Tình yêu đau đớn thế - Chương 02 - Phần 1

Chương 2:
Tai họa bất ngờ xảy ra với Lâm Khai

Phụ nữ
đôi khi thật lạ, chỉ một hành động rất bình thường của đàn ông thôi cũng có thể
khiến họ khắc sâu tận đáy lòng.

Từ văn
phòng khoa đi ra, Đường Du nhận được điện thoại của Lâm Khai. Anh nói phải về
quê làm một số giấy tờ.

Lâm Khai là
nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, dự định sẽ ở lại thành phố B làm việc nên phải
về nhà chuẩn bị rất nhiều giấy tờ. Trước đây anh từng nói với Đường Du chuyện
này nhưng cô không để ý, chỉ ậm ừ cho qua.

Lâm Khai là
người yêu của Đường Du, đang làm nghiên cứu sinh của một trường đại học nổi tiếng
của thành phố B, chuyên ngành anh học nghe rất cao siêu, Đường Du không nhớ
chính xác gọi là gì, chỉ nhớ mang máng là làm về nghiên cứu. Một lần, trường của
Lâm Khai tổ chức tọa đàm, Tô Nhiêu rất mê vị giáo sư thuyết trình hôm đó nên cứ
nằng nặc rủ Đường Du đi cùng. Vì số người hâm mộ vị giáo sư đó tương đối nhiều
nên khi buổi tọa đàm kết thúc, mọi người chen nhau rất đông. Đường Du nắm chặt
tay Tô Nhiêu chen ra nhưng vẫn bị tuột, cô vội kéo lại. Khi ra khỏi phòng thông
tin mới phát hiện người mà nãy giờ cô kéo tay không phải là Tô Nhiêu mà là một
anh chàng đang mặt đỏ tía tai. Chàng trai đó chính là Lâm Khai.

Đường Du
chau mày, “Sao lại là anh"

Khuôn mặt
nhỏ nhắn của Lâm Khai càng đỏ hơn, anh nói nhỏ nhẹ: “Em khỏe thật, kéo được anh
ra tận đây.”

Thực ra
trong lòng Đường Du thấy rất ngượng nhưng cô không thể để lộ điều đó. Cô lại
chau mày: “Sao lại trách tôi, ai bảo tay con trai gì mà nhỏ như tay con gái.”

Lâm Khai vẫn
mặt đỏ tía tai.

Lúc này, Tô
Nhiêu đã đến nơi, Đường Du xấu hổ không muốn để bạn biết chuyện kéo nhầm người
nên vội vã kéo tay Tô Nhiêu đi ngay.

Sau đó, có
một lần Đường Du tan học từ trường về nhà trọ, cô thấy trên đường Lâm Ấn có anh
chàng bị một cô gái chặn đường, cô gái bướng bỉnh không ngần ngại thổ lộ tình cảm,
“Nói để anh biết, em thật sự rất mến anh.”

Chàng trai
đỏ mặt, nói: “Em… em đã từng nói rồi, anh biết.”

Cô gái tiếp:
“Nhưng em muốn làm bạn gái anh!”

Chàng trai
nho nhã, bẽn lẽn ấy tỏ ra hơi hoảng hốt, anh nhìn cô gái dạn dĩ đang đứng trước
mặt, không biết nên trả lời thế nào.

Cô gái tiến
về phía chàng trai thêm một bước, nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Có được không hả,
anh phải nói gì đi chứ?”

“Nhưng anh
có người yêu rồi.”

“Lúc trước
anh cũng nói thế, em bảo đưa em đi gặp thì anh nói cô ta học ở trường này nhưng
sao đến tận giờ này vẫn chưa thấy đâu, anh thì không muốn đi nữa, có phải anh
muốn gạt em không?”

“Anh không
gạt em, đúng là cô ấy học ở trường này nhưng anh chỉ biết cô ấy học ở đây,
không biết cô ấy tên gì, học khoa nào.” Nói đến đây, hình như chàng trai đã thấy
Đường Du, mặt anh càng đỏ hơn, sợ Đường Du trông thấy, anh ta vội vã quay người
đi về hướng cổng trường.

Cô gái
không chịu bỏ cuộc, vội chạy

Đường Du không
hiểu mình làm gì khiến chàng trai đó hoảng hốt bỏ chạy, cô cười một mình, không
để ý nữa mà tiếp tục sải bước. Vừa ra khỏi cổng, cô liền bị cô gái kia gọi với
theo, “Này, bạn gì ơi!”

“Cậu gọi
mình?” Đường Du quay người lại hỏi.

“Ừ, cậu qua
đây một lát.” Cô gái trông rất trẻ con, tóc loăn xoăn, mắt tròn tròn, quần áo sặc
sỡ, trang điểm lòe loẹt, xem ra còn nhỏ tuổi, chả trách lại dám chặn đường tỏ
tình.

Đường Du liền
đi lại.

“Anh ấy vừa
nói là thích cậu, muốn cậu làm bạn gái, cậu thấy sao?”

Đường Du ngạc
nhiên nhìn chàng trai nhưng anh ta chỉ cúi gằm mặt. Tưởng anh ta muốn lấy cô ra
làm lá chắn, thấy đàn ông con trai mà bị cô bé theo đuổi đến nỗi không biết trốn
vào đâu, cô cảm thấy vừa buồn cười vừa không biết nên làm thế nào. Đường Du
cũng không có ý vạch trần anh chàng nên chỉ tỉnh bơ nói, “Tôi thấy sao thì có
liên quan gì đến cậu?”

“Nếu cậu
cũng thích anh ấy thì hãy đồng ý làm người yêu của anh ấy, kể từ giờ phút này
mình…” cô gái sụt sịt, “từ giờ phút này… mình sẽ không làm phiền nữa.”

Đường Du
ngước mắt quan sát chàng trai, một gã mọt sách đích thực, mặt mày sáng sủa, chỉ
có điều mặt anh ta cúi thấp quá, có lẽ là do xấu hổ. Đường Du cười đáp, “Ừ, nếu
như anh ấy thích và muốn kết bạn thì cũng được thôi.”

Nghe Đường
Du nói xong câu đó, cô chàng trai cũng đỏ ửng lên, đầu vẫn cúi thấp.

Cô gái giận
dỗi nhìn chàng trai rồi lại nhìn Đường Du, giậm giậm chân quay lưng bỏ đi.

Đường Du bật
cười, chàng trai dường như vẫn không dám nhìn lên nhưng cô đã nhận ra anh này
chính là người cô kéo nhầm tay tại buổi tọa đàm lần trước, tuy vậy, cô cũng
không nói gì, quay lưng đi. Vừa đi được hai bước, phía sau bỗng vang lên giọng
nói, “Này, em đừng đi.”

Đường Du
quay người l ngạc nhiên nhìn anh ta, “Lại chuyện gì nữa đây?”

“Em vẫn
chưa… chưa nói em học khoa nào, lớp nào và tên là gì.” Giọng anh ta rất nhỏ.

“Nói cho
anh biết để làm gì?”

“Lúc nãy,
chẳng phải em nói là, nếu anh thích, em sẽ đồng ý làm bạn với anh sao?”

Đường Du dở
khóc dở cười nói, “Lúc nãy chỉ vì tôi muốn giúp anh ứng phó với cô bé kia thôi,
anh tưởng thật à?”

Chàng trai
bỗng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Đường Du, chậm rãi nói: “Nếu em đồng ý,
là thật cũng được.”

Trong thời
gian này, quanh Đường Du đang có rất nhiều chàng trai theo đuổi. Họ làm mọi
cách để lấy lòng cô, người thì đốt nến, người thì thả bóng bay, người thì nửa
đêm canh ba tỏ tình dưới tầng nhà cô trọ, người thì nhờ chuyển thư tình đến cô,
người lại nhờ Tô Nhiêu làm mai mối, tất cả họ đều có điểm chung là vô cùng táo
bạo, điều gì cũng dám nói, hễ mở miệng là thề thốt đời đời kiếp kiếp. Còn chàng
trai này, khuôn mặt thanh tú nhưng nhút nhát, không biết đến cả cách từ chối
con gái. Đường Du nhìn anh ta, lúc này mặt anh không đỏ nữa, chỉ có mồ hôi là
đang túa ra trên trán, cô bỗng thấy anh ta có phần đáng yêu, nên cười nói: “Để
tôi suy nghĩ thêm.”

“Suy nghĩ
thêm” thường là cái cớ để người ta từ chối, tiếc rằng đến cả điều đó Lâm Khai
cũng không nhận ra. Mấy ngày sau, cũng trên con đường này, Đường Du lại gặp Lâm
Khai, anh muốn hỏi cô đã suy nghĩ xong chưa.

Đường Du
nghĩ một lát rồi bật cười, anh chàng này đúng là nghiêm túc thật. Sau này nghĩ
lại, cô cũng không hiểu tại sao mình lại bằng lòng. Chỉ có điều, với Lâm Khai,
cô thấy rất hài lòng. Anh học ngành khoa học tự nhiên, hình thức khá, tính tình
chất phác, mai này đi làm sẽ mua nhà ngay tại thành phố B rồi họ sẽ sinh một cậu
con trai, Lâm Khai sẽ nghiên cứu khoa học, cô sẽ làm phiên dịch, họ sẽ là một
gia đình trí thức bình thường trong thành phố này, quá ổn, có thể đây chính là
lí do Đường Du đồng ý yêu anh.

Sau đó, Đường
Du và Lâm Khai mỗi tuần gặp nhau một lần, ăn cơm cùng nhau rồi ai lại về trường
người nấy, thỉnh thoảng có nhắn tin qua lại, chủ yếu là Lâm Khai gửi tin nhắn,
gọi điện cho Đường Du. Tiếp xúc nhiều với Lâm Khai, Đường Du dần thấy yêu chàng
trai này, anh thật sự tốt. Lâm Khai cũng là người thành phố N, biết Đường Du
thích ăn đặc sản nơi đó, mỗi lần về nghỉ hè hay nghỉ đông, anh đều không quên
mang cho cô rất nhiều món quà đặc sản, theo thầy đi nghiên cứu, cũng vẫn nhớ
mang về những đặc sản vùng miền cho cô, đi Sơn Đông thì mang về hạt thông, hạt
điều, đi Tân Cương thì mang nho, mỗi lần lại túi to túi nhỏ vác về trường. Một
lần, Đường Du đang ở thư viện, sắp đến giờ đóng cửa, do đến kì kinh, bụng rất
đau, cô liền gửi tin nhắn cho anh nói không muốn đi bộ, không ngờ Lâm Khai lập
tức đạp xe ba mươi phút từ trường anh đến thư viện, chở cô về nhà trọ xong lại
đạp xe ba mươi phút về trường. Nhà trọ của Đường Du thực ra chỉ cách thư viện
có năm phút đi bộ, thế nên cô rất cảm động. Giờ đây nhớ lại những lời Tô Nhiêu
nói hôm trước, đến kì kinh, Tôn Văn Tấn cũng mua băng vệ sinh cho cô, Đường Du
nghĩ có thể phụ nữ ở thời điểm đó thường rất yếu đuối nên dễ mềm lòng, âu cũng
là điều dễ thứ tha.

Về đến nhà
trọ, lúc ngang qua tầng một, bà chủ nhà liền gọi với theo, “Sắp đến hạn nộp tiền
thuê nhà rồi, nhớ đóng cho bác ba tháng tiền thuê ba tháng tới nhé.”

Căn hộ Đường
Du thuê cứ ba tháng lại nộp tiền một lần, lần trước nộp vào tháng chín, hôm nay
là ngày mồng hai tháng mười hai, vẫn còn sáu ngày nữa. Đường Du đáp: “Vâng,
cháu nhớ rồi ạ.”

Vào đến
nhà, cô bắt đầu lục lọi khắp nơi, tìm thấy một tấm thẻ ngân hàng khác, nhập mã
số thẻ kiển tra số tiền còn lại, trên màn hình hiện lên các khoản cô chi tiêu
trong vòng hơn nửa năm. Đường Du thoáng nhìn rồi chợt giật mình, trong thẻ còn
không đến năm trăm tệ. Học kỳ này mặc dù chưa nộp học phí nhưng đã nộp một lần
tiền nhà vào tháng chín, cộng với chi phí sinh hoạt hàng ngày trong ba tháng,
chẳng ngờ số tiền trong thẻ giờ chỉ còn ít thế.Trước đây, chiếc thẻ tín dụng mà
cha cô đưa không có giới hạn, hơn nữa, từ trước đến giờ cô không hề có khái niệm
gì về tiền bạc, chi tiêu cũng không có kế hoạch. Bấy nhiêu năm như thế cô cũng
không nghĩ là nên rút tiền từ tấm thẻ đó để tích góp riêng vậy nên bây giờ, vấn
đề tiền bạc mà cô phải đối mặt thật gay go.

Căn hộ cô
thuê có một phòng khách, hai phòng ngủ, do gần trường, đường lại dễ đi nên tiền
thuê mỗi tháng là hai nghìn tệ. Nếu theo thông lệ ba tháng nộp một lần thì sau
sáu ngày nữa cô phải gom đủ sáu nghìn tệ.

Đường Du bắt
đầu thấy lo lắng, phòng này trước đây chỉ mình cô thuê, lúc đầu vì còn phòng trống,
Tô Nhiêu muốn đến ở cùng, cô cũng không để bạn phải nộp tiền nhà. Hơn nữa, thấy
điều knh tế nhà Tô Nhiêu không dư giả gì nên cô chưa từng có ý để bạn san sẻ.
Giờ đây, điều Đường Du cần phải nghĩ là kiếm tiền ở đâu.

Cô biết
trong khoa có nhiều sinh viên làm thêm bên ngoài, có người làm nhân viên bán
hàng trong cửa hàng KFC hoặc siêu thị, cũng có người là việc văn phòng trong
công ty hoặc nhận tài liệu về dịch. Nhưng Đường Du nghĩ, điều cô cần bây giờ là
một công việc kiếm được nhiều tiền trong thời gian ngắn. Cô biết một nơi, trước
đây Tô Nhiêu từng nói, có những sinh viên nữ trẻ đẹp trong khoa làm việc trong
các hộp đêm, công việc nhẹ nhàng, kiếm tiền nhanh mà không nhỡ việc học hành.
Còn nữa, có một số được lòng các đại gia nên dễ dàng sống sung sướng, không phải
lo toan gì chuyện cơm áo, nhưng thế thì phải uống rượu với khách. Đường Du nghĩ
không biết nơi đó họ có tuyển người phục vu không.

Buổi tối,
Đường Du đến dãy phố toàn các quán bar, chọn một quán tương đối sang trọng. Cô
ngước mắt nhìn, trên tấm biển có hàng chữ “Loạn thế giai nhân”, sau khi vào bên
trong, Đường Du được một nhân viên lễ tân đưa lên lầu. Thấy bộ dạng phục vụ nhiệt
tình của nhân viên, mặt Đường Du ửng đỏ rồi vội vàng nói trước khi được chào
đón: “Tôi đến xin việc, xin hỏi ở đây có cần người phục vụ không?”

Cô lễ tân
quan sát một lát, nói: “Tôi cũng không rõ, nhưng tôi sẽ đưa cô đi gặp Tổng giám
đốc.”

Hộp đêm này
không hề thiếu nhân viên, có lẽ thấy Đường Du xinh đẹp nên tay tổng giám đốc lập
tức đồng ý và bảo nhân viên dẫn cô đi gặp một chị tên là Đào Hoa.

Người nhân
viên vừa đi vừa giới thiệu. Thì ra chị Đào Hoa là ca trưởng, họ Diệp, hơn ba
mươi tuổi nhưng do biết làm đẹp nên khó đoán được tuổi, rất xinh đẹp và có nét
giống Quan Chi Lâm*.

[Quan Chi
Lâm sinh năm 1962 tại Hồng Kông, là diễn viên và từng được coi là Mỹ nhân số một
của Hồng Kông.]

Người nhân
viên nói lại lời của Tổng giám đốc với Diệp Đào Hoa, nhưng chị ta hầu như không
để ý, thói quen nghề nghiệp khiến chị tiến lại búng búng khuôn mặt và nắn nắn
eo Đường Du, rồi nói: “Làm nhân viên phục vụ thì thật đáng tiếc.” Tuy vậy chị
ta cũng không có ý ép buộc, do Đường Du không tiếp lời, chị cũng không nhắc lại
nữa. Có một chuyện xảy ra trước khi Đường Du rời hộp đêm, thì ra nhân viên phục
vụ ở đây phải nộp tiền đặt cọc, không nhiều, chỉ ba trăm tệ nhưng với Đường Du
thì quá là khó, cô nói Diệp Đào Hoa: “Giờ em không có tiền.”

Diệp Đào
Hoa nhìn kĩ Đường Du thêm lần nữa, hiểu rằng nếu không quá bế tắc thì người như
cô đâu có đến nơi này. Chị ta xua xua tay, nói: “Thôi được, em có thể để Chứng
minh thư ở đây.” Sau khi mọi thứ xong xuôi, lúc chuẩn bị ra về, Diệp Đào Hoa hỏi
thêm: “Em thực sự không định làm cùng chị à? Chị sẽ giới thiệu cho em những người
tốt nhất, có thể em chưa biết, nhân viên tiếp rượu chỉ cần uống được rượu,
không phải tiếp khách đâu.”

Đường Du cảm
ơn rồi lễ phép từ chối.

Trên đường
tiễn Đường Du ra, người nhân viên nói: “Chị Đào Hoa chưa từng hứa hẹn với ai thế
đâu, chị ấy cũng chẳng ép buộc ai cả. Thực ra làm phục vụ cũng tốt, không giống
các đám tiếp rượu, lương là do khách boa, uống đến nỗi dở sống dở chết, có lúc
còn bị coi thường. Làm phục vụ cũng có khi được tiền boa, một tháng cũng kiếm
được không ít đâu.”

Khi đã
chính thức vào làm, người nhân viên hôm trước giới thiệu Đường Du với các nhân
viên khác. Họ phần lớn đều còn rất trẻ, Đường Du năm nay hai mươi tuổi, thế
nhưng những người ở đây chủ yếu chỉ mười sáu mười bảy, lớn hơn một chút chỉ có
cô lễ tân, người hôm trước dẫn Đường Du vào, năm nay hai mươi mốt tuổi, tên là
Lý Văn. Lý Văn cho cô hay, tuổi tác những người đến đây làm việc ngày càng nhỏ,
họ chủ yếu ở nông thôn, trình độ văn hóa thấp, lại không muốn làm trong nhà
máy, ở thành phố thì không tìm được việc nên mới chọn nghề này.

Đường Du
không cho Lý Văn biết mình là sinh viên đại học, cũng không nói tại sao cô lại
đến đây. Đương nhiên, Lý Văn là người hiểu biết, không mấy khi hỏi những chuyện
riêng tư. Ngày đầu tiên đi làm, Lý Văn chỉ cho cô cách kiếm thêm tiền. Phần lớn
là nhờ vào thuốc lá, giá thuốc lá trong hộp đêm thường cao hơn bên ngoài gấp
đôi thậm chí gấp bốn lần; còn rượu nữa, nhân viên có thể lén lút mua rượu, thuốc
lá ở bên ngoài rồi cất trong tủ quần áo cá nhân, đợi khi có khách cần mua sẽ tự
thu tiền của khách rồi đến tủ quần áo lấy. Trong hộp đêm bao giờ cũng thu tiền
trước rồi mới đưa đồ cho khách, hóa đơn cũng do nhân viên quản, chỉ cần không viết
vào hóa đơn thì số tiền đó thuộc về mình rồi. Tuy nhiên, rượu là mặt hàng lớn,
không gọn gàng như thuốc lá. Nếu bán được vài bao thuốc lá với giá cao thì thu
nhập một đêm cũng rất khả quan.

Đường Du
nói: “Chả lẽ chị Đào Hoa và giám đốc không biết chuyện này sao?”

“Chị Đào
Hoa biết nhưng không quan tâm lắm, chỉ cần ông chủ không phát hiện thì chị ấy
chẳng gây khó dễ cho bọn mình đâu, yên tâm đi.”

Quan hệ của
Đường Du ở trường vốn thường chẳng ra làm sao, ở hộp đêm cô cũng không cố ý lấy
lòng ai nhưng những nhân viên ở đây rất quan tâm và không hề nạt nộ dù cô mới đến,
có chuyện gì cũng kéo cô ra nói, nào là chuyện phiếm, chuyện khách hàng, chuyện
thị phi của đám tiếp viên, chuyện chị Đào Hoa. Tuy họ chỉ là những cô bé nhưng
lại rất nghĩa khí. Đường Du nghĩ có thể do có cùng hoàn cảnh nên mọi người dễ cảm
thông nhau.

Vì mới đến
nên mọi việc của Đường Du đều do Lý Văn hướng dẫn. Có một phòng gọi mấy chai
Hennessy, Lý Văn dẫn Đường Du mang lên, khi ngang qua hành lang, họ thấy rất
nhiều tiếp viên đang ưỡn ẹo quanh Diệp Đào Hoa châm thuốc, nịnh nọt.

Lý Văn thì
thầm: “Trên lầu có khách VIP, bọn họ đều muốn được lên tiếp nên đang lấy lòng
chị ấy.”

Dù mới đến
làm có hai ngày nhưng Đường Du biết có nhiều kẻ lắm tiền đến đây tiêu khiển,
tuy nhiên cô chưa thấy khách nào có nhiều tiếp viên tranh nhau đi tiếp như thế.

Lý Văn nói:
“Chuyện ở đây thì nhiều, cậu mới đến, chưa biết đâu, thôi, không nói nữa, bọn
mình mang rượu lên đi, hai chai Hennessy XO, hai chai Chivas Royal, này này, cẩn
thận kẻo vỡ.”

Bài học đầu
tiên của Đường Du khi đến làm việc tại “Loạn thế giai nhân” là làm quen với giá
các loại rượu và thuốc lá ở đây, Hennessy XO và Chivas Royal là hai loại rượu
tương đối đắt ở hộp đêm này, Lý Văn nói khách bình thường sẽ không gọi, dù có gọi
cũng không gọi luôn cả chai, mà chỉ gọi từng ly. Đường Du nghĩ mấy người này
đúng là phung phí thật!

Sau khi đã
mang rượu lên, cả hai đi ra, Đường Du cứ ngó nghiêng qua cánh cửa. Lý Văn kéo
cô lánh vào nhà vệ sinh nói: “Đừng ngó nghiêng nữa kẻo hai con ngươi rơi ra lúc
nào không hay đấy”, rồi vừa nói vừa hứng nước táp vào mặt, “Không ngờ lại
chính là bọn họ, chả trách lúc nãy các ả tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.”

Đường Du thản
nhiên hỏi: “Cậu biết họ à?”

“Ừ, các chị
em ở đây chẳng ai là không biết, tuy họ rất ít lui tới.” Lý Văn đắc ý gật gù
nói, “Lúc nãy cậu có để ý người đàn ông bên trong mặc áo chấm bi sẫm màu, bên
ngoài mặc chiếc áo len cassimere nâu sẫm bó sát người không? Cái gì, cậu không
chú ý lắm à? Trời ạ, sao lại không để ý cơ chứ, tiếc công cậu cứ ngó ngó
nghiêng nghiêng. Lúc nãy, cả phòng chỉ người đó là nổi trội nhất, mỗi anh ta
không mặt com lê, nói để cậu biết, khi mới đến đây mình nghe nói…”

Lý Văn hào
hứng kể với Đường Du, có một lần Diệp Đào Hoa gặp phải một tên xã hội đen, gọi
nữ tiếp viên tiếp rượu nhưng lại không trả tiền boa, cô tiếp viên bèn tìm chị
Đào Hoa khóc lóc, chị ta liền đi nói lý với hắn. Tên đó không cần biết lý lẽ,
nhất quyết không chịu trả tiền boa, còn hung hăng nói: “Tiền boa, muốn tiền boa
sao? Muốn chết không hả?”

Lý Văn nói,
tuy chị Đào Hoa là phận đàn bà nhưng chưa từng đối xử tệ với tiếp viên. Chuyện
như vậy dĩ nhiên chị ta không thể nào bỏ qua, chị nói với hắn: “Dù có là ai đã
gọi tiếp viên rồi thì phải trả tiền boa.”

Tên đó liền vung tay tát chị, toan tát cái thứ hai thì một người đột nhiên tóm tay hắn, nói: “Này, anh bạn, đánh phụ nữ chả có gì hay ho cả.”

Lý Văn kể tiếp: “Cậu đừng tưởng người trong hộp đêm chúng ta đông, thực ra, lúc cần thì đến bảo vệ cũng trốn tiệt. Đám tiếp viên thường ngày rất thân thiế với chị, nhưng đều sợ xã hội đen nên chẳng ai dám ló mặt. Chỉ có người đàn ông đó, hình như là lần đầu đến đây mà đã có nghĩa khí như thế khiến chị Đào Hoa vô cùng cảm kích. Sau đó tên xã hội đen rút ra một con dao, đâm mạnh vào đùi anh kia, không để ý nên anh bị đâm khá sâu, vết đâm máu chảy đầm đìa, cuối cùng tên đó lợi dụng lúc nhốn nháo trốn mất, còn chị Đào Hoa vừa khóc vừa đưa anh ta đi bệnh viện. Kể từ đấy, chị Đào Hoa kết bạn với anh ta, chuyện này lưu truyền mấy năm trong hộp đêm rồi. Chắc cậu chưa biết, rất nhiều người còn nói trong lòng chị Đào Hoa có hình bóng của người ấy rồi. Chị Đào Hoa đã không tiếp khách từ lâu rồi, năm ngoái còn có con của một vị cán bộ cấp cao lái chiếc Lamborghini đến, anh này rất thích chị, mua cả nhẫn kim cương Cartier đến cầu hôn nhưng cũng bị từ chối. Thế nhưng, hễ anh chàng này đến thành phố là chị nhất định đích thân tiếp đón. Có tiếp viên đã từng tiếp rượu người này kể, anh ta rất nguyên tắc, cho tiền boa cao nhưng không bao giờ gây khó dễ, còn gọi những món mà tiếp viên thích nữa, dung mạo thì khôi ngô, vừa giàu có lại phong độ, xem ra là người đứng đắn. Chậc, chị Đào Hoa cũng là người trọng nghĩa, tiếc là xuất thân không tốt lắm. Thôi, không buôn chuyện nữa, mau đi xuống kẻo lát nữa phó tổng giám đốc lại hỏi bọn mình đi đâu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3