Chuyện tình vượt thời gian - Chương 05 - Phần 1

Chương
V. Thỏa thuận bất bình đẳng với Hội trưởng đại nhân

1.

Tôi ngán ngẩm bước trên con đường nhỏ trong vườn trường, vừa
đá một viên đá nhỏ vừa buồn bực!

Nhờ vụ giao dịch của tôi và Tả Mạc Phong nên Thượng Quan
Cảnh Lăng được thuận lợi tham gia cuộc ứng tuyển, sau bao cửa ải khó khăn thì
cũng được làm huấn luyện viên Câu lạc bộ võ thuật của trường. Nhưng từ sau khi
Thượng Quan Cảnh Lăng làm huấn luyện viên thì cả ngày bận bịu, lúc nào cũng
quay như chong chóng. Mọi người bây giờ đều biết anh ấy chỉ là anh họ tôi, thế
là có rất nhiều bạn nữ ngày nào cũng chạy đến phòng tập của Câu lạc bộ võ thuật
để xem anh ấy dạy võ như thế nào. Thậm chí còn đăng ký vào Câu lạc bộ võ thuật,
động một tí là lại kêu có rất nhiều động tác vẫn chưa nắm vững, cần huấn luyện viên
Thượng Quan làm thêm giờ thêm ca để dạy cho họ...

Còn tôi, ngày nào cũng phạm hết lỗi này đến tội khác, ngày
nào cũng bị Tả Mạc Phong bắt phạt, không là chép sách thì lại giúp hắn ta quét
dọn phòng làm việc. Tôi đâu phải là nhân viên dọn vệ sinh chứ!

Đáng buồn nhất là, cứ mỗi lần tôi giúp
hắn ta quét dọn phòng làm việc của hắn ta, ai nhìn thấy cũng khen là tôi chăm
chỉ hiền hậu, giúp bạn trai dọn dẹp phòng làm việc, thật là bực mình chết mất!

Trên đời này có người con trai nào lại đối xử với bạn gái
của mình như vậy không chứ? Biến thái như vậy, tôi rủa cho hắn ta cả đời không
tìm được bạn gái, hừm!

Giờ tôi lại được thông báo là đi quét dọn cho văn phòng Hội
trưởng hội sinh viên! Hu hu hu, trường này nhất định là tiết kiệm được khá
nhiều tiền cho khoản dọn dẹp vệ sinh này rồi!

Khó khăn lắm tôi mới bò được đến văn phòng của Hội trưởng
hội sinh viên, thấy A Ngũ và Đại Lực đang ở đó. Họ đang cùng với Tả Mạc Phong
thì thà thì thầm chả biết nói những gì. Nhìn thấy tôi bước vào, vẻ mặt bọn họ
nở một nụ cười rất kỳ dị.

Tôi bỗng cảm thấy lạnh hết sống lưng, ngẩng đầu lên nhìn ra
ngoài cửa sổ, ông trời ơi, có phải là đang thay đổi thời tiết không vậy?

“Đến rồi à?” Tả Mạc Phong nhìn tôi một cái, rồi nở một nụ
cười mà từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Trời ơi! Đúng là trở trời
rồi, mọi người hãy nhanh chóng chuẩn bị quần áo rét đi!

“Hì hì, tôi biết là tôi không nên gấp hạc giấy trong giờ
học. Nhưng tôi cũng không có cách nào khác cả, tôi và Tiếu Tiếu cá cược rồi,
trong ngày hôm nay phải gấp được năm trăm con...” Tôi vốn còn đang định nói
tiếp phần thưởng của vụ cá cược là gì, nhưng nhìn thấy khuôn mặt xanh lét của
tên họ Tả, tôi lại nuốt nước bọt, tiện thể cũng nuốt luôn vế đằng sau của câu
nói đó.

“Cô thích cá cược lắm à?” Tả Mạc Phong đi đến trước mặt tôi,
nhìn tôi, vẻ mặt chẳng có chút gì là không hài lòng, thậm chí còn nhoẻn miệng
cười. Tôi dụi dụi mắt để chắc chắn là mình đang không nằm mơ, lòng tự hỏi: Lẽ
nào, không phải là trở trời, mà là hắn ta biến thái?

Tôi không dám trả lời ngay câu hỏi của hắn, biết đâu cái tên
bụng dạ xấu xa này lại lòng vòng để cho tôi vào bẫy.

Thấy tôi ngập ngừng không trả lời, Tả Mạc Phong tiến lại gần
hơn nữa, nở nụ cười đến mê hoặc lòng người, nói: “Tôi với cô cá cược một vụ
đi.”

Trời ơi, đất ơi, Thượng Đế ơi... Sao trên đời này lại có một
nụ cười hoàn mỹ đến thế chứ? Chúa tạo ra vạn vật thật là không công bằng chút
nào! Tôi biết là tôi không nên thưởng thức, càng không được say đắm nụ cười ấy,
nhưng, nhưng... cứ để cho tôi “phá lệ” một chút đi.

Tôi như bị hắn ta thôi miên vậy, lập tức
gật đầu không một chút do dự: “Được, chúng ta cá cược gì nào?”

“Một cuộc thi đấu!”

“Cuộc thi đấu? Thi đấu gì?” Tôi lơ mơ
không hiểu.

Tả Mạc Phong vẫy tay một cái, Đại Lực lập tức mang đến một
tờ giấy, trên đó là một dòng chữ màu đen rất bắt mắt: “Cuộc thi đấu võ thuật
các trường học trong toàn thành phố.”

Hả? Những chữ này hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu đó rồi!
Nhưng nó thì liên quan gì tới tôi chứ? Tôi lại càng mờ tịt không hiểu chuyện
gì.

Hình như nhận ra sự băn khoăn của tôi, Tả Mạc Phong chỉ vào
dòng chữ đó nói: “Trường chúng ta cũng tham gia cuộc thi này!”

Một câu nói quá thừa, cái đó thì đương nhiên rồi, các trường
học trong toàn thành phố mà, khả năng hiểu vấn đề của tôi vẫn bình thường mà!

“Tôi muốn cô tham gia vào hội học sinh, sau đó phụ trách
việc tổ chức hoạt động này, nhưng cô nhất định phải đảm bảo là trường Phổ thông
trung học Phác Thiện chúng ta phải đoạt giải quán quân. Nếu đoạt giải quán
quân...”

“Thì sao?” Tôi nhìn hắn ta với ánh mắt đầy vẻ chờ đợi, đúng
vậy, tôi đã hoàn toàn bị việc này làm hấp dẫn.

“Thì tôi sẽ không bắt bẻ cô nữa, chỉ cần cô không phạm tội
giết người, còn tất cả những tội lỗi khác của cô tôi đều không bắt phạt nữa.”
Tả Mạc Phong nghiêm túc nói.

Ôi! Ôi! Quá tuyệt, cuối cùng thì tôi
cũng có thể thoát khỏi móng vuốt của tên quỷ dữ Tả Mạc Phong này rồi... Ha ha,
đoạt giải quán quân? Thượng Quan Cảnh Lăng là một chân truyền của phái Võ Đang,
đoạt được giải quán quân chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!

“Nhưng nếu cô không thể đoạt giải quán
quân...”

“À ha, không thể, giải quán quân của chúng ta cầm chắc trong
tay rồi, Thượng Quan mà đã ra tay thì “gạo xay cũng thành cám“.” Tôi thích chí
cười to: “Lúc đó, anh đừng nuốt lời đấy nhé!”

Tả Mạc Phong lặng lẽ nhìn tôi, đợi tôi cười xong, cũng là
lúc tôi cười không ra hơi nữa, hắn ta mới lạnh lùng buông ra một câu: “Nếu
không thể đoạt giải quán quân thì cô phải quét dọn sân vận động một mình trong
một năm liền.”

“Ha ha, không vấn đề gì, quét mười năm tôi cũng quét!”

Hừm, quét một năm? Cứ chờ xem nhé, một phút tôi cũng không
quét đâu: “Nhưng tại sao lại chọn tôi?”

“Cô là em họ của Thượng Quan Cảnh Lăng, hai anh em cô chắc
rất tâm đầu ý hợp, phối hợp sẽ tốt hơn người khác rồi.”

He he, hóa ra là như vậy! Coi như hắn ta tìm đúng người rồi,
chẳng ai hiểu Thượng Quan Cảnh Lăng hơn tôi cả. Thượng Quan Cảnh Lăng tuy rất
đẹp trai, tốt tính, nhưng mà lại quá tốt, một mình anh ấy không thể làm tốt
việc này được.

“Vậy thì, cứ thống nhất vậy nhé. Lời nói gió bay, chúng ta
hãy ký thỏa thuận đi.” Tả Mạc Phong lại nhìn tôi cười, vẫy tay một cái, A Ngũ
liền mang một tờ giấy đến.

“Không vấn đề gì, anh nói thế nào thì làm thế ấy, chỉ cần
anh không nuốt lời thôi.”

Tôi vui vẻ ký tên mình vào giấy.

Sau khi ký xong, A Ngũ và Đại Lực ôm bụng cười nắc nẻ, Đại
Lực còn cười bò ra bàn!

Có gì to tát chứ? Chuyện này buồn cười
lắm sao?

Tôi quay đầu nhìn Tả Mạc Phong với ánh
mắt đầy nghi vấn, hắn ta trở lại khuôn mặt lạnh như tiền, điềm tĩnh thu lại
thỏa thuận đã ký kết, rồi giơ lên trước mặt tôi, sau đó đút vào trong túi áo
ngực.

“Thôi đi, không được cười nữa!” Cuối cùng thì tôi không chịu
được, tức giận quát to. A Ngũ và Đại Lực cố ngậm miệng lại, nhịn cười đến đỏ cả
mặt.

“Rốt cuộc thì các người cười cái gì vậy?” Tôi day day huyệt
thái dương, nhẫn nhịn hỏi.

Đại Lực đứng thẳng người lên, xoa xoa
bụng, rồi chậm rãi mở miệng nói: “Là thế này, cuộc thi này đã tổ chức năm lần
liên tục rồi, mà trường Phác Thiện chúng ta cả năm lần liền đều xếp thứ nhất.”

“Oa! Thật à? Quá là giỏi!” Tôi thực sự muốn chạy đến hôn mỗi
người một cái, nói như vậy thì chắc chắn là tôi chiến thắng một trăm phần trăm
rồi còn gì?

“Haha, xếp thứ nhất từ dưới lên!” A Ngũ và Đại Lực lại cười
nắc nẻ, còn tôi thì cứ đứng ngây người ra nhìn họ chẳng kịp phản ứng gì.

Hả? Gì cơ? Không đến mức tệ như vậy chứ?

Tôi bỗng có một dự cảm không hay, nhưng tôi vẫn còn có Thượng
Quan Cảnh Lăng nữa. Tôi hoàn toàn tin tưởng là “thầy giỏi thì trò cũng
giỏi”,với tài nghệ của anh ấy thì những học sinh của anh ấy cũng sẽ là những
cao thủ. Hừm, những giáo viên trước đây nhất định toàn là những “bị thịt”.

“Đúng rồi, còn một điều nữa, cuộc thi này là cuộc thi đấu
giữa các trường với nhau, không phải là cuộc thi giành cho một cá nhân, vì vậy
yêu cầu mỗi trường phải biểu diễn một tiết mục võ thuật, mỗi một tiết mục phải
có ít nhất mười người tham gia!” A Ngũ bổ sung thêm lời của Đại Lực: “Mà trường
chúng ta hầu như không có ai giỏi võ cả. Hiện nay người trong Câu lạc bộ võ
thuật đều là những người hoàn toàn mới trong giới võ thuật, cho nên...”

Hả! Vậy sao? Tôi lo lắng nhìn Tả Mạc Phong, nào ngờ hắn ta
chẳng thèm nhìn tôi một cái, thản nhiên bước ra ban công như không có chuyện gì
xảy ra, đùa nghịch với chú chim nhỏ nhốt trong chiếc lồng đang treo ở ngoài đó.

“Thực ra cũng chẳng có gì cả, tổng cộng chỉ có ba năm học
cấp ba. Cô phải quét sân vận động một năm thì mọi người sẽ đều nhớ đến cô!” Đại
Lực vỗ vỗ vai tôi giễu cợt.

“Đúng vậy, tôi sẽ xem xét và xin hội trưởng ghi tên cô vào
kỷ yếu của trường!” A Ngũ bổ sung thêm một câu.

Lẽ nào họ không nhìn thấy ánh mắt của tôi lúc đó như đang
muốn ăn tươi nuốt sống họ sao?

Cuộc thi đấu giữa các trường? Năm lần liền xếp vị trí thứ
nhất từ dưới lên? Mười người trở lên tham gia? Hoàn toàn là những người mới?

Cũng có nghĩa là, việc tôi ký tên vào tờ giấy đó, chính là
hành vi tự tìm đến cái chết của tôi! Tả Mạc Phong, tôi với anh không thù không
oán, tại sao anh lại muốn hại tôi? Hu hu...

“Tả Mạc Phong, tên khốn!” Lần này thực sự là hắn ta đã chọc
giận tôi rồi, tôi đờ đẫn quay người lại, mặt tối sầm bước đến trước mặt tên Tả
Mạc Phong đầy giã tâm, nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Hai con mắt của Tả Mạc Phong nhìn tôi không chút sợ hãi: “Là
tại cô ngốc!”

“Anh thật quá đáng, Tả Mạc Phong, tôi hận anh!” Thật đáng
ghét, tôi giận dữ giậm chân và chạy một mạch ra ngoài.

Không biết chạy đến bao lâu tôi mới dừng lại, sờ tay lên
mặt, thấy trên mặt mình đầy nước mắt...

“Là tại cô ngốc!” Câu nói ấy của Tả Mạc Phong cứ dội vào tai
tôi. Hu hu hu, tại sao hắn ta lại đối xử với tôi như vậy? Lẽ nào từ trước tới
giờ hắn ta bảo tôi chép sách là tôi phải chép sách, bảo tôi quét dọn phòng làm
việc của hắn ta là tôi phải quét dọn, tất cả đều phải ngoan ngoãn nghe theo lời
hắn, vậy mà hắn ta vẫn không thể đối xử với tôi tử tế một chút sao!

Hu hu hu, chẳng lẽ tôi muốn có một khoảng thời gian hạnh
phúc vui vẻ trong ba năm học cấp ba lại khó đến vậy sao?

Cả ngày hôm nay, trời đổ mưa rất lớn!

2.

“À! Tiểu Ngư, hôm nay tớ nhìn
thấy anh họ bạn ở sân vận động đấy! Anh ấy cùng với một đội trong Câu lạc bộ võ
thuật chạy bộ, trông rất chí khí, rất dễ thương, rất phong cách! Thế rồi trên
khán đài trong sân vận động có bao nhiêu là bạn nữ.

Xem ra anh ấy đang dần dần thay thế thời đại của Tả Mạc
Phong, sắp trở thành một hoàng tử mới của trường rồi. Nhưng cũng thật tiếc cho
Tả Mạc Phong, nếu anh ấy không có bạn, thì nhất định là anh ấy vẫn rất nổi
tiếng! Bạn nói xem có đúng không, Tiểu Ngư?”

Tiếu Tiếu vừa về đến phòng liền nói liến thoắng bên tai tôi!

Ôi! Không biết từ bao giờ mà Tiếu Tiếu vô tư đáng yêu cũng
trở thành một cô nàng háo sắc thế này rồi?

“Ừ...” Tôi cười nhạt, rồi lại làm tiếp
việc của mình, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, tôi ngẩng lên, bực tức nói thêm một
câu: “Từ nay về sau, đừng bao giờ nhắc đến tên khốn Tả Mạc Phong trước mặt tớ
nữa.”

“Hả? Sao vậy? Tiểu Ngư, bạn cãi nhau với anh ấy à?” Cuối
cùng thì Tiếu Tiếu cũng chú ý đến vẻ mặt không vui của tôi, ngồi cạnh tôi vẻ
rất quan tâm, nhỏ nhẹ an ủi: “Thực ra, hai người cãi nhau là chuyện rất bình
thường, càng cãi nhau lại càng yêu nhau hơn.”

Cô gái đáng chết này, lẽ nào không nghe thấy câu tôi nói
sao? Không được nhắc đến tên khốn đó trước mặt tôi! Cơn thịnh nộ của tôi hiện
rõ trên mặt, Tiếu Tiếu giật mình đứng dậy, tránh xa tôi ra chừng vài bước.
Nhưng khi nhìn thấy đống quần áo lộn xộn trên giường của tôi, cô ấy ngạc nhiên
hỏi: “Hả, Tiểu Ngư, bạn đang làm gì vậy? Chuyển nhà à?”

“Chuyển trường!” Tôi ngẩng đầu nhìn, lộ rõ vẻ mặt cười mà
như không cười.

Người Tiếu Tiếu run lên, cô tỏ ra kinh ngạc hỏi: “Chuyển
trường? Không phải chứ, chỉ vì cãi nhau một tý mà phải chuyển trường sao?“

“Không phải cãi nhau một tý mà là mối thù không đội trời
chung!” Tôi nắm chặt chiếc khăn tay, xé mạnh một cái thành hai mảnh.

“Tiểu Ngư, bạn không sao chứ? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện
gì vậy?” Giọng Tiếu Tiếu bắt đầu run run: “Tiểu Ngư, sắc mặt bạn không tốt chút
nào, bạn bị ốm rồi hay sao ấy?”

“Chuyển trường, nếu không chuyển trường thì nhất định bị tên
khốn ấy hành hạ đến chết!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

Hừm, đừng có nghĩ rằng Lâm Tiểu Ngư ta sẽ nhẫn nhục và phục
tùng, đừng có nghĩ rằng Lâm Tiểu Ngư ta sẽ tiếp tục nghe theo sự sắp xếp của
ngươi, đừng nghĩ rằng trên đời này chỉ có mỗi trường Phác Thiện này, đừng nghĩ
rằng... Ui da! Tôi ốm mất rồi, tức chết đi được! Tức chết đi được! Tức chết đi
được!

“Tiểu Ngư, đừng tức giận, hãy nói cho tớ biết rốt cuộc là đã
có chuyện gì xảy ra, xem tớ có giúp gì bạn được không?”

Khi đã chắc chắn là tôi không “làm hại
đến người vô tội”, Tiếu Tiếu mới mạnh dạn ngồi cạnh tôi.

Thế là trong suốt nửa tiếng đồng hồ, tôi kể hết tội của Tả
Mạc Phong ra!

“Tiếu Tiếu, bạn nói xem tình cảnh của tớ có phải là người
nào biết cũng phải nhỏ lệ đau lòng không? Bạn nói xem, tớ không chọc giận gì
anh ta, sao anh ta lại đối xử tệ bạc với tớ như vậy?

Lại còn lừa tớ ký vào cái thỏa thuận không công bằng ấy nữa!

Tôi nói, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Miệng Tiếu Tiếu
mở to thành hình chữ “O” tròn trĩnh, nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc và không thể
nào tin nổi.

“Không thể thế được? Tiểu Ngư, Tả Mạc Phong là người rất
tốt, tớ mong bạn đừng chửi bới anh ấy như vậy!”

A a a! Câu nói đó là Tiếu Tiếu sao? Thế này mà cũng gọi
là... bạn tốt sao? Tôi nhìn Tiếu Tiếu với ánh mắt vô cùng thê lương và ai oán.

“Bạn đừng nhìn tớ như vậy, tớ nói thật đấy! Hội trưởng rất
nhiệt tình, bất kể là ai có chuyện gì, anh ấy luôn là người đầu tiên ra tay
giúp đỡ!” Tiếu Tiếu nghiêm túc nói: “Công việc của anh họ bạn nếu không phải là
anh ấy giúp đỡ, e rằng ngay đến cả cơ hội phỏng vấn cũng không có ấy! Còn nữa,
năm ngoái, có một bạn bị tai nạn xe, mất rất nhiều máu, bệnh viện không tìm
thấy ai có nhóm máu thích hợp, hội trưởng không ngần ngại yêu cầu lấy máu của
mình, vì nhóm máu của anh ấy là nhóm máu O!”

“Xí, năm ngoái bạn còn chưa đến đây học, làm sao mà biết
được chứ?” Tôi nhìn Tiếu Tiếu vẻ khinh khỉnh, con người “trọng sắc khinh bạn”
này thật đáng khinh thường!

“Hi hi, chuyện liên quan đến Hội trưởng Tả Mạc Phong nhiều
lắm, ngày nào trong trường chả truyền tai nhau, chỉ có bạn là không biết thôi!”
Tiếu Tiếu vỗ vỗ tay tôi, nói tiếp: “Tin tớ đi, Hội trưởng Tả Mạc Phong sẽ không
hại bạn đâu. Cứ cho là anh ấy cố ý làm như vậy, nhất định là có dụng ý riêng
của anh ấy. Bạn là người yêu của anh ấy, thật đẹp đôi rồi. Bạn không hiểu anh
ấy như thế, cẩn thận không bị người khác cướp mất đấy!”

“Dụng ý riêng à?” Tôi hơi mơ hồ, cẩn thận suy nghĩ lời Tiếu
Tiếu nói. Đúng vậy, lời nói của Tả Mạc Phong có hơi ác độc một chút. Nhưng từ
việc hắn ta đồng ý cho Thượng Quan Cảnh Lăng tham gia buổi ứng tuyển chức huấn
luyện viên dạy võ thuật cũng thấy được rằng hắn ta cũng là một người tốt! Nhưng
hắn ta đối xử với tôi như vậy rốt cuộc là có nguyên nhân gì? Hay là hắn ta tốt
với tất cả mọi người, chỉ ghét có mình tôi? Hay là vì tôi làm xước mặt hắn ta
nên hắn ta hận tôi từ đó đến bây giờ? Đúng là ông trời muốn giết tôi nên vừa
mới bước vào trường tôi đã đắc tội ngay với hắn.

“Nhưng Tiếu Tiếu, Câu lạc bộ võ thuật của trường chúng ta đã
năm lần liên tiếp xếp vị trí cuối cùng! Tớ làm gì có khả năng giúp trường chúng
ta “lội ngược dòng” được chứ?”

“Tiểu Ngư, bạn phải tin tưởng vào Thượng Quan Cảnh Lăng,
càng phải tin tưởng vào bản thân mình chứ, còn tớ tin tưởng tuyệt đối vào con
mắt của Hội trưởng Tả Mạc Phong!” Tiếu Tiếu chớp chớp đôi mắt to tròn vô cùng
đáng yêu của mình!

“Ý của bạn là, cũng chính vì Tả Mạc Phong tin tưởng tớ nên
mới làm như vậy?” Tôi hỏi Tiếu Tiếu với một chút xúc động, lẽ nào tôi hiểu nhầm
Tả Mạc Phong?

“Cái này thì tớ cũng không chắc chắn lắm!” Tiếu Tiếu không
dám khẳng định, nhưng nhìn thấy bộ mặt ảm đạm của tôi khi nghe thấy mình nói
như vậy, bạn ấy liền nói tiếp: “Nhưng bất kể là thế nào đi nữa, bạn cũng phải
góp phần giúp đội tuyển giành chiến thắng lần này, để anh ấy phải nhìn bạn bằng
con mắt khác!”

Tôi nhảy như bay từ trên giường xuống, kéo tay Tiếu Tiếu
chạy ra ngoài cửa, khiến Tiếu Tiếu giật nảy mình kêu lên: “Ôi, bạn định làm gì
vậy?”

“Đi tìm Thượng Quan!” Tôi trả lời mà không thèm quay đầu
lại.

Đúng thế, tôi phải đi tìm Thượng Quan Cảnh Lăng để trao đổi
kỹ lưỡng, xem làm thế nào có thể đoạt giải quán quân trong cuộc thi. Trong số
những câu mà Tiếu Tiếu nói thì câu cuối cùng là có lý nhất. Tôi nhất định phải
thắng trong vụ cá cược lần này, để Tả Mạc Phong phải nhìn tôi với con mắt khác!
Tôi sẽ cho hắn ta ngày nào cũng phải mở to mắt ra mà nhìn tôi đi muộn về sớm,
ngồi trong lớp làm việc riêng, sau giờ học không làm bài tập mà không thể phạt
tôi được.

Hừm... đến lúc đó, vẻ mặt của hắn ta nhất định là còn xấu xí
hơn cả cục đá trong nhà vệ sinh!

Ha ha! Nghĩ vậy mà thấy “phê”!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3