Vẫn mơ về em _ Chương 57 - 58

57. Mắc nợ anh

Đào
Tử vẫn ngoan cố gào lên: “Tự cổ chí kim nam nữ yêu nhau là lẽ bất di bất dịch!
Quản thiên quản địa không quản được chuyện đại tiện tiểu tiện của con người! Quản
Đông quản Tây không quản được chuyện phòng the của người ta!” Nghe nó hô khẩu
hiệu có vẻ đối ứng mà dũng mãnh lắm, tôi liền hỏi: “Câu sau ở đâu ra đấy?” Đào
Tử vênh mặt nói: “Đào Tử vừa sáng tác ra! Sao, bắt đầu ngưỡng mộ mình rồi hả!”

Tôi
lén lau mồ hôi lạnh trên trán. Đào tử vẫn hăng tiết: “Thiếu nữ độc thân như
chúng ta tự do phát triển “tình bạn vĩ đại” thì sao? Chẳng lẽ không được? Chẳng
lẽ là sai? Nếu chúng ta không phát triển “tình bạn vĩ đại” thì lấy đâu ra thế hệ
nối tiếp? Chui từ đá ra à? Hay đến Nữ Nhi Quốc uống cái thứ nước sinh con kỳ
quái?”

Tôi
cảm thấy tay chân bắt đầu mềm nhũn, vội dựa vào tường mới đứng vững được. Tuy một
mặt vô cùng sửng sốt, một mặt tôi lại có chút biến thái, cảm thấy những gì Đào
Tử nói rất đúng, rất chính xác, rất có lý. Trong xã hội loài người, sinh con đẻ
cái để nối dõi tông đường là một trong những chuyện quan trọng nhất trong những
chuyện quan trọng, vì chất lượng tốt hiệu quả cao của thế hệ sau, rõ ràng việc
thực hành “tình bạn vĩ đại” cũng đặc biệt cần thiết và có tính chất trọng yếu.

Đang
suy nghĩ miên man, đột nhiên tôi nghe có tiếng quát của quản lý vang rền từ
ngoài cửa: “Đào Tử Thanh, trong giờ làm không được nói nhăng nói cuội! Đang
trong giai đoạn “nghiêm trị” đề nghị cô nghiêm túc chú ý cho tôi!”

Tôi
rụt cổ, Đào Tử hậm hực quay về chỗ.

Im
lặng được một hồi, tôi cắn răng ngẫm nghĩ, không sai, đau ngắn còn hơn đau dài,
chết sớm càng mau đầu thai. Nghĩ đến đây tôi mới có dũng khí lấy điện thoại ra
gọi cho Trác Hạo, hẹn buổi tối gặp nhau.

Hơn
ba tiếng đồng hồ làm việc buổi chiều trôi qua thật khốn khổ khốn nạn, có lúc thấy
thời gian sao mà đằng đẵng như cả năm trời, có lúc lại thấy vèo vèo như bóng
câu qua khe cửa. Cứ như thế cho đến lúc hết giờ, tôi đã gần như kiệt quệ hoàn
toàn vì trạng thái rối loạn của mình.

Đến
chỗ hẹn, gặp Trác Hạo, anh mỉm cười với tôi, tôi cũng cười lại. Nụ cười của anh
vô tư, nụ cười của tôi nặng nề.

Tôi
dằn lòng gọi anh: “Trác Hạo!” Anh ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: “Sao thế Tô Nhã?”
Tôi hít sâu một hơi, nói với anh: “Tối hôm qua, trên đường từ nhà anh về, em đã
gặp Ninh Hiên.”

Sắc
mặt Trác Hạo lập tức tái xanh, nụ cười trên môi cũng đơ lại, mắt anh nhìn tôi,
chất chứa nỗi thất vọng thương đau, trong con ngươi thậm chí còn bùng lên ngọn
lửa phẫn nộ vì bị phản bội.

Nhưng
ngọn lửa đó chỉ lóe lên trong tích tắc, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vừa
gắp thịt tôm hùm vào bát tôi vừa nói: “Tô Nhã, nếm thử món tôm ở đây xem, ngon
có tiếng đấy!”

Tôi
lại hít một hơi lấy dũng khí nói tiếp: “Trác Hạo, nghe em nói này.” Anh vội
vàng ngắt lời tôi, tiếp tục gắp vào đĩa tôi một cái càng cua, giọng vẫn không
có gì khác lạ nhưng lời nói ra lại rất hàm hồ: “Tô Nhã, thủ cái càng tôm hấp
này đi, bổ dưỡng lắm đấy!”

Tôi
nhìn anh, trong lòng trào dâng một nỗi thê lương. Tôi không nỡ làm tổn thương
anh, nhưng so với cứ tiếp tục dùng dằng tay ba ai cũng đau khổ, chi bằng cứ
thành thật với lòng mình, mau mau cắt đứt đống tơ vò này cho sớm.

Tôi
biết mình làm như vậy là ích kỷ. Nhưng vì Ninh Hiên, tôi nguyện làm đứa con gái
xấu xa ích kỷ, dẫu có bị người ta phỉ báng, chỉ trích ra sao cũng được, kể cả
có bị dựng đứng lên mà chửi là đồ vong ân bội nghĩa, bị mắng thẳng vảo mặt là đồ
vô lương tâm, tôi cũng chấp nhận tất.

Tôi
nói: “Trác Hạo, em không đói, em có chuyện muốn nói với anh!”

Cuối
cùng anh cũng dừng lại, đặt đũa xuống bàn, lặng lẽ châm một điếu thuốc, vừa hút
vừa lim dim đôi mắt nhìn tôi, đợi chính miệng tôi nói ra những lời anh đã có dự
cảm từ trước.

Tôi
nói: “Trác Hạo, em xin lỗi! Chúng ta chia tay đi!”

Tôi
nhìn Trác Hạo, nói: “Trác Hạo, em xin lỗi! Chúng ta chia tay đi!”

Trác
Hạo hít mạnh một hơi thuốc rồi từ từ nhả ra làn khói trắng nghi ngút, khói thuốc
như sương mù chầm chậm bay lên vấn vít trước mắt chúng tôi. Một lúc sau Trác Hạo
trầm giọng hỏi tôi: “Tại sao?”

Sau
làn khói thuốc, khuôn mặt Trác Hạo cũng dần trở nên mơ hồ, vì thế tôi định mường
tượng lại khuôn mặt anh dựa vào trí nhớ. Nhưng rồi đột nhiên tôi phát hiện ra,
không biết từ lúc nào mình đã không thể nhớ rõ nổi. Thì ra khuôn mặt Trác Hạo đã
dần phai mờ trong trái tim tôi.


lẽ không phải do làn khói thuốc mịt mù khiến hình ảnh của anh trở nên mờ ảo như
vậy trong mắt tôi, mà bởi hình ảnh đó đã không tồn tại trong trái tim tôi từ
lâu rồi.

Tôi
lúng túng trả lời: “Bởi vì… em… thực ra em… thực ra em không yêu anh…”

Anh
ngắt lời tôi: “Sự thật này chúng ta chẳng đã tự ngầm hiểu với nhau từ trước rồi
còn gì? Không ngờ em lại lấy chuyện ra làm lý do chia tay! Được, để anh nói cho
em biết tại sao em muốn chia tay với anh, bởi vì em thích, à không, nói là yêu
thì đúng hơn phải không? Bởi vì em yêu cậu trai trẻ kém em bốn tuổi kia! Vì em
muốn được ở bên cậu ta nên mới đòi chia tay với anh, đúng không?”

Tôi
rụt rè đáp lại: “Trác Hạo… thực ra Ninh Hiên, anh ấy… không phải kém em bốn tuổi,
mà là ba tuổi!”

Trác
Hạo nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi: “Tô Nhã, giờ em còn có thể
ngồi tranh cãi với anh chuyện hắn kém em bao tuổi ư?”

Tôi
cũng tự thấy khinh bỉ chính mình, tự dưng lại lên cơn đúng lúc này. Tôi ngượng
nghịu nói câu xin lỗi lần nữa: “Trác Hạo, em xin lỗi!”

Trác
Hạo dụi tắt điếu thuốc, nhìn tôi không chớp mắt, chậm rãi nói: “Tô Nhã, giữa
anh và cậu ta, nếu em quyết định chọn cậu ta, một người ít tuổi hơn em thì nhất
định sau này em sẽ phải hối hận! Anh đã nói rồi, với gia thế như vậy, nhất định
gia đình cậu ta sẽ không đồng ý để con trai mình đi yêu một cô gái nhiều tuổi
hơn, chẳng những thế trước kia còn là cô giáo dạy mình đâu!”

Tôi
nhìn anh, cười u ám, bao bất lực và cô quạnh, chán nản và đau đớn, chùn chân và
lo lắng trong giọng nói đầu bị phơi bày không che giấu. Tôi yếu ớt lên tiếng: “Nhưng
Trác Hạo ơi, em có thể làm gì được đây? Em đã từng thử từ bỏ, tưởng như thế là
xong, nhưng cuối cùng, chẳng những không chấm dứt được những vướng mắc giữa hai
người mà còn gây tổn thương cho nhiều người nữa.”

Không
phải em chưa thử từ bỏ, chỉ là thực sự từ bỏ không nổi.


thế Trác Hạo ơi, em xin lỗi. Cả đời này em mắc nợ anh, hy vọng kiếp sau có thể
trả được nợ.

Trác
Hạo nhìn tôi, trong đáy mắt ẩn giấu nổi đau và cơn giận dữ bị kìm nén, anh nói,
giọng nói khàn khàn đầy u ám, có phần tàn nhẫn: “Nhưng vốn dĩ em và cậu ta
không thể có tương lai!”

Tôi
gượng cười nói với anh: “Dù cho sau này em và anh ấy không thể ở bên nhau, dù
cho tương lai đã định sẵn chúng em phải chia tay, dù cho ngày mai chính là
tương lai ấy, em vẫn chấp nhận. Trác Hạo, chúng ta thật sự không nên ở bên
nhau, cho dù có Ninh Hiên hay không thì chúng ta cũng nên chia tay anh ạ. Nếu
không sau này hai chúng ta sẽ chỉ đau khổ hơn mà thôi, em rõ ràng mang trong
lòng hình bóng người đàn ông khác nhưng ngày ngày phải chung sống với người
mình không hề yêu; còn anh rõ ràng biết bạn gái mình không yêu mình nhưng phải ấm
ức sống cùng cô ta cả đời. Cuộc sống như vậy kéo dài sẽ khiến tâm lý chúng ta
thay đổi! Chúng ta sẽ ngày càng cảm thấy bất an đến cực đoan, chỉ cần chút chuyện
nhỏ thôi cũng có thể là mồi lửa bùng phát chiến tranh. Vì thế Trác Hạo ạ, giữa
hai chúng ta, chia tay mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất!”

Trác
Hạo nhìn tôi, không nói không rằng, ánh mắt liên tục chuyển từ lạnh sang nóng rồi
từ nóng sang lạnh. Cuối cùng anh lên tiếng: “Tô Nhã, em nhớ lấy, chính em có lỗi
với anh trước.” Mắt tôi ngân ngấn nước, tôi nhìn anh gật đầu: “Vâng! Em nhớ rằng
mình có lỗi với anh! Em mắc nợ anh!”

Trác
Hạo bật cười lạnh lùng: “Nợ anh? Em có thể lấy gì trả nợ anh! Tô Nhã, em phải
nhớ thêm một chuyện nữa, em và Ninh Hiên, nhất định sẽ không có tương lai!”

Nói
xong Trác Hạo đứng lên bỏ đi, toàn thân tôi run cầm cập như ngã xuống hố băng.

Trước
khi đi, Trác Hạo nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo đến tột cùng, làm tôi chẳng còn
sức đâu mà gánh vác tội lỗi phụ bạc trong tâm hồn, toàn thân bại liệt ngồi rũ
xuống ghế, bất động.

Không
biết tôi đã ngồi trong trạng thái đó bao lâu thì nghe thấy tiếng có người gọi
mình. Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, là nhân viên nhà hàng đến nhắc rằng điện
thoại của tôi đã đổ chuông rất lâu rồi.

Đến
lúc này tôi mới sực tỉnh lại từ trạng thái vô thức, thọc tay vào tùi lục tìm điện
thoại, vội vội vàng vàng nghe máy, đầu bên kia không nói gì, chỉ có tiếng thở
dài nhè nhẹ. Hơi thở quen thuộc, hơi gấp gáp đã vạch trần nỗi lo lắng bất an của
hắn trong im lặng.

Tôi
lên tiếng trước: “Ninh Hiên, anh đang ở đâu?”

Ninh
Hiên chậm rãi đáp: “Như đã hẹn, ở dưới nhà em.”

Tôi
ừ một tiếng rồi bảo hắn: “Đợi em, em về đây!”

Khi
tôi về đến khu nhà, Ninh Hiên đang đứng dựa trước mũi xe, lặng lẽ hút thuốc. Dưới
chân hắn lại là một đống đầu lọc thuốc lá.

Nhìn
thấy tôi, hắn vội vàng vứt điều thuốc đang hút dở đi, bật người đứng thẳng dậy
như thể vừa bị bắt quả tang làm chuyện mờ ám.

Tôi
đi đến bên hắn, cười cười nói: “Anh to gan nhỉ, không sợ bị phạt à, vứt đầu thuốc
lá bừa bãi ở nơi công cộng thế này, còn cả một đống rõ nhiều nữa chứ!”

Nghe
tôi nói, có vẻ hắn cũng định pha trò cười cùng tôi nhưng cuối cùng lại thất bại
với bộ dạng cứng ngắc. Hắn cho tay lên gãi đầu, sau đó lại đột ngột đưa tay ra
kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy tôi, rất chặt, rất chặt, làm tôi dường như sắp tắc
thở.

Nhịp
thở của hắn hơi gấp, giọng nói chất chứa lo lắng, hắn hỏi tôi: “Em nói với anh
ta chưa?”

Tôi
khẽ gật đầu, dụi má vào lớp áo sơ mi trước ngực hắn. Ngăn cách bởi lớp vải mỏng
này cả hai chúng tôi đều có thể cảm nhận được độ ấm cơ thể của nhau.

Tôi
nói với hắn: “Em nói chia tay với Trác Hạo rồi, nói người em yêu là Ninh Hiên,
em nói nếu ở bên anh ấy mà lúc nào em cũng nhớ đến anh thì cả anh ấy và em đều
không thể hạnh phúc.” Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt Ninh Hiên: “Ninh Hiên, em cảm
thấy có lỗi với anh ấy. Em đã làm tổn thương anh ấy rồi!”

Ninh
Hiên cúi đầu hôn tôi thật điên cuồng, mãnh liệt. Trong chớp mắt mùi thuốc là đã
xộc đầy vào khoang miệng tôi, làm tôi mơ mơ màng màng.

Mãi
lâu sau Ninh Hiên mới buông tôi ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi nói: “Không
được nghĩ tới anh ta nữa, thấy có lỗi cũng không được! Từ bây giờ trở đi em chỉ
được nghĩ tới anh thôi!”

58. Nguyện nắm chặt tay

Tôi
đưa Ninh Hiên lên nhà mình. Vừa bước vào cửa, còn chưa kịp bật đèn cà hai đã quấn
lấy nhau hôn lấy hôn để. Hắn thở dốc hỏi tôi: “Có tắm không?” Tôi hổn hển đáp: “Chúng
ta cùng tắm!” Hắn không kìm nổi ý cười trong giọng nói: “Em đùa anh!” Tôi cũng
bắt đầu không nhịn được cười: “Em nói thật đấy!”

Mỗi
lần chúng tôi đối đáp thế này, kết quả luôn là lăn thẳng lên giường. Hôm nay
coi như có chút tiến bộ, nói phải đi đôi với làm, nói chuyện tắm rửa thì phải
kéo nhau vào phòng tắm.

Nước
nóng từ vòi hoa sen như một làn sương mù trút xối xả lên người chúng tôi. Hai đứa
đứng trong làn sương ôm lấy nhau thật chặt, nhắm mắt và hôn mải miết. Hai tấm
thân trần cọ xát vào nhau nóng giãy, nhịp tim hòa điệu đập thình thịch, thời
gian dường như đứng lại, chúng tôi hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài,
tưởng chừng cảm giác hạnh phúc của cả đời kết tinh cả trong khoảnh khắc miên
man này.

Ninh
Hiên ghé miệng sát tai tôi, thầm thì: “Chúng ta sẽ không chia tay nữa được
không?”

Tôi
càng sáp vào lòng hắn, gật đầu đáp: “Ừ!”

Nếu
như chưa bao giờ được ăn kẹo ngon thì cũng chưa bao giờ biết được thế nào gọi
là vị ngọt, từ đó lại càng không thể nhớ da nhớ diết hương vị say đắm hồn người
đó được.

Giá
như khi ngồi khóc bên vệ đường tôi có thể hạ quyết tâm đẩy Ninh Hiên ra, hay
giá như có thể tiếp tục giả vờ kiên cường. Nhưng tôi không đẩy hắn ra, mà lại bổ
nhào vào lòng hắn, ham muốn sự dịu dàng của hắn, khát khao sự âu yếm của hắn, đắm
chìm trong mùi vị của hắn.

Bất
kể tương lai ra sao, giờ phút này tôi chỉ muốn được ở bên Ninh Hiên. Dẫu cho
ngay giây sau sẽ phải thịt nát xương tan, hóa thành tro bụi, vạn kiếp không thể
siêu sinh thì giây này tôi cũng quyết phải đáp lại những dịu dàng của hắn,
không hối tiếc.

Còn
về những chuyện kia, cứ coi như tự mình gạt mình đi. Tôi ảo tưởng rằng người đó
không biết tôi và Ninh Hiên đã trở về bên nhau, ảo tưởng rằng tôi và Ninh Hiên
vẫn có thể yên ổn an lành ở bên nhau thật lâu thật lâu.

Ninh
Hiên ép tôi phải đến căn hộ của hắn, không cho tôi về nhà mình. Đi làm về, hắn
kéo tôi vào phòng làm việc, bắt tôi ngồi lên sofa chơi máy vi tính, ăn uống, đọc
báo, ngủ gật… làm gì cũng được, miễn sao không được ra khỏi tầm mắt hắn. Còn hắn
thì ngồi bên bàn làm việc tô tô vẽ vẽ, tẩy tẩy xóa xóa thiết kế của mình.

Những
ngày này thần kinh của tôi luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, lúc nào cũng
có cảm giác người đó sẽ nhanh chóng phát giác tôi và Ninh Hiên đã hàn gắn lại mối
gian tình ngày xưa, lúc nào cũng có cảm giác người đó sẽ lại gọi điện cho tôi.


thế lòng tôi lúc nào cũng thấp thỏm không yên, mỗi lần điện thoại kêu tôi đều
giật mình sợ hãi. Ninh Hiên nói nhìn tôi như có trăm mối tâm sự, tôi thường bảo
là do hạnh phúc đến bất ngờ quá, sống trong đau khổ quen rồi nên bây giờ vẫn
còn bõ ngỡ chưa thích ứng với tình hình mới. Hắn cười ha hả, nhưng tiếng cười
đó như tỏ ra hoàn toàn không tin những gì tôi nói.

Hắn
biết tôi không thích nhiều chuyện nên cũng không hỏi nhiều. Chỉ cần tôi không rời
xa hắn, mọi thứ hắn đều có thể chiều lòng tôi.

Tôi
cảm thấy mình đang sống lén lút dưới lưỡi dao cầu. Trong lòng tôi hiểu rõ, sớm
muộn gì cũng có ngày người đó phát hiện ra tôi và Ninh Hiên lại ở bên nhau, và
sớm muộn gì người đó cũng sẽ ra mặt ngăn cấm chúng tôi.

Nghĩ
đến quãng thời gian ngọt ngào đầy hạnh phúc này có lẽ sẽ sớm bị tước đoạt lần nữa,
tôi lại luyến tiếc không nỡ từ bỏ, đành liều mạng đưa ra một quyết định.

Đằng
nào cũng không thể trốn tránh mãi được, chi bằng hạ quyết tâm lén lút được ngày
nào hay ngày đấy. Hai chúng tôi chẳng có gì nhiều, ngoài hai trái tim ra, chỉ
còn lại niềm hạnh phúc vui vẻ trước mắt thôi.

Sau
thời gian chuẩn bị dài đằng đẵng, cuối cùng buổi triển lãm của Ninh Hiên cũng
khai mạc trọng thể trong sự mong đợi của bao người. Quy mô và tiếng tăm của buổi
triển lãm rất lớn nên đến dự lễ khai mạc có rất nhiều người vai vế, từ quan chức
chính phủ đến các doanh nhân cỡ lớn, các nhân vật có tiếng trong xã hội, thậm
chí cả những người từ thành phố khác, tỉnh khác, vùng khác, nước khác cũng đặc
biệt nhiệt tình đến góp mặt. Nhưng may sao, người đó không đến.

Khi
các phóng viên chĩa micro về phía Ninh Hiên để phỏng vấn, tôi đứng dưới bục
nhìn hắn không rời. Ánh đèn flash chói mắt nháy liên tục về phía hắn. Trong chớp
mắt tôi thậm chí còn không thể phân biệt nổi ánh sáng chói lòa trước mắt rốt cuộc
đến từ những chiếc máy ảnh trong tay đám phóng viên hay nụ cười rạng rỡ của Ninh
Hiên.

Tôi
đứng ngẩn ngơ bên ngoài đám đông dõi theo hắn. Mặc dù đã kiểm soát không để nước
miếng chảy ra ròng ròng nhưng thời gian bao năm nay cũng chẳng thể trị tận gốc
được căn bệnh háo sắc bẩm sinh của tôi. Bây giờ mà có một cái gương ở đây để
tôi soi vào, chắc chắn trong đó sẽ hiện lên bộ mặt siêu cấp của một con dê cái.

Đào
Tử lò dò đến gần tôi cạnh khóe: “Tô Nhã, người yêu cậu đẹp trai thế!”

Tôi
quay sang nó cười nham hiểm: “Cậu nói anh nào cơ?”

Lập
tức mặt nó ngơ ra: “Mẹ ơi! Không phải chứ! Cậu chân đứng hai thuyền bắt cá hai
tay à?”

Tôi
phỉ phui ngay: “Hứ! Nói vớ vẩn! Dưới chân người ta làm gì có thuyền mà đứng!”

Đào
Tử độp lại tôi: “Ngụy biện! Cậu tưởng mình là đứa có mắt như mù à? Chẳng sắp
chèo thuyền đi làm rồi còn dám nói không có thuyền để dùng!” Nói xong nó lại bắt
đầu rên lên ư ử bài “Để ta cùng khua chèo” xỉa xói phỉ báng tôi.

Tôi
vẫn già mồm: “Đào Tử, ‘bệnh tưởng’ của cậu nặng quá rồi đấy!”

Đào
Tử nghiến răng kèn kẹt: “Thừa nhận mình có gian tình với người nổi tiếng mà khó
khăn thế ư? Nhận xong thì chết chắc! Trước khi già mồm nói láo cậu cũng nên nói
với ngài Trình kia đóng kịch cho khéo chứ! Nói cho cậu biết, từ lúc ngài Trình
đứng trên kia đến giờ, ánh mắt anh ta như hai tia laser chiếu thẳng về phía đây
chưa rời khỏi cậu nửa giây nào đâu!”

Tôi
vẫn ngoan cố kháng cự: “Đào Tử, nhưng mà… gian tình với ngài Trình… quả thực
không có chuyện đó đâu!”

Đào
Tử lại chu mỏ như đang vận nội công để tập hợp những lời độc địa nhất trong bụng,
chuẩn bị phun xối xả vào mặt tôi; nhưng nó chưa kịp xuất chiêu thì đã có một giọng
nói chen ngang làm tôi ngã chổng vó: “Chuyện này có thể có đấy!”

Cả
tôi và Đào Tử đều giật nẩy, quay đầu về phía phát ra tiếng nói, sau đó cùng nghệt
mặt ra.

Không
biết Ninh Hiên đã giao lại chiến trường cho quản lý, một mình phá vòng vây lò
dò đến chỗ tôi và Đào Tử từ lúc nào.

Hắn
nhìn tôi mỉm cười, nụ cười thản nhiên mà đắm đuối vô cùng.

Đào
Tử ngẩn người ú ớ: “Ngài… ngài Trình… tôi có một câu hỏi… có phải anh… anh và
Tô Nhã của chúng tôi có quan hệ mờ ám?”


cô Đào Tử ngốc nghếch này chắc vẫn còn sốc nặng nên mới dám trắng trợn phun ra
bốn từ “quan hệ mờ ám”- một danh từ mạnh thuộc chuyên ngành tám chuyện giật gân
thế này.

Ninh
Hiên tủm tỉm cười lắc đầu. Bất giác tôi lại hơi nhíu mày.

Mặc
dù không thích phô trương phách lối gì nhưng hắn thẳng thừng phủ nhận thế này
chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy hậm hực không thoải mái.

Đào
Tử lại càng kinh ngạc “Á” lên một tiếng.

Ninh
Hiên bước đến cạnh tôi, đưa tay ra nắm lấy cả hai bàn tay của tôi, quay sang
ban cho Đào Tử một nụ cười gợi cảm làm chúng sinh điên đảo, kèm một chất giọng
mạnh mẽ dõng dạc của dòng điện cao thế hàng triệu vôn: “Giữa tôi và cô ấy không
phải là quan hệ mờ ám, mà là…” hắn đưa mắt nhìn sang tôi, ánh mắt sâu lắng đầy
cảm xúc, nói: “… tôi nguyện cùng cô ấy nắm chặt tay nhau đến đầu bạc răng long!”

Ánh
mắt và lời nói của Ninh Hiên là tôi xúc động đến nỗi không thốt nổi câu gì. Cổ
họng cứng đờ, sống mũi cay cay, khóe mắt ươn ướt, trái tim nhộn nhạo.

Đột
nhiên Đào Tử kêu ầm lên: “Trời ơi là trời! Tại sao con nhặng to và ngon như thế
này không đâm vào miệng tôi chứ! Ông trời bất công!”

Hai
từ “con nhặng” vừa được thốt ra từ miệng Đào Tử, nét mặt đầy tình cảm đậm sâu của
Ninh Hiên liền không khỏi chuyển sang nhăn nhó.


Ninh Hiên tội nghiệp của tôi, bị mụ yêu tinh Đào Tử khinh đểu… chỉ trách hắn sống
ở nước ngoài lâu quá, không thích ứng hội nhập được với ngôn ngữ biến thái đang
tràn lan trong nước thời nay.

Suýt
nữa tôi đã phải quỳ xuống lạy lục van xin Đào Tử bít cái miệng bô bô đầy gió
xoáy của nó lại. Cuối cùng tôi đành lấy danh nghĩa cá nhân tặng cho nó một “phiếu
ăn” trị giá 500 tệ để nó không kể ra với bất kỳ ai chuyện giữa tôi và Ninh Hiên.

Khi
tôi đang tức tưởi viết “phiếu ăn” cho nó, Ninh Hiên đứng bên cạnh vừa hiếu kỳ vừa
buồn cười nói: “Đây chẳng phải giấy ghi nợ à? Con gái bọn em đúng là lắm trò!”

Đào
Tử phấn khích kêu to: “Oa, oa! Tô Nhã, cái thuyền của cậu gọi mình là con gái
kìa! Lâu lắm rồi mới có người gọi mình là con gái đấy! Người ta toàn gọi là bà
cô thôi, rõ đáng ghét! Tô Nhã, thuyền của cậu đáng yêu thật đấy!”

Tôi
khẽ gầm gừ cảnh cáo Đào Tử: “Bà cô già này ngậm miệng lại cho tôi! Không ngậm
được thì nói năng tử tế hơn cho tôi nhờ! Cô làm tôi mất hết thể diện rồi đấy!”

Tôi
len lén quay sang nhìn trộm Ninh Hiên, hắn dường như đã bị nội thương. Đến khi
chúng tôi ra khỏi trung tâm triển lãm, cuối cùng Ninh Hiên cũng không nhịn nổi
nữa bật cười phá lên.

Cười
xong hắn nắm tay tôi, ánh mắt dịu dàng quyến luyến mê hốn: “Nhã Nhã, chỉ cần được
ở bên em, bất kể làm gì, dù chỉ là một chuyện nhỏ thôi nhưng anh cũng thấy rất
rất vui!”

Nghe
hắn gọi tôi hai tiếng “Nhã Nhã” đầy tình cảm, tôi lập tức tê liệt mất nửa người.

Báo cáo nội dung xấu