Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang - Phần I - Chương 13 - 14 - 15

13

Doãn thiếu gia làm
người cũng thật thất bại.

Trước kia cái gì cậu
ta cũng tranh đoạt với Lăng Siêu, thậm chí đến việc chặn xe khiêu chiến ngoài
trường cũng đã làm, nhưng Lăng Siêu cả tên cậu ta cũng không nhớ. Mà hành động
vô tâm này lại chọc giận Lăng đại công tử vốn phẫn nộ vì hồng nhan của mình,
ánh mắt ấy suýt nữa thì lao đến đánh nhau với cậu ta rồi.

Nhìn theo Tiêu Thố
bị Lăng Siêu mặt lạnh xách đi, Doãn Tử Hàm bỗng nhớ lại năm nào khi cậu ta bị
hoa khôi cự tuyệt, tích tắc đó, cậu ta bỗng ngộ ra điều gì. Chính xác! Muốn đấu
với Lăng Siêu thì phải ra tay với Tiêu Thố, phải khiến cậu ta cũng nếm trải mùi
vị bị “đá”!

Nghĩ đến đó, khóe
môi Doãn Tử Hàm nhếch lên một nụ cười kỳ dị.

* * *

Lại nói đến Tiêu Thố,
bị Lăng Siêu tự dưng lạnh mặt xách ra khỏi lớp thì ù ù cạc cạc, cầm túi xách bước
vội theo Lăng Siêu, hỏi: “Sao cậu đi nhanh thế? Bố nuôi chẳng phải năm giờ mới
đến đón chúng ta sao?”

Lăng Siêu phớt lờ
cô, cứ cắm đầu đi thẳng.

Sự lạnh nhạt bất ngờ
ấy khiến Tiêu Thố cũng hơi giận, tại Lăng Siêu cả, bài toán lúc nãy cô vẫn chưa
hiểu hết, bây giờ cậu lại tỏ ra ai cũng thiếu nợ cậu vậy, sao nhìn kiểu gì cũng
thấy bực mình. Lại thêm cả hơn tháng nay giặt quần áo cho cậu, cũng ít nhiều giận
dỗi, trong tích tắc, vũ trụ nhỏ của bạn Tiêu Thố đã nổ tung.

* * *

Cô im ỉm chạy nhanh
lên, đưa chân đạp Lăng Siêu một phát.

Cú đá đột ngột ấy
khiến Lăng Siêu không kịp đề phòng, suýt thì lăn kềnh ra đất. Khi cậu bực bội
quay lại nhìn Tiêu Thố thì thấy cô đặt túi xách xuống chân, làm tư thế chuẩn bị
chiến đấu, miệng nói: “Tớ nhìn cậu thấy bực bội quá, tớ muốn đánh cậu!”

Không hiểu sao,
trong lòng cậu bỗng mất đi sự chua chát ban nãy, ngược lại chỉ muốn cười.

Cậu đứng vững, cố
nhịn cười và bình thản nói: “Được thôi.” Vừa nói dứt, nắm đấm của Tiêu Thố đã
vung đến.

Cậu nhất thời không
phòng tránh, bị đấm ngay ngực, nắm tay cô nhìn thì nhỏ nhưng sức rất mạnh, Lăng
Siêu hự lên một tiếng. Đúng lúc đó, một cú đấm khác lại vung lên, lần này cậu
đã thông minh hơn, nhanh nhẹn đưa tay trái lên đỡ gọn cú đấm của cô, sau đó thuận
theo thế của Tiêu Thố, kéo cô về phía cậu.

* * *

Tiêu Thố tuy đã
đánh với nhiều đối thủ, nhưng với tình huống thông thường nếu cú đấm bị người
ta đón được thì thường họ sẽ đẩy ra ngoài, lúc này chỉ cần nhắm chuẩn thời cơ để
vung một cú đấm khác là được. Nhưng cô không ngờ Lăng Siêu tuy đón lấy cú đấm của
cô, nhưng lại không đẩy ra mà ngược lại còn kéo cô vào lòng.

Tình huống ngoài dự
kiến này khiến Tiêu Thố không kịp dừng lại, cơ thể đã cùng cú đấm đó lao đến,
đâm sầm vào lòng Lăng Siêu.

Lần này Tiêu Thố
choáng!

* * *

Ánh hoàng hôn vàng
rực trải dài trên phố, tán ngô đồng lá vàng rơi đầy đường đi, thiếu nữ lao vào
vòng tay cậu thiếu niên ấy, tay hai người nắm chặt nhau. Chỉ nhìn cảnh đó thì đừng
nói những người đi đường ABC, mà ngay cả Tiêu Thố cũng không kìm được nghĩ linh
tinh.

* * *

Người qua đường A
là một ông lão tóc đã hoa râm, thấy cảnh đó thì lắc đầu thở dài: “Trẻ con bây
giờ ấy mà! Còn vác cả cặp sách mà đã làm chuyện này ngay giữa phố xá…”

Người qua đường B
là một bà mẹ đang dắt tay một đứa trẻ, thấy cảnh đó thì nhanh như cắt bịt mắt đứa
bé lại, miệng lầm bầm: “A di đà Phật, tội lỗi tội lỗi…”

Người qua đường C
là một học sinh tiểu học vừa ra về, đỏ mặt quay đầu chạy đi, vừa chạy vừa hét
lên với bạn đang đi phía sau: “Đừng đến đây! Ở đây có cảnh hạn chế thiếu nhi!”

* * *

Tiêu Thố nằm trong
lòng Lăng Siêu xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, mà Lăng Siêu lại
cứ ôm chặt lấy cô, không chịu buông tay.

Tiêu Thố cuống lên
khẽ hét: “Cậu mau buông tớ ra đi!”

Lăng Siêu thản
nhiên: “Còn đánh không?”

“Không đánh nữa,
mau buông tớ ra…”

“Nếu tớ buông ra, cậu
lại đánh nữa thì sao?”

“Tớ thề, tuyệt đối
không đánh nữa!”

“Thề nhé?”

“Tớ thề mà, nếu còn
đánh cậu, cả đời này tớ sẽ thi rớt môn toán!” Cô cuống đến nỗi sắp khóc.

“Vậy sau này còn giặt
quần áo cho tớ không?”

“Giặt! Cái gì cũng
giặt!”

“Bữa sáng thì sao?”

“Tớ mua cho cậu!”

“Là do cậu nói đấy
nhé?” Khóe môi Lăng Siêu nở một nụ cười đắc ý, rồi lưu luyến buông tay.

* * *

Tay cậu vừa buông lỏng,
Tiêu Thố đã vọt ra khỏi lòng cậu như một con bọ nhảy, mặt đỏ như tôm luộc. Bạn
“tôm luộc” nhanh chóng nhặt túi lên, mắt lấp lóe: “Cái đó… đi… đi thôi… bố nuôi
đang… đang đợi chúng ta…” Vừa nói vừa dùng tốc độ nhanh nhất trong đời, lao vọt
về phía trước, lá khô dưới đất kêu lên những tiếng thảm thiết dưới chân cô.

Nhìn theo bóng cô bỏ
chạy mỗi lúc một xa, Lăng Siêu mím môi, hất cặp ra phía sau lưng, vừa ngân nga
điệu nhạc vui vẻ vừa thong thả đi theo.

Mùa thu quả nhiên
là mùa bội thu.

* * *

“Tiêu Thố, tiết sau
là tiết thể dục, chúng ta đấu một trận đi!” Vừa tan học, Âu Dương Mai đã lao đến
chỗ Tiêu Thố, xoa nắn tay chân.

Tiêu Thố đang cắm
cúi làm toán suýt thì đánh rơi bút: “Tớ… tớ vẫn chưa sửa xong đề toán, để hôm
khác đi!”

“Sao cậu cứ làm
toán mãi thế? Nhìn đống số này, cậu không thấy khó chịu à?” Âu Dương Mai tỏ ra
không vui.

Khó chịu! Đương
nhiên là khó chịu! Nhưng so với đứng đó cho cậu đánh thì tớ thà làm cả trăm đề
toán còn hơn! Tiêu Thố huơ huơ đề toán trước mặt Âu Dương Mai, “Cậu nhìn này, tớ
mới thi được có năm mươi bảy điểm.” Bây giờ á, cái mạng nhỏ này còn quan trọng
hơn thể diện nhiều.

Âu Dương Mai vừa
nhìn thấy số điểm của Tiêu Thố thì quả nhiên không cưỡng ép cô nữa, ngược lại
còn nói: “Tiêu Thố, bố tớ thường nói rằng: Trương nhi bất thỉ, Văn Võ phất năng
dã; thỉ nhi bất trương, Văn Võ phất vi dã. Nhất trương nhất thỉ, Văn Võ chi đạo
dã. Cậu không thể vì luyện võ mà bỏ bê việc học được!”[5]

[5] Câu này trích trong “Tạp ký hạ”, Văn, Võ: chỉ
Châu Văn Vương và Châu Võ Vương. Câu này có nghĩa là: dây cung kéo căng mà
không buông ra thì Văn, Võ đều không làm được; buông lỏng dây cung mà không kéo
căng thì Văn, Võ cũng không làm được. Lúc kéo căng lúc thả lỏng, đó mới là phép
trị nước của Văn, Võ.

Âu Dương Mai tên tự
là Hồng Cửu quả nhiên không tầm thường, tự dưng đọc ra mấy câu văn cổ khiến
Tiêu Thố nghe như vịt nghe sấm, đành gật đầu lia lịa.

“Trẻ con dễ dạy!”
Âu Dương Mai hài lòng gật đầu rồi đi tập thể dục.

Thấy cô bạn đi rồi,
Tiêu Thố thở phào: Xem như bình an rồi!

* * *

Thực ra cô cũng
không cố ý làm buồn lòng Âu Dương Mai, chỉ là cô bạn ra tay quá mạnh, Tiêu Thố
đã bị đánh một lần, thực sự không muốn thêm lần nữa. Còn nữa, mấy hôm trước cô
nhất thời bồng bột đánh Lăng Siêu, hiện giờ chỉ cần nhắc đến tập võ là cô lại
không kìm được nhớ đến chuyện xảy ra trên đường hôm ấy, mặt sẽ nóng bừng bừng.

Quả nhiên bạo lực
không thể giải quyết vấn đề được, sau này gặp chuyện như vậy cứ lấy đức báo
nhân thì tốt hơn.

* * *

Đúng lúc Tiêu Thố
nghĩ đến xuất thần thì Doãn Tử Hàm bỗng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Tiêu
Thố, cậu sốt hả?”

Tiêu Thố giật mình,
sờ mặt đang nóng lên, cười khan: “Không sao, tớ đang nghĩ đến đề toán…”

“Đề toán à? Tớ dạy
cậu cho!” Doãn Tử Hàm vừa nói vừa giật lấy bút trong tay Tiêu Thố.

Tiêu Thố ngẩn ra,
sao bắt đầu từ tuần này, Doãn Tử Hàm bỗng trở nên nhiệt tình thế nhỉ? Nhớ lại
khi cô và Doãn Tử Hàm mới ngồi chung bàn, cậu ta không tỏ ra như vậy.

Nhưng Tiêu Thố nghĩ
lại thì bây giờ cô giáo chẳng đang đề xướng chuyện bạn cùng bàn phải giúp đỡ lẫn
nhau hay sao? Có lẽ là Doãn Tử Hàm thấy cô học yếu nên muốn giúp chăng. Nghĩ thế,
cô lại thấy mọi chuyện đều rất bình thường, cũng yên tâm nghe cậu ta giảng bài.

* * *

Sự thực chứng minh
bạn Doãn Tử Hàm tuy không bằng được Lăng Siêu, nhưng chí ít cũng là học sinh xuất
sắc, nhờ được cậu giảng giải Tiêu Thố nhanh chóng hoàn thành quyển đề.

Nhìn những đề toán
mà cô không hiểu tí nào cuối cùng đã được chinh phục, Tiêu Thố vui sướng vô
cùng: “Cám ơn cậu nhé!

Cậu đúng là người tốt!”

Người tốt? Khi mới
nghe từ này, Doãn Tử Hàm hơi chột dạ. Tuy cậu ta tỏ ra là người tốt nhiệt tình,
nhưng thực sự trong lòng lại có âm mưu không thể nói ra, nhìn vẻ ngây thơ của
Tiêu Thố mà cảm giác tội lỗi, lúng túng nói: “Không có gì đâu, chuyện vặt ấy
mà…”

“Đừng nói vậy, tớ
thấy cậu thật sự rất tốt bụng. Trước kia lúc tớ học cấp hai, không biết làm
toán nên hỏi bạn cùng bàn, bọn họ đều chê tớ phiền phức, chê tớ cái gì cũng hỏi.
Nên sau đó tớ không hỏi họ nữa.” Cô vẫn nhớ ánh mắt chán ghét của đứa bạn cùng
bàn đầu tiên, từ đó cô gần như chỉ hỏi Lăng Siêu, vì chỉ có Lăng Siêu dù cô hỏi
thế nào cũng sẽ nhẫn nại trả lời.

* * *

Thực ra cô bé trông
hồn nhiên vô tư thế thôi, chứ nội tâm cũng yếu đuối lắm nhỉ?

Doãn Tử Hàm nghĩ thế,
trong lòng cũng có phần đồng cảm với Tiêu Thố: “Sau này có gì cần hỏi cứ hỏi tớ
là được, tớ đảm bảo không chê bai gì cậu đâu.”

“Thật sao? Cậu tốt
quá!” Tiêu Thố cười vui vẻ.

Nhìn dáng vẻ cô
sung sướng, tim Doãn Tử Hàm bỗng rung động, nếu chuyện vặt vãnh này có thể khiến
một người vui sướng như thế, thì có mục đích hay không có lẽ cũng chẳng quan trọng…

14

Dưới sự giúp đỡ của
Doãn Tử Hàm, thành tích của Tiêu Thố tiến bộ vượt bậc, đến khi kết thúc học kỳ
kết quả đã khá hơn rất nhiều. Hôm thi cuối kỳ, cô ra khỏi phòng thi, tự cảm thấy
tốt vô cùng.

“Tiêu Thố, thi thế
nào rồi?” Doãn Tử Hàm bước ra từ phòng thi bên cạnh, cười hỏi cô.

“Cảm thấy rất tốt,
đề cuối cùng hôm qua cậu mới dạy tớ đó.”

“Thế hả? Nếu tiến bộ
thì đừng quên mời tớ ăn cơm nhé.”

Tiêu Thố vỗ ngực:
“Không thành vấn đề!”

Cô gái có nụ cười rạng
rỡ dưới ánh nắng, khiến Doãn Tử Hàm nhìn đến thất thần.

Về phòng rồi, tâm
trạng Tiêu Thố rất tốt, ngân nga bài hát, bắt đầu dọn dẹp.

* * *

“Muốn chết quá, kiểu
này sống không nổi nữa!” Trong phòng bỗng vang lên tiếng kêu ai oán, sau đó là
Tưởng Quyên Quyên gục đầu ủ rũ bước vào, làm Hà Điềm đang đắp mặt nạ giật mình
đánh rơi hết dưa chuột trên mặt xuống.

“Quyên Tử, người dọa
người, dọa chết người đó!” Hà Điểm nhìn dưa chuột rơi đầy đất, đau xót ôm tim,
làm dáng vẻ Tây Thi ôm ngực.

“Quyên Tử, sao vậy?”
Âu Dương Mai đang luyện võ cũng ngừng lại.

Tưởng Quyên Quyên bỗng
lao đến, kéo tay Âu Dương Mai, nắm chặt lại: “Tiểu Cửu, cậu giúp tớ đi giết chết
tên lưu manh giả danh trí thức kia đi! Tớ phải bóp chết hắn, tớ phải bóp chết hắn!”

Âu Dương Mai vẻ mặt
hoang mang: “Quyên Tử, tớ là người học võ, sao có thể bắt nạt người yếu ớt như
Giả Tư Văn chứ?”

“Hắn mà yếu ớt cái
khỉ gì!” Tưởng Quyên Quyên hận đến ngứa cả răng, “Tên khốn đó chỉ là đồ lưu
manh giả danh trí thức! Mỗi lần vào học đều nói chuyện với tớ, làm ảnh hưởng
chuyện học của tớ! Hu hu hu… lần này tớ thi rớt chắc rồi!”

“Quyên Tử, chuyện
này không thể chỉ trách cậu ta được!” Tiêu Thố xen vào.

“Sao không? Nếu
không phải do hắn tìm tớ nói chuyện thì tớ có thể nào chỉ nói mà không nghe giảng
không? Đều tại hắn, hại hiệu quả học tập của tớ sút giảm, mới thi tệ hại thế
này!”

“… Thực ra cậu có
thể phớt lờ cậu ta mà.”

Nói đến đây, Tưởng
Quyên Quyên càng đau khổ: “Tớ cũng muốn! Nhưng hễ nhìn thấy gương mặt thư sinh
đáng thương của hắn là tớ lại không kìm chế được…”

Tiêu Thố: “…”

Âu Dương Mai: “…”

Hà Điềm: “…”

Trong tiếng chửi mắng
của Tưởng Quyên Quyên, đồ đạc cũng đã dọn dẹp gần xong, một lúc sau nghe bên
ngoài có người gọi: “Tiêu Thố, bạn trai cậu đã đứng dưới đợi cậu rồi này!”

Tiêu Thố đang dọn đồ
giật bắn mình, suýt thì ngã lăn xuống giường, nhìn ba người kia thì đều đang bịt
miệng cười trộm.

Cuối cùng Tưởng
Quyên Quyên cũng chuyển sự chú ý từ Giả Tư Văn sang nơi khác, đùa Tiêu Thố: “Thỏ
Thỏ, tuy cậu là cô dâu nhỏ của nhà anh ấy, nhưng nếu lộ liễu quá sẽ bị Tiểu Tiết
Tiết truy sát đó.” Tiểu Tiết Tiết chính là biệt danh của cô giáo chủ nhiệm Tiết
Hiểu Hiểu.

“Đúng rồi, Tiểu Tiết
Tiết ghét nhất là yêu sớm, cậu phải coi chừng đó!” Hà Điềm cuối cùng đã bước ra
khỏi sự ám ảnh mang tên dưa chuột.

Tiêu Thố tuy đã bị
họ chọc ghẹo quen rồi, nhưng lộ liễu như vậy thì sắc mặt vẫn hơi ngại ngùng.

Lúc này Tưởng Quyên
Quyên ném hành lý trên tay xuống, hào khí ngất trời: “Cậu yên tâm, nếu Tiểu Tiết
Tiết dám tách hai người ra, bọn mình sẽ thả lão Cửu ra cắn cô ấy!”

“Đúng, thả sư phụ của
tớ ra cắn cô ấy!” Hà Điềm vỗ tay tán thành.

Âu Dương Mai: Liên
quan gì tới tớ? T__T

* * *

Lúc xách hành lý xuống
lầu, Tiêu Thố còn vì những lời đùa nghịch của bạn bè ban nãy mà mặt vẫn hơi
nóng. Lúc đó Lăng Siêu đã đợi ở dưới rất lâu, vừa thấy Tiêu Thố đã tiến đến hỏi
với vẻ sốt ruột: “Sao chậm thế?”

Tiêu Thố đang buồn
bực vì bị chọc ghẹo, bây giờ kẻ đầu sỏ còn tỏ thái độ kém như thế thì tức tối
nói: “Không đợi được thì cậu cứ đi trước đi!”

Ha! Thỏ trắng hôm
nay sao giận dữ thế này? Lăng Siêu bỗng thấy thú vị, nói: “Đến lúc có kết quả
thi thì đừng nhờ tớ che giấu giúp cậu nhé!”

“Không cần cậu phí
sức!” Tiêu Thố ngẩng đầu ưỡn ngực, “Lần này tớ thi rất tốt.”

“Lần này cậu định
thi đủ điểm toán à?”

“Cậu!” Tiêu Thố nổi
cáu, “Cậu đừng xem thường người ta! Đề toán lần này có rất nhiều bài Doãn Tử
Hàm đã dạy tớ, tớ tuyệt đối sẽ đủ điểm!”

“Doãn Tử Hàm?” Ánh
mắt Lăng Siêu bỗng tỏ ra nguy hiểm.

“Đúng thế! Cậu ấy hạng
nhất khóa tớ! Ấy, cậu đừng đi…” Lăng Siêu hừ một tiếng, ánh mắt thoáng một vẻ kỳ
lạ.

Doãn Tử Hàm? Cái
tên này, có lẽ phải ghi nhớ.

* * *

Kỳ nghỉ đông ấy khi
kết quả thi của trường gửi về, điểm Toán của Tiêu Thố quả nhiên đủ điểm, không
chỉ toán mà những môn khác đều rất khá, tổng điểm xếp hạng từ bốn mươi mốt nhảy
vọt lên ba mươi mốt, vừa tròn mười hạng.

Khi biết tin, mẹ cô
sung sướng vô cùng, cứ nói mãi với bố cô: “Anh xem, quyết định của em không sai
chứ? Để Thỏ Thỏ nhà chúng ta chọn trường A là đúng quá rồi!”

Bố cô đang giương tờ
báo lên nghiên cứu thị trường chứng khoán, thuận miệng nói: “Bây giờ mới lớp mười,
rất nhiều chuyện cũng chưa chắc được.”

“Anh không thể nhìn
mặt tốt à, không chừng đến khi phân ban, thành tích của Thỏ Thỏ nhà ta đã nhảy
lên hai mươi mốt rồi đấy.”

“Em tưởng con gái
chúng ta là cổ phiếu, mỗi học kỳ đều tăng cao không ngừng à?”

Mẹ cô: “…”

* * *

Tối hôm kết quả gửi
về nhà, Tiêu Thố đang bò trên bàn làm bài tập.

Mẹ cô bỗng đứng bên
ngoài gọi: “Thỏ Thỏ, điện thoại!”, sau đó cầm điện thoại vào trong, nhét điện
thoại không dây vào tay con gái, còn nheo mắt đá mày: “Là con trai đấy…”

Tiêu Thố choáng
váng, nghe điện thoại, “Alô?” một tiếng.

“Tiêu Thố.” Là giọng
của Doãn Tử Hàm.

“Doãn Tử Hàm?” Tiêu
Thố hơi đờ người, sao cậu ta lại gọi đến đây? “Có… có chuyện gì sao?” Cô hỏi.

“Không có gì…” Giọng
bên kia điện thoại hơi lãng đãng, “Tớ chỉ muốn hỏi thăm cậu, bảng thành tích nhận
được chưa? Thi thế nào?”

Nhắc đến thành tích
là Tiêu Thố lại có tinh thần: “Tớ nói cậu nghe, tớ đã nhảy vọt những mười hạng
nhé!”

“Thế sao?” Bên kia
Doãn Tử Hàm cũng cười, không khí chốc lát không còn trầm lặng như lúc nãy nữa.

“Lần này thật sự phải
cảm ơn cậu rồi! Khi nào vào học, tớ mời cậu ăn kem nhé!”

Bên kia bỗng im lặng,
một lúc sau Doãn Tử Hàm nói: “Ngày mai tớ về quê, hay ngày mai cậu mời tớ ăn
đi?”

“Ngày mai à? Được…”
Vẫn chưa nói hết thì điện thoại đã bị cướp mất.

“Ngày mai cô ấy
không rảnh.” Giọng nói lạnh nhạt vừa buông, thì điện thoại cũng bị cúp máy một
cách tàn nhẫn.

Tiêu Thố nhìn Lăng
Siêu đứng ngoài cửa sổ, vẻ mặt đơ ra.

Một lát sau, cô đã
hoàn hồn lại, “Cậu… cậu sao lại đứng ngoài cửa sổ thế kia?”

“Máy CD của tớ.”
Lăng Siêu nói.

“Chẳng phải đã nói
là mấy hôm sau hẵng trả sao?” “Bây giờ tớ cần dùng.” Lăng Siêu thản nhiên.

Hừ… nhỏ mọn! Tiêu
Thố buồn bực trừng mắt nhìn Lăng Siêu, lấy máy CD ở đầu giường lên, đưa cho
Lăng Siêu.

Cậu cầm lấy, rồi vụt
bỏ đi, để lại một mình Tiêu Thố ngẩn ngơ đờ đẫn.

Một lúc sau, cô mới
sực nhớ ra, hét lên: “Này! Sao lúc nãy cậu giật điện thoại của tớ? Ngày mai tớ
rảnh mà…”

* * *

Không cần biết Tiêu
Thố ngày mai có rảnh hay không, tóm lại là kỳ nghỉ đông đó, Doãn Tử Hàm không
còn gọi điện cho cô nữa.

15

Trung học trọng điểm
sở dĩ được gọi là trường trọng điểm, không chỉ vì điều kiện dạy học của nó, mà
còn vì học sinh ở đó hễ học là bán cả mạng sống. Ngoài những ngoại lệ như Giả
Tư Văn, Tưởng Quyên Quyên thì các học sinh khác nghỉ đông xong đều tập trung hết
mình vào việc học, trong không khí ấy, Tiêu Thố cũng phải chăm chỉ hơn.

* * *

Nói ra thì so với cấp
hai, hiện tại thời gian học của cô quả thực nhiều hơn rất nhiều.

Một là vì đã lớn,
ít nhiều cũng biết phải học tập đàng hoàng. Hai là vì lúc học cấp hai, thời
gian luôn tốn cho việc tập võ, bây giờ học cấp ba tuy vẫn tham gia vào đội võ
thuật, nhưng sức chú ý của mọi người đã tập trung vào Âu Dương Mai – cao thủ võ
lâm, một cô nàng bé nhỏ bình thường như cô cũng bị giáng cấp xuống làm quân tốt.

Nhưng quân tốt cũng
có ưu điểm của quân tốt, chí ít không cần lộ mặt. Thực ra từ lần thi đấu bị Âu
Dương Mai đánh đập tơi tả, cô luôn có thói quen sợ hãi e dè, ngoài mặt thì
không nói vì sợ thầy và bố mẹ thất vọng, nhưng trong lòng cô lại rất ghét cảm
giác bị bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, rất bức bối khó chịu.

Nói nghiêm chỉnh
thì tuy Tiêu Thố rất chăm chỉ học hành, nhưng dù sao cô cũng không thông minh
như Lăng Siêu, nên rất tốn sức. Đặc biệt với những môn tự nhiên như Toán, Hóa…
đến học kỳ hai năm lớp mười thì đã khó đến mức khiến cô phát điên.

Hôm ấy Tiêu Thố
đang lại đau khổ vì một bài Hóa, bỗng thấy Doãn Tử Hàm bước đến liền gọi: “Tử
Hàm, tớ có đề Hóa không biết làm.”

Doãn Tử Hàm sắc mặt
vụt thay đổi: “Tớ… tớ đang chuẩn bị chơi bóng rổ.”

“Ủa, lúc nãy trong
giờ thể dục cậu đã chơi rồi mà?” Tiêu Thố hoàn toàn không biết Doãn Tử Hàm đang
cố ý trốn tránh cô.

“Tớ… lát nữa còn phải
tham gia tập với đội…” Ánh mắt Doãn Tử Hàm lấp lóe.

“Đội bóng rổ chẳng
phải thứ hai, tư, sáu mới tập sao?” Tưởng Quyên Quyên ngồi phía trên bỗng quay
xuống.

Bị vạch mặt trước mọi
người, Doãn Tử Hàm đỏ mặt, không biết nói sao.

Ngược lại, Tiêu Thố
đã giải vây cho cậu: “Tớ nghe Lăng Siêu nói đội bóng rổ gần đây hình như có một
trận đấu khá quan trọng, thời gian tập chắc cũng nhiều hơn chăng.”

“Thế à?” Tưởng
Quyên Quyên nhìn Doãn Tử Hàm, không nói gì nữa.

“Tiêu Thố, tớ…”
Doãn Tử Hàm đứng đờ ở đó, muốn nói nhưng lại không biết mở lời thế nào.

Tiêu Thố cười với cậu:
“Đừng nói nữa, cậu mau đi tập đi, thi đấu quan trọng hơn!”

“Nhưng bài tập của
cậu…”

“Không sao, cậu cho
tớ mượn vở của cậu, tớ nghiên cứu các bước làm là được.”

“Ừ… Vậy cậu có gì
không hiểu thì mai có thể hỏi tớ.” Vẻ mặt cậu quái lạ, nói xong liền hùng hục
chạy đi mất.

Tiêu Thố cũng không
nghĩ nhiều, cầm quyển tập của cậu lên, bắt đầu nghiên cứu bài Hóa.

* * *

Bên này Tiêu Thố
đang đại chiến ba trăm lần với đề Hóa, bên kia, nội tâm Doãn thiếu gia của
chúng ta cũng đang giằng xé đấu tranh dữ dội.

Từ sau lần gọi điện
cho Tiêu Thố nhưng bị Lăng Siêu cúp máy, trong lòng cậu cảm thấy buồn bã khó tả.

Muộn thế này rồi,
sao Lăng Siêu còn ở cạnh Tiêu Thố? Họ đang làm gì? Quan hệ của họ quả thật đúng
như lời đồn ư? Rõ ràng những chuyện đó không liên quan đến cậu, nhưng sao cứ
nghĩ đến là lại thấy lòng rối bời?

Doãn Tử Hàm nghĩ suốt
cả kỳ nghỉ đông cũng không hiểu, thế là sau khi kỳ nghỉ kết thúc quay trở lại
trường, cậu bắt đầu vô tình cố ý tránh né Tiêu Thố. Có lúc không trốn được thì
cũng nghĩ cách viện cớ nào đó, cứ thế vướng mắc cả mấy tuần liền, nhưng trong đầu
lúc nào cũng xuất hiện gương mặt Tiêu Thố, không tài nào quên được.

Cuối cùng trong một
đêm khuya yên tĩnh, Doãn thiếu gia sau khi lăn qua lộn lại trên chiếc giường xa
hoa của mình, trái tim thơ ngây chậm chạp của chàng trai đã tỉnh ngộ.

Không sai, cảm giác
này y hệt lúc cậu thầm tương tư cô nàng hoa khôi của lớp năm nào!

Tình cảm, lại nở!

“Tiêu Thố, hôm qua
bài đó cậu có giải được không?” Hôm sau Doãn Tử Hàm cố ý hỏi Tiêu Thố.

Tiêu Thố vẻ mặt đau
khổ: “Tớ sắp bị nó giải quyết luôn rồi…”

“Vậy tớ dạy cậu
nhé.”

“Tốt quá!”

Thế là, Doãn Tử Hàm
bắt đầu giảng bài cho Tiêu Thố, vừa giảng vừa không kìm được liếc mắt nhìn Tiêu
Thố.

Gương mặt cô không
xinh đẹp nhưng nếu nhìn kỹ, đặc biệt là lúc chăm chú làm việc gì đó, đôi đồng tử
đen nhánh lúc nào cũng sáng rực, đôi môi hồng hé mở, hơi ngốc nghếch, hơi đáng
yêu. Lúc này hai người rất gần gũi, Doãn Tử Hàm càng chú ý nhìn Tiêu Thố thì
càng cảm thấy toàn thân nóng rực, không kìm được muốn gần hơn tí nữa, gần hơn
tí nữa…

“Tiêu Thố.”

* * *

Bỗng có người cắt
ngang dòng hoang tưởng của cậu, Doãn Tử Hàm ngẩng lên, bị ánh mắt của Lăng Siêu
phóng đến mà ớn lạnh cả người.

Lăng Siêu không
nhìn cậu ta lâu, ánh mắt lập tức chuyển sang Tiêu Thố, đưa tay, ngoắc ngoắc.

“Sao thế?” Tiêu Thố
bước ra ngoài lớp học.

“Bố tớ sáng nay đến,
bảo tớ đưa cái này cho cậu.”

“Cái gì vậy?” Tiêu
Thố đón lấy túi giấy trong tay cậu.

“Khăn quàng, mẹ bảo
gần đây lạnh hơn, bảo cậu chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm lạnh.”

Tiêu Thố mở túi giấy,
quả nhiên là một dải khăn quàng cổ, màu trắng hoa xanh, hơi giống với con thỏ
trên giường cô. (xin hãy bỏ qua sự đùa dai của ai đó =.=)

Bỗng, một bàn tay
đút vào túi giấy khi cô chưa kịp phòng bị, lấy chiếc khăn quàng ra.

“Sao…” Tiêu Thố
chưa kịp nói gì thì chiếc khăn đã được quấn lên cổ cô.

Cậu… cậu đang làm
gì thế?

Tiêu Thố bỗng thấy
đầu óc trống rỗng, đờ đẫn đứng đó, mặc cho Lăng Siêu quàng khăn cho cô, tay cậu
rất trắng rất sạch, ánh mắt khi quàng khăn cho cô rất chăm chú, rất dịu dàng…

* * *

Tiêu Thố chưa bao
giờ thấy Lăng Siêu như vậy, nhất thời thất thần, đến khi cậu quàng xong khăn
cho cô rồi, lại đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc rối cho cô, cười nói: “Được rồi,
vào đi.”

Câu này đã kéo cô
ra khỏi trạng thái mất hồn, mặt bỗng đỏ hồng.

“Đừng xoa đầu tớ chứ!”
Tiêu Thố cự nự nhưng giọng nghe lại rất dịu dàng.

Lăng Siêu nhướn
môi: “Mấy hôm nữa có đấu bóng rổ, cậu đến xem nhé.”

“Được…”

“Vậy tớ đi đây, học
chăm chú vào, đừng có lơ đãng.”

“Ừ…”

Sau đó, Lăng Siêu
đi mất.

* * *

Tiêu Thố không nhớ
cô đã bay về phòng như thế nào, đến khi cô hoàn hồn lại mới nhận ra phòng học
lúc nãy đang ồn ào đã im bặt, ánh mắt mọi người đều nhìn cô chằm chằm.

Một lát sau, tiếng
xì xào bàn tán vang lên.

“Xùy xùy, kim đồng
ngọc nữ, trai tài gái sắc!” Tưởng Quyên Quyên
than thở.

“Rõ ràng là nam có tài nữ vô sắc!” Giả
Tư Văn ngồi cạnh phá bĩnh.

“Cậu không sỉ nhục người ta thì chết hả?”
Tưởng Quyên Quyên trừng mắt, “Cậu có sắc, sắc chết đi được!”

Giả Tư Văn nở nụ cười khuynh thành: “Cám
ơn chị Quyên đã khen.”

Tưởng Quyên Quyên:
T__T

* * *

Trong tiếng xì xầm ấy,
có một người là ngoại lệ, mà không hề ngoại lệ khi người đó chính là thiếu gia
Doãn Tử Hàm của chúng ta.

Tận mắt chứng kiến
cảnh Lăng Siêu quàng khăn cho Tiêu Thố, cảm giác bất an ấy lại ập đến, lần này
không những bất an mà càng chua chát hơn nữa, vị chua vô tận dâng cao từ tận
sâu thẳm trái tim.

Trong đầu cậu không
ngừng hiện lên ánh mắt Lăng Siêu lúc nãy, ánh mắt tràn đầy khiêu khích khiến nỗi
chua xót trong lòng cậu lại dần dần lan tỏa, cuối cùng hóa thành ý chí đấu
tranh bừng bừng.

Cậu ta quyết định,
lần này nhất định phải thắng!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3