Vẫn mơ về em _ Chương 53 - 54
53. Linh hồn đáng thương
Mấy
hôm sau, Trác Hạo nói với tôi anh có một người bạn thân mới mở ảnh viện áo cưới.
Anh bảo: “Bạn anh vừa nghe nói anh chuẩn bị cáo biệt độc thân, liền nhất quyết
giục anh đưa em đến chỗ cậu ta chụp ảnh cưới. Cậu ta nói dù sao chúng mình cũng
sắp phải chụp, chi bằng đến chỗ cậu ta chụp cho sớm. Cậu ta hứa sẽ phục vụ
chúng mình dịch vụ tốt nhất lại còn miễn phí toàn bộ nữa. Chỉ có thêm một đề
nghị, đó là tha thiết mong được dùng ảnh của chúng mình trưng bày trong cửa
kính để làm mẫu quảng cáo!”
Tôi
nghe mấy tiếng “dù sao cũng sắp phải chụp”, không khỏi có cảm giác sợ hãi bất
an. Tôi nói với Trác Hạo: “Anh làm người mẫu thì hoàn toàn có thể nhưng em thì
không được đâu, trông em chung chung mờ nhạt lắm, sợ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng
đến chất lượng hình ảnh. Hay bảo bạn anh tìm một cô người mẫu nào xinh đẹp một
chút chụp chung với anh, hai người chụp xong rồi lấy ảnh đấy để trưng bày thì đẹp
hơn nhiều đấy!”
Trác
Hạo nghe tôi nói xong mà dở khóc dở cười. Anh nửa giận nửa buồn cười bảo tôi: “Ảnh
cưới mà lại đi tìm cô dâu khác chụp hộ được à?” Tôi nghĩ cũng phải. Chợt nghĩ nếu
như có thể tìm được người thay thế thì chi bằng thay luôn tôi động phòng hoa
chúc gì đó cho rồi…
Trác
Hạo lại nói: “Vả lại, ai bảo em không xinh đẹp? Em mà nhạt nhòa như em nói thì
làm sao anh lại cam tâm tình nguyện để em trói lại thế này được?”
Thấy
độ tha thiết của Trác Hạo cao ngun ngút, tôi thầm nghĩ bất luận có thò đầu rụt
cổ gì thì sớm muộn cũng phải hứng nhát dao này thôi, đành cắn răng gật đầu dồng
ý vậy.
Đến
cuối tuần, dành cả hai ngày trời để chụp ảnh, một ngày chụp trong studio, một
ngày chụp ngoại cảnh, gần như tất cả các bộ váy cưới hạng VIP tôi đều đã mặc
qua cả. Trước kia nghe người ta nói, thời gian đẹp nhất, hạnh phúc nhất của một
người con gái chính là lúc khoác lên người bộ áo cưới vì người mình yêu. Nhưng
khi bị những bộ váy cưới lộng lẫy này bao phủ, tôi lại chẳng hề cảm thấy chút
ngượng ngùng hạnh phúc khó lòng đè nén nào như người ta nói cả. Thậm chí tôi
còn cảm thấy mình dường như phải miễn cưỡng nặn ra nụ cười hạnh phúc.
Sau
hai ngày vật vã, người tôi gần như đã biến thành một bộ khung lỏng lẻo, riêng
trái tim còn mệt mỏi gấp trăm lần cơ thể. Rõ ràng là không thích nhưng vẫn cứ
phải cười sao cho thật rạng rỡ, chẳng lẽ cuộc sống sau này của tôi sẽ là thế
này ư?
Vì
là chỗ quen biết nên ảnh được làm rất nhanh, mới có ba ngày mà anh bạn chủ ảnh
viện áo cưới đã gọi điện bảo chúng tôi đến lấy ảnh. Tôi và Trác Hạo hẹn tối hôm
đó sau khi tan sở sẽ cùng đi lấy.
Vừa
vào làm ca chiều Tiểu Điền đã mon men đến cạnh tôi, cười gian xảo hỏi: “Tô Nhã,
bao giờ thì phát kẹo hỉ đấy?”
Tôi
hết sức kinh hãi vì lần này khứu giác của nó còn nhanh nhạy hơn cả Đào Tử. Đào
Tử chưa kịp hỏi han gì thì đã bị Tiểu Điền hớt tay trên rồi.
Mưa
gió bao nhiêu năm trời đã rèn luyện toi trở thành đội trưởng du kích xuất sắc.
Lần này địch tiến thì ta phải lùi thôi: “Chả hiểu gì cả, nói cái gì thế! Năm
nào còn chưa biết được! Cậu còn sốt ruột hơn cả mình đấy! Cảm ơn nhé!”
Tiểu
Điền nhếch mép: “Tô Nhã, cậu đừng có vờ vịt. Ban nãy quản lý mở tiệc mời khách,
mấy người bọn mình phải đi theo phục vụ… Hey, cậu nhìn cái gì, dạo này sức khỏe
cậu đã khá lên đâu, cậu đi rồi lại phải uống rượu, không cho cậu đi theo là muốn
tốt cho cậu thôi. Cậu ngửi xem, trên người mình vẫn còn mùi rượu đây này! Nói
tiếp chủ đề chính, đừng có ngắt lời đấy. Lần này đi xa một chút, mọi người đến
tận nhà hàng Xuyên Ngoại Xuyên. Chuyện kể rằng, bên cạnh nhà hàng Xuyên Ngoại
Xuyên đó có một ảnh viện áo cưới mới khai trương.” Nói đến đây nó dừng lại, đưa
tay vân vê cằm nhìn tôi cười phóng đãng, trông bộ dạng vô cùng tiểu nhân.
Trung
tâm triển lãm này chuyên môn sản sinh ra những con người mắc bệnh nói nhiều.
Tôi tiếp tục đánh du kích: “Thế thì làm sao?”
Tiểu
Điền hất mặt nói: “Được rồi, cứ coi là cậu thật không biết gì đi! Thế thì để
người biết chuyện là mình nói cho kẻ không biết gì là cậu biết mọi chuyện mà
mình biết còn cậu không biết nhé! Trong khung cửa kính to to của cái ảnh viện
áo cưới đó, có bày một bức ảnh cưới cũng to to, siêu siêu lung linh.. Chú rể
trông khá quen mắt, hình như là ông chủ lớn trước kia đầu tư nâng cấp cho trung
tâm triển lãm của bọn mình, còn cô dâu thì trông là lạ, có điều mặt mũi thấp
thoáng cũng có nhiều nét giống cậu. Nhưng có điều cậu xinh làm sao được bằng
người ta! Người ta bờ vai tròn trịa trắng nõn, ngực ngô lên ngồn ngộn, con
mương nhỏ giữa ngực như ẩn như hiện làm mấy anh trai cùng đi với bọn mình suýt
chảy máu cam! Nhất là bậc tiên sinh họ Trình kia, anh ta đứng chết trân tại chỗ
mãi không nhấc chân lên được - hóa ra ngài Trình lại thích kiểu người như cậu,
tiếc cho mình xinh đẹp thế này mà chẳng còn cơ hội rồi!... Ê Tô Nhã, sao mà cứ
đần người ra thế, mình nói tiếp cho mà nghe. Sau đó bọn mình lại gần ô cửa kính
đó, ối giời đất ơi! Bên dưới ghi rõ rành rành thế này: Chúc bạn tốt Trác Hạo và
tiểu thư Tô Nhã trăm năm hạnh phúc! Tô Nhã, cậu biết không, cảm giác đầu tiên của
mình khi đó hệt như bị sét đánh trúng người! Hóa ra lợn sề trang điểm lên cũng
có thể thành heo giống cơ đấy!”
Tôi
cũng cảm thấy mình như bị sét đánh khi nghe Tiểu Điền nhắc đến Ninh Hiên, đặc
biệt lúc nó nhắc đến phản ứng của hắn, tôi có cảm giác cả trận sấm sét rền vang
dội xuống đầu mình.
Nếu
hắn có thể tỏ ra đoạn tình đoạn nghĩa hơn một chút, có thể tôi đã thấy đỡ hơn.
Nếu hắn đối với tôi cũng giống như tôi đối với hắn, vẫn chưa thể dứt tình, thì
sau này hắn cũng sẽ như tôi, cả đời không thể thấy hạnh phúc.
Tôi
hi vọng biết bao hắn có thể hạnh phúc.
Bao
năm qua, trái tim tôi vẫn không hề thay đổi, những lời chôn kín trong lòng tôi
cũng không hề đổi thay:
Nếu
như trong hai chúng ta, vẫn còn một người có thể được hạnh phúc, Ninh Hiên, em
hy vọng người đó là anh.
Nếu
như trong hai chúng ta, vẫn còn một người có thể được vui vẻ, Ninh Hiên, em hy
vọng người đó là anh.
Nếu
như trong hai chúng ta, vẫn còn một người có thể yêu thêm lần nữa, Ninh Hiên,
em biết người đó nhất định không phải là em.
Cả
buổi chiều hôm đó, tôi ngồi một chỗ như người mất hồn, làm gì cũng không xong.
Mấy người đã đến Xuyên Ngoại Xuyên lúc trưa thay phiên nhau kéo tới trước mặt
tôi, ép tôi phải mở to đôi mắt nặng trĩu ra để thấy họ đáng thương nhường nào.
Rồi người nào người nấy cười cợt gian xảo nói chúc mừng tôi. Tôi cố nặn một nụ
cười, nói cảm ơn từng người, từng người một.
Khó
khăn lắm mới được một lúc rảnh tai thì điện thoại lại bắt đầu kêu ầm lên. Tôi bỏ
điện thoại ra xem ai gọi đến, màn hình hiển thị một hàng số lộn xộn rất quen
thuộc, là cuộc gọi từ nước ngoài.
Ấn
nút nghe xong, tôi vội nói: “Tiêu Tiêu bà bà, bà ở bển vẫn khỏe chứ ạ?”
Tiêu
Tiêu ở bờ bên kia đại dương cười vang: “Tô Nhã, mình có chuyện muốn thông báo
cho cậu biết! Mình sắp làm mẹ của con ông xã mình rồi! Ha ha ha!”
Tiếng
cười của Tiêu Tiêu làm tôi có chút hoang mang. Tôi ngờ vực hỏi nó: “Tiêu Tiêu,
chồng cậu có con riêng ở ngoài à?” Gặp phải chuyện khốn nạn thế này sao nó còn
cười ha hả được như vậy? Điên rồi chắc…
Tiêu
Tiêu quát: “Khốn kiếp! Ý tôi nói là tôi có bầu rồi!”
Tôi
toát mồ hôi. Nhưng là toát mồ hôi thay cho Tiêu Tiêu. Chính mình đang mang bầu
thì cứ nói thẳng là “sắp làm mẹ rồi” có phải dễ hiểu hơn không? Nói tiếng Anh
lâu quá, từ ngữ dùng sai thứ tự quen rồi, chẳng trách tư duy logic có vấn đề.
Tôi
chúc mừng nó: “Tiêu Tiêu, chúc mừng cậu!”
Tiêu
Tiêu nói: “Tô Nhã, từ hôm nay ông xã mình không cho mình dùng di động nữa, anh ấy
nói sợ sóng điện thoại ảnh hưởng đến em bé. Cậu biết không, trước giờ giới
nghiêm toàn diện, mình vẫn bất chấp hiểm họa hôn nhân liều gọi điện về cho cậu
đấy! Cảm động không? Chắc chắn phải cảm động! Vì thế để mình hỏi, dạo này cậu
thế nào? Mình đang hỏi chuyện tình cảm đấy.”
Bà
mẹ Tiêu Tiêu vĩnh viễn vẫn cứ rối rít, nhiệt thành, thẳng thắn và một phát
trúng đích như thế. Tôi nói: “Chắc mình sắp kết hôn rồi, với Trác Hạo.”
Từ
đầu bên kia trái đất, Tiêu Tiêu “Ờ!” lên một tiếng, rồi sau đó lại “Hả?” thêm một
tiếng nữa, như thể lúc đầu còn chưa nghe thủng câu nói của tôi, đến lúc máu lên
đến não rồi mới giật mình hoảng hốt.
Tiêu
Tiêu “Ờ!”“Hả?” một hồi xong nói: “Sao lại là anh ta, thế còn Ninh… người đó
đâu, cậu từ bỏ rồi à? Tô Nhã, chuyện này đã quyết định chắc chắn chưa?”
Tôi
nói: “Quyết định rồi, ảnh cưới cũng chụp rồi.”
Tiêu
Tiêu im lặng mất mấy giây, sau đó mới nói giọng rất chân tình: “Tô Nhã à, chuyện
này quả thực nằm ngoài tưởng tượng của mình. Chẳng phải Ninh Hiên đã về nước rồi
còn gì. Mình nghĩ các cậu sẽ có cơ hội nối lại tiền duyên cơ đấy. Nhưng không
ngờ cậu vừa ra tay lại chọn ngay Trác Hạo để nhóm lại đống tro tàn. Nhưng thôi,
dù cậu chọn ai đi nữa mình cũng chỉ có một mong muốn, là về sau cậu có thể sống
vui vẻ, hạnh phúc! Tô Nhã, nhớ đấy, nhất định phải vui vẻ, hạnh phúc!”
Có
vẻ nước mắt sắp lên tới lưng tròng, tôi liền nói: “Tiêu Tiêu, chị cảm ơn! Chị sẽ
mãi giữ lời hứa ngày trước: sau này bà ngoại nuôi của con có cho mẹ nuôi một miếng
bánh, nhất định mẹ nuôi sẽ cho con một miếng cháo!”
Đầu
dây bên kia vang lên tiếng gầm của Tiêu Tiêu: “Cút!” Liền sau đó hình như còn
có tiếng cơ thể quấn quýt rồi tranh giành giằng co.
Một
lúc sau, trong điện thoại vang lên giọng nói của ông xã Tiêu Tiêu: “Xin lỗi Tô
Nhã, vì em bé nên từ giờ phút này tôi không cho phép cô ấy sử dụng điện thoại
di động nữa!”
Tôi
tỏ ra hiểu chuyện, chúc phúc cho vợ chồng nó kèm hàn huyên mấy câu rồi tắt máy.
Lặng
nghĩ đến sự cưng chiều của ông xã Tiêu Tiêu dành cho nó, tôi thầm ngưỡng mộ hạnh
phúc đầm ấm của hai người.
Những
tháng năm về sau, có lẽ để tìm lại cảm giác hạnh phúc xuất phát từ tâm hồn này,
tôi chỉ còn cách hồi tưởng ký ức của sáu năm trước đây mà thôi.
Tan
sở tôi đi một mình đến ảnh viện áo cưới. Trác Hạo gọi điện bảo anh bận giải quyết
một số chuyện nên về hơi muộn, không đến đón tôi được, khi nào xong việc sẽ lập
tức đến thẳng đó.
Trên
đường đi, không hiểu sao tâm trạng tôi hơi hoang mang xen lẫn chút bất an. Đến
trước cửa ảnh viện, ngẩng đầu lên quả nhiên thấy tấm ảnh cưới to tướng chụp tôi
và Trác Hạo đang được trưng bày hiên ngang phía sau khung cửa kính.
Chẳng
trách Tiểu Điền nói người trong bức ảnh không giống tôi, đến bản thân tôi cũng
cảm thấy không giống nữa là. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trên đời này tìm
đâu ra người nào trang điểm lên mà vẫn như không cơ chứ.
Trong
ảnh, Trác Hạo phong độ ngời ngời, tướng mạo thì đẹp đẽ khỏi chê. Còn tôi miễn
cưỡng lắm mới được coi là vai thon cổ nhỏ. Trác Hạo cười rất tươi. Tôi cũng cười.
Nhưng không biết có ai nhận ra đằng sau nụ cười đó là một tâm hồn đáng thương từ
lâu đã không biết niềm vui.
54. Đau thương mà sung sướng
Tôi
thở dài, đẩy cửa bước vào, lấy ảnh xong liền lập tức đi ra. Không gian kín mít
bên trong làm tôi cảm thấy bức bối, ngạt thở.
Tôi
đứng dựa vào bức tường trước cửa ảnh viện đợi Trác Hạo. Giác quan thứ sáu của
phụ nữ mách bảo tôi rằng hình như có ánh mắt từ đâu đó đang dõi theo tôi.
Thử
tìm ánh mắt đó theo cảm giác, cuối cùng tôi bắt gặp Ninh Hiên.
Hắn
đang đứng nơi góc phố đối diện. Mắt của tôi đã từng qua phẫu thuật nên thị lực
rất ổn. Tôi thấy dưới chân hắn vứt đầy đầu lọc thuốc lá.
Hắn
đang đứng đó, bất động. Không biết lúc này thứ hắn đang nhìn là tôi hay là tấm ảnh
cưới cỡ lớn bên cạnh tôi nữa.
Nhìn
lại số lượng đầu lọc vứt dưới chân hắn, tôi không khỏi ngờ rằng có lẽ hắn đã đứng
đây cả buổi chiều.
Lòng
tôi quặn lại, vị chua chát xông thẳng lên đáy mắt.
Cớ
sao lại phải thế này?
Bỗng
nhiên bên tai tôi vang lên tiếng Trác Hạo: “Tô Nhã, đợi anh sốt ruột lắm à?”
Anh xuống xe bước đến chỗ tôi, nhận cuốn album trong tay tôi rồi dắt tôi lên
xe.
Trước
khi quay đi, tôi cố nhìn về phía Ninh Hiên lần cuối.
Hắn
vẫn đứng im bất động, dưới chân la liệt đầu lọc thuốc lá.
Còn
trên khuôn mặt, là nỗi đau thương đậm sâu…
Cả
buổi tối hôm đó tôi rơi vào trạng thái hồn bay phách lạc. Trước mắt lúc nào
cũng chỉ hiện lên khuôn mặt đau thương tột độ của Ninh Hiên. Lòng tôi đau đớn
như đang ngập trong chảo mỡ nóng, có thứ gì đó chua chát cứ chực trào khỏi đáy
mắt nhưng đều bị tôi kiên quyết ghìm lại.
Ăn
tối trong một nhà hàng xong, Trác Hạo vẫn không vội ra về. Anh ngồi cạnh tôi lật
từng trang cuốn album xem một lượt, vừa xem vừa cười nói: “Nhìn mấy tấm ảnh em
mặc váy cưới anh mới vững lòng hơn một chút, cảm giác đúng là em sắp thành bà
xã của anh thật rồi!”
Tôi
gắng gượng cười: “Nghe anh nói kìa, cứ như em lừa anh cưới ấy!”
Trác
Hạo quay sang nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên sâu hút. Anh bỏ tay khỏi cuốn
album, chuyển sang nắm lấy tay tôi. Anh lên tiếng, giọng nói không còn trong
sáng như vừa rồi nữa mà sâu lắng, hơi khan khan, gợi cảm và đầy dục vọng. Anh
nhìn tôi nói: “Tô Nhã, tối nay ở lại chỗ anh được không? Đừng về nhà nữa!”
Tôi
giật thót, bối rối ngẩn mặt ra nhìn anh.
Trác
Hạo cúi mặt xuống thở dài, buông tay tôi ra, cầm cuốn album lên tiếp tục lật giở.
Đang lật bỗng nhiên anh lại lên tiếng: “Thực ra dù có mấy tấm ảnh này rồi nhưng
anh vẫn không sao cảm thấy yên tâm được. Anh sẽ không giục em nữa, em không cần
để tâm chuyện đó làm gì. Đợi em nghĩ kỹ, khi nào có thể đón nhận anh thì lúc đó
mình mới nhắc lại chuyện này!”
Giọng
nói của anh chất chứa một nỗi niềm đìu hiu cô quạnh.
Tôi
mềm lòng, nghĩ đến những chuyện anh đã làm vì tôi trong những năm qua, nghĩ tới
sự quan tâm anh dành cho tôi, nghĩ tới sự bao dung của anh, nghĩ tới nỗi đau
đáng ra nên dứt, nỗi khổ đáng ra nên quên, và cả những dằn vặt lẫn nhau đáng ra
nên từ bỏ giữa tôi và Ninh Hiên. Trong cơn xúc động, tôi hạ quyết tâm nói với
Trác Hạo: “Thế hay là, tối nay em không về nhà nữa!” Nhưng vừa dứt lời, tôi đã
hối hận ngay lập tức.
Trác
Hạo ngẩng phắt đầu nhìn tôi, mãi không nói năng gì, chỉ nhìn tôi thôi. Bị anh
nhìn chằm chằm như vậy, tôi cũng không thể thốt nổi câu: “Thực ra em đùa thôi.”
Đột
nhiên anh đứng bật dậy, kéo tôi theo: “Đi thôi!”
Hành
động đột ngột của anh làm tôi luống cuống: “Đợi em một lát! Từ từ đã, em trẹo
chân bây giờ! Vội thế mà làm gì?”
Trác
Hạo vẫn lôi tôi đi, bước chân phăng phăng tiến thẳng về phía trước, tôi vội
vàng bước theo anh.
Đến
lúc nhét được tôi yên vị vào trong xe rồi anh mới có thời gian để trả lời câu hỏi
của tôi ban nãy: “Anh vội như vậy đương nhiên là để mau mau chóng chóng đưa em
về nhà, rồi sau đó nuốt chửng em luôn!”
Nói
rồi anh nhe răng ra cười, hàm răng sáng loáng làm tôi hoa mắt chóng mặt, chân
tay lạnh ngắt.
Anh
nói, anh ta muốn đưa tôi về nhà, sau đó nuốt chửng!
Đầu
óc tôi bắt đầu ong ong, tim đập còn nhanh hơn vừa chạy xong mười cây số. Chỉ
trong có năm phút ngắn ngủi thôi nhưng tôi đã không nhớ nổi tại sao mình có thể
đồng ý cùng về nhà với anh được?
Lẽ
nào đêm nay tôi phải nằm trên chiếc giường của anh thật?
Tôi
có làm được điều đó không?
Tôi
là của Ninh Hiên cơ mà, tôi lên giường của người đàn ông khác, vậy Ninh Hiên
thì thế nào đây?
Nhất
định hắn sẽ đau lòng lắm!
Nhưng
cũng không phải, tôi đã chia tay với hắn lâu rồi.
Đúng
thế, tôi đã chia tay Ninh Hiên lâu rồi! Tôi đã không còn là của hắn lâu rồi!
Nhưng
tại sao trái tim tôi vẫn chỉ có một mình hắn?
Mang
theo trái tim này lên giường của Trác Hạo, thực sự tôi có thể làm được chuyện
đó ư?
Dù
tôi có mong đường dài thêm, dài thêm chút nữa thì cuối cùng xe vẫn cứ dừng lại
trước cổng nhà Trác Hạo.
Trác
Hạo mở cửa xuống xe trước. Tôi vẫn ngồi im bất động trên xe, toàn thân run lẩy
bẩy vì căng thẳng. Càng lúc tôi càng hối hận vì những lời nói bộc phát trong
cơn tác động của mình. Thực sự, thực sự tôi không muốn lên giường cùng anh!
Nhưng
lời đã nói ra rồi, xe cũng đã đến đây rồi, Trác Hạo đã mở cửa giúp tôi rồi, anh
đã kéo tôi ra khỏi xe rồi, tôi đã bắt đầu đi theo anh ra chuẩn bị lên nhà rồi!
Tim
đập mỗi lúc một kinh khủng hơn, cứ bước thêm một bước trái tim tôi lại gào lên
một tiếng “Đừng” xé lòng.
Đến
khi Trác Hạo mở cánh cổng điện tử nhà anh thì tôi cũng không thể kháng cự nổi sức
mạnh của tiếng kêu gào ấy nữa! Chúng như những cây roi da quất mạnh vào người
tôi, thúc ép tôi không thể không nghe theo ý chúng.
Tôi
hất mạnh tay Trác Hạo ra, hổn hển nói lung tung lộn xộn với anh: “Trác Hạo, thế
nào nhỉ.. em để quên tập tài liệu ở chỗ Đào Tử mai em cần dùng gấp, thật đấy,
bây giờ em phải đi gặp nó ngay hôm nay em không lên nhà được, để hôm khác nhé,
em đi đây!”
Tôi
không để Trác Hạo kịp nói câu gì, cũng không dám nhìn vào mắt anh, vừa nói xong
một lèo liền vội vàng quay người chạy như điên. Chỉ có chạy và chạy, mặc kệ tiếng
Trác Hạo gọi tôi đứng lại ở phía sau, tôi vẫn chạy thẳng một mạch không hề dừng
lại!
Đến
khi đã chạy xa rất xa rồi, xác định chắc chắn Trác Hạo không đuổi theo mình nữa
tôi mới đứng lại, bải hoải ngồi xuống ven đường, hai tay ôm gối thở hổn hển,
hai mắt mờ dần.
Mắt
tôi như hai vòi nước hỏng van, nước mắt chảy ra tưởng như vĩnh viễn không cạn,
từng giọt, từng giọt nối tiếp nhau rơi xuống mặt đất, khoảng đất nhỏ thấm nước
chưa kịp khô đã lại phải hứng thêm từng giọt khác, càng lúc càng thẫm màu hơn,
càng lúc càng rộng hơn.
Điện
thoại trong túi áo rung lên điên cuồng. Tôi mặc kệ. Rung được một hồi rồi nó
cũng thôi, sau đó lại cố rung lên một quãng ngắn ngủi nữa rồi mới yên lặng hoàn
toàn. Tôi lấy điện thoại ra, bỏ qua mấy cuộc gọi nhỡ, mở ngay tin nhắn cuối
cùng.
Trác
Hạo nói: Nếu như không muốn thì có thể đợi đến khi kết hôn cũng được. Lần sau đừng
tự động làm khó bản thân như vậy, rõ ràng em không sẵn lòng thì sao phải cố ép
bản thân làm gì.
Tôi
tắt điện thoại, lại ôm gối nức nở khóc tiếp.
Đúng
thế, tôi không sẵn lòng! Tôi không sẵn lòng làm bạn gái của người đàn ông khác,
không sẵn lòng lên giường cùng người đàn ông khác, cũng không sẵn lòng chung sống
cả đời với một người đàn ông khác!
Tất
cả, tất cả những điều này tôi chỉ sẵn lòng làm với một mình Ninh Hiên mà thôi!
Ninh
Hiên! Ninh Hiên!
Tôi
ngồi trên lề đường, vừa khóc vừa không ngớt gọi tên Ninh Hiên.
Tưởng
chừng làm như vậy có thể xoa dịu nỗi đau nhức nhối vì tuyệt vọng trong lòng.
Bỗng
nhiên, trước mắt tôi xuất hiện một đôi giày. Tôi ngẩng đầu lên, trong mơ hồ cứ
ngỡ mình đang nằm mơ, được trông thấy khuôn mặt Ninh Hiên.
Ninh
Hiên! Ninh Hiên!
Hắn
ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi lên tiếng hỏi: “Sao lại khóc?”
Tôi
nhìn hắn, không nói gì mà chỉ khóc, khóc, khóc thống thiết. Hắn kéo tôi lại, ôm
chặt tôi vào lòng rồi lại hỏi: “Sao em lại khóc?”
Ngoài
tiếp tục gọi tên hắn ra, tôi không nói thêm được điều gì khác.
Đột
nhiên hắn cúi xuống, hôn tôi mãnh liệt.
Tôi
nhắm mắt lại, cùng hắn dồn sức đan môi vào lưỡi.
Bỗng
nhiên hắn đứng bật dậy, kéo tôi theo, vội vàng bước như bay về phía trước, thẳng
về xe hắn.
Hắn
mở cửa xe, để tôi ngồi vào trong, rồi chạy vòng sang bên kia, mở cửa, lên xe,
thắt dây an toàn cho tôi rồi thắt dây an toàn cho hắn, nổ máy, phóng điên cuồng
về phía trước.
Tất
cả đều diễn ra rất nhanh và rất gấp, như thể cuộc đời hai chúng tôi đã sắp đến
hồi kết, không thể lãng phí một giây một phút nào nữa.
Trên
đường tôi và hắn đều không nói năng gì. Tim tôi đập nhanh hơn cả trống hội, tôi
nghĩ chắc hắn cũng thế.
Tay
phải hắn nắm chặt tay trái tôi, mười ngón tay chúng tôi đan chặt vào nhau, lòng
bàn tay với lòng bàn tay dính lại không một khe hở. Tôi cảm giác những giọt mồ
hôi li ti len lỏi giữa lòng bàn tay chúng tôi, khiến hai lòng bàn tay trơn trượt.
Ninh Hiên lại càng nắm chặt tay tôi hơn, mười ngón tay dường như đã hoàn toàn
trắng bệch nhưng vẫn không ai muốn nới lỏng tay dù đau đến mấy. Chúng tôi cố gắng
hết sức chống lại cảm giác trơn tuột này, chỉ để đeo đuổi sự gắn bó vĩnh viễn về
tâm hồn.
Trong
không gian tĩnh lặng, tôi có thể nghe thấy tiếng thở gấp khe khẽ của hắn. Và
tôi biết, hắn cũng có thể nghe thấy nhịp thở của tôi không khác hắn là mấy.
Xe
đỗ trước cổng một khu nhà. Đây hẳn là chỗ Ninh Hiên ở. Hắn kéo tôi bước nhanh lên
lầu, tôi ngoan ngoãn theo chân hắn.
Không
hỏi bất cứ điều gì. Cũng không có chuyện gì cần phải hỏi. Tôi biết hắn muốn làm
gì. Và tôi biết, tôi cũng muốn.
Lúc
mở cửa, dường như tay hắn run run, suýt nữa còn làm rơi chùm chìa khóa xuống đất.
Cửa
mở, vào trong nhà, còn chưa kịp bật đèn hắn đã đẩy tôi dựa lưng vào tường, cúi
đầu xuống, tìm đến môi tôi hôn dữ dội.
Lưng
tôi đập vào tường hơi nhói đau. Nhưng tôi lại thấy đau rất hay, đau rất thoải
mái, đau rất ngọt ngào, đau rất đê mê. Có thể nói là: đau mà sung sướng!

