Bí Mật Của Jane - Rachel Gibson - Chương 11

Chương 11

Động tác giả: đánh lừa đối thủ


Ba
ngày sau vụ việc bất ngờ ở bãi đỗ xe, Jane ngồi trong khu báo chí ở Key Arena,
trừng trừng nhìn xuống sân băng.

“Ở đây chúng ta có được phát thức ăn và đồ uống miễn phí không?” Caroline hỏi
cô.

“Có thức ăn và đồ uống miễn phí ở phòng giải trí.” Cô đưa Caroline theo để có
ai đó nói chuyện cùng. Có ai đó giúp cô rũ tâm trí khỏi những rắc rối hiện thời
của cô với đàn ông. “Tớ thường không đến đó cho đến hết trận đấu.”

Caroline đang mặc một chiếc áo phông Chinooks cực kì bó sát và chiếc quần jeans
bó sát tương đương. Cô mặc vậy cho một chuyến câu kéo, và cô cũng đã thu hút
được sự chú ý của anh chàng ghi hình cho trận đấu. Anh ta đã cho Caroline lên
màn hình lớn ba lần rồi.

Darby nhập hội cùng họ vài phút trước khi màn giải trí trước trận đấu bắt đầu.
Tóc anh cứng ngắc vì gel và cái túi bảo vệ vẫn nhét trong áo sơ mi lụa đen.
Jane giới thiệu anh với Caroline, và miệng anh sáng rỡ cùng miệng hơi há hốc
khi nhìn chằm chằm vào cô bạn xinh đẹp của Jane. Cô không ngạc nhiên trước phản
ứng của Darby, nhưng cô hơi ngạc nhiên khi Caroline cũng đáp lại Darby bằng vẻ
quyến rũ và lôi kéo anh.

Màn trình diễn trước trận đấu bắt đầu, và Jane biết rằng trong khoảng mười lăm
phút nữa cô sẽ phải đi vào phòng thay đồ và chúc cả đội may mắn. Cô sắp phải
gặp lại Luc lần đầu tiên kể từ khi anh hôn cô và cô mất trí và quấn chân quanh
eo anh. Tạ ơn chúa là cô đã lấy lại lý trí vào phút cuối và không đi cùng anh
tới một nhà nghỉ. Điều đó sẽ rất khủng khiếp với vô vàn lí do.

Dù vậy cũng không thể chối bỏ, cô đã đắm chìm điên cuồng trong dục vọng với
Luc. Cô bị hút về anh, mạnh như thể cô là một thỏi nam châm còn anh là một vật
sắt to bự, và dường như cô cũng chẳng làm được gì về điều đó.

Cả tuần thi đấu vừa qua cô đã tránh anh hết mức có thể. Tránh xa người đàn ông
làm cô tức tối, cáu giận và cũng làm lòng cô tan chảy. Phần lớn thời gian, cô
giữ cho mình bận rộn.Cô đã phỏng vấn Darby cho cột báo Cô gái độc thân của
cô, và cô đã viết một mẩu báo về những anh chàng tốt bụng sẽ trụ lại đến cuối.
Cô đã bảo các độc giả của mình nên tránh xa những anh chàng khiến tim họ bùng
cháy mà thay vào đó cho những anh chàng tốt bụng một cơ hội thứ hai. Cô trích
dẫn lời Darby và khiến anh có vẻ thật tuyệt và để đáp lại anh sẽ tán tụng cô
trước các huấn luyện viên, những người vẫn không muốn có cô ở quanh.

Cô đã tự lĩnh hội lời khuyên của chính mình và thực hiện khá tốt việc tránh xa
tên đàn ông khiến tim cô bùng cháy. Vậy mà sau đó anh ta lại áp cô vào tường và
hôn cô. Cô đáng lẽ phải choáng váng và kinh hãi, nhưng khi thấy anh tiến đến
bên cô, lông mi cụp xuống và dục vọng nặng nề trong đôi mắt màu xanh dương, cô
lại trờ nên vừa bủn rủn vừa kích động. Khoảnh khắc môi anh chạm vào cô, cô đã
đầu hàng trái tim mình và bón cho nó món ăn mà nó mong mỏi đến tuyệt vọng. Luc.

Dù cảm xúc của cô dành cho anh là một mớ hỗn loạn lằng nhằng, cô cũng không thể
chối từ sự thật được nữa. Cô muốn Luc. Cô muốn ở cùng anh, nhưng cô muốn nhiều
hơn là một người phụ nữ khác mà anh đưa đến một khách sạn khác.

Hơn một nàng cổ động viên.

Anh đã bảo cô thích làm bộ đoan trang, cô là gì cũng được, trừ cách nói thích
làm bộ đoan trang. Cô chẳng quan tâm nếu đàn ông có dùng ngôn ngữ thô lỗ trong
khi quan hệ. Cô là người đã viết Honey Pie, vì Chúa. Không, cô không phải là
người phụ nữ thích làm bộ đoan trang. Cô là một phụ nữ bấu víu vào phẩm giá của
mình, đấu tranh với anh và chính bản thân cô. Đấu tranh để không chìm sâu vào
tình yêu với một người đàn ông không thể chiếm giữ.

Nếu anh mà phát hiện ra cô là Honey Pie, cô đoán là mình sẽ không phải đấu
tranh thêm nữa. Anh có thể sẽ không bao giờ nói chuyện lại với cô. Anh thậm chí
còn có thể ghét cô.

Sau khi anh đứng trong phòng khách sạn của cô ở Denver tuần trước và đã đổ lỗi
cho chiếc váy của cô chính là nguyên nhân anh hôn cô, cô đã gửi phần truyện
tháng Ba mà cô đã viết có chàng thủ môn đẹp trai của Settle đóng vai chính đi.
Cô đã quá tức giận, tổn thương và đã ấn nút gửi qua mạng.

Nếu Luc phát hiện ra và đọc cột báo tháng Ba, anh sẽ biết mình là nạn nhân mới
nhất của Honey. Cô tự bảo mình rằng anh phải thấy phổng mũi. Rằng anh có lẽ sẽ
thấy phổng mũi. Không phải người đàn ông nào ở nước Mỹ cũng có vinh dự được
Honey Pie làm cho mê man. Nhưng cô thực lòng không tin rằng Luc sẽ cảm thấy
vinh dự, và điều đó làm cô cảm thấy hơi chút tội lỗi. Tất nhiên, không đời nào
có chuyện anh sẽ liên hệ cô với Honey. Anh sẽ không bao giờ biết những gì cô đã
làm. Tuy vậy điều đó cũng không làm giảm đi cảm giác áy náy của cô.

Darby bật cười trước một câu chuyện gì đó mà Caroline kể, kéo suy nghĩ của Jane
rời khỏi Luc. Trong một giây ngắn ngủi, Jane tự hỏi có nên cảnh báo Darby rằng
anh không phải tuýp của bạn cô, rằng cô ấy hẳn sẽ quẳng anh lại, nhưng Darby
trông còn hơn cả hạnh phúc khi được đắm chìm trong nụ cười của Caroline. Thay
vì cảnh báo anh, Jane để mặc anh tự hiểu ra. Cô đặt cặp táp xuống dưới ghế và
bắt mình đi thang máy xuống tầng sát mặt đất.

Cô liếc xuống chiếc áo giả vét màu navy mà cô mặc ngoài áo cổ lọ trắng.Cô cài
khuy áo lại để chắc chắn nó che phủ ngực cô. Trước khi Luc đề cập đến việc đầu
ngực cô cứ chĩa ra, cô thực sự không nghĩ nhiều đến chúng cho lắm. Cô thực sự
không chú ý nhiều đến ngực của mình. Chúng nhỏ và không phải nét đẹp nhất của
cô, nên cô cho rằng cũng sẽ chẳng có ai khác chú ý đến chúng.

Chẳng ai ngoài Luc.

Chân cô hơi lê bước khi cô tiến tới gần phòng thay đồ, và cô dừng lại ở cửa rồi
lắng nghe bài phát biểu truyền nhiệt huyết của huấn luyện viên Nystrom. Khi ông
dịu dần, cô vươn thẳng vai và đi vào phòng. Cô từ chối nhìn vào Luc, nhưng cô
cũng chẳng cần nhìn anh mới biết anh có ở trong phòng. Cô có thể cảm nhận anh
đang quan sát cô. Và đó không phải là một cảm nhận tốt lành gì.

“Này. Cá mập,” Bruce gọi cô.

“Ở đây, Fishy”, cô nói và chuyển sự chú ý sang những cầu thủ còn lại. Cô đứng ở
giữa phòng và lặp lại nghi lễ cầu may. “Kéo cao quần của các anh lên, các quý
ông. Tôi có vài điều muốn nói. Chỉ mất một phút thôi, và tôi không muốn các anh
làm cái trò đồng loạt cởi quần đâu nhé. Đi du đấu cùng các anh là một trải
nghiệm mà tôi sẽ không quên. Tôi hi vọng đây là năm để các anh chiến thắng cúp
Stanley.” Cô đi tới chỗ đội trưởng, đang trong quá trình tròng áo khoác qua
đầu. “Chúc may mắn với trận đấu, Sát thủ.”

Anh bắt tay cô. Mặc dù vết cắn trên môi anh hẳn phải khiến anh đau đớn, anh vẫn
mỉm cười.” Cảm ơn, Jane.”

“Không có gì.”

Rob đã được thông qua để chơi tối nay và cô đi tới tủ đồ của anh. “Anh cảm thấy
thế nào, Búa Tạ?”

“Một trăm phần trăm.” Anh đứng dậy và lù lù vượt hẳn cô trong đôi giày trượt.”Thật
tốt khi được quay lại.”

“Rất mừng khi được thấy anh quay lại .” Cuối cùng cô quay sang Luc và đi về
phía anh. Vài lọn tóc vàng sậm rủ xuống trán anh, và anh ngồi với mũ bảo hiểm đặt
trên một đầu gối. Đôi mắt xanh trong vắt của anh quan sát cô tiến lại gần, ánh
mắt trống rỗng. Với mỗi bước đi, bụng cô lại xoắn tít chặt lại. Cô gần như
thích cơn giận dữ của anh hơn. Thứ gì cũng được. Cô dừng lại trước mặt anh và
hít một hơi thật sâu. “Đồ đầu đất to xác.”

“Cảm ơn,” anh nói, hoàn toàn trống vắng cảm xúc.

“Không có gì,” Cô bảo mình hãy rời đi, nhưng cô không thể bắt mình cất bước. “Tuần
trước tôi đã phỏng vấn Dion.”

“Vậy thì sao? Em chưa được nói cho biết là đừng có chọc tức tôi trước một trận
đấu à?”

Được rồi, vậy là có lẽ anh không hoàn toàn vô cảm. Anh rõ ràng là tức điên.
Tốt. Tức điên còn hơn là lãnh đạm.”Rồi.Và anh cũng có nói với tôi đừng có chọc
tức anh sau một trận đấu rồi.”

“Vậy sao em còn cứ đứng đây?”

“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho cuộc phỏng vấn của anh.”

“Quá tệ.”

Đến lúc chơi rắn với anh ta rồi đây. “Chúng ta đã thỏa thuận, Martineau. Nếu
anh không giữ lời, tôi sẽ không bao giờ gọi anh là đồ đầu đất nữa.»

Anh đứng dậy và nhìn xuống cô. “Tốt thôi. Ngày mai sau khi em đi mua sắm với
Marie xong. Khi đưa con bé về nhà, hãy mang câu hỏi của em theo.»

Cô mỉm cười. “Tuyệt.» Rồi cô bỏ đi trước khi anh đổi ý. Khi cô quay lại khu báo
chí, Darby và Caroline đang mải mê trò chuyện về bộ vét Hermes của anh.

Jane với tay xuống dưới ghế của cô và lấy lại chiếc cặp táp. Cô thò tay vào
trong, rút sổ kế hoạch hằng ngày của cô và một tập Post-Its ra. Phỏng vấn
Luc
, cô viết và dính nó vào trang dành cho ngày mai trong sổ kế hoạch của
cô. Như thế cô sẽ quên không bằng ấy.

Trong hiệp hai, Caroline nghiêng người qua và thì thầm vào tai cô, “Nhìn vào
tất cả đống kích thích tố sinh dục nam đang trên mặt băng kìa.”

Jane bật cười, “Giống như Các ngôi sao Súp trên Băng của Campell à?»

“Không, giống một ngân hàng tinh trùng hơn.»

Đội Chinooks thua trước đội Florida Panthers trong bốn giây cuối cùng của trận
đấu. Khi một cầu thủ đội Panthers bắn vụt một cú từ vạch xanh. Luc khụy chân
xuống, nhưng quả bóng bằng cách nào đó bay xuống dưới găng tay anh. Luc nhìn
vào khung lưới phía sau và vụt gậy vào khung thành khi tiếng còi cuối cùng vang
lên.

Khi Jane quay lại phòng thay đồ, cô giữ mắt mình nhìn thẳng và đối mặt với Vlad
Festisov cùng cái mũi gãy của anh ta. Cô không biết điều gì tệ hơn, nhìn anh ta
từ vai trở lên hay từ eo trở xuống.

Khi cô hỏi Vlad về chấn thương của anh, cô lén lút liếc nhìn vào tủ đồ cách đó
vài ngăn. Luc đứng quay lưng về phía cô, lột bỏ áo giáp cho đến khi anh trần từ
eo trở lên. Ánh mắt cô lướt từ đường hõm của xương sống đến eo lưng anh. Anh quay
lại và họng cô thít chặt. Nhú ra khỏi chiếc quần sooc của anh như một lời mời
mọc đến với tội lỗi là hình xăm hình móng ngựa. Không ngạc nhiên cô lại mê mẩn
anh. Đến hay đi, anh đều rất ngon mắt. Không ngạc nhiên não cô lại ngừng hoạt
động khi anh chạm vào cô. Cô chẳng có quan hệ tình dục từ sau Vinny, mà cô đã
đá hắn ra lề đường gần môt năm rồi.

“…Chỉ là trận đấu thôi,» Vlad kết thúc, và cô mừng vì đã ghi âm lại câu trả lời
của anh ta bởi vì cô chẳng nghe được một từ nào anh ta vừa nói.

“Cảm ơn, Vlad.” Có lẽ đã đến lúc tìm một anh bạn trai mới rồi. Ai đó để giúp cô
rũ tâm trí ra khỏi Luc và hình xăm may mắn của anh ta.

Buổi sáng hôm sau, một màn sương mù xám xịt trùm khắp Settle khi Jane đón
Caroline và lái xe tới Bell Town. Vì cuộc phỏng vấn lát nữa với Luc, Jane mặc
bộ quần áo công sở thường ngày của cô, quần áo xám và áo sơ mi trắng. Caroline
mặc quần ống da lộn màu hồng cùng một cái áo sọc đỏ hồng xen lẫn. Cô trông như
thể cố làm trẻ ra khoảng ba mươi lăm tuổi để đi tham dự buổi thử giọng của chương
trình Cười nào. Trên người ai khác, bộ đồ này sẽ là thảm họa thời trang,
còn trên Caroline không hiểu sao lại có hiệu quả.

Họ đón Marie ở ngoài căn hộ của Luc và đến vừa kịp cái hẹn làm tóc cho Marie.
Đầu tiên Vonda cắt đuôi tóc của Marie, rồi tỉa đến khoảng dười cằm. Kiểu tóc
mới vừa trẻ trung, vừa dễ thương và còn làm cho Marie già dặn thêm khoảng bốn
tuổi.

Sau đó, họ đi tới Gap, BeBe, và HotTopic, nơi Marie mua một cái thắt lưng da
nạm ghim bạc to đùng cùng một cái áo Care Bear. Caroline mua một chiếc khuyên
rốn mới và một bộ móng Strawberry Short Cake. Jane mua một chiếc áo phông
Batgirl. Họ nói về chuyện con trai, âm nhạc và những nữ diễn viên Hollywood bắt
đầu chảy xệ. Mỗi nơi họ đến, Marie đều tận dụng triệt để thẻ visa của Luc.

Ở quầy MAC trong Nordstrom, chuyên gia trang điểm chỉ vừa đủ mỹ phẩm để nhấn
mạnh đôi mắt xanh dương to tròn của Marie và tôn lên nước da mượt mà của cô bé.
Marie chọn một thỏi son màu đỏ trông rất hợp với cô bé, nhưng lại cộng thêm một
tuổi nữa. Jane không thể ngừng băn khoăn xem Luc sẽ nghĩ thế nào về chuyện em
gái anh trông già dặn hơn. Cô sẽ rất nhanh tìm ra thôi.

Khi dính líu tới việc chọn quần áo, Marie nhận lời khuyên của Caroline mà không
hề tranh cãi. Caroline có cách lèo lái người ta rời xa những thứ ngớ ngẩn mà họ
cũng không biết là mình vừa bị xỏ mũi, và cũng chẳng có gì tổn hại khi mà
Caroline vừa cao vừa xinh đẹp lại còn ăn mặc như siêu mẫu nữa.

“Những thứ đó nhỏ quá,” cô ấy bảo Marie khi cô bé muốn thử một chiếc quần jean
bó cỡ ba của Calvin Klein. “Các nhà thiết kế tạo kiểu cho những cô nàng biếng
ăn hoặc các cậu nhóc,” cô ấy nói. “Và tạ ơn Chúa em trông không hề giống một
cậu nhóc.” Cô ấy đưa Marie một chiếc quần cỡ năm.

Darby Hogue xuất hiện ở cửa hàng giày khi Marie thử một đôi giày Steve Madden
hầm hố cao mười hai phân.

“Tớ đã bảo Darby rằng tớ sẽ giúp anh ấy chọn vài cái áo sơ mi.” Caroline nói,
và nếu Jane không hiểu rõ bạn cô, cô hẳn sẽ thề rằng bạn cô có hơi đỏ mặt.
Không thể nào, bởi vì thần đồng quái dị cùng với mái tóc đỏ rực không phải tuýp
của Caroline. Cô thích tuýp cao to, tóc đen và không có túi bảo hộ cơ.

Caroline chỉ cho Marie đôi giày ống đen với khóa bạc to uỳnh ở hai bên. “Trông
chúng sẽ cực hào nhoáng khi đi cùng cái váy rằn ri và thắt lưng mà em mua.”

Cá nhân Jane thì nghĩ đôi giày ống đó trông thật gớm ghiếc, nhưng mắt Marie
sáng lên và cô bé nói. “Hết sảy!” Jane đoán rằng thế là tốt. Lại nữa, nghe một
đứa trẻ tuổi teen nói chuyện khiến Jane càm thấy già cỗi. Để cân bằng cảm xúc,
cô thử một đôi xăng đan dây thừng cao khoảng năm phân.

Cô ngồi xuống cạnh Darby khi đi thử giày. “Anh nghĩ sao?” cô hỏi anh khi kéo
cao ống quần jean lên và nhìn vào đôi sandal từ nhiều góc độ khác nhau.

“Tôi nghĩ chúng trông như giày của bù nhìn vậy.”

Cô liếc nhìn anh đang trong chiếc áo sơ mi lụa in hình đầu lâu mà anh ưa thích
nhất kèm với chiếc quần da bóng và xem xét lại nguồn ý kiến.

Anh hơi cúi người nói vào tai cô, “Tôi cần cô cho tôi vài lời tốt đẹp trước
Caroline.”

“Không đời nào. Anh vừa sỉ nhục đôi sandal của tôi.”

“Nếu cô kiếm cho tôi một cái hẹn với cô ấy, tôi sẽ mua đôi giày này cho cô.”

“Anh muốn tôi dẫn mối cho anh đấy à?”

“Cô có thành kiến với chuyện đó sao?”

Jane liếc nhìn bạn cô, đang ở quầy Ralph Lauren ngắm một đôi tông. “À, phải
đấy.”

“Hai đôi.”

“Quên đi.” Cô cởi đôi sandal ra và nhét chúng vào lại trong hộp. “Nhưng tôi sẽ
cho anh vài chỉ dẫn.Bỏ cái áo đầu lâu đi và đừng nói chuyện về Mensa nữa.”

“Cô chắc chứ?”

“Tuyệt đối.”

Khi họ giải quyết xong cửa hàng giày, cô và Marie đi thang máy lên quầy đồ lót,
trong khi đó Caroline và Darby hướng về quầy hàng dành cho đàn ông.

Jane và Marie đã tay xách nách mang đầy túi là túi khi họ tìm thấy được quầy đồ
lót.

“Chị nghĩ sao?” Marie hỏi khi giơ lên một chiếc áo con màu oải hương.

“Nó rất xinh.”

“Dù vậy em cá là nó không thoải mái,” cô bé nghiêng đầu. “Chị có nghĩ thế
không?”

“Xin lỗi, nhưng chị không thể giúp em ở đây rồi. Chị không mặc áo con. Chị thực
sự chưa bao giờ có cái nào.”

“Sao lại không?”

“Chà, như em thấy đấy, cũng không cần thiết lắm. Chị thường chỉ mặc áo lá hoặc
áo lót mỏng cũng có thể là chẳng mặc gì hết luôn.”

“Mẹ em hẳn sẽ giết chết em nếu em chỉ mặc có áo lá.”

Jane nhún vai. “Phải rồi, chà, khi chị lớn, bố chị không thích nói về những thứ
vớ vẩn của con gái. Nên chị nghĩ ông đã giả vờ chị là con trai trong nhiều năm
quá rồi.”

Marie lật qua giá tiền.”Chị có còn nhớ mẹ không?”

“Lúc nào cũng nhớ, nhưng giờ thì không còn quá tệ nữa. Chỉ cần cố gắng và hồi
tưởng tất cả những ký ức tươi đẹp về mẹ em trước khi bà bị ốm. Đừng nghĩ về
những chuyện tồi tệ là được.”

“Mẹ chị chết như thế nào?”

“Ung thư vú.”

“Ồ.” Họ nhìn vào nhau qua dây áo lót ren sáng màu, đôi mắt xanh dương to tròn
của Marie nhìn thẳng vào mắt Jane, và chẳng ai trong số họ phải nói thành lời
về việc nhìn một người mình yêu thương ra đi theo cách đó. Họ đều biết.

“Chị lúc ấy trẻ hơn em, phải không?”Marie hỏi.

“Chị sáu tuổi, và mẹ chị đã ốm rất lâu trước khi bà mất.” Lúc đó mẹ cô mới có
ba mươi mốt tuổi. Già hơn Jane bây giờ có một tuổi.

“Em vẫn còn vài bông hoa từ quan tài của mẹ em. Bây giờ thì chúng đều khô rồi,
nhưng nó khiến em cảm thấy, bằng cách nào đó vẫn còn gắn kết với mẹ.” Marie cúi
xuống. “Luc không hiểu. Anh ấy nghĩ em nên vứt chúng đi.”

“Em có nói với anh ấy lí do em giữ những bông hoa ấy lại không?”

“Không ạ.”

“Vậy em nên nói đi.”

Cô bé nhún vai và nhặt một cái áo con màu đỏ lên.

“Chị vẫn giữ nhẫn đính hôn của mẹ chị,” Jane thú nhận. “Bố chị đã để nhẫn cưới
của bà đi theo bà, nhưng ông giữ lại nhẫn đính hôn của bà, và hồi trước chị thường
đeo nó trong một sợi dây chuyền quanh cổ.” Cô đã không hề nói chuyện về chiếc
nhẫn và ý nghĩa của nó đối với cô trong nhiều năm rồi. Caroline không hiểu, bởi
vì mẹ cô ấy đã bỏ đi với một gã lái xe tải. Nhưng Marie thì có.

“Giờ chiếc nhẫn ấy ở đâu rồi ạ?”

“Trong tủ đồ lót của chị. Chị tháo nó ra vài năm sau khi mẹ chị mất. Chị nghĩ
rằng em sẽ bỏ những bông hoa đi khi đến thời điểm em cảm thấy thích hợp.”

Marie gật đầu và chọn một cái áo con đệm nước màu trắng. “Nhìn cái này này.”

“Trông nó nặng thế.” Jane nhặt một chiếc từ giá và bóp nhẹ đầu ngực. Nó nặng,
ướt át và cô tự hỏi Luc sẽ nghĩ gì về chuyện cô em gái bé nhỏ của anh mặc một
cái áo con nâng ngực. Cô tự hỏi anh sẽ nghĩ gì nếu cô mặc một chiếc như vậy. “Luc
có lẽ không muốn em mua một chiếc áo con độn dày như thế này đâu.”

“Ôi trời, anh ấy sẽ không quan tâm đâu ạ. Anh ấy chắc còn chả chú ý thấy nữa
chứ.” Marie nói và cầm lấy bốn cái áo con rồi biến mất trong phòng thay đồ.
Trong khi Jane chờ cô bé, cô nhặt vô số túi đồ mua sắm lên rồi di chuyển vài
bước tới quầy quần lót.

Jane có thể không biết nhiều về áo con nhưng cô là một chuyên gia về quần lót.
Hai năm trước, cô đã cải đạo sang quần lọt khe. Lúc đầu thì cô ghét chúng,
nhưng giờ cô yêu chúng. Chúng không tớn lên cao như những loại quần lót thông
thường khác, ừ thì, chúng cũng đã cao rồi. Trong lúc chờ, cô mua sáu cái quần
lọt khe bằng cotton và thun tổng hợp đi cùng áo lá hợp tông.

Khi Marie ló ra khỏi phòng thay đồ, cô bé đặt một chồng quần lót và ba cái áo
con lên quầy thanh toán. Di động trong túi cô bé rung lên và cô mở điện thoại.

“Xin chào,” cô bé trả lời. “Hmm,… vâng, em nghĩ thế.” Cô bé liếc Jane. “Em sẽ
hỏi chị ấy.Luc muốn biết chị có đói không?”

Luc ư? “Để làm gì?”

Marie nhún vai. “Để làm gì ạ?” cô bé hỏi anh. Cô bé đưa thẻ tín dụng của Luc
cho người thu ngân rồi bảo Jane, “Đây là đêm anh ấy phải nấu ăn. Anh ấy nói vì
chị sẽ ghé qua phỏng vấn anh ấy, anh ấy sẽ ném thêm vài thứ vào cho chị.”

Hai điều đến với Jane cùng một lúc. Một là Luc nấu ăn, và hai là hẳn anh không
còn nổi điên lên với cô nữa. “Bảo anh ấy là chị đói ngấu rồi.”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3