Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào - Chương 05 part 01

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào

CHƯƠNG 05

Hựu Huyên mặc váy
sa-tanh xanh cùng chiếc áo khoác ngắn màu kem, đầu hơi cúi xuống. Cô ngồi yên
lặng trong phòng khám, nếu không vì tay cô run lên nhè nhẹ thì chẳng ai biết cô
đang lo lắng đến mức nào.

Cô không biết tại sao khi cô đang tung người nhảy lên trong buổi diễn thì lại
ngã xuống.

Cô nghe tiếng người xem la lên kinh hoảng mà đáng sợ là- sau khi ngã xuống, cô
lại không thể đứng lên được, sau đó, cô đành nhờ bạn diễn ôm xuống sân khấu.

Vở diễn vẫn tiếp tục, có người lên sân khấu thay cô- Amy, người luôn muốn thế
vai cô.

Lẽ ra cô không nên ở đây, trong phòng khám, mà hẳn là ở trên sân khấu nhận
những bó hoa tươi thắm cùng tiếng vỗ tay khen ngợi, nhưng…… Hựu Huyên nhìn ánh
mắt trầm ngâm của vị bác sĩ ở đối diện, qua vẻ mặt nghiêm túc nơi ông, cô lờ mờ
tìm được lý do.

Bất chợt, một ý nghĩ đáng sợ lướt qua, nỗi sợ hãi cũng chậm rãi len lỏi vào
trái tim, hơi lạnh thấm dần vào người như có vô số xúc tua quấn chặt lấy cô. Nó
tràn ngập đầu óc cô, che lấp ánh mặt trời nơi đáy lòng cô chỉ chừa lại một sự
trống rỗng đáng sợ.

“Phương tiểu thư, tôi muốn sắp xếp cho cô nhập viện làm kiểm tra.” Sau khi nhìn
bệnh án xong, bác sĩ cũng mở miệng, bình thản nói ra tin không vui.

“E rằng không được rồi, gần đây tôi còn mấy buổi diễn nữa cho nên……”

“Tôi nghĩ chắc cô chưa hiểu rõ lời tôi, tôi nói để cô nhập viện kiểm tra, nghĩa
là nếu cô có buổi diễn hay công việc gì thì cũng phải hoãn lại.”

“Nghiêm trọng vậy sao?” Cô run lên, xoa xoa đôi tay lạnh lẽo.

“Cẩn thận vẫn hơn, nếu thật có gì thì sớm biết sớm trị vẫn tốt hơn.”

“Sớm biết sớm trị? Bác sĩ, xin hỏi bác sĩ chẩn đoán tôi mắc bệnh gì, là…… ung
thư sao?” Cô cũng chỉ thuận miệng đoán bừa nhưng lại làm ông bác sĩ ngớ ra, Hựu
Huyên chợt thấy trái tim cô như rơi xuống vực sâu không đáy.

“Tóm lại, tôi sẽ sắp xếp làm kiểm tra cho cô, chút nữa cô đi làm hồ sơ chuẩn bị
nhập viện, khi nào có phòng bệnh thì tôi sẽ liên lạc với cô sau.”

Hựu Huyên cầm xấp bệnh án dày, ngẩn ngơ ra khỏi phòng khám, cô hối hận, không
nên đuổi bác tài xế trở về- bởi vì giờ phút này cô cần mượn một bờ vai để tựa
vào.

Sao lại thế này? Báo ứng sao? Cô bị ông trời báo ứng vì cô quá xấu xa, không có
tình thân, ngay cả người yêu của em mình cũng cướp được, thế nên ông trời tức
giận muốn gọi cô về?

Nếu thế cũng được thôi, nhưng, tại sao không công bằng thêm chút nữa? Tại sao
kẻ cướp chồng người khác thì không sao cả?

Tại sao bọn họ vẫn có
thể vui vẻ hạnh phúc, cả nhà bình bình yên yên mà cô lại bị báo ứng? Không công
bằng!

Nhưng mà dù không công bằng…… Cô vẫn bị báo ứng đấy thôi, vô lý thật, tại sao
cô phải chết chứ……

Cô sắp chết…… Sắp chết…… Mà chết thì thế nào?

Suy nghĩ cô rối nùi, sắc mặt thì vàng như nghệ, cho nên dù cô rất đẹp rất đáng
yêu nhưng vẫn giống tượng sáp không sức sống, cơ thể cô lạnh dần, hơi thở bi
thương cô độc……

Cô sắp chết…… Dù cô có lại kiêu ngạo thế nào thì cũng chẳng thay đổi được gì,
gieo gió gặt bão, không phải không có mà là chưa đến, đã đến lúc cô gặt bão,
thế nên bị báo ứng.

Không, không đúng, bác sĩ chỉ nói cần kiểm tra, chưa nói cô bị ung thư, chưa
nói cô sắp chết, có thể là…… viêm cơ, đúng, viêm cơ mạn tính, nếu không chữa
được thì cô sẽ phải bỏ sân khấu, thế nên bác sĩ mới như vậy, không sai, chính
là viêm cơ mà không phải chứng bệnh chết người kia.

Nhưng mà…… lúc trước mẹ cũng từ cú ngã mà đứng dậy đấy thôi? Lần đầu tiên bị
ngã mẹ còn cười nói:“Không được rồi, mẹ còn vụng về hơn Hựu Huyên nữa.”

Không đúng, sẽ không, cô luôn ngã a, từ lúc bắt đầu tập múa thì hai chân cô
chưa có ngày nào lành lặn cả, té ngã như cơm bữa, cũng không đúng, hoàn toàn
không giống vậy.

Vội vàng phủ nhận, Hựu Huyên bước nhanh trên vỉa hè, đế giày chạm mặt đường
phát ra tiếng động chói tai, cô nắm chặt hai tay muốn kêu la với ông trời thì
mưa to đổ ập xuống.

Ào ào ào ào, mưa ướt đẫm cả người cô.

Ông trời muốn dọa cô sao? Cô không sợ! Không sợ trời đất, không sợ quỷ thần, cả
chết cô còn không sợ nữa là. Biết không? Cô không có người nhà giúp đỡ, cho nên
càng không thể chịu thua.
Cô càng chạy càng nhanh, băng qua đèn xanh đèn đỏ, qua hành lang dài thật dài-
một cô gái mặc váy múa, cho dù bộ váy đã ướt đẫm, vẫn khiến người ta chú ý.

Cô không quan tâm, bất cứ giá nào, cô tự nói với chính mình: đừng sợ! Cô không
còn là đứa trẻ 6 tuổi năm nào, đối mặt với thần chết…… Không sợ, cô không sợ!

Lặp đi lặp lại như thế, cô cố gạt bỏ nỗi sợ của chính mình, cô tức giận bất
bình muốn lớn tiếng kêu oan, nhưng ngay cả tìm cái người nghe cũng không thấy……

Bất chợt, cô thấy buồng điện thoại công cộng ven đường- như thấy một tia sáng
le lói trong đêm tối.

Cô lục tung túi áo, 1 đồng, 2 đồng, cô nhét hết vào khe nhận tiền, run run, cô
cổ vũ chính mình phải dũng cảm lên.

“Alô, Chu Lệ Bình đang nghe đây.” Giọng Lệ Bình truyền đến gọi tỉnh Hựu Huyên.

“Em, em là Hựu, Hựu Huyên……” Giọng cô run rẩy.

“Hựu Huyên, buổi diễn hôm nay ổn chứ? Thực xin lỗi, anh bận quá, chờ xong việc
anh sẽ sắp xếp thời gian dẫn em đi chơi.” Lệ Bình vẫn dịu dàng như trước.

“Lệ Bình, em có thể, có thể thích anh, đúng, đúng không?” Câu nói bất ngờ khiến
Lệ Bình không biết đáp lại thế nào.

“Hựu Huyên, chuyện gì xảy ra? Em đang lắp bắp cái gì?” Giọng cô không ổn, lời
nói cũng thế…

“Tình yêu, tình yêu vô tội, anh, anh đã nói, ba và Lâm, Lâm Tĩnh Phân không
sai, em không thể…… không thể đổ hết lỗi lên đầu họ……” Cô run run nói tiếp,“Dù,
dù em làm cái gì, cũng không, không sao mà đúng không…… Cho dù làm, làm sai,
cũng sẽ không bị báo, báo ứng……” Cô nói năng lộn xộn.

Lệ Bình im lặng, anh nhớ tới lời dì Tĩnh Phân đã nói- chẳng lẽ Hựu Huyên định
thú nhận cô đã làm cái gì? Anh thở dài nói:“Hựu Huyên, em ở đâu, chúng ta nói
chuyện được không?”

Hựu Huyên chưa kịp nói gì thì điện thoại bị ngắt. Không được! Cô còn muốn nghe
Lệ Bình nói, như thế cô mới sẽ không sợ hãi, cô muốn gặp anh, nghe anh nói,
muốn nói với anh mọi chuyện. Hựu Huyên lại lục tung túi xách nhưng không tìm
thấy di động hay đồng tiền nào.

Hựu Huyên về nhà, cô cố làm mình trông vẫn bình thường, không để người ta biết
cô đã bị báo ứng. Cô thay một váy múa khác rồi vào phòng luyện tập.

Cô xoay tròn, duỗi chân nhảy lên, muốn chứng minh cô vẫn khỏe lắm, rằng tất cả
chỉ là nhầm lẫn.

Nhưng là…… Cô ngã, lần thứ 2 ngã, lần thứ 3 ngã, 2 chân bầm tím.

Cô đau lắm nhưng vẫn kiên trì không kêu rên ra tiếng, không muốn nhận thua, cô
thử 1 lần lại 1 lần…… Sau N lần thất bại, sự phẫn nộ nổ tung.

Tại sao?! Tại sao cô xui xẻo đến vậy? Tại sao cô không thể được yêu, tại sao cô
không có thể sống qua tuổi 18, tại sao…… Trong tiếng nhạc ầm ĩ, cô vung chân cố
làm những động tác khó nhất, để mặc mồ hôi nước mắt ứa ra.

Tức giận, oán hận, cô chán ghét làm Phương Hựu Huyên, cô muốn làm người khác,
cô không muốn nhận cái số xui xẻo như thế, cô muốn bình bình yên yên, có ba có
mẹ như tất cả những cô gái khác.

Cô nhảy cao rồi khụy xuống, không chịu bỏ cuộc, mãi đến khi dùng hết chút sức
lực cuối cùng, cô úp mặt xuống gối, nước mắt trượt xuống gò má, lăn xuống đất,
mặt gương lạnh lẽo dán sau lưng trần, đóng băng lòng cô.

Cô muốn lớn tiếng gào khóc, lại không đủ sức.

Thực sự có báo ứng mà, tâm không thuần, ý bất chính sẽ bị báo ứng, không phải
không báo, chính là thời điểm chưa tới…… Của cô thời điểm đến, ông trời thấy cô
tâm hư, cô trốn không được……
Cửa bị mở ra, Hựu Đình thấp thỏm rụt rè đến bên cô, ngần ngừ một lúc lâu mới
vét hết can đảm nhẹ giọng gọi cô, “Chị!”.

Hựu Huyên ngẩng phắt đầu, ánh mắt đầy căm hận làm Hựu Đình hết hồn lùi lại mấy
bước.

“Ra ngoài!” Cô nuốt xuống nghẹn ngào không cho người khác thấy sự yếu ớt của
cô.

“Chị, em xin chị, trả anh Lệ Bình cho em được không? Chị xinh đẹp như vậy, tài
giỏi như vậy, mọi người ai cũng thích chị, chị đâu có thiếu người yêu nhưng em
thì em chỉ có mỗi anh Lệ Bình……” Nước mắt Hựu Đình rơi như mưa ngay sau khi cô
ta bắt đầu nói.

“Vì sao?” Giọng cô lạnh xuống -10 độ.

Cô ta còn thiếu thứ gì đâu? Cô ta có ba, có gia đình yêu thương, hạnh phúc…… Cô
ta có mọi thứ, giờ còn muốn cô nhường cái gì chứ?

“Em yêu anh Lệ Bình rất lâu rồi, từ lúc còn rất nhỏ em đã bắt đầu thương ảnh,
em không thể không có anh Lệ Bình, không có anh ấy em sẽ chết, em thực sự sẽ
chết.”

Không đúng, cô ta sai rồi, người sẽ chết là cô- Phương Hựu Huyên- không phải
Phương Hựu Đình. Phương Hựu Đình là công chúa mà, vận mệnh cô ta thật may mắn,
không như Phương Hựu Huyên là con quỷ xui xẻo, yêu bạn trai cũng bị ông trời
báo ứng.

“Chị, em biết chị không thích em, chỉ cần chị trả anh Lệ Bình cho em, em hứa
không bao giờ làm phiền chị nữa, không làm chị chán ghét nữa, được không?”

Từ khi nào thì Lệ Bình gắn nhãn “Phương Hựu Đình” vậy? Có thể trao đổi bằng sự
yên tĩnh của cô sao? Hựu Huyên cười lạnh, thầm nghĩ thế giới này thật vớ vẩn
đến buồn cười.

Hựu Đình nhìn vẻ mặt cao ngạo của Hựu Huyên mà không kìm được nước mắt.

“Chị, chị nói với em đi, chị có thực sự yêu anh Lệ Bình không? Nếu không yêu
thì……”

“Không yêu lại thế nào? Không yêu tôi cũng không tặng anh ấy cho cô, anh ấy là
của tôi, cho dù tôi chơi chán chơi ghét, cho dù tôi muốn xem anh ta như rác
rưởi mà vứt đi thì tôi cũng không tặng cho cô, bởi vì cả nhặt rác của tôi cô
cũng không xứng. Nghe chưa?” Cô nói gằn từng tiếng, lời lẽ tàn nhẫn, đâm bị thương
cả Hựu Đình lẫn chính cô.

Cô thật hận…… Hận trời hận mạng, hận sao mình là Phương Hựu Huyên mà không phải
ai khác?

“Chị, em xin chị đừng nói thế, anh Lệ Bình không phải rác rưởi, anh ấy là người
tốt nhất trên đời, em biết chị hận mẹ em, hận em, chị cướp anh Lệ Bình đi để
trả thù mẹ, làm cho mẹ thống khổ nhưng làm thế chị có thể vui vẻ hạnh phúc sao?
Chị sẽ không hạnh phúc đâu.”

Hừ, Phương Hựu Đình đổi nghề làm thầy bói từ bao giờ? Biết trước cả việc cô có
hạnh phúc hay không cơ đấy, có điều cô ta nói không sai, cô sẽ không hạnh phúc,
hiện tại không, về sau cũng sẽ không.

“Làm sao cô biết tôi sẽ không vui vẻ hạnh phúc? Nhìn cô thống khổ vì vĩnh viễn
không chiếm được người mình yêu, trời biết đất biết, tôi vui sướng biết bao.”

Mỗi câu Hựu Huyên nói đều là giả dối, cũng không biết vì sao, những lời này làm
cô đau đến nghẹn thở.

A, cô đã hiểu, nỗi thống khổ của người khác có thể giảm bớt nỗi thống khổ của
bản thân, bởi khi biết rằng không chỉ riêng ta là người bất hạnh thì sẽ không
sợ đến run rẩy nữa. Đã hiểu…… Tốt lắm, vậy mọi người cùng bất hạnh, cùng vào
địa ngục với cô đi thôi……

“Yêu đâu phải thế, chị thông minh như vậy nhất định cũng biết làm thế là không
đúng.”

Cô còn cần Phương Hựu Đình dạy yêu là gì sao? Buồn cười! “Cô nghĩ tôi sẽ để ý
chuyện đúng sai sao?”

“Vậy chị để ý cái gì, nói với em đi, dù có khó đến đâu em cũng làm được.”

Hựu Huyên đáp trả cô bằng 1 tiếng cười lạnh bất cần đời.

Hựu Đình nóng ruột gào khóc, cô siết chặt tay Hựu Huyên, quỳ gối nói lớn tiếng:
“Xin chị, xin chị trả Anh Lệ Bình cho em.”

“Không trả.”

“Chị phải làm em tổn thương mới vui lòng sao?”

“Đúng.” Không suy nghĩ gì, Hựu Huyên trả lời ngay. “Nhìn cô khóc, nhìn cô bi
thảm, sự bất bình trong lòng tôi mới dịu bớt phần nào, cô nói cô trắng tay?
Sai, cô có ba, có mẹ, có cả gia đình hoàn chỉnh, dù cái gia đình ấy hoàn chỉnh
là nhờ sự hy sinh tính mạng của mẹ tôi và vì mẹ cô làm tất cả vì cô.

“Cô làm công chúa 18 năm rồi đúng không? Đáng lẽ tôi mới là công chúa, nhưng vì
cô, tôi biến thành cô bé lọ lem, tôi mới là cái người- trừ Lệ Bình- cái gì cũng
không có, cho nên, tôi cướp anh ấy thì có sao.” Trên trán cô ứa đầy mồ hôi
lạnh, hơi thở dồn dập.

“Nhưng chị không yêu anh ấy kia mà.”

“Thế lại thế nào? Chỉ cần anh ấy không yêu cô là được.”

“Chị rất quá đáng, chị không thể dùng anh Lệ Bình đến tổn thương tôi.” Sắc mặt
Hựu Đình trắng bệch.

“Tôi quá đáng sao? Chờ tôi giành lại ba tôi, đuổi mẹ cô đi, đến khi cô thật sự
trắng tay hãy nói thế thì mới công bằng.”

“Chị, chị…… chị xấu lắm, tôi không có người chị như chị.” Hựu Đình khóc nức nở.

“Xấu? Mẹ cô cướp ba tôi thì không xấu? Tôi tính cái gì đâu? Chỉ lặp lại những
gì mẹ cô đã làm thôi.”

“Ba mẹ yêu nhau mà chị đâu có yêu anh Lệ Bình.”

“Tình yêu vĩ đại đến thế sao? Chỉ cần nói yêu thì dù có làm chuyện gì cũng là
đúng? Dối trá! Tôi sẽ không yêu bất cứ ai, tôi chỉ cần nhìn kẻ thù thống khổ
hơn mình trăm ngàn lần là được……

Tôi chẳng quan tâm mình
tốt hay xấu, chỉ để ý nhìn cô cười hay khóc, có thể cười trên sự thống khổ của
cô hay không. Nếu có thể, tôi còn muốn nhìn cô chúc phúc tôi cùng Lệ Bình trong
nước mắt, cho dù tôi không yêu thì Lệ Bình vẫn là của tôi……”

Hựu Huyên chưa nói xong thì cửa đã mở tung, Lệ Bình cất bước vào phòng.

Trên mặt anh không còn sự dịu dàng ấm áp không có nụ cười, chỉ lạnh lùng nhìn
chằm chằm vào Hựu Huyên không chớp mắt.

Lúc nhận được điện thoại của Hựu Huyên anh đã mất hồn mất vía, thật vất vả đợi
đến khi hội nghị kết thúc, anh vội vàng dặn dò trợ lý mấy câu rồi chạy vội về
Phương gia, không ngờ mình lại nghe được cuộc nói chuyện này, xác nhận những
điều dì Tĩnh Phân nói.

Cô thật không yêu anh, cô chỉ đang diễn trò, mà anh, chỉ là vật hi sinh cho cừu
hận.

Cô thật tàn nhẫn, mặc kệ anh quan tâm cô thế nào, yêu thương cô ra sao, kết quả
chỉ là sự lợi dụng. Thất vọng đè nặng trái tim anh, anh nhìn lầm cô…… vì quá
yêu cô……

Đau đớn bóp nghẹt trái tim anh, cuối cùng, anh đã hiểu cảm giác khi hận 1
người.

“Anh Lệ Bình.” Hựu Đình xoay người, thấy là Lệ Bình, sướt mướt chạy vào lòng
anh.

Anh nghe thấy, anh nghe thấy được…… Rét lành len lỏi vào người Hựu Huyên, kết
thúc, kết thúc hoàn toàn, cô chẳng cần lại lo lắng ghi điểm, dù có đủ ba vạn
điểm, anh cũng sẽ không lại thích cô, anh đã nhận định cô là mụ phù thủy ác
độc.

Không, cô không muốn như vậy!

Hựu Huyên sững sờ nhìn 2 người, cô cũng muốn nhào vào lòng anh, cũng muốn thỏ
thẻ nói cô thương anh, rất rất thương anh, rằng những câu vừa rồi đều là giả,
cô chỉ đang giận Phương Hựu Đình ngoài việc làm cô ta khóc, cô chẳng làm gì có
hại cho cô ta, dù sao, dù sao…… Cô ta luôn lấy nước mắt làm vũ khí để giành lấy
sự quan tâm của mọi người.

Nhưng gương mặt hờ hững của anh dập tắt suy nghĩ trong đầu cô.

“Cô sẽ không có được.” Lạnh nhạt, Lệ Bình nói nhỏ.

Có được? Có ý gì?

Cô chưa từng có được thứ gì, mọi thứ của cô đều bị Phương Hựu Đình cướp đi, cô
chẳng có gì, chỉ có 1 Chu Lệ Bình nói thích cô, không phải thích kiểu anh em
hay bạn bè……

Cho nên,… à, cô chợt hiểu ra, anh nói “Sẽ không có được” nghĩa là – anh sẽ
không để cô có được nước mắt của Hựu Đình khi chúc phúc họ!

Anh không cần cô nữa, anh lại về với Hựu Đình, không lại quan tâm mụ phù thủy
ác độc.

Ha ha ha, báo ứng, đây mới là báo ứng thật sự mà!

Thật tốt quá, cô luôn lo lắng giẫm lên vết xe đổ, giờ thì sao? Mất đi tình yêu,
mất đi mạng sống, con đường cô đi lại giống hệt của mẹ.

A, thật lạ, khoảnh khắc bi thảm thế này nhưng cô lại không muốn khóc, chỉ muốn
ngửa mặt lên trời cười to.

Đúng là cô bị bệnh, bệnh không nhẹ chút nào.

Không biết vì sao, mưa cứ rơi, mưa to mưa nhỏ thay nhau trút xuống, Hựu Huyên
cầm 1 chiếc dù hoa lên, nước mưa chảy xuôi theo khung dù, 1 trận gió thổi qua,
nước mưa bắn tung tóe lên âu phục cô.

Cô đợi Lệ Bình ở cổng bệnh viện, kể từ lần đó, họ đã không gặp nhau suốt 3 ngày
đằng đẵng. Mới 3 ngày mà cô tưởng đã mấy năm, đến giờ cô mới biết cái cảm giác,
1 ngày không gặp như cách 3 thu, không nói quá chút nào.

Cô chưa từng chật vật như vậy, dù là vì ba, cô cũng chưa từng như chó chờ chủ,
cầu xin một chút yêu thương, một chút công bằng, nhưng, cô tự nguyện nhận lấy
chật vật vì người cô yêu.

Cô tự bảo mình: Lệ Bình là người lý trí nhất, chỉ cần mình giải thích rõ ràng
thì anh ấy sẽ hiểu, mình nói dỗi thôi mà, anh ấy sẽ hiểu, mình thương anh ấy
thật lòng, không phải vì báo thù lại càng không vì trừng phạt ai ai.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3