Nữ hoàng và kẻ cướp - Chương 05

Chương 5

Anh sẽ không như vậy, em
cũng thế

“Nếu anh có tình cảm với người khác thì cứ
nói thẳng với em, em có thể hiểu được, không nói có nghĩa là bắt cá hai tay, em
mà biết thì…”.

“Em sẽ làm gì?”.

“Anh nói xem?”. Cô nhướn mày, chỉ nói nửa chừng nhưng ý tứ thì sâu xa.

Mùa xuân ở Thượng Hải đúng là rất ngắn ngủi, có cảm giác như chỉ trong một
đêm nhiệt độ đã tăng lên đột ngột, Diệp Tề Mi vừa sợ nóng nhưng cũng vừa sợ
lạnh, trước nay luôn trải qua mùa hè trong sự chịu đựng cực khổ, màu đỏ tươi
bắt mắt của chiếc xe S40 dưới ánh nắng nhìn thì đẹp thật, nhưng ngồi vào trong
đó để nếm trải cảm giác nóng nực thật không dễ chịu chút nào.

Bốn giờ chiều, cô vẫn đang trên đường từ tòa án về văn phòng, con đường
phía trước hơi nóng bốc lên hầm hập, cảnh vật như mờ ảo méo mó đi, ánh mặt trời
chiếu thẳng vào trong xe, phải ngồi cố định trên ghế lái nên có muốn cũng không
tránh được, kể cả có đeo kính râm cũng vẫn phải nheo mắt.

Đầu cô hơi ong ong, bắt đầu thấy khó chịu, cô muốn vào siêu thị mua nước
bèn đỗ xe vào vệ đường. Bên đường là một cái hồ nhân tạo mặt nước không gợn
sóng, ngày hè nóng nực, thế mà vẫn có rất nhiều người tụ tập quanh hồ để nghỉ
ngơi, thư giãn. Xa hơn một chút, cô liếc thấy một tòa nhà bằng kính trong suốt,
mới tinh, bên trong có tiếng nhạc vọng ra, thảm đỏ được trải một đoạn khá dài,
rất nhiều thanh niên nam nữ ăn mặc trang trọng lịch sự tấp nập ra vào.

Tổ chức sự kiện vào một ngày nóng bức thế này, cô phục họ quá.

Siêu thị tọa lạc nơi góc phố, ở đó không cho đỗ xe, vừa mở cửa xe hơi nóng
hầm hập đã phả thẳng vào mặt cô, cô thở dài, cố gắng bước nhanh về phía trước.

Ánh mặt trời rực rỡ chói chang chiếu thẳng xuống đầu, chỉ một đoạn ngắn
khoảng năm trăm mét mà cô có cảm giác hoa mắt chóng mặt, khó khăn lắm mới tới
được trước cửa kính của siêu thị, chỉ còn một bậc cầu thang nữa nhưng cô không
còn chút sức lực nào để nhấc chân lên nữa.

Mồ hôi ướt đẫm áo, bên tai vang lên những tiếng ù ù, hình như có người vây
quanh, cô nghĩ không ổn rồi, nhưng không còn cảm giác gì nữa, ngã khuỵ ra đất
cũng không thấy đau.

Có người chạy tới, kêu lớn: “Trời ơi, có người say nắng rồi”.

Mấy đôi nam nữ đang bước trên thảm đỏ bên kia đường, nghe thấy có tiếng kêu
thất thanh, một giọng nữ yểu điệu cất lên “Anh Lận, bên kia xảy ra chuyện gì
vậy?”.

Lận Hòa nhìn theo ánh mắt của cô ta, bên đó đã có vài người đi đường vây
lại, qua khe hở thưa thớt có thể nhìn thấy một người đang nằm dưới đất.

“Anh Lận?”. Không thấy anh trả lời, cô gái đứng bên cạnh đặt tay lên vai
anh. Người đàn ông bên cạnh cô ta là kiến trúc sư Lận Hòa tiếng tăm lẫy lừng
trong giới kiến trúc, càng đáng quý hơn là tính tình anh rất ôn hòa lại đẹp
trai, cô ta đã thầm ngưỡng mộ từ lâu.

Cô gái đó còn đang ngẩn ra thì kiến trúc sư Lận Hòa đã chạy về phía đám
đông như một cơn gió, cánh tay cô ta vẫn đang ở trên không trung, lặng người
nhìn anh chạy tới nơi xảy ra sự cố, anh gạt đám đông ra.

Chẳng phải người ta nói người đàn ông này bàng quan với thế tục, là một
người tao nhã không vương bụi trần hay sao? Sao lại thích hóng chuyện như thế,
khóe miệng cô ta hơi giật giật.

Diệp Tề Mi chỉ ngất đi trong giây lát rồi lập tức mở mắt, cố gắng ngồi dậy,
tiếc là tay chân cô mềm nhũn, thử liền hai lần đều không được. Có ai đó chen
vào và quỳ xuống cạnh cô, đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ cô dậy: “Tề Mi, Tề Mi”.

Trước mắt vẫn hơi mờ ảo nhưng cô nhận ra được người quen, đây cũng không
phải lần đầu cô cảm nắng nên rất có kinh nghiệm, giọng yếu ớt nhưng khá rõ
ràng: “Cho tôi xin một ly nước”.

“Được”. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô đáng thương như lúc này, Lận Hòa bế
cô lên, đi thẳng về phía phòng triển lãm.

Cô muốn từ chối nhưng đầu óc nặng trịch, không nói được gì. Chuông điện
thoại reo nhưng lúc này nghe như từ đâu xa xăm vọng tới.

“Tề Mi, cô có điện thoại, có nghe không?”. Cô không nói gì, hai mí mắt lại
nặng nề khép lại.

Lận Hòa hoàn toàn không còn tâm trạng mà để ý tới chiếc điện thoại nữa, vội
vàng bế cô chạy như bay vào phòng nghỉ trong phòng triển lãm trước ánh mắt kinh
ngạc của mọi người.

Sao không có ai nghe máy? Nhìn lại số máy trên điện thoại lần nữa, Thành
Chí Đông bấm nút gọi, bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, thư ký đi vào nói gì
đó bằng tiếng Anh.

Tiếng Anh của cô thư ký này phải nghe thật chăm chú mới hiểu, anh đặt điện
thoại xuống, nói lại với cô ta vài câu, đợi cô ta ra ngoài lại gọi tiếp, lần
này cuối cùng cũng đã có người nhấc máy nhưng lại là giọng đàn ông: “Xin lỗi,
Tề Mi hiện giờ không thể nghe máy”.

Giọng nói này… anh vẫn nhớ. Tim thoáng thắt lại, anh đứng phắt lên.

Lận Hòa cúp máy luôn, cánh cửa phía sau lại mở ra, anh quay người lại nhíu
mày, vai đã bị tay ai đó vỗ nhẹ: “Người anh em, cậu diễn vở anh hùng cứu mỹ
nhân giữa phố phải không? Sau này chắc tiếng tăm lẫy lừng lắm đây”.

Người vừa bước vào là chủ nhân của phòng triển lãm này, họ Thái tên Chính
Hiền, sinh ra trong lụa là gấm vóc, đúng là tuýp người chỉ biết ăn chơi nhảy
múa, tiền tiêu như nước. Nơi này chính là món quà dành tặng cho cô nhân tình có
chút khí chất nghệ thuật ở Thượng Hải của anh ta, anh ta nói món quà này vừa
nho nhã lại rất ý nghĩa.

Ngày khai trương, anh ta bay thẳng từ nước ngoài về, không ngờ lại được tận
mắt chứng kiến một màn kịch hay ho như thế, bản tính ham vui, anh ta lập tức bỏ
mặc đám người vớ vẩn bên ngoài để vào đây góp vui.

“Cô ấy là bạn mình, cậu không ra ngoài tiếp đón khách khứa hay sao?”. Thân
với người này đã lâu, nên anh cũng không khách khí.

Giả vờ như không nghe thấy, Thái Chính Hiền bước nhanh về phía ghế sofa,
cúi đầu xuống ngắm nghía tỉ mỉ.

Diệp Tề Mi vừa uống nước, đang nằm nhắm chặt mắt chờ cho cơn choáng váng
qua đi, cơ thể mềm nhũn nằm trên ghế, mặt lấm tấm mồ hôi, sắc mặt xanh xao như
không còn giọt máu nào, đến môi cũng trắng bệch, đôi lông mi dài và cong cụp
xuống phủ lên làn da trắng xanh, càng khiến người khác động lòng.

“Chậc, chậc…”. Thái Chính Hiền lắc đầu thở dài, “Cậu vô tình đi trên phố
thôi cũng nhặt được người đẹp, sao mình lại không có được vận may đó chứ?”.

Lận Hòa nhăn mày bước tới, còn chưa kịp nói gì thì Diệp Tề Mi đột ngột mở
mắt, đôi mắt trong sáng nhìn thẳng vào Thái Chính Hiền đang cúi đầu quan sát
cô, cô vừa hồi phục ý thức, tuy sức vẫn còn yếu nhưng Thái Chính Hiền vẫn rùng
mình trước ánh nhìn của cô.

“Tề Mi, cô tỉnh rồi à?”.

“Ừm”. Cảm nắng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mới bị ánh nắng mặt trời chiếu một
lúc mà mồ hôi đã túa ra đầm đìa, mất nước rồi bất tỉnh, cơ thể cô đã yếu ớt đến
mức này từ bao giờ, Diệp Tề Mi nhíu mày, “Vị này là?”.

Giới thiệu qua loa một câu, Lận Hòa chặn ngay Thái Chính Hiền đang định
thao thao bất tuyệt lại, trực tiếp tiễn anh ta ra tận cửa.

Anh quay lại thấy cô đã ngồi dậy, trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi, ngày hè oi
ả, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, lúc này lưng áo đã ướt đẫm một mảng,
dính chặt vào da thịt, đến cả lớp ren của nội y bên trong cũng thấp thoáng hiện
ra trước mắt.

Trong phòng bật điều hòa mát lạnh nhưng lúc này lòng bàn tay anh lại rịn mồ
hôi, bước chân đang hướng về phía trước ngập ngừng chậm lại.

“Cảm ơn anh, lại được anh cứu một lần nữa, thật ngại quá”. Cầm cốc nước
uống thêm ngụm nữa, Diệp Tề Mi điều hòa lại hơi thở, cảm ơn anh.

“Không cần khách sáo, mấy ngày nay sức khỏe của cô có vấn đề phải không?
Nếu cảm thấy không khỏe nên ở nhà nghỉ ngơi, như vừa rồi rất nguy hiểm”.

“Không sao, đột nhiên bị cảm nắng thôi mà. Trước đây tôi cũng từng bị rồi”.

Lần trước mà cô nói chính là đợt tập huấn quân sự trước khi bước vào năm
thứ nhất đại học, đứng nghiêm giữa trời nắng chói chang, lại không ăn sáng nên
cô ngất xỉu rất oanh liệt, được đưa thẳng vào phòng y tế cho uống nước đường,
uống xong khỏe luôn. Nhưng lần đó quá mất mặt, cả đời cô không thể quên.

Không ngờ chỉ vài năm sau, việc này lại tái diễn ngay trên đường phố,
haizz, cách lần bị ngã xuống nước vì vớt cá chưa đầy một tháng, người đàn ông
này lại một lần nữa được chứng kiến một cảnh tượng xấu hổ của cô, hàng xóm ơi
là hàng xóm, Diệp Tề Mi quyết định lần sau trước khi ra khỏi nhà cô sẽ đeo mặt
nạ.

“Tôi đưa cô tới bệnh viện kiểm tra nhé?”. Khuôn mặt cô vẫn trắng bệch, nếu
lúc đó không có anh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ tới thôi anh đã thấy
sợ.

Nghe giọng nói lo lắng của anh, Diệp Tề Mi ngẩng đầu lên, định nói điều gì
đó nhưng đột nhiên cảm thấy hình như mình đã quên một việc gì quan trọng, tay
cô bắt đầu lần tìm.

“Cô tìm gì thế?”.

“Vừa rồi có phải điện thoại của tôi reo liên tục không?”. Cô tiếp tục tìm.

“À, tôi cầm đây”. Lận Hòa đưa cho cô, thấy cô nhìn màn hình, khẽ mím môi
định ấn số, ngón tay vừa bấm số lại ngẩng lên nhìn anh: “Xin lỗi, tôi phải gọi
điện thoại”.

“Cô cứ nghỉ ngơi đi, chút nữa tôi quay lại”. Nhìn cô chăm chú thêm chút
nữa, Lận Hòa quay người đi ra ngoài.

Thấy anh đã đóng cửa, Diệp Tề Mi mới tiếp tục bấm số, chuông đổ một lúc lâu
không có người nghe, sao thế? Không phải là anh giận đấy chứ, Thành Chí Đông.

Gọi lại, tín hiệu báo máy bận, cô cúp máy, thôi để về văn phòng trước đã,
xem xem có thể sắp xếp thời gian đi kiểm tra tổng thể không, sức khỏe là cơ sở
cho cách mạng, từ nhỏ cô đã được dạy dỗ thế mà.

Cả căn phòng này được làm bằng kính trong suốt, dưới ánh nắng mặt trời nhìn
lấp la lấp lánh, ánh sáng hắt vào bên trong khá dịu, kính được đặc chế, khá kín
đáo, ghế sofa kiểu dáng đơn giản, rõ ràng mang phong cách hậu hiện đại, trước
khi đi cô còn ngoái lại nhìn một lượt, đúng là một nơi đẹp đẽ trang nhã, nhìn
lướt một cái cũng thấy thật mãn nhãn.

Cô tiếp tục bước ra ngoài, tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì chuông điện
thoại reo, vừa mới bắt máy nói được câu: “A lô?” giọng Thành Chí Đông đã xộc
thẳng vào tai: “Bảo Bảo! Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?”.

Ăn nói kiểu gì vậy? Cô nhíu mày: “Vừa rồi em không tiện nghe điện thoại,
anh gọi nhiều thế, tìm em có việc gấp sao?”.

Thành Chí Đông điên lắm, lửa bốc ngùn ngụt.

Đoán cũng biết vẻ mặt anh lúc này, Diệp Tề Mi nhướn mày: “Anh đang làm gì
vậy? Em còn có việc, không nói gì nữa em cúp máy nhé”.

“Anh đang trên đường ra sân bay!”. Anh nói gần như hét, điếc tai quá, theo
bản năng Diệp Tề Mi dịch điện thoại ra xa.

Cô ngỡ ngàng: “Sao anh hét to thế?”.

“Anh gọi điện mà em không nghe máy”. Anh
vừa giận vừa cuống, xe phóng như bay trên đường cao tốc, sân bay thấp thoáng
hiện ra phía trước.

“Vừa rồi em không nghe được”. Cô cũng bực
bội nữa.

“Không phải”, Thành Chí Đông bực bội không
biết nên giải thích thế nào, “Không nghe thì có thể gọi lại sau, nhưng vừa rồi
có người khác nghe máy giúp em, anh sợ em xảy ra chuyện”.

Giọng anh lo lắng, trái tim cô như tan
chảy, không giận anh nữa, Diệp Tề Mi lập tức giải thích: “Vừa rồi em bị cảm
nắng, bị ngất trên phố, vì thế mới không nghe được điện thoại”.

Anh không nói gì, im lặng một lúc.

“Giờ đã khỏe rồi”, cô bổ sung thêm, “Vừa
may có anh Lận Hòa cũng đi đến đó, em nghỉ ở chỗ bạn anh ấy một lúc, giờ không
sao rồi”.

Vẫn không có tiếng trả lời, cô gọi: “A lô?”
rồi nhìn vào màn hình điện thoại, cái máy này gần đây bị rơi suốt, không phải
hỏng rồi đấy chứ?

“Chí Đông?”. Máy vẫn thông mà, Diệp Tề Mi
gọi một tiếng thăm dò.

“Anh đến sân bay rồi, gặp nhau nói tiếp”.
Anh cúp máy.

Daisy đang xách túi chuẩn bị về thì có điện
thoại, lúc cầm ống nghe lên tâm trạng vẫn rất vui, vừa nghe thấy giọng nói từ
đầu dây bên kia, cổ cô lập tức thẳng đơ như một phản xạ có điều kiện, sau khi
nghe xong thì sững sờ, cảm giác lạnh hết sống lưng.

“Tối nay đến Thượng Hải? Tổng giám đốc
Thành, không phải anh đang ở Việt Nam sao?”. Không phải vậy chứ? Sao cô có dự
cảm rất không lành. Đã xảy ra chuyện gì mà anh ấy phải bay gấp về Thượng Hải
như thế, anh ấy lo lắng vội vã quay về chắc chắn là xảy ra chuyện lớn rồi, như
vậy mấy ngày tiếp theo cô sẽ phải làm thêm giờ cho tới khi chết vì mệt sao?

Anh nói rất ngắn gọn, sau khi kinh ngạc một
hồi cuối cùng cô cũng hiểu đại khái tình hình, tiếp đó cô hỏi lại đầy nghi
hoặc: “Sao? Đặt vé vào sáng sớm mai ạ?”.

Đã đến giờ lên máy bay, Thành Chí Đông
không nói thêm nữa, xác định lại lần nữa rồi cúp máy.

Hành khách xung quanh đều là khách du lịch
trên đường trở về Thượng Hải, ai cũng xách túi lớn túi nhỏ, chỉ có anh là đi
tay không, mọi người đều quay lại nhìn anh với ánh mắt lạ lẫm, thắc mắc.

Không buồn để ý tới vẻ mặt của người khác,
anh bước nhanh lên máy bay.

Từ lúc nghe thấy câu nói đó, tâm trạng anh
đã trở nên hết sức tồi tệ: “Xin lỗi, Tề Mi hiện giờ không thể nghe điện thoại”.

Cô ấy không thể để người khác tùy tiện cầm
điện thoại của mình lên nghe nên phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ cô đã xảy ra
chuyện.

Cảm nắng, ngất xỉu giữa phố, anh lại không
ở bên.

Hai người dù có yêu nhau đến đâu thì cũng
không thể ở bên cạnh nhau hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, điều này ai mà
chẳng biết, nhưng cô ngất giữa phố, anh không ở bên cô lúc ấy mà lại là một
người khác.

Giọng nói của người đàn ông đó anh nhớ rất
rõ, Tề Mi… anh ta dám gọi thân mật như thế sao, nghe điện thoại rất ngang
nhiên, anh ta dựa vào cái gì mà làm vậy?

Tâm trạng Thành Chí Đông rối như tơ vò. Đây
không phải là vấn đề anh có thể giải quyết một mình, chỉ có tận mắt nhìn thấy
cô, tận tay chạm vào người cô anh mới hoàn toàn yên tâm.

Dù có bị cảm nắng thì cũng phải làm cho
xong việc, Diệp Tề Mi quay về văn phòng tiếp tục những việc đang làm dở, khi
nhận được điện thoại của Thành Chí Đông cô đang ra khỏi tòa nhà văn phòng.

“Anh đến Thượng Hải rồi, em đang ở đâu?”.

Câu đầu tiên đã khiến cô phải tròn mắt ngạc
nhiên, vừa rồi anh mới nói là tới sân bay, cô tưởng anh tới sân bay là để đến
một nước khác, không ngờ anh lại bay thẳng về Thượng Hải. Chẳng phải anh mới đi
tuần trước sao? Sao đã quay về rồi, trước giờ đâu có khi nào nhanh như vậy, cô
vẫn không thể hiểu nổi: “Anh quay về làm gì? Công ty có chuyện sao?”.

“Em đã đến bệnh viện chưa?”. Anh không trả
lời mà hỏi thẳng sang vấn đề khác.

“Gì cơ? À, cảm nắng thôi mà, tại sao phải
đến bệnh viện?”. Diệp Tề Mi vẫn đang kinh ngạc, tiếp tục truy hỏi: “Anh quay về
làm gì?”.

“Em đang ở đâu?”. Anh cũng truy hỏi, tiếp
tục phớt lờ câu hỏi của cô.

Rút cục là đã xảy ra chuyện gì? Đầu óc Diệp
Tề Mi trở nên hỗn loạn, “Em vừa tan sở, đang đi xuống”.

“Cảm nắng sao em không chịu nghỉ ngơi, mau
quay về văn phòng đợi anh, nửa tiếng nữa anh tới nơi”. Cô nàng này nghĩ mình là
Lola(*) đầu thai chắc? Thành Chí Đông cúp máy luôn, cơn tức giận lại ập đến.

(*)
Nhân vật trong truyện tranh Đảo hải tặc của Nhật.

Cô cầm điện thoại sững sờ đứng đó, chả lẽ
anh chàng này lao về vì cô ngất xỉu sao? Thật hay giả đây? Diệp Tề Mi đứng lặng
trong cơn gió hè chiều muộn, mặc dù vừa bị anh cúp máy đột ngột nhưng cô không
cảm thấy bực bội, hoàn toàn không giận chút nào.

Chuông điện thoại lại reo, cô giật mình
nghe máy, đầu dây bên kia vẫn là Thành Chí Đông, anh nói rất chậm: “Vừa rồi anh
lo lắng quá, lẽ ra không nên cúp máy. Bảo Bảo, em ở đó đợi anh đến được không?”.

Cô nhìn mọi người đi qua đi lại, nơi này
rất đỗi thân thuộc với cô, nhưng thật lạ, đột nhiên cô như cảm nhận được một
mùi vị ngọt ngào đang lan tỏa trong không khí. Diệp Tề Mi nắm chặt điện thoại,
dịu dàng nói: “Em vẫn ở đây, không đi đâu cả”.

Khi sắp tới tòa nhà Diệp Tề Mi làm việc,
Thành Chí Đông lại gọi điện, nhưng tín hiệu báo máy bận.

Thực ra lúc này Diệp Tề Mi đang đứng cạnh
cửa sổ, tay vẫn cầm điện thoại, đầu dây bên kia Lận Hòa vừa nói được một câu,
cô đã nhìn thấy chiếc Q7 đang lao vào con đường phía trước tòa nhà với tốc độ
khá nhanh, vội vàng trả lời Lận Hòa.

“Tôi không sao, tôi đã về văn phòng ngay
sau đó, vừa xong việc”.

“Làm muộn thế này sao? Liệu cơ thể cô có
chịu được không? Tôi có một người bạn là bác sĩ, vừa rồi tôi đã liên hệ với cậu
ấy, có tả sơ qua tình hình của cô, cậu ấy nói tốt nhất là đến bệnh viện kiểm
tra tổng thể một lần, nếu cô có thời gian, đi kiểm tra xem sao được không?”.

Giọng nói trong ống nghe rất dịu dàng nhưng
mắt cô chỉ còn nhìn thấy người nào đó vừa đẩy cửa xe bước ra ở dưới đường, Diệp
Tề Mi không để lọt vào tai lời nào.

“Kiểm tra? Không cần đâu, tôi sẽ tự sắp
xếp, xin lỗi, giờ tôi có hẹn, nói chuyện sau nhé, ok?”.

“Được, vậy cô chú ý cẩn thận nhé”. Anh cũng
rất dứt khoát, không nói thêm nữa.

Cô cúp máy rồi đi ra ngoài, chân bước khá
nhanh, cửa thang máy vừa mở suýt chút nữa cô đã đâm sầm vào người bảo vệ đang
đi ra.

Cô nghiêng người tránh, đột nhiên cảm thấy
cánh tay ấm nóng, cô đã bị ai đó giữ chặt, bên tai vang lên giọng nói thân
thuộc: “Cẩn thận”.

Cô quay sang nhìn anh mỉm cười, đôi môi
xinh đẹp hơi cong lên, mắt sáng long lanh.

Đúng
là kì tích, anh đã lo lắng bất an vài tiếng đồng hồ rồi, nhưng vào giây phút
này, lục phủ ngũ tạng như đều trở về vị trí của chúng, dễ chịu tới mức muốn thở
dài. Anh nắm chặt cánh tay nhỏ nhắn của cô tự nhiên đến nỗi quên cả buông ra.
Bàn tay kia cũng giơ lên áp vào trán cô.

Cô kéo tay anh xuống: “Em không sốt”.

“Đi thôi”. Anh dứt khoát kéo cô đi ra
ngoài.

“Đi đâu?”.

“Gặp bác sĩ”.

“Bác sĩ có gì đáng gặp, đẹp trai phong độ
như Lưu Đức Hoa sao?”. Tâm trạng đang rất vui vẻ, Diệp Tề Mi còn trêu chọc anh.

“Bảo Bảo!”. Cơn giận dữ lại ập tới, Thành
Chí Đông chỉ còn thiếu điều bế bổng cô lên ném vào xe. Anh bay từ Việt Nam về
Thượng Hải không phải để tức chết trước mặt cô.

Ai da, anh trừng mắt rồi. Sao lại có cảm
giác người đàn ông đang đứng trước mặt mình lúc này đáng yêu đến thế, Diệp Tề
Mi cười tươi hết cỡ: “Được rồi, em đã hẹn sáng mai sẽ tới bệnh viện kiểm tra,
muộn thế này rồi bác sĩ người ta cũng phải về nhà, đúng không?”.

“Ngày mai? Sáng sớm mai anh phải lên máy
bay rồi”. Cô ngồi ngay bên cạnh anh, nụ cười như chiếu sáng cả khoang xe, Thành
Chí Đông không cảm thấy mệt chút nào, anh chỉ muốn được mãi ngắm nhìn cô như
thế.

Diệp Tề Mi lại sững sờ lần nữa, cô tròn mắt
nhìn anh.

Do
cô quá kiên quyết nên Thành Chí Đông cũng đành từ bỏ kế hoạch đi khám bệnh nửa
đêm của mình, hai người đi ăn nhẹ rồi về nhà nghỉ ngơi.

Nằm xuống giường anh giang tay ra theo thói
quen, khi cô vừa ngả mình nằm xuống đã bị anh kéo sát vào người.

“Này!”.

Anh thở dài: “Anh không phải là cầm thú,
kia mới là”. Trên ti vi đang chiếu phóng sự “Một năm theo chân đàn khỉ” của
kênh Discovery, con khỉ đầu đàn oai phong lẫm liệt, bên cạnh nó thê thiếp thành
đàn.

Cô bật cười, im lặng xem một lúc. Anh lại
thắc mắc, “Tiến hóa? Tiến hóa là gì?”.

Diệp Tề Mi nhất thời không nghĩ ra từ đó
nên trả lời ngắn gọn, “Là khỉ biến thành người!”, sau đó cô hỏi lại, “Anh có
tin không?”.

Anh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

Vai anh chắc nịch, gối lên đó cô cảm thấy
thật dễ chịu, cô vừa dụi dụi vào vai anh vừa cười nói: “Trước đây em không tin,
nhưng khi gặp anh thì em tin rồi”.

Nói kiểu gì vậy? Thành Chí Đông kéo cô lên
người mình, làm mặt khỉ với cô, “Người đàn ông của em là do khỉ biến thành, thế
mà em cũng yêu sao?”.

Trong ti vi con khỉ đầu đàn kêu khẹc khẹc,
mặt anh lại đang rất gần, cô cười nghiêng ngả, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì,
hai tay ôm lấy mặt anh, nghiêm nghị nói: “Do khỉ biến thành cũng không sao,
nhưng không được học cách sống bầy đàn của chúng, nếu anh có tình cảm với người
khác thì cứ nói thẳng với em, em có thể hiểu được, không nói nghĩa bắt cá hai
tay, em mà biết thì sẽ...”.

“Làm gì?”.

“Anh nói xem?”. Cô nhướn mày, chỉ nói nửa
chừng nhưng ý tứ thì sâu xa.

Anh không nói gì, sau đó ngồi thẳng lên
nhìn vào mắt cô.

“Làm gì vậy?”. Lần này tới lượt cô thắc
mắc.

“Tề Mi, anh sẽ không làm vậy, em cũng không
được”. Vẻ mặt Thành Chí Đông hết sức nghiêm túc, không thân mật gọi cô Bảo Bảo
nữa.

Những lời này… có đúng là do một người đàn
ông quen sống tự do như anh nói ra không?

Một Diệp Tề Mi miệng lưỡi đanh thép trên
tòa lúc này lại sững sờ, không nói được một lời.

Thấy cô im lặng, Thành Chí Đông thấy lạ.
Anh ôm chặt eo cô, hung hăng nói: “Không nói gì? Không nói tức là ngầm đồng ý,
không được hối hận đâu đấy”.

Cô bật cười: “Đúng là logic của kẻ cướp”.

Thành Chí Đông lật người, kẹp chặt cô trong
hai cánh tay mình, ánh mắt anh nhìn cô đầy phức tạp.

Người phụ nữ này khiến đôi cánh của anh như
sinh ra một sợi dây xích vô hình, bay xa đến thế nào cũng vẫn bị giữ lại, trái
tim anh như lơ lửng giữa không trung, chỉ khi ở bên cô ấy mới có thể tiếp đất
an toàn. Cảm giác đó đến anh cũng không tin là có thể xảy ra với mình thì làm
sao có thể bảo anh giải thích?

Hoàn toàn không cảm thấy sự giằng xé trong
mắt anh, thân hình cao lớn của anh ép xuống càng chặt, Diệp Tề Mi cười giơ tay
ra đẩy. Anh chống hai khuỷu tay xuống giường nhưng mặt lại vùi vào cổ cô, cô mơ
hồ cảm thấy anh đang nói gì đó nhưng giọng nói quá nhỏ, không sao nghe rõ được.

“Đừng đè nữa, em ngạt thở mất”.

Anh lật người sang bên cạnh, tắt ti vi, tắt
điện rồi khẽ nói: “Ngủ thôi”.

Cô thật sự rất mệt nên không nói gì, cuộn
tròn người và khép mi lại.

Cô nàng này nói ngủ là ngủ thật. Anh trợn
mắt trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô nghiến răng nghiến lợi.

Cô bật cười, vòng hai tay ôm cổ anh, áp má
lại gần, “Kẻ cướp, anh cũng biết sợ sao?”.

“Sợ? Sao anh lại sợ?”. Anh cãi.

Ái chà, lòng tự tôn của đàn ông trỗi dậy
rồi đây, cô nhận lỗi: “Thôi được rồi, là em hiểu lầm, ngủ đi”. Diệp Tề Mi quay
đi tiếp tục ngủ.

Đáng ghét, anh ôm chặt lấy cô, cảm thấy
mình thật thất bại.

“Được rồi, chẳng phải đã nói là em ở đây
sao”. Diệp Tề Mi ôm lại anh.

Giọng cô rất nhỏ, nhưng khi truyền vào tai lại
như có tiếng vọng rất lớn, thực ra câu nói này không đầu không cuối nhưng anh
hiểu. Anh nhẹ lòng, xiết tay lại ôm cô thật chặt trong lòng.

Má áp vào ngực anh, cảm thấy hơi khó thở
nhưng Diệp Tề Mi lại mỉm cười. Tình cảm của người đàn ông này rất rõ ràng, anh
chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình trước cô, sự lo lắng của anh về Lận Hòa
sao cô có thể không hiểu chứ.

Cô thực sự muốn nói thẳng với anh rằng muốn
Diệp Tề Mi từ bỏ chỉ có thể là vì cô không còn tình cảm với anh nữa, chứ chắc
chắn không thể do tác động bên ngoài.

Cô còn muốn nói với anh vòng tay anh thật
ấm áp, cô rất thích, chỉ muốn lười biếng lựa chọn sự im lặng.

Diệp Tề Mi ngẩng đầu điều chỉnh lại tư thế,
tìm một tư thế thoải mái nhất rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3