Vẫn mơ về em _ Chương 13 - 14
13. Hắn dứt khoát bỏ đi
Về
đến nhà, tôi hoàn toàn suy sụp và mệt lử, nằm phục xuống giường trùm chăn kín
mít, mẹ hỏi có phải tôi ốm không? Tôi nói bị cảm chút thôi, ngủ một lát sẽ khỏi.
Mẹ không yên tâm ép tôi uống thuốc bằng được. Nỗi khổ trong lòng chẳng thể nói
ra, thể chất kiện toàn mà kinh hồn tàn tật, tôi đành nhăn mũi uống bừa viên thuốc
trị cảm cấp tốc mà mẹ đưa cho. Tôi cảm giác được mấy viên thuộc đang tan chảy
bên trong dạ dày, thầm nghĩ thôi cứ coi như đó là mấy viên thuốc an thần.
Thuốc
vừa ngấm tôi liền mê man chìm ngay vào giấc ngủ. Tôi đã mơ lung bung trọn một
đêm, lúc thì mơ thấy Trác Hạo, lúc thì mơ thấy Ninh Hiên, lúc thì thời cổ đại,
lúc lại ở hiện đại. Thời cổ đại người ta chửi tôi là dâm phụ, rồi nhét vào lồng
lợn thả trôi sông, thời hiện đại có người tạt axit vào mặt tôi, nói tôi là tai
hoạ, phải huỷ hoại dung nhan của tôi.
Khi
thứ axit đó hắt vào mặt tôi, tôi bỗng thấy mặt mình nóng ran, không biết đang mở
hay tỉnh nhưng rồi đã gào lên một tiếng thất thanh, ngồi bật dậy.
Tôi
mở mắt, thấy mẹ với khuôn mặt lo âu và chan chứa yêu thương đang ngồi trước mặt
mình, tay cầm một cái khăn nóng giãy, nói: “Con bé này, làm cái gì nữa không
biét, ốm thế này cũng không nói ra cho mẹ biết, chỉ nói cảm là xong à. Giờ này
còn chưa thèm dậy, mẹ mà không lên xem thì có khi con chết chìm trong đống mồ
hôi mồ kê khắp người rồi đây này! Nhã Nhã, nói cho mẹ nghe xem nào, con mơ thấy
gì mà gào khóc kinh khủng vậy? Ai làm con kích động thế? Hay là cãi nhau với
Trác Hạo?”
Hoá
ra là mẹ đnag dùng khăn mặt thấm nước nóng lau mồ hôi cho tôi, dọa rôi sợ suýt
chết, cứ tưởng bị người ra tàn phá dung nhan thật rồi. Tôi nhăn mày nói với mẹ:
“Mẹ, mẹ đừng đoán mò, bọn con không cãi nhau. Hôm qua con vừa xem một bộ phim
ma sợ quá nên lúc ngủ bị ám ảnh thôi, không sao đâu.” Cầm đồng hồ báo thức lên
xem giờ giấc thế nào thấy không mau đánh răng rửa mặt cho nhanh thì muộn giờ là
cái chắc, tôi vội vàng bật dậy khỏi giường.
Mẹ
thấy tôi tung chăn bật dậy thì không yên tâm, cằn nhằn mãi: “Con đang ốm mà, đi
dạy làm sao được, xin nghỉ một buổi đi! Dạy học quan trọng hơn hay sức khoẻ con
gái của mẹ quan trọng hơn chứ!”
Rùng
mình! Mới sáng sớm đã bị mẹ khủng bố bằng những câu sến sủa chết người thế này!
Tôi nói: “Mẹ yên tâm, con ra được mồ hôi là thấy thoải mái lắm rồi, không sao
đâu!”
Mẹ
tiếp tục lầm bầm: “Không sao? Không sao mà không dậy đúng giờ được, còn gào
thét bật dậy như đứa mất hồn, doạ mẹ sợ chết khiếp thế à!” Thấy con gái không
nói gì, mẹ nghĩ ngợi rồi lại tiếp tục nói: “Tô Nhã, con nói thật với mẹ đi, con
với Trác Hạo rốt cuộc là thế nào, có đúng là không cãi nhau không đấy?”
Nhìn
đồng hồ thấy muộn quá rồi, mà chuyện tình rối ren đầy nghiệt ngã của tôi và
Trác Hạo nói một chốc lát làm sao mẹ hiểu được, nên tôi chỉ kịp đáp lại qua
quýt mấy câu: “Không cãi nhau gì đâu, hai chúng con vẫn tốt đẹp. Con gái mẹ là
người không biết cãi nhau!”
Mẹ
khẽ hừ một tiếng: “Con không biết cãi nhau thì có còn là con của mẹ không? Được
rồi, nếu thực sự con không cãi nhau với Trác Hạo thì ngay bây giờ gọi điện cho
nó trước mặt mẹ để chứng minh xem nào, nói gì tuỳ con.”
Tôi
nhìn bà mẹ vừa cố chấp vừa mưu mô của mình mà tưởng đang diện kiến hồ ly đã tu
hành đắc đạo nghìn năm trong chốn rừng sâu nước thẳm.
Sau
ngày hôm qua tôi đã nhận ra, tôi và Trác Hạo không thể tiếp tục yêu nhau được nữa.
Thời gian có thể thay đổi tất cả, con tim đổi thay, tình cảm cũng thay đổi rồi,
quãng thời gian vui buồn tươi đẹp bên Trác Hạo đã là chuyện quá khứ rồi, không
muốn tiếp tục kéo dài tình trạng mập mờ này thêm nữa. Nghĩ rằng có thể nói ra sớm
hơn một chút cũng tốt nên tôi lấy điện thoại gọi cho Trác Hạo.
Trước
mặt mẹ, tôi điềm nhiên nhã nhặn chuyện trò, hỏi xem anh ta có thời gian rảnh rỗi
không, nếu không bận thì tối này nhờ anh ra ta đến trường đón mình, Trác Hạo
vui vẻ nhận lời ngay.
Thấy
con gái vẫn chuyện trò bình thường với Trác Hạo, nét mặt nghiêm trọng của mẹ
tôi mới giãn ra, mẹ yên tâm bảo: “Nhã Nhã, cuối cùng con cũng lớn rồi, nói chuyện
với bạn trai thấy ra đáng người lớn lắm, phải nhẹ nhàng, từ tốn, khách khí thế
chứ!
Hơ
hơ!
Lẽ
nào trước đây con nói chuyện với anh ra như súng liên thanh?
Mẹ
mà biết con khách khí như vậy là vì trong đầu đang tiềm tàng âm mưu đòi chia
tay với anh ta, không biết mẹ có xin nghỉ phép nửa ngay để đích thân đi mua một
cây chổi phất trần về nhà xử lý con không nhỉ?
Bước
ra khỏi nhà, tôi bắt đầu suy nghĩ. Chuyện chia tay này không biết ăn nói với bố
mẹ thế nào đây? Tôi và Trác Hạo quen nhau rồi yêu nhau là do một đồng nghiệp của
mẹ giới thiệu, cơ quan bố mẹ hiếm ai không biết chuyện này. Bố mẹ đều là viên
chức nhà nước cho nên từ khi mới bắt đầu, chuyện của tôi và Trác Hạo đã được thổi
phồng lên làm điển hình kếp hợp thương mại - chính trị của thời đại mới.
Ai
ai cũng kêu đang chờ được mời đến tiệc kết hôn xa hoa của tôi và Trác Hạo. Bây
giờ mà nói chuyện đổ vỡ này ra nhất định mẹ tôi sẽ mất mặt với cả cơ quan. Chắc
hẳn bà sẽ nổi giận đùng đùng, điên tiết muốn đánh chết tôi cho rồi, ngay lời đe
doạ của mẹ, tôi cũng đã đoán ra: Yêu đương kết hôn không phải trò trẻ con! Sao
con không lớn lên được chút nào vậy, nói chia tay là chia tay ngay à! Con bốc đồng
không hiểu chuyện thế này có xứng với mấy chục năm mẹ đã vất vả nuôi con không?
Sau
đó tôi sẽ no đòn, hết lăn lộn trên mặt đất, rội lại bò ôm chân mẹ, nước mắt ngắn
nước mắt dài giải thích: Mẹ ơi, Trác Hạo không phải là người tốt, anh ra ăn ở
hai lòng, bên ngoài còn vợ hai, vợ ba, nhiều vợ bé lắm!
Sau
đó cây chổi phất trần trong tay mẹ sẽ sững lại, rơi xuống đất, bà sẽ kêu lên một
tiếng thật thắm thiết rồi lôi đứa con gái tội nghiệp đang quỳ dưới đất đứng dậy,
càng điên tiết gào lên: Con ơi là con, con có thể ăn uống linh tinh nhưng tuyệt
đối không được ăn nói bừa bãi! Con biết mẹ kỳ vọng vào hai đứa nhiều thế nào
không? Con không được đặt điều nói bậy bạ như thế đâu!
Sau
đó, tôi lại quỳ xuống ôm chân mẹ, ngửa cổ lên thế thốt rằng những gì mình nói đều
là sự thật, tôi đã tận mắt bắt gặp đôi gian phu dâm phụ đó ngoài đường.
Sau
đó, mẹ lại kéo tôi lên, ôm tôi vào lòng gào khóc, thảm thiết: Ôi đứa con gái
đáng thương của tôi, sao con lại khổ thế này! Sao tôi lại tìm cho con gái mình
một thằng khốn nạn như thế! Thằng Trác Hạo mất dạy kia, Nhã Nhã nhà tôi có chỗ
nào không phải với cậu mà cậu lại ra ngoài đi lăng nhăng hả! Người ta biết được
sẽ nghĩ con gái tôi thế nào đây! Lại bảo nó không đủ bản lĩnh, kém cỏi không hấp
dẫn được trái tim bọn đàn ông à! Ông trời ơi, ông lấy hết danh dự của cả nhà ba
miệng ăn chúng con rồi! Thế này thì sống yên ổn làm sao được nữa!
…
Ôi,
tình cảnh khốn đốn này chỉ mới nghĩ đến thôi đã đau đầu nhức óc hết được rồi.
Thà rằng cứ kéo dài thêm được ngày nào hay ngày ấy, đỡ nhức đầu đỡ đau tai!
Trời
ơi, đúng là càng nghĩ càng mệt, tốt nhất là đứng có nghĩ nữa! Cứ để mặc cho tự
nhiên, đến đâu thì đến, binh đến đầu hàng, nước đến uống luôn, giấu được ngày
nào hay ngày đó vậy!
Tôi
tưởng bước chân ra khỏi nhà, thoát khỏi ánh mắt dò xét và sự truy hỏi của mẹ là
coi như tạm trút bỏ được mọi phiền hà rồi. Rõ là đồ óc lợn! Đối với tôi, phiền
hà buổi sáng nay mới chỉ là màn mở đầu. Bởi vẫn còn một tên yêu nghiệt đang ngồi
trong lớp chờ tôi, tên hắn là Ninh Hiên.
Đây
mới là nguồn gốc của mọi đau khổ!
Tôi
tự cảm thấy rất, rất khinh thường bản thân. Sau sự việc tối qua, đến ngẩng đầu
nhìn hắn tôi còn không dám chứ nói gì tới nói chuyện với hắn. Chẳng hiểu tại
sao tôi lại nhát gan như vậy!
Đứng
trên bục giảng, mặc dù không nhìn thẳng vào Ninh Hiên nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn
trơ tráo cố tình đảo mắt một vòng quanh lớp nhân thể nhìn hắn một cái. Tôi có
thể cảm nhận từ đầu đến giờ có hai con mắt cứ nhìn mình chăm chằm không dứt,
lúc rừng rực như muốn đốt cháy tôi, lúc lạnh giá làm tôi chết cóng, lúc như
đang than thở ai oán, lúc lại nguội lạnh tĩnh lặng.
Nguội
lạnh, tôi cảm nhận được rồi. Tôi đoán chắc Ninh Hiên đang nghĩ đến chuyện từ bỏ!
Hết
giờ, vừa đi ngoài hành lang tôi vừa tự nhủ, từ bây giờ sẽ không còn chuyện gì
quấy rầy bởi tên nhóc đẹp trai ấy nữa, cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, ngẩng
cao đầu, ưỡn ngực làm người chính trực được rồi! Thở phào một hơi dài thượt thì
làm được, nhưng sao lại không có chút cảm giác nhẹ nhõm, dễ chịu nào cả, ngược
lại còn thấy tức ngực, cứ như vừa bị ai ném cái gì vào người vậy.
Thực
ra không phải là tôi cố tình. Không phải tôi cố tình vừa cự tuyệt Ninh Hiên hôm
qua xong, hôm nay đã bảo Trác Hạo cũng con xế xịn của anh ta xuất hiện trước cổng
trường đón tôi. Tôi không cố ý để Ninh Hiên trông thấy, cũng hoàn toàn không cố
ý kích động hắn.
Nhưng
đời lại lắm sự trùng hợp ngẫu nhiên. Trong cuộc đời này bao nhiêu chuyện xấu chẳng
phải đều xuất phát từ những trùng hợp, hiểu lầm để rồi kích động và làm tổn
thương người ta từng chút một hay sao?
Nếu
hôm qua Ninh Hiên không cưỡng hôn thì tôi cũng không bỏ chạy như vậy. Nếu tôi
không bỏ chạy như vậy thì về đến nhà cũng không hoảng loạn đến nỗi gặp ác mộng
cả đêm. Nếu tôi không hoảng loạn mà mê man cả đêm làm mẹ tôi nghi ngờ giữa tôi
và Trác Hạo có vấn đề, thì mẹ cũng không bắt tôi sớm ra phải gọi điện cho Trác
Hạo. Nếu tôi không gọi cho Trác Hạo thì lúc này anh ta đã không có mặt ở đây,
ngay trước cổng trường, nơi chỉ cách tầm mắt cậu học sinh Ninh Hiên có mười
mét, thân mật ôm con bé ngốc nghếch tên Nhã Nhã trong vòng tay đi về chiếc xe
hơi thời thượng đáng tởm của anh ta.
Dường
như tôi có thể nghe thấy tiếng mấy cậu con trai phía sau Ninh Hiên xì xào
-
Thì ra cô có bạn trai rồi!
-
Đại ca có có biết cô giáo có người yêu rồi không? Đừng nói là đại ca không biết
nhé?
-
Đại ca, thiên hạ còn nhiều hoa thơm cỏ lạ khác mà!
Khi
tôi bước lên xe còn nghe thấy Ninh Hiên lạnh lùng gầm lên một tiếng: “Câm miệng!”
Tiếng
gầm của hắn như mang theo cả nỗi thù hận.
Tôi
bỗng thấy mệt mỏi rũ người, chẳng còn sức để suy nghĩ thêm bất kỳ chuyện gì nữa,
thậm chí quên cả mục đích của việc gặp Trác Hạo hôm nay. Trong đầu chỉ có duy
nhất hai chữ: Biến mất!
Buổi
tối hôm đó trôi qua trong vô thức. Hình như cùng đi với Trác Hạo đến đâu đó, ăn
một vài thứ gì đó. Anh ta cười tít mắt nói chuyện với tôi, tôi nhìn thấy miệng
anh ta mấp máy nhưng chẳng lọt tiếng nào vào tai tôi. Sau đó từ nhà hàng đi ra,
khi Trác Hạo chuẩn bị đưa tôi về, nhân lúc tôi đang lúi húi thắt dây an toàn,
anh ta vươn người sang định hôn tôi. Lưng cứng đơ, tôi hoảng hốt rụt người lại
phía sau.
Trác
Hạo giật mình trước hành động của rôi, nhíu mày hỏi: “Nhã Nhã, em sao vậy?”
Tôi
tỏ ra hết sức cảnh giác: “Em đang bị cảm, đừng hôn em, dễ lây cho anh lắm!”
Trác
Hạo lại nhíu mày chặt hơn, chẳng nói chẳng rằng, bỗng nhiên anh ta đưa tay giữ
đầu tôi rồi áp chặt môi xuống môi tôi.
Anh
ta tìm đủ mọi cách để luồn vào trong nhưng tôi vẫn nghiến răng mím chặt môi
không chịu mở miệng.
Không
nhớ rõ tôi đã đọc hay đã nghe ở đâu rằng, đàn ông và phụ nữ không giống nhau.
Đàn ông có thể làm tình người phụ nữ anh ta không yêu, chỉ cần anh ta có hứng.
Nhưng phụ nữ một khi đã yêu người khác thì tuyệt đối không bao giờ có thể chấp
nhận những ôm hôn, vuốt ve từ người tình cũ.
Đối
với tình yêu và dục vọng, phụ nữ luôn luôn chung thủy với trái tim mình!
Tôi
biết mình biến thái, tôi đã thích tên nhóc đó. Vì thế tôi không thể đón nhận nụ
hôn của Trác Hạo.
Trác
Hạo tấn công mãi không thành, cuối cùng buông tôi ra. Ngay lập tức, tôi vội
vàng tháo dây an toàn định đẩy cửa để xuống xe. Trác Hạo kéo giật tôi lại hỏi: “Nhã
Nhã, em làm gì vậy! Rốt cuộc em khó chịu ở đâu?” Tôi không nói gì, chỉ ra sức
vùng vẫy.
Cuối
cùng Trác Hạo hết chịu nổi quát: “Tô Nhã, em đứng lại cho anh!”
Thế
là tôi dừng lại!
Tôi
đứng lại, không phải vì tiếng quát giật giọng của Trác Hạo mà bởi qua lớp cửa
kính, tôi trông thấy Ninh Hiên đang đứng bên kia đường.
Hắn
lừ lừ đứng đấy, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuyên qua lớp kính xe, tay kẹp một
điếu thuốc, từng hơi từng hơi hắn hút vào như chan chứa nỗi uất hận vô cùng, rồi
từng hơi từng hơi hắn nhả ra lại như đang bỡn cợt mỉa mai. Khói thuốc lúc dày
lúc mỏng lượn lờ trước mặt hắn, trước mặt tôi khuôn mặt đó cứ mờ dần mờ dần.
Chiếc
xe nổ máy, Ninh Hiên vứt điếu thuốc, quay lưng bỏ đi về hướng ngược lại.
Tôi
không nhìn theo hắn nữa, ngồi im tại chỗ. Trác Hạo cũng không nói gì, nhưng
chính hơi thở nặng nề của anh nói rằng trong lòng anh cũng đang rất bực bội,
chán nản.
Mãi
cho đến khi dừng xe lại, Trác Hạo mới lên tiếng, anh có vẻ hơi bối rối: “Tô
Nhã, rốt cuộc em khó chịu chuyện gì? Sao bỗng nhiên lại lạ lùng thế này? Anh chỉ
hôn em một chút thôi sao em lại phản ứng dữ dội như thế, rồi khóc suốt trên đường
về trước mặt anh thế này! Anh là bạn trai của em chẳng lẽ lại không thể hôn em!”
Tôi
ngỡ ngàng đưa tay lên má, quả nhiên lòng bàn tay tôi ướt đẫm đầy nước mắt.
Vậy
là tôi đang khóc.
14. Rung động rồi đau
lòng
Nước
măt chỉ là thứ một khi đã chảy ra thì không thể thu lại được. Tối hôm qua về đến
nhà, trốn trong chăn, tôi đã khóc sướt mướt tới gần nửa đêm. Sáng nay dậy soi
gương mà giật mình suýt ngất trước hai con mắt sưng vù như hai trái đào nhỏ bị
phun thuốc kích thích tăng trưởng!
Vì
thế, để tránh bị mẹ trông thấy lại hỏi này hỏi nọ, tôi phải bỏ bữa sáng, chuồn
vội ra khỏi nhà, trên đường đến trường mua tạm mấy cái quẩy để nhét vào dạ dày.
Sau
đó tôi bắt đầu nhớ lại chuyện hôm qua.
Sau
đó tôi không khỏi thở dài nặng nề: Tô Nhã ơi là Tô Nhã, cuộc đời này thật lắt
léo, kịch tính hệt phim truyền hình!
Sao
lại có thể trùng hợp đến thế được, bất kể đi đến đâu tôi đều có thể gặp Ninh
Hiên.
Nhất
định tối qua hắn nghĩ tôi và Trác Hạo đã làm những chuyện động môi động lưỡi
trong xe ô tô, nếu không đã chẳng quay lưng bỏ đi tuyệt vọng như thế.
Hôm
qua tôi đã làm Trác Hạo ức đến nỗi muốn tự vẫn, từ đầu chí cuối tôi kiên quyết
không nói câu nào. Mắt vẫn đẫm nước, tôi xuống xe, lên nhà, đi thẳng vào phòng
mình. Bên tai vẫn văng vẳng tiếng chói tai do bánh xe của Trác Hạo cọ xát với mặt
đường tạo ra, âm thanh như gào thét thể hiện cơn giận dữ tột độ của anh ta.
Nghĩ lại, anh ta đã làm tôi đau lòng, bây giờ tôi làm anh ta nổi giận cũng là rất
công bằng thôi, coi như mình được hả giận, không cần phải áy náy gì hết.
May
là tối qua bố mẹ đi dự đám cưới, không có ở nhà nên cái trò khóc lóc đáng ghét
đó của tôi mới không bị phát giác.
Đứng
bên ngoài lớp học, tôi thầm nhủ đi nhủ lại vô số lần: “Tôi không hồi hộp, tôi
không quan tâm, tôi không sao hết!” Tiếng chuông vào lớp vừa vang lên, tôi hít
một hơi thật sâu, vặn cái nắm cửa mát lạnh như kem, đẩy cửa bước vào.
Sau
đó, tôi ngẩn người, sững sờ.
Trong
phòng học ngột ngạt rối ren, loạn xị bát nháo, đám tiểu quỷ trò chuyện trò ầm
ũ, cười đùa nghiêng ngả!
Chỗ
ngồi của Ninh Hiên trống không. Hắn trốn học. Tim tôi khẽ thắt lại.
Tôi
đứng trên bục giảng nói: “Cả lớp trật tự, vào học rồi!”
Nhưng,
không ai để ý đến lời tôi nói, chúng ngồi bên dưới, muốn gì làm đó, tình hình
dường như chẳng có gì khác biệt so với lần đầu tiên tôi lên lớp.
Dạo
gần đây đã quen với chuyện đàn tinh tinh này ngoan ngoãn nghe giảng, bây giờ
chúng lại nổi loạn ngay trước mắt thế này, thật sự tôi không biết phải xoay sở
ra sao, chỉ muốn đập đầu vào tường cho xong.
Tôi
cũng mập mờ hiểu ra lý do đám nam sinh trở lại thói cũ, tám chín phần là do
chúng cho rằng tôi đang đùa giỡn với tình cảm của đại ca Ninh Hiên của chúng.
Tôi
cố gắng giữ bình tĩnh, nhắc nhở thêm lần nữa: “Cả lớp trật tự được không? Chúng
ta bắt đầu học thôi!”
Bên
dưới, chúng vẫn tiếp tục việc tôi tôi làm, nói chuyện, cười đùa, hát hò rồi thì
ngủ gật; ung dung thoải mái như tôi chẳng hề có mặt, khiến tôi tự cảm thấy hình
như vừa rồi mình đâu có nói được gì mà chỉ là lén xả hơi thôi.
Tôi
biết chúng đang muốn chống đối tôi, cố tình làm tôi bẽ mặt đây mà. Tôi lại hỏi:
“Làm thế nào các em mới trật tự được đây?”
Đúng
là một câu hỏi ngớ ngẩn. Dù gì tôi cũng là cô giáo, vậy mà lại bị bọn học sinh
ép đến được đường phải thương lượng với chúng thế này. Trong trường học, lời
nói của giáo viên là mệnh lệnh, học sinh chỉ có phục tùng theo thôi. Ấy vậy mà
tôi lại bồng bột thương lượng điều kiện với học sinh. Bây giờ tôi mới nhận ra Ninh
Hiên đã từng nói một câu rất đúng: “Số tuổi của chị không biết đi đâu hết cả rồi!”
Một
cậu học sinh đáp lại tôi: “Thưa cô, không phải chúng em không muốn trật tự,
nhưng bọn em gặp phải một chuyện bất công, bọn em tức lắm, bực mình vô cùng nên
không thể im được cô ạ!”
Tôi
đoán chắc giờ mặt mình đã tái mét.
Cậu
học sinh đó lại tiếp tục: “Cô Tô ơi, cô giúp chúng em phân xử xem, đại ca của
chúng em đẹp trai ngời ngời là vậy, tài năng xuất chúng là thế, tìm bạn gái
xinh đẹp kiểu gì chẳng có? Thế mà đại ca cứ chết mệt một bà chị, ngày ngày nhớ
nhung, cất giấu như của báu. Cuối cùng bà chị này thật chẳng ra gì, lại có người
yêu rồi! Ôi, chuyện này làm đại ca bọn em đau lắm! Cô Tô ơi, chị gái này có phải
đang đùa giỡn với tình cảm của người ta không, có đáng làm như vậy không?”
Tôi
đứng trên bục giảng, toàn thân lạnh cóng, răng va vào nhau lập cập, gượng gạo
nói cả lớp tự học rồi quay người chạy ngay ra khỏi lớp. Vừa ra đến hành lang,
nước mắt đã vỡ oà. Tôi cảm thấy mình không còn mặt mũi nhìn ai nữa. Bị đám tiểu
yêu ngồi bên dưới híp mắt chỉ trích đùa cợt, lại chỉ biết cấm khẩu chống đỡ,
lúc ấy tôi chỉ mong mặt đất nứt ra cái khe nào thật rộng rồi nuốt chửng luôn
tôi vào cho xong.
Chúng
dám trắng trợn chỉ trích tôi như vậy, còn tôi lại thiếu tự tin chạy biến ra khỏi
lớp mặc chúng tự học, không biết những học sinh khác trong lớp sẽ nghĩ sao.
Nhưng mặc chúng nghĩ gì thì nghĩ, dù sao tôi cũng không lo nổi nữa rồi.
Tôi
tự gặm nhấm nỗi khốn khổ trong nhà vệ sinh được một lúc. Đến khi ra soi gương mới
phát hiện mắt mình không còn sưng to như hái trái đào nữa, mà đã biến thành hai
quả dưa hấu rồi. Không biết tôi trở nên yếu đuối thế này từ bao giờ nữa.
Hay
có thể nói, có phải một khi người ta đã rung động rồi thì sẽ rất dễ đau lòng?
Có
lẽ những gì mẹ nói về tôi là đúng, tôi lúc nào cũng cho rằng mình kiên cường
dũng cảm nhưng kỳ thực lại là điển hình của kẻ miệng hùm gan thỏ, nói rõ hơn
thì bên ngoài xơ mướp bên trong lại càng mục nát; gặp kẻ yếu thì hung hăng càn
quấy, gặp kẻ mạnh thì co vòi lại ngay. Một câu để tổng kết là cứ tự tỏ ra nguy
hiểm.
Ôi
trời! Thì ra tôi vốn là một đứa ăn hại như vậy đấy!
Thế
là cũng mắt nhắm mắt mở qua được ba ngày. Đám nam sinh vẫn ồn ào như thường,
nhưng tôi đã luyện được thần công tê liệt, chúng ồn ào cứ việc ồn, tôi giảng
bài cứ việc giảng. Một tiết học nói ngắn chẳng ngắn, nhưng nói dài cũng không
phải là dài, mơ mơ màng màng thế nào rồi cũng hết giờ. Đến ngày thứ tư, Ninh
Hiên xuất hiện.
Vốn
dĩ tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần đâu vào đấy cho sự xuất hiện này, định tiếp tục
phát huy thần công tê liệt đến cùng. Nhưng lại có chuyện bất ngờ xảy ra, bên dưới
không đứa nào làm loạn nữa.
Hoá
ra chỉ cần có Ninh Hiên là thế giới lại yên bình. Có phải chính hắn mới là sự lựa
chọn tốt nhất để luyện Như lai thần chưởng bảo vệ hoà bình thế giới?
Trong
cả tiết học hắn không nhìn tôi lấy một lần. Lòng tôi lúc thấy thoải mái, lúc lại
xót xa, đôi lúc còn có chút mâu thuẫn.
Lại
một tiết học nữa trôi qua, tôi thu dọn xong sách vở giáo án ra khỏi lớp học thì
bỗng thấy Ninh Hiên đi sượt qua mình.
Vai
hắn dường như suýt chạm vào tôi nhưng ánh mắt vẫn chẳng hề dừng lại dù trong
khoảnh khắc. Hắn vội vàng rảo bước, cứ thế đi qua tôi.
Đến
khi tôi ra ngoài cửa lớp, mới bắt gặp hắn đang đứng bên cạnh Điền Uyển Nhi. Điền
Uyển Nhi đang ngẩng đầu nhìn hắn, hai má ửng hồng cười duyên dáng, trông có vẻ
hơi thẹn thùng, nhưng ánh mắt thì không sao che giấu được niềm vui sướng.
Tôi
không nhìn thấy mặt Ninh Hiên nhưng có thể nghe thấy tiếng hắn cười nhẹ. Trong
tiếng cười ấy, lần này đến lượt tôi lướt qua hắn, không thèm liếc nhìn.
Thì
ra, đàn ông con trai khổ sở vì tình, đau đớn thật đấy nhưng quên cũng nhanh lắm.
Mấy
hôm nay trong trường đang bắt đầu đồn đại chuyện Ninh Hiên và Điền Uyển Nhi yêu
nhau.
Đến
các thầy cô ngồi trong văn phòng lúc rảnh rồi cũng bàn ra tán vào mấy câu. Đa số
đều bảo hai đứa tuổi tác ngang nhau, nói là thanh mai trúc mã cũng hơi gượng
nhưng trai tài gái sắc thì không sai chút nào. Nói chung đôi này rất xứng đôi,
ít nhất nhìn chúng đứng cạnh nhau cũng thấy thoả mắt.
Tôi
thấy thật buồn cười. Vì Ninh Hiên thành tích học tập cao, gia thế tốt, diện mạo
lại càng xuất chúng, nên mọi người ai cũng dung túng hắn đủ đường. Những học
sinh khác lén lút yêu đương mà bị phát hiện thể nào cũng chịu trừng trị đích
đáng, còn hắn phách lối ngông nghênh, các thầy cô không những không phạt, lại
còn ngồi đây rạng rỡ bàn bạc với chả tán thưởng.
Nghĩ
đến hai chữ “xứng đôi” họ nói, tôi lại suy tư.
Giả
dụ, ngộ ngỡ, chỉ là một giả thiết to gan mà thôi, nếu như người hôm nay đứng
cùng Ninh Hiên là tôi, tôi nghĩ từ dùng để trang trí ở đây chắc chắn không phải
hai chữ “xứng đôi” này.
Khi
đó có lẽ sẽ là: “Bà giáo vô lương tâm, vô liêm sỉ, bỉ ổi đi quyến rũ nam sinh
trong lớp”
Tôi
lắc mạnh đầu, nhất định không được nghĩ đến những chuyện lung tung chẳng liên
quan này. Tôi vướng víu vào đây thế là đủ rồi, hà tất phải chuốc thêm phiền nào
vào mình.
Lấy
điện thoại ra nhắn tin cho Trác Hạo, hẹn anh ta tối nay cùng đi ăn cơm.
Cũng
đến lúc chính thức ăn bữa cơm chia tay rồi. Mặc dù lời chia tay do tôi nói ra
chưa biết chừng sẽ gây ra những hậu hoạ khôn lường, nhưng thực sự tôi đã không
còn tâm trí đâu đế tiếp tục kéo dài chuyện này thêm ngày nào nữa.
Buổi
tối, tôi đến nhà hàng đã hẹn, vừa ngồi xuống tôi đi thẳng luôn vào vấn đề, hùng
hồn nói rõ ràng với Trác Hạo: “Trác Hạo, chúng ta chia tay thôi!”
Thoạt
đầu không hề thấy Trác Hạo tỏ ra chút bất ngờ nào, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy
anh ta rất, cực kỳ, vô cùng và đặc biệt không thể chấp nhận lời đề nghị của
tôi. Anh ta nhíu mày, bộ mặt u ám nhìn tôi hỏi: “Tại sao?”
Tôi
cụp mắt xuống lặng im không nói gì.
Trước
phản ứng tiêu cực của tôi, Trác Hạo lại tự mình phân trần: “Nhã Nhã à, anh biết
em có nhiều ấm ức trong lòng, chỉ cần em chịu nói ra anh sẽ thu xếp ổn thoả mọi
chuyện. Nhưng em biết chuyện rồi mà chẳng chịu nói, cứ giấu mãi trong lòng như
vậy, rồi bỗng nhiên nói thẳng tuột là chia tay như thế này. Đàn ông ra ngoài
làm ăn có mấy người không phải tiệc tùng tiếp khách đâu! Anh thực lòng không hề
đối xử tệ với em, em cũng cảm nhận được mà”
Nghe
xong những lời này tôi bỗng ngẩn người, sao lại có cảm giác chính mình đang bị
kết án ngược lại thế này? Thì ra anh ra cũng biết tôi đã biết những chuyện
trăng hoa của anh ta rồi, vậy mà vẫn thản nhiên bình tĩnh như không, lại còn tự
tin ra vẻ lý trí lắm, dựa vào cái gì cơ chứ?
Nói
như anh ta hoá ra tôi chỉ là đứa ích kỷ hẹp hòi à, thật nực cười! Thế ra không
phải anh ta không biết tại sao tôi giận dỗi làm mình làm mẩy, anh ta chỉ quá tự
tin cho rằng tôi không thể từ bỏ anh ta, cho rằng rồi sẽ có ngày tôi không kìm
nén nổi nữa mà chủ động đi nói với anh ta. Khi đó anh ta chỉ việc giảng giải đại
nghĩa cho tôi rằng: “Đàn ông muốn làm nên nghiệp lớn thì không câu nệ tiểu tiết,
phụ nữ muốn có được trái tim của người đàn ông làm nên nghiệp lớn thì phải biết
thông cảm và tha thứ.”
Tôi
tìm đến anh ta, nhưng anh ta đã có lý lẽ nên chỉ im lìm ngồi đó chờ đợi. Còn nếu
anh ta nói ra trước với tôi, thì khác nào tự mặc nhận mình lăng nhăng.
Tôi
ngước mắt lên, mỉm cười, nói với anh ta: “Việc em muốn chia tay với anh không
có liên quan đến những chuyện khác.” Nhìn thẳng vào mắt anh ta, tôi nói rành rọt
từng chữ: “Mà là em đã yêu người khác rồi”
Nói
trắng ra điều khó nói vẫn cất giấu nơi sâu nhất đáy lòng, tôi thấy thoải mái nhẹ
nhõm bao nhiêu.
Thì
ra kìm nén tình cảm thật và giấu giếm bí mật lại mệt mỏi như vậy!
Chẳng
trách có nhiều người hễ không chịu được áp lực là lập tức lên diễn đàn
treehole.net để dốc bầu tâm sự. Một số chuyện cứ phải giấu mãi trong lòng không
thể nói ra, để lâu quá thực sữ sẽ làm người ra chết ngạt mất.
Trác
Hạo sững sờ nhìn tôi.
Con
người hiếu thắng như anh ta làm sao có thể tưởng tượng nổi cô bạn gái chỉ biết
gọi dạ bảo vâng của mình đột nhiên thay lòng đổi dạ như thế này!
Ôi
thực tình muốn nói với anh ra, chuyện tình cảm đừng nên chắc chắn như vậy. tôi
ngoan ngoan dễ bảo vì tôi cảm thấy anh tốt với tôi, anh đáng được tôi đối xử
như vậy, nhưng nếu anh không biết quý trọng điều đó, cứ tưởng đã khoá chặt được
trái tim rôi rồi thì có thể không cần để mắt đến tôi nữa mà bắt đầu ra ngoài tuỳ
tiện yêu thêm cô này chơi bời thêm cô khác, như thế việc gì tôi phải tiếp tục
ngoan ngoãn nghe lời anh?
Đàn
ông thường nghĩ tình cảm của phụ nữ là thứ tình cảm quá đơn giản, dễ dãi nên
coi thường nó.
Nhưng
trên đời này, cứ thật lòng thật dạ với ai đó lại đáng coi thường như vậy sao?

