Nửa kiếp hồng trần, một khúc du ca - Chương 04 - Phần 1

Chương 4

Du Minh Môn

Hai năm sau, Tần Phong trở lại Đường Môn. Lúc bấy giờ, giang
hồ đang chìm trong cảnh gió tanh mưa máu.

Hai năm tôi luyện trong hàng trăm trận chiến, Tần Phong đã
trở thành một cao thủ được giang hồ biết tiếng. Có điều chuyện khiến y nổi danh
nhất lại là phong thái khiến hàng vạn thiếu nữ si mê cùng tính cách lạnh lùng
quái gở của mình.

Đường Kiệt nghe nói Tần Phong đến thì lập tức dẫn tất cả mọi
người trong Đường Môn ra cửa chính để nghênh đón y.

Nhà sau của Đường Môn vẫn không khác gì hai năm trước. Ngôi
đình nghỉ mát màu đỏ đã phai màu vẫn đứng sừng sững bên hồ nước xanh biếc, làm
bạn với những đóa hoa sen sắp nở rộ khoe sắc trong hồ.

Dưới ánh trăng phản chiếu lấp lánh xuống mặt hồ, nâng chén
chúc mừng người xưa gặp lại, tuy Tần Phong và Đường Kiệt không phải là bằng hữu
thâm giao nhưng lúc này lại có tình cảm hết sức thân thiết.

“Mấy ngày trước còn nghe nói huynh đang ở phương Bắc, không
ngờ huynh lại về nhanh như vậy!” Đường Kiệt rót rượu cho Tần Phong.

“Ta nhận được tin nhắn của huynh, đoán là huynh gặp phải rắc
rối nên lập tức về đây.” Y nói lập tức về đây chính là rong ruổi trên mình ngựa
suốt hai ngày, hai đêm không ngừng nghỉ. “Có gì cần ta giúp đỡ thì huynh cứ
nói, đừng ngần ngại.”

“Cũng có chút chuyện.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trên đường đến đây ta nhìn thấy
rất nhiều người của các môn phái khác, có vẻ bọn họ cũng đang tìm đến Đường
Môn.”

Đường Kiệt gật đầu, nói: “Huynh đã nghe nói tới Du Minh Môn
chưa?”

“Du Minh Môn ở Tử Trúc Lâm?” Tần Phong nói. “Ta nghe nói các
đại môn phái đang hợp lực với nhau để chuẩn bị đối phó với Du Minh Môn.”

“Đúng vậy.”

Những người hành tẩu trên giang hồ, không ai là không biết
Du Minh Môn. Hai mươi năm trước, Du Minh Môn bị các đại môn phái coi là ma
giáo, môn chủ của Du Minh Môn hành sự bí ẩn, giết người không chớp mắt, người
trong giang hồ hận nàng ta thấu xương và cũng hết sức e sợ. Tử Trúc Lâm trở
thành cấm địa trên giang hồ, không ai dám đến gần.

Vài năm gần đây, Du Minh Môn đột nhiên biến mất, không có bất
cứ tin tức gì. Có người nói môn chủ Du Minh Môn đã chết nên Du Minh Môn bị giải
tán, cũng có người đoán là Du Minh Môn đang nung nấu một tai kiếp lớn cho võ
lâm. Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi, ngay cả người không chuyện gì
không biết như Bạch Hiểu Sinh cũng chẳng có tin tức gì về Du Minh Môn.

Mãi đến mấy tháng trước, con trai duy nhất của chưởng môn
phái Không Động chết trong rừng, thi thể hết sức thê thảm, bị móc hai mắt, tay
phải bị chặt đứt, trên những ngón tay máu me đầm đìa còn vướng lại mảnh váy của
nữ nhân. Mảnh váy đó chính là y phục của Du Minh Môn. Hai tháng sau, đại đệ tử
phái Thiên Sơn cũng chết thảm trong rừng trúc gần đó, trước khi chết cũng bị
người ta móc hai mắt...

Vì thế tin đồn Du Minh Môn muốn tắm máu giang hồ, dấy lên
tai kiếp của võ lâm được truyền đi, người người đều biết.

Đương nhiên các đại môn phái đều cảm thấy bất an, sợ rằng
mình sẽ là mục tiêu tiếp theo của Du Minh Môn. Sau đó, phái Không Động và phái
Thiên Sơn liền hợp lực tiến đánh Du Minh Môn nhưng không ngờ, các cao thủ của
hai phái còn chưa tới Tử Trúc Lâm đã bị phục kích, không ai còn sống trở về,
bao gồm cả hai vị chưởng môn.

Từ đó, hễ nhắc tới Du Minh Môn là người trong giang hồ lại
biến sắc mặt.

Gần đây, Tần Phong lên phương Bắc để bái phỏng một vị thế
ngoại cao nhân, trên đường đi nghe nói các đại môn phái không muốn ngồi chờ chết
nữa nên quyết định hợp lực cùng đối phó với Du Minh Môn, ngay cả Đường Môn trước
nay không hỏi han tới chuyện giang hồ cũng tham gia, Đường Kiệt còn được đề cử
làm minh chủ. Tần Phong đang định vài hôm nữa sẽ đến Đường Môn xem có thể giúp
gì hay không, ai ngờ y còn chưa kịp gặp vị tiền bối kia thì đã gặp Hứa Hạo Sơn
được Đường Kiệt nhờ đi tìm mình. Y đoán Đường Kiệt có chuyện gấp nên không dám
chậm trễ một khắc, tức tốc đến Đường Môn.

Đường Kiệt ngừng lại một chút rồi kể tiếp: “Bây giờ các đại
môn phái đều muốn diệt trừ Du Minh Môn nhưng lại e dè chúng nên mới hợp sức để
đối phó, còn đề cử ta làm minh chủ, chịu trách nhiệm liên lạc với nhân sĩ bốn
phương. Huynh và Lạc Vũ Minh đều là những cao thủ tuyệt đỉnh cho nên ta mới mời
hai người tới giúp đỡ.”

“Vũ Minh? Huynh ấy cũng đến rồi à?” Nhắc tới Lạc Vũ Minh,
ánh mắt Tần Phong hơi sáng lên.

“Huynh ấy vẫn chưa đến, nhưng chắc cũng sắp rồi.”

“Hai năm rồi ta cũng không được gặp huynh ấy, nghe nói huynh
ấy đã là một đại hiệp rất có tiếng tăm.”

“Có vẻ tiếng tăm của huynh còn vang dội hơn cả huynh ấy.”

“Haizz! Ngay cả ta cũng không biết hai năm qua mình đã làm
gì nữa...” Tần Phong than thở. “Thì ra giang hồ chính là khiêu chiến và quyết đấu
không ngừng, máu không bao giờ ngừng chảy.”

“Hai năm qua huynh đã thay đổi rất nhiều, càng ra vẻ một người
đàn ông hơn.” Đường Kiệt ngắm nghía thật kĩ gương mặt anh tuấn của y. Hai năm
không gặp, trên người y càng toát lên vẻ nam tính, khuôn mặt cũng trở nên góc cạnh
và khôi ngô hơn, nhất là khi y mỉm cười, hết sức mê hồn.

Tần Phong cười, nói: “Huynh cũng vậy mà, hình như càng có
phong thái của người đứng đầu một phái.”

Sau khi chuyện công, chuyện tư kết thúc, uống vài chén rượu,
Tần Phong cảm thấy chếnh choáng.

“Rượu đúng là thứ kỳ lạ, cay xé cổ họng nhưng lại khiến người
ta mê mẩn.” Tần Phong bưng chén rượu lên, đôi mày kiếm chau lại, không ngừng cảm
thán. “Trước đây ta thấy có người yêu rượu như mạng sống nên cứ tưởng hương vị
của rượu tuyệt vời lắm, sau khi nếm thử mới biết nó đắng chát từ miệng cho đến
khi xuống bụng.”

“Đó là do huynh không hiểu đấy thôi, nếu có ngày huynh thẩm
thấu được hương vị thật sự của rượu thì biết đâu sẽ chỉ muốn đắm mình trong đó
mà không muốn tỉnh lại.” Đường Kiệt uống cạn một chén, thưởng thức hương vị
chưa tan trên môi.

“Hy vọng sẽ không có ngày đó.” Tần Phong làm bộ khoan khoái
uống một hơi cạn sạch nhưng đổi lại là một trận ho sặc sụa.

Chỉ mới được vài chén mà Tần Phong đã say đến không biết trời
trăng mây gió gì. Trong lúc mơ màng, có một bàn tay rất dịu dàng vỗ về y, hệt
như mẫu thân mà y hằng nhung nhớ. Sau đó, trước ngực y có một cảm giác ấm áp đã
lâu chưa từng có... Y láng máng nhớ ra đó là tấm lưng rộng vững chãi của phụ
thân. Tuy y luôn cố gắng dùng oán hận để che giấu những mong nhớ nhưng phải thừa
nhận là y rất nhớ phụ mẫu của mình.

Sau đó, y bỗng loáng thoáng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng
quan tâm của một nữ tử: “Huynh vẫn ổn chứ?”

Tần Phong cố nhìn rõ bóng người trước mặt nhưng bóng người ấy
vẫn cứ mơ hồ bất định. Y chỉ cảm nhận được một cặp mắt dịu dàng như nước, một
tâm hồn trống rỗng xa xôi khiến y nhớ tới cô nương đã cùng y ngắm mặt trời lặn
trên đỉnh Hoa Sơn.

Hai năm trước, sau khi dưỡng thương ở Đường Môn, y không về
lại phái Hoa Sơn nữa. Ngụy chưởng môn nói với y, nếu y có thể giết được Kiếm Ma
thì võ công đã vượt qua phụ thân y, đủ để hành tẩu giang hồ, tự bảo vệ mình.
Bây giờ y còn trẻ, không nên sống một cuộc sống tách biệt với thế gian mà nên nếm
thử cuộc đời trần thế phồn hoa, sống cuộc sống mà mình muốn. Hơn nữa, trên người
y có Thanh Phong kiếm, trên giang hồ không ai là không biết. Đương nhiên cũng
có vô số người muốn đoạt kiếm nên y không muốn gây phiền phức cho phái Hoa Sơn.

Nhưng mấy năm nay, vào mùa hoa vàng nở rộ, y lén lên đỉnh
Hoa Sơn, lẳng lặng gảy khúc nhạc mà mẫu thân thích nhất dưới ánh tịch dương,
trong lòng luôn mong ngóng có thể được gặp lại cô nương đó. Đáng tiếc, nàng
không hề đến. Hoặc có thể nàng đã đến nhưng lại không gặp được y...

*

* *

Sáng hôm sau, Tần Phong mở mắt thức dậy thì nhìn thấy một
bóng người mặc áo vàng đang đứng trước mặt mình. Y lập tức quên mất cơn đau đầu,
ngồi bật dậy để nhìn cho rõ cô nương đó, đây là điều mà y muốn làm đêm qua
nhưng không thể.

Lam Lăng thấy y ngồi dậy thì vội vàng đỡ lấy y. “Huynh đỡ
hơn chút nào chưa?”

“Lam Lăng! Sao muội lại ở đây? Vũ Minh đâu?” Trong sự ngạc
nhiên của y còn có chút thất vọng.

“Huynh ấy vừa ra ngoài lấy thuốc giải rượu cho huynh. Không
biết uống rượu mà còn uống làm gì? Tối qua lúc Vũ Minh ca cõng huynh về, huynh
không ngừng than là đau đầu!”

“Thế sao? Thật là mất mặt!” Tần Phong ngượng ngùng mỉm cười,
bước xuống giường.

Lam Lăng cúi đầu, không nói gì.

Đúng lúc ấy, Lạc Vũ Minh bước vào, cười to. “Đúng là rất mất
mặt. Vốn tưởng sau hai năm gặp lại, huynh đã là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa,
không ngờ huynh lại có bộ dạng thảm hại thế này.”

“Nếu huynh đến sớm hơn một chút thì e rằng người bị Đường Kiệt
chuốc say không chỉ có mình ta.”

“Huynh tưởng là đàn ông trên đời đều vô dụng như huynh sao?
Ta thuộc dạng ngàn chén không say đấy!” Lạc Vũ Minh cố ý ngửi mùi thuốc giải rượu,
bĩu môi. “Ta chưa bao giờ nếm qua thứ này, có lẽ huynh thường uống nhỉ?”

“Để tối nay ta xem xem huynh ngàn chén không say thế nào.” Tần
Phong cười, nhận lấy thuốc. Tuy y cũng cho là uống thứ này thì thật là mất mặt
nhưng đầu y đang biểu tình quá dữ dội.

Quả nhiên đêm hôm ấy, cả ba chàng trai đều say đến nỗi không
còn hay biết gì nữa.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Tần Phong vừa nhìn thấy hai bát thuốc
giải rượu liền mỉm cười, nói với Lạc Vũ Minh: “Mau nếm thử xem nó có mùi vị
gì.”

“Ta không cần. Ta vẫn rất ổn.” Lạc Vũ Minh tỏ vẻ không cần,
nói.

“Lam Lăng, vậy thì đưa nó cho ta luôn đi, đầu ta đau quá!”

“Không được, Lam Lăng! Không được đưa cho huynh ấy!” Lạc Vũ
Minh kéo lấy tay Lam Lăng không chịu buông ra, giống hệt một đứa trẻ so bì. “Nếu
không phải tại huynh ấy cứ lén trút rượu sang cho ta thì sao ta lại say được? Để
huynh ấy đau chết đi cho rồi!”

Lam Lăng cố hết sức để rút tay ra, đưa bát thuốc giải rượu
cho Tần Phong, nhẹ nhàng nói: “Không biết uống thì uống ít đi, coi chừng hại tới
sức khỏe.”

Nụ cười của Tần Phong hơi gượng gạo. Thấy Lam Lăng cứ nhìn
mình nên y không thể không nhận lấy bát thuốc, bưng lên uống. Trong lúc vô
tình, y liếc thấy trong mắt Lạc Vũ Minh có một ngọn lửa chợt lóe lên rồi vụt tắt.

Vì không muốn đối mặt với tình thế khó xử này, y đã né tránh
suốt hai năm. Rốt cuộc thì y phải né tránh bao lâu nữa đây?

Tần Phong đằng hắng vài tiếng, hỏi: “Vũ Minh, khi nào thì
hai người thành thân?”

“Cũng sắp rồi. Đợi chuyện của Đường Kiệt giải quyết xong sẽ
thành thân.”

“Đừng quên mời ta uống rượu mừng đấy!”

“Sao ta lại quên được chứ? Nhưng khi nào thì mới được uống
rượu mừng của huynh đây?”

Tần Phong cười xấu hổ. “Cũng sắp rồi. Đợi khi nào ta gặp lại
nàng ấy đã.”

“Ồ, nói thế là có mục tiêu rồi à?”

Mục tiêu? Trong đầu Tần Phong không khỏi hiện lên hình bóng
mông lung của một thiếu nữ áo vàng, ngẩn ngơ nói: “Coi như là thế đi...”

Khi nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm của Lạc Vũ Minh, y thấy an
tâm phần nào. Y tưởng rằng từ nay Lạc Vũ Minh sẽ được như ý nguyện, ở bên cạnh
Lam Lăng suốt đời, còn y thì không cần phải né tránh bọn họ nữa. Nhưng y không
thể nào ngờ được bi kịch lại xảy ra bất ngờ như thế, khiến y không kịp trở tay.

Hôm ấy, trời u ám đến đáng sợ, đang buổi chiều mà phải đốt
đèn mới thấy rõ mặt người.

Tần Phong đang ngồi trong một góc khuất ít ai chú ý nhất để
nghe mọi người thảo luận chuyện quyết chiến với Du Minh Môn vào ngày mai thì đột
nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng khí lành lạnh. Y vô thức rút kiếm, xoay
người lại thì thấy một mũi kiếm sắc lạnh đang đâm thẳng về phía mình. Y định né
người để tránh thì Lam Lăng đột nhiên xông đến.

Thanh kiếm xuyên thẳng qua ngực Lam Lăng.

Lúc ấy Tần Phong mới nhận ra người cầm kiếm là Vương Mông.
Phụ thân của hắn từng quyết đấu với Tần Phong và bị trọng thương, cộng thêm tâm
trạng buồn bực vì bại dưới tay Tần Phong nên không lâu sau, ông ta ôm hận mà
qua đời.

Nếu hôm nay không nhìn thấy hắn thì Tần Phong đã quên mất trận
quyết đấu ấy. Y chưa bao giờ coi trọng những trận khiêu chiến và quyết đấu
không phải do oán thù mà chỉ vì hư danh, cũng chưa từng nhớ rõ tên của những kẻ
đã bại dưới kiếm của mình.

Giang hồ chính là nơi hoàn toàn không có quy luật vĩnh viễn.
Người ngã xuống trong những trận quyết đấu sẽ nhanh chóng bị lãng quên, người
còn đứng vững mới được nhớ đến. Không lâu sau, người được nhớ tới lại ngã xuống,
bị người ta quên lãng... Cho nên không có ai là vĩnh viễn được nhớ đến, chỉ có
người hoàn toàn bị lãng quên.

Phòng nghị sự của Đường
Môn lập tức trở nên yên ắng như tờ.

Tần Phong đưa tay ôm lấy Lam Lăng đang dần lạnh cứng, gần
như không dám nhìn mặt Lạc Vũ Minh.

Trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình, Lam Lăng kéo
tay y, hỏi lại nhiều lần: “Từ trước đến nay huynh chưa bao giờ yêu muội sao? Dù
chỉ là một chút thôi.”

Tần Phong lẳng lặng nhìn nàng ta. Y không muốn nói từ “yêu”
nhưng lại càng không thể nói được từ “chưa từng”.

“Huynh không thể... nói gạt muội được sao?”

Y thấy máu ở trước ngực Lam Lăng càng chảy càng ít, hơi thở
cũng càng lúc càng mong manh thì cả người như bị bóng đêm vây lấy, cuối cùng
đành cắn răng nói: “Ta thích muội.”

“Vậy huynh có thể hôn muội một cái không?”

Y nhìn cô nương từng nhiệt tình như lửa đang dần trở nên lạnh
như băng trong lòng mình, nhìn ánh mắt mong đợi của nàng từ từ nhắm lại. Một cô
nương mười chín tuổi dùng cả sinh mệnh để yêu y, cuối cùng chỉ có một khẩn cầu
nhỏ nhoi này thôi.

Y không thể cự tuyệt nên cúi người, hôn lên đôi môi lạnh lẽo
của nàng. Tuy chỉ chạm môi trong chốc lát nhưng đủ để làm trái tim y băng giá,
rơi vào vực sâu ngàn kiếp không thể quay lại.

Khi Tần Phong ngẩng lên thì người vừa ra tay giết Lam Lăng
đã không còn thở nữa. Lạc Vũ Minh cầm thanh kiếm còn nhỏ máu, đứng đối diện với
y như một cái xác không hồn.

“Xin lỗi huynh!” Tần Phong nói.

“Người huynh có lỗi không phải là ta!” Tiếng gào thét thảm
thiết của Lạc Vũ Minh như đến từ địa ngục, mang theo sự nguyền rủa cay nghiệt.
“Ta đã nói nếu huynh thích muội ấy, có thể khiến muội ấy hạnh phúc thực sự thì
ta sẽ tác thành cho huynh. Ta chỉ mong muội ấy được vui vẻ, thế nhưng huynh...”

“Là ta đã hại chết muội ấy, nếu huynh muốn báo thù thì cứ ra
tay đi!”

“Giết huynh thì muội ấy có thể sống lại được sao?” Lạc Vũ
Minh giành lấy thi thể của Lam Lăng từ tay Tần Phong.

Lạc Vũ Minh ôm thi thể của Lam Lăng rời khỏi đó. “Lam Lăng,
huynh sẽ ở bên muội, ở bên muội mãi mãi.”

Tần Phong định đuổi theo thì bị Đường Kiệt ngăn lại. Hắn nhẹ
nhàng vỗ vai Tần Phong. “Bây giờ huynh có nói gì cũng vô ích thôi.”

“Nhưng...”

“Bây giờ huynh ấy nhìn thấy huynh thì chỉ càng đau khổ. Hãy
để huynh ấy bình tĩnh một chút, đợi ngày mai giải quyết xong đại sự rồi ta và
huynh sẽ đi tìm huynh ấy.”

Tần Phong do dự một lát rồi miễn cưỡng gật đầu. Bất luận thế
nào, ngày mai chính là thời khắc quan trọng quyết định sự sống chết, tồn vong của
các đại môn phái trên giang hồ, y không thể ra đi vào lúc này được.

Ngày hôm sau, các đại môn phái chia làm ba cánh quân bao vây
Tử Trúc Lâm. Một nhánh tấn công bằng hỏa lực, một nhánh dùng khí độc công kích,
còn Tần Phong và vài cao thủ của các môn phái quan sát động tĩnh của Du Minh
Môn, tìm lối vào Du Minh Môn, chuẩn bị tấn công.

Nhưng mọi chuyện diễn biến khác hẳn dự tính của bọn họ. Tử
Trúc Lâm nổi lửa mịt mù, khí độc lan khắp nơi mà vẫn không thấy tăm hơi người của
Du Minh Môn.

Các cánh quân đợi suốt ba ngày nhưng vẫn không thấy có bất kỳ
động tĩnh gì.

Ngày thứ tư, Tần Phong một mình lẻn vào Tử Trúc Lâm quan sát
tình hình, bỗng nghe thấy có tiếng chém giết phát ra từ phía Đường Kiệt dẫn người
đi thả độc. Lúc đầu y không để tâm lắm, chỉ định làm theo kế hoạch ban đầu, tìm
kiếm lối vào Du Minh Môn nhưng sau đó phát hiện ra tiếng chém giết ngày càng lớn,
tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên bên tai.

Tần Phong vội vàng chạy tới giúp đỡ thì phát hiện đây là một
kiếp nạn của võ lâm... Mấy trăm cao thủ, người thì chết, người thì bỏ chạy,
tình thế hết sức hỗn loạn.

Tiếng kêu than vang khắp trời, thi thể trải khắp mặt đất.

Y tìm kiếm rất lâu mới nhìn thấy Đường Kiệt đang quyết đấu với
một nữ tử áo trắng trên đỉnh núi. Võ công của nữ tử kia rất cao cường, chiêu thức
biến hóa khôn lường, tấn công dồn dập, chẳng những không cho đối thủ có đường
lui mà cũng không cho mình có cơ hội lùi bước.

Tần Phong thấy tốc độ né tránh của Đường Kiệt càng lúc càng
chậm, gần như không còn sức để phản kích thì lập tức xông tới, dùng kiếm ngăn cản
một chưởng mà nữ tử áo trắng đánh về phía Đường Kiệt.

Nữ tử vừa nhìn thấy Tần Phong thì hơi ngẩn người, sau đó lập
tức thu chưởng, nhanh nhẹn bay lên, tránh được chiêu kiếm của y.

Khi Tần Phong đứng trước mặt Đường Kiệt mới nhìn rõ nữ tử
trước mắt. Bộ y phục bằng lụa mỏng màu trắng và mái tóc đen nhánh cứ tung bay
trong gió, đôi mắt nàng ta lạnh lẽo như băng. Tuy khuôn mặt đã được che bởi chiếc
khăn lụa trắng, không thể nhìn thấy dung nhan thật sự nhưng chắc chắn nó không
hề xấu xí, ghê tợn như lời giang hồ đồn đại.

Nữ tử áo trắng lẳng lặng nhìn y, đôi môi anh đào sau lớp lụa
trắng khẽ mấp máy nhưng lại không phát ra tiếng.

Tần Phong cũng không nói nhiều, dùng tốc độ nhanh nhất để
tung thêm vài kiếm nhưng nữ tử áo trắng vẫn né được dễ dàng.

Y lại tung thêm mấy chiêu nữa, chỉ thấy nữ tử áo trắng nhẹ
nhàng bay lượn trước mặt y nhưng không hề ra tay phản kích.

Tần Phong cả kinh, thầm suy đoán xem rốt cuộc đối phương là
ai. Tự biết mình không phải là đối thủ của nàng nên nhân lúc vừa tung chiêu kiếm,
nữ tử đang né tránh, y mau chóng kéo Đường Kiệt đang bị thương thoát khỏi nơi
đó.

Về tới Đường Môn, y mới
phát hiện Đường Kiệt đã bị trọng thương, gân mạch bị đứt. Tuy không nguy hiểm tới
tính mạng nhưng từ nay, hắn đã trở thành phế nhân.

Đường Môn, hai chữ này vẫn được dát vàng trên tấm biển nền đỏ
thắm. Đường Kiệt vẫn là chủ nhân của Đường Môn...

Đáng tiếc danh tiếng của Đường Môn đã không còn được như
xưa. Một chàng trai từng rạng rỡ như ánh dương, lòng mang hoài bão bây giờ chỉ
có thể vịn vách tường, nhích từng chút một, yếu đuối như một đứa trẻ chưa biết
đi.

Tần Phong đứng phía sau Đường Kiệt, nhìn tấm áo ướt đẫm mồ
hôi của hắn, từng cơn sóng dữ trào dâng trong lòng. Y chưa từng hận ai đến như
vậy. Hôm nay là lần đầu tiên y nếm thử mùi vị của sự thù hận. Thì ra nó chính
là cảm giác cho dù có phải trả giá thế nào thì cũng muốn mang kẻ đó ra để băm
thành trăm mảnh.

Mới đi được vài bước, Đường Kiệt đã mệt lả người, phải ngồi
xuống thở dốc. Tần Phong không khỏi nhớ tới lúc mình vừa hôn mê tỉnh lại, mở mắt
ra là nhìn thấy Đường Kiệt. Khi ấy nụ cười của hắn ôn hòa, khiêm nhường, hắn
chăm sóc y chu đáo như là bằng hữu lâu năm vậy.

Im lặng một lúc lâu, Tần Phong mới lấy lại được vẻ mặt bình
thản, đi đến bên Đường Kiệt, ngồi xuống trước mặt hắn. “Huynh đã giao chiến với
ả ta, huynh có phát hiện được cách thức phá giải chiêu thức của ả không?”

Đường Kiệt im lặng một lúc lâu rồi khẽ lắc đầu.

Tần Phong lại nói: “Huynh hãy tin tưởng ta, ta sẽ làm được.”

Đường Kiệt cụp mắt xuống, xoa hai chân mình, vẫn cứ im lặng.

“Bất luận thế nào, ta nhất định sẽ báo thù cho huynh!”

Cuối cùng thì Đường Kiệt cũng ngẩng lên, mắt ánh lên vẻ rạng
ngời như lúc xưa, đáng tiếc nó nhanh chóng biến mất. “Võ công của ả rất lợi hại,
huynh không phải đối thủ của ả, có đi thì cũng mất mạng thôi.”

“Chắc chắn sẽ có cách phá giải võ công của ả. Không có chiêu
thức nào là hoàn toàn không có sơ hở.”

“Chiêu thức của ả ta không phải là quá hoàn hảo, thậm chí
còn có sơ hở nhưng huynh không thể phá giải được đâu.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ả ta ra chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng, không
tránh được sẽ mất mạng ngay... Lúc giao chiến với ả, ta từng thử tấn công vào
những chỗ sơ hở ấy nhưng ả hoàn toàn không quan tâm, chỉ tấn công mà không
phòng thủ.” Đường Kiệt thở dài nặng nề rồi nói tiếp: “Có lẽ huynh có thể khiến ả
ta bị trọng thương nhưng ả ta sẽ khiến huynh phải mất mạng. Vì thế huynh mãi
mãi không thể thắng được ả đâu.”

“Ý của huynh là...” Tần Phong nắm chặt thanh kiếm trong tay,
năm ngón tay thon dài gần như trắng bệch. Điều hòa lại hơi thở, y mới nói tiếp:
“Chỉ cần khi quyết đấu mà còn giữ ý định sống sót thì chắc chắn sẽ thua trận,
đúng không?”

“Không sai. Ả ta coi thường cái chết, lòng không có tạp niệm,
cho nên chiêu thức có thể đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần. Nếu huynh muốn
thắng được ả thì chỉ có một cách...”

“Ta hiểu rồi!” Tần Phong đứng bật dậy, quay người rời đi.
Khi ra khỏi cửa, y nghe Đường Kiệt nói vọng ra: “Đừng đi!”

Y không quay đầu lại.

Từ khi phụ mẫu rời xa nhân thế, đối với y, sống hay chết đã
không còn quan trọng nữa.

Y chỉ muốn làm những chuyện mà y nghĩ mình nên làm, bảo vệ
những người y cho là quan trọng.

Bây giờ, Lạc Vũ Minh đã ra đi trong oán hận, bất luận y có
sám hối và giữ lại thế nào thì hắn cũng sẽ không quay lại.

Đường Kiệt đã trở thành phế nhân. Trên giang hồ, người không
có võ công chẳng khác nào người chết.

So với việc tiếp tục sống trong sự áy náy, y thà đi liều chết
với Du Minh Môn, ít ra thì có thể đổi lấy sự bình yên cho giang hồ.

*

* *

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3