Kế hoạch mai mối - Chương 18 - 19

Chương 18

Tỏ tình

Đây không phải nụ hôn đầu tiên của Tô
Tiểu Mộc.Tiểu Mộc vẫn nhớ nụ hôn đầu tiên của mình. Đó là một đêm bầu trời đầy
ánh sao lấp lánh, cô và Ninh Nhiên xem phim xong vẫn chưa muốn quay về ký túc,
thế nên cứ vòng qua vòng lại quanh sân bóng rổ của trường đại học. Không nhớ
lúc ấy hai người nói những gì, cũng không nhớ lúc ấy còn người chơi bóng ở sân
không, bà mối chỉ nhớ Ninh Nhiên thừa lúc mình không để ý, đột nhiên nghiêng đầu
chạm nhẹ một cái lên môi mình như chuồn chuồn lướt nước, rồi mặt còn đỏ hơn cả
cô, vì xấu hổ…

Vì lúc ấy hai người đều là những kẻ
ngây thơ, Ninh Nhiên lại tấn công bất ngờ, dùng lực không chuẩn, chạm một cái
như thế chẳng khác gì đập vào môi bà mối. Thế nên trong lòng bà mối, hôn cũng
chẳng hay ho như miêu tả trong tiểu thuyết hay phim ảnh, thậm chí thi thoảng cô
còn nghĩ vu vơ: “Không phải chỉ là thịt chạm vào thịt sao?”

Nhưng bây giờ, không giống! Rất khác!

Bị Hạ Hà Tịch cưỡng hôn bất ngờ, mọi
suy nghĩ của bà mối đảo lộn. Bị đôi môi ấm áp ấy dằn vặt tới nỗi tim đập loạn
lên không ngừng. Trong lúc mơ mơ màng màng, bà mối chỉ thấy tay chân mềm nhũn,
càng không thể giãy khỏi vòng tay ôm của con cáo họ Hạ.

Con cáo họ Hạ thấy bà mối không phản
kháng gì, nụ hôn càng sâu thêm, như muốn hòa tan hai người với nhau, trong hơi
thở là thứ mùi xa lạ mà quen thuộc của đối phương. Thật lâu sau, lâu tới mức
hai người nếu không buông ra thì không thể thở nổi, Hạ Hà Tịch mới lưu luyến rời
khỏi đôi môi đỏ mọng của bà mối, nhưng vẫn không buông bàn tay đặt ở eo cô ra,
hai người tựa trán ôm nhau mà đứng như thế.

Bà mối im lặng, trong đầu rối như tơ
vò, dường như có hàng ngàn suy nghĩ nhưng lại không nắm bắt được thứ gì. Đây là
cái gì? Trước khi con cáo họ Hạ đột nhiên tấn công, bọn họ đang nói cái gì?
Đây… đây là cưỡng hôn sao?

Nghĩ tới hai từ “cưỡng hôn”, cuối cùng
Tiểu Mộc cũng ý thức được chuyện “một kẻ bị cưỡng hôn” nên làm. Đẩy Hạ Hà Tịch
ra, cho anh ta một cái tát, rồi nói bằng giọng vô cùng căm hận: “Tôi không ngờ
anh là người như thế!” Cuối cùng, xô cửa xông ra…

À, phim truyền hình diễn như thế đúng
không? Nhưng thực tế lại là, bà mối giữ nguyên tư thế bị Hạ Hà Tịch ôm, ngước mắt
nhìn Hạ Hà Tịch, nghi ngờ hỏi: “Anh… Lúc nãy anh hôn em phải không?”

“Ừm.” Đây là câu hỏi ngu ngốc gì chứ?
Không phải hôn, chẳng lẽ là gặm?

“Anh còn không buông em ra?”

“Ừm.”

“Tối nay anh không uống rượu chứ?”

“Ừm.”

“…” Nghe tới chữ “ừm” thứ ba, bà mối im
lặng mất hai giây, cuối cùng hét lên: “Thế giờ anh đang làm gì hả?”

“Ừm.” Hạ Hà Tịch ngang nhiên cản bà mối
đang giãy giụa đòi trốn thoát. Ờ, hóa ra không phải là không phản kháng, mà là
quá chậm chạp, bây giờ mới bắt đầu phản kháng.

“Hóa ra anh thể hiện thế còn chưa đủ rõ
ràng, bà mối Tô còn chưa hiểu ý, anh không ngại làm mẫu lần nữa đâu.”

“Anh…” Bà mối kinh ngạc tới mức nghẹn họng,
không nói nên lời. Vốn chỉ biết Hạ Hà Tịch gian trá, xảo quyệt, sao không biết
anh ta còn đê tiện, vô liêm sỉ chứ? Lúc này, bà mối đột nhiên nhớ ra, cách đây
rất lâu, rất lâu, mợ hai đã dạy cô, con gái không được tùy tiện tới nhà con
trai một mình.

Quả nhiên…! Quả nhiên…!

“Đồ không biết xấu hổ! Đồ thối tha…” Tô
Tiểu Mộc vừa mới bắt đầu mắng, môi lại bị chặn mất. Lần này, bà mối hoàn toàn tỉnh
táo, ra sức giãy giụa, tay đấm chân đá để thể hiện thái độ của mình. Trong lúc
hai người quấn lấy nhau, nụ hôn của Hạ Hà Tịch càng lúc càng ngang ngược, càng
lúc càng… không thể dừng lại.

Trong lúc bà mối giãy giụa, trong đầu
hiện lên bốn từ: mặt người dạ thú! Thành ngữ này thật sự rất thích hợp để dùng
cho tên khốn Hạ Hà Tịch này! Mà tim ơi là tim, mày có thể đừng đập thình thịch
như thế được không hả? Không phải chỉ là thịt chạm thịt thôi à? Coi như… coi
như đang… ăn thịt, gặm thủ lợn thôi. Hơn nữa, đây lại là cái thủ lợn rất đẹp
trai… Không đúng! Không đúng! Cái thủ lợn họ Hạ này đẹp trai ở chỗ nào chứ? Đây
rõ ràng là cưỡng hôn, anh ta là đồ ngụy quân tử đê tiện, vô liêm sỉ…

Trước khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo lại,
một ý nghĩ khác lại chui vào đầu bà mối. Cô nghĩ, hơn mười tuổi mình bắt đầu
luyện Teakwondo, tuy không thành cao thủ đai đen nhưng sau khi vào đại học lại
được anh cả dạy dỗ, đối phó một hai tên trộm cướp không thành vấn đề, sao hôm
nay không đánh nổi con cáo họ Hạ mà đẩy anh ta cũng không ra?

A, có phải vì lâu lắm rồi không luyện
không?

-----------------------------Tôi là đường
phân cách đỏ mặt--------------------------

Khi bà mối ý thức được tính nghiêm trọng
của sự việc thì đã muộn. Hai người cùng đổ nhào lên sofa, tư thế lại khác thường…
nữ trên nam dưới. Đúng thế, cuối cùng bà mối cũng giành được quyền chủ động,
nhưng… vẫn không thể đẩy Hạ Hà Tịch ra, mà còn… khụ khụ, lấy cách nói đang thịnh
hành bây giờ thì là, hạ gục đối phương.

Tô Tiểu Mộc vừa kinh ngạc vì cảm giác
khô nóng xa lạ không thể kiềm chế được, vừa nghĩ thầm, con cáo họ Hạ này đúng
là tai họa. Vì nụ hôn của anh quá nóng bỏng cho nên mới châm ngòi cho tất cả
nguyên tử kích động trên người cô. Vì hương cỏ non thoang thoảng trên tóc anh,
cô mới không thể nào buông tay được. Vì ánh mắt quá say mê của anh, gương mặt đẹp
trai khi không đeo kính thực sự khiến cô không thể dời mắt được, bản thân mới nổi
lên lòng háo sắc…

Dù sao thì tất cả đều là lỗi của Hạ Hà
Tịch. Mình không bị sắc đẹp quyến rũ. Chẳng trách Châu tài nữ, Lưu Lộ Lộ mới gặp
con cáo họ Hạ chưa được bao lâu mà đã lộ bản sắc ham hố của phụ nữ, hóa ra là
vì cơ thể của ai đó đẹp như thế, lồng ngực rộng rãi, dựa vào lại thích như thế!

Nhưng trước khi tình thế phát triển
thêm một bước nữa, “mỹ nhân” lại không hài lòng. Hạ Hà Tịch vừa giữ lấy bàn tay
háo sắc của bà mối, vừa giả vờ nghiêm chỉnh nói: “Nhóc con, em còn như thế này
nữa là anh không đảm bảo đêm nay em có thể toàn vẹn mà ra khỏi đây đâu nhé!”

Dẫu sao bà mối cũng là người chưa trải
đời, nghe thế thì mặt đỏ bừng lên: “Cái gì mà “em còn như thế này nữa”, là anh
bắt đầu trước.”

“Ừm?” Mắt con cáo họ Hạ lóe lên, ngay cả
khóe mắt cũng mang theo ý cười, cao giọng nói: “Thế em bỏ tay trên eo anh ra
trước đi.”

Tô Tiểu Mộc 囧 trừng mắt lườm
Hạ Hà Tịch một cái, từ từ ngồi dậy khỏi người anh, hai người chỉnh trang lại quần
áo…, nhưng trong căn phòng vẫn tràn ngập bong bóng màu hồng. Con cáo họ Hạ ho một
tiếng, phá vỡ sự im lặng: “Tiểu Mộc, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”

Bà mối lườm: “Em với anh chẳng có gì
hay ho mà nói hết!”

Hạ Hà Tịch nhướn mày, không để ý tới lời
cô, đáp: “Nãy em nói giới thiệu Lộ Lộ cho anh, giờ anh chính thức trả lời em,
anh không thích.”

Nghe thấy thế, bà mối thoáng kinh ngạc
nhìn Hạ Hà Tịch, lời thoại này ở đâu ra thế?

Hạ Hà Tịch chớp mắt ra vẻ thông minh, hỏi:
““Siêu thị đàn ông” cũng không thể ép mua ép bán đúng không? Anh có quyền yêu cầu
giới thiệu lại.”

Tô Tiểu Mộc biết là kiểu gì cũng có vấn
đề, nhưng vẫn không thể không thuận theo lời anh: “Được, thế anh muốn kiểu
nào?”

Hạ Hà Tịch nghe vậy thì chẳng thèm suy
nghĩ, lập tức đáp: “Mặt tròn, tóc xoăn ngắn ngắn, khéo léo, đáng yêu, kiểu người
vừa nói thì sẽ cười híp cả mắt lại. Nhưng đừng tưởng cô ấy chỉ biết đáng yêu
như thế, thực ra còn ngang ngược, hung dữ hơn bất cứ ai, vừa thích đánh người vừa
keo kiệt, mắng người cũng không nể nang ai. Ừm… có câu nói thế nào nhỉ, cô ấy
ngoài mặt là lolita[13] nhưng trong lòng lại là đại tỷ.

[13] Lotia: bắt nguồn từ một cuốn tiểu
thuyết của Mỹ, sau này được phát triển thành một loại văn hóa hóa ở Nhật Bản.
Là từ để chỉ các bé gái.

Bà mối: “…”

“Còn nữa, cô ấy thích làm mối cho người
khác, yêu tiền như mạng, gian manh, xảo quyệt, nhưng mặt khác, cô ấy lại là người
khẩu xà tâm Phật, biết chăm sóc cho người nhà và bạn bè.”

Bà mối im lặng, hờ hững đáp: “Có cần
giúp Tổng giám đốc Hạ thêm một điều kiện nữa, người này nhất định phải họ Tô,
tên Tiểu Mộc không?”

Đôi mắt cáo của Hạ Hà Tịch đã híp lại
thành một đường chỉ: “Tùy thôi, cô ấy họ gì, tên gì, gia cảnh ra sao anh không
quan tâm, cái anh quan tâm chỉ là bản thân người ấy thôi.”

Tô Tiểu Mộc: “…” Giờ phút này, tình cảnh
này, nếu bà mối nói, cô không hề có chút vui sướng, tự mãn nào thì là giả. Thế
nhưng, con cáo họ Hạ kia, cách anh tỏ tình thế này có phải khác người quá
không?

Thấy bà mối im lặng, đôi mắt Hạ Hà Tịch
lại càng sáng rõ, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: “Anh cũng cho rằng, mình sẽ
không thích con nhóc ưa náo loạn, thích chơi đùa như em. Nhưng có những chuyện
chỉ khi xảy ra rồi, em mới biết thứ mình thật sự cần là gì. Nhóc, cho người
khác cơ hội cũng là cho mình cơ hội…”

Bà mối im lặng rất lâu, lâu tới mức bầu
không khí sắp khiến người ta nghẹt thở, mới ngước mắt nhìn Hạ Hà Tịch, nghiêm
túc nói: “Nhưng anh Hạ, cái em cần anh không thể cho, chúng ta không hợp nhau.”

Hạ Hà Tịch ngẩn người. Không phải chưa
dự đoán tới kết quả này, cũng không phải chưa từng trải qua sóng gió, nhưng Tô
Tiểu Mộc, có phải ngay cả tấm thẻ người tốt em cũng lười không phát cho anh?
Lúc mới quen nhau, anh còn nghĩ rằng em thận trọng, em còn ít tuổi, còn ham
chơi, thế nên anh mới kiên nhẫn chơi trò xem mắt cùng em. Nhưng đã lâu thế rồi
mà em chỉ dùng một câu “chúng ta không hợp nhau” để đẩy anh đi sao?

Nghĩ tới đây, Hạ Hà Tịch trầm giọng:
“Có phải vì người trong bức ảnh không?”

Bà mối nghe thế thì giật mình, nhớ tới
người anh nói là ai rồi mới nặn ra một nụ cười khổ sở: “Phải, mà cũng không phải…”
Thở dài một cái, bà mối lấy ví tiền trong túi xách, mở ra ngắm bức ảnh bên
trong, rồi lại khẽ hỏi: “Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Ánh mắt con cáo họ Hạ dần sẫm lại. Lần
đầu tiên gặp mặt bà mối thật sự là… kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu. Lúc
ấy, anh vừa mới quay về thành phố C. Có lẽ vì thời gian ở Đức quá lâu nên chưa
thể quen được với mọi thứ ở trong nước, mà thứ đầu tiên trong số đó chính là:
đường đi.

Sau khi về nước, Hạ Hà Tịch liên lạc với
Tô Cẩm Trình, hai người hẹn cuối tuần cùng ăn cơm, gặp nhau một bữa. Nhưng trên
đường tới chỗ hẹn, Hạ Hà Tịch rất 囧囧
mà…lạc đường. Thành phố C là thành phố núi, đường đi quanh co dốc đèo. Theo
cách nói của người bản xứ thì là: gần trong gang tấc, xa tận chân trời… Đường
đi nhìn ngay trước mắt, tưởng chỉ cần mười phút là tới nơi, nhưng phải mất nửa
tiếng quanh co mới đến được.

Đồng chí Hạ hoang mang bất lực, đành vừa
gọi điện cho Tô Cẩm Trình hỏi đường, vừa chầm chậm lái xe đi tiếp. Nghe sự chỉ
đường ở đầu dây bên kia, Hạ Hà Tịch đang chuẩn bị ngắt điện thoại thì nghe thấy
tiếng động mạnh. Trong thoáng chốc, chỉ thấy trước mắt mình lóe lên bảy sắc cầu
vồng. Bóng người mặc chiếc váy rực rỡ như cầu vồng kia ngã xuống đất…

“Cô gái cầu vồng” đó không phải ai
khác, chính là bà mối. May mà Hạ Hà Tịch lái xe chậm, bà mối chỉ nằm viện hai
tuần là được về nhà. Mà cuộc gặp mặt đầu tiên của hai người được Tô Cẩm Trình cẩn
thận sắp xếp cũng dời từ quán cà phê tới khu nội trú bệnh viện. = =||

Thực ra, sau chuyện đó, Hạ Hà Tịch
không nghĩ ra được, khi ấy vì chuyện gì mà bà mối bất chấp tất cả lao vào xe của
anh, nhưng cuối cùng, câu hỏi ấy vẫn không thốt lên được. Hôm nay bà mối nhắc lại
chuyện cũ, xem ra có liên quan rất lớn tới anh chàng trong tấm ảnh.

Nghĩ tới đây, Hạ Hà Tịch nhìn cô để xác
minh, chỉ thấy đối phương nhắm nghiền hai mắt, khẽ gật đầu: “Đúng thế! Lúc ấy,
em đang đuổi theo anh ấy. Anh ấy tên là… Ninh Nhiên.”

Chương 19

Truy sát anh tới góc bể chân trời

Bà mối và Ninh Nhiên là thanh mai trúc
mã. Từ tiểu học tới đại học, từ nắm tay tới ôm nhau, từ bạn bè tới người yêu…
dường như tất cả đều tự nhiên như nước chảy mây trôi, tự nhiên mà thành, không
cần cố gắng, cũng chẳng cần hình thức. Tới tận khi hai người chia xa, bà mối
cũng chưa từng thấy Ninh Nhiên nói những câu như “anh thích em”. Nhưng khi ấy
bà mối còn nhỏ, lại nhất mực tin rằng, cô sẽ nắm tay Ninh Nhiên cùng nhau bước
vào tòa lâu đài hôn nhân trong sự chúc phúc của các anh, rồi cùng sống với nhau
tới đầu bạc răng long.

Trong khoảng thời gian mười năm quen
nhau, bốn năm yêu nhau, bà mối như nằm mơ, một giấc mơ dài, rất dài. Trong giấc
mơ, cô yêu hết mình mà cũng hận hết mình. Để rồi, tỉnh dậy sau giấc mơ, cô mới
phát hiện chẳng còn lại gì, kể cả… vệt nước mắt đã khô.

Thực ra, chuyện tình của hai người đã
là chuyện xa xưa lắm rồi. Ninh Nhiên đi du học khi bà mối học năm thứ ba. Khi
đó hai người hãy còn nồng nàn thắm thiết lắm, gọi điện thoại, xem webcam… Nhưng
càng về sau, tất cả những điều tệ hại khi yêu xa đều hiển hiện ra hết.

Hai người nghi ngờ lẫn nhau, cãi nhau,
chiến tranh lạnh… rồi đôi bên bắt đầu cảm thấy xa lạ. Bởi thế, bà mối cố gắng lần
cuối cùng. Năm ấy, bà mối may mắn có tên trong danh sách trao đổi sinh viên giữa
trường đại học của cô với một trường ở nước Ninh Nhiên đang học. Bà mối vốn
không thích học hành, nhưng nghe được tin này thì vô cùng mừng rỡ, lập tức gọi
điện báo cho người yêu ở bờ bên kia đại dương biết. Vậy mà Ninh Nhiên lại dội
cho bà mối một xô nước lạnh.

Khi nghe bà mối nói có thể sẽ tới chỗ
mình, Ninh Nhiên không những không vui, mà còn hoảng hốt, phân tích cho cô những
điều không hay khi ra nước ngoài. Lúc ấy, bà mối ngồi trong kí túc xá không nói
nổi một lời, chỉ im lặng nghe Ninh Nhiên nói hết, đột nhiên thấy buồn bực, hờ hững
hỏi một câu: “Anh ở bên ấy có người khác rồi phải không?”

Ninh Nhiên ở đầu dây bên kia im lặng
hai giây, rồi đột nhiên nổi giận, anh ta trách Tiểu Mộc không tin tưởng, trách
cô đa nghi, rồi nặng nề cúp máy, từ đó… không liên lạc nữa.

Khoảng thời gian ấy, bà mối hoang mang,
do dự. Cô nghĩ, có lẽ là mình thần kinh quá rồi, có lẽ mình thực sự hiểu nhầm.
Tình cảm mười năm của cô và Ninh Nhiên còn có gì lay chuyển được? Sao anh ấy có
thể không cần mình? Tạm thời không liên lạc được, cũng có thể là anh ấy nhất thời
giận dỗi, sẽ không xảy ra chuyện gì không hay đâu. Dù anh ấy có ngang bướng đi
chăng nữa, có thích bay nhảy đi chăng nữa nhưng sẽ có ngày anh ấy mỏi mệt, cần
nghỉ ngơi như một đứa trẻ ham chơi, thế nên mình chỉ cần đứng trước cửa căn nhà
gỗ nhỏ đợi đứa trẻ đã mệt mỏi rã rời trở về là được rồi.

Nhưng tin tức bà mối chờ đợi cuối cùng
cũng tới, bạn bè nói cho cô biết, Hân cũng ở nước ngoài. Giờ Hân đang học cùng
chuyên ngành ở cùng trường với Ninh Nhiên, hai người bọn họ vô cùng thân thiết.
Hân, cái tên xa lạ nhưng quen thuộc, thậm chí tên đầy đủ của cô ta bà mối cũng
không biết, cô chỉ biết cô gái này là bạn học cấp ba của Ninh Nhiên, đã từng là
đối tượng anh ta yêu thầm.

Khi Ninh Nhiên mới bắt đầu yêu bà mối,
không phải cô chưa từng thấy hoang mang. Cô sợ Ninh Nhiên chỉ coi mình là em
gái, sợ Ninh Nhiên chỉ coi mình là cái bóng của Hân. Nhưng khi hai người đã ở
bên nhau một thời gian, cô lại nghĩ, Hân chẳng qua là một giấc mơ khi Ninh
Nhiên còn trẻ, mình mới là cuộc sống chân thực nhất của anh, có gì vượt qua được
một cô gái đã thầm lặng ở bên mình mười năm cơ chứ?

Một mối tình đi được đến cuối cùng thường
là tự cảm hóa bản thân, còn đối phương thì đã thờ ơ, hờ hững từ lâu rồi. Thế
nên khi bà mối cảm hóa bản thân, tin tưởng vào mối tình này thì Ninh Nhiên đã
đuổi theo vị nữ thần trong mộng của anh ta ra tận nước ngoài. Sau khi được Hân
chấp nhận, anh ta đã dứt khoát cắt đứt mối tình mười năm giữa hai người.

Tới lúc này, Tô Tiểu Mộc mới biết mình
chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi để an ủi khi Ninh Nhiên cô đơn…

Uống hết hai lon bia, chuyện về mối
tình đầu của bà mối cũng đã kể xong. Vân vê lon bia rỗng trong tay, bà mối ngẩng
mặt lên nói: “Thế mới nói tuổi trẻ nhẹ dạ, trước đây em luôn có lòng tin, dù
anh ấy có thay đổi như thế nào, chỉ cần em xuất hiện, em có thể đưa anh ấy trở
lại là chàng trai khi em mới quen, chỉ tiếc là, em đã sai. Em đánh giá quá cao
bản thân mình…”

Hạ Hà Tịch cạn nốt lon bia trong tay
mình, nhướn mày hỏi: “Thế sao? Hôm em đụng vào xe của anh là vì thấy cậu ta à?”

Bà mối gật đầu.

“Em muốn đuổi theo cậu ta…” Hạ Hà Tịch
ngừng một lát, sau đó mới cẩn thận nói: “Hỏi cậu ta tại sao năm ấy lại bỏ em
đi?”

Bà mối đang mở một lon bia khác, nghe
thấy thế đột nhiên quay đầu lại, phá lên cười như nghe phải chuyện hài, cúi gập
người lại, suýt nữa là lăn trên sàn nhà: “Này, này, anh xem phim truyền hình
nhiều quá hả? Anh thấy em phải đuổi theo, ôm lấy anh ta khóc nức nở một trận, rồi
nói cho anh ta biết bao năm qua em vẫn không quên được anh ta, vẫn đang đợi anh
ta sao?”

Hạ Hà Tịch im lặng nhìn Tô Tiểu Mộc,
không đáp. Chẳng lẽ không phải sao? Nếu không phải, sao còn đặt tấm ảnh hai người
chụp chung trong ví tiền như vật báu thế? Sao đột nhiên lại tức giận vì anh nhắc
tới cậu ta khi ở bệnh viện?

Hình như bà mối biết trong lòng con cáo
họ Hạ kia nghĩ gì, lắc đầu nói: “Biết tại sao tới giờ em vẫn giữ tấm ảnh đó
không? Vì em phát hiện, em sắp quên anh ta rồi…” Bà mối cười khổ, rồi nói tiếp:
“Không lấy tấm ảnh nhắc nhở bản thân hết lần này tới lần khác, em sợ đến khi
anh ta về nước, nếu tình cờ gặp anh ta trên đường em lại không nhận ra…” Nói tới
đây, bà mối bỏ đi vẻ mặt buồn bã, láu lỉnh lè lưỡi với Hạ Hà Tịch, nói: “Nếu
như thế, phải trả thù ra sao đây?”

Hạ Hà Tịch cau mày: “Trả thù, ý em là…”

Bà mối chắc chắn như đinh đóng cột:
“Đúng thế, em nằm mơ cũng muốn đánh, đánh anh ta một trận tơi bời hoa lá!”

“…” Đồng chí Hạ có vẻ không thích nghi
được với việc nội dung bị đảo lộn như thế này, bia bị nghẹn ngay cổ họng, lên
không được, xuống cũng không xong. Kiểu tình cảm đau khổ, âu sầu của cô nhóc
này, là để đợi đến kết cục cuối cùng, đánh cậu nhóc kia một trận tơi bời thế
sao?

Bà mối không để tâm tới bộ mặt cứng ngắc
của Hạ Hà Tịch, xếp những lon bia thành một hàng nghiêm chỉnh, cong môi lên, kết
luận: “Thế nên anh xem, em và anh ta quen nhau mười năm mà có thể tới nông nỗi
này, em vốn tưởng vì anh ta phản bội, em nhất định sẽ không quên được. Nhưng mới
được mấy năm em đã quên mất khuôn mặt của anh ta rồi, đến mức phải nhìn ảnh để
nhớ anh ta. Tình yêu… thứ gọi là tình yêu chẳng qua cũng chỉ là thế… Cái chuyện
đợi mười năm hận cả đời cũng chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết thôi, ha ha… Anh
xem, em làm mối cho bao nhiêu người, những người hạnh phúc bên nhau ấy, bọn họ
thực sự yêu nhau sao? Chẳng qua chỉ là tìm một nửa để sống cùng nhau dưới một
mái nhà mà thôi… Thứ yêu đương này thật sự quá phiền phức, em không chơi được…”
Hơi men dần dần bốc lên, bà mối càng nói càng không rõ ràng, cuối cùng trở
thành tiếng lẩm bẩm.

Hạ Hà Tịch thấy vậy chỉ còn biết lắc đầu
bất lực, lại gần, vỗ vỗ lên mặt bà mối đang định nói gì đó thì thấy bà mối đã
ngà ngà say đột nhiên đứng dậy, bực bội gạt tay anh ra, mắng: “Thật là… đừng
nói nữa, phiền muốn chết. Hạ Hà Tịch, chẳng lẽ anh muốn nhận vai nam chính thứ
hai trong ví tiền của em thế à?”

Câu cuối cùng của bà mối khiến con cáo
họ Hạ dở khóc dở cười. Nhặt ví tiền ở cạnh cô lên rồi nhìn bức ảnh một chút, Hạ
Hà Tịch nhếch môi. Không biết cảm giác bị bà mối đuổi giết tận chân trời góc bể…
là như thế nào nhỉ? Ninh Nhiên ơi là Ninh Nhiên, sao tôi vẫn thấy cậu… thật may
mắn…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3