Lớp học siêu quậy - Chương 04

Chương 4. Cuộc chiến

Tối trước khi đi ngủ, nó nhìn
lên trần, suy nghĩ… và mỉm cười với sự tư duy thông thái của mình.

Sáng, cậu chở nó tới trường,
trái với thường ngày là tập thể dục với cái cầu thang bộ lên phòng học, nó chạy
ra quán nước bà Thọ, gọi một chai sevenup và chờ mọi người.

Gần tới giờ vào lớp, mọi
người trong lớp nó tụ tập đông đủ. Thấy nó, Quyến béo( Thắng) cười ranh:

-         
Đi chơi
nữa không mà ngồi đây?

-         

trò này hay hơn đi chơi nhiều- nó cười mỉm.

-         
Ô hô
hô….- cả lớp nó cười to, hú hét nhìn nó.

Vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, nó tiến lại
gần lớp trưởng:

-         
Tôi
có một đề nghị với bạn. Đồng ý không?- hất hàm và cười, nó nhìn thẳng vào mặt
Chí Hiếu.

Hiếu nhìn nó khẽ chau mày.

-         
Muốn
gì?

-         
Đấu
với tôi ba ván, nêu thua bạn phải làm theo ý tôi trong một tháng, ok?

-         
Hahaha,
con ranh này, mày rảnh quá hả, mày nghĩ mày là ai dị?

-         
Sao?!
Sợ à!

-         
Haha,
thứ như mày một búng là xong. Hiếu cúi người, đưa sát mặt nhìn nó.

-         
Vậy
thì xem như bạn đồng ý. Điều kiện của tôi thế này, tôi sẽ phân thắng bại với bạn
qua ba môn thi, chọn ba môn của chương trình học, nếu ai thắng sẽ phải phục
tùng mười điều kiện của người kia trong một tháng. Ok?

Chí Hiếu nhìn nó, cười. Đám lớp nó cổ vũ.

- Thi đi trưởng.

- Thi đi mày cho đáng mặt anh hào lớp ta.

- Thi đi, cho nó sợ.

- Ok! Vậy giờ bốc thăm nhỉ- Hiếu đáp lại
lời đám bạn.

- Ok! Vào lớp. Nó hất cằm về phía cổng.

Thế là đám quỷ lớp nó kéo nhau vào
trường.

Đáng lẽ là phần bốc thăm chỉ diễn ra với
phạm vi nội bộ, nhưng do tới giờ học mà thấy lớp nó kéo nhau vào, nên học sinh
các lớp ùa sang, chứng kiến màn khởi động của cuộc chiến mà với nó là… sinh tử.

-         
Thăm
nè- Qùy chìa tay ra.

-         
Tôi
chọn một, bạn chọn một, còn một cái cho Quỳ chọn.

Nó rút một lá thăm từ tay Quỳ, Hiếu cũng
vậy, Quỳ nhìn hai đứa nó cười và cũng rút ra một lá.

-         
Anh văn-
nó mở lá thăm trong tay.

-         
Haha,
môn này với thằng Hiếu khoai lắm- Khương đập vai Hiếu cười to.

-         
Toán-
Hiếu chìa thăm ra cho mọi người xem.

-         
Haha,
lại càng trúng bài- Anh Hùng cười khẩy.

Nghe hai thằng bạn nói thế, nó cũng lo
lắng trong lòng, tự biết mình đang chơi dao. Nhưng nó đã hứa với lòng, bằng mọi
giá phải thắng, vì chỉ có đưa cái lớp quỷ này về trạng thái an toàn thì nó mới
được cậu nói với ba cho về Anh sớm.

Nó tập trung nhìn vào lá thăm đang được
mở ra từ tay Quỳ.

-         
Ngữ
văn.

Môn này thì nó mỉm cười, vì nó biết 90%
con trai dốt văn. Nhiệm vụ của nó là phải thắng cho được môn toán, anh văn là
chuyện nhỏ với nó. Chỉ cần 2/3, nó đang miên man thì…

-         
Thua
chắc Minh ơi, 2/3 môn Hiếu nắm ưu thế rồi- Quỳ đập vai nó.

-         
Cứ chờ
kết quả đi- nó cười tự tin- Chúng ta sẽ quyết đấu vào thứ hai tới, tôi sẽ xin
giáo viên dạy ba môn này làm trọng tài. Nhớ tới đúng giờ.

Hiếu chẳng thèm nhìn nó, đút
tay vào túi quần bước ra khỏi lớp. Giận sôi người, nó nhìn theo Hiếu và đám bạn
hét lớn:

- Nhớ đó.

……………………………………………………………………………………………..

Về tới nhà, nó bàn với cậu về
kế hoạch của mình. Cậu Hòa ngồi nghe mà mồm cứ hết chữ o lại chữ a, rồi gật gù
khen cháu thông minh.

Xong đâu đó, nó đi lên phòng,
dồn lực cho môn toán, môn nó tệ nhất. Mặc dù, học- với nó chưa bao giờ là
chuyện khó ngay cả khi học đại học, nhưng đứng trước môn Toán, nó cũng phải e
dè, vì bên kia nó học rất nhẹ, học sinh nào thực sự yêu thích thì sẽ nghiên cứu
thêm sâu, còn bình thường chỉ học những cái đơn giản.

Sau một hồi ngồi vò đầu, bức
tóc, cắn bút, chống cằm, viết, gạch, viết, tính nhẩm... Nó vẫn chưa giải được
bài toán. Chữ và số trong đầu nó đang… chạy loạn xạ. Thả bút, nó nằm phịch
xuống giường, mở hai con mắt to nhìn lên trần nhà… và lim dim ( sắp ngủ đây),
nó nhắm mắt.

-         
Bốp-
một cái tát vào má- không được ngủ, phải học, học và học, vì chỉ có thắng cái
thằng Đầu Tôm đó thì ta mới về Anh được ( nó đặt biệt danh cho Chí Hiếu là Đầu
Tôm- còn ai muốn biết Đầu Tôm chứa cái gì thì chịu khó mở sách sinh vật cấp hai
ra xem lại nha- hình như lớp bảy thì phải, không biết có nhớ nhầm không nữa?!
lâu quá :D).

Nó lại ngồi vào bàn, tích
tắc, tích tắc nó nghe rõ cả tiếng kim đồng hồ. Vẫn không biết làm, nó muốn hét
lên thật to. Nó cứ ngồi nhìn chăm chăm vào cuốn sách toán, nguyền rủa cuốn sách
tội nghiệp tới lúc giờ cơm chiều.

Ngồi trước mâm cơm cậu Hòa
làm ngon ơi là ngon mà vẫn nuốt không trôi ( nói dị thôi chứ nãy giờ ăn hết mớ
đồ ăn rồi). Nhìn vẻ mặt nó, cậu Hòa lo lắng:

-         
Con
đau ở đâu àh?

-         
Dạ
không có- nó lắc đầu và tiếp tục nhơi.

-         
Vậy
sao con ăn chậm thế?

-         
Con
đang suy nghĩ bài toán- nó nhún vai.

-         
Uhm,
thế có cần cậu giúp không?

-         
...(
nó chớp mắt liên tục, suy nghĩ) cười- hì, hay cậu giúp con xíu nhỉ?!

Nhờ có sự giúp đỡ của cậu, nó giải toán nhanh
chóng, những chỗ nào không hiểu nó hỏi cậu hết. Đúng là có thầy trong nhà có
khác.

Tối đó nó mở sách ra đọc mấy bài văn.
Trái với cảm giác hân hoan ban đầu khi nó nghĩ là sẽ thắng tuyệt đối tên kia
môn này thì giờ đây nó lại đang đối mặt với việc hiểu nghĩa của từ và kiểm tra
lại chính tả.

-         
Hic,
tưởng đâu ngon lành, ai dè. Oa oa! Sao khổ vậy nè! Ước gì mày viết bằng tiếng Anh
thì tao không lo lắng rồi, đằng này tiếng Việt…

Với những đứa nhóc người Việt sinh ra và
lớn lên tại nước ngoài thì nói và hiểu tiếng Việt không bị sai là một thành
công lớn lao, có những đứa bạn gốc Việt của nó còn không biết tiếng Việt, và
đôi khi là cả những người sống lâu năm ở nước ngoài còn nói tiếng Việt với một
giọng lơ lớ, cũng may ba mẹ nó khó tính bắt hai đứa con phải nói được tiếng
Việt, nhưng không bắt viết nên giờ nó vẫn phải loay hoay với môn chính tả. Mới
xong toán giờ lại văn. Nó lắc đầu, đọc mãi mỏi mắt, nó leo lên giường làm một
giấc.

Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt nó, vậy
là lần đầu tiên sau khi về nước, nó được ngủ nướng. Hôm qua nó đã bàn với cậu,
nên không bị gọi dậy đi học cho tới thứ hai, bước ra khỏi giường nó vươn vai,
đi thẳng vào phòng vệ sinh.

Bước xuống nhà, nhìn thấy đồ ăn, nó cười
tít mắt. Cậu đã chuẩn bị mọi thứ: một ly sữa và một hamburger. Nó ăn ngon lành.
Sau khi chén xong bữa sáng, nó đi ra vườn, ngồi xuống chiếc xích đu, đung đưa,
gió thổi bay bay tóc. Nắng nhẹ buổi sớm, khóm hoa hồng đỏ rực, hoa mười giờ
nhật trăng trắng, hoa vàng anh nở vàng muôn màu sắc. Tận hưởng cảm giác dễ
chịu, nó nãy ra ý định đi dạo mát.

Khóa xong cửa, nó đi dọc trên lề, ngắm
nhìn khu biệt thự. Mọi ngôi nhà đều cao cửa, mang một phong cách riêng. Nó dừng
lại ở tiệm tạp hóa nhỏ, mua hai cây kem ( nóng quá mà), măm măm kem và tiếp tục
đi dạo, đi một lúc thì tới một công viên nhỏ, có cầu tuột, xích đu và cả bập
bênh. Nó chạy lại một chiếc xích đu ngồi đung đưa dưới tán cây bàng to mát, phóng
tầm mắt nhìn ra phía biển. Chợt, nó thấy nhột nhột dưới chân. Nhìn xuống, là
một chú cún con, nó cười, cuối xuống bế chú cún lên. Nó thích cún lắm luôn,
vuốt ve con cún nhỏ, cho cún ăn kem luôn.

-         

là Milu đó chị- một cô bé với gương mặt xinh xắn, mái tóc đen dài, mặc chiếc áo
thun trắng và cái váy jean, ngồi vào chiếc xích đu bên cạnh.

-         
Em là chủ của nó à?- Minh cười.

Cô bé gật đầu.

-         
Chị
mới dọn về đây sống à?

-         
Uhm,
gần được một tuần.

-         
Chị
học trường nào?

-         
Lý Tự
Trọng.

-         
Ui,
anh em cũng học ở đó đó.

-         
Vậy
à, chị mới vào nên không quen nhiều bạn.

-         
Anh
em nổi tiếng lắm... ảnh là Chí…

-         
Nhật
Hạ, về thôi con, trưa rồi- người phụ nữ lớn tuổi nắm tay cô bé giục.

-         
Chào
chị, em về nhé, đi nào Milu- cô bé cười, bế chú cún con khỏi tay Minh. Minh
cười, gật đầu chào.

………………………………………………………………………………………………

Vậy là cái ngày quan trọng đối với nó đã
đến. Sáng sớm, nó thức dậy trước cả chuông đồng hồ. Vươn vai, nó hít căng lồng
ngực không khí buổi sớm ở ban công.

- Chào ngày mới!

Nó mỉm cười, quay vào bắt đầu công việc.

Tới trường với tâm trạng hân hoan, nó ung
dung bước vào lớp. Khác với ngày thường, hôm nay đám quỷ lớp nó có mặt đông đủ,
mà lại còn sớm hơn giờ học hai phút. Bước vào lớp, chào hỏi nó là những nụ cười
khẩy, nó mặc kệ bước xuống chỗ ngồi và cười thầm.

Trống báo tiết vang lên, nó nhìn xung
quanh, ai cũng về chỗ của mình. Cô giáo dạy anh văn bước vào lớp, cả lớp đứng
dậy chào.

-         
Theo
như lịch, tôi sẽ ra đề thử sức cho em Minh và Hiếu môn anh văn, các em lui về
sau một bàn đi, mời hai em lên trên này.

Minh và Hiếu cùng bước lên, mỗi người
ngồi một dãy. Cô bắt đầu phát đề, không khí im lặng bao trùm lên toàn bộ lớp
học, bên ngoài có mấy nhóc lớp 10 học thể dục đứng xem. Cầm tờ đề trên tay,
Minh nhìn sơ một lượt và làm. Mười lăm phút sau, Minh bỏ viết, nộp bài, cô giáo
nhìn nó, nó cười chào cô rồi về chỗ. Lúc nó bước xuống bao nhiêu con mắt dõi
theo, nó vẫn không quên nhìn thằng bạn một cái. Một lát sau Hiếu cũng nộp bài.
Cả lớp căng thẳng dõi theo cây viết đỏ chấm bài của cô, bên ngoài gió hiu hiu,
Minh nhìn ra cửa sổ, mấy nhóc lớp 10 bị thầy bắt về lớp, nó cười, sự kiện Hot
của trường có khác.

Cô giáo đứng dậy, nhìn hai đứa nó, cười
mỉm- là giáo viên trẻ có bằng thạc sĩ của Mỹ, cô Hà được mệnh danh là “nữ sát
thủ”, vì dưới cặp kính của cô, không đứa nào nhúc nhích được trong giờ kiểm
tra.

-         
Both
of you did a very good job. There's no mistake. 10 points for each of you. Congratulation!

Vậy là hiệp một, hai người hòa.

Tiếp hiệp hai, môn Toán. Thầy Thủy và cậu
Hòa vào lớp, cũng như môn trước, nó và Hiếu mỗi người một đề làm bài. Cũng may
có cậu Hòa phụ đạo nên nó không gặp tình cảnh cắn bút. Đang say sưa làm thì nó
thấy tên Đầu Tôm đứng dậy nộp bài. Nó nhìn theo dáng Đầu Tôm, nuốt nước bọt và
rủa thầm “ sao mà làm nhanh dị?! Hic, tiêu rồi!”. Sau một hồi cặm cụi làm bài
và nguyền rủa tên kia, nó cũng xong và nộp bài. Lúc thầy Thủy chấm bài, hai con
mắt nó cứ dõi theo tay thầy. Còn bọn lớp nó thì ngồi giỡn với nhau, vẻ rất tự
tin vào bài làm của Đầu Tôm. Nó thỉnh thoảng cũng quay sang Đầu Tôm, tên này tỏ
vẻ không quan tâm tình hình thế sự, úp mặt ngủ. Hic! Cậu Hòa và thầy Thủy chấm
bài cứ gật gà gật gù, trao đổi, cười, khiến tim nó cũng nhảy nhót lung tung.
Cuối cùng thầy cũng đứng dậy, trả bài:

-         
Hai em
làm rất tốt, Minh làm bài rất chắc chắn, nắm vững cách làm, thầy cho em 10- Ôi cha!
Nghe câu này xong, nó cười mãn nguyện. “Sao thầy thương em thế không biết, vậy
là em sắp được về nhà rồi”-nó mừng thầm- tuy nhiên Chí Hiếu lại có một cách
giải hay, nhanh, mặc dù em trình bày chưa được chuẩn lắm, nhưng để khuyến khích
em, thầy cho 10.

-         
Haha,
hay quá.

-         
Đúng
là chỉ có Trưởng thôi.

-         
Thằng
này giỏi.

-         
Bốp
bốp, hú….

Tiếng vỗ tay, hú hét của đám
lớp khiến nó đang từ chín tầng mây rớt thẳng xuống địa ngục cái bịch! Vậy là
hiệp hai lại hòa! 2-2. “Không được!” nó cắn chặt môi, nắm chặt hai tay lại, “phải
thắng bằng mọi giá”. Môn văn tiếp theo, môn quyết định, cầm tờ đề từ tay cô
Hồng, nó đọc qua một lượt, cầm bút và viết.

Hai mươi phút trôi qua, ba
mươi phút trôi qua, …bốn mươi lăm phút trôi qua, hết giờ nó bỏ bút nhìn sang
tên kia. Từ đầu buổi thi tới giờ, nó cực kì cay cú dáng vẻ bất cần, ta đây của
Chí Hiếu. Đang nhìn chằm chằm vào tên này nghĩ mông lung thì bất chợt hắn ta
quay sang nhìn nó, giật mình, hai con mắt nó mở to, chớp chớp, nó vội quay mặt
ra phía hành lang tránh nụ cười khó hiểu của hắn.

Cái cảm giác cô giáo đang
gạch gạch những lỗi sai chính tả cứ bủa vây lấy nó, hồi hộp, nó chắp tay lại
cầu nguyện.

-         
Tôi
xin nhận xét bài em Hiếu, em viết văn rất ít biểu cảm, câu văn không mượt mà,
đọc bài văn của em tôi ít có cảm giác về bình minh buổi sớm trên biển.

-         
Bình
minh của thằng Hiếu toàn là tám chín giờ sáng không à cô ơi- tiếng cười khúc
khích vang lên nho nhỏ dưới lớp nó.

-         
Còn
em Minh, bài văn của em rất có ý, sống động, có cảm giác như bình minh đang
hiện dần ra trước mắt, tuy nhiên em viết sai chính tả nhiều quá .

Nó cười ngượng gãi đầu.

-         
Haha-
tiếng cười lại vang lên, đám quỷ chọc nó- hồi nhỏ nó đút giáo viên nên được lên
lớp thì phải- câu nói đó khiến nó cay cú, muốn bước xuống mắng cho một trận,
nhưng nó kiềm chế, nhịn!

-         
Các
anh chị có cho tôi nói hết không?- cô giáo gắt.

Ngay lập tức lớp nó im bặt.

-         
Tôi
cho em Hiếu bốn, em Minh- Nghe tới đây, nó nhắm mắt, chắp tay, ngừng thở- để
khuyến khích tôi cho em năm điểm- nó mừng thầm, thở phào nhẹ nhõm.

Vậy là tỉ số chung cuộc 3-2, nó đã thắng.
Cái cảm giác hân hoan lúc này khiến nó muốn nhảy cẫn lên, hét thiệt to “
victory”.

Cả ngày hôm đó, nó cứ cười
tủm tỉm làm cậu Hòa nhìn nó cũng phải lắc đầu cười theo.

Nó đang tập trung trí lực
nghĩ mười điều kiện cho đám quỷ đó.

Suy nghĩ, suy nghĩ và suy
nghĩ, nó viết, gạch, viết, gạch. Cuối cùng, nó đặt bút xuống cười mãn nguyện
với bản điều kiện do mình đưa ra. Nhìn lại đồng hồ đã gần một giờ sáng, nó tắt
đèn, thả mình xuống cái giường yêu quý và chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau tới trường với
cảm giác thoải mái nhất, nó đi lên cầu thang, vừa đi vừa hát khe khẽ. Bước vào
lớp trước tiên, nó nhìn rồi cười “ mai mốt sẽ chấm dứt tình trạng này”, quăng
cặp xuống bàn, nó ôm cặp ngủ.

Tới giờ học lớp nó trở nên ôn
ào, phá tan giấc ngủ ngon lành của nó, Chí Hiếu ngõ bàn.

-         
Nè,
Heo, mười điều kiện là gì?

-         
Cái
gì?! ai là Heo?- nó trợn mắt.

-         
Ai
vừa la to lên là người đó- Hiếu quay mặt đi, nháy mắt với đám bạn đang cười ồ.

-         
Đúng
là đồ Đầu Tôm- nó nhất quyết không chịu thua.

-         
Ô
hay, cái con nhỏ này, ở đó mà Đầu Tôm, người thì cao có 1m55, nặng tới 55kg
không phải là con Heo chứ gì nữa.( Đọc hồ sơ học sinh của nó)

-         
Chỉ
có Đầu Tôm mới nghĩ và nói như thế thôi- nó le lưỡi nhại Hiếu.

-         
Nói
nhiều, mười điều kiện là gì?

 Nó rút từ trong cặp ra một tờ giấy, đập mạnh
xuống bàn, dằn mặt Hiếu.

-         
Đây,
đọc đi, Đầu Tôm, và phải thực hiện cho đúng!

-         
Quân
tử nhất ngôn, nè Heo, mỗi cái là một điều kiện, sao ăn gian thế, viết như thế
này thành mấy chục cái chứ không phải mười đâu nhá- Hiếu nhăn mặt.

-         
Ok,
vậy thì chờ xíu, sửa lại.

 

Mười Điều Kiện Phải Thực Thi Trong Một Tháng

1. Đi học đúng giờ.

2. Không dù học.

3. Đoàn kết trong mọi tình huống.

4. Không chơi xấu.

5. Không vi phạm nội quy nhà trường.

6. Không ăn hiếp người khác.

7. Không khinh thường người khác .

( còn ba điều kiện chưa nghĩ ra sẽ bổ
sung sau)

-         
Ok,
được rồi, vậy bắt đầu từ hôm nay, sau một tháng sẽ hết hạn- Hiếu đập tờ giấy
xuống bàn, nhìn sát mặt nó, cười rồi quay về chỗ.

Nó thở hắt ra, lườm hắn một cái. Thế là
tiết học bắt đầu.

Lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng lớp nó
đi học đông đủ, đúng giờ, khiến cô giáo dạy môn Lịch Sử- Kim Tuyến- không khỏi
ngỡ ngàng. Cô nhìn hết lớp, khẽ chau mày, rồi mỉm cười bước vào chào cả lớp.

Lớp nó đứng dậy chào cô.

-         
Lâu
lắm rồi mới thấy các em đi học đông đủ, cô vui lắm. Chúng ta bắt đầu học nhé!

Nó nhìn cô Sử, cô trẻ, dễ thương vô cùng,
lớp nó cũng rục rịch lấy sách vở ra. Quỳ quay xuống nói nhỏ với nó

-         
Lớp
mình kết cô này lắm. Chưa có chồng, dân miền Tây mà vào miền Trung dậy học đó.

Quả thật giọng của cô rất hay và lớp của
nó cũng có vẻ im lặng chăm chú( có giỡn ngầm đó). Hết tiết, cô cho lớp giờ A.
Ôi! Giờ A lịch sử đầu tiên trong năm nay, nó mừng lắm, vậy là nó sắp được về
nhà.

Giải lao năm phút, lớp nó ồn như cái chợ.

-         
Lâu
ngày không gặp cô vẫn xinh và dịu dàng- Anh Hùng lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.

-         
Chuyện,
cô xinh thế, có không thích Sử cách mấy cũng phải thích- Duy Anh nhếch mép.

Đúng là bọn con trai thấy gái là mắt
sáng, nó lắc đầu cười.

Tiết học tiếp theo, môn Anh Văn, khác với
không khí môn sử, lần này lớp nó gấp máy bay, đánh caro, đọc truyện, không tỏ
thái độ hợp tác, thầy Anh Văn bực mình cho lớp giờ B. Nó nhăn mặt quyết định bổ
sung thêm điều khoản thứ 8: trong giờ học phải tập trung.

Nhờ điều khoản này các tiết học sau diễn
ra êm đẹp.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3