1Q84 (Tập 3) - Chương 05
Chương 5: Aomame
Dẫu có nín thở im lặng bao lâu
Đối
với Aomame, bị nhốt ở một nơi, sống cô độc và đơn không phải là chuyện gì đau
khổ. Buổi sáng nàng dậy lúc sáu rưỡi, ăn bữa sáng đơn giản. Tốn chừng một tiếng
để giặt ủi quần áo, quét nhà. Nàng dành ra một tiếng rưỡi buổi sáng sử dụng các
thiết bị Tamaru gửi đến để tập trung hoạt động cơ thể với hiệu suất cao. Là
huấn luyện viên chuyên nghiệp, nàng biết rõ hằng ngày nên kích thích từng phần
cơ bắp ra sao. Nàng cũng hiểu mức độ vận động đạt đến chừng nào thì có ích,
vượt qua mức nào thì trở nên quá sức.
Bữa
trưa nàng ăn chủ yếu xa lát rau và hoa quả. Buổi chiều, nhìn chung nàng ngồi
trên sofa đọc sách, ngủ một giấc ngắn. Lúc chập tối, nàng dành khoảng một tiếng
nấu cơm, ăn xong bữa tối trước sáu giờ. Trời vừa sập tối là nàng đi ra ban
công, ngồi trên chiếc ghế làm vườn trông chừng sân chơi bên kia đường. Sau đó,
nàng đi ngủ lúc mười giờ rưỡi. Cuộc sống cứ lặp đi lặp lại, nhưng nàng không
cảm thấy như vậy là nhạt nhẽo.
Tính
cách nàng vốn đã không giỏi xã giao. Dù suốt thời gian dài không gặp ai, không
nói chuyện với ai, nàng cũng không cảm thấy bất tiện. Hồi học tiểu học, gần như
nàng chưa bao giờ nói chuyện với bạn cùng lớp. Nói chính xác hơn, trừ trường
hợp bắt buộc, không thì chẳng ai nói chuyện với nàng cả. Trong lớp học ấy,
Aomame là một loại khác, “khó hiểu,” là thứ đáng bị bài trừ và coi như không
tồn tại. Nàng cảm thấy chuyện này thật bất công. Nếu như bản thân nàng có lỗi
lầm, có vấn đề, thì bị xích cũng đành chịu. Nhưng sự thật không như thế. Trẻ
con muốn sinh tồn được thì chỉ có cách ngoan ngoãn nghe theo lời bố mẹ. Vì vậy,
nàng mới nhất thiết phải lớn tiếng cầu nguyện trước khi ăn, mới theo mẹ đi khắp
phố phường khuyên người ta nhập hội vào mỗi Chủ nhật, mới từ chối tham gia
những buổi đi bộ đường dài đến chùa chiền hay đền thờ Thần đạo vì lý do tôn
giáo, mới ngăn cản tổ chức tiệc Giáng sinh, mới không lời oán thán dẫu bị bắt
phải mặc quần áo cũ của người khác. Thế nhưng, lũ trẻ xung quanh nàng không
hiểu chuyện ấy, mà cũng chẳng muốn tìm hiểu, chỉ một mực cảm thấy khó chịu.
Ngay cả thầy cô giáo cũng cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của nàng khiến những
người xung quanh khó xử. Đương nhiên, Aomame cũng có thể nói dối với bố mẹ, bảo
trước khi ăn đã cầu nguyện mà thực ra lại không. Nhưng nàng không muốn thế. Thứ
nhất là vì, trước mặt Chúa, cho dù Chúa có tồn tại hay không, nàng không muốn
nói dối, sau nữa vì nàng cũng thầm oán giận đám bạn học kia. Nếu các người đã
ghét tôi như thế thì cứ ghét cho thoải mái đi, Aomame nghĩ. Kiên trì việc cầu
nguyện chẳng khác nào sự khiêu chiến với bọn chúng. Lẽ phải nằm ở phía nàng.
Buổi sáng thức dậy, mặc quần áo đi học là một sự thống khổ với nàng. Vì quá
căng thẳng, nàng thường đau bụng, thỉnh thoảng còn nôn mửa, thậm chí còn phát
sốt, thấy đau đầu, tay chân tê liệt. Thế nhưng nàng không bỏ học một ngày nào.
Chỉ cần bỏ một ngày, chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Cứ như thế hết lần này đến lần
khác, sợ rằng nàng sẽ chẳng bao giờ đi học nữa. Thế có nghĩa là nàng đã thua
đám bạn học và thầy cô giáo. Trong lớp học không còn nàng nữa, bọn họ chắc chắn
sẽ thở phào nhẹ nhõm. Aomame không muốn để đám người ấy được thở phào. Vì vậy,
dẫu khó chịu đến mấy, dẫu phải bò lê bò lếch, nàng cũng phải đến trường, sau đó
cắn chặt răng âm thầm chịu đựng. So với môi trường khắc nghiệt thuở ấy thì việc
ẩn trốn trong căn hộ sạch sẽ, không nói chuyện với bất kỳ ai đối với Aomame
thật không nhằm nhò gì. So sánh với nỗi khổ khi những người xung quanh đều nói
cười vui vẻ, chỉ mình mình trầm lắng ở nơi chỉ có mỗi mình là thoải mái hơn
nhiều, tự nhiên hơn nhiều. Huống hồ, nàng còn có sách để đọc. Nàng đã bắt đầu
đọc bộ sách của Proust mà Tamaru gửi đến, nhưng chú ý mỗi ngày đọc không quá
hai mươi trang. Nàng dành thời gian nghiền ngẫm từng chữ, cẩn thận đọc đúng hai
mươi trang. Sau khi đọc hết số trang quy định, nàng liền cầm quyển khác lên. Và
trước khi đi ngủ, nhất định nàng phải đọc mấy trang Nhộng không khí. Vì đó là những gì Tengo viết,
nên ở chừng mực ý nghĩa nào đó đây là một bản hướng dẫn để nàng sinh tồn trong
năm 1Q84 này.
Nàng
cũng nghe cả nhạc nữa. Bà chủ gửi đến một thùng đầy băng cát xét nhạc cổ điển.
Nhạc giao hưởng cua Mahler, nhạc thính phòng của Haydn, nhạc cho đàn phím của
Bach, đủ thể loại. Có cả Sinfonietta của Janáček mà nàng đã đặc
biệt yêu cầu. Nàng nghe Sinfonietta mỗi ngày một lần trong khi
yên lặng thực hiện những động tác mạnh mẽ theo tiết tấu nhạc.
Mùa
thu ngày một đằm hơn trong lặng lẽ. Trong dòng chảy thời gian, Aomame có cảm
giác thân thể mình dường như đang từng chút từng chút trở nên trong suốt. Nàng
cố gắng không nghĩ đến chuyện gì, song tất nhiên chẳng thể nào không nghĩ gì
được. Chỉ cần có một khoảng chân không là sẽ có thứ lắp đầy nó. Nhưng giờ đây,
ít nhất nàng cùng không cảm thấy cần thiết phải căm ghét thứ gì đó. Không cần
thiết phải căm ghét bạn học và thầy cô giáo. Nàng đã không còn là đứa nhỏ yếu
đuối kia, không ai cưỡng ép nàng tin theo tín ngưỡng gì được nữa. Nàng cũng
không cần phải căm ghét những gã đàn ông gây thương tổn cho phụ nữ. Cảm giác
phẫn nộ trước kia thỉnh thoảng lại như nước triều trào dâng khắp người nàng,
thứ tình cảm kích động mãnh liệt khiến nàng chỉ muốn đấm cho thỏa sức vào bức
tường cao trước mặt, không biết từ lúc nào đã tan biến chẳng còn tăm tích. Nàng
không biết nguyên do, nhưng thứ cảm xúc ấy đã một đi không trở lại. Đối với
Aomame, đây là chuyện hiếm có. Nếu có thể, nàng không muốn làm tổn thương người
nào nữa, cũng như không muốn làm tổn thương bản thân nàng nữa.
Trong
những đêm dài khó ngủ, nàng nhớ đến Otsuka Tamaki và Nakano Ayumi. Khi nàng
nhắm mắt, ký ức về những lần ôm ấp thân thể họ hiện lên sống động tươi mới.
Thân thể hai người đều mềm mại, mịn màng, ấm áp nhường ấy. Những tấm thân dịu
dàng thăm thẳm, bên trong là dòng máu tươi mới chảy căng tràn, trái tim đập đều
đặn, phát ra những thanh âm được ban phước lành. Có thể nghe thấy tiếng thở dài
khe khẽ, nghe thấy tiếng cười khúc khích. Đầu ngón tay mảnh khảnh, núm vú trở
nên cương cứng, cặp đùi trơn bóng… Nhưng họ đã không còn trên thế gian này nữa.
Tựa
như dòng nước u ám mềm mại, nỗi u buồn lấp đầy trái tim Aomame, một cách vô
thanh, không báo trước. Những lúc như thế, nàng chỉ còn cách xoay chuyển dòng
chảy của ký ức, cố gắng hết sức để nghĩ về Tengo. Tập trung tinh thần, nhớ lại
cảm giác về cái nắm tay ngắn ngủi với cậu bé Tengo mười tuổi trong lớp sau giờ tan học. Sau
đó, nàng gọi lại trong óc hình ảnh Tengo ba mươi tuổi xuất hiện trên cầu trượt
cách đây không lâu. Tưởng tượng ra khi hai cánh tay vạm vỡ của người đàn ông ấy
ôm lấy mình.
Anh ấy
gần như đã ở trong tầm với.
Lần
sau, có thể khi mình với tay ra thì sẽ chạm vào anh ấy thật cũng nên. Aomame nhắm mắt trong bóng
tối, đắm chìm trong giả thiết ấy, thả lỏng cho tâm trí nổi trôi về hướng đó.
Thế nhưng
giả dụ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa thì rốt cuộc mình nên làm gì? Trái tim Aomame run rẩy. Nếu
trong hiện thực không có điểm kết nối nào với Tengo, sự việc sẽ đơn giản hơn
rất nhiều. Đối với Aomame việc gặp lại Tengo nay đã trưởng thành từng chỉ là
một mộng tưởng, một giả thiết trừu tượng. Nhưng giờ khi nàng đã tận mắt nhìn
thấy anh bằng xương bằng thịt, sự tồn tại của anh bỗng trở nên chân thực và
chắc chắn hơn bao giờ hết. Cho dù sẽ xảy ra chuyện gì chăng nữa, Aomame cũng
phải gặp lại anh, muốn được anh ôm vào lòng, muốn anh âu yếm vuốt ve từng ngóc
ngách thân thể mình. Chỉ mới nghĩ rằng chuyện này có thể không bao giờ thực
hiện được, trái tim và thân thể nàng cơ hồ như bị xé toang thành hai nửa.
Có lẽ
lúc ở trước tấm biển quảng cáo hình con hổ của Esso, mình nên bắn viên đạn 9mm
ấy vào đầu cho xong. Nếu vậy thì mình đã không phải sống tạm qua ngày để nếm
trải cảm giác đau đớn u buồn này. Có điều, nàng không sao bóp
cò được. Nàng nghe thấy âm thanh. Có người đang gọi tên nàng từ một nơi xa xăm
nào đó. Biết đâu mình còn có thể gặp lại Tengo! Ý nghĩ này vừa hiện lên trong
tâm trí, nàng liền cảm thấy không thể không tiếp tục sống. Kể cả cho dù làm vậy
thì Tengo sẽ gặp nguy đến tính mạng như lời Lãnh Tụ nói, nàng cũng không có lựa
chọn nào khác. Nàng cảm thấy trong mình bùng lên một sức sống mạnh mẽ và nó
logic đành bất lực. Kết quả là thế này đây: nàng nôn nao bất an vì ham muốn
mãnh liệt Tango, nó là một cơn khát khôn nguôi cùng với dự cảm về tuyệt vọng.
Aomame
chợt hiểu ra đây chính là ý nghĩa của việc tiếp tục sinh tồn. Con người được
ban cho hy vọng, rồi dùng nó làm nhiên liệu, làm mục đích để vượt qua cõi nhân
sinh. Không có hy vọng người ta không sống nổi. Thế nhưng, chuyện này giống như
tung đồng xu vậy. Mặt hình hay mặt chữ ngửa lên, chỉ khi nào đồng xu rơi xuống
mới biết. Nghĩ như vậy khiến trái tim Aomame đau thắt, hồ như xương cốt khắp
mình nàng đột ngột bị giày xéo phải kêu lên đau đớn.
Nàng
ngồi trước bàn ăn cầm súng lên. Mở chốt an toàn, cho đạn lên nòng, ngón tay kéo
cái kim hỏa, nhét họng súng vào miệng. Chỉ cần dồn một chút sức vào ngón tay
trỏ bàn tay phải, cảm giác đau đớn u buồn này sẽ tan biến thành mây khói. Chỉ
cần một chút thôi. Thu ngón tay trỏ vào bên trong chừng một xăng ti mét, không,
năm milimet, mình sẽ chuyển đến một thế giới tĩnh lặng không còn ưu sầu. Cảm
giác đau đớn chỉ trong chớp mắt, sau đó cái hư vô đại từ đại bi sẽ ùa đến với
mình. Nàng nắm mắt lại. Trên tấm biển quảng cáo của hãng Esso, con hổ tay cầm
ống bơm xăng đang cười với nàng. Hãy để chú hổ bơm xăng cho xe
bạn.
Nàng
rút nòng súng cứng ngắc ra khỏi miệng, chầm chậm lắc đầu.
Mình
không thể chết. Bên phía đối diện ban công có sân chơi, trong sân chơi có cầu
trượt. Chỉ cần còn hy vọng Tengo sẽ trở lại nơi này, mình không thể bóp cò súng
được. Khả năng điều có có thể xảy ra đã ngăn cản nàngvào khoảnh
khắc cuối cùng. Nàng cảm giác như có một cánh cửa đóng lại bên trong nàng và
một cánh cửa khác mở ra, lặng lẽ, yên ắng. Aomame kéo chốt, đẩy viên đạn xuống
khỏi nòng súng, đóng khóa an toàn lại đặt trên bàn. Cứ hễ nhắm mắt lại, nàng
liền phát hiện ra có thứ gì đó nho nhỏ phát ra ánh sáng lập lòe trong bóng tối
đang không ngừng biến mất từng giây. Nhưng nàng không biết đó là gì.
Aomame
ngồi trên sofa, dồn chú ý vào những trang Bên phía nhà Swann[1]. Nàng hình dung lại cảnh trong
câu chuyện, cố gắng không để những ý nghĩ vụn vặt khác len lỏi vào. Bên ngoài,
trời đổ cơn mưa lạnh. Dự báo thời tiết trên đài nói mưa nhẹ sẽ kéo dài đến tận
sáng hôm sau. Dải chuyển tiếp giữa hai khối khí nóng lạnh chiếm lĩnh bầu trời
Thái Bình Dương, không hề có dấu hiệu di chuyển, tựa như một người cô độc đang
chìm đắm vào suy tư, quên cả thời gian.
[1] Tập 1 bộ tiểu thuyết Đi tìm thời gian đã mất
của M. Proust.
Chắc
Tengo sẽ không đến. Bầu trời đâu đâu cũng toàn mây đen giăng mù mịt, không thấy
mặt trăng. Nhưng Aomame chắc hẳn vẫn sẽ ra ngoài ban công, vừa uống ca cao nóng
vừa trông chừng sân chơi phía đối diện. Bên cạnh nàng là ống nhòm và khẩu súng
lục, trên người mặc sẵn quần áo để sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào, hai mắt
không ngừng trông về phía chiếc cầu trượt trong màn mưa. Bởi lẽ với nàng đây là
hành động duy nhất còn có ý nghĩa.
Ba
giờ chiều, chuông ngoài cửa chính của khu căn hộ vang lên. Có người muốn vào
tòa nhà này. Aomame mặc kệ họ. Không thể nào có người đến thăm hỏi nàng. Lúc đó
nàng đang đun nước pha trà. Để đề phòng, nàng tắt bếp ga đi, lẳng lặng nghe
ngóng. Tiếng chuông vang lên ba bốn lượt, rồi im lặng.
Khoảng
năm phút sau, tiếng chuông lại vang lên. Lần này là chuông cửa căn hộ. Người
kia đã vào trong tòa nhà, đang đứng trước cửa căn hộ của nàng. Có lẽ kẻ này bám
đuôi ai đó là dân sống ở tòa nhà này mà lẻn vào đây, cũng có thể y nhấn chuông
cửa nhà khác, nói vài lời dối trá để người ta mở cửa chính cho. Aomame vẫn giữ
im lặng. Cho dù là ai đến cũng không trả lời, chốt cửa từ bên trong rồi nín thở
chờ đợi… Tamaru đã dặn dò nàng như thế.
Chuông
cửa vang lên phải đến mười mấy lần. Nếu là nhân viên chào hàng thì kẻ này hình
như hơi quá cứng đầu rồi. Thông thường bọn họ chỉ ấn chuông ba lần. Aomame tiếp
tục giữ im lặng. Đối phương bắt đầu dùng nắm đấm đập cửa. Âm thanh không lớn
lắm, nhưng bên trong chất chứa sự nôn nóng và phẫn nộ mạnh mẽ. “Ông Takai!”
Giọng nói ồm ồm của đàn ông tuổi trung niên, hơi khàn, “Ông Takai, chào ông! Mở
cửa cho tôi với nào!”
Takai
là tên giả dùng trên hòm thư của căn hộ này.
“Ông
Takai, tôi biết tôi đến giờ này thật phiền ông quá, nhưng ông mở cửa được
không? Tôi xin ông đấy.”
Người
đàn ông dừng một lúc, thăm dò phản ứng. Phát hiện thấy không ai đáp lại, y liền
tiếp tục đập cửa, lần này còn mạnh hơn lúc nãy.
“Ông
Takai, tôi biết ông ở trong ấy. Chúng ta đừng vòng vo làm gì nữa, xin hãy mở
cửa ra đi. Ông đang ở trong nhà, tôi nghe thấy tiếng ông rồi.”
Aomame
cầm khẩu súng lục tự động đặt trên bàn ăn lên, mở chốt an toàn, dùng khăn tay
bọc kín, nắm chặt báng súng.
Nàng
hoàn toàn không biết người kia là ai, muốn làm gì. Không hiểu vì lý do gì mà
người này có thái độ thù địch với nàng, cứ ngoan cố ép nàng phải mở cửa. Không
cần phải nói, đối với nàng lúc này, việc này thật chẳng đáng hoan nghênh một
chút nào.
Tiếng
đập cửa rốt cuộc cũng dừng, giọng người đàn ông lại tiếp tục vang lên trong
hành lang.
“Ông
Takai, tôi đến thu phí nghe nhìn của đài NHK. Phải, chính là đài NHK của tất cả
mọi người đấy. Tôi biết ông đang ở trong nhà. Dù ông có giữ im lặng cách mấy
tôi cũng biết. Tôi làm công việc này đã nhiều năm nay rồi, tôi có thể phân biệt
được khi nào là vắng nhà thật còn khi nào là giả bộ vắng nhà. Người ta có cố
gắng giữ im lặng đến chừng nào đi nữa thì vẫn có những dấu hiệu chứng tỏ người
ta đang ở đó. Con người ai cũng hít thở, tim đập, dạ dày đang không ngừng tiêu
hóa thức ăn. Ông Takai, giờ ông đang ở trong nhà, đang đợi tôi nản lòng mà quay
về. Ông không có ý định mở cửa, cũng không định trả lời. Vì ông không muốn trả
phí thuê bao.”
Người
đàn ông hét lên, giọng to quá mức cần thiết, vang vọng khắp hành lang khu căn
hộ. Hắn ta cố ý làm như vậy. Lớn tiếng gọi tên đối phương, châm biếm, nhục mạ,
lấy đó để cảnh cáo hàng xóm láng giềng. Aomame vẫn giữ im lặng. Không cần phải
bận tâm đến hắn. Nàng đặt khẩu súng trở lại bàn, nhưng để phòng hờ, nàng vẫn mở
chốt an toàn. Cũng không phải không có khả năng có kẻ giả mạo nhân viên thu phí
của đài NHK. Nàng ngồi bất động trên ghế trong phòng ăn, nhìn chằm chằm vào cửa
chính căn hộ.
Nàng
muốn nhón tay nhón chân đi lại phía cửa, dòm qua lỗ quan sát thăm dò tình hình
bên ngoài. Nàng muốn xem ai đang đứng ngoài kia. Nhưng nàng vẫn ngồi yên trên
ghế, không nhúc nhích. Tốt nhất chớ làm gì không nhất thiết phải làm. Đằng nào
thì hắn ta cũng sẽ nản lòng mà bỏ về.
Thế
nhưng, người kia nhất quyết đọc cả một bài diễn văn trước cửa căn hộ của
Aomame.
“Ông
Takai, đừng chơi trò trốn tìm với tôi nữa. Tôi cũng chẳng hứng thú gì làm cái
chuyện này đâu. Đừng nhìn bộ dạng tôi thế này mà tưởng lầm, tôi cũng bận rộn
lắm đấy. Tông Takai, tôi biết ông có xem tivi mà. Chỉ cần có xem tivi thì dù là
ai cũng phải trả phí nghe nhìn cho đài NHK. Có lẽ ông không ưa gì chuyện đó,
nhưng pháp luật đã quy định thế rồi. Không trả phí nghe nhìn thì cũng giống như
ăn trộm tiền của người khác ấy. Ông Takai, ông không muốn bị người ta coi như
kẻ trộm chỉ vì mấy đồng tiền vặt này chứ? Ông sống trong khu căn hộ mới cao cấp
thế này, chắc không đến nỗi không trả nổi phí nghe nhìn đúng không ông? Chuyện
này mà bị khơi ra trước bao nhiêu người thì chắc ông cũng thấy bẽ mặt nhỉ?”
Cho
dù nhân viên thu phí của đài NHK có hò hét thế nào chăng nữa, giá là lúc bình
thường thì hẳn Aomame đã cảm thấy chẳng có vấn đề gì. Nhưng hiện nàng đang trốn
tránh tai mắt của kẻ khác. Nàng không muốn căn hộ này thu hút sự chú ý của
những người xung quanh dưới bất cứ hình thức nào. Thế nhưng nàng chẳng biết làm
gì, đành nín thở im lặng, chờ đợi hắn tự bỏ đi.
“Ông
Takai, ông đừng trách tôi cứ lải nhải hoài, một câu cứ nói đi nói lại không
biết bao nhiêu lần. Tôi biết ông đang ở trong nhà, còn đang dỏng tai lên nghe
nữa. Tôi biết ông đang nghĩ: Tại sao lại cứ đứng trước cửa nhàtôi mà hét hò ầm ĩ thế kia? Đúng
vậy, tại sao chứ, ông Takai? Chắc vì tôi không thích người ta giả bộ đi vắng
nhà cho lắm. Giả bộ vắng nhà thì chẳng hay ho gì mấy, nhỉ? Ông có thể mở cửa,
nói thẳng vào mặt tôi ông không muốn trả phí cho NHK. Dứt khoát vậy có hơn
không! Cả tôi cũng thoải mái hơn, ít nhất còn có đất để mà thương lượng. Chứ
tôi không thể chấp nhận cái cách giả bộ vắng nhà thế này. Cứ như con chuột nhát
gan trốn trong góc tối, đợi người ta đi rồi mới len lét lẻn ra ngoài. Sống như
vậy thì vô vị biết mấy.”
Thằng
cha này nói dối! Aomame nghĩ. Cái gì mà biết dấu hiệu có người
ở trong nhà chứ! Chắc chắn là hắn ta bịa tạc linh tinh. Mình chẳng phát ra bất
cứ tiếng động nào. Bất kể kẻ này là ai, đứng trước cửa nhà người khác mà hò hét
khoa trương, đe dọa cư dân xung quanh, đó chính là mục đích thực sự của người
này. Ý đồ của hắn là khiến người ta tin rằng thay vì bị người ta bới móc ngay
trước cửa nhà mình như thế, chẳng thà cứ ngoan ngoãn nộp tiền cho rảnh nợ.
Thằng cha này hẳn đã làm trò tương tự ở nhiều nơi khác, mà lần nào cũng rất
hiệu quả.
“Ông
Takai, chắc là tôi làm ông khó chịu lắm phải không. Ông đang nghĩ gì trong đầu,
tôi biết hết. Đúng đấy, tôi chính là cái loại người khiến tâm trạng người ta
bực bội, điều này tôi cũng biết. Nhưng mà, ông Takai à, nếu làm người ta thoải
mái dễ chịu thì khôn thu được tiền đâu. Tại sao thế? Vì trên đời này những kẻ
cố sống cố chết không chịu trả phí cho NHK nhiều lắm lắm. Đã định thu tiền từ
tay những kẻ như thế thì không thể cả ngày khiến bọn họ thoải mái dễ chịu được.
Tôi cũng muốn nói với ông: ‘Ồ, vậy hả? Ông không muốn trả phí cho NHK à, tôi
hiểu rồi. Xin lỗi, đã quấy rầy’ rồi vui vẻ đi. Nhưng thế đâu có được. Đến gõ
cửa thu phí là công việc của tôi, vả lại, cái vụ giả vờ vắng nhà này cá nhân
tôi chẳng thể nào ưa nổi.”
Người
đàn ông ngậm miệng, ngừng nghĩ giây lát. Sau đó lại vang lên mười mấy tiếng gõ
cửa.
“Ông
Takai, ông bắt đầu thấy không vui rồi đúng không, bắt đầu cảm thấy mình thật sự
là một tên trộm rồi đúng không? Ông nghĩ kỹ đi. Số tiền chúng tôi muốn thu của
ông có nhiều nhặn gì đâu, chẳng qua chỉ bằng tiền một bữa cơm ở quán ăn gia
đình đầu phố thôi. Chỉ cần nộp chút phí là ông sẽ không bị người ta coi như kẻ
trộm nữa. Cũng không bị người ta đứng trước cửa cao giọng dạy bảo, bị người ta
đập cửa thật lực nữa. Ông Takai, tôi biết ông đang nấp sau cánh cửa này. Ông
tưởng cứ nấp ở đó không nhúc nhích thì có thế thoát khỏi vụ này sao. Được thôi,
ông cứ nấp đi. Nhưng dù ông có nín thở im lặng cỡ nào, rốt cuộc cũng sẽ đến
ngày có người tìm ra ông. Không dối trá mãi được đâu. Ông thử nghĩ mà xem, khắp
nước Nhật này đâu đâu cũng có người nghèo khó hơn ông rất nhiều, nhưng bọn họ
tháng tháng đều trung thực nộp phí nghe nhìn. Thế này thì bất công quá.”
Tiếng
gõ cửa lại vang lên mười lăm lần. Aomame đếm.
“Tôi
hiểu rồi ông Takai. Hình như ông khá là cố chấp. Được rồi, hôm nay tôi về vậy.
Tôi không thể cứ bám nhẵng lấy một người như ông được. Nhưng mà tôi sẽ còn ghé
thăm ông nữa đấy, ông Takai ạ. Tính tôi một khi đã quyết là không dễ nản lòng
đâu. Vả lại, tôi không thích những người giả vờ vắng nhà. Lần sau ghé thăm ông
tôi sẽ lại gõ cửa, gõ đến khi cả thế giới đều nghe thấy thì thôi. Tôi nói là
làm đấy. Hẹn giữa tôi và ông vậy nhé, ông thấy được không? Vậy, mấy hôm nữa
chúng ta gặp nhau nhé.”
Không
nghe thấy tiếng bước chân. Chắc kẻ kia đi giày đế cao su. Aomame ngồi yên bất
động, đợi thêm năm phút nữa. Nàng nín thở, nhìn chằm chằm vào cửa căn hộ. Hành
lang lại tĩnh mịch như tờ, không nghe thấy tiếng động nào. Nàng rón rén bước
tới sau cửa, thu hết can đảm nhìn qua lỗ quan sát. Ở đó không một bóng người.
Nàng
đóng khóa an toàn khẩu súng, hít thở sâu mấy lần cho nhịp tim bình thường trở
lại. Sau đó nàng bật bếp ga lên đun nước, pha trà uống. Chẳng qua là nhân viên thu phí
của đài NHK mà thôi, nàng tự nhủ. Thế nhưng trong giọng của kẻ ấy ẩn hàm
một thứ gì đó tà ác, thậm chí biến thái. Không thể phán đoán được thứ đó là
nhằm vào cá nhân nàng hay nhằm vào nhân vật hư cấu tên là Takai kia. Dẫu vậy,
giọng nói khàn khàn và tiếng gõ cửa ngang ngược ấy để lại một cảm giác khiến
nàng khó chịu, tựa như phần da lộ ra ngoài của nàng dính phải thứ gì đó nhớp
nháp.
Aomame
cởi quần áo đi tắm. Nàng xối nước nóng, lấy xà phòng thơm cẩn thận chà xát khắp
mình mẩy cho thật sạch. Tắm xong, nàng thay quần áo mới, tâm trạng đã thoải mái
phần nào. Cảm giác đáng ghét trên da cũng tan đi. Nàng ngồi xuống sofa, uống
nốt chỗ trà còn lại. Nàng định tiếp tục đọc sách, nhưng không sao tập trung nổi
vào những trang giấy. Giọng nói của người kia tiếp tục văng vẳng bên tai.
“Ông
tưởng cứ nấp ở đó không nhúc nhích là có thể thoát khỏi vụ này sao. Được thôi,
ông cứ nấp đi. Nhưng dù ông có nín thở im lặng cỡ nào, rốt cuộc cũng sẽ đến
ngày có người tìm ra ông.”
Aomame
lắc đầu. Không đúng, thằng cha ấy chẳng qua đang nói lung tung.
Chẳng qua chỉ là ba hoa khoác lác, cố ý khiến người ta thấy khó chịu. Thằng cha
ấy hoàn toàn không biết gì về mình, mình đã làm gì, tại sao mình ở đây. Thế nhưng, tim Aomame vẫn đập
rộn không ngừng.
Nhưng dù
có nín thở im lặng cỡ nào, rốt cuộc cũng sẽ đến ngày có người tìm ra.
Lời
của tay nhân viên thu phí này thoạt nghe tựa hồ như có rất nhiều ẩn ý. Có lẽ
chỉ là ngẫu nhiên. Song, thằng cha ấy dường như biết nói những gì thì có thể
khiến lòng dạ mình rối bời. Aomame buông sách xuống không đọc nữa, ngồi trên
sofa nhắm mắt lại.
Tengo,
anh đang ở đâu? Nàng gọi thầm trong đầu, rồi thử thốt lên thành tiếng.
“Tengo, anh đang ở đâu?” Mau mau tìm thấy em đi. Trước khi người khác tìm
thấy.