Kế hoạch mai mối - Chương 16

Chương 16

Đùa giỡn

Từ khi bố mẹ qua đời, Hạ Hà Tịch đã luyện
được bản lĩnh nhìn mặt đoán ý. Khi anh nhận được điện thoại của Tô Cẩm Trình mời
tới nhà làm khách, anh đã ngửi được chút mùi vị khác thường rồi.

Thăm dò đủ mọi cách mà miệng Tô Cẩm
Trình vẫn kín như bưng, chỉ cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Hôm ấy tớ sẽ
xin nghỉ sớm một chút. Về nhà… xem kịch!” Tô Cẩm Trình cố ý nhấn mạnh hai chữ
“xem kịch”, khiến Hạ Hà Tịch phải đau đầu suy nghĩ. Cuối cùng, vì sự an toàn của
bản thân, con cáo họ Hạ quyết định kéo một tấm đệm cho mình…

Thế nên mới có chuyện con cáo họ Hạ
sáng sớm đã tới công viên câu cá, đón bà mối cùng về nhà. Mà khi con cáo họ Hạ
đã ở nhà họ Tô thì càng chắc chắn sự nghi ngờ của mình, “bữa cơm thường” đã biến
thành “bữa tiệc nhà họ Tô”. Tiệc gia đình mà còn mời người ngoài như anh tới,
thực sự là… rất đáng ngờ.

Trong phòng khách, Hạ Hà Tịch ngồi
nghiêm chỉnh, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng. Mợ hai và Tô Tiểu Mộc
đang ở trong bếp rửa hoa quả. Mợ cả, mợ út cũng viện cớ đi mua đồ để chuồn ra
ngoài thì thầm to nhỏ. Chỉ còn lại Tô Nhạc Trình và Hạ Hà Tịch bốn mắt nhìn
nhau.

Hạ Hà Tịch đánh tiếng thăm dò: “Bà mối
nói, em ít khi tham dự mấy cuộc tụ tập gia đình mà. Thế hôm nay em tới, là thèm
cá kho hay muốn xem kịch hả?”

Tô Nhạc Trình nhướn mày, trưng cái vẻ mặt
“cái này còn phải hỏi” ra, nói: “Em cũng nghe nói, anh và con nhóc chết tiệt
kia cãi nhau…” Nói xong, Tô Nhạc Trình không để Hạ Hà Tịch mở lời, đã vỗ vỗ lên
vai anh vẻ thông cảm, tha thiết nói: “Người anh em, đắc tội với con gái không
đáng sợ, cái đáng sợ là đứa con gái này lòng dạ độc ác. Đắc tội với đứa con gái
có lòng dạ độc ác cũng không đáng sợ, cái đáng sợ nhất là, đắc tội với một đứa
con gái đã có lòng dạ độc ác lại còn không thể hiểu nổi. Vì như thế anh không
thể biết nó sẽ dùng chiêu nào để ứng phó với anh. Anh phải cẩn thận đấy, Tô Tiểu
Mộc không phải là đứa chỉ thích nói suông đâu.”

Hạ Hà Tịch nheo đôi mắt cáo, thẳng thắn
đáp: “Anh với con nhóc ấy cãi nhau vì bức ảnh trong ví tiền của nó.”

Tô Nhạc Trình nghe vậy thì giật mình,
thái độ lập tức trở lại bình thường. Đáng tiếc, sự thay đổi trong giây lát ấy
đã bị Hạ Hà Tịch nhìn thấy: “Cậu nhóc đó là ai? Em biết hả?”

“Sao em biết được? Từ bé tới lớn em với
nó đã bất hòa, chuyện của nó em không quan tâm.”

Càng giấu càng lộ, Hạ Hà Tịch im lặng,
nhếch môi, chỉ hờ hững nhìn Tô Nhạc Trình. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Tô Nhạc
Trình thấy như có dao kề sau lưng, người như sắp bị ánh mắt của Hạ Hà Tịch chọc
ra hai cái lỗ. Vai cậu run lên, khẩn khoản: “Anh đừng nhìn em như thế, em không
biết thật mà. Với lại, toàn là chuyện bé như hạt vừng thôi, nhắc tới nó…”

Tô Nhạc Trình nói được nửa câu, nụ cười
của con cáo họ Hạ đã biến thành điệu cười gian xảo, anh nhìn Tô Nhạc Trình chằm
chằm, chậm rãi nói: “Chuyện bé như hạt vừng…” Mấy chữ này đã bán đứng cậu rồi,
chúng nói cho anh biết cậu nhất định biết sự thật.

Tô Nhạc Trình á khẩu, nói thật: “Được rồi,
em nói cho anh biết, nhưng anh tuyệt đối không được để con nhóc chết dẫm kia biết.”

“Thực ra… là như thế này, ừm, nghiệt
duyên mà… thằng nhóc ấy là bạn học của con bé. Nó thầm thương trộm nhớ em gái
em, nhưng con nhóc ấy chỉ coi nó là bạn thân. Sau khi hai đứa tốt nghiệp đại học,
cậu nhóc ấy phải ra nước ngoài, sau đó…”

Hạ Hà Tịch sờ cằm: “Sau đó thế nào?”

Tô Nhạc Trình ngẩng mặt lên trời nghĩ một
lát, nghiêm túc nói: “Sau đó, cậu ta mắc bệnh ung thư máu, chết rồi.”

Hạ Hà Tịch: “…” Đồng chí, nếu cậu muốn
viết kịch bản phim thì có thể viết kiểu khác không? Chẳng lẽ cậu không biết, bệnh
ung thư máu đầu năm nay đã bị các cậu hại tới nỗi không còn mặt mũi, không dám
quay lại chiếm đoạt thân thể con người nữa hay không hả?

Đúng lúc Hạ Hà Tịch đang thầm oán trách
câu chuyện tình yêu đẹp mà đau khổ của Tô Nhạc Trình, anh cả Tô Khiêm Trình
cũng vui vẻ xuất hiện. Thế nhưng, ông anh cả này rõ ràng là thận trọng hơn hai
thằng em trai rất nhiều, không nói là tới xem kịch, cũng không nói là tham gia
họp mặt gia đình, mà khéo léo tỏ vẻ anh tới khuyên can đây: “Tiểu Hạ, anh nghe
nói cậu và em gái anh cãi nhau.”

Khóe môi con cáo họ Hạ giật giật, đáp:
“Em cãi nhau với con nhóc ấy vì tấm ảnh trong ví tiền của cô ấy.”

Tô Nhạc Trình & Tô Khiêm Trình:
“….”

Thế là, Hạ Hà Tịch được mệnh danh là quỷ
kế đa mưu lại dùng một cách để moi chuyện về bức ảnh trong ví tiền của bà mối từ
chỗ anh cả. Lần này, bộ phim tình cảm Hàn Quốc đẹp đẽ mà đau thương vô ngần đã
biến thành phim quân sự nghĩa khí hào hùng.

Anh cả nói: “Thực ra, em gái anh và cậu
nhóc trong bức ảnh đó không có gì cả, em đừng hiểu nhầm. À, chuyện là thế này,
thì là, cậu nhóc này là hàng xóm của bọn anh, con bé vẫn coi nó như anh trai,
sau này nó vào quân đội. Một lần, trên đường làm nhiệm vụ…”

“Thế nào?”

Anh cả siết chặt tay, đau khổ nói:
“Chà, nó hy sinh.”

Hạ Hà Tịch: “…” Tốt lắm, quả nhiên
không phải người một nhà không vào cùng một cửa. Tuy tình tiết và phong cách kịch
bản hai anh em viết hoàn toàn khác nhau, nhưng kết cục lại là một. Thế nhưng, rốt
cuộc hai anh em họ hận người này tới cỡ nào mà đều rủa cậu ta chết?

Tô Nhạc Trình như đụng phải tường… Anh
cả ơi, sao anh không thấy em ra hiệu bằng mắt cho anh? Thế là xong rồi!

----------------------Tôi là đường phân
cách hồng môn yến------------------------

Khi Tô Cẩm Trình về đến nhà, cả nhà đã
tụ tập đầy đủ, bắt đầu ăn cơm tối. Giờ Hạ Hà Tịch mới thực sự hiểu “xem kịch” của
ba anh em họ là ý gì. Cùng về với Tô Cẩm Trình còn có một cô gái rất yểu điệu,
mợ Tô giới thiệu, đây là Lộ Lộ. Nói xong, còn đẩy Lộ Lộ về phía Hạ Hà Tịch, tất
cả không cần nói nữa.

Hạ Hà Tịch im lặng, bất giác nhìn về
phía bà mối bên bàn ăn, chỉ thấy bà mối đang cúi đầu bày thức ăn, dường như chẳng
thèm quan tâm tới tình cảnh ở bên này. Nhưng cô Lộ Lộ này rất phóng khoáng, mợ
cả vừa giới thiệu xong bèn nở nụ cười ngọt ngào, lộ ra hàm răng trắng bóc, đưa
tay phải ra: “Chào anh, anh Hạ.”

Phái nữ chủ động đưa tay ra, nếu không
đáp lại thì thật quá vô phép, thế nên Hạ Hà Tịch cũng đưa tay ra, trả lời:
“Chào cô.” Sau màn bắt tay ngắn gọn, con cáo họ Hạ đang muốn rút tay lại thì thấy
bên kia nắm chặt hơn, thoáng ngẩng đầu lên thì thấy Lộ Lộ nháy mắt tinh nghịch
với mình: “Òa, anh không nhớ em thật à?”

Vừa dứt lời thì mọi người nghe thấy tiếng
đũa rơi, quay đầu lại thì thấy bà mối tỉnh bơ “à” lên một tiếng, rồi nói: “Ăn
cơm thôi.”

Ba anh em nhà họ Tô ban nãy vẫn còn hứng
khởi xem kịch vui cũng im lặng không nói gì. Ba anh em họ vốn nghĩ rằng hôm nay
sẽ diễn vở “Phòng Huyền Linh[9] muốn nạp thiếp, phu nhân ghen tuông tự tử”,
nhưng tại sao chớp mắt một cái đã biến thành “Trình Giảo Kim[10] phiên bản nữ
vung dao đoạt tình, Tần Hương Liên buồn bã sầu thương” chứ?

[9] Phòng Huyền Linh: (579-648) làm chức
quan Tư mã, Tể tướng và Tể phụ dưới triều vua Đường Thái Tông. Ông còn được gọi
là Lương Văn Chiêu Công. Ông là chủ biên của Tấn thư - một trong hai mươi tư bộ
chính sử Trung Hoa.

[10] Trình Giảo Kim: một võ tướng của
Trung Quốc. Khi đánh trận chỉ đánh được ba búa một, nếu địch không thua sẽ chạy,
sau đó quay lại đánh ba búa nữa, cho nên về sau, nhân vật này được dùng để chỉ
những kẻ nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác.

Nội dung vở kịch này có phải lung tung
lộn xộn quá rồi không?

Bữa cơm chìm trong bầu không khí yên
tĩnh và ngượng ngập. Ngoài hai, ba câu trò chuyện loáng thoáng của ba mợ, làm
như vô ý hỏi thăm Hạ Hà Tịch và Lộ Lộ để họ hiểu nhau hơn, những người khác đều
yên lặng ăn cơm.

Ba bảo bối may mắn im lặng vì vở kịch bị
đảo lộn nội dung khiến họ được mở rộng tầm mắt, nhất thời không biết nên nói
gì. Đồng chí Hạ Hà Tịch im lặng vì anh vẫn còn đang nhớ lại xem rốt cuộc mình
đã gặp Lộ Lộ ở đâu. Còn bà mối, chẳng ai biết trong lòng cô gái đang cắn mạnh
miếng cá kho lúc này đang nghĩ gì…

May mà Lộ Lộ từ trước tới nay vẫn ít lời
hôm nay đột nhiên lại hoạt bát hơn, luôn là phần tử tích cực khuấy động làm cho
bầu không khí thêm sôi nổi. Nói mấy chuyện vô thưởng vô phạt với các mợ xong, Lộ
Lộ liếc mắt nhìn Hạ Hà Tịch, che miệng cười: “Ôi, anh lén nhìn em nhiều lắm rồi
đấy, đã nhìn đủ chưa vậy?”

Nếu có sấm, giờ chắc chắn sẽ giáng xuống
đánh chết ba anh em nhà họ Tô và Hạ Hà Tịch. Câu nói… 囧囧 mờ ám như thế,
mà Lộ Lộ lại đường đường chính chính nói ra trước mặt mấy vị trưởng bối. Hạ Hà
Tịch ho khan hai tiếng, dù da mặt anh có dày đi nữa cũng ửng đỏ.

Quả nhiên, đàn ông tốt không thể đấu với
phụ nữ hung dữ, đặc biệt là không thể đấu với phụ nữ lưu manh. Chẳng lẽ, đây là
trò đùa trong truyền thuyết sao?

Tình huống này, ba anh em ưa hóng hớt lại
hứng thú nhìn Hạ Hà Tịch, rồi lại nhìn Lộ Lộ, cuối cùng, dời ánh mắt về phía Tô
Tiểu Mộc vẫn mải miết ăn cá kho. Rất tốt, rất mạnh mẽ, chỗ ngồi của ba người vừa
khéo tạo thành thế chân vạc. Chỉ là, em gái ơi, em còn không ra tay, nữ lưu
manh sẽ hạ gục con cáo họ Hạ nhà em mất.

Hạ Hà Tịch sững người một chút, mở miệng
nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, rốt cuộc đã từng gặp cô Lưu ở đâu?” Thực ra, Hạ Hà Tịch
về nước chưa được bao lâu, nếu không ở công ty thì là ở nhà, nếu thực sự đã gặp
Lộ Lộ trong nửa năm này thì không thể nào quên được. Nhưng dù Hạ Hà Tịch lục
tìm tất cả các khuôn mặt trong trí nhớ vẫn không có khuôn mặt nào trùng khớp với
khuôn mặt đang ở trước mắt.

Lưu Lộ Lộ lấy giấy ăn lau miệng: “Thực
ra cách đây không lâu chúng ta đã gặp nhau rồi, chỉ là anh Hạ hay quên, nên
không nhớ em thôi.” Nói rồi bèn rút di động ra, ấn mấy cái, trong phút chốc, Hạ
Hà Tịch cảm giác túi áo vét của mình bắt đầu rung lên, tiếp theo là tiếng nhạc
chuông quen thuộc.

Hạ Hà Tịch lấy di động ra, sắc mặt khẽ
đổi, trên màn hình là một dãy số lạ lẫm, nhưng số di động của mình, sao Lộ Lộ lại
biết?

Lộ Lộ vô cùng đắc ý cất điện thoại, chớp
mắt nói tiếp: “Thấy chưa? Em đã nói chúng ta quen nhau mà, chỉ là anh Hạ không
nhớ em thôi.”

Mợ cả thấy vậy kinh ngạc nói: “Hai đứa
biết nhau thật hả?”

“Vâng ạ, lúc nãy nhìn thấy anh Hạ cháu
cũng giật mình đấy!” Vừa nói xong thì mấy mợ đều phá lên cười phụ họa, liên tục
nói "có duyên, có duyên". Anh hai Tô Cẩm Trình là người đầu tiên
không thể xem được nữa, lắc đầu thở dài, đứng dậy: “Cả nhà ăn từ từ, con no rồi.”

Trong lòng thầm oán trách: “Rốt cuộc mẹ
có hiểu tình hình không thế? Từ nửa năm trước con đã giới thiệu Hạ Hà Tịch cho
em gái rồi, giờ mấy người đang cổ vũ cho kẻ thứ ba đấy!”

Bực tức nhìn mẹ mình một cái, anh hai đỡ
trán đi vào phòng ngủ. Tô Nhạc Trình thấy vậy cũng méo miệng, đứng dậy: “Cháu
cũng no rồi, vào phòng giúp anh hai sửa cái máy tính đây.”

Trong lòng thầm oán trách: “Con nhóc chết
tiệt kia, anh nhìn nhầm mày thật rồi. Vốn dĩ hy vọng hôm nay có loạn như thế,
mày có thể ghen thử một phát, rồi nhanh chóng thành đôi thành cặp với Hạ Hà Tịch,
cưới quách đi cho lành. Giờ mày cứ ăn cá kho của mày đi, cho mày nghẹn chết!”

Nói xong mặt mày xám xịt đi theo Tô Cẩm
Trình vào phòng.

Anh cả Tô Khiêm Trình nhìn hai chỗ trống
ở bên cạnh, khóe miệng giật giật, cũng ngượng ngập hạ đũa, ủ rũ nói: “Thế… cháu
cũng không ăn nữa.”

Trong lòng thầm oán trách: “Thực ra anh
mày chưa ăn no!”

Trong chốc lát, số người trên bàn ăn đã
vơi một nửa, nhưng dĩ nhiên không ảnh hưởng chút nào tới hứng thú trêu chọc Hạ
Hà Tịch của Lộ Lộ. Lộ Lộ đảo tròn mắt, sờ cằm, cười hỏi: “Anh vẫn còn chưa nhớ
ra đúng không? Có cần em nói cho anh biết chúng ta đã gặp nhau ở đâu không?”

Trong giờ phút này, trong hoàn cảnh
này, Hạ Hà Tịch còn có thể nói gì chứ: “Xin cô Lưu cứ nói.”

“Ừm…” Lộ Lộ nghe vậy thì gật đầu, suy
nghĩ một lát rồi khẽ cười thành tiếng, đối diện với ánh mắt của Hạ Hà Tịch, đôi
môi đỏ mọng khẽ mở ra: “Em không nói cho anh biết đâu.”

Hạ Hà Tịch: “…”

Một cơn gió lạnh thổi qua, con cáo họ Hạ
luôn hiên ngang cũng không thể kiềm chế nổi mà cuốn theo chiều gió. Nuốt nước bọt,
con cáo họ Hạ vất vả nói: “Thực ra cháu cũng no rồi, cháu vào phòng Cẩm Trình
nghỉ ngơi một lát.” Nói xong, không đợi mọi người đồng ý đã đứng dậy đi vào
phòng.

Trong chớp mắt, trên bàn chỉ còn lại bốn
người phụ nữ đang nhìn nhau, cộng thêm một bà mối vẫn đang ra sức ăn cá kho.

Mợ hai ngơ ngẩn: “Chúng nó chê cá kho
em làm không ngon à?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3