Hẳn Là Yêu - Rachel Gibson - Chương 2

Chương 2


Vì vài lý do, bất kì lúc nào Gabrielle nghĩ đến một
cuộc thẩm vấn của cảnh sát, cô luôn hình dung ra Dustin Hostin trong phim
Marathon Man. Cô luôn vẽ ra một căn phòng tối, đèn rọi và một tên tội phạm
chiến tranh thuộc quốc xã điên khùng cùng với một cái khoan nha khoa.

Căn phòng cô thấy mình ở trong không giống như thế. Các bức tường màu trắng ảm
đạm, không có cửa sổ cho ánh nắng tháng Sáu tràn vào. Nhiều cái ghế kim lọai
bao quanh một cái mặt bàn giả gỗ. Một chiếc điện thoại an tọa ở cuối bàn. Một
tấm poster đơn độc, cảnh báo về sự nguy hại của ma túy, treo trên cánh cửa khép
kín.

Một máy quay video đứng trong góc, đèn đỏ của nó nhấp nháy, báo hiệu nó đang
quay hình. Cô đã ưng thuận cho họ ghi lại cuộc thẩm vấn của cô. Cô quan tâm làm
gì? Cô vô tội. Cô cho là nếu cô hợp tác, họ sẽ nhanh nhẹn hơn, xong việc, và cô
có thể về nhà. Cô mệt lả và đói. Bên cạnh đó, chủ nhật và thứ hai là những ngày
nghỉ duy nhất của cô, và cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm xong trước lễ hội
Coeur cuối tuần này.

Gabrielle hít vài hơi thở sâu, kiểm soát lượng oxy cô hít vào vì sợ cô có thể
bất tỉnh hoặc thở quá gấp. Thở tan căng thẳng đi, cô tự bảo mình. Mày bình tĩnh
mà. Cô giơ tay lên và cào các ngón tay vào tóc. Cô không cảm thấy bình tĩnh và
biết cô sẽ không bình tĩnh cho đến khi được thả về nhà. Chỉ sau đó cô mới có
thể tìm được chốn bình yên và chỉnh lại đầu óc nhiễu nhương của mình.

Vài dấu mực đen làm bẩn các đầu ngón tay của cô, và cô vẫn còn cảm nhận được áp
lực từ chiếc còng tay mà cô không còn đeo quanh cổ tay nữa. Thám tử Shanahan đã
bắt cô đi hết công viên trong màn mưa tay còng lại như một tội phạm, và niềm an
ủi duy nhất của cô là anh ta cũng không thích thú với chuyến đi đó nhiều hơn cô
chút nào.

Không ai trong hai người họ nói một lời, nhưng cô đã chú ý thấy anh ta xoa bóp
đùi phải vài lần. Cô cho rằng mình phải chiụ trách nhiệm về vết thương của anh
ta, và cô nên cảm thấy tội lỗi - nhưng mà cô không. Cô sợ hãi, bối rối, và quần
áo của cô vẫn còn ướt đẫm. Và tất cả là lỗi của anh ta. Việc tối thiểu anh ta
có thể làm là chịu đựng cùng với cô.

Sau khi bị bắt giữ vì hành hung một cảnh sát và mang súng trên người, cô đã bị
dẫn vào một phòng thẩm vấn nhỏ. Giờ đây Shanahan và Đại Úy Luchetti đang ngồi
đối diện với Gabrielle. Cả hai người đàn ông đều muốn biết về những món đồ cổ
bị đánh cắp. Hai quả đầu đen của họ cùng chụm xuống một quyển sổ màu đen và họ
đang say sưa thảo luận. Cô không biết đồ cổ bị mất cắp thì có liên quan gì với
tội hành hung. Họ có vẻ nghĩ hai thứ đó có liên quan, dù vậy chẳng ai trong hai
người có vẻ vội muốn giải thích cho cô gì hết.

Còn tệ hơn sự bối rối là việc biết rõ rằng cô không thể cứ đứng dậy và bỏ đi.
Cô để cho thám tử Shanahan quyết định mọi việc. Cô chỉ mới biết anh ta hơn một
tiếng đồng hồ, nhưng cô biết anh ta đủ rõ để hiểu rằng anh ta chẳng khoan dung
tí nào hết.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ta cách đây một tuần, anh ta đang đứng dưới một
tán cây ở công viên Ann Morrison. Cô chạy bộ qua chỗ anh ta và có thể đã không
chú ý gì tới nếu không phải vì đám mây khói thuốc lá bao quanh đầu anh. Cô hẳn
cũng sẽ không nghĩ gì về anh nữa nếu cô không bắt gặp anh ngày hôm sau ở cửa
hàng Albertson đang mua một cái bánh gà lạnh. Lần đó cô đã chú ý đến cách bắp
đùi anh căng lên trong cái quần thể thao cắt ngắn, và cách tóc anh quăn lên như
những chữ c nhỏ quanh cạp chiếc mũ bóng chày. Mắt anh sẫm màu, và cái cách anh
quan sát cô đầy mãnh liệt mang đến những cơn rùng mình khoái lạc đáng báo động
khắp cột sống cô.

Cô đã thề sẽ từ bỏ những anh chàng lộng lẫy từ cách đây nhiều năm - họ chỉ
khiến trái tim tan vỡ và tạo ra đống hỗn mang trong cả khối cơ thể, trí óc, và
tinh thần. Họ như những thanh Snicker, trông và nếm thì ngon, nhưng không bao
giờ có thể đi vào một bữa ăn đủ dưỡng chất. Trong một khoảng thời gian, cô vẫn
trở nên thèm thuồng, nhưng ngày nay thì cô thích thú với tâm hồn một người đàn
ông hơn là cơ mông của anh ta. Và một đầu óc thông thái khiến cô khuấy động.

Vài ngày sau, cô nhận ra anh đang ngồi trong một cái ô tô bên ngoài bưu điện,
rồi một lần nữa đỗ xe dọc con đường dẫn đến Anomaly, cửa hàng đồ cổ của cô. Lúc
đầu cô tự bảo mình là cô đang tự tưởng tượng ra mọi thứ. Sao một người đàn ông
ngăm ngăm, đẹp trai lại theo đuổi cô cơ chứ? Nhưng khi tuần ấy trôi qua, cô lại
chú ý thấy anh ta thêm vài lần nữa, không bao giờ gần đủ để tiếp cận, nhưng
cũng không bao giờ quá xa.

Tuy vậy, cô vẫn cố gạt đi xem như trí tưởng tượng sáng tạo của cô làm việc quá
thời gian - cho đến ngày hôm qua cô thấy anh ở cửa hàng Barnes & Noble. Cô
đang ở trong cửa hàng mua thêm sách về dầu triết xuất từ thiên nhiên vào lúc cô
ngước lên và chú ý thấy anh đang núp trong khu sức khỏe phụ nữ. Với vẻ ngoài
ngăm ngăm, dữ dội cùng với cái áo phông cuồn cuộn cơ bắp, anh đơn thuần là
không có vẻ giống loại đàn ông đồng cảm với cơn đau từ triệu chứng tiền kinh
nguyệt. Đó chính là lúc mà cuối cùng cô cũng chấp nhận rằng anh ta vẫn cứ theo
đuôi cô như một tên tâm thần. Cô đã gọi cảnh sát và bị bảo rằng cô có thể đến
sở và điền vào một đơn kiện tên "chạy bộ hút thuốc vô danh", nhưng vì
anh ta chưa làm gì hết, cô cũng không thể làm gì nhiều. Cảnh sát chẳng giúp đỡ
được gì, và cô thậm chí chẳng buồn để lại tên mình nữa.

Đêm qua cô đã ngủ rất ít. Chủ yếu cô nằm chong chong cẩn thận sắp đặt kế hoạch.
Vào lúc đó chiến lược của cô có vẻ khá hay. Cô sẽ dụ anh ta vào một chỗ cực kì
công cộng. Đoạn công viên kế bên sân chơi, trước vườn thú, và cách ga tàu
Tootin' Tater mấy trăm mét. Cô sẽ hạ gục tên bám đuôi đó và hét như điên xin
giúp đỡ. Cô vẫn nghĩ đó là một kế hoạch hay, nhưng không may cô không dự đoán
trước hai chi tiết vô cùng quan trọng. Thời tiết đã làm đổ bể tất cả mọi thứ,
và, tất nhiên, tên rình mò của cô không phải một tên rình mò. Hắn là một cảnh
sát.

Khi cô lần đầu nhìn thấy anh ta đứng dưới tán cây đó, trông như thể đang nhìn
vào bộ lịch Những chàng Lực lưỡng Yêu đương nồng cháy của cô bạn Francie của
cô. Giờ khi cô nhìn thấy anh ta bên kia bàn, cô tự hỏi sao cô lại có thể từng nhầm
anh với một anh chàng lực lưỡng của tháng được cơ chứ. Trong cái áo nỉ luộm
thuộm mà anh vẫn mặc và với cái khăn rằn đỏ quấn quanh đầu, anh trông giống một
tên cưỡi mô tô đến từ địa ngục hơn.

"Tôi không biết các anh muốn gì từ tôi ", Gabrielle phát biểu, chuyển
ánh mắt từ Shanahan sang người còn lại. "Tôi nghĩ tôi bị đưa đến đây vì
những gì xảy ra lúc trước trong công viên chứ."

"Trước đây cô đã từng nhìn thấy cái này chưa?" Shanahan hỏi khi anh
đẩy một tấm ảnh mới về phía cô.

Gabrielle đã nhìn thấy bức ảnh tương tự này trên tờ báo địa phương. Cô đã đọc
về tên trộm bức Monet của nhà Hillard và nghe về vụ ấy trong mục tin tức của cả
quốc gia lẫn địa phương.

"Cô nhận ra nó à?"

"Tôi nhận ra một bức Monet khi tôi nhìn thấy" Cô mỉm cười rầu rĩ và
đẩy bức tranh lại bên kia bàn. "Tôi đã đọc về nó trong tờ Statesman. Đó là
bức vẽ bị đánh cắp từ ông Hillard."

"Cô có thể nói gì với tôi về điều đó?' Shanahan nhìn cô chằm chằm qua ánh
mắt cảnh sát như thể anh ta có thể nhìn thấy câu trả lời cho câu hỏi của mình
trên vết não của cô ấy.

Gabrielle cố không cảm thấy bị áp đảo, nhưng không thể đừng được. Cô bị áp đảo.
Anh thật là một người đàn ông to lớn, và cô đang kẹt cứng trong một căn phòng
bé xíu cùng anh. "Chỉ những gì mọi người khác đã đọc hoặc nghe về tên trộm
thôi." Tức là cũng khá nhiều, vì đây thực là một câu truyện sốt dẻo. Ngài
thị trưởng đã công khai biểu lộ cơn giận dữ. Chủ nhân của bức họa vô cùng kích
động, và sở cảnh sát Boise đã bị miêu tả như một đám tỉnh lẻ chậm chạp trên
mạng lưới tin tức quốc gia. Những thứ ấy cô cho rằng cũng là cải thiện so với
những gì Idaho thường được miêu tả với cả phần còn lại của đất nước, một bang
đầy những kẻ cuồng khoai tây, nghiện súng ống, phân biệt chủng tộc. Sự thực thì
không phải người nào cũng yêu khoai tây, và chín mươi chín phần trăm dân số
không có liên quan gì với chủng tộc da trắng hoặc các nhóm vũ trang. Và trong
những người là thành viên các nhóm hội, thì đa số cũng không phải dân bản địa.

Dù vậy phần nghiện súng ống chắc hẳn cũng đúng.

"Cô có sở thích với nghệ thuật à?" anh ta hỏi, giọng nói trầm sâu
dường như lấp đầy mọi góc của căn phòng.

"Tất nhiên, bản thân tôi cũng là một nghệ sĩ". Chậc, cô giống là một
người hay vẽ hơn là một nghệ sĩ thực thụ. Trong khi cô có thể vẽ tương đối
giống, cô không bao giờ đạt được vẻ thanh thoát ở tay và chân. Nhưng cô yêu
việc vẽ, và đó là những gì thực sự đáng tính.

"Vậy thì cô có thể hiểu được việc ông Hillard khá nóng lòng muốn lấy lại
nó", anh nói và đẩy bức ảnh sang một bên.

"Tôi cũng hình dung là thế". Cô vẫn không hiểu những chuyện này thì
có liên quan quái gì đến cô. Từng có thời Norris Hillard là bạn của gia đình
cô, những cũng đã lâu lắm rồi.

"Cô đã từng thấy hay gặp gỡ người đàn ông này chưa?" Shanahan hỏi khi
anh ta đẩy một bức ảnh khác về phía cô. "Tên hắn ta là Sal
Katzinger."

Gabrielle nhìn vào bức ảnh và lắc đầu. Người này không chỉ có cặp kính cận dày
nhất mà cô từng nhìn thấy mà khuôn mặt hắn ta cũng có vẻ bủng beo và khá vàng
vọt. Tất nhiên, cô có thể gặp hắn ta trước kia và chỉ không nhận ra hắn từ bức
ảnh này mà thôi. Nó không được chúp dưới điều kiện tuyệt nhất. Ảnh căn cước của
cô cũng xấu thế mà thôi.

"Không. Tôi không nghĩ mình từng gặp hắn ta," cô trả lời và đẩy bức
ảnh căn cước lại qua bàn.

"Cô có bao giờ nghe đến tên hắn ta được đối tác làm ăn của cô, Kevin
Carter, đề cập đến chưa?' người đàn ông còn lại trong phòng cô hỏi.

Gabrielle chuyển ánh mắt sang người đàn ông già hơn với mái tóc đen muối tiêu.
Trên thẻ nhận dạng bằng nhựa của ông ghi Đại úy Luchetti. Cô đã thấy đủ phim và
xem đủ ti vi để biết rằng ông ta đang đóng vai "cảnh sát tốt" với
"cảnh sát xấu" của Shanahan - điều mà cũng không phải đòi hỏi gì ghê
gớm với Shanahan. Nhưng trong hai người, đại úy Luchetti có vẻ thực sự tốt bụng
hơn. Ông hơi làm cô nhớ đến chú Judd của cô, và luồng khí của ông cũng ít thù
địch hơn ngài thám tử. "Kevin, Kevin thì có liên quan gì với người đàn ông
trong bức ảnh này?"

"Tên Katzinger này là một tên trộm chuyên nghiệp. Hắn ta rất giỏi và chỉ
trộm những thứ tuyệt nhất. Hơn một tuần trước hắn đã bị tống giam vì tội trộm
cắp một số đồ cổ trị giá hơn hai mươi lăm nghìn đô. Khi đang trong phòng giam,
hắn ngụ ý rằng có thể hắn biết người có bức tranh của ông Hillard," Đại úy
Luchetti thông tin cho cô khi ông vẫy tay về một chồng ảnh. "Hắn bảo chúng
tôi rằng hắn đã được mời chào công việc đánh cắp bức Monet, nhưng hắn đã từ
chối"

Gabrielle khoanh tay dưới ngực và tựa người ra sau. "Sao ông lại nói với
tôi về chuyện này? Nghe có vẻ như ông phải nói chuyện với hắn chứ." Cô chỉ
về tấm ảnh căn cước bên kia bàn.

"Chúng tôi đã, và trong lần thú tội ấy hắn đã đẩy sang tay buôn lậu của
hắn." Luchetti dừng lại, nhìn vào cô như thể ông ta mong chờ một phản ứng
nào đó.

Cô đoán ông ta nói tay buôn lậu nghĩa là một người nhận và bán đồ ăn cắp, ngược
lại với những tay trung gian giữa đường dây. Nhưng cô không biết điều đó thì có
liên quan gì tới cô. "Có lẽ ông nên nói cho tôi chính xác ý ông là gì
đi". Cô hất đầu về hướng Shanahan. "Và lý do tôi bị một thiên thần
hủy diệt bám đuôi suốt mấy ngày qua."

Nét cau có của Shanahan vẫn ém chặt trên trán anh ta, trong khi gương mặt viên
đại úy giữ vẻ bình thản. "Theo lời Katzinger, đối tác của cô chủ tâm mua
và bán đồ ăn cắp" Đại úy Luchetti dừng lại trước khi nói thêm, "Anh
ta cũng bị tình nghi là người trung gian vụ trộm nhà Hillard. Điều đó khiến anh
ta mắc rất nhiều tội, bao gồm cả trọng tội."

Cô há hốc. "Kevin? Không thể nào. Cái người tên Katzinger đó đang nói
dối!"

"Giờ thì, sao hắn ta lại phải làm thế?" Luchetti hỏi. "Hắn ta
được hứa giảm tội đổi lại sự hợp tác."

"Kevin sẽ không bao giờ làm một chuyện như thế," cô đảm bảo với họ.
Tim cô đập nặng nề, và không một khối hít thở sâu nào có thể làm dịu tâm hồn
hay thanh tỉnh trí óc cô.

"Sao cô biết?"

"Biết là biết thôi. Tôi biết anh ấy sẽ không bao giờ dính líu vào bất kỳ
chuyện gì bất hợp pháp."

"Thế à?" Ánh mắt Shanahan bảo cô rằng anh ta điên tiết thật như giọng
nói anh ta biểu lộ. "Sao lại thế?"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3