Đến Phủ Khai Phong làm nhân viên công vụ - Chương 39 - Chap 02

Tứ đại giáo úy sao có thể chống lại sự dụ dỗ của sắc đẹp, thoáng chốc tám mắt lóe đỏ, đồng thời ôm quyền tiến lên cao giọng nói: “Chúng ta nguyện ý đi theo Triển đại nhân!”

Một giọt mồ hôi to bự lăn xuống trán, Kim Kiền lặng lẽ nâng tay lau đi, thầm nghĩ: Tiểu Miêu quả thực quá lợi hại, nay tung ra chiến thuật tâm lý đã được dày công tôi luyện, sử dụng “mỹ miêu kế” ngay vào lúc quyết định. Chậc chậc, chẳng lẽ một người hiện đại “đủ bốn tiêu chuẩn”, vừa thông minh vừa bác ái như ta lại phải đi theo chịu chết cùng mấy cổ nhân gấp quá hóa liều này à? Quả thực không xứng với chỉ số thông minh của ta á! Đã hiến thân lại còn không vụ lợi…

… Khoan đã, vụ lợi! Phủ hầu gia… Điều tra…

Chậc chậc…

Hai mắt Kim Kiền bỗng nhíu lại, mắt bắn tia sáng ra bốn phía, khóe miệng nhếch lên ba phần, vội vàng tiến lên ôm quyền cao giọng: “Thuộc hạ cũng nguyện theo Triển đại nhân!”

“Tốt!”

Mày kiếm của Triển Chiêu thoáng nghiêm, Cự Khuyết trong tay siết chặt, thân hình vừa xoay bóng đỏ đã thẳng tắp như tùng xanh, chỉ dẫn mọi người ra khỏi cửa lớn, hướng đến phủ hầu gia.

Kim Kiền đi cuối cùng, trong lòng cười trộm không thôi, âm thầm suy tính: Điều tra phủ hầu gia cũng như vơ vét kho bạc, cũng như môi giới kiếm tiền, cũng như vọt làm phú hào, cũng như ngồi ăn chờ chết… Chậc chậc, mua bán có lời như thế, sao ta không sớm nghĩ ra cơ chứ?!

*

Phủ hầu gia ở phía Nam thành Trần Châu, mặt Nam lưng Bắc, phong thủy tốt vào bậc nhất, ngói biếc đình son, lầu gác vót mây, so với gia cảnh lụn bại của dân chúng thì quả là: “Máu nhuộm cao quý gác son, ngoài kia dân khóc vạn con mắt hồng”.

Mấy người nhanh chóng đi tới ngoài phủ thăm dò, chỉ cảm thấy trong phủ hầu gia có quá nhiều phòng ốc sảnh buồng, rất nhiều nơi có thể là chỗ giấu người. Triển Chiêu lập tức quyết định, chia ra hai người một nhóm để vào phủ tra tìm.

Kim Kiền nghe xong, đúng là mong còn không được, lời của Triển Chiêu chưa dứt đã vội vàng gật đầu phụ họa, thầm nghĩ: Đúng là ông trời giúp ta! Như vậy chẳng phải ta sẽ được mò tiền gom tài mà thần không biết quỷ không hay sao, dễ như trở bàn tay.

Nhưng câu sau của Triển Chiêu lại tức thì đập vỡ viễn cảnh tươi đẹp của Kim Kiền.

“Vương Triều, Mã Hán, hai người đến tiền viện; Trương Long, Triệu Hổ, hai người đi trung viện điều tra; bốn người các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, hành động tuyệt đối cẩn thận, nếu trước bình minh còn chưa tìm được vật chứng, lập tức trở về phủ nha Trần Châu bàn bạc thêm.”

Kim Kiền nghe vậy, thầm nghĩ không ổn: Hỏng rồi, nghe giọng của Tiểu Miêu, chẳng lẽ ta sẽ cùng nhóm với Tiểu Miêu sao?! MY GOD, vậy làm gì còn cơ hội vét của?

Vì thế, Kim Kiền bước lên phía trước ôm quyền, cố gắng xoay chuyển tình thế: “Triển đại nhân, thuộc hạ cho rằng…”

“Kim bộ khoái,” Tròng mắt đen huyền của Triển Chiêu liếc sang Kim Kiền, cắt ngang câu nói, “Hậu viện phủ hầu gia được canh giữ nghiêm ngặt nhất, là nơi nguy hiểm nhất, mà trong sáu người chỉ có khinh công của Kim bộ khoái và Triển mỗ là tương đương. Kim bộ khoái có nguyện đảm nhận trọng trách này không?”

“Khụ… Thuộc hạ xin theo sự sắp xếp của Triển đại nhân!” Chậc chậc, ta dám không theo sao?

Triển Chiêu gật đầu, phất tay ra hiệu. Sáu người tức khắc chia làm ba nhóm, quay người vọt tường, nhảy lên nóc phòng trong phủ hầu gia, mỗi nhóm đi đến địa phận của mình.

Kim Kiền theo sau Triển Chiêu, nhún người vài cái đã vào được hậu viện phủ hầu gia, nằm sấp trên nóc nhà đánh giá tình hình trong viện. Trong hậu viện đèn đuốc sáng trưng, hơn mười hộ vệ đang trạm gác, tuần tra đều đặn, nghiêm ngặt hơn tiền viện, trung viện rất nhiều.

Trong thoáng chốc Kim Kiền nản chí, nhìn trộm sang Triển Chiêu bên cạnh.

Triển Chiêu đang nhíu mày kiếm, bỗng nhiên ngón tay khẽ động, một tia sáng phát ra kèm theo tiếng vun vút, bắn vào cửa sổ bên trong phòng chính của hậu viện.

“Người đâu, có thích khách!”

“Bảo vệ thái sư!”

Vài tiếng hô hoán tuần tự truyền ra, trong viện bỗng chốc hỗn loạn, các nhóm hộ vệ lập tức vọt từ khắp nơi đến trước căn phòng, chen chúc giữa sân như lâm đại địch, thần sắc căng thẳng.

Da mặt Kim Kiền tức khắc run rẩy, ánh mắt trừng trừng nhìn sang người bên cạnh, thầm nghĩ: Tiểu Miêu thật nghĩa khí quá đi, cho dù tình cảm của ngài với tứ đại kim cương sâu nặng đến đâu đi chăng nữa thì cũng không đến mức gọi hết hộ vệ đến đây để bọn họ yên ổn điều tra chứ?! Ngài là “Ngự miêu”, “quái miêu” có chín cái mạng, nhưng ta chỉ là một nha dịch nho nhỏ yên phận không lý tưởng thôi, không muốn làm thanh niên chết sớm đâu á!

Triển Chiêu cảm nhận được ánh mắt Kim Kiền, không khỏi quay đầu, thấy vẻ mặt của Kim Kiền, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lại thoáng cong môi bạc, khẽ lắc đầu.

Hai mắt Kim Kiền nay còn trợn to hơn trước, thầm nghĩ: Tiểu Miêu ơi Tiểu Miêu, lúc này sống chết trước mắt, cho dù ngươi dùng “mỹ nhân kế” cũng vô dụng. Tục ngữ bảo: Tiền tài thật đáng quý, sắc đẹp giá rất cao, nhưng vì giữ mạng nhỏ, bỏ cả cũng không sao! Ta đây không hầu ngài được!

Nghĩ vậy, thân hình Kim Kiền khẽ động, lòng bàn chân bôi dầu chuẩn bị lướt, nào ngờ bị một cỗ kình lực ghì trên bả vai, ấn Kim Kiền ở nguyên tại chỗ.

Kim Kiền nghiêng đầu nhìn lại, đúng là kẻ nào đó dùng “miêu trảo” túm vai mình.

Còn Triển Chiêu, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn thẳng đến cửa phòng chính trong viện.

Kim Kiền không khỏi sửng sốt, cũng lia theo ánh mắt của Triển Chiêu.

Chỉ thấy cửa lớn của phòng chính hé mở, một người đi ra, tóc mai bạc trắng, khóe mắt xếch cao, chòm râu bạc tán loạn, đúng là đương triều thái sư Bàng Cát.

Sắc mặt Bàng thái sư bực tức, nhìn chung quanh một vòng trong viện, quát lớn: “Tụ tập ở đây làm gì? Còn không mau đi tìm thích khách?” Lại phẫn nộ quay nhìn một nhóm người đứng phía Bắc: “Các ngươi còn ở đây làm chi?! Không mau trở về canh giữ?!”

Nhóm người đó vừa nghe liền thu hồi binh khí, vội vã chạy theo một hướng.

Kim Kiền cảm thấy sức nặng trên vai giảm dần, nhìn sang, thân hình Triển Chiêu đã bắn như tên, đi theo nhóm người kia.

Kim Kiền vừa ngẫm đã hiểu ra, nhanh chóng bám theo, thầm nghĩ:

Lúc tính mạng bị uy hiếp mà lão cua già vẫn muốn đội ngũ này trở về canh giữ, vậy tất nhiên vị trí họ trông coi vô cùng quan trọng, tám phần chính là nơi cất chứa chứng cứ phạm tội. Căng thẳng nửa ngày, hóa ra là đánh rắn động cỏ, thả con săn sắt bắt con cá rô, chậc chậc, Tiểu Miêu quả nhiên gian xảo.

Hai người Triển Kim chỉ đi một lát đã thấy đội hộ vệ này hợp lại với một đội khác, cùng nhau canh giữ một căn phòng. Hai đội hộ vệ tính ra cũng phải trên dưới năm mươi người.

Kim Kiền len lén thò đầu nhìn xuống dưới, nhìn thấy một biển tên treo cao phía trên phòng, dựa vào ánh trăng mà lờ mờ thấy rõ ba chữ: Hàn Mặc hiên.

Thư phòng?

Kim Kiền bĩu môi, thầm nghĩ: Mấy tên cổ nhân này, sao muốn giấu cái gì cũng chọn thư phòng thế, thật đúng là chẳng sáng tạo tẹo nào. Nếu là ta, nhất định ta sẽ chọn phòng bếp, lỡ may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc chạy trốn cũng tiện mang theo ít lương khô.

“Kim bộ khoái, ngươi còn loại thuốc hôn mê mà lúc trước đã dùng để chữa thương cho Triển mỗ không?”

Kim Kiền đang ở chín tầng mây, đột nhiên thấy luồng gió ấm mang theo tiếng nói trầm thấp của Triển Chiêu, theo phản xạ nghiêng đầu, bỗng chốc kinh hãi đến rớt nửa cái mạng.

Triển Chiêu vốn đang nói bên tai Kim Kiền, không ngờ Kim Kiền tự nhiên quay đầu, cặp môi bạc của Triển Chiêu vừa khéo lướt qua gò má Kim Kiền.

Ôi trời đất ơi!!

Cho dù muốn hưởng hoa cũng không dám chọn Tiểu Miêu đâuuuuuu!!!

Hơn nữa hưởng hoa cũng không nên chọn thời điểm này á á á!!

Quan trọng nhất là ta sẽ bị Cự Khuyết chọc chết ngay lập tức luôn á á á!!

Mắt thấy khuôn mặt tuấn tú cách mình không quá nửa tấc đang biến sắc trong giây lát, sắc mặt Kim Kiền cũng đồng thời chuyển màu xanh mét, chân tóc dựng đứng, vội vàng lùi về phía sau, luống ca luống cuống rút lấy túi thuốc từ trong áo, lấy một đống thuốc viên, hết sức bợ đỡ nâng đến trước mặt Triển Chiêu, không dám ngẩng đầu, chỉ lo cười nịnh thấp giọng nói: “Bẩm, bẩm Triển đại nhân, đây, đây đều là…”

Cảm giác đống thuốc trong tay bị lấy đi, vạt bào đỏ thẫm phía trước xa dần tầm mắt, lại có vài động tĩnh truyền đến từ trong viện, Kim Kiền lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Giương mắt nhìn vào viện, vừa lúc thấy một thân quan phục đỏ thẫm của Triển Chiêu bay vào thư phòng, mà hộ vệ trong viện đã ngã hết xuống đất.

Kim Kiền ngẩng đầu lau mồ hôi lạnh hai bên trán, âm thầm vui mừng vì tránh được một kiếp nạn, không dám chậm trễ thêm giây nào, vội vàng lủi xuống xà nhà, vừa khom người đã tiến vào cửa chính của thư phòng.

Trong thư phòng chỉ có một màu tối đen, theo ánh trăng có thể nhìn được hình bóng đỏ mờ của Triển Chiêu đứng giữa phòng, nhìn quanh khắp nơi.

Tất nhiên Kim Kiền không dám tiến lên, đành phải lùi ra cửa, lẳng lặng nhìn bốn phía.

Đợi đến lúc hai mắt dần dần thích ứng với bóng tối, Kim Kiền mới nhìn rõ cách bài trí trong phòng.

Thẳng phía trước là một cái bàn vuông, mỗi bên đặt một chiếc ghế dựa; bên trái cửa chính là một bàn viết, phía trên là văn phòng tứ bảo,(3) giá bút hộp mực. Sau bàn viết là một giá sách, sổ sách xếp đầy. Bên phải thư phòng là vách tường, phía trên có treo mấy bức tranh cảnh chữ đẹp, tuy nhìn không rõ lắm, nhưng có thể đoán được không phải đồ tầm thường.

Liếc mắt nhìn lại một cái, cả thư phòng đều trong tầm mắt, đâu thấy nơi nào có thể giấu người?

“Kim bộ khoái.” Triển Chiêu đột nhiên lên tiếng, “Đến đây xem.”

Tinh thần Kim Kiền đột nhiên chấn động, vừa nâng mắt đã thấy Triển Chiêu đang đứng trước giá sách, không biết tìm kiếm cái gì. Kim Kiền vội bước đến bên cạnh Triển Chiêu, cúi đầu nói: “Triển đại nhân có gì căn dặn?”

“Ngươi xem chỗ sách này có chỗ nào không ổn không?” Tiếng nói trong trẻo vang lên từ đỉnh đầu.

Kim Kiền nghe giọng liền sửng sốt, thầm nghĩ: Chậc chậc, dường như ngữ khí của Tiểu Miêu không khác so với bình thường, có lẽ ta đa nghi, chứ đường đường Nam hiệp là loại người nào, sóng to gió lớn cũng từng trải qua, cùng lắm chỉ là bị một nha dịch chẳng may sàm sỡ, chắc hẳn sẽ không để bụng.

Nghĩ thông, Kim Kiền mới dám nhẹ lòng, tập trung tinh thần xem xét giá sách trước mắt.

Gỗ đàn hương đen chạm trổ tinh tế, chế tác sang trọng, không cần hỏi cũng biết là vật cao quý xa xỉ; sổ sách bên trên được xếp ngăn nắp, quyển nào cũng như mới, không cần nghĩ cũng biết An Lạc hầu không thích đọc sách; giá sách có hai tầng, bày biện thêm vài bình hoa trang trí, hoa văn tinh xảo, chất sứ mỏng mịn, không cần đoán cũng biết là vô giá.

Kim Kiền nhìn đến dại cả mắt, bàn tính trong lòng lạch cạch gõ đều, không tự chủ được giơ tay muốn ôm lấy cái bình sứ lớn nhất.

“Khoan đã.” Triển Chiêu đột nhiên ngăn cánh tay đang vươn ra của Kim Kiền, Cự Khuyết trong tay đưa lên, nhẹ nhàng chạm vào bình sứ.

Không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này Kim Kiền mới hiểu được, thầm nghĩ: Hóa ra Tiểu Miêu tưởng bình hoa là cơ quan… Chậc chậc, kịch tình nhàm chán dùng bình hoa làm cơ quan chỉ xuất hiện ở mấy phim truyền hình hạng ba thôi —— khoan, chi bằng đâm lao cứ theo lao, tiện tay xê dịch nó đi, kiếm một bình hoa quý báu cũng không uổng đâu.

Nghĩ vậy, Kim Kiền lập tức tỉnh cả người, kéo tay áo, bước lên ôm lấy bình hoa. Nhưng bình hoa kia giống như mọc rễ, dùng sức kiểu gì cũng không di chuyển được, Kim Kiền loay hoay hồi lâu mà chẳng thấy hiệu quả, không khỏi nóng lòng xoay người, đang định nhờ vị tứ phẩm hộ vệ đứng bên xem trò vui giúp cho một tay, nào ngờ bình hoa kia lại di chuyển theo thân hình của Kim Kiền, ken két một tiếng, dường như là tiếng động một cơ quan nào đó mở ra.

Kim Kiền thoáng chốc kinh hãi, cuống quýt nhảy về phía sau, trơ mắt nhìn giá sách tự dịch sang bên cạnh như một cánh cửa, đường ngầm tối đen hiện ra.

“Triển, Triển đại nhân!” Kim Kiền túm chặt ống tay áo Triển Chiêu, ngón tay vì kích động mà hơi run run.

Cơ quan! Mật thất! Kho vàng! Phát tài rồi!

“Khụ khụ, Kim bộ khoái ——”

Ống tay áo trong tay đột nhiên bị giật ra, giọng nói trong vắt của người bên cạnh lúc này hơi kỳ lạ.

Hở?

Kim Kiền nghi hoặc, không khỏi nghiêng đầu nhìn lên, vừa lúc chạm vào cặp mắt sáng của Triển Chiêu.

Tròng mắt đen bình thường tuyệt đối kiên định trong vắt lúc này lại có phần bối rối tránh né, chỉ để lại một đôi lỗ tai mèo đỏ rực đối diện Kim Kiền.

“Phụt…”

Kim Kiền thề rằng bản thân không có lá gan cười nhạo vị đại nhân “Ngự miêu”, chẳng qua nước miếng hơi thừa thãi, muốn phun ra một chút thôi.

Có điều ngụm nước miếng này phun không phải lúc, bỗng chốc khiến thân hình vị ngự tiền tứ phẩn đới đao hộ vệ cứng đờ, lập tức nghiêm giọng nói: “Kim bộ khoái, theo Triển mỗ vào xem.”

“Khụ khụ khụ… Thuộc hạ tuân lệnh.”

Hai người một trước một sau bước vào thềm cửa ngầm, bên trong vẫn tối như mực, Triển Chiêu lấy mồi lửa ra, thắp sáng để quan sát khắp nơi.

Có thể dùng bốn chữ để hình dung mật thất: Chỉ bốn vách tường.

Cả gian mật thất to bằng nửa thư phòng mà chỉ có mấy cái bàn viết phủ đầy bụi bên trong, nếu nói là một gian mật thất, không bằng bảo là một cái nhà kho.

Sắc mặt của Triển Chiêu cũng hơi khó coi, nhìn quanh một vòng, thoáng giận dữ nói: “Xem ra lần này không thu hoạch được gì. Kim bộ khoái, nơi này không thể ở lâu, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi, đến chỗ khác điều tra.”

Dứt lời, Triển Chiêu định ra ngoài, nhưng nhìn qua khóe mắt lại thấy bóng người bên cạnh đột nhiên sụp xuống, quay đầu nhìn liền phát hiện Kim Kiền đang nằm bò trên đất, hệt như thằn lằn.

“Kim bộ khoái?!”

Dù nguy hiểm không sờn, nhưng lúc này Nam hiệp Triển Chiêu thường ngày bình tĩnh vẫn thoáng kinh ngạc.

Kim Kiền áp hai tay lên mặt đất, vừa rê rê gõ ngón tay, vừa lẩm bẩm: “Không thể nào, tuyệt đối không thể, một mật thất to như thế mà không có lấy một tấm ngân phiếu à? Quá kỳ lạ… Hẳn là chôn dưới đất…”

Đột nhiên, Kim Kiền dựng dậy, sắc mặt vui mừng nói: “Chính là chỗ này!”

Dứt lời bèn rút ra trường đao từ bên hông, đâm thẳng xuống đất.

Phía dưới truyền lên tiếng rạn nứt, Kim Kiền tức khắc hân hoan cả người, đang muốn hoan hô hai tiếng cho hợp thời, không ngờ mặt đất chỗ đang bò bỗng sụt xuống, Kim Kiền thấy hoa mắt, một mảnh tối đen ập vào mặt.

Rơi tự do… Đây là suy nghĩ đầu tiên của Kim Kiền.

Con cua nhỏ dám bẫy ta… Đây là suy nghĩ thứ hai của Kim Kiền.

Trước mắt chỉ thấy một màu đỏ, thôi, chắc chắn ta bị thương nặng rồi…

Đây là suy nghĩ cuối cùng còn sót lại trong ý thức của Kim Kiền.

*

Chú thích:

(1) Đủ bốn tiêu chuẩn: Nguyên văn là “Tứ hữu tân nhân”, trích trong đoạn Đặng Tiểu Bình viết cho tạp chí “Trung Quốc thiếu niên báo” ngày 26 tháng 5 năm 1980. “Tứ hữu” ở đây là: Có lý tưởng, có đạo đức, có tri thức, có kỷ luật.

(2) Gió thổi đìu hiu, sông Dịch lạnh : Nguyên văn “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn”, trích trong “Sử ký – thích khách liệt truyện”.

(3) Văn phòng tứ bảo: Bút, nghiên, giấy, mực.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3