Kế hoạch mai mối - Chương 28 - 29

Chương 28

Phụ nữ càng muốn làm khó nhau hơn

Thứ Bảy, Hạ Hà Tịch đến đón bà mối từ
sáng sớm. Tuy không hiểu rốt cuộc con cáo họ Hạ muốn làm gì, nhưng Tô Tiểu Mộc
vẫn ngoan ngoãn lên xe. Mãi tới khi thấy ô tô từ từ chạy ra khỏi thành phố C cô
mới thấy có chút kỳ lạ, cuối cùng mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là chúng ta đi đâu?”

Hạ Hà Tịch vẫn nhìn thẳng về phía trước,
chăm chú lái xe: “Về thành phố A.”

Bà mối nghe vậy thì ngẩn người một lát,
không biết nên phản ứng thế nào. Chuyện của con cáo này cô nghe được một ít từ
chỗ anh hai. Hạ Hà Tịch là người thành phố A, bố mẹ, họ hàng cũng ở thành phố
A. Vì học cấp ba nên anh ta mới chuyển tới thành phố C, cũng vì thế mới quen được
ông anh hai Tô Cẩm Trình của cô. Nhưng tai nạn bất ngờ ập tới, trong nhà xảy ra
chuyện, suýt nữa phải nghỉ học.

Sau đó, anh được họ hàng ở thành phố A
đón về nuôi, đi du học nước ngoài, về nước lại vào tập đoàn Chính Uy thực tập,
rồi lại ra nước ngoài, cuối cùng mới tới thành phố C làm tổng giám đốc chi
nhánh của tập đoàn Chính Uy ở đây. Tô Tiểu Mộc quen Hạ Hà Tịch lâu như thế,
nhưng chưa bao giờ nghe anh nhắc tới họ hàng thân thích hay bạn bè ở thành phố
A. Vậy mà giờ đạp sóng đạp gió quay về, lại chọn đúng lúc trước khi hai người kết
hôn… liệu có ý gì không?

Nghĩ tới đây, bà mối nhìn chằm chằm Hạ
Hà Tịch, đúng lúc đối phương cũng khẽ nghiêng mặt nhìn qua chỗ cô. Trong khoảnh
khắc, khóe miệng anh khẽ cười, dịu dàng nói: “Đưa em về gặp bố mẹ.”

Mặt Tô Tiểu Mộc thoáng cái đã nóng bừng,
cúi đầu đáp: “Còn chưa chính thức cưới xin, anh đừng gọi vớ vẩn!”

Thành phố A cách thành phố C không xa lắm,
sau hai tiếng rưỡi đi xe đã tới núi Hoa Ẩn của công viên Đào Ẩn. Tô Tiểu Mộc vừa
nghe thấy cái tên này liền nghĩ, Hoa với chả Đào, cứ nghĩ đây là kiểu du lịch ở
nông trại nào đó, nhưng thật ra chỗ này là nghĩa trang.

Trong suy nghĩ của bà mối, nghĩa trang
lúc nào cũng là nơi âm u, sương mù bao phủ, không khí đầy vẻ chết chóc. Những tấm
bia mộ được dựng chỉnh tề, ngay ngắn. Ấn đường của nhân viên trong nghĩa trang
cũng phải đen tối, ánh mắt đờ đẫn… Nhưng tất cả những thứ trước mắt hoàn toàn
phá vỡ quan niệm của cô.

Cảnh sắc tươi đẹp, mây trắng như bông.
Ngẩng đầu nhìn núi non trùng điệp phía xa, cây cối dày đặc từng lớp, từng lớp.
Thỉnh thoảng có nhân viên nghĩa trang đi qua cắt tỉa cây cối hay lau bia mộ
cũng tươi cười đón tiếp, vẻ mặt không hề u ám. Theo lời nhân viên trong nghĩa
trang, công viên Đào Ẩn tới tháng Ba mới là lúc đẹp nhất. Hoa đào đua nở, cảnh
vật ngập tràn trong sắc xuân. Những ngôi mộ đều được xây dưới tán đào. Khi du
khách tới đây thăm viếng, thắp hương, người không biết còn nghĩ mọi người đang
du xuân. Dù người nhân viên đó có nói quá lời, nhưng bà mối vẫn bị cảnh tượng
nơi đây hấp dẫn.

Lúc cô còn đang ngẩn ngơ thì Hạ Hà Tịch
đi mua nến thơm và tiền giấy. Anh vừa đi thì di động của bà mối vang lên. Liếc
nhìn màn hình điện thoại một lát, bà mối nhấn nút nghe, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng con gái: “Tiểu Mộc, cô thông minh thật. Tôi đã
điều tra anh cả nhà cô rồi. Đúng như cô đoán, Tổng giám đốc Hạ liên kết với ba
anh em nhà ấy… Mà tôi cũng tra nhật ký cuộc trò chuyện gần đây của Tổng giám đốc
Hạ rồi, đúng là trước hôm ăn cơm bọn họ có liên lạc với nhau…”

Tô Tiểu Mộc nghe xong thì thở hắt ra một
hơi, nhìn chăm chăm vào cây liễu cạnh cây cầu đá, mãi sau mới hạ giọng đáp: “Biết
rồi.” Ngắt máy, bà mối chán nản ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở đài phun nước chờ Hạ
Hà Tịch. Khi người ấy tới cạnh mình, cô mới đứng dậy, phủi quần áo: “Mang cái
này vào hả?”

Hạ Hà Tịch ôm một đống nến thơm và tiền
giấy, gật đầu: “Ừ.” Nói rồi rất tự nhiên giơ tay kia ra nắm tay vị hôn thê,
nhưng tiếc là vị hôn thê kia chẳng thèm nể nang, lắc bàn tay trắng nõn, mềm mại
ra rồi đút vào trong túi áo khoác. Con cáo họ Hạ thấy vậy thì khựng lại một
chút, đưa mắt nhìn bà mối, mỉm cười.

Tô Tiểu Mộc chẳng thèm để tâm, lại đặt
mông ngồi xuống, nói: “Đồng chí Hạ Hà Tịch, có phải trước khi gặp bố mẹ anh thì
nên nói rõ ràng mấy chuyện đi chứ nhỉ?”

Hạ Hà Tịch là người thông minh, tình huống
này đương nhiên phải đoán ra tới bảy, tám phần. Anh lẳng lặng ngồi cạnh Tô Tiểu
Mộc, không nói tiếng nào. Tô Tiểu Mộc hừ hừ: “Chơi trò địch không động ta cũng
không động với em à?”

Con cáo họ Hạ sờ mũi cười gượng: “Anh
chờ phu nhân chỉ dạy.”

Bà mối nghiến răng: “Đừng làm em buồn
nôn, cả xưng hô mà cũng sửa nhanh thế à? Chữ “phu nhân” này cũng không phải là
thủ đoạn ngầm của anh, nội - ứng - ngoại - hợp mà có à?” Bà mối cố ý nhấn mạnh
bốn chữ “nội ứng ngoại hợp”, ánh mắt nhìn chằm chằm con cáo họ Hạ đã bốc lửa hừng
hực rồi.

Lúc đó bà mối mới đi công tác về. Ba
ông anh trai nắm chắc được “gian tình” của Hà Hạ Tịch và Lộ Lộ với tốc độ như
thần, còn đưa mình tới đó “tham quan” một chuyến. Chuyện này bà mối nghĩ sao
cũng vẫn thấy khuất tất, liền nhờ An Địch điều tra thì ra ngay vấn đề.

Hạ Hạ Tịch không chỉ móc ngoặc với ba
ông anh kia diễn trò, thậm chí còn cố ý kích động Lộ Lộ, dẫn tới vụ án đẫm máu
này. Hóa ra, Tô Tiểu Mộc chỉ đoán được phần đầu, nhưng không liệu được phần kết.
Cô chỉ đoán được con cáo kia thông đồng với ba ông anh diễn vở kịch bắt gian,
nhưng không ngờ trong lúc An Địch điều tra còn phát hiện anh hai đã từng gặp Lộ
Lộ. Theo khai báo của anh cả Tô Khiêm Trình, mục đích chính của lần gặp ấy là
nói cho Lộ Lộ biết quan hệ của Tô Tiểu Mộc và Hạ Hà Tịch, còn tính tới chuyện bỏ
quên tấm ảnh hai người chụp ở núi Bất Thanh ở nhà Lộ Lộ.

Thế nên Lộ Lộ mới tức giận, cố ý tìm bà
mối để gây hấn. Suy cho cùng, trong chuyện này, Lộ Lộ là người vô tội, còn người
có lòng dạ độc ác lại là ông anh hai Tô Cẩm Trình…

Hạ Hà Tịch giơ tay lên, thành thật nói:
“Anh thừa nhận chuyện nội ứng ngoại hợp là tính toán của anh, nhưng chuyện gặp
Lộ Lộ thì anh không biết thật. Tối qua nói chuyện điện thoại với Tô Cẩm Trình
anh cũng mới biết, cậu ấy chỉ giải thích với anh là…”

Hạ Hà Tịch ngừng lại một lát, chờ bà mối
nhìn mình, rồi mới chậm rãi nói: “Cậu ấy nói, con gái cứ thích làm khó nhau, chỉ
“khuyến khích” lẫn nhau như thế mới có thể dẫn tới ghen tuông.”

Tô Tiểu Mộc nghẹn cả một họng máu: “Hạ
Hà Tịch, có phải anh không chơi trò mưu ma chước quỷ thì không vui đúng không?
Chuyện ở núi Bất Thanh, chuyện Lộ Lộ, còn lần sau thì sao? Có phải chuyện kết
hôn chớp nhoáng lần này cũng thế?”

Hạ Hà Tịch chống má, nói như có suy tư:
“Chớp nhoáng à? Chúng ta quen nhau gần một năm rồi.”

Bà mối nghe vậy bèn áp sát lại gần anh,
nheo mắt, nói bằng giọng kỳ quái: “Anh đang lảng tránh vấn đề!”

“…”

“Anh đang chột dạ!”

Hạ Hà Tịch nghe vậy thì thở dài, gật đầu
nói: “Ừ, gặp bố mẹ trước rồi nói sau.”

----------------------Tôi là đường phân
cách kết hôn chớp nhoáng----------------

Xuyên qua trăm cây ngàn hoa với Hạ Hà Tịch,
tới lưng chừng núi mới đến trước ngôi mộ của bố mẹ Hạ Hà Tịch. Nhưng điều khiến
Tô Tiểu Mộc bất ngờ lại là, bên cạnh mộ của họ còn có hai ngôi mộ khác, người lập
bia cũng khắc tên Hạ Hà Tịch. Hạ Hà Tịch chia bó hoa tươi trên tay mình ra làm
bốn phần, đặt trước bốn ngôi mộ rồi mới cúi người, nói:

“Ông, bà, bố, mẹ, con đưa Tiểu Mộc tới
gặp mọi người đây.”

Bà mối nhìn chăm chăm vào bốn ngôi mộ,
phát hiện ra thời gian trên bia mộ của bố mẹ và bà của Hạ Hà Tịch cùng một năm,
nói như thế thì…

Hạ Hà Tịch thấy cô thoáng ngẩn ra thì
cười cười, bảo cô dâng hương, xong xuôi rồi mới kể lại chuyện năm đó: “Ông anh
mất sớm. Lúc nhỏ, anh sống cùng bà và bố mẹ. Sau này, để anh được học ở một trường
đại học tốt nên bố mẹ anh vay tiền cho anh vào học ở trường tư thục ngoại ngữ ở
thành phố C. Ngoài học phí ra thì còn tiền ăn ở. Bố mẹ anh vừa phải trả nợ, vừa
phải chăm sóc cho bà bị bệnh. Để tiết kiệm ít tiền mà buổi tối tan làm mẹ anh
không bắt xe buýt, ngày nào bố anh cũng đạp xe đi đón mẹ, nhưng…”

Hạ Hà Tịch nói đến đây thì dừng lại,
nhìn ra ngọn núi xa xa để ổn định lại tâm trạng rồi mới tiếp tục nói: “Hồi ấy
anh rất giận bố mẹ. Cả hai đều là người làm công ăn lương, bệnh của bà cũng phải
tốn rất nhiều tiền, thế mà bố mẹ còn bắt anh tới học ở trường tư thục. Những người
trong trường đó không giàu cũng sang, anh không thích môi trường như thế chút
nào. Có lúc anh cảm thấy, họ không phải vì muốn tốt cho anh, mà chỉ là để đạt
được mơ ước của chính họ. Nhưng anh không ngờ, họ bị tai nạn giao thông.”

Bà mối thấy Hạ Hà Tịch cúi đầu, bèn nắm
lấy tay anh. Lát sau mới thấy anh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như nhìn thấy
đáy. Lắc lắc đầu, Hạ Hà Tịch mỉm cười với bà mối: “Đúng đấy. Lúc bố đi đón mẹ
thì xảy ra chuyện. Có lúc anh nghĩ, nếu không phải vì anh, nhà họ Hạ sẽ không xảy
ra chuyện như thế.” Anh nuốt khan, mắt không kiềm chế được mà đỏ lên. “Hai người
mất chưa được bao lâu thì bà anh cũng theo. Trong nhà chẳng còn lại gì, chỉ còn
lại món nợ. Bạn bè thân thích thấy anh nhỏ dại bơ vơ, cũng không tới nhà đòi nợ
ngay, chỉ là… không ai chịu ra tay giúp đỡ nữa. Nhóc này, lúc đó anh bắt đầu hiểu,
thực ra tình người còn bạc bẽo hơn bất cứ thứ gì. Giây trước họ có thể là anh
em kề vai sát cánh, nhưng khi đề cập tới lợi ích, ha ha…”

Lần này, Hạ Hà Tịch cúi đầu mãi mà
không chịu ngẩng lên, bà mối siết chặt tay anh, tựa đầu vào vai anh, nói: “Thực
ra anh không cần ép mình nhớ lại khoảng thời gian đó nữa. Em không quan tâm anh
trước đây anh thế nào, em chỉ quan tâm tới chúng ta sau này.”

Con cáo họ Hạ khụt khịt, lắc đầu, nhếch
môi: “Nhưng anh để ý. Dù anh nhìn thấy quá nhiều cảnh tình người ấm lạnh vì cảnh
sa sút của nhà họ Hạ, nhưng bao nhiêu năm qua anh chưa từng vứt bỏ tình yêu.
Nhóc, anh tin vào tình cảm, cũng tin vào tình yêu. Em nhìn xem, một viên ngọc lạnh
lùng như em không phải cũng bị anh ôm cho ấm rồi sao? Mỗi lần không chịu đựng
được, anh đều tự nói với bản thân, chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ đạt được thứ
mình muốn, dù có phải dùng tới thủ đoạn.”

Tô Tiểu Mộc cau mày: “Đây là lời giải
thích cho mấy âm mưu của anh à?”

Hạ Hà Tịch, lâu lắm rồi anh chưa được
yêu đúng không? Thế nên anh mới nghĩ rằng, trên đời này không có thứ tình yêu
vô duyên vô cớ, chỉ có thứ tình cảm không cố gắng để giành lấy? Tới giờ phút
này, bà mối rất muốn nói với Hạ Hà Tịch rằng, anh nhầm rồi, nó cũng như tình
yêu bố mẹ dành cho anh, mãi mãi là thứ đặc biệt không hề thay đổi mà không cần
bất cứ lý do nào. Chỉ là anh đã mất đi từ lâu lắm rồi, đã tự trách lâu lắm rồi,
nên mới tưởng rằng mình chưa dốc hết sức.

Tô Tiểu Mộc chăm chú nhìn con cáo họ Hạ,
nhưng chẳng thấy bất cứ biểu hiện gì trong mắt anh. Anh lắc đầu, nhìn tay mình
rồi nói một bí mật lớn nhất: “Nhóc, anh đã từng kết hôn.”

Chương 29

Kiểm hàng trước hôn nhân

“Anh đã từng kết hôn.” Vừa dứt lời thì
một cơn gió lạnh thổi qua, buốt tới thấu xương. Tô Tiểu Mộc bỗng hóa đá, cổ họng
như bị thít lại, không nặn ra được nửa từ. Có phải là… vừa rồi gió mạnh quá, cô
nghe nhầm không?

Nhưng ngay sau đó, Hạ Hà Tịch đã phá
nát tất cả huyễn tưởng của cô, nhắc lại: “Năm ngoái về nước anh đã làm thủ tục
ly dị.”

Bốn chữ “thủ tục ly dị” làm tim bà mối
suýt nữa nhảy ra ngoài, bất giác ôm lấy ngực. Ngẫm nghĩ một lát, im lặng một
lát, nhìn trời, ngắm đất, cuối cùng mới nặng nề đưa mắt về phía Hạ Hà Tịch. Cô
nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình: “Sao lại ly dị?”

Nhưng câu hỏi này lại khiến Hạ Hà Tịch
nghẹn lời, anh do dự một hồi nhưng không đáp, đỡ trán cười khổ: “Nhóc, em có thể
phản ứng bình thường một chút được không?” Tại sao trong lòng anh lại có chút
thất vọng và khó chịu như thế? Nụ cười treo trên khóe môi Hạ Hà Tịch thoáng
chút chua xót, rốt cuộc thì cô bé này vẫn không để tâm tới anh đúng không? Thế
nên dù lấy kết hôn làm tiền đề, cô vẫn hướng tới tương lai, mà tương lai ấy chẳng
liên quan gì tới quá khứ của anh. Thế nên cô mới không quan tâm tới “vợ cũ” của
anh như thế, mới không để tâm tới việc anh đã làm chuyện ấy với người phụ nữ
khác hay chưa…

“Ừm.” Tô Tiểu Mộc lại chống cằm nhìn trời,
chớp mắt một lát rồi mới hỏi: “Thế nào mới là phản ứng bình thường?”

Lần này con cáo họ Hạ thực sự dở khóc dở
cười. Tối qua trằn trọc, mất ngủ, tính toán xem phải nói sự thật này thế nào,
phải làm sao để trấn an bà mối. Anh đã nghĩ tới hàng ngàn khả năng, nhưng chưa
từng nghĩ tới tình huống này.

Bà mối chẳng cần mình an ủi cũng bình
tĩnh được, nên vui hay nên buồn đây? Hạ Hà Tịch hít một hơi thật sâu, nhắm mắt
nói: “Anh vốn không định nói cho em biết sớm như thế, tính từ từ rồi mới cho em
biết. Nhưng tối qua đột nhiên em nói kết hôn, anh nghĩ…”

Đôi mắt của Hạ Hà Tịch sáng lên, tha
thiết nhìn Tô Tiểu Mộc: “Anh hy vọng cuộc hôn nhân này sẽ không có chút giấu giếm
nào, thế nên anh quyết định thành thật.”

Bà mối không nhìn vào mắt anh, cô chắp
tay sau lưng, cúi đầu nhìn mũi chân đang nghịch mấy ngọn cỏ. Trời rất xanh, cỏ
rất non, tấm ảnh của bố mẹ anh trên bia mộ nhìn rất trẻ trung, giản dị… Cô biết
nơi này tên là núi Hoa Ẩn ở công viên Ẩn Đào, còn biết ông chủ nơi này rất chú
ý xây nghĩa trang giống một khu vườn, thậm chí, cô còn biết Hạ Hà Tịch định mua
một phần mộ cho mình ở đây… Cô biết hết mọi chuyện, chỉ không biết nên suy xét
những lời Hạ Hà Tịch nói ra sao thôi.

Bà mối thừa nhận, mình có cảm giác với
con cáo họ Hạ kia. Mỗi khi anh ở bên người con gái khác, trong lòng cô lại cảm
thấy chán nản, không đau đớn, nhưng mỗi lần cử động đều khiến toàn thân khó chịu.
Anh hai nói đó là ghen, thế nên cô hiểu mình thích Hạ Hà Tịch. Nhưng thứ tình cảm
ấy quá mong manh, quá nhẹ nhàng. Đối diện với sự thật anh đã từng kết hôn, Tô
Tiểu Mộc đột nhiên không biết nên phản ứng như thế nào, thậm chí trong lòng nên
có tâm trạng như thế nào cô cũng quên mất.

Cô cắn răng: “Nếu em nói, chuyện của
anh khiến em hối hận, bây giời em không muốn kết hôn nữa thì anh sẽ làm thế
nào?”

Hạ Hà Tịch vô cùng bình tĩnh, nhưng từng
từ nói ra như nhỏ máu. Anh chỉ nghiến răng, nhả ra hai chữ: “Em dám?”

Con cáo họ Hạ bước từng bước lại gần bà
mối, ánh mắt sắc bén: “Tô Tiểu Mộc, em là người nói ra chuyện kết hôn này trước,
thế nên em là người cho anh lời hứa hẹn. Em đưa anh lên mây, cho anh thấy một
tương lai đáng để hy vọng. Nếu em nói, giờ em muốn đẩy anh xuống thì…”

Hạ Hà Tịch nghiến răng, nói như bị tổn
thương: “Anh rất vui được kéo em cùng rơi xuống vực.”

Bà mối nghe xong thì bỗng bật cười,
không hổ danh là con cáo họ Hạ. Nói như thế cũng làm cô thấy xấu hổ lắm rồi,
nhưng chỉ có mấy câu đã biến thành lỗi của cô rồi sao? “Ý của anh là em phải chịu
trách nhiệm tới cùng với anh chứ gì? Nhưng em là người bị hại, lúc ấy em không
biết anh đã từng kết hôn. Anh xem, em là người chưa kết hôn lại gả cho người
hai lần đò như anh, chẳng phải là thiệt à?”

Đột nhiên Hạ Hà Tịch cúi đầu, nắm hai
tay như đứa trẻ đang nhận lỗi, mãi sau mới ngẩng lên tỏ vẻ vô tội, đôi mắt đen
láy lại bị phủ thêm một lớp sương mù khác. Anh lắc đầu: “Không phải mà… Anh thề
trước mộ ông bà, bố mẹ anh, anh và cô ấy không giống như em nghĩ đâu. Anh chưa
từng làm tổn thương, cũng chưa từng phụ bạc cô ấy…”

Tô Tiểu Mộc nhìn thấy dáng vẻ ấy, trái
tim cô mềm ra, hóa thành hồ nước, rồi hồ nước ấy hóa dòng suối chảy tràn vào đầu
cô, khiến đầu óc cô biến thành một vũng bùn lầy. Thế mới nói con gái đang yêu đều
là kẻ ngốc, sao lại dễ bị lừa thế cơ chứ? Nhưng Tô Tiểu Mộc còn ngốc hơn, rõ
ràng biết rõ mọi chuyện, vẫn mở to mắt nhìn mình rơi vào trong ấy.

Cô ngắt lời Hạ Hà Tịch: “Thôi, đừng nói
nữa. Tự dưng em không muốn nghe nữa.” Quá khứ có quan trọng không? Giờ quay người
bước đi, từ nay về sau sẽ không ngoái đầu lại nhìn nữa. Vợ cũ cũng được, quá khứ
cũng được, chẳng liên quan gì tới mình. Hay là xông lên ôm lấy anh, nói cho anh
biết, quá khứ của anh em không muốn biết, nhưng tương lai của anh, em sẽ quản
lý đấy?

Đầu óc bà mối còn đang phân vân giữa
hai phương án thì cơ thể đã xông lên ôm con cáo họ Hạ. Con cáo kia ôm lại cô,
đang muốn nói gì đó thì đã nghe tiếng cô nhẹ nhàng vang lên: “Hơi lạnh.”

Hạ Hà Tịch không ngờ chuyện khó khăn
này lại giải quyết nhẹ nhàng, đơn giản như vậy. Trong phút chốc, anh không biết
nên nói gì, đấu tranh mãi cũng chỉ “ừ” được một tiếng.

Tô Tiểu Mộc nói: “Ừ cái gì mà ừ. Em
đang hỏi khéo anh khi nào thì về?”

Hạ Hà Tịch: “…”

---------------------------Tôi là đường
phân cách tình cảm--------------------------

Hai người dạo quanh thành phố A một
ngày. Hạ Hà Tịch đưa Tiểu Mộc đi thăm mấy danh lam thắng cảnh, rồi ăn một bữa ở
quán “Món trong ngõ” nổi tiếng, sau đó cặp tình nhân mới ung dung quay về. Vì
bà mối mệt quá nên ngủ quên trên xe, mãi tới khi Hạ Hà Tịch vỗ vai gọi, cô mới
mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Ra khỏi xe, đi vào nhà, đang lê dép chuẩn bị vào
phòng ngủ, bà mối mới phát hiện ra chỗ này có vấn đề.

Nhìn chung quanh, Tô Tiểu Mộc gõ đầu
mình một cái. Cô nhìn chằm chằm Hạ Hà Tịch, chán nản: “Sao lại là nhà anh?”

Hạ Hà Tịch nhướn mày: “Phu nhân, hai
ngày nữa đây cũng là nhà em rồi.”

Tô Tiểu Mộc chống nạnh, hừ hừ: “Đừng có
mập mờ! Giờ đã ban hành luật hôn nhân mới rồi, căn nhà này không phải anh thanh
toán một lần à? Chẳng liên quan gì tới em cả, thế nên của anh vẫn là của anh, của
em vẫn là của em.”

Hạ Hà Tịch chắp tay im lặng một lát,
nhíu mày nhìn cô: “Nhóc, em đang… nhắc khéo anh thêm tên em vào nhà của anh à?
Nếu…”

Bà mối nghiến răng, ngắt lời anh: “Em
chỉ nhắc nhở ngài Hạ rằng, chẳng có ai đưa con gái nhà người ta về lại đưa thẳng
về nhà mình hết.”

Hạ Hà Tịch nghe vậy thì thở dài, đưa di
động cho cô với vẻ bất đắc dĩ. Tô Tiểu Mộc hỏi: “Làm gì thế?”

“Lúc nãy trên đường anh nghe đài phát
thanh, họ nói, gần chỗ em đột nhiên xảy ra sự cố cắt điện, giờ cả khu phố đều mất
điện. Không tin em gọi điện hỏi Nghiêm Nhan thử xem.”

Nghiêm Nhan là hàng xóm kiêm đồng nghiệp
của bà mối. Nghe Hạ Hà Tịch nói thế, bà mối cau mày, nửa tin nửa ngờ gọi điện
thoại, thế mà lại y như lời con cáo kia nói. Nói chuyện qua loa rồi ngắt máy,
Tô Tiểu Mộc ngoảnh lại nhìn Hạ Hà Tịch, đối phương đã ngồi trên sofa đọc tạp
chí.

Giờ mới đầu đông, con cáo họ Hạ đã mặc
chiếc áo gi lê bằng len màu nâu nhạt, quàng chiếc khăn kẻ màu cà phê, vắt chân
ngồi dưới ngọn đèn ấm áp, thật sự là… đẹp không nói nên lời. Ánh đèn dịu dàng hất
qua mặt, phủ lên người anh, hoàn mỹ như một bức tranh. Bà mối nuốt nước bọt,
rón rén tới trước mặt anh, còn chưa kịp nói thì Hạ Hà Tịch đã gấp soạt tờ tạp
chí dày cộp, giận dữ nhìn cô, nói:

“Phản ứng hồi nãy của em là ý gì hả?”

Bà mối giả ngốc: “Hả?”

“Đừng có giả ngốc, nói rõ ra xem nào.”

Bà mối chớp chớp mắt, vẫn chỉ nói: “Hả?
Hả?”

“Còn hả nữa là nước bọt chảy ra đấy.” Hạ
Hà Tịch khoanh tay trước ngực, vẻ uy nghiêm như bậc đế vương: “Lúc mới vào nhà,
em vô cùng cảnh giác, không thèm tin nửa câu anh nói. Nhóc, em thấy anh bịa
chuyện để tìm cớ giữ em ở lại qua đêm à? Trong lòng em, anh là người như thế
sao?”

Bà mối đảo cặp mắt tinh ranh, sờ cằm đồng
ý: “Đúng là có khả năng.” Chỉ là con cáo họ Hạ kia là loại cáo già, sẽ không
tìm cớ tới mức bỉ ổi như thế. Chậc, nói thế có khi nào cả Nghiêm Nhan cũng bị
anh ta mua chuộc rồi không?

Hạ Hà Tịch nhìn bà mối, mặc áo khoác, rồi
kiên quyết nói với cô: “Đi.”

“Đi đâu?”

Anh cầm chìa khóe xe, lén che đi cảm
xúc: “Nếu em không yên tâm về anh thì anh đưa em đi thuê phòng rồi về ngủ.”

Tô Tiểu Mộc nghe thế thì cười khúc
khích, lượn tới trước mặt, chọc chọc vào lồng ngực anh, nói: “Giận thật à?”

Hạ Hà Tịch không thèm để ý, quay mặt đi
không nhìn cô. Bà mối nghiêng đầu, nói sau lưng anh: “Chà! Anh xem hôm nay anh
bật mí một bí mật lớn như thế mà em còn chưa giận, thế mà anh… Đùa thôi mà cũng
giận thế cơ à?”

“…” Hạ Hà Tịch vẫn không thèm để ý,
nhưng đã lẳng lặng ném áo khoác lên sofa. Tô Tiểu Mộc thấy vậy thì kéo khóe môi
lên, tóm lấy tay anh, vui vẻ nói: “Được rồi ái phi, chàng xem, đêm nay ngày
lành tháng tốt, chúng ta đừng lãng phí, nếu tới đây rồi thì trẫm sẽ cố gắng… kiểm
tra hàng hóa trước khi kết hôn vậy.”

Nói xong, tự bà mối cũng nhận ra độ
nghiêm trọng của vấn đề. Nhưng lúc nhận ra thì đã muộn, người nói vô tâm, người
nghe có ý, ái phi họ Hạ kia quả nhiên nheo đôi mắt cáo lại, khẽ “ừ” một tiếng,
quay đầu lại cười duyên với cô: “Hóa ra em cảnh giác không phải vì không muốn,
mà là… nghi ngờ năng lực của anh à?”

Bà mối nghẹn họng, đang định nói thì
hai má đã bị ôm lấy, đối phương khẽ khàng nỉ non bên tai cô: “Nào, nào, tại hạ
xin được đáp ứng yêu cầu kiểm tra hàng của nữ vương.”

Tô Tiểu Mộc nghe vậy thì phá lên cười,
đẩy bàn tay con cáo kia ra: “Được lắm, được lắm! Vở kịch tự biên tự diễn của
ngài Hạ cũng được đấy.”

Lần này tới phiên Hạ Hà Tịch giả ngốc:
“Hả?”

“Đừng giả ngốc, nói rõ ra xem nào.”

Con cáo họ Hạ bắt chước: “Hả? Hả?”

“Hả cái gì? Còn hả nữa nước bọt chảy ra
giờ.” Tô Tiểu Mộc khoanh tay trước ngực, cũng ra dáng nữ vương, nói: “Ghét nhất
là loại đàn ông rõ ràng trong lòng thì muốn mà ngoài mặt còn giả vờ làm chính
nhân quân tử. Tổng giám đốc Hạ của chúng ta không những giả vờ làm chính nhân
quân tử, mà còn muốn giả vờ giận dỗi, giả vờ vô tội, giả vờ oan ức, cuối cùng lại
đặt sẵn một cái bẫy để em nhảy vào. Anh thấy em ngốc thế cơ à? Trong lòng anh
em là người như thế sao?”

Hạ Hà Tịch nghe bà mối trả từng câu lại
cho mình, không khỏi nhìn chăm chăm vào cô, khóe mắt đầy ý cười. Cuối cùng anh
đã hiểu tại sao vừa nhìn thấy đã yêu cô nhóc này, bởi… kỳ phùng địch thủ là một
chuyện khó có được, mà trên thế giới này, có mấy người có thể bẫy được mình
đây?

Anh nhét hai tay vào túi, đảo mắt nhìn
chung quanh: “Thế có kiểm tra hàng nữa hay không đây?”

Bà mối cười tủm tỉm:
“Thế thì phải xem tâm trạng của nữ vương ta đã.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3