Thiên Đế Kiếm - Chương 74

Nhưng Mạnh Uy dừng lại, không phải
ông dừng lại, mà là một bàn tay to khoẻ đầy lông lá, hôi hám đặt lên vai ông đã
cản ông lại . Mạnh Uy ngước lên, một tên Lang nhân, khuôn mặt sói của hắn bị
một vết sẹo khá lớn chạy dài ở mắt phải .

-Ông bạn , đi đâu vậy ? – Tên Lang
nhân hỏi .

-Có việc . Mong anh bạn thả tôi ra .

Những tiếng cười sằng sặc vang lên .
Tiếng cười của hàng trăm kẻ trên khu phố . Chúng nghĩ rằng Tần Mạnh Uy chưa
từng vào chỗ này bao giờ, hoặc là không dám vào nên không hiểu luật ở đây . Khi
một tên Thần Thú đã cản đường ai lại, người đó muốn sống sót rời khỏi chỗ này
thì phải chiến đấu với hắn .

-Này ông già ! Ông có con cái không
? Có cần bọn tôi gửi thư cho nó tới để chôn cho bố nó không ? – Một ả Vũ tộc
nói .

Đám đông lại cười lớn hơn nữa .

Tên Lang nhân cười, hắn vỗ vai Mạnh
Uy :

-Ông thấy đấy ! Chúng tôi tiếp đón
khách rất nồng hậu, vì vậy, mong ông cũng phải thịnh tình với chúng tôi, được
chứ ?

Tần Mạnh Uy thở dài, ông nói :

-Thả tôi ra đi anh bạn, không là có
rắc rối đấy !

Đám đông lại cười, chúng cười lăn bò
ra . Một tên Nhân tộc nói :

-Ối giời ơi ! Chúng mày xem lão già
ấy nói gì kìa !

Tên Lang nhân cười :

-Đúng là có rắc rối lắm ông già à !

Lang nhân đấm bổ xuống, động tác
nhanh như cắt . Nhưng Mạnh Uy còn nhanh hơn, ông né người về đằng sau , để lại
một khoảng đất nứt toác, sụt lún trước mặt .

Tên Lang nhân gầm lên :

-Được lắm lão già ! Ta sẽ…

Giọng nói của tên Lang nhân bị chặn
lại . Một sợi dây trắng và mảnh đang thít sâu vào cổ hắn .

Những tên khác trong khu phố thấy
vậy, bọn chúng gầm lên và định lao vào .

Và bọn chúng cũng dừng lại, xung
quanh chúng, những sợi dây trắng mảnh đan nhau chi chít, chỉ cần tên nào động
đậy, những sợi dây ấy sẽ siết lại và mỗi phần cơ thể sẽ đi một nơi .

Đôi mắt của Tần Mạnh Uy xám ngoét,
đồng tử trở nên bé và những tia máu nổi lên gân guốc trong mắt . Tên Lang nhân
há hốc mồm, người hắn đầm đìa mồ hôi vì ánh mắt ấy .

-Chúng mày muốn chết đấy hả ? – Mạnh
Uy nói .

Tay của ông đang kéo căng sợi chỉ,
sợi chỉ ấy ngày càng thắt sâu vào cô tên Lang nhân, một dòng máu bắt đầu chảy
ra từ cổ hắn .

-Lão già…đan dây từ…khi nào ? – Tên
Lang nhân ú ớ, hắn cố gắng cho thanh quản của mình không cử động nhiều, vì dây
chỉ bắt đầu ngấm vào da của hắn .

Tên Lang nhân nhìn xuống, hắn thấy
tay Mạnh Uy đeo một chiếc nhẫn có khắc hình một thanh kiếm . Tên Lang nhân đổi
sắc mặt, hắn lắp bắp :

-Tôi biết lỗi rồi…thưa ngài… – Tên
Lang nhân ngấp ngứ vì đau cổ họng – …thủ lĩnh Ngũ Thánh Điện !

Những tên khác cũng hết sức kinh
ngạc, bọn chúng cũng cầu xin :

-Mong ngài tha tội , thủ lĩnh Ngũ
Thánh Điện !

-Tao tưởng chúng mày không biết tao
là ai chứ ? – Mạnh Uy gằn giọng .

-Mong ngài tha tội ! – Cả đám gào
lên .

Mạnh Uy nới tay, sợi chỉ buông lỏng
dần ra . Tên Lang nhân ôm cổ, hắn hít thở như điên như dại .

-Cút ! – Mạnh Uy quát .

Cả bọn gần trăm người biến đi ngay,
con phố lại trở thành vắng lặng .

Mạnh Uy thở dài . Uất Hận Thành vẫn
thế, chẳng thay đổi gì . Bao năm qua, không hiểu, đã có bao nhiêu kẻ chết ở chỗ
này ? Mùi máu đã làm ông chán chường quá rồi .

Mạnh Uy mơ tới một nơi, những con
người cười nói vui vẻ với nhau . Những chuyến xe chở hàng hoá qua lại nhộn
nhịp, tiếng khóc của những đứa trẻ con, sự tình tứ của một đôi trai gái, tiếng
hồ hởi của người bán hàng, hương hoa ngào ngạt, chim chóc kêu ríu rít trên cành
cây . Những cảnh tượng bình thường tới mức sáo rỗng, nhưng Mạnh Uy đang khao
khát nó, ông cũng muốn được như Hàn Thuyên, ông tự hỏi tại sao lúc ấy không
cùng Hàn Thuyên ra ngoài kia, rời khỏi Uất Hận Thành ?

Trước mặt ông, giờ chỉ là con phố đổ
nát điêu tàn, tối tăm và lạnh lẽo .

Mạnh Uy đi đến cửa thành . Một cánh
cổng cao và dày bằng đá . Hai bóng người từ trên thành lao xuống, họ đeo những
chiếc khăn màu đen che kín mặt . Họ là những thành viên của đội Biệt Sát .

-Chào thủ lĩnh ! – Hai người lính
cung kính cúi đầu .

-Ừ . Mở cửa cho ta …

Một người lính Biệt Sát niệm thuật,
tay anh ta ném một lá bùa về phía cổng thành . Chiếc cổng từ từ mở . Cổng thành
được bảo vệ bởi Kết Giới, và chỉ có thể mở ra bằng cách phá tan nó , còn nếu
không muốn cổng bị hư hại, phải dùng pháp thuật . Chỉ có những người tạo ra Kết
Giới mới biết cách huỷ bỏ Kết Giới .

Mạnh Uy bước ra . Tiếng gió thổi ù
hết hai tai . Ông nhằm thẳng hướng khu rừng duy nhất phía trước mặt .

Khu rừng này cách Uất Hận Thành
không xa lắm , chưa đến nửa canh giờ, Tần Mạnh Uy đã tới nơi . Ông đi lên một
gò đất cao , trên gò đất ấy, một túp lều đã được dựng một cách tạm bợ và trông
hết sức khó coi .

Mạnh Uy bước vào . Và ông đã thấy
Hạc Tú và Diệp Thu :

-Chào hai vị ! – Mạnh Uy cười nhạt .

-Ông đến rồi sao ? – Hạc Tú hỏi .

Mạnh Uy nhìn quanh quất, ông không
thấy hai người còn lại trong Ngũ Thánh Điện đâu, ông hỏi :

-Hai người bọn họ đâu rồi ?

-Đường chủ cần gặp họ đột xuất . –
Diệp Thu trả lời – Nhưng Đường chủ có nhắn lại là cứ tiến hành cuộc thi đúng
giờ .

Ba người ngồi xuống, họ không nói gì
với nhau cả .

Thời gian lặng lẽ trôi qua . Và
dường như hết chịu nổi sự im lặng, Hạc Tú lên tiếng :

-Tôi đã có kiến nghị về việc thay
đổi hình thức và cách tiến hành cuộc thi Thập Tứ . Nhưng…Thiên Tử nói rằng rất
khó để thay đổi phương cách giáo dục đã được định kiến từ lâu của chúng ta .
Nếu muốn thay đổi thì sớm nhất là phải đến năm sau, cuộc thi mới có thể thay
đổi .

-Các đội trưởng của đội Hạn Tuyền,
Biệt Sát , các đội bảo vệ Ai Oán Đường và Sầu Lệ Điện cũng phân vân … – Diệp
Thu nói –… một bên nói rằng nên thay đổi cách giáo dục, một bên thì với quan
điểm giữ nguyên cách tổ chức và tiến hành cuộc thi .

-Cuộc thi này là cái nền để tạo nên
những chiến binh mạnh nhất của Uất Hận Thành… – Hạc Tú tiếp lời –… nhưng ông
thấy đấy . Chúng ta cũng là những người từng trải qua cuộc thi Thập Tứ này rồi,
nó quá khốc liệt và tàn nhẫn .

Mạnh Uy thở dài :

-Cái gì cũng có giá của nó . Nhưng
đúng là tôi nghĩ…nên thay đổi cách giáo dục thì có lẽ tốt hơn…

-Đành an ủi và cầu phước lũ chúng nó
vậy . Tám ngàn đứa, còn lại bao nhiêu ? – Diệp Thu nói .

Tiếng trống vang lên dồn dập . Mạnh
Uy nói :

-Đến giờ rồi .

Ba người bước ra từ trong căn lều .
Những người lính Biệt Sát đã có mặt ở bên ngoài .

Mạnh Uy bước ra, theo sau ông là là
Hạc Tú, Diệp Thu và các thành viên Biệt Sát dưới gò đất là một bãi đất trống
rất lớn .

Và trên bãi đất trống ấy, đã chật
ních hàng vạn đứa trẻ con tầm từ mười ba , mười bốn tuổi trở lên, cả ba tộc
người . Chúng hướng ánh mắt tò mò và suy xét về phía người đang đứng trên cái
gò cao kia .

Không gian im lặng đến nghẹt thở .
Chỉ có tiếng phần phật của áo bay .

Mạnh Uy nhìn khắp một lượt . Ông
nói, giọng nói của ông vang vọng, ai cũng có thể nghe rõ mồn một :

-Trong bọn bay, đứa nào sợ thì bước
ra đi !

Đám trẻ con nhìn nhau, chúng ngoái
lại đằng sau để xem kẻ nào định bước ra khỏi hàng ngũ . Không gian im lặng,
nhưng không một đứa nào trong đám trẻ ấy bước ra cả .

Tần Mạnh Uy thất vọng . Sự liều
lĩnh, tàn nhẫn, và trái tim không có tính người đang ngự trị trong những đứa
trẻ này . Ông lắc đầu ngán ngẩm .

-Hãy nghe cho kỹ . Năm nay có thể sẽ
là năm cuối cùng sẽ phải thi như thế này . Một cuộc thi khác sẽ thay thế, giảm
tối đa sự nguy hiểm tới mạng sống . Các ngươi, có thể không thi năm nay, tới
năm sau vẫn có thể thi lại .

Bọn trẻ con dáo dác nhìn nhau ,
chúng chẳng tỏ vẻ gì là cảm thấy hứng thú những lời nói của Tần Mạnh Uy .

-Và ta sẽ nói trước toàn bộ cách
thức thi năm nay, để cho các ngươi thay đổi quyết định . Mặc dù các ngươi đã
được nghe những người đi trước nói lại về cuộc thi này, nhưng các ngươi nên nhớ
, năm nay là vừa tròn mười bốn năm kể từ ngày Con Quỷ Uất Hận Thành bước vào
cuộc thi này . Vì thế, ngoài ba vòng như thông lệ, sẽ có vòng thứ tư . Cứ mười
bốn năm, sẽ có một vòng thứ tư như thế này . Và ba vòng trước cũng sẽ khó hơn
rất nhiều so với kỳ thi lần trước . Kỳ thi này có tên là kỳ thi Thập Tứ, vì cứ
mười bốn năm lại tổ chức một kỳ thi đặc biệt như thế này .

Đám trẻ bắt đầu nóng người , từng
đứa, từng đứa, ánh mắt lộ lên những tia máu .

Tần Mạnh Uy nói tiếp :

-Khu rừng Thâm Hồn kia là địa điểm thi
. Trong các ngươi, ai đã vào đó một lần thì giơ tay lên ?

Không có đứa trẻ nào giơ tay lên cả
.

Tần Mạnh Uy không hỏi thêm gì nữa .
Ông bắt đầu vào đề :

-Vòng thứ nhất , các ngươi có hai
tuần lễ để vượt qua Hạ Thâm Hồn . Nếu các ngươi sống sót mà tới được cánh cửa
sắt ở sát Hạ Thâm Hồn thì các ngươi đã qua vòng thứ nhất . Qua cánh cửa sắt,
các ngươi sẽ vào Trung Thâm Hồn, ở đó, các ngươi sẽ được các thành viên Biệt
Sát giao nhiệm vụ . Nếu hoàn thành được những nhiệm vụ ấy, các ngươi sẽ được
đưa tới Thượng Thâm Hồn, những kẻ sống sót sẽ phải vượt qua Thượng Thâm Hồn,
giống vòng thứ nhất, có điều các ngươi sẽ bị bọn quái vật truy đuổi ngày đêm,
chúng đói thịt người lắm . Và nếu các ngươi vượt qua được con quái vật Ám Quỷ
Thâm Hồn, các ngươi đã đỗ . Nhưng tất nhiên, không phải tất cả các ngươi đều có
tư chất mà có thể đỗ cả ba vòng . Nên có quy định như sau, nếu vượt qua vòng
một, các ngươi được chứng nhận trở thành một người lính Uất Hận Thành, không
việc gì phải lo mình kém người khác, trong quân ngũ, các ngươi vẫn có thể làm
bản thân mình mạnh mẽ hơn . Nếu vượt qua vòng hai, các ngươi sẽ được xếp vào
thành phần những học viên tập sự và có thể trở thành thành viên dự bị của Biệt
Sát . Nếu đỗ cả ba vòng, các ngươi sẽ được tuyển thẳng , và được công nhận là
thành viên chính thức của Biệt Sát . Những điều cần nói, ta đã nói hết, có ai
hỏi gì không ?

Một thằng nhóc giơ tay lên, Mạnh Uy
nói :

-Hỏi gì ?

-Vậy còn vòng thứ tư, thưa ngài ?

Mạnh Uy nhìn thằng nhóc ấy . Đôi mắt
của nó lạnh lùng và tàn nhẫn, còn hơn cả đôi mắt của Hàn Thuyên .

-Ngươi có chắc là vượt qua được cả
ba vòng không , nhóc ?

Thằng nhóc nói :

-Tôi tự tin vào bản thân mình .

Mạnh Uy cười :

-Đôi mắt ấy của ngươi đang sợ hãi,
chứ không phải là ngươi đang hứng thú . Ngươi đang cố đánh lừa bản thân mình
thôi . Ta nói đúng không ?

Thằng nhóc không ngờ là Mạnh Uy đã
đoán ra được . Lúc này, những giọt mồ hôi bắt đầu vã ra trên mặt nó . Những đứa
khác cũng thế .

-Các ngươi có biết Đường chủ Hàn
Thuyên không ?

-Có… – Tiếng xì xầm vang lên.

-Ông ta thi cùng với ta . Năm ấy, có
mười ngàn đứa trẻ như các ngươi bây giờ bước vào kỳ thi Thập Tứ này . Nhưng…chỉ
có bốn trăm hai mươi người sống sót sau lần thi ấy .

Bọn trẻ không giữ được bình tĩnh
nữa, chúng bắt đầu chồn chân .

-Các ngươi hãy nghĩ kỹ . Các ngươi
có thể thi vào năm sau, nếu năm sau vẫn chưa có gì thay đổi, thì các ngươi vẫn
có thể vượt qua cuộc thi này được . Nó sẽ bớt nguy hiểm hơn rất nhiều, và rất ít
các thí sinh bị chết . Hãy suy nghĩ lại đi, cuộc thi Thập Tứ này khác hẳn những
cuộc thi thường niên . Những kỳ thi thường niên cũng chẳng khác gì kỳ thi Thập
Tứ, nhưng độ nguy hiểm không đáng kể, và không có vòng thứ tư, hãy suy nghĩ lại
đi .

Một đứa trẻ nói vọng lên :

-Ngài vẫn chưa trả lời, vòng thi thứ
tư là gì ?

-Vòng thi ấy không bắt buộc, những
người sống sót của ba vòng trước có thể đăng ký tham dự .

-Vòng thi ấy như thế nào ?

Mạnh Uy nheo mắt :

-Ngươi thực sự muốn biết vòng thứ tư
như thế nào sao ?

-Vâng .

Mạnh Uy nhìn lướt . Bọn trẻ con rất,
rất khao khát, chúng đang nghe từng lời của ông .

-Ta sẽ nói vòng thi thứ tư .

Nhưng ta muốn hỏi, trong các ngươi,
ai muốn thi vòng thứ tư, nếu các ngươi vượt qua ba vòng trước ?

Tất cả cánh tay giơ lên . Tần Mạnh
Uy lại nói :

-Vậy ta sẽ nói .

Mỗi đứa các ngươi sẽ được uống một
lọ thuốc độc .

Lượng thuốc độc ấy trong người các
ngươi sẽ chỉ có một lọ thuốc giải .

Lọ thuốc giải sẽ được giấu trong
phạm vi của Thượng Thâm Hồn .

Nhiệm vụ của các ngươi rất rõ ràng…

Tìm thuốc giải…

Đơn giản là giết quái vật để chạy
thoát…

Và các ngươi phải giết lẫn nhau…

Tới khi nào còn được người cuối cùng
. Đó là kẻ sống sót .

Nhưng nếu kẻ sống sót ấy không chịu
đựng nổi sự hành hạ của thuốc độc, không tìm thấy thuốc giải, hoặc bị quái vật
tấn công mà chết…

Thì không có người nào đỗ cả .

Có ai hỏi gì không ?

Bọn nhóc ở dưới đã bắt đầu hoang
mang, chúng thật sự cảm thấy sợ . Thâm Hồn là khu rừng mà đến cả Thiên Tử Uất
Hận Thành cũng hiếm khi dám tuỳ tiện bước chân vào .

Mạnh Uy để ý thằng nhóc giả bộ ban
nãy . Ánh mắt nó sợ hãi, rồi nó nhắm chặt đôi mắt lại . Chân nó từ từ di chuyển
.

“ Bước ra đi con trai ! “ – Mạnh Uy
nóng lòng, mặc dù vẻ mặt ông đang giữ nguyên sự bình thản . “ Vẫn còn năm sau,
đừng để nơi này phải chịu đau khổ nữa ! “ .

Đôi chân thằng nhóc ấy chuyển động .
Nhưng không phải là bước ra, mà nó tỳ mạnh chân xuống đất . Đôi mắt không còn
cái vẻ giả tạo nữa, ánh mắt đầy sự tàn ác và sát khí .

Hạc Tú ghé lên, ông nói với Mạnh Uy
:

-Doạ dẫm chúng nó kiểu gì cũng vậy
thôi, không đứa nào chịu ra đâu…

Mạnh Uy quay sang, Diệp Thu cũng gật
đầu .

Mạnh Uy thở dài, ông nói :

-Trước khi thi, ta chỉ mong một điều,
dù hơi khó, nhưng ta…

…thật sự muốn lũ chúng bay sống sót
trở về …

…Uất Hận Thành đã lấy đi sự hồn
nhiên và tâm hồn của các ngươi…

…kỳ thi Thập Tứ này sẽ lấy hết, và
có thể là cả mạng sống…

…và ta thực sự không muốn một ai,
bất cứ đứa nào trong các ngươi đăng ký tham gia vòng thi thứ tư cả …

…đừng để giống như Con Quỷ Uất Hận
Thành .

Bọn trẻ càng tỏ vẻ nóng lòng muốn
vào ngay Thâm Hồn .

Mạnh Uy nhìn ra xa, những đứa trẻ .
Tám vạn đứa trẻ, không đếm xuể, có khi hơn , khắp thung lũng, bọn chúng đứng
chen chúc nhau .

Nhưng…

Bao nhiêu đứa sống sót đây ?

Mạnh Uy thở dài, ông hét lên, tiếng
hét vang vọng trong thung lũng :

-Ta, với cương vị thủ lĩnh Ngũ Thánh
Điện , tuyên bố cuộc thi Sinh Tử, kỳ thi Thập Tứ bắt đầu !

Ngài Hàn và Lã Vân , vẫn thành một
cặp như thế, hai người bước đi trên con đường lớn Kiếm Tiên Thành .

Lã Vân muốn hỏi, nhưng y chẳng biết
là nên bắt đầu từ đâu .

-Thưa bác…

Ngài Hàn nhìn sang :

-Sao ?

-Cháu thực sự không hiểu ! Nếu cần
một người thương thuyết và có thế lực, bác chỉ cần liên hệ với Không Không Đạo
Nhân hoặc Trưởng Lão Kiếm Tiên . Tại sao bác lại đi nhờ lão Thất Hiền Sứ Giả ?
Hàn Phi nhà ta đã tính chuyện cắt đứt với con đĩ Doãn Ái rồi . Giờ ta đến nhờ
vả , thì đồng tiền đưa qua, bát cháo đưa lại, bác không nghĩ là con Doãn Ái lại
chẳng nhân cơ hội này mà ra sức ép với chúng ta hay sao ? Lão Sứ Giả ấy chiều
con hơn cả đầy tớ hầu chủ nhân !

Ngài Hàn cười :

-Mày nghĩ tao nông cạn đến mức mà
không hiểu chuyện ấy sao ?

-Cháu không có ý nói thế ! Nhưng quả
thực, nhờ vả lão già này chỉ tổ làm chúng ta, và đặc biệt là làm Hàn Phi mất
mặt !

Ngài Hàn cười rộ, ông vỗ vai Lã Vân
:

-Cái này thì tao không trách mày
thiếu hiểu biết được !

-Tức là sao ạ ?

Ngài Hàn trầm ngâm :

-Nghe kỹ những lời tao nói đây, Thất
Hiền Sứ Giả không phải là một lão già bình thường . Dòng họ của lão già này có
một lịch sử rất lâu đời và có thế lực . Thất Hiền Sứ Giả tên thật là Võ Thái
Hùng . Lão là kẻ mang dòng máu của Hoàng Đế . Đến đây thì phải có sự hiểu biết
một chút . Sau khi đất nước Quang Hoa Quốc sụp đổ, những người trong dòng họ Võ
đã về sông Thặng Thuỷ, trao lại quyền kiểm soát Tổ Long cho những người thành
lập Kiếm Tiên Thành . Dưới sự chỉ đạo của thành phần lãnh đạo Kiếm Tiên hồi bấy
giờ, những người trong dòng tộc họ Võ lần lượt rút lui một cách lặng lẽ . Nhưng
không vì thế mà họ Võ mất đi uy thế, vì mang trong người dòng máu của Hoàng Đế,
gia tộc ấy phát triển nhanh chóng, do sự bảo hộ của Kiếm Tiên Thành và cả Ngũ
Hành Tộc bởi vì Hoàng Đế Võ Thái Lang cũng là một người có dòng máu Ngũ Hành
Tộc . Và để dễ hiểu hơn, gia tộc họ Võ ấy có liên hệ tới dòng máu thần thánh .
Sự phát triển của gia tộc ấy, đã làm nảy sinh nhiều sự phân biệt, và hình thành
nên hai dòng họ trong ngay gia tộc họ Võ . Một bên dòng họ Võ Thái là những
người mang tư tưởng bảo thủ, muốn đứng lên thống trị thiên hạ một lần nữa, còn
những người có họ Võ Hạ thì tư tưởng muốn sát nhập và cùng với ba tộc lãnh đạo
Tổ Long Thành . Và thế là một trong hai dòng họ đã ra đi . Đó là dòng họ Võ Hạ,
dòng họ ấy về Tổ Long Thành, tiếp tục phát triển thành một gia tộc lớn mạnh ,
và Hạ Phong Tướng Quân bây giờ chính là người của dòng họ Võ Hạ ấy . Còn dòng
họ Võ Thái thì đã lộ bản chất muốn chống đối nên càng ngày, Kiếm Tiên càng ít
trao cho họ những quyền lợi khi xưa , dòng họ Võ Thái vốn chỉ quen sống trong
nhung lụa, giờ bị bỏ rơi, nên ngày càng điêu tàn . Cuối cùng , bây giờ chỉ còn
lại đúng Võ Thái Hùng là người thừa kế duy nhất của dòng họ Võ Thái . Nhưng tất
nhiên, Võ Thái Hùng không phải là kẻ ăn chơi sa đoạ, lão ta hiểu rằng, danh
tiếng của lão tuy không thể giúp lão sống , có ai hơi đâu mà đi cung phụng một
cái thằng chỉ mang danh là con cháu Hoàng Đế chứ ? Nhưng lão già này biết dựa
vào danh tiếng , dùng nó làm bàn đạp để sống . Lão già này nhờ vào cái danh
dòng máu Hoàng Đế, lão nhờ đến sự giúp đỡ của Nhân Tộc Ẩn Giả , Nhân Tộc Ẩn Giả
với Võ Thái Hùng nói trắng ra thì cũng là bà con họ hàng, vì cả hai người đều
thuộc dòng máu Ngũ Hành Tộc, tình thì không có, nhưng dù sao cũng trọng cái
nghĩa, thế là Ẩn Giả Nhân Tộc giúp thôi . Và thế là càng ngày, Võ Thái Hùng
càng leo cao, và cho tới bây giờ, vị trí của lão ta là Thất Hiền Sứ Giả .

-Cái đó thì cháu biết ! Với lại
chuyện đó thì trẻ con cũng biết . Nhưng Thất Hiền Sứ Giả là gì chứ ? – Lã Vân
nói – Cái vị trí ấy là chỉ thay mặt Kiếm Tiên Thành trao thưởng cho những chiến
binh có thành tích đặc biệt xuất sắc trong công việc, và cùng lắm là thay mặt
Kiếm Tiên du thuyết, trao đổi và thương lượng chứ có gì to tát đâu ?

-Chính mấy cái thứ mày nói lại to
tát hơn mày tưởng ! – Ngài Hàn cười – Mày có hiểu không ? Được chính tận tay
người mang dòng máu Hoàng Đế trao tặng phần thưởng, có phải là một vinh dự cho
những cái thằng hám danh trẻ tuổi không ? Nên có chuyện, Thất Hiền Sứ Giả còn
được mời tới Tích Vũ để trao phần thưởng cơ mà ! Tới lúc này, cái dòng máu của
Thất Hiền Sứ Giả mới phát huy . Lão già này ăn nói cũng không tốt lắm, nhưng
lời nói chẳng ra ngô ra khoai ấy lại có sức nặng bởi nó được đeo thêm dòng máu
Hoàng Đế . Ai mà không kính trọng lời nói ấy chứ ? Và bởi vì cái dòng máu ấy,
Thất Hiền Sứ Giả có một chỗ đứng rất lớn trong Kiếm Tiên Thành . Bây giờ bảo
tao hạ sát lão già ấy, mày có tin là ngay ngày mai quân đội từ khắp Đại Lục sẽ chen
chân trong cái thành bé tí này để làm cái việc cỏn con là đem tao ra đầu đài để
chém đầu không ? Vả lại, Thất Hiền Sứ Giả không những thân quen với Nhân Tộc Ẩn
Giả, mà Vũ Tộc Ẩn Giả, Thú Tộc Ẩn Giả cũng là họ hàng của lão . Hơn nữa, cái
thứ to đùng Hạ Phong Tướng Quân đang ở trước mặt, ai mà dám làm gì Sứ Giả chứ ?

-Nhưng Hạ Phong Tướng Quân là người
của dòng họ Võ Hạ , hai dòng họ ấy đã cắt đứt mọi quan hệ từ lâu rồi cơ mà ?

-Cách đây lâu lắm rồi, từ cái hồi
mày mới là thằng oắt con lang thang tao chưa nhặt về kia , Hạ Phong đã chính
thức nhận Võ Thái Hùng làm anh họ , tuyên bố nối lại mối quan hệ giữa hai dòng
họ . Hôm ấy, buổi lễ đâu chỉ có vài người, tao cũng may mắn có trong ấy . Kể ra
ông già Hạ Phong cũng khôn ngoan, kết giao lại với Thất Hiền Sứ Giả, coi như từ
nay ông ta được danh chính ngôn thuận là mang dòng máu Hoàng Đế rồi còn gì nữa
!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3