Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào - Chương 04 part 01
Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào
CHƯƠNG 04
Đó là đối với người mình
yêu không muốn rời xa , bọn họ đứng ở đó thật lâu , ít nhất cũng phải một canh
giờ.
Hựu Đình ngồi cạnh cửa
sổ nhìn ra bên ngoài , cảm giác đau nhói lan tràn ở trong lòng . Thật ra , cô
đã biết , ngày đầu tiên chị cô chuyển đến , anh Lệ Bình đối xử với chị ấy rất
đặc biệt rồi , chỉ là chị ấy không nhận ra , anh ấy vẫn muốn ở bên cạnh chị ,
thời gian ở cạnh chị còn nhiều hơn thời gian ở cạnh cô , anh mua cho chị thứ gì
đó cũng tốt hơn so với mua cho cô.
Có đôi khi , cô tức giận
, anh Lệ Bình đã nói : “ Hựu Đình , em phải thông cảm cho Hựu Huyên , cô ấy đã
mất mẹ , em không thể cáu kỉnh , phải đối xử tốt với cô ấy gấp đôi , có biết
không?”
Cô không muốn thành con
người lòng dạ hẹp hòi , cũng cố gắng đối xử với chị ấy thật tốt , nhưng …. Chị
ấy vẫn lạnh nhạt với cô , khiến cô có cảm giác sợ hãi.
Nhưng chị ấy đối xử với
anh Lệ Bình không giống thế , là vì anh Lệ Bình đối xử với chị rất tốt
sao? Thật không hiểu nổi , cô chỉ biết rằng , nếu tình trạng này cứ diễn
tiếp , anh Lệ Bình sẽ bị chị ấy cướp đi rất nhanh . Đến lúc đó , cô phải làm
sao bây giờ? Cô thật sự rất thích , rất thích anh Lệ Bình , rất muốn làm vợ anh
Lệ Bình.
Nước mắt lăn xuống , cô
đi tới cạnh rèm cửa sổ … . Nếu cùng đàm phán với chị , chị ấy có trả anh Lệ
Bình lại cho cô không? Chị ấy hung hăng như vậy , khẳng định là điều không thể.
“Hựu Đình , con
làm sao vậy?” Tĩnh Phân đi tới , thấy nước mắt con gái , kinh ngạc hỏi.
“ Không có việc gì ạ!”
Cô gạt gạt nước mắt , xoay người chạy đi.
Tĩnh Phân nhìn con gái ,
xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ , phát hiện dưới vườn có người.
Hựu Huyên và Lệ Bình !
Từ khi nào … chúng nó …. Hựu Huyên chẳng phải là người khó gần hay sao? Bà nhớ
rõ ràng , Hựu Huyên không bao giờ để ý ai , làm sao có thể …
Nếu Lệ Bình và Hựu Huyên
yêu nhau , vậy Hựu Đình của bà làm sao bây giờ ? Từ nhỏ Hựu Đình đã khăng khăng
một mực ở cạnh Lệ Bình , Hựu Đình bệnh tật thế này , lòng bà hốt hoảng , Hựu
Đình sẽ không chịu nổi , nó rất cố chấp.
Hay là bà tìm Hựu Huyên
nói chuyện? Không , càng nói càng chết , niềm vui lớn nhất của Hựu Huyên là
thấy bà đau khổ , đau khổ …. Hựu Huyên lợi dụng Lệ Bình để …. Trả thù ? Bà ngớ
người.
Trong vườn , Hựu Huyên
ngồi trên mặt cỏ , gió lạnh thổi nhẹ , ánh trắng khuyết ở trên trời cao chiếu
sáng cả vườn.
Lệ Bình bận bịu nhiều
việc , vốn chỉ cần đưa cô về nhà là lập tức trở về làm việc , nhưng ánh
trắng hôm nay đẹp kì lạ , hơn nữa sáng rọi cả vườn , người đẹp cao ngạo quật
cường tăng vài phần yếu đuổi , đẹp không tả được.
Cô giống như những cô
gái khác , dịu dàng ngọt ngào , cho dù cô không tin tưởng trong chuyện tình yêu
nhưng vẫn sa vào lưới , luôn gọi người bất đắc dĩ.
Cô yêu anh , không phải
là thích , mà là yêu , đáng tiếc anh chưa từng nói câu anh yêu em bao giời , giống
như điểm mấu chốt của hắn chỉ là thích , xem ra , cần phải dụ dỗ nhiều , mới có
thể nắm được trái tim anh.
“ Anh thích em không?”
Hựu Huyên thừa nhận ,
bản thân không có cảm giác an toàn , từ lúc hai người xác định tình cảm , mỗi
ngày cô đều hỏi anh rất nhiều lần.
“ Thích.” Lệ Bình trả
lời không chút nghĩ ngợi.
“ Thích nhiều không?” Cô
truy vấn.
“ Thích đến nỗi em
dùng mặt lạnh đáp lại sự nhiệt tình của anh , anh cũng không sợ hãi.”
“ Lâu rồi em không phát
tia hàn băng chưởng với anh.” Cô trừng mắt anh , đây là tố cáo vô vọng.
“ Anh biết , một ngày
kia em không lạnh lùng với tất cả mọi người , anh sẽ càng thích em hơn.”
Đây là được voi đòi tiên
!!!!
Cô nhắm mắt lại , không
nói.
“ Sao vậy , em không
muốn à ?” Anh biết cô thay đổi mặt , lại vẫn cứ nói chuyện dịu dàng với
cô. Bởi vì anh hiểu rằng , đó là vết thương quá nằn , cần thời gian dài , cố
gắng rất nhiều mới lành lặn được.
“ Đây là hình thức bắt
chẹt người khác à?” Cô chu miệng lên.
“ Em muốn nghĩ như vậy
cứ nghĩ , anh không có ý kiến.” Anh chìa hai tay.
“ Anh có biết em rất
dũng cảm không?”
“ Vào thời điểm đấy …
anh nghĩ , anh biết việc nhận biết người của em sẽ không phủ nhận.”
“ Anh có biết , đối với
uy hiếp đe doạ , em không để trong lòng.”
“ Anh không uy hiếp em.”
Anh trả lời.
“ Bắt chẹt với uy hiếp
có gì khác nhau sao?”
“ Gần giống nhau , con
trai bắt chẹt tình cảm với con gái , đó là vởi vì họ yêu nhau , còn bắt chẹt
đứa con yêu thương cha mẹ , đó là bởi vì cha mẹ yêu con . Anh bắt chẹt em nhiệt
tình với mọi người , bởi anh luôn hi vọng , thế giới này giúp em tìm được sự ôn
hoà.”
“ Em không cần thế giới
này cho em sự ôn hoà , em chỉ để ý đến anh.”
“ Anh , em đã chiếm được
. Hơn nữa anh cũng xác định , sớm muộn gì cũng có một ngày , em biết được thiện
ý của mọi người quan trọng với mình bao nhiêu.”
Hựu Huyên bình tĩnh nhìn
anh , nghĩ ngợi một lúc , chậm rãi lắc đầu.
“ Cố chấp quá không?” Lệ
Bình cười hỏi , ngay cả khẩu khí dịu dàng khiến người ta thật thoải mái.
“ Đúng , cố chấp thế
đấy!” Khả năng tranh luận không xung đột có hạn , nhiều hơn nữa , chỉ là
sợ hãi.
Nhưng …. Chỉ cần chuyển
ra ngoài ở , toàn bộ vấn đề đã được giải quyết , cô lạc quan nghĩ.
“ Không nhớ chúng ta
từng thảo thuận . Nếu mỗi ngày em hỏi anh có thích em không , anh trả lời là
thích từng chút một , em phải tập đủ điểm mới có thể đổi thanh một người anh
yêu em à?”
“ 1500 điểm.” Cô trả lời
, đây là con số không vừa lòng chút nào.
“ Được.” Năm nay cô 18
tuổi , 22 tuổi là thời gian yêu đương tốt nhất , anh làm việc tương đối
có kế hoạch , cho nên từng ngày một , anh sẽ nhích đến số 1500.
“ Em đã tập 27 lần.”
“ Nếu em đồng ý thử thay
đổi thân thiện với mọi người , anh có thể chiết khấu , dùng 1350 để đổi cũng
được.”
Buồn nôn ! Cô nghiêm túc
, anh cậy thế là người cô thích , nên muốn làm gì thì làm sao? Không được ,
tình yêu thuở đầu khiến cho người đạt đến cơ hội đàn áp , cô còn có thể ra mặt
sao?
“ Chu Lệ Bình , anh đừng
tự tin quá chứ , nói không chừng càng về sau , em càng mệt mỏi , không muốn lấy
điểm nữa.”
Cô quay mặt , nói , cô
là một cô gái cố chấp dũng cảm , đừng nghĩ ai cũng có thể uy hiếp cô.
Lệ Bình nhìn bóng dáng
cô mà than thở , nữ sinh này , tính khí này không biết làm cho mình mệt nhiều
như thế nào nữa.
Vươn tay , ôm lấy cơ thể
cô , kéo cô vào trong ngực , anh ôm sau cô , cơ thể anh nhẹ nàng động đậy ,
miệng ngâm nga vài từ , anh dịu dàng hát khiến tấm lưng cứng rắn của cô mềm
nhũn ra.
Lệ Bình an ủi mình , sự
kiên cường của cô là bởi vì không có được yêu thương mà có. Sau này , anh
sẽ cưng chiều cô , yêu cô , cho đến khi cô hiểu được lòng anh , có lẽ cô sẽ tự
nguyện hoà nhập thế này.
Lệ Bình bận bịu nhiều
việc , vì thu xếp công chuyện trong bệnh viện , một ngày không không quá 3 giờ
, lại còn bớt thời gia xem Hựu Huyên biểu diễn nữa.
Hựu Huyên càng ngày càng
nổi tiếng, rất nhiều chương trình trên tiết mục TV thích biễu diễn của cô
, vũ đoàn càng thêm nổi tiếng , cô cũng không từ chối. Cho dù kì thi sát gần ,
học bạt mạng , cô vẫn ngoan ngoãn tham gia tiết mục.
Điểm này làm cho Lệ Bình
không thích lắm , anh bày trên bàn đủ thứ vitamin và thực phẩm chức năng , anh
gọi điện đúng giờ nhắc cô ăn cơm. Có đôi khi , cô tập múa không có thời gian
nghe điện thoại , trong thời gian ngắn nhất , anh sai người ở đem thức ăn đến.
Thời gian biểu của cô
rất đơn giản , trường học , vũ đoàn , trừ hai nơi này ra , không có nơi thứ 3.
Buổi tối trước kì thi
cuối năm , 12h30p , cô còn ở trong vũ đoàn tập luyện vì tuần sau biểu diễn , Lệ
Bình tức giận , chạy một mạch đến vũ đoàn , giống như gói bánh chưng , lấy quần
áo bắt đầu bọc cô lại , đi vào con xe hơi.
Lúc này Hựu Huyên mới
hiểu được , hoá ra anh không phải không giận . Kì thật , anh bắt đầu cố chấp
đến doạ người.
Cô làm nũng với anh ,
nói : “ Cô Giang tốt với em lắm . Mấy năm nay , cô ấy giống như mẹ em , luôn
quan tâm giúp đỡ em , ấn tượng về mẹ với em dần mờ nhạt. Bài văn “ Mẹ của tôi”
, em viết chính là cô giáo Giang …”
Hựu Huyên cũng
không nói nhiều , anh hiểu được. Xem ra , cô rất cảm kích giáo viên
Giang. Cô Giang đào tạo khích lệ nên Hựu Huyên sẵn sàng dùng sức lực trả ơn
cô.”
Đây là lần đầu tiên ,
anh thấy Hựu Huyên thật dịu dàng , hoá ra cô không phải không biết cảm ơn , cô
cũng sẽ đối xử với người khác tốt , chẳng qua , đối tượng không phải là người
nhà của cô mà thôi.
Nghe xong lời cô ,
anh trầm mặc.
Thời gian quá muộn , vì
không muốn kinh động đến cả nhà chú Phương. Lệ Bình dắt Hựu Huyên quay về nhà
mình , anh bảo cô tắm rửa rồi ăn cơm . Sau đó bảo cô ngủ trên giường của mình ,
ánh mắt của anh không dịu dàng nữa , nhìn thẳng vào cô , bắt cô đi ngủ trong
thời gian ngắn nhất.
Cứ cách ngày , anh mang
lap đến trường , giúp cô ôn tập giữa thời tiết nóng bức đến gần 40 độ.
Thi cuối năm chấm dứt ,
ba thưởng cho mọi người một chuyến du lịch xuất ngoại , Hựu Huyên cự tuyệt , lý
do rất đơn giản – cô chuẩn bị đi biểu diễn.
Vì thế , ba người nhà họ
Phương ra ngước ngoài , vi vu đến 12 ngày.
Mười hai ngày này , Hựu
Huyên dốc sức ở vũ đoàn , mà buổi tối , sẽ có một thanh niên đến buộc cô về .
Bọn họ nằm trên giường nói chuyện , bọn họ ngồi ở ban công ngắm sao , đầu dựa
đầu , ngày càng giống đôi tình nhân.
Đầu tháng 8 , công bố
kết quả thi cuối năm , Hựu Đình thi đỗ đại học tư XX , Hựu Huyên thi đỗ
học viện hạng nhất Đài Bắc . Điều này làm cho kế hoạch của bà Tĩnh
Phân phá sản , bà không nghĩ , hạng nhất vũ đạo lại thi toàn quốc tốt như vậy.
Bà vốn định , nếu Hựu
Huyên thi đậu đại học Z , sau này ở trọ trong trường , sống xa Lệ Bình , có bạn
mới , bốn năm trôi qua rất lâu , không nghĩ tới … số phận của mọi người , không
ai đổi được.
Hựu Đình ở nhà khóc suốt
2 ngày , quyết định ở lại Đài Bắc , mời gia sư , sang năm thi lại.
Còn về Hựu Huyên …. Tĩnh
Phân tìm ông chồng nói chuyện này.
Cả nhà không ai cảm thấy
tự hào vì Hựu Huyên xuất sắc ưu tú , chỉ có Lệ Bình là trước tiên lên mạng tra
trường học cô , sau đó chúc mừng cô , rồi cùng cô đi du lịch 5 ngày.
Lệ Bình dắt Hựu Huyên đi
lên núi hái đào mật , trong máy ảnh Lệ Bình chụp rất nhiều ảnh cô , cả ngày cô
đều cười , cười đến nỗi anh quên cô là một nữ sinh lạnh lùng.
Bọn họ đi tham quan cảnh
nông trại , đuổi cừu , ăn thịt nướng .Trời nóng bức , bọn họ đội chiếc mũ rơm
siêu bự , cười đùa dưới ánh mặt trời.
Bọn họ ở nhà ga chụp ảnh
, bọn họ ngồi câu cá , bọn họ cùng nhau đi rất nhiều nơi. Hựu Huyên nhảy múa
trên tảng đá , còn có mấy anh thanh niên trẻ tuổi , ngại ngùng hỏi số : “ Chúng
ta có thể làm bạn không?”
Hựu Huyên hăng hái làm
trên lâm trường , đã học thuộc một số loại cây .
Nếu thời gian không hữu
hạn , bọn họ tính đến vùng cao Bình Đông , đi dạo một vòng Đài Loan.
Sau xe chất đầy đồ đặc
sản , Hựu Huyên không ăn hết đống đồ kia , nhưng cô một mực muốn mua , Lệ Bình
không ý kiến cho đến khi cô nói : “ Em muốn mỗi ngày xem đồ , sờ lên nó , để
cảm nhận được mình cùng anh đi du lịch , không trở về.”
Cô nói , anh cười , cười
thật to.
Xe đi qua vườn đào , Hựu
Huyên ngủ thật lâu mới tỉnh dậy , cô dụi mắt , nén giận nói : “ Anh nên đánh
thức em.”
“ Vì sao?”
“ Em ngủ , một mình anh
lái xe , không ai nói chuyện với anh , không phải rất đáng thương sao?”
“ Không đâu.”
Lệ Bình nghe giọng nói
quan tâm của cô , thấy cô tự nguyên giúp anh , điều này làm cho anh có tâm
trạng tốt hơn . Kì thật , cô cũng không phải cao ngạo như mọi người biết.
“ Đây là anh chàng khí
phách , mệt cũng không muốn nói.” Cô cười nhạo anh.
“ Đúng vậy , cứng rắn
chống đỡ là chuyện rất vất vả , cho nên ….” Ánh mắt anh đảo qua cô.
“ Không cần nói bóng gió
em , em chưa từng phải cứng rắn chống đỡ , mỗi lần em làm đều thành
thạo.”
“ Những lời này cũng rất
cứng rắn chống đỡ.”
“ Nào có?”
“ Là ai luyện múa quá
sức , đánh ngã cũng không đứng dậy nổi?”
Anh chặn họng cô , Hựu
Huyên nhăn nhó , không nói tiếp.
“ Là ai chân đau núp ở
một góc khóc? Là ai đánh chết cũng không đi gặp bác sĩ ? Là ai đói đến nỗi đau
dạ dày , đổ mồ hôi lạnh , còn lên sân khấu biểu diễn?” Lệ Bình càng nói càng
lớn tiếng .
“ Làm sao anh biết …. À à
, cô Giang bán đứng em?” Hựu Huyên bừng tỉnh , khôngtrách được cô Giang .
Cô liếc anh một cái.
“ Nghị lực của người nào
đó đã bán đứng em , vì sao không giữ sức khoẻ một chút hả?”