Hứa trao em kim ngọc lương duyên - Chương 01 - Phần 1
Chương I
Tình yêu là món đồ xa
xỉ
Trong tiệc cưới, An Hinh cố tình lờ đi màn ném hoa cưới của
cô dâu. Nghi lễ vừa kết thúc, cô liền kéo ngay phù dâu Vân Hạ Sơ chạy vào phòng
hoa chúc của mình rồi dúi vào tay Vân Hạ Sơ một bó hoa rất đẹp. Mở to mắt, An
Hinh tỏ rõ vẻ đắc ý: “Nhìn nhé, tớ đã truyền tải lời chúc của tớ đến cậu rồi. Cậu
mau mà lấy chồng đi thôi.”
Vân Hạ Sơ chưa biết nói sao thì An Hinh lại nghiêm mặt, nói
tiếp: “Nhưng nhớ là không được lấy gã hãm tài Triệu Chí Hàm đâu đấy.”
Nhìn bó hoa màu hồng phấn bị dúi vào tay, Vân Hạ Sơ bối rối.
Tề Đại Dương gõ cửa rồi thò đầu vào, đôi mắt sáng ngời, cười
rất tươi: “Bà xã, em thay quần áo xong chưa? Chuẩn bị phải đi chúc rượu mọi người
đó nhé.”
“Vâng! Em xong ngay đây, anh đợi một chút.” An Hinh đáp lời
chú rể, Vân Hạ Sơ vội đặt bó hoa sang một bên, lấy hộ An Hinh chiếc áo dài để
thợ trang điểm nhanh nhẹn tô điểm, chỉnh trang lại đầu tóc cho cô.
An Hinh khoác tay Tề Đại Dương, giữa tiếng vỗ tay và lời
chúc mừng của mọi người, nụ cười rạng ngời hạnh phúc, thỉnh thoảng cô lại quay
đầu sang nói nhỏ với Vân Hạ Sơ: “Lấy chồng đi! Cậu sẽ cảm thấy vô cùng hạnh
phúc đấy!”
“Ừ! Hạnh phúc là tuyệt rồi!” Vân Hạ Sơ hùa theo, trong lòng
bỗng dấy lên cảm giác trống rỗng. Cô nàng An Hinh này mấy năm vừa rồi mải mê với
công việc, quên hết cả người thân, họ hàng, ai mà nhắc đến chuyện lấy chồng là
lắc đầu quầy quậy. Ba mươi hai tuổi mới gặp được anh chàng Tề Đại Dương đã vội
quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
An Hinh là sếp của Vân Hạ Sơ, tổng giám đốc kiêm giám đốc điều
hành của Công ty trang sức Ân Y. Cô là người phụ nữ nổi tiếng và thành công
trong lĩnh vực kinh doanh trang sức, bởi chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi cô đã
dẫn dắt Ân Y trở thành một đối thủ cạnh tranh đáng gờm trong ngành trang sức.
Sau khi hôn lễ kết thúc, An Hinh và Tề Đại Dương lập tức lên
đường đi hưởng tuần trăng mật ở Provence thuộc miền đông nam nước Pháp. Đôi mắt
An Hinh lúc nào cũng lấp lánh rạng ngời...
Trước cổng khách sạn, Vân Hạ Sơ đứng chơ vơ một mình giữa
đám đông. Sau khi tạm biệt đôi vợ chồng trẻ đang rạng ngời hạnh phúc đó, cô muốn
quay về đại lý của công ty để kiểm tra tình hình tiêu thụ sản phẩm trong thời
gian gần đây. Cúi xuống nhìn bó hoa hồng trong tay, cô lưỡng lự một lát khi nhớ
đến câu nói chân thành của An Hinh: “Tớ đã truyền tải lời chúc của tớ đến cậu rồi
đó”, cô thấy không nỡ lòng tặng bó hoa cho hai cô bé đang rất muốn xin đứng bên
cạnh.
Cảnh Thần đứng ở bậc dưới của thang máy, đối diện với anh là
một cô gái có gương mặt thanh tú. Cô đang ôm một bó hoa hồng bó tròn có kết nơ
vàng, mười ngón tay thon dài, chiếc váy len màu kem dài đến đầu gối đơn giản, gọn
gàng đi kèm với đôi bốt màu cà phê nhạt, tóc mai được kẹp gọn sang một bên bằng
chiếc kẹp tóc hình chiếc lá, nhìn rất trang nhã.
Cảnh Thần nở một nụ cười, nghiêng đầu nói với cậu bạn đồng
nghiệp: “Nhìn kìa, cô nàng cầm bó hoa đó đang độc thân đấy!”
Cậu bạn lộ rõ vẻ sửng sốt: “Hả! Cậu quen cô ấy à?”
“No! Cậu không thấy cô nàng vừa lấy được bó hoa cô dâu ở một
đám cưới nào đó sao? Xem ra có vẻ cô nàng cũng muốn lấy chồng lắm rồi.” Cảnh Thần
cười ranh mãnh.
“Trông cũng xinh xắn đó nhỉ, chỉ có điều cũng không có gì nổi
bật. Sao, cậu rung động rồi à?” Cậu bạn tinh nghịch trêu.
Cảnh Thần cười lắc đầu, nhìn theo chiếc bóng nhỏ nhắn của cô
gái lạ, mái tóc đen dài buông xõa trên bờ vai, nhìn như một chùm hoa ngải tiên
nở trong những ngày đầu hạ. Ngay cả hương thơm cũng rất nhẹ nhàng, đó tuyệt
nhiên không phải là cô gái có thể khiến đàn ông yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nghe thấy tiếng cười từ đằng sau, Vân Hạ Sơ vô tình quay đầu
lại nhìn. Ở phía sát với cô, có anh chàng đội một chiếc mũ lưỡi trai, vóc dáng
rất chuẩn.
Lúc Đào Đào về đến nhà đã là một giờ sáng. Vân Hạ Sơ không
ngủ được, cô đang vào xem các sản phẩm mới dành cho mùa thu, được đăng tải trên
trang web của Swarovski. Bó hoa hồng màu hồng phấn âm thầm nở rộ trong chiếc lọ
cổ rộng đựng đầy nước trong veo.
“Làm gì vậy, đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà lên mạng tìm
giai à?” Đào Đào giọng uể oải. Cô tựa lưng vào cửa phòng mắt nhắm hờ, mái tóc
xoăn buông trên khuôn mặt trái xoan xinh xắn như chùm tảo biển um tùm bao bọc một
phiến đá xinh xắn. Thấp thoáng bên dưới chiếc váy hai dây là vòng ngực đầy đặn,
đầy bí ẩn...
Vân Hạ Sơ nói: “Hôm nay bà Vương tầng ba phàn nàn rằng đêm
hôm khuya khoắt mà thường xuyên có cô nàng trang điểm diêm dúa mò về phía cầu
thang nhà mình, không biết cô ta làm nghề gì, chắc không phải là người đoan
trang.”
Đào Đào liền phá lên cười thích thú.
Giang Đào Đào và Vân Hạ Sơ là đôi bạn thân sống chung với
nhau. Hai cô nàng mua chung một căn hộ cũ có ba phòng ngủ ở phía bắc vành đai bốn
này. Từ lúc vay tiền ngân hàng, sang tên sổ đỏ cho đến khi sửa sang xong xuôi
thiết kế bên trong ngôi nhà mất tất cả ba tháng. Hai cô gái này đã chững chạc
nhưng vẫn chưa kết hôn. Riêng Đào Đào chỉ cần cô thích thì số anh chàng muốn cầu
hôn cô có thể xếp thành một hàng dài từ đường cao tốc Bát Đạt Lĩnh đến tận chân
Vạn Lý Trường Thành.
Còn Vân Hạ Sơ, cô thực sự chưa muốn lấy chồng, mà chẳng qua
chỉ muốn lấy cho xong để mỗi khi về đến nhà không bị bà mợ nói bóng nói gió.
Tuy nhiên, cho đến bây giờ Triệu Chí Hàm vẫn không đả động
gì đến chuyện cưới xin. Đào Đào nói: “Hạ Sơ, nếu cậu giục Triệu Chí Hàm cưới cậu
thì tớ sẽ cắt đứt quan hệ với cậu đấy.”
Vì vậy, Vân Hạ Sơ đành phải từ bỏ ý định đó.
Cô tưởng rằng Triệu Chí Hàm là mẫu đàn ông cô có thể lấy làm
chồng: dung mạo bình thường, thu nhập trung bình, tài năng khiêm tốn.
Đào Đào cho rằng tiêu
chuẩn lựa chọn bạn đời của Hạ Sơ sẽ khiến cô phải đối mặt với một tình yêu nhạt
nhẽo và cuộc hôn nhân vô vị.
Hạ Sơ nói: "Đây chính là cái mà tớ mong đợi."
Một giờ đêm, Vân Sơ Hạ tắt máy tính, cô đánh răng rồi đi ngủ.
Đào Đào vừa tắm xong và ra khỏi nhà tắm, tóc cô nàng còn
đang bết, mùi thơm của sữa tắm rất dễ chịu, mặt trước của chiếc váy ngủ có thêu
hình chú mèo Hello Kitty rất dễ thương. Vân Hạ Sơ thầm ghen tị với sự dễ thương
của Đào Đào.
Đào Đào xinh xắn, dễ thương từ nhỏ. Đến tuổi dậy thì, cô
càng phổng phao, rạng ngời và quyến rũ. Khi Hạ Sơ và Đào Đào mười hai tuổi, hai
đứa ngồi trên ghế đá ở đầu ngõ, cái nắng đầu hạ chưa thật gay gắt. Hạ Sơ mặc
chiếc áo sơ mi nền trắng thêu hoa nhỏ li ti và chiếc quần bò xanh, chân đi đôi
giày lười kiểu công chúa màu xanh nước biển, trông thật dễ thương. Cô lấy từ
trong túi ra một chiếc kẹo hoa quả, đưa cho Đào Đào đang ngồi bên cạnh. Đào Đào
đút chiếc kẹo vào miệng, vị ngọt của quả đào ngấm vào lưỡi thật dễ chịu. Đào
Đào giơ giấy kẹo bằng túi bóng lên trước ánh nắng, nheo mắt lại, hỏi: “Hạ Sơ, cậu
sinh vào đầu mùa hạ à?”
Vân Hạ Sơ lắc đầu: “Không, tớ sinh vào mùa đông. Ông ngoại tớ
bảo ngày hôm đó rơi trận tuyết đầu tiên trong năm, tuyết bay lất phất. Ông bảo
định đặt tên con bé trắng như tuyết này là Vân Tuyết Sơ.”
“Thế à! Vậy tại sao sau này mọi người lại gọi cậu là Hạ Sơ?”
Đào Đào thắc mắc.
“Nghe nói là do mẹ tớ cứ đòi đặt tên ấy cho bằng được. Vì ba
mẹ tớ quen nhau vào đầu mùa hạ. Mẹ tớ thích nhất là hai câu thơ: “Mưa tạnh nắng
mới lên, bông liễu vờn trong gió. Phòng làm việc của ông nội tớ còn treo bức
tranh bằng chữ do mẹ tớ viết.”
“Chuyện tình của ba mẹ cậu lãng mạn thật.” Đào Đào thốt lên,
cô cảm thấy vị ngọt của chiếc kẹo hoa quả len vào tận cuống lưỡi.
Hạ Sơ im lặng. Cô mồ côi ba mẹ từ nhỏ và sống cùng ông ngoại,
mọi chuyện về ba mẹ, đều là do ông ngoại kể cho cô nghe. Trong ký ức của cô,
hình ảnh về người cha, người mẹ thật ấm áp nhưng mơ hồ.
Buổi sáng tỉnh dậy, Hạ Sơ dọn dẹp nhà cửa. Lúc ấy Đào Đào
đang ngồi trong phòng ăn, dáng vẻ nhàn nhã. Bộ váy công sở màu lông chuột, mái
tóc buộc cao đằng sau tôn thêm dáng vẻ xinh xắn, cuốn hút. Hạ Sơ rất ngưỡng mộ
dung nhan của Đào Đào, mỗi ngày Đào Đào lại xuất hiện với một sự quyến rũ mới.
Nhìn thấy Hạ Sơ, Đào Đào mỉm cười và đẩy cốc sữa đậu nành
cùng với bánh quẩy về phía cô: “Vừa nãy tớ xuống dưới mua đồ ăn sáng thì gặp bà
Vương. Bà ấy nói nhỏ với tớ rằng, gần đây khu nhà của bọn mình mới có một anh
chàng lái xe Toyota chuyển đến, nhìn rất đẹp trai, nhưng lối sống có vẻ không ổn
lắm. Thế nên cô nàng trang điểm diêm dúa mò đến đêm nọ chín mươi phần trăm là đến
tìm anh ta, bà bảo bọn mình phải cẩn thận đấy.”
Đào Đào không kìm được bèn bật cười “ha ha.”
Vân Hạ Sơ bưng cốc sữa đậu nành lên, cảm thấy hơi ngại
ngùng.
Với tư cách là nhà thiết kế hàng đầu của công ty Ân Y, giờ
đây Hạ Sơ cũng được coi là nhân vật khá có tiếng tăm trong ngành, cô được công
ty lớn về đồ trang sức lôi kéo trọng dụng. Công việc chính của Giang Đào Đào là
làm tài vụ cho một công ty nước ngoài, ngoài ra mỗi tuần có ba buổi tối, cô đến
một sàn nhảy làm người nhảy mẫu cho sàn. Ước mơ lớn nhất của cô là kiếm được
nhiều tiền để phá, để cả ngày lang thang trong các siêu thị lớn của thế giới để
tiêu tiền. Hiện nay, ba phòng ngủ của căn hộ này, có một phòng chuyên chứa quần
áo, túi xách, giày dép, nước hoa của Đào Đào. Câu châm ngôn của Giang Đào Đào
là trên thế giới này đàn ông là loại động vật thay đổi thất thường nhất, chính
vì thế phụ nữ cần phải đối xử tốt với chính mình! Bỏ tiền ra để mua niềm vui
cho chính bản thân mình. Đào Đào giống với mẫu người làm việc trong ngành thời
trang, cô là tín đồ của thương hiệu thời trang Prada
Sáu giờ tối, tại một nhà hàng kiểu Âu gần khu vực Bắc Thìn,
như thường lệ, Vân Hạ Sơ gọi suất bít tết mà mình thích nhất. Sau đó liếc Triệu
Chí Hàm đang ngồi đối diện, trông anh ưu tư như đang có tâm sự gì đó. Ánh đèn
trong nhà hàng mờ ảo, anh đang chăm chú xem thực đơn, cặp mi dài rủ bóng xuống
mí mắt dưới. Vân Hạ Sơ than thầm trong lòng, hình như có ai đó nói rằng đàn ông
có lông mi dài rất đa tình, nhưng Triệu Chí Hàm đối xử với cô không vồ vập cũng
không thờ ơ, mà thay đổi thất thường.
Đã nhiều lần, Hạ Sơ hạ quyết tâm sẽ chia tay, nhưng vừa nhìn
thấy nụ cười rạng rỡ của Triệu Chí Hàm, cô vừa cắn môi vừa giậm chân: Thôi,
thôi, tuổi tác cũng không còn trẻ trung gì, lấy ai cũng thế thôi. Điều quan trọng,
Triệu Chí Hàm dung mạo bình thường, anh ấy cũng là người điềm đạm, chân thành
và là mẫu đàn ông của gia đình.
Ăn tối xong, hai người rời nhà hàng, bên ngoài trời bắt đầu
lất phất mưa. Lúc đầu Vân Hạ Sơ định bảo Triệu Chí Hàm cùng cô đến quảng trường
Phong Liên xem sản phẩm mới của Swarovski đã có mặt ngoài thị trường chưa.
Nhưng Triệu Chí Hàm đã vội nói: “Anh có chút việc phải về trước, em bắt taxi đi
nhé.” Nhìn Triệu Chí Hàm nhanh nhẹn cúi đầu chui tọt vào xe rồi vẫy tay chào,
Vân Hạ Sơ há miệng chưng hửng không nói được lời nào.
Triệu Chí Hàm là người tổ chức chuyên mục cho một tạp chí thời
trang, tác phẩm đạt giải của Vân Hạ Sơ đã được tòa soạn tạp chí chọn. Vì thế, họ
đã tìm đến công ty gặp Hạ Sơ định làm một kỳ phóng sự. Sau nhiều lần trao đổi với
Vân Hạ Sơ, Triệu Chí Hàm đã tổ chức được một kỳ phóng sự khiến cả hai bên đều
hài lòng.