên. Trừ cô ấy ra, trên đời này, anh sẽ không yêu ai khác.“

 

“Một cuộc hôn nhân trói
buộc hai người không yêu nhau, rốt cuộc là đúng hay sai?”

 

Tiểu Ưu thở dài, năm đó
ba mẹ cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Ai có ngờ, chuyện lại xảy ra với Hựu
Đình, cô gái hồn nhiên hòa nhã biến thành người đầy lòng ghen ghét .

 

“Mẹ kế của Hựu Huyên hối
hận. Năm trước bà trúng gió, khi nằm ở trên giường bệnh bà nói với anh rằng đây
là báo ứng. Bà ấy cướp chồng người khác, con gái của bà ấy lại không giữ được
chồng. Bà ấy nói thật ra bà ấy biết Hựu Huyên thực lòng yêu anh, Hựu Huyên đang
dỗi nên mới nói ngược nhưng vì đã lỡ nói ra nên cố ý đâm lao phải theo lao mới
có thể biết sai vẫn làm. Bà ấy đành trơ mắt nhìn Hựu Đình trở nên hẹp hòi đố kị
hận đời mà đau lòng không thôi.”

 

“Tai biến mạch máu não?”
Làm sao có thể, bà ấy còn trẻ như vậy.

 

“Đúng, bà ấy bị liệt nửa
người. Sau khi anh bỏ nhà ra đi thì Hựu Đình cũng chuyển về ở nhà mẹ đẻ, hiện
tại cô ấy vẫn giúp mẹ phục hồi. Lần trước lúc anh về thăm dì Tĩnh Phân, bà ấy
còn dựa vào người Hựu Đình mà xin lỗi anh. Bà nói năm đó không nên vì Hựu Đình
mà ích kỷ lừa gạt anh. Bà ấy đã rất hối hận và hy vọng anh có thể tha thứ.”

 

“Anh có tha thứ cho bà
ấy không?”

 

“Nếu là em thì em có tha
thứ không?” Lệ Bình không trả lời mà hỏi ngược lại.

 

Cô đã sớm tha thứ cho bà
rồi, vì cô tận mắt thấy tình yêu của những người khác, học được rằng tình yêu
rất khó bị phai nhạt, chia cách, hiểu ra rằng nếu chỉ vì mẹ mà oán hận cha là
quá ngu xuẩn.

 

Lúc trước, vợ chồng họ
Cố vì mất đi con gái nên coi cô như con ruột, rất mực yêu thương. Mỗi ngày họ
đều khuyên bảo, dạy dỗ giúp cô cởi bỏ khúc mắc. Dần dần, cô hiểu rõ oán hận
người khác một phần chính là oán hận bản thân 10 phần, mà phẫn nộ vì sai lầm
của người khác thực ra chính là tự trừng phạt mình.

 

Cuộc đời quá ngắn ngủi,
cô không muốn tự trừng phạt mình. Cô muốn sống thoải mái vui vẻ, muốn hoàn toàn
là một Cố Tiểu Ưu sống vô tư. Cô không muốn phí hoài năm tháng thanh xuân bên
một người không yêu mình để rồi cô độc mà chết như mẹ.

 

“Trên đời này có chuyện
gì mà không thể tha thứ? Nếu có thời gian hận thù thì chi bằng dốc sức cởi bỏ
khúc mắc, trở thành người chồng người cha tốt mới là điều anh nên làm.”

 

Lệ Bình kinh ngạc, không
ngờ những lời này lại được thốt ra từ chính cô.

 

Anh nhớ tới những điều
viết trong hồ sơ- cô thay đổi là nhờ người nhà họ Cố. Anh nghĩ mình nên tìm
ngày đến thăm hỏi bọn họ.

 

“Vợ chồng hai người đều
chuyển đi vậy cha anh ở một mình sao……”

 

Nói xong cô mới phát
hiện mình lỡ miệng. Cố Tiểu Ưu làm sao biết trong nhà anh chỉ còn một người cha
già?

 

Lệ Bình khẽ cười, làm
như không nhận ra sai sót nào trong lời nói của cô nhưng vẫn rất vui vẻ vì Hựu
Huyên còn quan tâm cha anh.

“Ba năm trước cha tôi
tái hôn với 1 giáo sư chuyên dạy Trung văn sắp về hưu. Để hai người làm bạn già
không có gì không tốt, nghe nói bọn họ còn định nhận con nuôi. Giáo viên dạy
Tiểu Kí chính là người anh nhờ mẹ kế tìm giúp, nói vậy em còn nợ bà ấy một bữa
cơm tạ ơn. Hôm nào rảnh rỗi, em nên nấu vài món ngon ngon mời mẹ kế anh đến ăn
cơm.”

 

“Không thành vấn đề,
Tiểu Kí cũng rất thích giáo viên mới. Mấy hôm trước em thấy nó học viết chữ mà
giật nảy mình.”

 

“Tiểu Kí không ngốc, chỉ
cần dùng đúng cách thì em ấy có thể học được rất nhiều. Đúng rồi, anh định giúp
em ấy làm trắc nghiệm IQ và trắc nghiệm năng khiếu. Thứ năm tuần sau em đưa
Tiểu Kí đến bệnh viện được chứ? Hay để anh tới đón?”

 

“Không cần, em đưa em ấy
đi cũng được, em chỉ mong sau này con bé có thể tự chăm sóc mình.” Cô bắt đầu
hiểu làm mẹ là chuyện vất vả thế nào.

 

“Nhớ đấy nhé” Lệ Bình
nắm hai tay giơ lên cao, vươn vai duỗi chân căng người một cái. (~vân: như
trong mấy truyện khác thì có khi sau đó giang ngang ôm người bên cạnh ấy)

 

Bọn họ ngồi cạnh nhau
trên ghế sô pha ba người, đối diện là một cửa sổ dài, nhìn ra ngoài có thể thấy
cả trời trăng sao. Trong tất cả các phòng, Tiểu Ưu thích nhất chỗ này. Ban đêm,
lúc không có người bên cạnh thì cô có trăng sao để bầu bạn. Hiện tại, trên lầu
có thêm hai đứa bé đang ngủ say, bên cạnh còn một người đàn ông. Lần đầu tiên,
cô thích cảm giác có gia đình.

 

“Cố Tiểu Ưu.” Giọng nói
khe khẽ của anh mang hai phần lười nhác.

 

“Chuyện gì?”

 

“Em không ngại cho anh
mượn bả vai chứ?”

 

“Anh muốn khóc sao? Được
thôi, em là người biết lắng nghe mà.” Dù sao đều đã nghe anh tâm sự nhiều như
vậy.

 

“Không phải muốn khóc,
là muốn ngủ. Đã thật nhiều năm anh chưa được ngủ một giấc thật thoải mái.” Nói
xong, anh ngoẹo cổ, dựa đầu vào vai cô. Cả người cô nhiễm mùi hoa sơn chi ngoài
cửa sổ, mùi hương ngọt ngào, hương vị ngọt ngào của tình yêu ……

 

Nhắm mắt lại, anh không
muốn hỏi dồn vì sao cô không chịu nhận anh, không muốn nghĩ vì sao cô không
chịu trở về làm Phương Hựu Huyên. Dù sao, đến cuối cùng, chỉ cần cô giống như
đêm nay, luôn luôn ở bên anh là tốt rồi.

 

Buổi tối hôm nay, anh
tựa vào trên vai cô mà ngủ. Cô lẳng lặng ngồi vẫn không nhúc nhích, sợ quấy
nhiễu giấc mộng đẹp của anh. Cho đến khi chịu hết nổi thì cả hai tựa vào ghế sô
pha. Hai người nằm nghiêng nghiêng như úp thìa, ấm áp như cầu vồng uốn lượn nơi
chân trời.

Tiểu Ưu càng ngày càng
thích ngày nghỉ. Trước kia cô sợ hãi là vì ngày nghỉ phải ở nhà một mình, cô
độc hay gây ra hoảng sợ. Ngày thường cô còn có thể đến trường học cùng đám trẻ
nhở hi hi ha ha, cười đùa hết một ngày. Nhưng khi tới ngày nghỉ, ở một chỗ hai
mươi tư giờ thực dọa người.

 

Trong phòng, Lệ Bình
cùng Tiểu Kí luyện đàn dương cầm. Tiểu Kí thực sự có thiên phú. Vừa mới luyện
hai tháng, tuy rằng ngón tay vẫn cứ cứng ngắc, nhưng lại vẫn có thể ở tìm được
âm trên phím đàn để chắp nối ra chính bản nhạc từng nghe qua.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3