1Q84 (Tập 3) - Chương 27
Chương 27: Tengo
Chỉ thế giới này thôi thì có lẽ không đủ
Sáng
sớm ngày thứ Tư, lúc chuông điện thoại reo, Tengo vẫn đang ngủ. Trời gần sáng
anh mới ngủ được, và lượng whiskey uống vào vẫn còn tích tồn trong cơ thể. Anh
bò dậy khỏi giường, lấy làm ngạc nhiên thấy bên ngoài đã sáng bảnh.
“Anh
Kawana Tengo?” một người đàn ông nói. Đây là lần đầu tiên Tengo nghe thấy giọng
này.
“Tôi
đây,” Tengo đáp. Chắc lại là vấn đề thủ tục liên quan đến việc hậu sự của cha
anh, vì Tengo nghe ra được vẻ nghiêm nghị và rành mạch trong giọng của người
kia. Nhưng đồng hồ vẫn chưa chỉ quá tám giờ sáng. Đây không phải thời gian mà
cơ quan nhà nước hoặc công ty tổ chức tang lễ gọi điện thoại tới.
“Mới
sáng sớm đã quấy rầy anh, thật vô cùng xin lỗi. Nhưng tôi cần phải tranh thủ
thời gian.”
Chuyện
gì đó khẩn cấp. “Có chuyện gì vậy?” Đầu anh vẫn đang hơi biêng biêng.
“Anh
có ấn tượng gì với cái tên Aomame không?” người kia hỏi.
Aomame?
Hơi men và cơn buồn ngủ tan biến tức thì. Tựa như trên sân khấu tắt đèn chuyển
cảnh, ý thức của Tengo cấp tốc xoay chuyển. Anh nắm chặt ống nghe.
“Tôi
nhớ,” Tengo trả lời.
“Một
cái họ hiếm gặp.”
“Cùng
lớp với tôi hồi tiểu học.” Khó khăn lắm Tengo mới điều chỉnh được giọng nói.
Người
kia ngừng lại một chút. “Anh Kawana này, giờ nói về Aomame, anh hứng thú chứ?”
Cách
nói chuyện của người đàn ông này hết sức kỳ quặc, Tengo nghĩ. Ngữ pháp rất
độc đáo, nghe cứ như đài từ kịch nói theo trường phái tiền phong được dịch ra
vậy.
“Nếu
anh không hứng thú thì cả hai bên đều lãng phí thời gian. Tôi sẽ lập tức gác
máy.”
“Tôi
có hứng thú,” Tengo hốt hoảng trả lời, “nhưng xin lỗi, xin hỏi anh là ai vậy?”
“Aomame
nhờ tôi chuyển lời cho anh,” người đàn ông không đếm xỉa đến câu hỏi của Tengo.
“Aomame hy vọng được gặp anh. Anh Kawana thì thế nào? Có muốn gặp mặt cô ấy
không?”
“Có,”
Tengo trả lời. Anh đằng hắng một tiếng để thông cổ họng. “Từ rất lâu rồi tôi
luôn muốn gặp cô ấy.”
“Tốt
lắm. Cô ấy rất muốn gặp anh. Anh cũng mong được gặp cô ấy.”
Tengo
đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng lạnh buốt xương, bèn vươn tay với
chiếc áo len cardigan lông cừu bên cạnh, khoác ra ngoài áo ngủ.
“Vậy
tôi cần phải làm thế nào?”
“Có
thể phiền anh sau khi trời tối đến chỗ cầu trượt không?” người đàn ông nói.
“Cầu
trượt.” Tengo lặp lại. Người này đang nói gì vậy?
“Cô
ấy bảo chỉ cần nói vậy là anh sẽ hiểu. Mời anh ra chỗ cầu trượt. Tôi chỉ đang
truyền đạt nguyên văn lời nhắn của Aomame.”
Tengo
đặt tay lên tóc một cách vô thức. Tóc khi vừa ngủ dậy vừa cứng vừa rối bù, bết
lại thành từng búi. Cầu trượt. Mình đã thấy hai mặt trăng ở đó. Đương
nhiên là cái cầu trượt ấy rồi.
“Tôi
nghĩ là tôi hiểu,” anh trả lời bằng giọng khô khan.
“Tốt
lắm. Còn nữa, cô ấy nói anh hãy đem theo những thứ quan trọng mà anh muốn mang
theo, để có thể lập tức lên đường đi xa.”
“Những thứ quan trọng mà tôi muốn
mang theo?” Tengo hỏi ngược lại.
“Là
những thứ mà anh không nỡ vứt bỏ ấy.”
Tengo
thầm nghĩ một hồi. “Tôi không hiểu cho lắm. Lên đường đi xa, tức là không bao giờ quay
lại nơi này nữa sao?”
“Tôi
cũng không hiểu,” người kia trả lời, “vừa nãy tôi đã nói, tôi chỉ truyền đạt
nguyên văn lời nhắn của Aomame mà thôi.”
Tengo
vừa lấy ngón tay tách những mớ tóc bết vào nhau vừa ngẫm nghĩ. Đi xa? Sau đó
anh nói: “Có thể là tôi phải mang theo một số giấy tờ nhất định.”
“Chắc
không có vấn đề gì đâu,” người đàn ông nói, “lựa chọn mang theo cái gì là quyền
tự do của anh. Chỉ có điều, về vật đựng đồ, cô ấy mong anh dùng thứ gì mà hai
tay vẫn có thể rảnh rang thoải mái.”
“Dùng
thứ gì mà hai tay có thể rảnh rang thoải mái,” Tengo nói, “nói vậy thì các thứ
kiểu như va li du lịch là không được nhỉ?”
“Chắc
thế.”
Rất
khó suy đoán về tuổi tác, phong thái và vóc dáng người đàn ông qua giọng anh
ta. Đó là chất giọng thiếu những đầu mối cụ thể. Chỉ cần dập máy, rất có thể
Tengo sẽ không sao nhớ nổi giọng nói đó nữa. Cá tính và cảm xúc - giả định rằng
những thứ đó có tồn tại - đã bị ẩn giấu rất sâu.
“Những
gì tôi cần truyền đạt đến anh chỉ có vậy,” người đàn ông nói.
“Aomame
khỏe không?” Tengo hỏi.
“Sức
khỏe thì không có vấn đề gì,” đối phương cẩn trọng trả lời, “có điều, bây giờ
cô ấy đang trong tình trạng tương đối cấp bách. Mỗi hành động đều hết sức cẩn
trọng. Bất cẩn một chút là có thể bị tổn thương ngay.”
“Bị
tổn thương,” Tengo máy móc lập lại.
“Và
không tiện kéo dài quá lâu,” người đàn ông nói, “ở đây, thời gian là nhân tố
quan trọng.”
Thời
gian là nhân tố quan trọng, Tengo lập lại trong đầu. Người đàn ông này gặp khó khăn
trong việc dùng từ, hay là mình trở nên nhạy cảm quá rồi?
“Tôi
nghĩ mình có thể đến chỗ cầu trượt ấy lúc bảy giờ tối nay.” Tengo nói, “tối nay
nếu vì lý do nào đó mà không thể gặp mặt thì cùng thời điểm đó ngày mai tôi sẽ
đến.”
“Được
rồi. Anh đã biết chúng ta đang nói đến cái cầu trượt nào chưa?”
“Tôi
nghĩ là rồi.”
Tengo
liếc nhìn đồng hồ. Anh còn hơn mười tiếng đồng hồ nữa.
“Tiện
thể, nghe nói cha anh mới qua đời hôm Chủ nhật. Xin được bày tỏ lòng thương tiếc.”
Tengo
nhận cảm ơn theo phản xạ. Sau đó anh mới sực nhớ ra, sao người này lại biết?
“Có
thể cho tôi biết thêm một số chuyện về Aomame được không?” Tengo nói. “Chẳng
hạn như cô ấy đang ở đâu, đang làm gì.”
“Cô
ấy độc thân, làm huấn luyện viên trong một câu lạc bộ thể thao ở Hiroo. Một
huấn luyện viên ưu tú, nhưng hiện đang tạm nghỉ vì một vài lý do cá nhân. Vả
lại, cách đây không lâu, hoàn toàn do ngẫu nhiên, cô ấy đến ở gần nhà anh.
Những chuyện cụ thể, anh cứ trực tiếp hỏi cô ấy là hơn.”
“Bao
gồm cả chuyện hiện nay cô ấy đang trong tình trạng cấp bách như thế nào?”
Người
đàn ông không trả lời. Xem ra, xung quanh Tengo toàn loại người như vậy: gặp
câu hỏi không muốn trả lời hoặc cho rằng không cần thiết phải trả lời thì không
trả lời, hết sức tự nhiên.
“Bảy
giờ tối nay, ở chỗ cầu trượt,” người đàn ông nói.
“Xin
đợi một chút,” Tengo vội vàng nói. “Tôi có câu muốn hỏi. Tôi từng được một
người cảnh báo, nói có người đang giám sát tôi, bảo tôi cẩn thận. Cho hỏi một
câu thất lễ, người đó có phải chính là anh không?”
“Không,
không phải tôi,” người đàn ông lập tức trả lời, “chắc người khác. Nhưng tóm
lại, cẩn thận không bao giờ thừa. Người bạn kia của anh nói đúng đấy.”
“Chuyện
tôi có thể bị giám sát và chuyện cô ấy đang trong một tình trạng bất thường có
quan hệ gì không?”
“Tình trạng tương đối cấp bách,” người đàn ông chữa lại,
“đúng, tôi nghĩ là có quan hệ. Ở một điểm nào đó.”
“Có
nguy hiểm không?”
Người
đàn ông im lặng giây lát, cẩn trọng chọn từ, như thể đang phân loại một đống
các thứ đậu khác nhau trộn lẫn: “Nếu đối với anh không thể gặp Aomame nữa thì
có thể gọi là nguy hiểm thì ở đây đích thực có nguy hiểm.”
Tengo
chuyển câu nói biểu đạt vòng vèo này thành một câu dễ hiểu hơn. Tuy không hiểu
đầu đuôi và bối cảnh thế nào, nhưng anh cảm nhận được không khí căng thẳng
trong câu nói của anh ta.
“Ngộ
nhỡ xảy ra sai sót, có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nữa?”
“Đúng
thế.”
“Tôi
hiểu rồi, tôi sẽ cẩn thận,” Tengo nói.
“Sáng
sớm đã quấy rầy anh, thực sự xin lỗi.”
Người
đàn ông vừa nói xong liền gác máy. Tengo nhìn chằm chằm cái ống nghe màu đen
trên tay một lúc. Quả nhiên, đúng như anh đoán lúc nãy, vừa gác điện thoại xong
anh liền không thể nhớ nổi giọng nói đó như thế nào. Tengo lại liếc nhìn đồng
hồ. Tám giờ mười phút. Nên làm gì cho hết thời gian từ giờ đến bảy giờ tối
đây?
Tengo
đi tắm, gội đầu, làm cho mái tóc rối bù kìa trông ít nhiều cũng đẹp hơn phần
nào. Sau đó anh đứng trước gương cạo râu, đánh răng kỹ đến từng ngóc ngách,
dùng cả chỉ nha khoa. Anh lấy nước ép cà chua trong tủ lạnh ra uống, đun nước sôi,
xay hạt cà phê để pha, nướng một lát bánh mì. Anh đặt hẹn giờ, luộc một quả
trứng lòng đào. Khi tập trung tinh thần vào mỗi động tác, anh tốn nhiều thời
gian hơn bình thường. Nhưng cũng chỉ đến chín rưỡi là xong hết.
Tối nay
gặp Aomame trên cầu trượt.
Chỉ
cần nghĩ đến chuyện này, cảm giác đó liền ập đến… cơ năng của cơ thể tưởng
chừng như vỡ tung ra. Tay chân và mặt lần lượt xoay về các hướng khác nhau. Anh
không thể dồn cảm xúc của mình về một mối, làm gì cũng không thể tập trung nổi.
Anh không thể đọc sách, đương nhiên càng không thể viết. Anh cũng không thể
ngồi yên một chỗ. Chuyện duy nhất anh có thể làm được là rửa bát đĩa trong bếp,
rồi đi giặt quần áo, sắp dọn ngăn kéo tủ, trải lại giường. Nhưng bất kể làm
việc gì, cứ cách năm phút là anh lại dừng tay, nhìn lên đồng hồ trên tường.
Càng nghĩ đến thời gian, thời gian dường như càng chậm lại.
Aomame
biết.
Tengo
đứng ở chỗ bồn rửa vừa mài một con dao hoàn toàn không cần mài nghĩ ngợi. Cô ấy biết mình đã đến chỗ cầu
trượt ở sân chơi dành cho trẻ con ấy không chỉ một lần. Nhất định cô ấy đã thấy
mình ngồi một mình trên cầu trượt ngước nhìn trời. Ngoài điều này, Tengo không
nghĩ ra khả năng nào khác nữa. Anh hình dung ra hình dáng của mình trên chiếc
cầu trượt dưới ánh sáng ngọn đèn thủy ngân. Lúc đó, Tengo hoàn toàn không có
cảm giác có người đang nhìn mình. Rốt cuộc cô ấy quan sát mình từ
chỗ nào nhỉ?
Ở đâu
không quan trọng, Tengo nghĩ. Đó không phải vấn đề gì to tát. Dù Aomame quan sát
từ đâu chăng nữa thì cô ấy chỉ nhìn thoáng đã nhận ra mình ngay lập tức. Ý nghĩ ấy làm lòng anh ngập
tràn sung sướng. Từ bấy đến giờ cô ấy luôn nghĩ về mình, giống như mình luôn
nghĩ về cô ấy. Tengo cảm thấy chuyện này thật khó tin: trong cái thế giới
biến động dữ dội rối tinh tựa mê cung này, hai mươi năm dài không gặp nhau một
lần nào, nhưng tâm linh của hai người - tâm linh của cậu bé và cô bé, thật
không ngờ, vẫn luôn kết nối với nhau chặt chẽ không rời.
Nhưng
tại sao Aomame không gọi mình ngay lúc đó? Nếu làm vậy, sự việc chắc chắn sẽ
đơn giản hơn nhiều. Đầu tiên, sao cô ấy biết được mình ở đây? Cô ấy, hoặc người
đàn ông kia làm sao biết được số điện thoại này? Mình không thích người khác
gọi điện tới, nên không đăng ký số trong niên giám điện thoại. Thậm chí cả tổng
đài tra số cũng không thể biết được.
Những
yếu tố không thể lý giải quá nhiều. Đầu dây mối nhợ của câu chuyện này quá phức
tạp và chằng chịt. Không thể phân biệt là đầu dây nào nối với đầu dây nào, giữa
chúng có quan hệ nhân quả như thế nào. Nhưng nghĩ kỹ lại, từ lúc Fukaeri xuất
hiện, anh đã luôn sống trong một môi trường như thế. Nghi vấn quá nhiều, đầu
mối quá ít, trạng thái bình thường của môi trường ấy là như vậy. Nhưng sự hỗn
độn này cũng đang từ từ lắng xuống… anh lờ mờ có cảm giác ấy.
Dù gì
chăng nữa, đến bảy giờ tối nay, ít nhất cũng có vài nghi vấn tìm được lời giải
đáp. Bọn mình sẽ gặp nhau trên cầu trượt. Không còn là hai đứa bé yếu ớt nữa,
mà là hai người đàn ông và đàn bà trưởng thành, độc lập. Giáo viên toán của
trường dự bị và huấn luyện viên của câu lạc bộ thể thao. Bọn mình sẽ nói gì khi
gặp nhau ở đó nhỉ? Không biết, nhưng thế nào cũng sẽ nói chuyện. Bọn mình cần
bù đắp lại khoảng trống, chia sẻ thông tin về nhau. Nói theo cách diễn đạt kỳ
lạ của người vừa gọi điện thoại đến, có lẽ bọn mình sẽ từ đó lên đường đi xa.
Vì vậy, cần phải chọn những thứ quan trọng không thể bỏ lại, cho sẵn vào túi,
chọn loại túi sao cho hai tay vẫn có thể rảnh rang hành động.
Sắp
từ biệt nơi này, song Tengo không có cảm giác lưu luyến. Anh đã sống ở căn hộ
này bảy năm, mỗi tuần đến dạy ở trường dự bị ba ngày, nhưng anh chưa một lần
cảm thấy đây là nhà mình. Tựa như hòn đảo nổi lên giữa dòng chảy, đây chẳng qua
chỉ là chốn cư trú tạm thời. Người tình hơn tuổi mỗi tuần hẹn hò với anh một
lần nay không rõ tung tích. Fukaeri từng trú ở đây một thời gian cũng đã đi
rồi. Tengo hoàn toàn không biết hai người họ giờ đang ở đâu, đang làm gì. Họ đã
lặng lẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh. Ngay cả công việc ở trường dự bị kia,
không có anh thì tự khắc có người khác bổ sung vào. Không có Tengo, thế giới
này có lẽ vẫn hoạt động như thường. Nếu Aomame nói cô muốn cùng anh lên đường
đi xa, anh có thể lập tức đồng hành với cô, không do dự.
Thứ
quan trọng mà anh muốn mang theo có thể là gì? Năm mươi nghìn yên tiền
mặt và một tấm thẻ ngân hàng bằng nhựa. Đó là những gì gọi là tài sản của anh.
Trong tài khoản tiếp kiệm không kỳ hạn còn lại gần một triệu yên. Không, không
chỉ có vậy. Còn cả một phần tiền bản quyền của Nhộng không khí mà anh được chia sẻ nữa. Anh
định trả lại cho Komatsu, nhưng giờ vẫn chưa trả được. Ngoài ra, còn bản thảo in
ra của tiểu thuyết đang viết dở. Thứ này không thể bỏ lại. Trong mắt người đời
nó không đáng một xu, nhưng với Tengo nó là một báu vật. Anh cho bản thảo vào
túi giấy, rồi cho vào cái túi đeo vai bằng nylon cứng màu đỏ sậm vẫn dùng khi
đi dạy ở trường dự bị. Cái túi trở nên nặng trình trịch. Đĩa mềm anh nhét cả
vào túi áo khoác. Máy xử lý văn bản không tiện mang đi, nhưng anh cho thêm vào
hành lý mấy quyển sổ và cây bút máy. Được rồi, còn gì nữa?
Tengo
nhớ ra cái phong bì văn phòng mình nhận từ chỗ luật sư ở Chikura. Bên trong có
sổ tiết kiệm và con dấu riêng của cha anh, bản sao hộ tịch, cùng với tấm ảnh
gia đình bí ẩn (nếu nó đúng là như thế). Những thứ này chắc nên mang theo thì
hơn. Bảng điểm thời tiểu học và bằng khen của NHK thì có thể bỏ lại. Cái túi
đeo đi làm không còn chứa được nhiều đồ thế, và lại mấy thứ này anh có thể mua
được khi cần thiết.
Sau
khi nhét hết đồ vào túi, anh chẳng còn việc gì làm nữa. Không còn bát đĩa phải
rửa, cũng không có cái sơ mi nào cần là. Anh lại nhìn đồng hồ treo tường. Mười
rưỡi. Tengo nghĩ nên gọi điện cho bạn, nhờ anh ta dạy thay ở lớp trường dự bị,
nhưng lại nhớ ra mỗi lần gọi điện tới vào buổi sáng thì người kia đều chẳng lấy
gì làm vui vẻ.
Tengo
mặc nguyên quần áo nằm trên giường, ngẫm nghĩ về các giả thuyết. Anh gặp Aomame
lần cuối năm mười tuổi, còn nay cả hai đều đã ba mươi. Trong suốt thời gian đó,
hai người đều trải qua rất nhiều chuyện. Có chuyện vừa ý, có chuyện khó mà nói
là hợp với sở nguyện (loại sau thì có lẽ nhiều hơn một chút). Ngoại hình, nhân cách, môi
trường sống của bọn mình chắc chắn cũng đã có những thay đổi. Bọn mình không
còn là những cậu bé cô bé hồi ấy nữa. Aomame ở đó có đúng là Aomame mà mình vẫn
tìm kiếm bấy lâu nay không? Còn mình đây, có đúng là Kawana Tengo mà Aomame vẫn
hằng tìm kiếm? Trong óc Tengo hiện lên quang cảnh tối nay hai người gặp
nhau chỗ cầu trượt, chăm chú nhìn vào mặt người kia ở khoảng cách gần, rồi cùng
thất vọng. Không khéo còn chẳng tìm được chủ đề nào mà nói chuyện. Tình huống
này hoàn toàn có thể xảy ra. Không, thậm chí không xảy ra mới là lạ.
Kỳ
thực, có lẽ bọn mình không nên gặp lại. Tengo nhìn lên trần nhà. Họ
cứ giấu nỗi nhớ ấy vào sâu trong tim, cứ để mỗi người một ngả chẳng phải tốt
hơn sao? Như vậy hẳn là có thể vĩnh viễn sống với một niềm hy vọng. Niềm hy
vọng ấy sẽ là nguồn nhiệt nhỏ bé nhưng quý báu sưởi ấm họ đến tận trong cội rễ,
ngọn lửa nhỏ xíu mà họ khum hai bàn tay che chở không để nó bị gió thổi tắt,
ngọn lửa mà một khi cơn cuồng phong của hiện thực ùa tới thì có thể dễ dàng lụi
tắt.
Tengo
nhìn chăm chăm lên trần nhà suốt hơn một tiếng, dật dờ giữa hai xúc cảm hoàn
toàn trái ngược. Anh vô cùng mong được gặp lại Aomame. Đồng thời, cuộc gặp gỡ
với cô lại trở nên đáng sợ. Nỗi thất vọng tàn khốc cùng sự im lặng gượng gạo có
thể sẽ nảy sinh trong cuộc gặp khiến tim anh thắt lại. Cơ thể anh dường như bị
xé toang thành hai nửa. Nhưng anh không thể không đi gặp Aomame. Đó là điều mà
trái tim anh hai mươi năm nay không ngừng khát khao mãnh liệt. Cho dù kết quả
có thể là thất vọng đến thế nào chăng nữa, anh cũng không thể quay người trốn
chạy được.
Nhìn
trần nhà chán rồi, anh nằm ngửa trên giường ngủ một lúc. Khoảng bốn mươi hoặc
bốn lăm phút, một giấc ngủ yên ổn, không mơ mộng. Kiểu giấc ngủ sâu và dễ chịu
sau khi vắt óc suy nghĩ kiệt lực. Nghĩ lại mới thấy, mấy ngày nay anh chỉ ngủ
những giấc ngắn và rải rác, hoàn toàn chẳng theo quy luật gì. Trước khi trời
tối, anh cần loại trừ hết sự mệt mỏi trầm tích trong cơ thể. Anh cần bước ra
ngoài, đi tới sân chơi kia trong trạng thái mạnh mẽ và tươi mới. Cơ thể anh
biết điều đó một cách bản năng.
Trước
khi bị lôi vào giấc ngủ. Tengo nghe thấy - hoặc là cảm giác mình nghe thấy -
giọng nói của Adachi Kumi. Khi trời sáng, anh Tengo phải rời khỏi nơi này.
Nhân lúc lối ra vẫn còn chưa bị bịt kín.
Đây
là giọng của Adachi Kumi, đồng thời cũng là giọng của cú mèo. Trong ký ức của
anh, hai giọng đó hòa làm một, không thể tách rời. Lúc đó, Tengo cần trí tuệ
hơn bất cứ điều gì khác. Trí tuệ của đêm bám rễ sâu vào đất. Có lẽ chỉ có thể
tìm thấy thứ đó trong một giấc ngủ sâu.
Lúc
sáu rưỡi, Tengo quảy túi lên vai, đi ra khỏi căn hộ. Anh ăn mặc hoàn toàn giống
lúc đi ra chỗ cầu trượt lần trước. Áo gió màu xám và áo khoác da, quần bò màu
xanh với giày công sở màu nâu. Món nào cũng cũ kỹ, nhưng rất vừa người, đã trở
thành một phần của cơ thể anh. Có lẽ mình sẽ không bao giờ trở lại đây nữa. Để đề phòng, anh gỡ tấm biển
đề tên mình gắn trên cửa và hòm thư xuống. Sau này rồi sẽ ra sao? Anh quyết
định tạm thời không lo nghĩ về chuyện đó.
Anh
đứng trước cửa tòa nhà, tỉ mỉ quan sát xung quanh. Nếu tin lời Fukaeri, chắc
chắn anh đang bị ai đó ngấm ngầm giám sát. Nhưng cũng như lần trước, xung quanh
không có gì gây cảm giác ấy. Khung cảnh vẫn không khác gì thường ngày. Trời đã
tối, con đường trước mặt vắng tanh. Anh chầm chậm bước về phía nhà ga, thỉnh
thoảng ngoảnh đầu nhìn quanh quất để chắc chắn không ai bám đuôi. Hết lần này
đến lần khác anh rẽ ở những lối nhỏ không cần phải rẽ, lại dừng để kiểm tra xem
có người bám đuôi hay không. Cần phải cẩn thận, người gọi điện thoại tới đã
nói như vậy. Vì bản thân anh, và vì cả Aomame đang trong tình trạng cấp
bách.
Nhưng
người gọi điện thoại đến ấy có thật là người quen của Aomame không? Tengo chợt nảy ra ý nghĩ này. Có thể đây là một cái bẫy được
chăng khéo léo? Vừa nghĩ đến khả năng này, Tengo liền đâm bất an. Ngộ nhỡ
là cạm bẫy, chắc chắn là cạm bẫy của Sakigake. Tengo là người chấp bút cho Nhộng không khí, e rằng (không, chẳng nghi ngờ
gì nữa mới đúng) anh đã lọt vào danh sách đen của họ rồi. Chính vì vậy thằng
cha kỳ quặc họ Ushikawa kia mới mò đến gặp anh, tuyên bố muốn cấp cho anh một
món tài trợ đáng ngờ. Huống hồ Tengo, dù chẳng có mưu tính gì, lại đã giấu
Fukaeri trong nhà mình ba tháng. Giáo đoàn có thừa đủ lý do để bất mãn với anh.
Nhưng
dù là vậy, tại sao bọn họ phải cất công dùng Aomame làm mồi nhử dụ cho mình mắc
câu chứ? Tengo ngẫm nghĩ. Bọn họ đã biết anh ở đâu. Anh không lẩn
trốn, cũng không bỏ chạy. Nếu có việc muốn tìm Tengo, họ hoàn toàn có thể trực
tiếp đến gõ cửa, không cần phải vẽ rắn thêm chân, dụ anh đến chỗ cầu trượt ở
sân chơi dành cho trẻ con kia làm gì. Nhưng nếu ngược lại, bọn họ muốn lấy
Tengo làm mồi nhử dụ Aomame mắc câu thì lại là chuyện khác.
Nhưng tại
sao họ phải dụ Aomame mắc câu?
Không
tìm được bất cứ lý do nào. Chẳng lẽ Sakigake và Aomame có dính dáng gì với
nhau? Nhưng Tengo không thể tiếp tục suy luận. Đành trực tiếp hỏi Aomame vậy.
Tengo đi vòng vèo mấy lượt, xác nhận không có ai theo dõi, sau đó rảo bước về
phía sân chơi.
Lúc
anh đến nơi, vẫn còn bảy phút nữa mới đến bảy giờ. Xung quanh đã tối om, ngọn
đèn thủy ngân đổ thứ ánh sáng nhân tạo đều đều của nó đến từng ngóc ngách của
sân chơi nhỏ. Thời tiết buổi chiều quang đãng ấm áp. Nhưng mặt trời vừa lặn,
nhiệt độ liền nhanh chóng tụt xuống, gió lạnh bắt đầu nổi lên. Tiết tháng Mười
dễ chịu kéo dài mấy ngày vừa qua đã biến mất, những ngày đông lạnh giá thực sự
sẽ lại chiếm lấy đất trời. Cành cây sồi trụi lá tựa như ngón tay của ông già
đang đưa ra lời cảnh cáo, phát ra những âm thanh khô khốc, không ngừng run rẩy.
Các
tòa nhà xung quanh có mấy căn sáng đèn, nhưng trong sân chơi không có bóng
người nào. Bên dưới áo khoác, tim anh đập từng nhịp chậm rãi mà nặng nề. Anh
liên tục xoa hai tay vào nhau, để kiểm tra xem nó vẫn còn cảm giác bình thường
hay không. Đừng lo lắng, mình đã chuẩn bị sẵn sàng. Mình không sợ gì
cả. Tengo hạ quyết tâm, bắt đầu trèo lên bậc thang cầu trượt.
Sau
khi leo lên đỉnh cầu trượt, anh ngồi đúng tư thế như lần trước. Bề mặt cầu
trượt lạnh buốt xương, lại hơi ẩm ướt. Tengo nhét hai tay vào túi áo khoác, dựa
lưng vào tay vịn, nhìn lên trời. Những đám mây lớn nhỏ đủ cỡ tụ lại một chỗ, lơ
lửng trên không. Tengo nheo mắt, tìm hai mặt trăng. Nhưng trăng dường như đã
lần khuất phía sau mây. Mây hôm nay không nặng nề, không dày đặc, có thể nói là
trắng và nhẹ, nhưng vẫn đủ dày và đặc để che khuất mặt trăng không cho người
đời nhìn thấy. Mây trôi chầm chậm từ Bắc sang Nam. Gió trên kia dường như không
mạnh lắm. Hay có lẽ vì mây cao hơn anh tưởng nhiều. Dù thế nào đi nữa, mây
không hề vội vã.
Tengo
nhìn đồng hồ. Bảy giờ kém ba phút. Kim đồng hồ vẫn đang tiếp tục đánh dấu thời
gian một cách chuẩn xác. Aomame vẫn chưa xuất hiện. Trong mấy phút liên tiếp,
anh chăm chú nhìn kim đồng hồ chuyển động như thể đang quan sát sự vật gì rất
hiếm gặp. Sau đó, Tengo nhắm mắt lại. Anh cũng như đám mây bị gió đưa đẩy trên
cao kia, chẳng hề vội vã. Tốn thời gian cũng không sao. Tengo ngừng suy nghĩ,
để mình trôi theo dòng chảy của thời gian. Hiện giờ, để thời gian trôi đi một
cách tự nhiên, đều đặn thế này là điều quan trọng nhất.
Tengo
nhắm mắt, ngồi bất động, chăm chú lắng nghe những âm thanh xung quanh mình, như
thể điều chỉnh núm vặn của radio để dò đài. Đầu tiên là tiếng xe chạy không
ngừng trên tuyến đường vành đai số 7. Âm thanh ấy có gì đó tương tự như tiếng
sóng Thái Bình Dương anh nghe thấy lúc ở viện điều dưỡng tại Chikura. Hình như
loáng thoáng lẫn vào cả tiếng hải ấu kêu lanh lãnh. Anh nghe tiếng còi cảnh báo
ngắn, dồn dập của chiếc xe tải hạng nặng đang lùi. Một con chó lớn sủa oăng
oẳng gấp gáp, hình như đang cảnh cáo. Đằng xa có người cao giọng gọi í ới. Đủ
mọi âm thanh không biết đến từ đâu. Khi nhắm mắt lâu như thế này, các âm thanh
lọt vào tai đều mất đi cảm giác về phương vị và khoảng cách. Cơn gió buốt da
buốt thịt thi thoảng lại nổi lên, nhưng anh không cảm thấy lạnh. Trong khoảnh
khắc, Tengo đã quên bẵng mất cách cảm thụ và phản ứng với cái lạnh trong hiện
thực, với cảm giác về cái lạnh và sự kích thích của cái lạnh.
Định
thần lại, Tengo chợt phát giác có người ở bên cạnh nắm lấy tay phải anh. Bàn
tay ấy như con vật nhỏ đang tìm hơi ấm, rút vào túi áo khoác của anh, nắm chặt
bàn tay to bè của Tengo ở bên trong đó. Thời gian dường như đã tung mình nhảy
vọt lên ở một nơi nào đó, đến khi ý thức của anh quay trở lại thì tất cả đã xảy
ra rồi. Thậm chí không cả lời mào đầu, sự thể đã hoàn toàn nhảy sang giai đoạn
tiếp theo. Kỳ lạ thật, Tengo nghĩ, vẫn nhắm mắt. Sao lại thế này? Có lúc thời gian trôi thật
chậm, chậm đến mức khó mà chấp nhận nổi, lại có lúc nó nhảy cóc một mạch qua
mấy giai đoạn của quá trình.
Người
kia dồn sức nắm chặt thêm bàn tay to bè của anh, như để chứng thực rằng anh thực sự ở đó. Những ngón tay dài, mảnh,
mượt, song đầy sức mạnh bên trong.
Aomame, Tengo nghĩ. Nhưng anh không
thốt lên thành tiếng, cũng không mở mắt ra, chỉ nắm lại bàn tay nàng. Anh vẫn
nhớ bàn tay này. Hai mươi năm nay anh chưa từng quên cảm giác ấy. Đây đương
nhiên không còn là bàn tay nhỏ của cô bé mười tuổi nữa. Hai mươi năm nay, bàn
tay này đã chạm vào nhiều thứ. Nó đã cầm nắm không biết bao nhiêu thứ muôn hình
muôn vẻ. Và sức lực bên trong nó ngày một mạnh hơn. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc
Tengo biết, chính là bàn tay ấy. Cách nó siết tay anh cũng y như vậy, tình cảm
mà nó cố truyền đạt cũng y như vậy.
Hai
mươi năm trong khoảnh khắc tan chảy ra trong tim Tengo, hòa trộn làm một, cuộn
lên vòng xoáy. Bao nhiêu cảnh tượng, bao nhiêu lời nói, bao nhiêu ý nghĩa tích
tụ suốt bao năm tháng dài thảy đều tụ lại một chỗ, hình thành nên một cây cột
khổng lồ trong tim anh, xoay chuyển xung quanh lõi cây cột tựa như chiếc bàn
xoay của người làm gốm. Tengo lẳng lặng nhìn vào quang cảnh ấy, như đang mục
kích một tinh cầu sụp đổ rồi hồi sinh.
Aomame
cũng trầm mặc. Hai người nắm chặt tay nhau trên chiếc cầu trượt lạnh giá. Họ
lại trở thành cậu bé mười tuổi và cô bé mười tuổi. Một cậu bé cô độc và một cô
bé cô độc. Vào đầu mùa đông, trong lớp sau giờ tan học. Nên trao gì cho nhau?
Nên tìm gì ở nhau? Hai người không có sức mạnh cũng như tri thức để có thể biết
điều đó. Từ khi sinh ra, hai người chưa từng được người khác thực sự yêu
thương, cũng chưa bao giờ thực sự yêu thương người khác. Họ chưa bao giờ ôm ai,
cũng chưa bao giờ được ai ôm. Họ không biết chuyện này sẽ đưa mình đến đâu. Lúc
đó họ đã vào một căn phòng không có cửa, họ không thể đi ra, người khác cũng
không thể vào. Lúc đó họ không hay rằng, đó kỳ thực là chốn hoàn thiện duy nhất
trên thế giới này. Một nơi hoàn toàn cô lập, nhưng cũng không bị nhuốm nỗi cô
đơn.
Bao
nhiêu thời gian đã trôi qua? Có thể năm phút, cũng có thể một tiếng. Có thể cả
một ngày. Cũng có khả năng thời gian đã dừng lại. Tengo biết gì về thời gian?
Anh chỉ biết mình có thể như thế này mãi mãi, hai người ngồi trên cầu trượt
trong sân chơi, lặng lẽ nắm tay nhau. Năm mười tuổi là như thế, giờ đây sau hai
mươi năm, cũng là như thế.
Hơn
nữa, anh cần thời gian để tự đồng hóa mình với thế giới mới mẻ này. Điều chỉnh
tâm trạng thế nào, ngắm nhìn phong cảnh thế nào, chọn từ dùng chữ thế nào, hít
thở thế nào, cử động thế nào,… từ nay trở đi thảy đều phải điều chỉnh lại, học
lại. Vì vậy, cần phải tập trung về một chỗ toàn bộ thời gian có trong thế giới
này. Không, chỉ thế giới này thôi thì có lẽ không đủ.
“Anh
Tengo,” Aomame khẽ gọi bên tai. Giọng nàng không cao cũng không thấp, giọng nói
hứa hẹn với anh điều gì đó. “Mở mắt ra đi.”
Tengo
mở mắt. Dòng thời gian lại chảy trên thế giới.
“Trăng
kìa,” Aomame nói.