Vợ ơi, theo anh về nhà! - Chương 01
Chương 1
Tôi khuấy khuấy cốc cà phê vô cùng đáng ghét trên tay, tiếng
nhạc thanh nhã, u sầu thật khiến người ta buồn ngủ. Tôi dựa lưng vào ghế, lần nữa
đánh giá người đàn ông ngồi đối diện với một ánh mắt ai oán. Vì bộ trang phục
mang hình tượng thục nữ đang khoác trên người, tôi đành kìm cái ngáp xuống.
Từ trước đến nay tôi chưa từng cho rằng cà phê là thứ con
người có thể uống, nhưng tôi thích thể nghiệm cái khoái cảm lãng phí cà phê. Thứ
đồ khó uống chỉ có thể dùng để chà đạp và lãng phí... mặc dù cốc cà phê nhỏ trước
mặt này đủ để tôi ăn mấy hộp sữa chua.
Người đàn ông đối diện vẫn nhìn tôi, biểu cảm khó đoán, có lẽ
là nhìn ra được bộ dạng không kiên nhẫn của tôi, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng:
“Vậy thì, nói một chút về cách nhìn của cô đối với chuyện phòng the nhé?”
Người đàn ông này quả nhiên không làm tôi thất vọng, lại nói
về chủ đề vô vị thế này. Chống một tay xuống cằm, tôi đem vốn hiểu biết duy nhất
của tôi đối với ngành nghề này ra nói: “Thị trường nhà đất[1] có chút mạo hiểm,
đầu tư nên thận trọng.” Lúc đó tôi không hề biết rằng, cái anh ta nói là “chuyện
phòng the”, chứ không phải là “thị trường nhà đất” mà tôi lý giải này.
[1] “Chuyện phòng the”
và “thị trường nhà đất” trong tiếng Trung phát âm giống nhau.
Có lẽ sự mệt mỏi và buồn ngủ dẫn đến sai sót, trong khoảnh
khắc, tôi nhìn thấy mặt người đàn ông kia “thoáng” xanh một chút, rồi trở lại
bình thường. Anh ta dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào thân cốc, im lặng một
lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú, cất tiếng nói mà trong thoáng chốc
khiến cho tôi thức tỉnh.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Anh ta nói: “Rất tốt, bây giờ bàn về hôn sự của chúng ta
nhé!”
Tôi: “...”
Thiện tai, bây giờ tôi nên nói gì đây? “Anh có nhầm lẫn gì
không đấy?”, “Như thế này có phải là hơi nhanh quá không?”, hay “Anh là thằng
khốn nạn!” Bất luận là câu nào, dường như lực sát thương đều không đủ lớn đối với
người đàn ông đang ngồi trước mặt mà tôi vừa mới quen biết chưa đầy nửa giờ đồng
hồ này.
Thật không biết nên dùng loại biểu cảm gì để đối diện với
anh ta, tôi đành trưng vẻ mặt vô hồn, than thở: “Đầu óc có vấn đề thì đừng có
chạy ra ngoài đi xem mặt chứ...”
Lúc này anh ta đang uống cà phê, nghe thấy lời nói của tôi,
không may bị sặc, thế là ho sặc sụa. Anh ta cầm giấy ăn lên lau miệng, thầm oán
thán nhìn tôi một cái, muốn nói nhưng lại không nói ra lời bởi vì vẫn ho liên tục.
Tôi hả hê, muốn nói một câu: “Giả làm quý ông cũng không
xong thì đừng có giả bộ nữa”, nhưng khi nhìn thấy lông mày anh ta hơi nhướn lên
và ánh mắt trở nên mạnh mẽ, trong chốc lát tôi nuốt những lời đã đến bên miệng
xuống... Bạn có thể lý giải thế này, con người tôi vẫn luôn lương thiện, không
thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Anh ta ho xong, đột nhiên nói rất nghiêm túc: “Tôi biết cô
cũng không muốn kết hôn.”
Câu nói này khiến tôi rất kinh ngạc, thứ nhất, anh ta biết
tôi “không muốn kết hôn”. Làm sao mà anh ta biết được? Tạm thời coi là anh ta
đoán đi... Thứ hai, anh ta biết tôi “cũng” không muốn kết hôn, vậy trừ tôi ra,
còn có người không muốn kết hôn? Người này chắc là anh ta nhỉ, nếu không thì lời
của người khác anh ta cũng không cần thiết phải liên hệ đến tôi. Ừm, chắc chắn
là anh ta cũng giống tôi, bị người nhà ép kết hôn rồi.
Rất tốt, chúng tôi đều bị ép hôn.
Nghĩ đến đây, tôi tỏ ra thản nhiên. Cứ giống như khi chịu khổ
một mình thì rất khó chịu, ấm ức, nhưng khi nhìn thấy người khác và mình chịu
khổ giống nhau, lòng dạ hẹp hòi kia liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Đặc biệt
khi người đó có điều kiện cao hơn mình không biết bao nhiêu lần, cứ ví dụ như vị
ở trước mặt tôi đây. Tuy tôi chỉ là một cành củi thừa nhỏ, một thành phần ngụy
trí thức đô thị không nghề nghiệp, nhưng cơ bản vẫn biết nhìn người. Từ cách ăn
mặc, lời nói, cử chỉ của người trước mặt cũng có thể nhìn ra anh ta được hưởng
nền giáo dục tốt và có địa vị trong xã hội. Cứ coi như anh ta ngụy tạo, vậy thì
tên này cũng là một tên lừa đảo có tiền đồ, không cùng đẳng cấp với cành củi thừa
như tôi cả ngày chỉ biết lo chuyện cơm áo gạo tiền.
Tâm lý của tôi rộng mở, thoải mái hẳn lên, thế là tôi cười
cười với anh ta hùng dũng tiến lên, nói: “Đều là người lưu lạc chân trời cả.”
Anh ta lại không tiếp nhận ý tốt của tôi, chỉ lạnh nhạt nói:
“Dù gì chúng ta đều không muốn kết hôn, sau khi kết hôn vừa hay có thể tự sống
cuộc sống của mình, không làm phiền đến nhau, không quan tâm”, ngừng lại một
chút, anh ta bổ sung, “trong đó bao gồm cả vấn đề tình dục.”
Loại người này đúng là ít gặp, xem ra là đã có ý trung nhân
rồi, mà người nhà lại cực lực phản đối anh ta và ý trung nhân ở cùng nhau.
Trong lòng tôi lập tức biên tập ra một câu chuyện tình yêu giật gân thê lương,
hơi cảm động một chút, sau đó chẳng kiêng dè gì nhìn bộ dạng hời hợt thượng đẳng
của anh ta, khẽ cười nói: “Anh không sợ tôi thấy sắc nổi lòng, dụ dỗ anh sao?”
Khi nói câu này, tận đáy lòng tôi hơi đau một chút, cảm giác không sao nói rõ
được.
Anh ta dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá tôi, sự hoài nghi đó
hoàn toàn trần trụi, hoài nghi cơ cấu phần cứng của một cô gái. Tôi phẫn nộ rồi,
ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn đáp trả, tôi là mỹ nữ đấy!
Cuối cùng, anh ta nhìn đi chỗ khác, đúng lúc tôi cho rằng
anh ta muốn thỏa hiệp thừa nhận tôi có thực lực này, anh ta lại lạnh nhạt khẽ
hé cặp môi mỏng, một lần nữa làm tôi sửng sốt.
Anh ta nói: “Tôi là gay.”
Lần này đến lượt tôi ho rồi.
Anh ta tốt bụng đưa giấy ăn cho tôi, tôi gạt tay anh ta, vừa
tự mình rút giấy ăn lau miệng, vừa phẫn nộ nhìn anh ta. Bản thân mình là gay
còn tìm con gái gặp mặt sao?
Biểu cảm của anh ta dường như cũng chẳng tốt đẹp gì, lạnh
lùng nhìn tôi, không nói gì.
Tôi nghĩ có lẽ anh ta hiểu lầm rồi, thế là tốt bụng giải
thích: “Tôi không hề có ý kỳ thị gay, chỉ là, ý, tương đối kinh ngạc, dù gì bọn
anh cũng chỉ là thiểu số, khụ khụ, thiểu số thôi, cho nên có chút kinh ngạc thì
cũng lý giải được.” Anh ta là gã gay đầu tiên tôi gặp, ít nhất là gã đầu tiên
tôi biết là gay, lời nói này sao mà khó phát âm đến thế...
Anh ta gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán, sau đó vẫn lạnh
nhạt, cứng rắn nói: “Quan tiểu thư đã không có thành ý kết hôn, vậy thì chúng
ta không cần phải lãng phí thời gian nữa, tạm biệt.”
“Đứng lại.” Tôi ở phía sau gọi anh ta.
Anh ta dừng lại nhưng không quay đầu.
Tôi hắng giọng, nâng cao khí thế của mình: “Khi nào chúng ta
đi đăng ký?”
Anh ta từ từ quay người lại, động tác đó, chẹp chẹp, giống
như người máy. Khi nhìn thấy biểu cảm thay đổi một cách phức tạp trên mặt anh
ta, tôi thấy vô cùng vui vẻ, thế là nhe răng cười với anh ta một cái.
Tôi họ Quan, tên Tiểu Yến. Tuy tôi sinh ra ở một gia đình
thuộc giai cấp công nông bình thường, nhưng mấy năm nhiễm độc chủ nghĩa tiền bạc
và chủ nghĩa quan liêu, nên đặc biệt thích người khác gọi tôi là Quan tiểu thư,
như thế này, thật đầy khí thế!
Năm nay tôi hai mươi bảy tuổi, lứa tuổi hoa đã đơm rồi mà
trái vẫn chưa kết. Tôi vẫn là một xử nữ già, khụ khụ, tuy tôi muốn gạt phăng
cái mũ này đi, đáng tiếc là vẫn chưa có thời cơ thuận lợi. Khi mười tám tuổi,
tôi coi xử nữ là vinh, không phải là nhục, nhưng bây giờ... Tuy tôi không coi xử
nữ là nhục, nhưng như thế này thực sự cũng chẳng phải là một chuyện vinh quang.
Vốn dĩ cuộc sống của tôi bình lặng không sóng gió, đàn ông đối
với tôi là một thứ có hay không cũng được. Đáng tiếc là, cùng với sự tăng dần của
tuổi tác, bà mẹ nhiệt tâm, nhiệt tình, nhiệt huyết kia của tôi cuối cùng cũng đứng
ngồi không yên, ngày ngày nước mắt tràn trề, đi qua đi lại trước mặt tôi, tuyên
bố: “Khuê nữ con một ngày không kết hôn, mẹ con đây sẽ một ngày ăn không ngon
ngủ không yên.” Tuy tôi rất hoài nghi không biết nước mắt của bà chảy ra bằng
đường nào, nhưng cân nhắc chuyện cả ngày bị một lão thái thái truy đuổi tố khổ
thế này cũng chẳng vui vẻ gì, tôi đành nhẫn tâm, quyết định đem gả mình đi cho
xong.
Dù gì việc lấy chồng đối với tôi mà nói là một việc có cũng
được mà không có cũng chẳng sao.
Cho dù không lấy được ai, cũng phải xem mặt cho có vẻ, làm
giảm triệu chứng bệnh của lão thái thái kia, ít nhất thì cũng tiết kiệm được tiền
mua thuốc nhỏ mắt.
Trước đó, một lần đang trên mạng, nhìn thấy bài viết xem mặt
của một người đàn ông, bài viết xem mặt này rất đặc biệt, nội dung chủ yếu là một
đống đề trắc nghiệm, người ứng tuyển, ồ không, những người xem mặt làm một lượt
đề trắc nghiệm, đưa ra lựa chọn rồi gửi đến một hòm thư được chỉ định, sau đó đợi
đối phương liên hệ với bọn họ. Tôi cảm thấy điều kiện của người đàn ông này rất
tốt, lại hứng thú với những câu hỏi kia, thế là cũng tham gia cho thêm phần náo
nhiệt, sau đó gửi đi, sau đó nữa thì quên bẵng đi sự việc này.
Sau này cũng thỉnh thoảng đi xem mặt, nhân tiện đo thử cường
độ kháng mìn của đối phương một chút, cuộc sống cũng vô cùng vui vẻ.
Cho đến hôm qua, tôi nhận được một cuộc điện thoại, thông
báo tôi có thể đi phỏng vấn, ồ không, xem mặt chứ.
Lúc này đến tên của đối phương là gì tôi cũng quên mất rồi,
không thể không lật tìm bài viết đó xem lại một lượt.
Họ tên: Giang Ly. Tuổi: Ba mươi. Công việc: Kỹ sư. Phương thức
liên lạc phía sau là một hòm thư, cũng chính là hòm thư gửi đáp án kia.
Ngoài tên ra, tôi cũng không có được tin tức gì khác, nói
chính xác là tôi cũng không muốn biết thêm, dù gì tin tức giả trên mạng cũng đã
tràn lan, tất cả đợi đến khi gặp mặt sẽ biết.
Tôi thừa nhận tôi rất vô vị, xem mặt vừa hay có thể giết thời
gian. Vì vậy chỉ cần có thể đủ tiêu chuẩn cách tôi hai thế hệ thì tôi quản anh
làm gì chứ.
Đương nhiên rồi, không phải lần hẹn nào tôi cũng đến, tiểu tử
kia hôm qua gọi cho tôi, giọng nói rất dễ nghe, vậy nên tôi mới đến.
Thế là hôm nay liền có buổi xem mặt khiến người ta khóc cười
không nổi này.
Sau đó còn có một kết quả khiến người ta càng dở khóc dở cười
hơn.
Lúc này người đó đang nhìn tôi một cách khó hiểu, cẩn thận hỏi:
“Cô chắc chắn?”
Tôi nhún nhún vai, hỏi ngược lại: “Đây chẳng phải là điều
anh muốn sao?”
“Nhưng..., tôi chẳng cho cô cái gì cả.” Xem ra anh ta vẫn là
một người biết nói đạo lý, tuy qua ánh mắt của anh ta tôi cũng đọc ra được là
anh ta không thích tôi.
Tôi không quan tâm nói: “Tôi lại chẳng muốn được gì từ anh.
Dù gì kết hôn với ai cũng không quan trọng, anh nói rất là đúng, sau khi chúng
ta kết hôn, vừa hay không thể làm phiền nhau, hơn nữa tôi còn miễn được chuyện
sinh con phiền phức.” Trong lòng tôi vẫn luôn tồn tại ý nghĩ này, con cái chính
là chủ nợ của bố mẹ, người có con, cả đời này cũng đừng mong được sống yên ổn.
Anh ta cân nhắc một chút, nói: “Chuyện con cái, chúng ta có
thể tìm người khác mang thai giúp.”
Tôi gật đầu biểu thị sự tán đồng: “Vậy anh tìm người khác,
tôi chỉ phụ trách việc làm mẹ kế.” Mẹ kế khi tâm trạng không tốt có thể ngược
đãi trẻ con, tôi ác độc thầm nghĩ.
Anh ta nhất thời không biết nói thế nào, nhưng tôi cũng nhìn
ra sắc thái bất mãn trên mặt anh ta. Thế là tôi rất không đúng lúc lại hỏi: “Với
điều kiện của anh, muốn lấy người vợ bù nhìn cũng không khó nhỉ, huống hồ bây
giờ có rất nhiều người là hủ nữ, rất mãn nguyện lấy gay.” Tôi không phải là hủ
nữ, đây chỉ là điều tôi nghe nói.
Anh ta nhìn tôi với vẻ càng bất mãn, nhíu mày đáp: “Tôi chỉ
muốn bớt chút phiền phức mà thôi.”
Thế nào mới có thể bớt chút phiền phức? Đương nhiên là tìm một
người từ trước đến nay không hề quen biết lấy làm vợ, như vậy mới không để lộ
cho bạn bè và người thân của anh ta một số sự tình nhỉ? Tôi nghĩ như vậy, liền
tự cho mình là thông minh. Hơn nữa nhiệt tình của đám hủ nữ với gay dường như đều
rất cuồng nhiệt, bọn họ... chắc sẽ không hy vọng bị con gái đến làm phiền nhỉ?
Nhưng tôi có một chút nghĩ không thông: “Vậy anh có thể tìm
một người đồng tính nữ, như vậy là an toàn nhất, bảo vệ môi trường nhất.”
Anh ta nhìn tôi một cái tràn đầy thâm ý, cười nói: “Cái trắc
nghiệm tâm lý cô làm kia, kết quả trắc nghiệm chính là cô có khuynh hướng đồng
tính.”
Tôi: “...”
Cái trắc nghiệm tâm lý gì vậy!
Nhưng mà cũng phải nói lại, bắt đầu từ năm hai mươi ba tuổi,
tôi chưa từng cho rằng đàn ông đáng tin cậy, chính vì như vậy, thà tìm một người
đàn ông có khuynh hướng tâm lý giống mình, như vậy cũng có thể đoạn tuyệt hy vọng
của mình đối với đàn ông. Tôi cảm thấy mình nghĩ như thế này thực sự là thông
minh đến cực điểm.
Lúc này, Giang Ly dùng hai ngón tay phải vê vê cằm trầm tư một
hồi, nói: “Hôm nay chúng ta kết hôn luôn nhé.” Ngữ khí đó, nghe giống như nói:
“Hôm nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé!”
Thế là tôi cũng chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Được
thôi!” Ngữ khí còn nhẹ nhàng hơn ăn cơm.