Nữ hoàng tin đồn - Chương 07 - Phần 1
Chương
7:
Đa
tình sẽ hối tiếc
Sáng hôm sau, Phong Bình tỉnh dậy
trong căn phòng riêng ở tầng trên cùng của khách sạn Thời Quang, đầu giường đã
chuẩn bị sẵn bữa sáng thịnh soạn và hai tờ báo buổi sáng. Cô đánh răng, rửa mặt
xong xuôi, bưng cốc sữa nóng lên uống một ngụm, vừa uống vừa đọc báo.
Tin nóng là tin về một vụ bắt cóc
giết con tin. Người bị bắt cóc là con trai của chủ thuyền ở thành phố Đào
Nguyên. Đối phương hận gia đình đó đã báo cảnh sát nên giết con tin.
Phong Bình xem xong cảm thấy rất ngạc
nhiên, chưa kịp thay quần áo mà chạy thẳng xuống phòng làm việc của Phương Bá
Thao để hỏi tình hình.
Phương Bá Thao vốn đã quen với sự
xuất quỷ nhập thần của cô, vừa nhìn thấy cô cầm tờ báo trên tay liền biết được
mục đích của cô. Chưa đợi cô hỏi, ông ta liền nói: “Chuyện này tối qua đã đến
tai những người trong giới rồi, ai cũng phải hốt hoảng”.
Phong Bình chau mày: “Thật là xấu
xa, kẻ nào làm vậy?”.
Phương Bá Thao lắc đầu và nói: “Tạm
thời chưa biết là ai. Những người nổi tiếng ở các thành phố xung quanh đều cảm
thấy bất an. Chú đã thuê hai vệ sĩ ở Thái, ngày mai họ sẽ đến”.
Phong Bình nghe mà toát mồ hôi.
“Quân Di quay lại Anh chưa?”.
“Chưa,
nó đi du lịch cùng Richard rồi. Tối qua chú đã gọi điện bắt nó quay về”.
“Có
phải là chú hơi căng thẳng không?”.
Phương
Bá Thao thở dài: “Đó là bởi vì cháu vẫn chưa làm bố làm mẹ”.
Phong
Bình bĩu môi không nói gì. Lúc ấy, dường như cô đã hiểu ý của Đường Ca Nam tối
qua, chắc là lo lắng cho mình. Nhưng việc gì mà anh ta phải nói những lời khiến
người ta tức giận như thế, thật là…
Hai
người nói chuyện về vụ án mạng một lúc. Vì Phương Bá Thao có cuộc họp lúc mười
giờ nên Phong Bình đứng dậy về phòng. Hai người cùng đi thang máy. Đúng hôm ấy
có ngôi sao lớn ở phòng tổng thống của khách sạn Thời Quang, phóng viên đến rất
nhiều, không hiểu sao họ lại bị chụp ảnh, đăng lên báo.
Tác
giả lên tiếng là hoàn toàn vô tình, nhưng nhớ lại thời gian trước, có người từng
tung tin nói rằng Phong Bình có quan hệ rất thân mật với một tỉ phú kinh doanh
khách sạn. Bây giờ thấy vậy mới nghĩ không có lửa thì làm sao có khói, mọi chuyện
ắt phải có nguyên nhân của nó. Đặc biệt là trong bức ảnh Phong Bình mặc quần áo
ngủ, không khỏi khiến người ta nghĩ lệch lạc.
Đội
săn tin luôn tìm mọi cách để tóm được “thóp” của Đường Ca Nam, không ngờ người
xảy ra sự cố trước lại là Phong Bình nên không thể thiếu được sự đồng cảm có
chút “giả tạo” đối với Đường Ca Nam. Bài viết đó tưởng tượng thật bạo dạn, suy
đoán hợp lý, phân tích sâu sắc, thấu triệt, lời văn trau chuốt, mượt mà, giống
như một “tác phẩm văn học” xuất sắc. Chỉ có điều “sinh không hợp thời”, đứng
trước vụ án mạng to lớn ấy thì quả là thảm hại.
Dù
như vậy, Đường Ca Nam vẫn nhìn thấy.
Cho
dù anh không nhìn thấy thì nhất định sẽ có người làm mọi cách để anh biết điều
đó. Cơ hội “thọc gậy bánh xe” này, một số người quyết sẽ không bỏ qua, ví dụ
như Chu Tân Trúc.
Khi
biết thông tin về vụ scandal này, cô ta thấy hưng phấn hơn bao giờ hết. Cuối
cùng thì việc gian dâm của Phong Bình cũng lộ ra, nếu Đường Ca Nam còn là một
thằng đàn ông thì nên tống cổ cô ta ra khỏi nhà. Dù anh ta có thể nhẫn nhịn thì
nhà họ Đường quyết không nhẫn nhịn. Phen này cô ta chết chắc.
Cô
ta không dám chắc Đường Ca Nam đã biết tin về vụ scandal ấy chưa nên việc làm đầu
tiên là làm thân với Đường Minh Tuyên, vòng vo tam quốc khơi gợi thông tin về vụ
scandal này ra. Đường Minh Tuyên quả nhiên giật nảy mình, đúng là cô gái trẻ,
không kiềm chế được bản thân nên lập tức gọi điện cho Đường Ca Nam, bảo anh đọc
tin đó.
Như
thế Chu Tân Trúc mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, giống như trút được một gánh nặng
vậy.
Sau
đó, hai người nói chuyện về giới thời trang. Nghe nói cuộc thi người mẫu sắp tổ
chức ở thành phố Thánh Anh có mời nhà thiết kế nổi tiếng Jennifer làm giám khảo.
Một mặt cũng là để tuyên truyền cho show trình diễn thời trang xuân hạ của bà
ta ở châu Á. Đường Minh Tuyên biết hai cô em họ của cô ta đều tham gia cuộc thi
này nên mỉm cười và nói: “Tịnh Hà và Nhã Bá chắc chắn sẽ lọt vào vòng chung kết?”.
Chu
Tân Trúc tỏ ra rất khiêm tốn, thái độ có vẻ rất khách quan: “Vào top 10 thì chắc
không có vấn đề gì, điều kiện của Tịnh Hà tốt hơn Nhã Bá, cơ hội cũng lớn
hơn…”. Nói đến đấy cô ta khéo léo ngừng lại, có cơ hội thì sao nữa? Để cho người
nghe tự hiểu thì hơn.
Hai
đứa em này đều do người chị giỏi giang là cô ta đích thân chỉ giáo, làm sao có
thể bị loại một cách dễ dàng được? Huống hồ có nguồn tài lực hùng hậu làm hậu
thuẫn. Đây là điều không thể nhắc đến và cũng vô cùng quan trọng, vì vậy, chắc
chắn họ sẽ dựa vào thực lực của bản thân để tiến thẳng vào vòng chung kết.
Đường
Minh Tuyên nghe vậy, lịch sự khen vài câu và chúc họ may mắn. Tuy chưa từng gặp
Phong Bình nhưng vì nóng lòng muốn về nhà để nghe ngóng thái độ của mọi người
sau khi biết thông tin lá cải kia nên cô ngồi một lúc rồi kiếm cớ ra về.
Cô
vội vàng quay về nhà, bà nội và mấy cô họ, chị em họ bên đằng ngoại đều đang ở
đấy. Mọi người đang bàn luận rất sôi nổi, trông ai cũng có vẻ rất kích động, chủ
đề dĩ nhiên là xoay quanh vụ án mạng gây chấn động dư luận. Nhắc đến chuyện
này, những người cảm thấy lo âu khiếp sợ nhất là những người có tiền. Đường
Minh Tuyên ngồi xuống cùng mọi người, thấy họ không ngừng chỉ trích chính trị
và trị an nên không khỏi cảm thấy lưỡng lự. Lúc ấy mà nhắc đến vụ scandal tình
ái kia thì có vẻ là không đúng lúc cho lắm. Nếu không nói thì lại thấy bức xúc
khó chịu.
Đường
lão phu nhân rất quan tâm đến cháu ngoại, đôi mắt sắc bén khi nhìn cháu cũng dịu
dàng hẳn đi, nói rất chậm nhưng cũng đầy uy nghiêm: “Minh Tuyên, dạo này cháu
nên yên phận một chút, đừng có chạy lung tung”.
Đường
Minh Tuyên mỉm cười và nói: “Từ trước đến nay cháu đều rất yên phận. Người
không yên phận là anh hai…”. Càng nói về cuối càng lí nhí.
Nghe
vậy mọi người bỗng chốc yên lặng, hướng ánh nhìn về phía cô. Nhưng khóe mắt vẫn
không quên liếc nhìn vẻ mặt của Đường lão phu nhân. Từ sau khi Đường Ca Nam
đính hôn, rất ít người dám nhắc đến tên anh ta trước mặt Đường lão phu nhân, một
là sợ bà bị kích động, hai là không ai muốn tự mang lại phiền phức cho mình. Vì
Đường Minh Tuyên được bà yêu quý hơn cả nên khó tránh khỏi có chút kiêu căng.
Lúc
ấy, nét mặt của Đường lão phu nhân không biểu lộ chút cảm xúc gì. Bà ta im lặng
một lúc rồi nói: “Thằng Nam không an phận thế nào?”.
Giọng
nói của bà nhẹ nhàng đến nỗi Đường Minh Tuyên không biết làm thế nào. Nhưng cô
ta vẫn liều nói thông tin lá cải ấy ra, dù gì thì biết mà không nói cũng là tội.
Một khi bà ngoại truy cứu thì cũng bị vạ lây. Trong gia đình họ, Đường lão phu
nhân giống như Từ Hy thái hậu, tuy chồng mất sớm nhưng vì con trai Đường Trạm
quá xuất sắc nên cuộc sống của bà chỉ bó hẹp trong gia đình. Chút quyền lực này
là tất cả niềm vui của bà. Bà quyết không chịu để mặc nó.
Tuy
không bộc lộ qua nét mặt nhưng trong lòng bà cảm thấy rất vui. Có cơ hội chứng
minh sai lầm của người khác và sự anh minh của mình, dĩ nhiên là một chuyện thật
khiến người ta vui mừng. Chuyện này đã chứng minh được tầm nhìn xa trông rộng của
Đường lão phu nhân, kinh nghiệm nói với bà ta rằng: Con đường mà một người phụ
nữ bình thường chen chân vào xã hội thượng lưu quyết không phải là trong sạch.
Chỉ khi nào một người đàn ông trong xã hội thượng lưu lấy cô ta thì sau đó mới
được coi là danh chính ngôn thuận. Con cháu của nhà họ Đường quyết không chịu
oan ức như vậy.
Đường
lão phu nhân hơi cúi mặt xuống, trong lòng đã có chủ ý. Nhưng sự uy nghiêm của
bà khiến bà phải tạm thời giữ im lặng.
Vụ
scandal gây xôn xao cả nhà họ Đường không gây phiền phức gì cho Phong Bình,
nhưng lại khiến một đương sự khác là Phương Bá Thao tức điên lên. Ông ta gọi điện
đến tòa báo mắng cho người đầu tiên nghe điện thoại một trận tơi bời, sau đó
kiên quyết yêu cầu giới truyền thông phải làm sáng tỏ chuyện này. Phong Bình mỉm
cười ngăn ông ta lại, cô nói những chuyện như thế này từ trước đến nay càng cố
thanh minh thì càng bị hiểu lầm, vì vậy không nên làm như vậy.
Phương
Bá Thao tức đến nỗi không thể chịu đựng được, vội nói: “Không được, không được,
thật không ra thể thống gì cả”.
Phong
Bình cười khì khì rồi nói: “Chú Phương, nếu chú muốn người ta lưu truyền tên tuổi
của mình trên thế giới này, vậy thì nhất định không cần giải thích bất kỳ điều
gì với họ cả. Hãy để cho họ thả sức với đôi cánh của mình đi, xem trí tưởng tượng
của họ được phát huy đến đâu. Sở dĩ con người là loài linh trưởng là bởi vì họ
có một bộ não giỏi tưởng tượng. Không biết tận dụng thì quả là đáng tiếc”.
Phương
Bá Thao nghĩ rằng lòng nhiệt tình của mình không được đền đáp. Ông trợn tròn mắt
nhìn cô: “Chú lo Đường Ca Nam sẽ hiểu lầm cháu…”.
Phong
Bình cười ha ha, ngắt lời ông: “Chú Phương nghĩ nhiều rồi. Cháu không lo”.
“Thật
sao?”.
“Scandal
tình ái của anh ta nhiều như vậy, cháu mới có một cái, trừ phi cháu…”, cô vừa
nói vừa mặc chiếc áo khoác lông cừu màu xanh lá cây, “Trừ phi một ngày nào đó
cháu trở thành nữ hoàng scandal, nếu không anh ta quyết không có lập trường để
chỉ trích cháu. Cháu hẹn Dịch Nhĩ Dương xem quần áo, không nói chuyện với chú nữa.
À đúng rồi, cho cháu mượn lái xe của chú”.
Phương
Bá Thao toát mồ hôi: “Dùng xe của chú? Cháu còn lo thiên hạ chưa đủ loạn hay
sao?”.
Phong
Bình xách túi rồi mở cửa, trước khi đi cô cười và nói: “Cho dù giới truyền
thông có viết thế nào, người khác có nói gì thì cũng không thể thay đổi được
quan hệ của chúng ta. Cứ coi nó như là cơn gió thoảng qua”.
Phương
Bá Thao lắc đầu không ngừng, nói vọng ra nhắc nhở cô: “Chú ý an toàn”.
Phong
Bình đi thang máy xuống tận tầng hầm, lái xe trẻ với complet giày da lịch sự đã
ngồi trong xe chờ sẵn để phục vụ. Chiếc xe dừng trước cửa tòa nhà làm việc của
Dịch Nhĩ Dương, lái xe xuống xe muốn đưa cô lên tầng, cô vội từ chối: “Không cần,
tôi quen rồi”.
Lái
xe vẫn kiên quyết đưa cô đến cửa phòng làm việc.
Lần
này nhìn thấy cô, thái độ của Dịch Nhĩ Dương có vẻ khang khác, mấy lần muốn nói
nhưng lại thôi, dường như có chuyện gì đó rất khó mở miệng. Phong Bình hiểu được
cái khó của anh ta nên chủ động giải thích: “Báo chí viết lung tung, không có
chuyện đó đâu”.
Dịch
Nhĩ Dương đang không biết phải mở miệng thế nào, thấy cô chủ động nhắc đến thì
không còn gì hơn, quyết định truy đến cùng, anh hỏi: “Chuyện của cô với Ca Nam
là thế nào? Tối hôm trước cậu ta lái xe đến tìm cô. Kết quả là ngày hôm sau cô
và Phương Bá Thao có scandal tình ái, rốt cuộc hai người đang làm gì vậy?”.
Phong
Bình bĩu môi: “Không làm gì, anh ta quan tâm đến tôi nhưng dùng sai phương
pháp. Chúng tôi cãi nhau vài câu. Chuyện với Phương Bá Thao hoàn toàn là báo
chí viết lung tung, tin hay không tùy anh”.
Dịch
Nhĩ Dương bỗng nghiêm túc hẳn lên: “Tôi tin hay không tin không quan trọng,
quan trọng là Ca Nam, thái độ của cậu ta thế nào?”.
“Không
biết”.
“Không
biết?”.
“Ừ.
Anh ta chẳng có phản ứng gì cả”.
“Không
có phản ứng gì mới là chuyện lớn”, Dịch Nhĩ Dương tỏ ra vô cùng căng thẳng,
“Chuyện lớn thật rồi đó”.
“Thật
sao? Vậy cứ để cho nó lớn đi”, Phong Bình tỏ vẻ bất cần, “Cho tôi xem quần áo
đi”.
“Quần
áo?”, Thấy cô như mắc bệnh não chậm phát triển, Dịch Nhĩ Dương rất ức chế,
không kìm được nhắc nhở cô, “Đại tiểu thư của tôi ơi, nếu Ca Nam nhất thời tức
giận cho cô đi luôn thì chẳng phải cô…”.
“Anh
ấy sẽ không làm thế đâu”, Phong Bình ngắt lời anh ta, mỉm cười và nói, “Vì vậy
anh không cần lo đến việc đã đầu tư từng thước vải lên người tôi”.
Dịch
Nhĩ Dương giận tím mặt, trợn tròn mắt như muốn gầm rú: “Đúng là phụ lòng người
khác, thôi thôi, tôi mặc kệ chuyện của hai người”. Anh ta hùng hùng hổ hổ bước
đi, vừa lớn tiếng dặn dò trợ lý: “Hủy tất cả các cuộc họp chiều nay, tôi không
muốn gặp ai hết”, giọng nói vang vang, nếu đập xuống đất thì e rằng tóe lửa.
Phong
Bình cười phá lên.
Suýt
nữa thì cô quên rằng Dịch Nhĩ Dương cũng là một trong số ít nhà thiết kế thời
trang nổi tiếng trong nước.
Thông
thường những người làm nghệ thuật, thành tựu nghệ thuật của họ tỉ lệ thuận với
tính cách của họ. Nhưng Dịch Nhĩ Dương thì không phải, chí ít là trước mặt
Phong Bình. Vì thế khi anh ta giận dữ hạ lệnh tiễn khách, Phong Bình cũng rất
biết điều tránh đi.
Hôm
ấy, thời tiết rất đẹp, trời cao và trong xanh, ánh nắng chan hòa, ấm áp.
Cô
bước ra khỏi phòng làm việc của Dịch Nhĩ Dương, không vội quay về, liền vào
siêu thị ba tầng dạo một chút. Đây là tòa B trong hai tòa siêu thị nổi tiếng của
thành phố, cách tòa A một vườn hoa có vòi phun nước. Cô dạo một vòng, ngồi ở vị
trí gần cửa Haagen-Dazs(9), gọi một suất bánh điểm tâm cùng một cốc trà.
(9) Một hãng kem nổi tiếng - thuộc tập đoàn Nestlé.
Kế
hoạch ban đầu bỗng nhiên bị hủy, tự nhiên có nửa ngày nhàn rỗi, bỗng chốc cô
không có việc gì để làm, đã vậy thì trốn ở đây phơi nắng. Cô tắm mình trong ánh
nắng mặt trời ấm áp, ánh nắng vàng ươm chiếu vào mắt khiến cô nheo mắt lại.
Hay
là gọi điện cho Đường Trạm? Hôm nay có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Cô
hơi chần chừ.
Trong
lòng cảm thấy rất tò mò, không biết rốt cuộc Đường Trạm muốn nói gì với cô.
Do
dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn cho tay vào túi lấy mẩu giấy đó, trên đó có số điện
thoại của Đường Trạm. Nhưng bỗng nhiên nhớ lại bộ quần áo mặc hôm qua vừa mới
được giặt khô là hơi, mẩu giấy đó chắc chắn là ở trong khách sạn. Sờ đi sờ lại,
quả nhiên, trong túi trống rỗng.
Cô
thổi phù một cái, cảm giác như trút được gánh nặng trong lòng. Quay sang nhìn
ra ngoài cửa kính, liếc nhìn vu vơ, tầm nhìn đã di chuyển nhưng không kìm được
lại quay lại nhìn.
Không
sai, trong tòa nhà đối diện, ở vị trí tầng sáu hoặc tầng bảy, có hai người đang
nói chuyện trước tấm cửa kính trong suốt, hai người đều dùng ngôn ngữ cơ thể.
Trong đó có một người, đôi lông mày của anh ta cũng nhếch lên theo tư thế tay
khi nói chuyện, cô đã từng rất quen thuộc với bóng hình ấy, vì vậy sẽ không nhận
nhầm.
Thì
ra công ty của anh ta đã chuyển đến đây, xem ra việc làm ăn rất thuận lợi.
Mặt
anh ta hướng về phía cô, chỉ có thể nhìn thấy đường nét bao quát của cơ thể và
khuôn mặt. Hai người họ cách nhau tấm cửa kính, cách nhau ánh nắng của buổi quá
trưa, cách nhau tấm lưới của thời gian và ký ức mịt mờ, cảm giác ấy rất giống kỹ
xảo điện ảnh, dường như bước ra từ trong sâu thẳm ký ức, cảm giác mông lung, mờ
ảo.